Quyển 1 - Chương 16: Chuyện ban đêm
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
Trước khi đi tìm việc, đầu tiên phải có phương thức liên hệ. Tiếu Tề
Tề cắn răng cùng với bạn học cấp ba là Nguyễn Mai đi đến chợ bán đồ cũ
mua một cái di động. Việc đầu tiên, gọi điện thoại cho mẹ già ở nhà, lại một lần nữa chịu đựng vài câu lải nhải. Nguyễn Mai sắp xếp hành lý, cô
chuẩn bị đi Nội Mông kết hôn với người yêu sau hai năm tìm hiểu. Vì thế, hai tháng tới Tiếu Tề Tề có thể ở nhà của họ ở thành phố X này. Tuy nói là nhà nhưng chỉ là một căn phòng hơn mười mét vuông, toilet dùng
chung, cái bếp được che qua quít bởi vài mảnh gỗ.
Tiếu Tề Tề tiếp tục gọi điện thoại mới, Giang Nhất Lam, Cá hoa vàng, Lâm Văn, Đái Côn Côn, không liên hệ được với Hứa Thuần, Tiếu Tề Tề cũng thở ra một hơi, ít nhất lúc này tạm thời không cần nói chuyện với Hứa Thuần.
Tiếu Tề Tề còn đang muốn gọi tiếp, Nguyễn Mai đã cướp lấy di động, “Đừng gọi nữa, không biết tiền gọi đường dài rất đắt sao? Ngày mai trả tiền điện thoại bà có mà khóc.”
Tiếu Tề Tề lúc này mới nhớ ra, cước di động quả thật rất đắt, vừa rồi cô gọi nhiều cuộc liên tỉnh như vậy, trời ơi, dừng lại ngay “Bà thu thập xong chưa? Nguyễn Mai, bà kết hôn thật hả? Sớm quá?”
“Không sớm, Tôi cũng hai mươi ba tuổi rồi, còn muộn ấy chứ.” Nguyễn Mai đi học muộn hơn Tiếu Tề Tề hai năm, đến năm lớp 11 thì bỏ học đến thành phố X làm thuê.
Tiếu Tề Tề vẫn tỏ vẻ tiếc hận, “Tôi thật không hiểu được, trời ạ, tôi còn cảm thấy mình như trẻ con đâu, bà lại đã kết hôn. Hỏi sao tôi không cảm thấy thật đáng sợ.”
“Cũng không phải, là thời gian trôi quá nhanh, bà ấy, không có bạn trai, có sẽ biết, nam nữ cùng một chỗ không phải mỗi việc kia, kết hôn cũng chỉ là thủ tục.”
“Nếu biết là thủ tục sao bà còn vội vã kết hôn? Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ mà?.”
“Bà ấy, tình tình vẫn trẻ con, kết hôn sinh con là vấn đề quan trọng của đàn bà, là nấm mồ hay không chỉ có mình mình biết. Nói thêm, bà cũng biết nhà bạn trai tôi có ba người chị gái, mẹ anh ấy không kịp chờ…” Nguyễn Mai nói tới đó mặt đỏ lên, không nói tiếp.
Tiếu Tề Tề nắm tay Nguyễn Mai nài nì “Nói đi, nói đi mà, thẹn thùng cái gì?”
Nguyễn Mai trốn tránh vài cái mới cười nói: “Mẹ anh ấy mong bế cháu lắm. Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, có con, không bằng nhân dịp cha mẹ anh ấy còn khỏe, có cháu nhờ ông bà chăm hộ thì bọn tôi cũng đỡ.”
Tiếu Tề Tề mở trừng mắt nhìn Nguyễn Mai, “Không thể nào, trời ơi? Lúc này bà đã muốn có con? Ôi, tôi kệ bà, lúc này năm sau tôi đã trở thành cô? Không được, không được, Nguyễn Mai, bà như vậy là hại tôi à, tôi còn nhỏ mà, làm sao đã nhanh thăng cấp thành cô đâu?”
“Được rồi, đừng ba hoa, chờ thêm hai năm bà gặp được người ấy chỉ sợ còn gấp cả hơn tôi, nói không chừng còn con bồng con bế sớm hơn bọn tôi ấy chứ.”
“Hừ, bà chỉ được cái ba hoa, dám nói tôi như vậy?” Tiếu Tề Tề nhảy về phía Nguyễn Mai, bịt miệng cô, hai người ngã ra thành đống, cười một tràng mới dừng tay.
Nhiều năm sau, mỗi khi Tiếu Tề Tề nhớ tới lời nói của Nguyễn Mai hôm nay đều muốn chảy nước mắt. Nguyễn Mai nói chờ tới lúc cô gặp được người ấy sẽ muốn cùng người ấy kết hôn, thậm chí sinh con. Khi nói ra lời này, khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ kiêu ngạo và ngượng ngùng, cô vẫn nghĩ, tâm trạng đó là như thé nào? Chỉ có điều trong cuộc đời này, người ấy liệu có xuất hiện? Kết hôn, sinh con cũng tựa như một giấc mộng xa vời của cô.
Tiếu Tề Tề tìm được chỗ thực tập, là nhân viên bán hàng cho một Công ty ô tô, các dạng xe, các loại tính năng, đủ loại người, cuộc sống mới mẻ nhanh chóng làm cho Tiếu Tiếu Tề Tề cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh. Nhưng không được vài ngày, cuộc sống đơn điệu, khuôn mặt luôn tươi cười khiến cho cô dần dần thấy chán nản. Đặc biệt, mỗi khi đêm về, sao mà lạnh lẽo, tịch mịch, đêm thật dài, rét sao mà rét. Tiếu Tề Tề vì rét mà tỉnh lại giữa đêm, sau đó cuộn tròn trong chăn cố gắng mãi cũng không ngủ lại được. Phòng của Nguyễn Mai là dùng lò sưởi tự chế, tự mình gia nhiệt, cô cảm giác như cái lạnh thấu xương lọt qua khe hở không hề bị ngăn càn bởi cái lò nhỏ nhoi này. Tiếu Tề Tề suy tính, có lẽ cô lựa chọn chỗ này cũng không phải là ổn.
Lại một lần nữa tỉnh lại vì quá rét, Tiếu Tề Tề cuối cùng không nhịn được, những ngày như thế này năm ngoái cô còn làm ổ ở nhà mình ngủ ngon lành? Nếu thấy lạnh, có thể gọi mẹ đòi thêm chăn hoặc đòi nằm cùng với cha mẹ. Thế nhưng giờ đã lớn rồi hay là bản thân mình tự làm tự chịu? Tiếu Tề Tề không biết, chỉ biết khi tỉnh lại thì khuôn mặt đã đầy lệ. Cầm điện thoại đã nhiều ngày không dám gọi lên, Tiếu Tề Tề do dự.
Giang Nhất Lam, cầm điện thoại lên nghe được đôi ba câu liền ngủ. Mẹ, không được, bà sẽ lo lắng. Tiếu Tề Tề suy đi tính lại, nếu không tìm ai đó nói chuyện thì chắc cô không chịu nổi mất. Run run nhấn lên dãy số luôn ghi nhớ trong lòng, nghe tiếng chuông kêu duyên dáng, Tiếu Tề Tề lại do dự, đang định tắt đi bên kia đã truyền tới tiếng nói trầm thấp nam tính quen thuộc.
“Alo, xin chào, ai đấy?” Tiếu Tề Tề nghe thấy tiếng nói quen thuộc, theo tiếng gió xa xôi chui vào màng tay, thất thần một lát, cô che miệng không muốn lộ ra tiếng nghẹn ngào của mình, nước mắt theo gò mà, rơi xuống mu bàn tay, lại rơi xuống ổ chăn lạnh như băng. Tiếu Tề Tề chật vật tắt điện thoại, tựa như có thể nghe thấy tiếng nói ấy cũng đã là xa xỉ. Tình cảm dấu diếm ba năm, ẩn chứa dưới nụ cười bình thản, tới giờ, Tiếu Tề Tề đều là vượt qua được, từng có lúc, cô muốn buông tha cho sự dày vò đó nhưng có lúc cô lại muốn tiếp tục ý trí kiên định của mình.
“Linh linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại ban đêm nghe vô cùng vang dội. Tiếu Tề Tề nhìn lên dãy số kia đang không ngừng lóe ra, do dự, lại do dự, cuối cùng cũng tắt. Tiếu Tề Tề vừa thở ra nhẹ nhàng di động lại bắt đầu kêu, hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, cô cũng đành giơ tay.
“Tề Tề, là em phải không?” Tiếng nói lộ ra vẻ lo lắng “Đừng im lặng như thế, anh biết là em.”
“… Là em.” Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn, vẫn luôn nghĩ khi gặp lại anh thì sẽ nói cái gì thì sẽ không xấu hổ như vậy, giữa hai người bọn họ không phát sinh cái gì, làm sao phải tức giận, xấu hổ?
“Em làm sao vậy? Khóc à?” Tiếng nói ôn nhu như nước đã không còn vẻ lo âu.
“Không, không phải.” Tiếu Tề Tề cố cười, “Hắc hắc, em chỉ là mới mua di động nên quấy rầy mọi người, định không gọi mà làm sao lại ấn nhầm đâu.” Tiếu Tề Tề nói mây bay nước chảy, tựa hồ đúng là như thế.
“Ai, cô nàng ngốc.” Hạ Tuyên lại thở dài, “Đừng dối anh, anh vừa rồi là nghe thấy tiếng khóc, hơn nữa tiếng nói của em vẫn còn ách kia kìa.”
“Em, em..bị cảm.” Tiếu Tề Tề không cười, tiếng nói khàn khàn quanh quẩn trong bóng đêm.
“Uống thuốc chưa?” Hạ Tuyên lại lo lắng, giọng hơi trách cứ: “Làm sao không chịu chú ý bản thân?”
“Dạ, em uống rồi.” Tiếu Tề Tề chột dạ, ngược lại lại nói: “Hạ Tuyên, ở đây tuyết rơi.”
“Có đẹp không?” Hạ Tuyên hạ giọng xuống “Anh ở Hongkong, ở đây không có tuyết, chỉ có những con mưa rả rích, thật phiền chán.”
“Rất đẹp, khắp nơi bao phủ một màu trắng, chỉ có điều…”
“Chỉ là cái gì?” Hạ Tuyên hơi cười khẽ.
“Cô chú lao công quét sạch tuyết rồi, vừa còn trắng xóa khắp nơi, đảo mắt cái trên đường đã lại sạch sẽ, chỉ còn trên nóc nhà hoặc những nhánh cây là còn đọng lại chút ít, chứng tỏ ở đây tuyết đã từng rơi.”
“Ha ha…” Tiếng cười của Hạ Tuyên lớn hơn “Đồ ngốc.” Dừng một chút, “Ngày em đi thành phố H có tuyết rơi, em có thấy không?”
“Không biết, bạn cùng lớp với em nói cô ấy phải về nhà nên muốn em đi sớm một chút, thế nên buổi sáng em đã đi rồi .”
“Ừ, Lúc đó anh gọi điện cho em muốn đưa em ra ga. Ngoan, lần tới thay đổi ý định gì nhớ phải báo cho anh biết nhé.”
“Dạ.” Tiếu Tề Tề cảm thấy bản thân cô càng ngày càng lạ, vì sao lại nói chuyện ôn nhu theo Hạ Tuyên cơ chứ?
“Tết có về nhà không?”
“Không về.” Tiếu Tề Tề hít mũi, “Mẹ em nói em là con sói ương bướng.”
“Mẹ em nói thế là yêu em thôi.” Tiếng nói Hạ Tuyên có chút phiền muộn, “Thế thì Tết sẽ rất cô đơn đấy?”
“Cô đơn? Làm sao mà cô đơn, ngày nào em cũng làm việc mệt đến chết, lại kết thêm nhiều bạn mới, học được rất nhiều điều hay, em cảm thấy cuộc sống thêm mở mang đâu.” Tiếu Tề Tề nói một cách khoa trương “Làm sao lại cô độc!”
Hạ Tuyên trầm mặc, “Vậy ngày mai em có phải đi làm không?”
“Có chứ.”
“Bị cảm uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đâu.” Hạ Tuyên dịu dàng dặn dò vài câu, câu nào cũng làm cho người ta ấm áp. Tiếu Tề Tề vội vàng đồng ý, vì thế định tắt điện thoại.
Hạ Tuyên lại nói: “Chờ một chút, em nói em làm ở Công ty nào?”
Tiếu Tề Tề không nghĩ nhiều, nói tên công ty, Hạ Tuyên chỉ ừ một tiếng, hai người cùng chúc nhau ngủ ngon liền tắt điện thoại.
Điện thoại chấm dứt, Tiếu Tề Tề cầm di động xem một cách khẩn trương, cấu mặt mình, tự nhiên lại đỏ mặt. Tiếu Tề Tề nhịn không được rên rỉ lên một tiếng, Tiếu Tề Tề, chẳng lẽ tuổi xuân của mình đây lại sống lại lúc năm cuối này? Ba năm yên lặng, tâm liền không chịu được một lần kích thích thế này? Ảo não vỗ lên mặt mình, thầm mắng bản thân mình vài tiếng rồi mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau Tiếu Tề Tề đi làm luôn thất thần. Cuối cùng, tranh thủ lúc nghỉ trưa liền lấy điện thoại của cơ quan gọi điện cho Giang Nhất Lam.
“Giang Nhất Lam, bà thực ra có tới thành phố X không đấy?”
“Ai nha, Tề Tề, tối qua có phải bà gọi điện cho tôi không?”
Tiếu Tề Tề choáng váng, ấn gáy mình “Tôi năm nay ăn tết ở đây, bà qua đây ăn Tết với tôi đi, tôi thấy cô đơn quá.”
“Không được, mẹ tôi nói phải qua Tết mới đi được.” Giang Nhất Lam bẹp miệng, có vẻ như đang ăn cái gì đó.
“Lam nhi.” Tiếu Tề Tề muốn nói mà không biết nói gì.
“Oa tắc, Tiếu Tề Tề, bà muốn nói chuyện gì, nếu không làm sao buồn nôn như vậy.”
“Tôi… tôi muốn hỏi bà cảm giác khi yêu đương sẽ thế nào?.” Tiếu Tề Tề sau một hồi do dự vẫn mở miệng hỏi, Giang Nhất Lam hiện nay đã có bạn trai được một năm, tên là Triệu Tích.
“Trời ơi, Tiếu Tề Tề, bà không phải vừa đến thành phố X đã tìm thấy trai đẹp đi? Yêu đương?” Đầu kia nghe thấy tiếng rơi đồ của Giang Nhất Lam.
“Không phải!” Tiếu Tề Tề ấp úng nói.
“Hì hì, được rồi, thấy bóng dáng cẩn thận của bà là biết, lớn như vậy mà bị mối tình đầu làm cho thành người chết.” Giang Nhất Lam châm biếm, “Nói cho bà biết nhé, tình yêu ấy mà, một ngày không gặp liền rất nhớ, muốn nhìn thấy người ấy, động tác bất kỳ nào của người ấy cũng thấy hợp mắt, muốn nghe thấy tiếng nói của người ấy, nói cái gì cũng thấy lòng mình vui vẻ, khi làm việc sẽ luôn nghĩ tới bóng dáng người ấy, thấy những người khác đều không tốt bằng người ấy, thấy người ấy đi cùng với cô gái khác sẽ tức giận, khi buồn bã, khi vui vẻ đều nhớ tới người ấy, ở trước mặt người ấy thấy rất tự nhiên, thư thái, vui vẻ, thậm chí còn thấy may mắn…”
Câu nói cuối của Giang Nhất Lam Tiếu Tề Tề không nghe thấy được, cô vội vã cúp điện thoại, sợ tới mức chị Trần ngồi đối diện nhìn cô chăm chú hỏi: “Tiểu Tiếu, em làm sao vậy, mặt sao đỏ rực lên?”
Tiếu Tề Tề sờ mặt, quả nhiên nóng rực lên, cố cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không khí ở đây hơi nóng.” Sau đó cô không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của chị Trần mà chạy tới toilet, dùng nước lạnh hất lên mặt, nhìn cô gái trong gương với khuôn mặt trái xoan và đôi mắt hoa đào, Tiếu Tề Tề sợ tới mức nhảy dựng lên, đó là cô sao? Thật sự động tình?
Quá nhanh đi? Tiếu Tề Tề oán hận đập lên gương, sau đó thấy trong gương hiện ra gương mặt tươi cười một cách ý nhị của chị Trần, thêm một câu nói làm Tiếu Tề Tề sợ quá mức, “Tiểu Tiếu, bạn trai em sắp đến đây hả? Vui vẻ quá phải không!”
Tiếu Tề Tề tiếp tục gọi điện thoại mới, Giang Nhất Lam, Cá hoa vàng, Lâm Văn, Đái Côn Côn, không liên hệ được với Hứa Thuần, Tiếu Tề Tề cũng thở ra một hơi, ít nhất lúc này tạm thời không cần nói chuyện với Hứa Thuần.
Tiếu Tề Tề còn đang muốn gọi tiếp, Nguyễn Mai đã cướp lấy di động, “Đừng gọi nữa, không biết tiền gọi đường dài rất đắt sao? Ngày mai trả tiền điện thoại bà có mà khóc.”
Tiếu Tề Tề lúc này mới nhớ ra, cước di động quả thật rất đắt, vừa rồi cô gọi nhiều cuộc liên tỉnh như vậy, trời ơi, dừng lại ngay “Bà thu thập xong chưa? Nguyễn Mai, bà kết hôn thật hả? Sớm quá?”
“Không sớm, Tôi cũng hai mươi ba tuổi rồi, còn muộn ấy chứ.” Nguyễn Mai đi học muộn hơn Tiếu Tề Tề hai năm, đến năm lớp 11 thì bỏ học đến thành phố X làm thuê.
Tiếu Tề Tề vẫn tỏ vẻ tiếc hận, “Tôi thật không hiểu được, trời ạ, tôi còn cảm thấy mình như trẻ con đâu, bà lại đã kết hôn. Hỏi sao tôi không cảm thấy thật đáng sợ.”
“Cũng không phải, là thời gian trôi quá nhanh, bà ấy, không có bạn trai, có sẽ biết, nam nữ cùng một chỗ không phải mỗi việc kia, kết hôn cũng chỉ là thủ tục.”
“Nếu biết là thủ tục sao bà còn vội vã kết hôn? Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ mà?.”
“Bà ấy, tình tình vẫn trẻ con, kết hôn sinh con là vấn đề quan trọng của đàn bà, là nấm mồ hay không chỉ có mình mình biết. Nói thêm, bà cũng biết nhà bạn trai tôi có ba người chị gái, mẹ anh ấy không kịp chờ…” Nguyễn Mai nói tới đó mặt đỏ lên, không nói tiếp.
Tiếu Tề Tề nắm tay Nguyễn Mai nài nì “Nói đi, nói đi mà, thẹn thùng cái gì?”
Nguyễn Mai trốn tránh vài cái mới cười nói: “Mẹ anh ấy mong bế cháu lắm. Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, có con, không bằng nhân dịp cha mẹ anh ấy còn khỏe, có cháu nhờ ông bà chăm hộ thì bọn tôi cũng đỡ.”
Tiếu Tề Tề mở trừng mắt nhìn Nguyễn Mai, “Không thể nào, trời ơi? Lúc này bà đã muốn có con? Ôi, tôi kệ bà, lúc này năm sau tôi đã trở thành cô? Không được, không được, Nguyễn Mai, bà như vậy là hại tôi à, tôi còn nhỏ mà, làm sao đã nhanh thăng cấp thành cô đâu?”
“Được rồi, đừng ba hoa, chờ thêm hai năm bà gặp được người ấy chỉ sợ còn gấp cả hơn tôi, nói không chừng còn con bồng con bế sớm hơn bọn tôi ấy chứ.”
“Hừ, bà chỉ được cái ba hoa, dám nói tôi như vậy?” Tiếu Tề Tề nhảy về phía Nguyễn Mai, bịt miệng cô, hai người ngã ra thành đống, cười một tràng mới dừng tay.
Nhiều năm sau, mỗi khi Tiếu Tề Tề nhớ tới lời nói của Nguyễn Mai hôm nay đều muốn chảy nước mắt. Nguyễn Mai nói chờ tới lúc cô gặp được người ấy sẽ muốn cùng người ấy kết hôn, thậm chí sinh con. Khi nói ra lời này, khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ kiêu ngạo và ngượng ngùng, cô vẫn nghĩ, tâm trạng đó là như thé nào? Chỉ có điều trong cuộc đời này, người ấy liệu có xuất hiện? Kết hôn, sinh con cũng tựa như một giấc mộng xa vời của cô.
Tiếu Tề Tề tìm được chỗ thực tập, là nhân viên bán hàng cho một Công ty ô tô, các dạng xe, các loại tính năng, đủ loại người, cuộc sống mới mẻ nhanh chóng làm cho Tiếu Tiếu Tề Tề cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh. Nhưng không được vài ngày, cuộc sống đơn điệu, khuôn mặt luôn tươi cười khiến cho cô dần dần thấy chán nản. Đặc biệt, mỗi khi đêm về, sao mà lạnh lẽo, tịch mịch, đêm thật dài, rét sao mà rét. Tiếu Tề Tề vì rét mà tỉnh lại giữa đêm, sau đó cuộn tròn trong chăn cố gắng mãi cũng không ngủ lại được. Phòng của Nguyễn Mai là dùng lò sưởi tự chế, tự mình gia nhiệt, cô cảm giác như cái lạnh thấu xương lọt qua khe hở không hề bị ngăn càn bởi cái lò nhỏ nhoi này. Tiếu Tề Tề suy tính, có lẽ cô lựa chọn chỗ này cũng không phải là ổn.
Lại một lần nữa tỉnh lại vì quá rét, Tiếu Tề Tề cuối cùng không nhịn được, những ngày như thế này năm ngoái cô còn làm ổ ở nhà mình ngủ ngon lành? Nếu thấy lạnh, có thể gọi mẹ đòi thêm chăn hoặc đòi nằm cùng với cha mẹ. Thế nhưng giờ đã lớn rồi hay là bản thân mình tự làm tự chịu? Tiếu Tề Tề không biết, chỉ biết khi tỉnh lại thì khuôn mặt đã đầy lệ. Cầm điện thoại đã nhiều ngày không dám gọi lên, Tiếu Tề Tề do dự.
Giang Nhất Lam, cầm điện thoại lên nghe được đôi ba câu liền ngủ. Mẹ, không được, bà sẽ lo lắng. Tiếu Tề Tề suy đi tính lại, nếu không tìm ai đó nói chuyện thì chắc cô không chịu nổi mất. Run run nhấn lên dãy số luôn ghi nhớ trong lòng, nghe tiếng chuông kêu duyên dáng, Tiếu Tề Tề lại do dự, đang định tắt đi bên kia đã truyền tới tiếng nói trầm thấp nam tính quen thuộc.
“Alo, xin chào, ai đấy?” Tiếu Tề Tề nghe thấy tiếng nói quen thuộc, theo tiếng gió xa xôi chui vào màng tay, thất thần một lát, cô che miệng không muốn lộ ra tiếng nghẹn ngào của mình, nước mắt theo gò mà, rơi xuống mu bàn tay, lại rơi xuống ổ chăn lạnh như băng. Tiếu Tề Tề chật vật tắt điện thoại, tựa như có thể nghe thấy tiếng nói ấy cũng đã là xa xỉ. Tình cảm dấu diếm ba năm, ẩn chứa dưới nụ cười bình thản, tới giờ, Tiếu Tề Tề đều là vượt qua được, từng có lúc, cô muốn buông tha cho sự dày vò đó nhưng có lúc cô lại muốn tiếp tục ý trí kiên định của mình.
“Linh linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại ban đêm nghe vô cùng vang dội. Tiếu Tề Tề nhìn lên dãy số kia đang không ngừng lóe ra, do dự, lại do dự, cuối cùng cũng tắt. Tiếu Tề Tề vừa thở ra nhẹ nhàng di động lại bắt đầu kêu, hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, cô cũng đành giơ tay.
“Tề Tề, là em phải không?” Tiếng nói lộ ra vẻ lo lắng “Đừng im lặng như thế, anh biết là em.”
“… Là em.” Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn, vẫn luôn nghĩ khi gặp lại anh thì sẽ nói cái gì thì sẽ không xấu hổ như vậy, giữa hai người bọn họ không phát sinh cái gì, làm sao phải tức giận, xấu hổ?
“Em làm sao vậy? Khóc à?” Tiếng nói ôn nhu như nước đã không còn vẻ lo âu.
“Không, không phải.” Tiếu Tề Tề cố cười, “Hắc hắc, em chỉ là mới mua di động nên quấy rầy mọi người, định không gọi mà làm sao lại ấn nhầm đâu.” Tiếu Tề Tề nói mây bay nước chảy, tựa hồ đúng là như thế.
“Ai, cô nàng ngốc.” Hạ Tuyên lại thở dài, “Đừng dối anh, anh vừa rồi là nghe thấy tiếng khóc, hơn nữa tiếng nói của em vẫn còn ách kia kìa.”
“Em, em..bị cảm.” Tiếu Tề Tề không cười, tiếng nói khàn khàn quanh quẩn trong bóng đêm.
“Uống thuốc chưa?” Hạ Tuyên lại lo lắng, giọng hơi trách cứ: “Làm sao không chịu chú ý bản thân?”
“Dạ, em uống rồi.” Tiếu Tề Tề chột dạ, ngược lại lại nói: “Hạ Tuyên, ở đây tuyết rơi.”
“Có đẹp không?” Hạ Tuyên hạ giọng xuống “Anh ở Hongkong, ở đây không có tuyết, chỉ có những con mưa rả rích, thật phiền chán.”
“Rất đẹp, khắp nơi bao phủ một màu trắng, chỉ có điều…”
“Chỉ là cái gì?” Hạ Tuyên hơi cười khẽ.
“Cô chú lao công quét sạch tuyết rồi, vừa còn trắng xóa khắp nơi, đảo mắt cái trên đường đã lại sạch sẽ, chỉ còn trên nóc nhà hoặc những nhánh cây là còn đọng lại chút ít, chứng tỏ ở đây tuyết đã từng rơi.”
“Ha ha…” Tiếng cười của Hạ Tuyên lớn hơn “Đồ ngốc.” Dừng một chút, “Ngày em đi thành phố H có tuyết rơi, em có thấy không?”
“Không biết, bạn cùng lớp với em nói cô ấy phải về nhà nên muốn em đi sớm một chút, thế nên buổi sáng em đã đi rồi .”
“Ừ, Lúc đó anh gọi điện cho em muốn đưa em ra ga. Ngoan, lần tới thay đổi ý định gì nhớ phải báo cho anh biết nhé.”
“Dạ.” Tiếu Tề Tề cảm thấy bản thân cô càng ngày càng lạ, vì sao lại nói chuyện ôn nhu theo Hạ Tuyên cơ chứ?
“Tết có về nhà không?”
“Không về.” Tiếu Tề Tề hít mũi, “Mẹ em nói em là con sói ương bướng.”
“Mẹ em nói thế là yêu em thôi.” Tiếng nói Hạ Tuyên có chút phiền muộn, “Thế thì Tết sẽ rất cô đơn đấy?”
“Cô đơn? Làm sao mà cô đơn, ngày nào em cũng làm việc mệt đến chết, lại kết thêm nhiều bạn mới, học được rất nhiều điều hay, em cảm thấy cuộc sống thêm mở mang đâu.” Tiếu Tề Tề nói một cách khoa trương “Làm sao lại cô độc!”
Hạ Tuyên trầm mặc, “Vậy ngày mai em có phải đi làm không?”
“Có chứ.”
“Bị cảm uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đâu.” Hạ Tuyên dịu dàng dặn dò vài câu, câu nào cũng làm cho người ta ấm áp. Tiếu Tề Tề vội vàng đồng ý, vì thế định tắt điện thoại.
Hạ Tuyên lại nói: “Chờ một chút, em nói em làm ở Công ty nào?”
Tiếu Tề Tề không nghĩ nhiều, nói tên công ty, Hạ Tuyên chỉ ừ một tiếng, hai người cùng chúc nhau ngủ ngon liền tắt điện thoại.
Điện thoại chấm dứt, Tiếu Tề Tề cầm di động xem một cách khẩn trương, cấu mặt mình, tự nhiên lại đỏ mặt. Tiếu Tề Tề nhịn không được rên rỉ lên một tiếng, Tiếu Tề Tề, chẳng lẽ tuổi xuân của mình đây lại sống lại lúc năm cuối này? Ba năm yên lặng, tâm liền không chịu được một lần kích thích thế này? Ảo não vỗ lên mặt mình, thầm mắng bản thân mình vài tiếng rồi mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau Tiếu Tề Tề đi làm luôn thất thần. Cuối cùng, tranh thủ lúc nghỉ trưa liền lấy điện thoại của cơ quan gọi điện cho Giang Nhất Lam.
“Giang Nhất Lam, bà thực ra có tới thành phố X không đấy?”
“Ai nha, Tề Tề, tối qua có phải bà gọi điện cho tôi không?”
Tiếu Tề Tề choáng váng, ấn gáy mình “Tôi năm nay ăn tết ở đây, bà qua đây ăn Tết với tôi đi, tôi thấy cô đơn quá.”
“Không được, mẹ tôi nói phải qua Tết mới đi được.” Giang Nhất Lam bẹp miệng, có vẻ như đang ăn cái gì đó.
“Lam nhi.” Tiếu Tề Tề muốn nói mà không biết nói gì.
“Oa tắc, Tiếu Tề Tề, bà muốn nói chuyện gì, nếu không làm sao buồn nôn như vậy.”
“Tôi… tôi muốn hỏi bà cảm giác khi yêu đương sẽ thế nào?.” Tiếu Tề Tề sau một hồi do dự vẫn mở miệng hỏi, Giang Nhất Lam hiện nay đã có bạn trai được một năm, tên là Triệu Tích.
“Trời ơi, Tiếu Tề Tề, bà không phải vừa đến thành phố X đã tìm thấy trai đẹp đi? Yêu đương?” Đầu kia nghe thấy tiếng rơi đồ của Giang Nhất Lam.
“Không phải!” Tiếu Tề Tề ấp úng nói.
“Hì hì, được rồi, thấy bóng dáng cẩn thận của bà là biết, lớn như vậy mà bị mối tình đầu làm cho thành người chết.” Giang Nhất Lam châm biếm, “Nói cho bà biết nhé, tình yêu ấy mà, một ngày không gặp liền rất nhớ, muốn nhìn thấy người ấy, động tác bất kỳ nào của người ấy cũng thấy hợp mắt, muốn nghe thấy tiếng nói của người ấy, nói cái gì cũng thấy lòng mình vui vẻ, khi làm việc sẽ luôn nghĩ tới bóng dáng người ấy, thấy những người khác đều không tốt bằng người ấy, thấy người ấy đi cùng với cô gái khác sẽ tức giận, khi buồn bã, khi vui vẻ đều nhớ tới người ấy, ở trước mặt người ấy thấy rất tự nhiên, thư thái, vui vẻ, thậm chí còn thấy may mắn…”
Câu nói cuối của Giang Nhất Lam Tiếu Tề Tề không nghe thấy được, cô vội vã cúp điện thoại, sợ tới mức chị Trần ngồi đối diện nhìn cô chăm chú hỏi: “Tiểu Tiếu, em làm sao vậy, mặt sao đỏ rực lên?”
Tiếu Tề Tề sờ mặt, quả nhiên nóng rực lên, cố cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không khí ở đây hơi nóng.” Sau đó cô không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của chị Trần mà chạy tới toilet, dùng nước lạnh hất lên mặt, nhìn cô gái trong gương với khuôn mặt trái xoan và đôi mắt hoa đào, Tiếu Tề Tề sợ tới mức nhảy dựng lên, đó là cô sao? Thật sự động tình?
Quá nhanh đi? Tiếu Tề Tề oán hận đập lên gương, sau đó thấy trong gương hiện ra gương mặt tươi cười một cách ý nhị của chị Trần, thêm một câu nói làm Tiếu Tề Tề sợ quá mức, “Tiểu Tiếu, bạn trai em sắp đến đây hả? Vui vẻ quá phải không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.