Chương 41
Hồi Sênh
17/12/2021
Thẩm Ý vừa bước ra khỏi trường thi là lập tức gọi điện cho Tiêu Nhượng.
Lồng ngực cứ như có ngọn lửa thiêu đốt. Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, Thẩm Ý cảm thấy có lẽ Tiêu Nhượng cũng giống mình nên bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là lớn tiếng hỏi cậu: "Này anh bạn, cậu có biết là cậu đã 'trúng tủ' không."
Đáng tiếc đầu dây bên kia chỉ reo lên những tiếng ngân dài nhưng không ai bắt máy. Thẩm Ý, người đang bị nhiệt huyết làm váng đầu bây giờ mới bình tĩnh lại một chút, nhớ lại nửa đêm hôm qua Tiêu Nhượng mới về đến Bắc Kinh, hôm nay có lẽ cũng có rất nhiều việc nên chắc bây giờ vẫn đang rất bận rộn.
Cô đứng trước cửa phòng, nhìn phong cảnh vừa vào đông ở bên ngoài, không kiềm được mà nở nụ cười thì thấy có một người vừa bước đến bên cạnh.
Là Tạ Mạn Đình.
Thẩm Ý vừa nhìn thấy cô ấy thì lập tức nghĩ đến chuyện hỏi đáp ban nãy, bởi vì mình quá hồi hộp nên đã cố gắng hết sức để suy nghĩ phản biện, lúc trình bày cũng hệt như một chú nghé đang đấu đá lung tung. Có điều quan điểm phản bác Tạ Mạn Đình ban nãy của cô chắc chắn sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến cô ấy.
Hai hôm nay quan hệ giữa hai người khá tốt, không biết cô ấy có giận không nữa...
"Ban nãy, thật ngại quá."
Tạ Mạn Đình nghe vậy thì sửng sốt, sau khi hiểu được ý cô thì bật cười: "Không sao, chúng ta đang cạnh tranh mà nên như thế là rất bình thường. Nếu đổi lại là tớ phát hiện ra được lỗ hổng của cậu thì cũng sẽ phản biện mà không nhân nhượng tí nào."
Dường như sợ Thẩm Ý còn nghĩ nhiều nên cô ấy choàng vai cô, "Tớ cảm thấy chúng ta đều làm rất tốt, những người đáng thương thật sự là những người chung nhóm với chúng ta ấy."
Sau khi hai người phản biện xong thì đã hoàn toàn cắt ngang mạch cảm xúc của những người thuyết trình sau. Ba bạn học sau họ đều không thuyết trình được như mong đợi nên cả nhóm chỉ có hai người họ là nổi bật nhất, lúc ra khỏi lớp còn có vài bạn học nhìn họ với ánh mắt hình viên đạn.
Thẩm Ý bật cười, "Không biết kết quả thế nào..."
Cuộc phỏng vấn có vẻ khá ổn nhưng cũng chưa chắc chắn, nói không chừng các nhóm khác còn làm tốt hơn, với lại còn những bài thi viết bất ngờ.
Chẳng qua......
"Nghĩ nhiều làm gì!" Tạ Mạn Đình sung sướng nói, "Tớ đã căng thẳng vì cuộc thi này cả tháng trời, cuối cùng cũng thi xong rồi, đỗ hay tạch là chuyện của tháng sau, bây giờ tớ chỉ muốn gạt nó ra để đi chơi thôi!"
Tạ Mạn Đình không phải là người duy nhất có ý tưởng này, ngoại trừ một số người thể hiện quá kém trong phần phỏng vấn, hầu hết các học sinh đều tỏ ra nhẹ nhõm sau khi thi xong. Chưa kể trại mùa đông cũng không kết thúc sau kỳ thi, chiều hôm nay vẫn còn nửa ngày hoạt động ở Bắc Đại, tất cả mọi người đều không có vẻ gì là lo lắng cho ngày sau, thậm chí có bạn học bắt đầu lập một đội để tối nay đi dạo đường phố Trường An.
Lúc Thẩm Ý và Tạ Mạn Đình đang ăn trưa ở nhà hàng cá nướng gần khách sạn, họ tình cờ bắt gặp cô nàng học ở trường cấp ba Cáp Nhĩ Tân cùng một số người khác cũng đang ở đó. Bọn họ cũng phát hiện ra hai người, lập tức giơ tay chào hỏi với vẻ nghiêm túc: "Tối nay các cậu có kế hoạch gì chưa?"
Tạ Mạn Đình lắc đầu, Thẩm Ý nghĩ ngợi rồi trả lời: "Tớ có cuộc hẹn ăn tối."
Cô nàng Cáp Nhĩ Tân ra hiệu cho cô lùi sang một bên, sau đó tiến tới kéo tay Tạ Mạn Đình, tha thiết nói: "Nếu cậu chưa có hẹn, vậy cậu có muốn đi đu idol với bọn mình không?"
Tạ Mạn Đình: "........ Hả?"
Cô nàng cho là Tạ Mạn Đình thấy hứng thú nên nhiệt tình giới thiệu: "Là 'Đêm hội Weibo' đó, sẽ được tổ chức tại Trung tâm bơi lội quốc gia tối nay, có rất nhiều minh tinh tới tham dự, bản mệnh của tớ với Đàm Văn cũng có mặt ở đó. Chúng tớ đã quyết định sẽ đi, cậu muốn tham gia không?"
Đàm Văn được nhắc đến chính là nữ sinh của THPT Số 1 Hạ Môn, bình thường đều ít trò chuyện nên Tạ Mạn Đình không ngờ là hai người bọn họ đều đu idol.
"Tớ cực khổ đu idol từ nơi hoang mạc như Cáp Nhĩ Tân, cuối cùng cũng có cơ hội được tới thủ đô một lần, còn gặp được đêm hội linh đình như vậy, đây nhất định là ý trời. Ông trời thấy tớ dạo này vất vả quá nên đặc biệt ban thưởng cho tớ, vì vậy tớ không thể trái lại ý trời, sẽ bị sét đánh đó!"
Tạ Mạn Đình nhìn cô bạn làm quá lên, tò mò hỏi: "Vậy bản mệnh của cậu là ai?"
"Đương nhiên là người rực rỡ như ánh dương, đẹp trai nhất, đáng yêu nhất – em trai quốc dân Tiêu Nhượng rồi!" Cô nàng ôm tim, "Tớ luôn thích mấy cậu nhóc, đâu giống như Đàm Văn lại đi đu một ông chú."
Đàm Văn, người trước giờ lầm lì ít nói rốt cuộc cũng giương mắt, dùng vẻ mặt vô cảm để chiến đấu vì thần tượng: "Giang Ngật nhà tớ sinh sau 85, trước mắt còn chưa đón sinh nhật tuổi 34, nên không phải ông chú."
Tạ Mạn Đình bị chọc phát buồn cười. Hai người mà bọn họ vừa nhắc đến là những nam minh tinh có quốc dân độ vô cùng cao, tất nhiên là cô cũng biết, chỉ là cô chưa được tiếp xúc nhiều với những cô gái hâm mộ thần tượng nên nhất thời cảm thấy khá là mới mẻ.
quốc dân độ: độ nhận diện công chúng.
Cười xong, Tạ Mạn Đình chợt nhớ ra một sự kiện, "Từ từ đã, Tiêu Nhượng là người Giao Châu đúng không? Thẩm Ý cậu cũng là người Giao Châu, vậy cậu gặp người này chưa? Phải rồi, nhân tiện thì Tiêu Nhượng học trường nào nhỉ?"
Từ khi họ nhắc đến Tiêu Nhượng, Thẩm Ý đã cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cô đâu có ngờ rằng ở trại mùa đông cũng có fans hâm mộ của Tiêu Nhượng, người này còn trò chuyện với mình rất nhiều!
Đêm hội Weibo chính là lễ trao giải mà Tiêu Nhượng từng nói đến? Không đúng không đúng, đây không phải là trọng điểm. Cô không dám tưởng tượng nếu để fans của Tiêu Nhượng biết mình thực chất là bạn cùng bàn của cậu ấy, còn nói chuyện qua điện thoại với cậu ấy cả đêm qua thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cô chỉ biết liều mạng khẩn cầu trong lòng rằng bọn họ không phải nghiêm túc đu idol, cũng không biết chính xác là Tiêu Nhượng đang theo học ở đâu.
Nhưng mà hiện thực đã định trước lại khiến cô phải thất vọng rồi. Cô nàng ở Cáp Nhĩ Tân nhìn Thẩm Ý, vẻ mặt từ từ bừng tỉnh, "Ờ ha, cậu không nói thì tớ cũng không nhận ra, Tiêu Nhượng học ở Số 7 Giao Châu mà! Bạn cũng là học sinh của Thất Trung, vậy chẳng phải các cậu là bạn học sao?"
Thẩm Ý im lặng một lúc, cố ra vẻ bình tĩnh: "Ừ, chúng tớ là bạn học, nhưng Tiêu Nhượng rất hiếm khi đến trường, cậu cũng biết là bạn ấy bận rộn thế nào mà. Vậy nên bọn tớ chẳng có cơ hội được nhìn thấy bạn ấy........."
Đổi lại nếu là một fans cuồng nhiệt khác, biết Tiêu Nhượng ở lớp nào, nhất định người đó có thể nhận ra Thẩm Ý không chỉ là bạn cùng trường, mà còn là bạn cùng lớp. Nhưng cô bạn này dù gì cũng là học bá, cũng không bỏ ra nhiều thời gian để hâm mộ thần tượng, nghe vậy chỉ gật đầu cho qua.
Phải rồi, Tiêu Nhượng quả thực rất bận, bạn học cũng khó mà trông thấy cậu ấy.
Nhưng cô nàng vẫn rất hào hứng, chỉ đến Bắc Kinh để tham dự kỳ thi thử mà lại gặp được bạn học cùng trường với Tiêu Nhượng, cô cảm thấy mình lại gần thần tượng thêm một bước rồi!
Cô nàng còn đang định giữ lấy Thẩm Ý để hỏi về những chi tiết thường ngày khi ở trường của Tiêu Nhượng, đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên, Thẩm Ý nhìn qua màn hình là lập tức cười hối lỗi với mấy người họ, cô cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.
Cô đứng bên cửa, nhìn vào màn hình thêm hai giây rồi mới nhận cuộc gọi: "Alo, bố ạ? Con vừa thi xong."
Có lẽ là tâm trạng cô đang tốt nên giọng điệu khi nói chuyện với ông cũng trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Hồi nãy khi mọi người hỏi cô có kế hoạch gì cho tối nay, cô lập tức nghĩ đến hôm bố lái xe đưa cô tới Bắc Đại, ông đã nói thi xong sẽ mời cô ăn cơm.
Vịt quay của Toàn Tụ Đức, thực ra Thẩm Ý không thích ăn vịt quay, nhưng bố nói muốn dẫn cô đi ăn nên cô vẫn chờ mong mấy ngày nay.......
Nhưng khác với những gì cô tưởng tượng, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Thẩm Bình: "Alo, Ý Ý à, bố gọi điện thoại là muốn nói với con rằng có lẽ phải muộn một chút bố mới tới đón con được! Điềm Điềm gặp tai nạn, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, bố và dì Châu của con đang vội vã chạy tới. Con cứ ăn gì đó trước đi, bố xong việc ở bên này sẽ gọi cho con sau!"
Gương mặt tươi cười của Thẩm Ý bỗng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: "Được, con biết rồi. Bố, bố đừng lo, Điềm Điềm thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Bố không rõ, chỉ nghe nói là nó cùng bạn đi trượt băng, kết quả ngã từ trên cây xuống. Con nói xem con bé đang làm cái gì chứ, nó trượt băng trên cây sao? Suốt ngày leo trèo như khỉ, nếu nó ngoan ngoãn biết nghe lời như con thì bố đã bớt lo được bao nhiêu!"
Thẩm Ý không đáp lời, Thẩm Bình cũng chẳng bận tâm, "Thôi được rồi, bố không nói với con nữa, bố còn đang lái xe. Bố sẽ liên lạc với con sau!"
"Vâng, bố bận đi. Con..... chờ bố gọi lại."
Cuộc gọi đã kết thúc.
Thẩm Ý nghe tiếng tút tút, cô cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, chợt nhớ ra ban đầu cô định kể với ông rằng phần phỏng vấn của mình không tệ.
Đáng tiếc không tìm được cơ hội.
Chiều hôm đó, Thẩm Ý chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa.
Một mình cô ở trong khách sạn, mùa đông nhanh tối trời, Thẩm Ý lại lười bật đèn, cô ngồi trên giường cầm một quyển sách, ra vẻ như đang đọc nhưng thực ra chẳng đọc được gì.
Tạ Mạn Đình cùng những người khác đến khoa tiếng Trung để tham quan và trải nghiệm, thực ra Thẩm Ý cũng nên đi, nhưng cô đã lấy lý do không khỏe để xin nghỉ. Được cái Tạ Mạn Đình là một cô gái có tình có nghĩa, đi ra ngoài chơi cũng không quên cô, thỉnh thoảng cô ấy sẽ phát sóng trực tiếp tiến độ thông qua Wechat. Bên kia mọi người ồn ào náo nhiệt, càng khiến khách sạn trở nên cô đơn lạnh lẽo, Thẩm Ý nhìn qua, bỗng nhiên cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, chỉ thấy dưới bầu trời xám xịt là những bông tuyết đang rơi xuống rào rào.
Tuyết rơi rồi.
Là một cô gái lớn lên ở miền Trung, Thẩm Ý từ nhỏ chẳng nhìn thấy tuyết được mấy lần. Lẽ ra cô phải rất phấn khích, nhưng lúc này cô chỉ bình thản ngắm chúng.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tuyết càng rơi nhiều hơn, gian phòng chìm trong bóng tối, cô vẫn không đợi được cuộc gọi của bố.
Thẩm Ý ngồi ở mép giường nhìn điện thoại, sau một hồi cô đột nhiên lắc đầu, cười: "Mình đang làm cái gì chứ."
Em gái bị thương nên bố đi chăm sóc cho em ấy là đúng. Tuy rằng ông đã hứa sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng cũng có thể quên mất trong tình huống hỗn loạn.
Mình không nên để ý như vậy, càng không cần ngu ngốc ngồi ở đây chờ đợi lâu như vậy........
Cô hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên mặt để tươi tỉnh lên, đứng dậy quyết định ra ngoài ăn chút gì đó. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, cô không thể tin được nhìn sang, ngây ra hai giây mới tiến lên, chưa nhìn vào màn hình đã vội vàng nhận điện: "Alo, bố.........."
"Alo, là tớ." Đầu dây bên kia, là giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn của Tiêu Nhượng, cậu ngắt lời cô: "Trưa nay cậu gọi cho tớ hả? Lúc ấy tớ bận trả lời phỏng vấn nên không thấy. Cậu thi xong chưa, kết quả thế nào?"
Thẩm Ý cầm điện thoại đứng lặng người ở đó. Giọng nói quá đỗi quen thuộc của Tiêu Nhượng như một gáo nước lạnh, khiến cô từ trên đám mây rơi xuống đáy cốc, cũng đẩy mọi nỗi uất ức đè nén cả buổi chiều nay dâng lên.
Tiêu Nhượng gọi hai tiếng nhưng bên kia vẫn không có âm thanh nào đáp lại. Ngay lúc cậu nghi ngờ tín hiệu không tốt và đang định cúp máy, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của người con gái, "Tiêu Nhượng........."
Tiêu Nhượng hoàn toàn bất ngờ, cậu luống cuống hỏi: "Alo, sao vậy, sao cậu lại khóc? Là thi phỏng vấn không tốt sao? Thẩm Ý, có chuyện gì cậu cứ kể với tớ, đừng khóc........."
Nhưng cậu càng an ủi thì người con gái ấy lại càng khóc to hơn, thanh âm ấy như mèo con nghẹn ngào, đứt quãng khiến con tim cậu cũng rối bời theo.
Tiêu Nhượng cắn răng, hỏi: "Cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu."
Tưởng Văn Xương kinh ngạc nhìn sang. Bọn họ đang ở trong xe Limousine, nửa tiếng sau Tiêu Nhượng sẽ phải tham dự lễ trao giải, thảm đỏ đã bắt đầu, vào lúc này rồi mà thằng nhóc này còn nói muốn đi tìm cô bé kia?
Đại ca của tôi ơi, đừng đùa vậy chứ!
Thẩm Ý cũng ngẩn ngơ. Có lẽ là vì khóc quá lâu nên đầu óc cô có chút lơ mơ, "Tớ ở, ở khách sạn mà nhà trường sắp xếp cho bọn tớ. Chính là Trung tâm hội nghị Đại học Bưu chính viễn thông Bắc Kinh, đối diện Đại học Bắc Kinh........."
"Được, tớ biết rồi. Cậu chờ tớ."
Tiêu Nhượng nói xong liền kết thúc cuộc gọi, Thẩm Ý nhìn điện thoại, trợn tròn mắt, giờ cô mới muộn màng nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Cô lập tức gọi lại, nhưng không biết bên kia bị sao mà không nghe máy. Thẩm Ý vội đến toát mồ hôi hột, Tiêu Nhượng đến tìm mình, đến khách sạn tìm mình sao? Vậy chẳng phải sẽ lên báo!
Không phải fans của Tiêu Nhượng nói tối nay cậu ấy sẽ tham dự Đêm hội Weibo sao? Bây giờ trời đã tối, cậu ấy tới đây làm gì!
Hiện tại cô chẳng còn lòng dạ nào nhớ đến nỗi tủi hờn vì bố, thậm chí còn hối hận vì vừa rồi mình không thể quản lý được cảm xúc. Cũng không phải lần đầu trải qua những chuyện kiểu này, tại sao vừa nghe thấy giọng cậu ấy thì mình lại muốn khóc, nhịn cũng không nhịn nổi, cứ như trẻ con vậy.
Nếu không phải như vậy thì cậu ấy sẽ không đột nhiên đòi qua đây!
Trong tâm trạng vừa hối hận lại lo lắng, rốt cuộc cô cũng nhận được tin nhắn Tiêu Nhượng gửi tới, chỉ có hai chữ: Ra đây.
Ra! Ra đâu chứ? Cổng khách sạn sao?
Cô mặc vội cái áo khoác rồi cầm điện thoại chạy xuống dưới. Lối ra vào khách sạn vắng hoe, những học sinh đang ở đây vẫn chưa trở về, bên ngoài phủ đầy tuyết. Thẩm Ý đứng ở bên vệ đường một lúc là người đã lạnh cóng, đành phải vừa chờ vừa đi tới đi lui, cảm giác trái tim mình cũng phiêu đãng lơ lửng giống như những bông tuyết đang rơi kia.
Ngay lúc Thẩm Ý sắp không chịu đựng được nữa, một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại trước mặt cô. Chẳng chờ cô kịp hoàn hồn, cánh cửa phía sau đã mở ra, một cánh tay xuất hiện bắt lấy tay cô, kéo vào trong xe.
Hơi nóng phả vào mặt, kích thích khiến hốc mắt cô ướt át. Thẩm Ý kêu lên, vô thức giãy dụa, lại nghe thấy một giọng nói: "Là tớ!"
HẾT CHƯƠNG 41
Lồng ngực cứ như có ngọn lửa thiêu đốt. Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, Thẩm Ý cảm thấy có lẽ Tiêu Nhượng cũng giống mình nên bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là lớn tiếng hỏi cậu: "Này anh bạn, cậu có biết là cậu đã 'trúng tủ' không."
Đáng tiếc đầu dây bên kia chỉ reo lên những tiếng ngân dài nhưng không ai bắt máy. Thẩm Ý, người đang bị nhiệt huyết làm váng đầu bây giờ mới bình tĩnh lại một chút, nhớ lại nửa đêm hôm qua Tiêu Nhượng mới về đến Bắc Kinh, hôm nay có lẽ cũng có rất nhiều việc nên chắc bây giờ vẫn đang rất bận rộn.
Cô đứng trước cửa phòng, nhìn phong cảnh vừa vào đông ở bên ngoài, không kiềm được mà nở nụ cười thì thấy có một người vừa bước đến bên cạnh.
Là Tạ Mạn Đình.
Thẩm Ý vừa nhìn thấy cô ấy thì lập tức nghĩ đến chuyện hỏi đáp ban nãy, bởi vì mình quá hồi hộp nên đã cố gắng hết sức để suy nghĩ phản biện, lúc trình bày cũng hệt như một chú nghé đang đấu đá lung tung. Có điều quan điểm phản bác Tạ Mạn Đình ban nãy của cô chắc chắn sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến cô ấy.
Hai hôm nay quan hệ giữa hai người khá tốt, không biết cô ấy có giận không nữa...
"Ban nãy, thật ngại quá."
Tạ Mạn Đình nghe vậy thì sửng sốt, sau khi hiểu được ý cô thì bật cười: "Không sao, chúng ta đang cạnh tranh mà nên như thế là rất bình thường. Nếu đổi lại là tớ phát hiện ra được lỗ hổng của cậu thì cũng sẽ phản biện mà không nhân nhượng tí nào."
Dường như sợ Thẩm Ý còn nghĩ nhiều nên cô ấy choàng vai cô, "Tớ cảm thấy chúng ta đều làm rất tốt, những người đáng thương thật sự là những người chung nhóm với chúng ta ấy."
Sau khi hai người phản biện xong thì đã hoàn toàn cắt ngang mạch cảm xúc của những người thuyết trình sau. Ba bạn học sau họ đều không thuyết trình được như mong đợi nên cả nhóm chỉ có hai người họ là nổi bật nhất, lúc ra khỏi lớp còn có vài bạn học nhìn họ với ánh mắt hình viên đạn.
Thẩm Ý bật cười, "Không biết kết quả thế nào..."
Cuộc phỏng vấn có vẻ khá ổn nhưng cũng chưa chắc chắn, nói không chừng các nhóm khác còn làm tốt hơn, với lại còn những bài thi viết bất ngờ.
Chẳng qua......
"Nghĩ nhiều làm gì!" Tạ Mạn Đình sung sướng nói, "Tớ đã căng thẳng vì cuộc thi này cả tháng trời, cuối cùng cũng thi xong rồi, đỗ hay tạch là chuyện của tháng sau, bây giờ tớ chỉ muốn gạt nó ra để đi chơi thôi!"
Tạ Mạn Đình không phải là người duy nhất có ý tưởng này, ngoại trừ một số người thể hiện quá kém trong phần phỏng vấn, hầu hết các học sinh đều tỏ ra nhẹ nhõm sau khi thi xong. Chưa kể trại mùa đông cũng không kết thúc sau kỳ thi, chiều hôm nay vẫn còn nửa ngày hoạt động ở Bắc Đại, tất cả mọi người đều không có vẻ gì là lo lắng cho ngày sau, thậm chí có bạn học bắt đầu lập một đội để tối nay đi dạo đường phố Trường An.
Lúc Thẩm Ý và Tạ Mạn Đình đang ăn trưa ở nhà hàng cá nướng gần khách sạn, họ tình cờ bắt gặp cô nàng học ở trường cấp ba Cáp Nhĩ Tân cùng một số người khác cũng đang ở đó. Bọn họ cũng phát hiện ra hai người, lập tức giơ tay chào hỏi với vẻ nghiêm túc: "Tối nay các cậu có kế hoạch gì chưa?"
Tạ Mạn Đình lắc đầu, Thẩm Ý nghĩ ngợi rồi trả lời: "Tớ có cuộc hẹn ăn tối."
Cô nàng Cáp Nhĩ Tân ra hiệu cho cô lùi sang một bên, sau đó tiến tới kéo tay Tạ Mạn Đình, tha thiết nói: "Nếu cậu chưa có hẹn, vậy cậu có muốn đi đu idol với bọn mình không?"
Tạ Mạn Đình: "........ Hả?"
Cô nàng cho là Tạ Mạn Đình thấy hứng thú nên nhiệt tình giới thiệu: "Là 'Đêm hội Weibo' đó, sẽ được tổ chức tại Trung tâm bơi lội quốc gia tối nay, có rất nhiều minh tinh tới tham dự, bản mệnh của tớ với Đàm Văn cũng có mặt ở đó. Chúng tớ đã quyết định sẽ đi, cậu muốn tham gia không?"
Đàm Văn được nhắc đến chính là nữ sinh của THPT Số 1 Hạ Môn, bình thường đều ít trò chuyện nên Tạ Mạn Đình không ngờ là hai người bọn họ đều đu idol.
"Tớ cực khổ đu idol từ nơi hoang mạc như Cáp Nhĩ Tân, cuối cùng cũng có cơ hội được tới thủ đô một lần, còn gặp được đêm hội linh đình như vậy, đây nhất định là ý trời. Ông trời thấy tớ dạo này vất vả quá nên đặc biệt ban thưởng cho tớ, vì vậy tớ không thể trái lại ý trời, sẽ bị sét đánh đó!"
Tạ Mạn Đình nhìn cô bạn làm quá lên, tò mò hỏi: "Vậy bản mệnh của cậu là ai?"
"Đương nhiên là người rực rỡ như ánh dương, đẹp trai nhất, đáng yêu nhất – em trai quốc dân Tiêu Nhượng rồi!" Cô nàng ôm tim, "Tớ luôn thích mấy cậu nhóc, đâu giống như Đàm Văn lại đi đu một ông chú."
Đàm Văn, người trước giờ lầm lì ít nói rốt cuộc cũng giương mắt, dùng vẻ mặt vô cảm để chiến đấu vì thần tượng: "Giang Ngật nhà tớ sinh sau 85, trước mắt còn chưa đón sinh nhật tuổi 34, nên không phải ông chú."
Tạ Mạn Đình bị chọc phát buồn cười. Hai người mà bọn họ vừa nhắc đến là những nam minh tinh có quốc dân độ vô cùng cao, tất nhiên là cô cũng biết, chỉ là cô chưa được tiếp xúc nhiều với những cô gái hâm mộ thần tượng nên nhất thời cảm thấy khá là mới mẻ.
quốc dân độ: độ nhận diện công chúng.
Cười xong, Tạ Mạn Đình chợt nhớ ra một sự kiện, "Từ từ đã, Tiêu Nhượng là người Giao Châu đúng không? Thẩm Ý cậu cũng là người Giao Châu, vậy cậu gặp người này chưa? Phải rồi, nhân tiện thì Tiêu Nhượng học trường nào nhỉ?"
Từ khi họ nhắc đến Tiêu Nhượng, Thẩm Ý đã cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cô đâu có ngờ rằng ở trại mùa đông cũng có fans hâm mộ của Tiêu Nhượng, người này còn trò chuyện với mình rất nhiều!
Đêm hội Weibo chính là lễ trao giải mà Tiêu Nhượng từng nói đến? Không đúng không đúng, đây không phải là trọng điểm. Cô không dám tưởng tượng nếu để fans của Tiêu Nhượng biết mình thực chất là bạn cùng bàn của cậu ấy, còn nói chuyện qua điện thoại với cậu ấy cả đêm qua thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cô chỉ biết liều mạng khẩn cầu trong lòng rằng bọn họ không phải nghiêm túc đu idol, cũng không biết chính xác là Tiêu Nhượng đang theo học ở đâu.
Nhưng mà hiện thực đã định trước lại khiến cô phải thất vọng rồi. Cô nàng ở Cáp Nhĩ Tân nhìn Thẩm Ý, vẻ mặt từ từ bừng tỉnh, "Ờ ha, cậu không nói thì tớ cũng không nhận ra, Tiêu Nhượng học ở Số 7 Giao Châu mà! Bạn cũng là học sinh của Thất Trung, vậy chẳng phải các cậu là bạn học sao?"
Thẩm Ý im lặng một lúc, cố ra vẻ bình tĩnh: "Ừ, chúng tớ là bạn học, nhưng Tiêu Nhượng rất hiếm khi đến trường, cậu cũng biết là bạn ấy bận rộn thế nào mà. Vậy nên bọn tớ chẳng có cơ hội được nhìn thấy bạn ấy........."
Đổi lại nếu là một fans cuồng nhiệt khác, biết Tiêu Nhượng ở lớp nào, nhất định người đó có thể nhận ra Thẩm Ý không chỉ là bạn cùng trường, mà còn là bạn cùng lớp. Nhưng cô bạn này dù gì cũng là học bá, cũng không bỏ ra nhiều thời gian để hâm mộ thần tượng, nghe vậy chỉ gật đầu cho qua.
Phải rồi, Tiêu Nhượng quả thực rất bận, bạn học cũng khó mà trông thấy cậu ấy.
Nhưng cô nàng vẫn rất hào hứng, chỉ đến Bắc Kinh để tham dự kỳ thi thử mà lại gặp được bạn học cùng trường với Tiêu Nhượng, cô cảm thấy mình lại gần thần tượng thêm một bước rồi!
Cô nàng còn đang định giữ lấy Thẩm Ý để hỏi về những chi tiết thường ngày khi ở trường của Tiêu Nhượng, đúng lúc này điện thoại của cô lại vang lên, Thẩm Ý nhìn qua màn hình là lập tức cười hối lỗi với mấy người họ, cô cầm điện thoại ra chỗ khác nghe.
Cô đứng bên cửa, nhìn vào màn hình thêm hai giây rồi mới nhận cuộc gọi: "Alo, bố ạ? Con vừa thi xong."
Có lẽ là tâm trạng cô đang tốt nên giọng điệu khi nói chuyện với ông cũng trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Hồi nãy khi mọi người hỏi cô có kế hoạch gì cho tối nay, cô lập tức nghĩ đến hôm bố lái xe đưa cô tới Bắc Đại, ông đã nói thi xong sẽ mời cô ăn cơm.
Vịt quay của Toàn Tụ Đức, thực ra Thẩm Ý không thích ăn vịt quay, nhưng bố nói muốn dẫn cô đi ăn nên cô vẫn chờ mong mấy ngày nay.......
Nhưng khác với những gì cô tưởng tượng, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Thẩm Bình: "Alo, Ý Ý à, bố gọi điện thoại là muốn nói với con rằng có lẽ phải muộn một chút bố mới tới đón con được! Điềm Điềm gặp tai nạn, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện, bố và dì Châu của con đang vội vã chạy tới. Con cứ ăn gì đó trước đi, bố xong việc ở bên này sẽ gọi cho con sau!"
Gương mặt tươi cười của Thẩm Ý bỗng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: "Được, con biết rồi. Bố, bố đừng lo, Điềm Điềm thế nào rồi, có nghiêm trọng không?"
"Bố không rõ, chỉ nghe nói là nó cùng bạn đi trượt băng, kết quả ngã từ trên cây xuống. Con nói xem con bé đang làm cái gì chứ, nó trượt băng trên cây sao? Suốt ngày leo trèo như khỉ, nếu nó ngoan ngoãn biết nghe lời như con thì bố đã bớt lo được bao nhiêu!"
Thẩm Ý không đáp lời, Thẩm Bình cũng chẳng bận tâm, "Thôi được rồi, bố không nói với con nữa, bố còn đang lái xe. Bố sẽ liên lạc với con sau!"
"Vâng, bố bận đi. Con..... chờ bố gọi lại."
Cuộc gọi đã kết thúc.
Thẩm Ý nghe tiếng tút tút, cô cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, chợt nhớ ra ban đầu cô định kể với ông rằng phần phỏng vấn của mình không tệ.
Đáng tiếc không tìm được cơ hội.
Chiều hôm đó, Thẩm Ý chẳng còn tâm trạng chơi đùa nữa.
Một mình cô ở trong khách sạn, mùa đông nhanh tối trời, Thẩm Ý lại lười bật đèn, cô ngồi trên giường cầm một quyển sách, ra vẻ như đang đọc nhưng thực ra chẳng đọc được gì.
Tạ Mạn Đình cùng những người khác đến khoa tiếng Trung để tham quan và trải nghiệm, thực ra Thẩm Ý cũng nên đi, nhưng cô đã lấy lý do không khỏe để xin nghỉ. Được cái Tạ Mạn Đình là một cô gái có tình có nghĩa, đi ra ngoài chơi cũng không quên cô, thỉnh thoảng cô ấy sẽ phát sóng trực tiếp tiến độ thông qua Wechat. Bên kia mọi người ồn ào náo nhiệt, càng khiến khách sạn trở nên cô đơn lạnh lẽo, Thẩm Ý nhìn qua, bỗng nhiên cô đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, chỉ thấy dưới bầu trời xám xịt là những bông tuyết đang rơi xuống rào rào.
Tuyết rơi rồi.
Là một cô gái lớn lên ở miền Trung, Thẩm Ý từ nhỏ chẳng nhìn thấy tuyết được mấy lần. Lẽ ra cô phải rất phấn khích, nhưng lúc này cô chỉ bình thản ngắm chúng.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tuyết càng rơi nhiều hơn, gian phòng chìm trong bóng tối, cô vẫn không đợi được cuộc gọi của bố.
Thẩm Ý ngồi ở mép giường nhìn điện thoại, sau một hồi cô đột nhiên lắc đầu, cười: "Mình đang làm cái gì chứ."
Em gái bị thương nên bố đi chăm sóc cho em ấy là đúng. Tuy rằng ông đã hứa sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sẽ gọi điện thoại cho mình, nhưng cũng có thể quên mất trong tình huống hỗn loạn.
Mình không nên để ý như vậy, càng không cần ngu ngốc ngồi ở đây chờ đợi lâu như vậy........
Cô hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên mặt để tươi tỉnh lên, đứng dậy quyết định ra ngoài ăn chút gì đó. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, cô không thể tin được nhìn sang, ngây ra hai giây mới tiến lên, chưa nhìn vào màn hình đã vội vàng nhận điện: "Alo, bố.........."
"Alo, là tớ." Đầu dây bên kia, là giọng nói nhẹ nhàng nhanh nhẹn của Tiêu Nhượng, cậu ngắt lời cô: "Trưa nay cậu gọi cho tớ hả? Lúc ấy tớ bận trả lời phỏng vấn nên không thấy. Cậu thi xong chưa, kết quả thế nào?"
Thẩm Ý cầm điện thoại đứng lặng người ở đó. Giọng nói quá đỗi quen thuộc của Tiêu Nhượng như một gáo nước lạnh, khiến cô từ trên đám mây rơi xuống đáy cốc, cũng đẩy mọi nỗi uất ức đè nén cả buổi chiều nay dâng lên.
Tiêu Nhượng gọi hai tiếng nhưng bên kia vẫn không có âm thanh nào đáp lại. Ngay lúc cậu nghi ngờ tín hiệu không tốt và đang định cúp máy, rốt cuộc cũng nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của người con gái, "Tiêu Nhượng........."
Tiêu Nhượng hoàn toàn bất ngờ, cậu luống cuống hỏi: "Alo, sao vậy, sao cậu lại khóc? Là thi phỏng vấn không tốt sao? Thẩm Ý, có chuyện gì cậu cứ kể với tớ, đừng khóc........."
Nhưng cậu càng an ủi thì người con gái ấy lại càng khóc to hơn, thanh âm ấy như mèo con nghẹn ngào, đứt quãng khiến con tim cậu cũng rối bời theo.
Tiêu Nhượng cắn răng, hỏi: "Cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu."
Tưởng Văn Xương kinh ngạc nhìn sang. Bọn họ đang ở trong xe Limousine, nửa tiếng sau Tiêu Nhượng sẽ phải tham dự lễ trao giải, thảm đỏ đã bắt đầu, vào lúc này rồi mà thằng nhóc này còn nói muốn đi tìm cô bé kia?
Đại ca của tôi ơi, đừng đùa vậy chứ!
Thẩm Ý cũng ngẩn ngơ. Có lẽ là vì khóc quá lâu nên đầu óc cô có chút lơ mơ, "Tớ ở, ở khách sạn mà nhà trường sắp xếp cho bọn tớ. Chính là Trung tâm hội nghị Đại học Bưu chính viễn thông Bắc Kinh, đối diện Đại học Bắc Kinh........."
"Được, tớ biết rồi. Cậu chờ tớ."
Tiêu Nhượng nói xong liền kết thúc cuộc gọi, Thẩm Ý nhìn điện thoại, trợn tròn mắt, giờ cô mới muộn màng nhận ra vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Cô lập tức gọi lại, nhưng không biết bên kia bị sao mà không nghe máy. Thẩm Ý vội đến toát mồ hôi hột, Tiêu Nhượng đến tìm mình, đến khách sạn tìm mình sao? Vậy chẳng phải sẽ lên báo!
Không phải fans của Tiêu Nhượng nói tối nay cậu ấy sẽ tham dự Đêm hội Weibo sao? Bây giờ trời đã tối, cậu ấy tới đây làm gì!
Hiện tại cô chẳng còn lòng dạ nào nhớ đến nỗi tủi hờn vì bố, thậm chí còn hối hận vì vừa rồi mình không thể quản lý được cảm xúc. Cũng không phải lần đầu trải qua những chuyện kiểu này, tại sao vừa nghe thấy giọng cậu ấy thì mình lại muốn khóc, nhịn cũng không nhịn nổi, cứ như trẻ con vậy.
Nếu không phải như vậy thì cậu ấy sẽ không đột nhiên đòi qua đây!
Trong tâm trạng vừa hối hận lại lo lắng, rốt cuộc cô cũng nhận được tin nhắn Tiêu Nhượng gửi tới, chỉ có hai chữ: Ra đây.
Ra! Ra đâu chứ? Cổng khách sạn sao?
Cô mặc vội cái áo khoác rồi cầm điện thoại chạy xuống dưới. Lối ra vào khách sạn vắng hoe, những học sinh đang ở đây vẫn chưa trở về, bên ngoài phủ đầy tuyết. Thẩm Ý đứng ở bên vệ đường một lúc là người đã lạnh cóng, đành phải vừa chờ vừa đi tới đi lui, cảm giác trái tim mình cũng phiêu đãng lơ lửng giống như những bông tuyết đang rơi kia.
Ngay lúc Thẩm Ý sắp không chịu đựng được nữa, một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại trước mặt cô. Chẳng chờ cô kịp hoàn hồn, cánh cửa phía sau đã mở ra, một cánh tay xuất hiện bắt lấy tay cô, kéo vào trong xe.
Hơi nóng phả vào mặt, kích thích khiến hốc mắt cô ướt át. Thẩm Ý kêu lên, vô thức giãy dụa, lại nghe thấy một giọng nói: "Là tớ!"
HẾT CHƯƠNG 41
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.