Chương 54
Vô Nghi Ninh Tử
08/08/2020
Gây chuyện là một VIP của câu lạc bộ xe sang xa hoa nhất thủ đô, nghe nói còn là cháu ngoại của thủ trưởng quân khu nào đó. Vị con ông cháu cha kia đêm đó uống rượu rồi đến biệt thự Yến Tây gặp tình nhân, ai ngờ đua xe làm mất mạng người. Thiên tử phạm pháp sao có thể cùng tội với thứ dân, sau mông người ta có người nịnh hót dọn dẹp chuyện cho, sau đó chuyện này không gợn thêm một sóng nước.
Tưởng Văn Húc biết chuyện của Thẩm Tuý vào hai ngày sau, lúc đó hắn chỉ thấy tim mình ngừng đập trong nháy mắt. Hắn không có tình cảm quá sâu với Thẩm Tuý, ban đầu chỉ như nuôi chó con mèo con để chơi đùa, nhưng nghe được tin tức đột ngột như vậy cũng lạnh cả người.
Tài sản Tưởng Văn Húc nhiều như vậy, nói tay hắn còn sạch sẽ là nói dối. Hắn không có bao nhiêu áy náy và đổi sắc trước cái chết của Thẩm Túy, nhưng vẫn thắt lòng đau đớn. Tưởng Văn Húc không ngờ mình cũng chia tay Thẩm Tuý, mà người kia đột nhiên chết rồi. Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, sinh tử của một người không phải chuyện sức người có thể điều khiển được.
Sau đó Tưởng Văn Húc mới biết lúc đó mình khổ sở cái gì, hoá ra khi đó là cô quạnh bi thương đến cực điểm. Bởi vì hắn nhớ đến Hạ Tri Thư.
Trước đấy cho dù Tưởng Văn Húc biết Hạ Tri Thư mắc bệnh cũng chưa từng nghĩ cậu sẽ chết. Trong lòng hắn vẫn muốn tìm Hạ Tri Thư trở về, đối xử tốt với cậu, không tiếp tục để cậu bị oan ức, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng cậu.
Hoá ra không phải hết thảy mọi chuyện trên thế giới này đều có thể như mình muốn. Tưởng Văn Húc chán nản nhắm mắt, hắn đã biết cái gì gọi là tử vong không thể đoán trước.
Lễ cưới của Trương Cảnh Văn vẫn tiến hành như thường lệ. Vốn Cảnh Văn muốn chờ Tưởng Văn Húc tìm được Hạ Tri Thư mới làm, nhưng gần đây thân thể ông nội của cô dâu nguy kịch, nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy cháu gái cưng nhất của mình gả cho người đàn ông tốt.
Ngày cưới Tưởng Văn Húc vẫn tới, tự tay đưa một phong bao rất dày. Ngày vui của người ta, Tưởng Văn Húc vốn muốn sắc mặt mình vui mừng một chút, nhưng không dễ dàng. Tình trạng của hắn rất kém cỏi, gương mặt gầy gò đìu hiu, trong mắt dày đặc tia máu.
Cảnh Văn tự mình đón Tưởng Văn Húc, thân thiết ôm vai hắn. Cảnh Văn rất tri kỷ không đề cập đến, Tưởng Văn Húc đã không chịu nổi bất kỳ ánh mắt đồng tình nào: “Vào trong đi anh, để cô dâu và phù dâu lần lượt kính rượu anh một lần”
Tưởng Văn Húc lắc đầu, cười khẽ: “Quên đi, để mấy cô ấy thay phiên kính ông cụ kia đi. Anh chỉ đến đưa lễ mừng cho chú rồi đi.” Hắn rút phong bao kia ra: “Coi như một phần tâm ý của anh.”
Tưởng Văn Húc vấn luôn hào phóng với người cạnh mình, bao giấy đỏ đựng tám nghìn* làm điềm may mắn, tâm ý chân chính là tấm thẻ kẹp bên trong tiền.
*Số 8 có ý nghĩa là may mắn tài lộc, còn việc tặng tiền mừng cưới có số 8 có phải là phong tục của người Trung Quốc không thì tui chưa tìm hiểu được, ai biết chỉ tui với nha
Cảnh Văn không biết bên trong, vui vẻ nhận lấy, cười hì hì bóp bóp: “Được đó, đúng là rất nặng.”
Ánh mắt Tưởng Văn Húc ôn hoà hơn, cười nói: “Là của anh và Tri Thư, phần hai người.”
Cảnh Văn sững sờ một chốc, bình tình nhìn Tưởng Văn Húc, trong lòng đau xót. Y nhẹ nhàng mở miệng: “Văn Húc...”
Một tiếng thở dài đầy chua xót: “.... Thái dương của anh có tóc bạc rồi.”
————–
Ngải Tử Khiêm đến tối hôm đấy rồi đi ngay, y hiểu em trai mình, một lời thừa cũng không khuyên nhiều. Vì y hiểu rõ, cho dù có tốt tới đâu đi nữa, một bệnh nhân mắc bệnh nan y có thể sống được bao lâu? Đến lúc đó không được một năm người cũng không còn, người chết rồi có thể được nhớ bao lâu? Chưa đầy một năm, Ngải Tử Khiêm chờ được, toàn bộ dành cho em trai mình.
Bệnh của Hạ Tri Thư nặng hơn. Trên người cậu đầy những vết ứ xanh tím, chỗ nghiêm trọng đã bắt đầu phù thũng. Nơi phù lên dùng ngón tay chọc vào có thể thấy vết lõm, đau nhói.
Hạ Tri Thư suốt ngày mệt mỏi, không ăn được cái gì, càng không có sức đi đâu cả. Xưa nay cậu chưa từng làm phiền người khác, có đau đớn bao nhiêu cũng không kêu thành tiếng. Gần đây Hạ Tri Thư thích nhất là ngồi ở ban công nhỏ lầu hai, nhìn xuống vườn cây tươi tốt mãi không nở hoa của bác sĩ Ngải, hình như có mọc mấy nụ hoa rồi. Nhìn về chùa Linh Ẩn phía xa và hồ nhỏ trong trà viên, phong cảnh rất đẹp.
Ngải Tử Du đau lòng cho Hạ Tri Thư, mỗi ngày đứng ngồi không yên. Hạ Tri Thư quật cường hơn anh nghĩ, không chỉ không dùng thuốc trị liệu, mà ngay cả thuốc giảm đau và thuốc ngủ cũng không tiếp tục đụng đến.
Hôm nay Hạ Tri Thư lại sốt cả ngày, tiêu hao thể lực nhiều khiến cậu rất mệt, đêm đó hiếm thấy mà ngủ sớm.
Ngải Tử Du dùng khăn ấm cẩn thận lau má cho Hạ Tri Thư, không nhịn được đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mi tâm của cậu, lại hôn khoé môi một cái, sau đó mới nằm xuống ôm lấy Hạ Tri Thư.
Mấy hôm nay lúc Hạ Tri Thư mất ngủ Ngải Tử Du cũng thường ôm cậu vào ngực. Hạ Tri Thư sợ lạnh, ban đêm nhiệt độ điều hoà có cao bao nhiêu cậu cũng cảm thấy lạnh. Ngải Tử Du thể nhiệt, dùng một tay là có thể ôm trọn lấy Hạ Tri Thư, còn vỗ vỗ mấy lần như dỗ trẻ con. Thời gian sau Hạ Tri Thư ngủ ngon hơn một chút, nhưng Ngải Tử Du lại ngủ càng ngày càng ít.
Do đó đêm nay Hạ Tri Thư vừa động một cái Ngải Tử Du đã tỉnh, anh nghe thấy tiếng cậu nghẹn ngào nhỏ xíu của cậu, đang khóc nức nở. Ngải Tử Du bật đèn ngủ, Hạ Tri Thư vẫn chưa tỉnh, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, sợ trong người khó chịu nên trong mơ cũng cảm thấy đau đớn.
Ngải Tử Du đi giặt khăn lần nữa lau mặt cho Hạ Tri Thư, nhìn nước mắt trong suốt trên mặt cậu mà đau đớn đến run tay. Anh hôn mi mắt của Hạ Tri Thư, cầu khẩn cho cậu có thể được một đêm yên giấc.
Hạ Tri Thư đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn về phía Ngải Tử Du, sau đó bừng tỉnh, mở miệng không đầu không cuối: “... Nhẫn của tôi đâu?”
“Anh có thấy nhẫn của tôi không?”
Ngải Tử Du không hiểu, kết quả lại phát hiện ánh mắt Hạ Tri Thư mê mang. Cậu đang bị bóng đè.
Ngải Tử Du dỗ cậu nằm xuống ngủ, nắm tay Hạ Tri Thư nhìn một chút, quả thật ngón đeo nhẫn có vệt trắng do đeo nhẫn lâu ngày để lại.
Tưởng Văn Húc biết chuyện của Thẩm Tuý vào hai ngày sau, lúc đó hắn chỉ thấy tim mình ngừng đập trong nháy mắt. Hắn không có tình cảm quá sâu với Thẩm Tuý, ban đầu chỉ như nuôi chó con mèo con để chơi đùa, nhưng nghe được tin tức đột ngột như vậy cũng lạnh cả người.
Tài sản Tưởng Văn Húc nhiều như vậy, nói tay hắn còn sạch sẽ là nói dối. Hắn không có bao nhiêu áy náy và đổi sắc trước cái chết của Thẩm Túy, nhưng vẫn thắt lòng đau đớn. Tưởng Văn Húc không ngờ mình cũng chia tay Thẩm Tuý, mà người kia đột nhiên chết rồi. Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, sinh tử của một người không phải chuyện sức người có thể điều khiển được.
Sau đó Tưởng Văn Húc mới biết lúc đó mình khổ sở cái gì, hoá ra khi đó là cô quạnh bi thương đến cực điểm. Bởi vì hắn nhớ đến Hạ Tri Thư.
Trước đấy cho dù Tưởng Văn Húc biết Hạ Tri Thư mắc bệnh cũng chưa từng nghĩ cậu sẽ chết. Trong lòng hắn vẫn muốn tìm Hạ Tri Thư trở về, đối xử tốt với cậu, không tiếp tục để cậu bị oan ức, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng cậu.
Hoá ra không phải hết thảy mọi chuyện trên thế giới này đều có thể như mình muốn. Tưởng Văn Húc chán nản nhắm mắt, hắn đã biết cái gì gọi là tử vong không thể đoán trước.
Lễ cưới của Trương Cảnh Văn vẫn tiến hành như thường lệ. Vốn Cảnh Văn muốn chờ Tưởng Văn Húc tìm được Hạ Tri Thư mới làm, nhưng gần đây thân thể ông nội của cô dâu nguy kịch, nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy cháu gái cưng nhất của mình gả cho người đàn ông tốt.
Ngày cưới Tưởng Văn Húc vẫn tới, tự tay đưa một phong bao rất dày. Ngày vui của người ta, Tưởng Văn Húc vốn muốn sắc mặt mình vui mừng một chút, nhưng không dễ dàng. Tình trạng của hắn rất kém cỏi, gương mặt gầy gò đìu hiu, trong mắt dày đặc tia máu.
Cảnh Văn tự mình đón Tưởng Văn Húc, thân thiết ôm vai hắn. Cảnh Văn rất tri kỷ không đề cập đến, Tưởng Văn Húc đã không chịu nổi bất kỳ ánh mắt đồng tình nào: “Vào trong đi anh, để cô dâu và phù dâu lần lượt kính rượu anh một lần”
Tưởng Văn Húc lắc đầu, cười khẽ: “Quên đi, để mấy cô ấy thay phiên kính ông cụ kia đi. Anh chỉ đến đưa lễ mừng cho chú rồi đi.” Hắn rút phong bao kia ra: “Coi như một phần tâm ý của anh.”
Tưởng Văn Húc vấn luôn hào phóng với người cạnh mình, bao giấy đỏ đựng tám nghìn* làm điềm may mắn, tâm ý chân chính là tấm thẻ kẹp bên trong tiền.
*Số 8 có ý nghĩa là may mắn tài lộc, còn việc tặng tiền mừng cưới có số 8 có phải là phong tục của người Trung Quốc không thì tui chưa tìm hiểu được, ai biết chỉ tui với nha
Cảnh Văn không biết bên trong, vui vẻ nhận lấy, cười hì hì bóp bóp: “Được đó, đúng là rất nặng.”
Ánh mắt Tưởng Văn Húc ôn hoà hơn, cười nói: “Là của anh và Tri Thư, phần hai người.”
Cảnh Văn sững sờ một chốc, bình tình nhìn Tưởng Văn Húc, trong lòng đau xót. Y nhẹ nhàng mở miệng: “Văn Húc...”
Một tiếng thở dài đầy chua xót: “.... Thái dương của anh có tóc bạc rồi.”
————–
Ngải Tử Khiêm đến tối hôm đấy rồi đi ngay, y hiểu em trai mình, một lời thừa cũng không khuyên nhiều. Vì y hiểu rõ, cho dù có tốt tới đâu đi nữa, một bệnh nhân mắc bệnh nan y có thể sống được bao lâu? Đến lúc đó không được một năm người cũng không còn, người chết rồi có thể được nhớ bao lâu? Chưa đầy một năm, Ngải Tử Khiêm chờ được, toàn bộ dành cho em trai mình.
Bệnh của Hạ Tri Thư nặng hơn. Trên người cậu đầy những vết ứ xanh tím, chỗ nghiêm trọng đã bắt đầu phù thũng. Nơi phù lên dùng ngón tay chọc vào có thể thấy vết lõm, đau nhói.
Hạ Tri Thư suốt ngày mệt mỏi, không ăn được cái gì, càng không có sức đi đâu cả. Xưa nay cậu chưa từng làm phiền người khác, có đau đớn bao nhiêu cũng không kêu thành tiếng. Gần đây Hạ Tri Thư thích nhất là ngồi ở ban công nhỏ lầu hai, nhìn xuống vườn cây tươi tốt mãi không nở hoa của bác sĩ Ngải, hình như có mọc mấy nụ hoa rồi. Nhìn về chùa Linh Ẩn phía xa và hồ nhỏ trong trà viên, phong cảnh rất đẹp.
Ngải Tử Du đau lòng cho Hạ Tri Thư, mỗi ngày đứng ngồi không yên. Hạ Tri Thư quật cường hơn anh nghĩ, không chỉ không dùng thuốc trị liệu, mà ngay cả thuốc giảm đau và thuốc ngủ cũng không tiếp tục đụng đến.
Hôm nay Hạ Tri Thư lại sốt cả ngày, tiêu hao thể lực nhiều khiến cậu rất mệt, đêm đó hiếm thấy mà ngủ sớm.
Ngải Tử Du dùng khăn ấm cẩn thận lau má cho Hạ Tri Thư, không nhịn được đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mi tâm của cậu, lại hôn khoé môi một cái, sau đó mới nằm xuống ôm lấy Hạ Tri Thư.
Mấy hôm nay lúc Hạ Tri Thư mất ngủ Ngải Tử Du cũng thường ôm cậu vào ngực. Hạ Tri Thư sợ lạnh, ban đêm nhiệt độ điều hoà có cao bao nhiêu cậu cũng cảm thấy lạnh. Ngải Tử Du thể nhiệt, dùng một tay là có thể ôm trọn lấy Hạ Tri Thư, còn vỗ vỗ mấy lần như dỗ trẻ con. Thời gian sau Hạ Tri Thư ngủ ngon hơn một chút, nhưng Ngải Tử Du lại ngủ càng ngày càng ít.
Do đó đêm nay Hạ Tri Thư vừa động một cái Ngải Tử Du đã tỉnh, anh nghe thấy tiếng cậu nghẹn ngào nhỏ xíu của cậu, đang khóc nức nở. Ngải Tử Du bật đèn ngủ, Hạ Tri Thư vẫn chưa tỉnh, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, sợ trong người khó chịu nên trong mơ cũng cảm thấy đau đớn.
Ngải Tử Du đi giặt khăn lần nữa lau mặt cho Hạ Tri Thư, nhìn nước mắt trong suốt trên mặt cậu mà đau đớn đến run tay. Anh hôn mi mắt của Hạ Tri Thư, cầu khẩn cho cậu có thể được một đêm yên giấc.
Hạ Tri Thư đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn về phía Ngải Tử Du, sau đó bừng tỉnh, mở miệng không đầu không cuối: “... Nhẫn của tôi đâu?”
“Anh có thấy nhẫn của tôi không?”
Ngải Tử Du không hiểu, kết quả lại phát hiện ánh mắt Hạ Tri Thư mê mang. Cậu đang bị bóng đè.
Ngải Tử Du dỗ cậu nằm xuống ngủ, nắm tay Hạ Tri Thư nhìn một chút, quả thật ngón đeo nhẫn có vệt trắng do đeo nhẫn lâu ngày để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.