Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi
Chương 18
Thảo Dã Gian Nhân
17/10/2021
ĐĂNG LÚC 00:58:39 NGÀY 10-12-2016
Trời đã sáng, Tần Hoan ngủ thiếp rồi, Tô Mộc mang điểm tâm tới, cũng đã liên hệ xong với Hiệu Y viện để chuẩn bị giường nằm, trước khi rời khỏi Khoa Cấp cứu, ta đặt một phần điểm tâm trên bàn của bác sĩ trực ca, hắn ngẩng đầu nhìn ta, "Cảm ơn, chú ý đừng để bệnh nhân cảm lạnh", lúc đó không ai ngờ tới, duyên phận giữa vị bác sĩ này và chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiệu Y viện có rất ít người, trong một tầng lầu chỉ có ba bệnh nhân, một là Tần Hoan, thêm một học tỷ bị tiêu chảy, truyền dịch trong chốc lát còn phải lên lớp, người còn lại là một lão thái nho nhỏ, toàn bộ gia sản đều ở nơi này, nghe nói trước đây làm giáo sư trong Trường Y này, hiện tại mắc bệnh Alzheimer, con cái sống ở nước ngoài, cơ thể không được tốt, nên thường tới Hiệu Y viện ở.
Buồng bệnh sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, bóng dáng kéo dài trên mặt đất, bạn học mang hoa tới, cắt tỉa mấy nhánh hoa rồi cắm vào trong chai nước muối rỗng, thu hút đàn ong mật già kêu vo ve ngoài cửa sổ muốn bay vào.
Tần Hoan dựa vào đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ, ta dựa vào cạnh cửa, nhìn Tần Hoan.
Từng giọt dịch truyền chầm chậm thẩm thấu vào mạch máu của nàng, thành phần trong dịch truyền gần như giống với Khoa Cấp cứu của Phụ viện, nhưng điều kiện phòng ốc thật sự cách một trời một vực.
Thật bất ngờ khi bác sĩ phụ trách giường bệnh trong Hiệu Y viện lại là một học tỷ, cũng là Tiến sĩ. Hồi ấy Tiến sĩ của Trường này vốn rất nổi tiếng, tùy tiện làm việc tại bất cứ Bệnh viện Tam Giáp (1) nào trong tỉnh lỵ đều được hết, "Học tỷ, vì sao ngươi chọn ở lại Hiệu Y viện?"
"Bệnh viện lớn quá mệt mỏi, ta hy vọng công việc thoải mái nhẹ nhàng một chút, trước đây ta học tập tại Phụ viện sáu năm, tương đương với làm việc sáu năm, chưa từng có một giấc ngủ ngon, chưa từng ngừng lại công việc để sống yên ổn ăn một bữa cơm, ta vẫn hy vọng chất lượng đời sống tăng lên."
"Ngươi học tiến sĩ, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Mục đích từ học tập cho tới làm việc đều vì cuộc sống tốt dẹp hơn, nếu đời sống đã không tốt, vì sao còn muốn đâm lao phải theo lao chứ." Học tỷ rất thích thú nhìn ta.
"Vì sao Hiệu Y viện có ít người vậy? Ta thấy cách sử dụng thuốc ở đây cũng không khác mấy."
"Bác sĩ kê đơn thuốc trong Phụ viện là bạn học của ta, phác đồ điều trị bệnh như nhau đều được xây dựng thay đổi dựa trên hướng dẫn điều trị (Guideline) đã chuẩn hóa, phương pháp điều trị ở chỗ nào cũng gần như giống nhau, bệnh viện lớn khác với bệnh viện nhỏ ở chỗ chẩn đoán bệnh, bệnh viện lớn có nhiều thủ đoạn móc tiền hơn, chẩn đoán chính xác bệnh tật rồi tiến hành điều trị thôi, nếu như nói tới thuốc men, thì hầu như giống nhau, chẳng hạn như vị bạn học này mắc bệnh hen suyễn, cách sử dụng thuốc trong điều trị tương đối đơn giản, chúng ta đều có."
Học tỷ giải thích như thế, khiến ta yên tâm rất nhiều, nhưng nghi vấn trong lòng nhiều hơn, nếu như bác sĩ không khác nhau mấy, nguyên tắc điều trị cũng như nhau, vậy tại sao Phụ viện có nhiều người tới chữa bệnh thế, còn Hiệu Y viện có ít người vậy?
Lúc này Đỗ Trọng mang cơm trưa tới, hắn dùng áo măng tô gói kỹ hộp cơm, lúc mở ra vẫn còn nóng hổi.
Đỗ Trọng thật sự là một người tỉ mỉ, trong tương lai nhất định trở thành một bác sĩ tốt, ta lặng lẽ nghĩ.
........................
Đối mặt với kiểu bệnh nhân nào, đối mặt với kiểu thân nhân nào, đối mặt với kiểu môi trường khám chữa bệnh nào, thật ra suy nghĩ những vấn đề này cũng không quan hệ tới ta lắm.
Bởi vì chuyên ngành đại học của ta là Pháp y.
Đúng vậy, ta không học lâm sàng, không phải không thích, mà thi không đậu, sau này ta hỏi số điểm của cái bạn học kia trong tỉnh chúng ta, học chuyên ngành mà ta hướng tới, hắn cao hơn ta 5 điểm.
5 điểm, có lẽ bởi vì ta chưa học thuộc lòng từ đơn, có lẽ bởi vì ta không kiểm tra kỹ lại công thức tính toán, có lẽ bởi vì nét chữ nguệch ngoạc, có lẽ bởi vì vận may khi ném cục tẩy có lệch múi giờ một chút xíu thế đấy, 5 điểm trong tổng 750 điểm, giống như giọt nước trong biển cả, nhưng lại có khả năng sắp xếp thứ hạng cho mấy vạn thí sinh chi chít dày đặc.
Có một số cửa khẩu, chỉ cần thiếu mấy bước chân, là có thể thay đổi cả số mệnh của một con người.
Thường xuyên có một số bệnh nhân nhỏ tuổi nằm trên giường bệnh do ta phụ trách, ngã bệnh nhưng vẫn luôn luôn chăm chỉ làm "Ôn thi tuyển sinh lớp 10 cấp tốc trong 100 ngày", ta thường khuyên bảo họ, trước mắt sức khỏe mới quan trọng nhất, thành tích chỉ là mây bay, mây bay.
Lúc bình thường thành tích như mây bay, nhưng thành tích thi đại học không phải mây bay.
Ta đã trải qua cuộc sống trung học phổ thông ngây thơ rong chơi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì muốn vào chuyên ngành lý tưởng mà học lại một năm.
Một là ta nghe nói trong Trường Đại học nếu thuộc ba hạng đầu của năm học thì có thể thay đổi chuyên ngành, hai là mặc dù chuyên ngành không lý tưởng nhưng danh tiếng của Trường Đại học rõ ràng khá tốt, ba là Pháp y cũng không khiến cho người ta chán ghét như thế, ngoài ra còn cảm thấy phần nào thần bí.
Bây giờ nhớ lại ban đầu, tính cách quen thỏa hiệp (nhượng bộ) của ta, bộc lộ rõ ràng ngay trong lúc ấy.
Nhưng thời khắc ta kéo lấy hành lý với cõi lòng tràn đầy kỳ vọng về tương lai đi vào Trường học này, ta cũng không ý thức được, chuyên ngành đại học và tính cách thỏa hiệp của mình, sẽ ảnh hưởng lớn tới tình cảm trong tương lai của ta đến như vậy.
- ---------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói : Thảo Dã đúng là học Pháp y, chương trình học của Pháp y và Y Lâm sàng giống nhau tầm 70%, nhưng vì sao bác sĩ chuyển ngành được thì mời mọi người đọc tiếp.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Bệnh viện Tam Giáp (三甲医院):
Phân cấp bệnh viện để quản lý căn cứ vào chức năng, nhiệm vụ, quy mô bệnh viện, kiến thiết công nghệ kỹ thuật, chất lượng phục vụ, trình độ chữa bệnh và năng lực nghiên cứu khoa học của bệnh viện. Được Bộ Y Tế Trung Quốc ban hành ngày 29/11/1989 dưới cái tên "The measures for the administration of the hospital grade". Bệnh viện được phân chia thành 3 cấp bậc sau:
Bệnh viện Nhất Giáp (Cấp một): có chức năng cung cấp chương trình y tế dự phòng, chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ trong một nhân khẩu nhất định. Với quy mô giường bệnh ≤ 100.
Bệnh viện Nhị Giáp (Cấp hai): có chức năng phục vụ chữa bệnh tổng hợp trong một vùng nhất định, có nhiệm vụ dạy học, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học. Với quy mô giường bệnh từ 100 < x ≤ 500.
Bệnh viện Tam Giáp (Cấp ba): có chức năng phục vụ chữa bệnh chuyên khoa, chấp hành thực hiện chương trình giáo dục đại học, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, cũng là bệnh viện có cấp bậc cao nhất trong Cơ cấu chữa bệnh do Bộ Y Tế đề ra, gắn liền với chất lượng phục vụ an toàn, trình độ chuyên môn cao và thiết bị kỹ thuật hiện đại. Bệnh viện Tam Giáp chủ yếu là các bệnh viện lớn và tốt nhất trong tỉnh lị hoặc cả nước, hay Bệnh viện Trực Thuộc Trường Đại Học Y Khoa. Với quy mô giường bệnh > 500.
Trời đã sáng, Tần Hoan ngủ thiếp rồi, Tô Mộc mang điểm tâm tới, cũng đã liên hệ xong với Hiệu Y viện để chuẩn bị giường nằm, trước khi rời khỏi Khoa Cấp cứu, ta đặt một phần điểm tâm trên bàn của bác sĩ trực ca, hắn ngẩng đầu nhìn ta, "Cảm ơn, chú ý đừng để bệnh nhân cảm lạnh", lúc đó không ai ngờ tới, duyên phận giữa vị bác sĩ này và chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiệu Y viện có rất ít người, trong một tầng lầu chỉ có ba bệnh nhân, một là Tần Hoan, thêm một học tỷ bị tiêu chảy, truyền dịch trong chốc lát còn phải lên lớp, người còn lại là một lão thái nho nhỏ, toàn bộ gia sản đều ở nơi này, nghe nói trước đây làm giáo sư trong Trường Y này, hiện tại mắc bệnh Alzheimer, con cái sống ở nước ngoài, cơ thể không được tốt, nên thường tới Hiệu Y viện ở.
Buồng bệnh sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, bóng dáng kéo dài trên mặt đất, bạn học mang hoa tới, cắt tỉa mấy nhánh hoa rồi cắm vào trong chai nước muối rỗng, thu hút đàn ong mật già kêu vo ve ngoài cửa sổ muốn bay vào.
Tần Hoan dựa vào đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ, ta dựa vào cạnh cửa, nhìn Tần Hoan.
Từng giọt dịch truyền chầm chậm thẩm thấu vào mạch máu của nàng, thành phần trong dịch truyền gần như giống với Khoa Cấp cứu của Phụ viện, nhưng điều kiện phòng ốc thật sự cách một trời một vực.
Thật bất ngờ khi bác sĩ phụ trách giường bệnh trong Hiệu Y viện lại là một học tỷ, cũng là Tiến sĩ. Hồi ấy Tiến sĩ của Trường này vốn rất nổi tiếng, tùy tiện làm việc tại bất cứ Bệnh viện Tam Giáp (1) nào trong tỉnh lỵ đều được hết, "Học tỷ, vì sao ngươi chọn ở lại Hiệu Y viện?"
"Bệnh viện lớn quá mệt mỏi, ta hy vọng công việc thoải mái nhẹ nhàng một chút, trước đây ta học tập tại Phụ viện sáu năm, tương đương với làm việc sáu năm, chưa từng có một giấc ngủ ngon, chưa từng ngừng lại công việc để sống yên ổn ăn một bữa cơm, ta vẫn hy vọng chất lượng đời sống tăng lên."
"Ngươi học tiến sĩ, không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Mục đích từ học tập cho tới làm việc đều vì cuộc sống tốt dẹp hơn, nếu đời sống đã không tốt, vì sao còn muốn đâm lao phải theo lao chứ." Học tỷ rất thích thú nhìn ta.
"Vì sao Hiệu Y viện có ít người vậy? Ta thấy cách sử dụng thuốc ở đây cũng không khác mấy."
"Bác sĩ kê đơn thuốc trong Phụ viện là bạn học của ta, phác đồ điều trị bệnh như nhau đều được xây dựng thay đổi dựa trên hướng dẫn điều trị (Guideline) đã chuẩn hóa, phương pháp điều trị ở chỗ nào cũng gần như giống nhau, bệnh viện lớn khác với bệnh viện nhỏ ở chỗ chẩn đoán bệnh, bệnh viện lớn có nhiều thủ đoạn móc tiền hơn, chẩn đoán chính xác bệnh tật rồi tiến hành điều trị thôi, nếu như nói tới thuốc men, thì hầu như giống nhau, chẳng hạn như vị bạn học này mắc bệnh hen suyễn, cách sử dụng thuốc trong điều trị tương đối đơn giản, chúng ta đều có."
Học tỷ giải thích như thế, khiến ta yên tâm rất nhiều, nhưng nghi vấn trong lòng nhiều hơn, nếu như bác sĩ không khác nhau mấy, nguyên tắc điều trị cũng như nhau, vậy tại sao Phụ viện có nhiều người tới chữa bệnh thế, còn Hiệu Y viện có ít người vậy?
Lúc này Đỗ Trọng mang cơm trưa tới, hắn dùng áo măng tô gói kỹ hộp cơm, lúc mở ra vẫn còn nóng hổi.
Đỗ Trọng thật sự là một người tỉ mỉ, trong tương lai nhất định trở thành một bác sĩ tốt, ta lặng lẽ nghĩ.
........................
Đối mặt với kiểu bệnh nhân nào, đối mặt với kiểu thân nhân nào, đối mặt với kiểu môi trường khám chữa bệnh nào, thật ra suy nghĩ những vấn đề này cũng không quan hệ tới ta lắm.
Bởi vì chuyên ngành đại học của ta là Pháp y.
Đúng vậy, ta không học lâm sàng, không phải không thích, mà thi không đậu, sau này ta hỏi số điểm của cái bạn học kia trong tỉnh chúng ta, học chuyên ngành mà ta hướng tới, hắn cao hơn ta 5 điểm.
5 điểm, có lẽ bởi vì ta chưa học thuộc lòng từ đơn, có lẽ bởi vì ta không kiểm tra kỹ lại công thức tính toán, có lẽ bởi vì nét chữ nguệch ngoạc, có lẽ bởi vì vận may khi ném cục tẩy có lệch múi giờ một chút xíu thế đấy, 5 điểm trong tổng 750 điểm, giống như giọt nước trong biển cả, nhưng lại có khả năng sắp xếp thứ hạng cho mấy vạn thí sinh chi chít dày đặc.
Có một số cửa khẩu, chỉ cần thiếu mấy bước chân, là có thể thay đổi cả số mệnh của một con người.
Thường xuyên có một số bệnh nhân nhỏ tuổi nằm trên giường bệnh do ta phụ trách, ngã bệnh nhưng vẫn luôn luôn chăm chỉ làm "Ôn thi tuyển sinh lớp 10 cấp tốc trong 100 ngày", ta thường khuyên bảo họ, trước mắt sức khỏe mới quan trọng nhất, thành tích chỉ là mây bay, mây bay.
Lúc bình thường thành tích như mây bay, nhưng thành tích thi đại học không phải mây bay.
Ta đã trải qua cuộc sống trung học phổ thông ngây thơ rong chơi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì muốn vào chuyên ngành lý tưởng mà học lại một năm.
Một là ta nghe nói trong Trường Đại học nếu thuộc ba hạng đầu của năm học thì có thể thay đổi chuyên ngành, hai là mặc dù chuyên ngành không lý tưởng nhưng danh tiếng của Trường Đại học rõ ràng khá tốt, ba là Pháp y cũng không khiến cho người ta chán ghét như thế, ngoài ra còn cảm thấy phần nào thần bí.
Bây giờ nhớ lại ban đầu, tính cách quen thỏa hiệp (nhượng bộ) của ta, bộc lộ rõ ràng ngay trong lúc ấy.
Nhưng thời khắc ta kéo lấy hành lý với cõi lòng tràn đầy kỳ vọng về tương lai đi vào Trường học này, ta cũng không ý thức được, chuyên ngành đại học và tính cách thỏa hiệp của mình, sẽ ảnh hưởng lớn tới tình cảm trong tương lai của ta đến như vậy.
- ---------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói : Thảo Dã đúng là học Pháp y, chương trình học của Pháp y và Y Lâm sàng giống nhau tầm 70%, nhưng vì sao bác sĩ chuyển ngành được thì mời mọi người đọc tiếp.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Bệnh viện Tam Giáp (三甲医院):
Phân cấp bệnh viện để quản lý căn cứ vào chức năng, nhiệm vụ, quy mô bệnh viện, kiến thiết công nghệ kỹ thuật, chất lượng phục vụ, trình độ chữa bệnh và năng lực nghiên cứu khoa học của bệnh viện. Được Bộ Y Tế Trung Quốc ban hành ngày 29/11/1989 dưới cái tên "The measures for the administration of the hospital grade". Bệnh viện được phân chia thành 3 cấp bậc sau:
Bệnh viện Nhất Giáp (Cấp một): có chức năng cung cấp chương trình y tế dự phòng, chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ trong một nhân khẩu nhất định. Với quy mô giường bệnh ≤ 100.
Bệnh viện Nhị Giáp (Cấp hai): có chức năng phục vụ chữa bệnh tổng hợp trong một vùng nhất định, có nhiệm vụ dạy học, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học. Với quy mô giường bệnh từ 100 < x ≤ 500.
Bệnh viện Tam Giáp (Cấp ba): có chức năng phục vụ chữa bệnh chuyên khoa, chấp hành thực hiện chương trình giáo dục đại học, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học, cũng là bệnh viện có cấp bậc cao nhất trong Cơ cấu chữa bệnh do Bộ Y Tế đề ra, gắn liền với chất lượng phục vụ an toàn, trình độ chuyên môn cao và thiết bị kỹ thuật hiện đại. Bệnh viện Tam Giáp chủ yếu là các bệnh viện lớn và tốt nhất trong tỉnh lị hoặc cả nước, hay Bệnh viện Trực Thuộc Trường Đại Học Y Khoa. Với quy mô giường bệnh > 500.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.