Chương 73: Chương 50 (tt)
Thư Hải Thương Sinh
10/10/2016
"Mẹ ơi, trời tối rồi, bọn con phải về thôi."
Bà Uẩn lắc đầu, không đồng tình với thái độ né tránh của cô. "A Hoành, đây là vấn đề con buộc phải đối mặt, trừ phi con cũng như Ngôn Hi, bị thời gian giữ chân, mãi mãi không lớn lên được."
A Hoành quay đi, ngân ngấn nước mắt, đáp: "Mẹ, thế sau này lớn lên, con lấy Ngôn Hi, có được không ạ? Con không cần con trai, không cần con gái có được không? Con không cần ghế bành có được không?"
Như thế có được không ?
Ngôn Hi lấy tay bịt chặt mắt cô, đôi mắt to tròn đen láy kia lộ rõ vẻ thắc mắc.
Có chất lỏng nong nóng dính vào lòng bàn tay anh, ướt sũng. Anh vội rụt tay lại.
Đau quá, không phải đau mũi, không phải đau tay, không phải đau chân, không phải đau mắt, thế thì đau ở nhỉ? Tại sao lại đau như vậy? Tại sao con rối lại biết đau?
Cô khóc nức nở, không biết vì vui hay buồn. “Ngôn Hi, anh đợi em trưởng thành rồi bọn mình làm đám cưới nhé?”
Năm ngoái thành phố B không có tuyết. Năm nay vừa vào tháng Mười hai, nhiệt độ đã giảm rõ rệt.
Tư Hoán gọi điện thoại về nhà, cười nói: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới nhiệt độ giảm mạnh, ngày kia sẽ có tuyết rơi, mọi người phải mặc ấm vào.”
A Hoành mỉm cười nhìn Ngôn Hi đã bị cô tân trang thành chú gấu nhỏ, hồ hởi đáp: “Anh yên tâm, năm nay chắc chắn Ngôn Hi không bị cảm. Trước đây anh ấy không chịu nghe lời, không mặc ấm mới hay bị cảm chứ.”
Tư Hoán im lặng, hồi lâu mới đáp: “Thế thì tốt rồi.”
Anh không muốn cúp máy nên cứ quanh quẩn chuyện nọ chuyện kia. A Hoành cười rồi kéo chú gấu phục phịch lại gần, đặt ống nghe lên tai anh.
Ngôn Hi cứ nhìn thấy điện thoại là cao hứng, vừa cầm điện thoại vừa cười. Anh chỉ nghe thấy đầu dây bên kia lạo xạo nhưng không hiểu đang nói gì, chỉ ra sức kéo khăn quàng cố. Chật quá, khó chịu quá... Anh vụng về kéo chiếc khăn in hình hoa hướng dương như đứa trẻ con.
A Hoành vờ như không nhìn thấy, để anh không bị lạnh, cô mới phải quấn khăn nhiều vòng như thế, với chỉ số IQ của Ngôn Hi hiện giờ thì thực sự khó có thể cởi ra. Ngôn Hi đỏ mặt tía tai mà vẫn không cởi được ra, rồi anh bắt đầu dùng răng cắn...
A Hoành liền la lớn: “Á, Ngôn Hi, không được bắt chước con Tiểu Khôi!”
Không biết anh có khứu giác giống con tiểu Khôi từ bao giờ, ngày nào cũng lăn qu lan8 lại dưới thảm, người dính đấy lông chó, may mà không bị dị ứng.
Lúc đầu, Tư Hoán định dặn dò Ngôn Hi “cậu ở nhà ngoan, mặc đủ quần áo, nghe lời nhé”< bất ngờ giật nẩy mình trước tiếng quát của A Hoành nên run tay, điện thoại di động rơi xuống đất.
Cuộc nói chuyện bị ngắt giữa chừng.
A Hoành thắc mắc, tại sao Tư Hoán không nói gì mà đã cúp máy rồi nhưng cuối cùng sự chú ý của cô dồn cả vào đám nước dãi nhỏ xuống khăn quàng cổ của Ngôn Hi. Cô xị mặt, lấy giấy ăn thấm nước dãi cho anh. Cho dù có ốm hay không thì từ xưa đến giờ, anh chàng này vẫn nhiễu dãi dớt.
Nhiều năm sau đó, anh còn mặt dày trêu baby: “Ê ê, vợ ơi, em nhìn này, nó lại chảy dãi rồi này, không biết giống ai ma nhiều dãi thế...”
A Hoành bó tay, đúng vậy, không biết là gen tốt của ai, thằng bé ngày nào cũng tốn rất nhiều khăn lau chùi vì quá nhiều dãi.
Anh không nhớ tên cô, cô dạy hàng nghìn lần “Ngôn Hi, A Hoành” mà anh vẫn không thốt được ra thành tiếng, giống như một kí hiệu, chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng anh.
A Hoành đã quen với cảnh tượng này, cô xác định suốt đời sẽ thế này, kể cả Tư Hoán có đến thì cô cũng sẽ không giao phó Ngôn Hi cho Tư Hoán.
Ngôn Hi là báu vật, kể cả không lớn được nữa thì cũng chỉ là báu vật của cô.
Ước mơ làm mẹ hiền, vợ đảm của cô dường như lại xa vời hơn một chút.
A Hoành bị cảm, đầu nặng trĩu, bèn đưa Ngôn Hi về nhà họ Ôn. Nếu để lây thì gay.
Cô cười tủm tỉm, vỗ vỗ bàn tay anh. “Ngôn Hi, anh ở đây vài ngày, ngoan nhé, đợi em hết cảm sẽ đế đón anh về.”
Ngôn Hi cũng bắt chước cô cười tủm tỉm.
Bà Uẩn dặn dò cô chịu khó nghỉ ngơi, uống thuốc bằng nước ấm. Trước mặt A Hoành, bà ngày càng giống một người mẹ thực thụ.
A Hoành khịt mũi, đầu óc vẫn nặng trịch, nhìn mẹ, mỉm cười. “Mẹ ơi, nếu không ốm thì con rất muốn ôm mẹ.” Rồi cô vẫy tay, ra về trong gió lạnh.
Ngôn Hi ý thức được điều gì đó nên bật khóc, định chạy đuổi theo A Hoành.
Bà Uẩn liền kéo anh lại, ôm trong lòng dỗ dành: “Ngoan, con ngoan lắm, A Hoành bị ốm, con mà bám theo thì bệnh của A Hoành sẽ càng nặng hơn.” Sau đó, nhớ lại câu nói của con gái ban nãy, khóe mắt bà Uẩn lại ươn ướt, rồi bà ôm chặt Ngôn Hi vào lòng.
A Hoành, mẹ ôm Ngôn Hi - người mà con thích như thế này có thể coi là đang ôm con không?
A Hoành, như thế này, liệu con có cảm thấy đỡ vất vả hơn không...
Cô nằm ngủ li bì, mơ màng ho khù khụ, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, thoải mái, cô không hề muốn tỉnh dậy. Cô muốn ngủ một giấc thật ngon, kể cả xảy ra bão lớn cũng không muốn tỉnh dậy. Cô thực sự rất mệt, người có cảm giác như đang đi trên mây, bồng bềnh, lơ lửng...
Đó là người cô đã xác định sẽ đi cùng với mình đến hết cuộc đời, vì anh mà cô từ bỏ chiếc ghế bành mà mình yêu thích nhất. Cô chưa bao giờ kì vọng rằng anh sẽ nhớ lại được cô thiếu nữ là cô ngày nào, chỉ mong đừng để cô mất đi một chàng trai như thế...
Lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy một người đang ngồi ở đầu giường, dáng người mảnh khảnh, mặc áo len tím, mái tóc đen lòa xòa trước trán, ánh mắt bình thản.
Người đó là Ngôn Hi.
Ngôn Hi nhìn cô, ánh mắt vẫn trong veo, hút hồn như ngày trước nhưng cô cứ có cảm giác là lạ.
A Hoành khẽ kéo tay anh thì phát hiện anh không đeo găng tay, ngón tay lạnh cóng. Cô liền kéo tay anh vào chăn và dọa: “Lại không quàng khăn, không đeo găng tay, lạnh ốm là phải uống thuốc đắng ngắt, rồi bị tiêm bằng mũi kim to từng này này!”
Cô giơ tay làm động tác cho Ngôn Hi thấy mũi kinm to bằng ngần nào, nhưng nụ cười dịu dàng lại hiện rõ trên đôi môi anh.
A Hoành dụi mắt, tưởng mắt mình hoa, nhưng Ngôn Hi lại rụt rè ôm lấy cô.
Kéo rèm cửa sổ ra, hơi ngước đọng trên cửa kính, bên ngoài là thế giới trắng xóa. Những bông tuyết trắng mong manh rơi xuống, đó là dư âm cuối cùng của năm.
Tuyết đầu mùa.
A Hoành cười, ngồi trong lòng Ngôn Hi mà vẫn có cảm giác thấp thỏm không yên. Anh ngẩng đầu lên nhưng người kia lại cúi xuống, anh áp bờ má lành lạnh vào mặt cô, dần dần, nước mắt nhạt nhòa trên cả khuôn mặt.
Hồi lâu mà anh không nói gì, mãi sau, anh mới cất giọng khàn khàn: “A Hoành, anh về rồi.”
A Hoành, anh về rồi.
Anh đã giữ lời hứa, người đầu tiên anh muốn gặp là em.
Bà Uẩn lắc đầu, không đồng tình với thái độ né tránh của cô. "A Hoành, đây là vấn đề con buộc phải đối mặt, trừ phi con cũng như Ngôn Hi, bị thời gian giữ chân, mãi mãi không lớn lên được."
A Hoành quay đi, ngân ngấn nước mắt, đáp: "Mẹ, thế sau này lớn lên, con lấy Ngôn Hi, có được không ạ? Con không cần con trai, không cần con gái có được không? Con không cần ghế bành có được không?"
Như thế có được không ?
Ngôn Hi lấy tay bịt chặt mắt cô, đôi mắt to tròn đen láy kia lộ rõ vẻ thắc mắc.
Có chất lỏng nong nóng dính vào lòng bàn tay anh, ướt sũng. Anh vội rụt tay lại.
Đau quá, không phải đau mũi, không phải đau tay, không phải đau chân, không phải đau mắt, thế thì đau ở nhỉ? Tại sao lại đau như vậy? Tại sao con rối lại biết đau?
Cô khóc nức nở, không biết vì vui hay buồn. “Ngôn Hi, anh đợi em trưởng thành rồi bọn mình làm đám cưới nhé?”
Năm ngoái thành phố B không có tuyết. Năm nay vừa vào tháng Mười hai, nhiệt độ đã giảm rõ rệt.
Tư Hoán gọi điện thoại về nhà, cười nói: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới nhiệt độ giảm mạnh, ngày kia sẽ có tuyết rơi, mọi người phải mặc ấm vào.”
A Hoành mỉm cười nhìn Ngôn Hi đã bị cô tân trang thành chú gấu nhỏ, hồ hởi đáp: “Anh yên tâm, năm nay chắc chắn Ngôn Hi không bị cảm. Trước đây anh ấy không chịu nghe lời, không mặc ấm mới hay bị cảm chứ.”
Tư Hoán im lặng, hồi lâu mới đáp: “Thế thì tốt rồi.”
Anh không muốn cúp máy nên cứ quanh quẩn chuyện nọ chuyện kia. A Hoành cười rồi kéo chú gấu phục phịch lại gần, đặt ống nghe lên tai anh.
Ngôn Hi cứ nhìn thấy điện thoại là cao hứng, vừa cầm điện thoại vừa cười. Anh chỉ nghe thấy đầu dây bên kia lạo xạo nhưng không hiểu đang nói gì, chỉ ra sức kéo khăn quàng cố. Chật quá, khó chịu quá... Anh vụng về kéo chiếc khăn in hình hoa hướng dương như đứa trẻ con.
A Hoành vờ như không nhìn thấy, để anh không bị lạnh, cô mới phải quấn khăn nhiều vòng như thế, với chỉ số IQ của Ngôn Hi hiện giờ thì thực sự khó có thể cởi ra. Ngôn Hi đỏ mặt tía tai mà vẫn không cởi được ra, rồi anh bắt đầu dùng răng cắn...
A Hoành liền la lớn: “Á, Ngôn Hi, không được bắt chước con Tiểu Khôi!”
Không biết anh có khứu giác giống con tiểu Khôi từ bao giờ, ngày nào cũng lăn qu lan8 lại dưới thảm, người dính đấy lông chó, may mà không bị dị ứng.
Lúc đầu, Tư Hoán định dặn dò Ngôn Hi “cậu ở nhà ngoan, mặc đủ quần áo, nghe lời nhé”< bất ngờ giật nẩy mình trước tiếng quát của A Hoành nên run tay, điện thoại di động rơi xuống đất.
Cuộc nói chuyện bị ngắt giữa chừng.
A Hoành thắc mắc, tại sao Tư Hoán không nói gì mà đã cúp máy rồi nhưng cuối cùng sự chú ý của cô dồn cả vào đám nước dãi nhỏ xuống khăn quàng cổ của Ngôn Hi. Cô xị mặt, lấy giấy ăn thấm nước dãi cho anh. Cho dù có ốm hay không thì từ xưa đến giờ, anh chàng này vẫn nhiễu dãi dớt.
Nhiều năm sau đó, anh còn mặt dày trêu baby: “Ê ê, vợ ơi, em nhìn này, nó lại chảy dãi rồi này, không biết giống ai ma nhiều dãi thế...”
A Hoành bó tay, đúng vậy, không biết là gen tốt của ai, thằng bé ngày nào cũng tốn rất nhiều khăn lau chùi vì quá nhiều dãi.
Anh không nhớ tên cô, cô dạy hàng nghìn lần “Ngôn Hi, A Hoành” mà anh vẫn không thốt được ra thành tiếng, giống như một kí hiệu, chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng anh.
A Hoành đã quen với cảnh tượng này, cô xác định suốt đời sẽ thế này, kể cả Tư Hoán có đến thì cô cũng sẽ không giao phó Ngôn Hi cho Tư Hoán.
Ngôn Hi là báu vật, kể cả không lớn được nữa thì cũng chỉ là báu vật của cô.
Ước mơ làm mẹ hiền, vợ đảm của cô dường như lại xa vời hơn một chút.
A Hoành bị cảm, đầu nặng trĩu, bèn đưa Ngôn Hi về nhà họ Ôn. Nếu để lây thì gay.
Cô cười tủm tỉm, vỗ vỗ bàn tay anh. “Ngôn Hi, anh ở đây vài ngày, ngoan nhé, đợi em hết cảm sẽ đế đón anh về.”
Ngôn Hi cũng bắt chước cô cười tủm tỉm.
Bà Uẩn dặn dò cô chịu khó nghỉ ngơi, uống thuốc bằng nước ấm. Trước mặt A Hoành, bà ngày càng giống một người mẹ thực thụ.
A Hoành khịt mũi, đầu óc vẫn nặng trịch, nhìn mẹ, mỉm cười. “Mẹ ơi, nếu không ốm thì con rất muốn ôm mẹ.” Rồi cô vẫy tay, ra về trong gió lạnh.
Ngôn Hi ý thức được điều gì đó nên bật khóc, định chạy đuổi theo A Hoành.
Bà Uẩn liền kéo anh lại, ôm trong lòng dỗ dành: “Ngoan, con ngoan lắm, A Hoành bị ốm, con mà bám theo thì bệnh của A Hoành sẽ càng nặng hơn.” Sau đó, nhớ lại câu nói của con gái ban nãy, khóe mắt bà Uẩn lại ươn ướt, rồi bà ôm chặt Ngôn Hi vào lòng.
A Hoành, mẹ ôm Ngôn Hi - người mà con thích như thế này có thể coi là đang ôm con không?
A Hoành, như thế này, liệu con có cảm thấy đỡ vất vả hơn không...
Cô nằm ngủ li bì, mơ màng ho khù khụ, nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh, thoải mái, cô không hề muốn tỉnh dậy. Cô muốn ngủ một giấc thật ngon, kể cả xảy ra bão lớn cũng không muốn tỉnh dậy. Cô thực sự rất mệt, người có cảm giác như đang đi trên mây, bồng bềnh, lơ lửng...
Đó là người cô đã xác định sẽ đi cùng với mình đến hết cuộc đời, vì anh mà cô từ bỏ chiếc ghế bành mà mình yêu thích nhất. Cô chưa bao giờ kì vọng rằng anh sẽ nhớ lại được cô thiếu nữ là cô ngày nào, chỉ mong đừng để cô mất đi một chàng trai như thế...
Lúc tỉnh dậy, cô nhìn thấy một người đang ngồi ở đầu giường, dáng người mảnh khảnh, mặc áo len tím, mái tóc đen lòa xòa trước trán, ánh mắt bình thản.
Người đó là Ngôn Hi.
Ngôn Hi nhìn cô, ánh mắt vẫn trong veo, hút hồn như ngày trước nhưng cô cứ có cảm giác là lạ.
A Hoành khẽ kéo tay anh thì phát hiện anh không đeo găng tay, ngón tay lạnh cóng. Cô liền kéo tay anh vào chăn và dọa: “Lại không quàng khăn, không đeo găng tay, lạnh ốm là phải uống thuốc đắng ngắt, rồi bị tiêm bằng mũi kim to từng này này!”
Cô giơ tay làm động tác cho Ngôn Hi thấy mũi kinm to bằng ngần nào, nhưng nụ cười dịu dàng lại hiện rõ trên đôi môi anh.
A Hoành dụi mắt, tưởng mắt mình hoa, nhưng Ngôn Hi lại rụt rè ôm lấy cô.
Kéo rèm cửa sổ ra, hơi ngước đọng trên cửa kính, bên ngoài là thế giới trắng xóa. Những bông tuyết trắng mong manh rơi xuống, đó là dư âm cuối cùng của năm.
Tuyết đầu mùa.
A Hoành cười, ngồi trong lòng Ngôn Hi mà vẫn có cảm giác thấp thỏm không yên. Anh ngẩng đầu lên nhưng người kia lại cúi xuống, anh áp bờ má lành lạnh vào mặt cô, dần dần, nước mắt nhạt nhòa trên cả khuôn mặt.
Hồi lâu mà anh không nói gì, mãi sau, anh mới cất giọng khàn khàn: “A Hoành, anh về rồi.”
A Hoành, anh về rồi.
Anh đã giữ lời hứa, người đầu tiên anh muốn gặp là em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.