Chương 51
Vô Nghi Ninh Tử
08/08/2020
Ngải Tử Du rất tốt với Hạ Tri Thư, chẳng hề kém hơn so với Tưởng Văn Húc năm đó, không giấu diếm thâm tình và yêu thương.
Anh mua pháo bông cầm tay của trẻ con cho Hạ Tri Thư, mua vật liệu làm cây leo trèo cho mèo của Hạ Tri Thư, tự mình dọn một mảnh vườn nhỏ cho cậu trồng hoa.
Ngải Tử Du cũng không để phí thời gian, anh đã thành công chiếm nửa giường còn lại của Hạ Tri Thư – tuy rằng chăn gối vẫn dùng riêng, khoảng cách giữa hai người rộng đến mức có thể phi ngựa qua.
Ngải Tử Du khe khẽ đẩy cửa vào, phòng ngủ đang có ánh đèn ngủ màu cam ấm. Anh đi tới, Hạ Tri Thư đang tựa vào đầu giường đọc sách.
“Đọc gì thế?” Ngải Tử Du ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Thư.
Cậu cười cười xoay sách cho Ngải Tử Du xem: “Phù sinh lục ký” tái bản.”
Ngải Tử Du tiến gần Hạ Tri Thư hơn, ngả đầu lên vai cậu, âm thanh nhẹ nhàng hơi hoảng hốt: “Tối qua anh mơ thấy ác mộng.”
“Hèn chi tối qua bị anh đánh thức, trong mộng anh đang khóc.” Hạ Tri Thư không đẩy Ngải Tử Du ra.
Ngải Tử Du: “Tôi có ngớ ngẩn không?” Anh không muốn nói kỳ thực mình mơ thấy Hạ Tri Thư, cậu cứ dần rời xa mình, trở nên xa xôi không thể chạm vào, cuối cùng thành một áng mây chiều cuối chân trời.
Hạ Tri Thư khép sách lại, trấn an Ngải Tử Du: “Mơ thường ngược lại với hiện thực đấy.”
Ngải Tử Du nói: “Tri Thư, tôi đã liên hệ được với bạn học ở Thượng Hải rồi, em đi chữa bệnh được không?”
Đề tài thay đổi vô cùng đột ngột, những chuyện vừa nãy kia chỉ là làm nền.
Ngữ khí Hạ Tri Thư lạnh xuống: “Tôi không muốn trị.”
Ngải Tử Du đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Tri Thư: “Em đừng gây khó khăn cho bản thân mình!”
“Anh là thầy thuốc, có trị được hay không trong lòng anh không rõ sao?” Hạ Tri Thư không muốn đối mặt với Ngải Tử Du, hơi nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Không phải nhất định không điều trị được…” Trong lòng Ngải Tử Du tê rần, nói cũng không rõ lời.
Hạ Tri Thư vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ theo đường nét gương mặt của Ngải Tử Du, ánh mắt ôn hoà: “Nếu như anh thật lòng thương tôi thì đừng ép buộc tôi nữa. Hoá trị đau lắm, thuốc truyền dịch đều có tính ăn mòn, đến mạch máu cũng đau, tác dụng phụ rất nhiều. Việc trích tuỷ cũng rất đau, thẩm tách máu rất khó chịu. Thật sự anh muốn những tháng ngày cuối cùng của tôi không được an ổn, trước khi chết còn bị bệnh viện dằn vặt không ra người không ra quỷ sao?”
Không phải Ngải Tử Du không biết, nhưng cảm giác biết kém xa với việc thốt lên từng câu từng chữ quan tâm. Anh như bị ngôn ngữ lăng trì, đau đến tan nát cõi lòng, đau đến máu me đầm đìa. Nhưng những điều này không thể so được với những gì Hạ Tri Thư chịu, kim không đâm vào người mình sẽ không biết đau đến mức nào.
“Không điều trị… Cũng rất khó chịu.” Ngải Tử Du cắn răng lắc đầu, cố kìm nước mắt.
“Lúc anh leo núi cùng tôi, lúc Nhị Cẩu theo tôi đi tản bộ Tây Hồ, lúc mèo nhỏ vùi trong ngực tôi ngáy khò khò, tôi không hề khó chịu.” Hạ Tri Thư buông vòng ôm Ngải Tử Du ra: “Đến cuối cùng thì anh để cho tôi nhé.”
“Không được..” Ngải Tử Du quân lính tan rã, chỉ đành kéo dài hơi tàn.
“Anh có thể ép tôi đi viện, có thể ép tôi làm hoá trị? Có thể ép tôi uống thuốc? Có thể nhìn tôi không rút ống dẫn? Nhất định anh phải thấy tôi không được chết tử tế?” Lời này hơi nặng, đã không giống với những lời bình thường Hạ Tri Thư có thể thốt lên. Khiến người đau đớn.
“Tôi yêu em.” Ngải Tử Du vùi đầu vào cổ Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư có thể cảm nhận được chất lỏng ấm nóng thiêu đốt da dẻ mình, khiến tim cậu đau đớn.
“Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.”
Ngải Tử Du không ngẩng đầu lên, yếu ớt thở dốc như một con thú nhỏ: “Em là đàn ông tôi cũng theo em.”
Hạ Tri Thư thở dài: “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.”
Ngải Tử Du ôm Hạ Tri Thư nằm trên giường: “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà nuôi con cái cho em.” Anh tắt đèn mặc cho nước mắt giàn giụa, trong lòng đã coi mất mát thành điều tất nhiên.
Hạ Tri Thư mặc cho Ngải Tử Du ôm một đêm.
Ngày hôm sau Ngải Tử Du dậy sớm, anh nhìn gò má gầy của Hạ Tri Thư, trong lòng nghẹn ứ, chỉ đành vội vàng chật vật bỏ đi. Lần đầu tiên trong đời anh hận sự bất lực của bản thân mình.
Ngải Tử Du ngồi thất thần trong phòng khách, không biết suy nghĩ đã bay đến phương nào. Anh đang nghĩ có thể đưa Hạ Tri Thư đến đâu chơi, muốn làm sao để cậu… có thể trải qua những ngày cuối cùng thật vui vẻ. Ngải Tử Du nằm ngửa trên sô pha, lòng đau như cắt.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng vang, động tác vừa nôn nóng vừa mất kiên nhẫn. Ngải Tử Du đứng dậy nhìn, vừa lúc thấy Ngải Tử Khiêm mở cửa đi vào.
Ngải Tử Khiêm mặc một bộ âu phục đen, đầu tóc vuốt keo tỉ mỉ, gọng kính mạ vàng trên sống mũi cao thẳng phản chiếu ánh sáng lạnh lùng. Người đàn ông này mím chặt đôi môi mỏng, mang vẻ mặt tức giận.
“Anh? Sao anh lại đến đây? Cũng không gọi điện bảo em ra đón.” Ngải Tử Du đến gần, đột nhiên trúng một bạt tai.
“Con mẹ nó chú có bản lĩnh nhỉ?” Ngải Tử Khiêm vẫn không cảm thấy hả giận. Lúc y thương em trai mình thì thật sự coi như bảo bối, nhưng khi tức giận lại giống bố Ngải Tử Du, xuống tay được.
Ngải Tử Du bối rối, không nói đến phản kháng, đến trốn cũng không hề: “Anh, em làm sao vậy?”
“Người mấy hôm trước chú mang đi là ai?” Ngải Tử Khiêm lạnh lùng nói.
Ngải Tử Du không hiểu ra sao, rõ ràng anh mình biết mình đã làm gì nhưng vẫn luôn bao che mà: “Người em yêu.”
“Có phải anh nên khen chú không? Ánh mắt chú tốt quá, cướp luôn người trong lòng của Tưởng Văn Húc! Không tìm thấy chú, kẻ đó cắn anh không tha như chó điên, chú có biết hai ngày qua anh tổn thất bao nhiêu tiền không?!”
Ngải Tử Du rốt cuộc cũng nổi giận: “Con mẹ nó lúc trước anh bảo em là Tưởng Văn Húc tìm bồ nhí khắp nơi mà, em thấy hắn đang ăn vạ anh thì có!”
Tính Ngải Tử Khiêm nóng nảy hơn Ngải Tử Du, đột nhiên cao giọng: “Anh nói cái gì chú tin cái đó hả? Anh vừa hợp tác với gã được bao lâu chứ? Sao anh biết được trong nhà hắn giấu một bảo bối? Em đúng là tên phá gia, anh chiều chú quá rồi!”
Ngải Tử Du cau mày: “Anh nói nhỏ chút, em ấy ngủ không sâu giấc, sẽ bị đánh thức đấy.”
Ngải Tử Khiêm như bị đổ thêm dầu vào lửa: “Chú chơi thì cứ chơi đi, không phải có anh bao che đấy ư? Nhưng chú không thể tìm người có bối cảnh đơn giản để chơi sao? Nếu không được thì cũng phải tìm người sạch sẽ chứ? Theo người khác hơn mười năm, đến lượt chú thì đã bị chơi nát hết rồi!”
Trong phút chốc mắt Ngải Tử Du vằn đỏ tia máu, đột ngột nhào tới cho anh mình một quyền.
Anh mua pháo bông cầm tay của trẻ con cho Hạ Tri Thư, mua vật liệu làm cây leo trèo cho mèo của Hạ Tri Thư, tự mình dọn một mảnh vườn nhỏ cho cậu trồng hoa.
Ngải Tử Du cũng không để phí thời gian, anh đã thành công chiếm nửa giường còn lại của Hạ Tri Thư – tuy rằng chăn gối vẫn dùng riêng, khoảng cách giữa hai người rộng đến mức có thể phi ngựa qua.
Ngải Tử Du khe khẽ đẩy cửa vào, phòng ngủ đang có ánh đèn ngủ màu cam ấm. Anh đi tới, Hạ Tri Thư đang tựa vào đầu giường đọc sách.
“Đọc gì thế?” Ngải Tử Du ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Thư.
Cậu cười cười xoay sách cho Ngải Tử Du xem: “Phù sinh lục ký” tái bản.”
Ngải Tử Du tiến gần Hạ Tri Thư hơn, ngả đầu lên vai cậu, âm thanh nhẹ nhàng hơi hoảng hốt: “Tối qua anh mơ thấy ác mộng.”
“Hèn chi tối qua bị anh đánh thức, trong mộng anh đang khóc.” Hạ Tri Thư không đẩy Ngải Tử Du ra.
Ngải Tử Du: “Tôi có ngớ ngẩn không?” Anh không muốn nói kỳ thực mình mơ thấy Hạ Tri Thư, cậu cứ dần rời xa mình, trở nên xa xôi không thể chạm vào, cuối cùng thành một áng mây chiều cuối chân trời.
Hạ Tri Thư khép sách lại, trấn an Ngải Tử Du: “Mơ thường ngược lại với hiện thực đấy.”
Ngải Tử Du nói: “Tri Thư, tôi đã liên hệ được với bạn học ở Thượng Hải rồi, em đi chữa bệnh được không?”
Đề tài thay đổi vô cùng đột ngột, những chuyện vừa nãy kia chỉ là làm nền.
Ngữ khí Hạ Tri Thư lạnh xuống: “Tôi không muốn trị.”
Ngải Tử Du đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Tri Thư: “Em đừng gây khó khăn cho bản thân mình!”
“Anh là thầy thuốc, có trị được hay không trong lòng anh không rõ sao?” Hạ Tri Thư không muốn đối mặt với Ngải Tử Du, hơi nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Không phải nhất định không điều trị được…” Trong lòng Ngải Tử Du tê rần, nói cũng không rõ lời.
Hạ Tri Thư vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ theo đường nét gương mặt của Ngải Tử Du, ánh mắt ôn hoà: “Nếu như anh thật lòng thương tôi thì đừng ép buộc tôi nữa. Hoá trị đau lắm, thuốc truyền dịch đều có tính ăn mòn, đến mạch máu cũng đau, tác dụng phụ rất nhiều. Việc trích tuỷ cũng rất đau, thẩm tách máu rất khó chịu. Thật sự anh muốn những tháng ngày cuối cùng của tôi không được an ổn, trước khi chết còn bị bệnh viện dằn vặt không ra người không ra quỷ sao?”
Không phải Ngải Tử Du không biết, nhưng cảm giác biết kém xa với việc thốt lên từng câu từng chữ quan tâm. Anh như bị ngôn ngữ lăng trì, đau đến tan nát cõi lòng, đau đến máu me đầm đìa. Nhưng những điều này không thể so được với những gì Hạ Tri Thư chịu, kim không đâm vào người mình sẽ không biết đau đến mức nào.
“Không điều trị… Cũng rất khó chịu.” Ngải Tử Du cắn răng lắc đầu, cố kìm nước mắt.
“Lúc anh leo núi cùng tôi, lúc Nhị Cẩu theo tôi đi tản bộ Tây Hồ, lúc mèo nhỏ vùi trong ngực tôi ngáy khò khò, tôi không hề khó chịu.” Hạ Tri Thư buông vòng ôm Ngải Tử Du ra: “Đến cuối cùng thì anh để cho tôi nhé.”
“Không được..” Ngải Tử Du quân lính tan rã, chỉ đành kéo dài hơi tàn.
“Anh có thể ép tôi đi viện, có thể ép tôi làm hoá trị? Có thể ép tôi uống thuốc? Có thể nhìn tôi không rút ống dẫn? Nhất định anh phải thấy tôi không được chết tử tế?” Lời này hơi nặng, đã không giống với những lời bình thường Hạ Tri Thư có thể thốt lên. Khiến người đau đớn.
“Tôi yêu em.” Ngải Tử Du vùi đầu vào cổ Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư có thể cảm nhận được chất lỏng ấm nóng thiêu đốt da dẻ mình, khiến tim cậu đau đớn.
“Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.”
Ngải Tử Du không ngẩng đầu lên, yếu ớt thở dốc như một con thú nhỏ: “Em là đàn ông tôi cũng theo em.”
Hạ Tri Thư thở dài: “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.”
Ngải Tử Du ôm Hạ Tri Thư nằm trên giường: “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà nuôi con cái cho em.” Anh tắt đèn mặc cho nước mắt giàn giụa, trong lòng đã coi mất mát thành điều tất nhiên.
Hạ Tri Thư mặc cho Ngải Tử Du ôm một đêm.
Ngày hôm sau Ngải Tử Du dậy sớm, anh nhìn gò má gầy của Hạ Tri Thư, trong lòng nghẹn ứ, chỉ đành vội vàng chật vật bỏ đi. Lần đầu tiên trong đời anh hận sự bất lực của bản thân mình.
Ngải Tử Du ngồi thất thần trong phòng khách, không biết suy nghĩ đã bay đến phương nào. Anh đang nghĩ có thể đưa Hạ Tri Thư đến đâu chơi, muốn làm sao để cậu… có thể trải qua những ngày cuối cùng thật vui vẻ. Ngải Tử Du nằm ngửa trên sô pha, lòng đau như cắt.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng vang, động tác vừa nôn nóng vừa mất kiên nhẫn. Ngải Tử Du đứng dậy nhìn, vừa lúc thấy Ngải Tử Khiêm mở cửa đi vào.
Ngải Tử Khiêm mặc một bộ âu phục đen, đầu tóc vuốt keo tỉ mỉ, gọng kính mạ vàng trên sống mũi cao thẳng phản chiếu ánh sáng lạnh lùng. Người đàn ông này mím chặt đôi môi mỏng, mang vẻ mặt tức giận.
“Anh? Sao anh lại đến đây? Cũng không gọi điện bảo em ra đón.” Ngải Tử Du đến gần, đột nhiên trúng một bạt tai.
“Con mẹ nó chú có bản lĩnh nhỉ?” Ngải Tử Khiêm vẫn không cảm thấy hả giận. Lúc y thương em trai mình thì thật sự coi như bảo bối, nhưng khi tức giận lại giống bố Ngải Tử Du, xuống tay được.
Ngải Tử Du bối rối, không nói đến phản kháng, đến trốn cũng không hề: “Anh, em làm sao vậy?”
“Người mấy hôm trước chú mang đi là ai?” Ngải Tử Khiêm lạnh lùng nói.
Ngải Tử Du không hiểu ra sao, rõ ràng anh mình biết mình đã làm gì nhưng vẫn luôn bao che mà: “Người em yêu.”
“Có phải anh nên khen chú không? Ánh mắt chú tốt quá, cướp luôn người trong lòng của Tưởng Văn Húc! Không tìm thấy chú, kẻ đó cắn anh không tha như chó điên, chú có biết hai ngày qua anh tổn thất bao nhiêu tiền không?!”
Ngải Tử Du rốt cuộc cũng nổi giận: “Con mẹ nó lúc trước anh bảo em là Tưởng Văn Húc tìm bồ nhí khắp nơi mà, em thấy hắn đang ăn vạ anh thì có!”
Tính Ngải Tử Khiêm nóng nảy hơn Ngải Tử Du, đột nhiên cao giọng: “Anh nói cái gì chú tin cái đó hả? Anh vừa hợp tác với gã được bao lâu chứ? Sao anh biết được trong nhà hắn giấu một bảo bối? Em đúng là tên phá gia, anh chiều chú quá rồi!”
Ngải Tử Du cau mày: “Anh nói nhỏ chút, em ấy ngủ không sâu giấc, sẽ bị đánh thức đấy.”
Ngải Tử Khiêm như bị đổ thêm dầu vào lửa: “Chú chơi thì cứ chơi đi, không phải có anh bao che đấy ư? Nhưng chú không thể tìm người có bối cảnh đơn giản để chơi sao? Nếu không được thì cũng phải tìm người sạch sẽ chứ? Theo người khác hơn mười năm, đến lượt chú thì đã bị chơi nát hết rồi!”
Trong phút chốc mắt Ngải Tử Du vằn đỏ tia máu, đột ngột nhào tới cho anh mình một quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.