Chương 53: CHÚ CHÓ MAI TÂY
Tri Thù
05/05/2018
Cảnh sát nghi ngờ trong căn nhà chất đầy phế liệu này đang giam giữ một
người phụ nữ nào đó nhưng sau khi tìm hết các ngóc ngách xung quanh thì
vẫn không thấy dấu vết gì.
Trong căn nhà có một chiếc xích lô, chính là phương tiện Khuyển Nha dùng để đi khắp thôn cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu. Trên chiếc xích lô có mười bảy bộ da chó và bốn túi xương chó, trên tủ quần áo phát hiện một chiếc giỏ tre, trong giỏ là các lưỡi dao và công cụ để lột da. Theo phán đoán sơ bộ của tổ chuyên án, Khuyển Nha là một tên trộm chó, hai chú chó cọc ngoài cửa có thể cũng là do hắn bắt trộm về. Hai chú chó bị cọc dưới gốc ngô đồng trước cửa, một con lông trắng thuộc giống Poodle[17] và một con giống Husky[18].
Chú chó Poodle là một con chó cái còn nhỏ, phía dưới đuôi có một vết thương mới khâu, vẫn còn chưa cắt chỉ. Tô My cúi xuống, mặt nhăn nhó rồi cắn móng tay thắc mắc: "Lạ nhỉ sao chó lại bị thương ở chỗ này được?"
"Hay là bị thương trong lúc phối giống?" Sở trưởng Phùng nói.
"Để bác sĩ khảm xem vết thương do đâu mà có, có thể do dùng sức mạnh quá chăng?" Họa Long vừa cười vừa nói.
"Tốt nhất nên tìm một bác sĩ thú y" Tô My nói.
"Thiên Kim, rất có thể Thiên Kim không phải người, mà là một con chó!" Giáo sư Lương suy luận.
Bao Triển thử gọi mấy tiếng "Thiên Kim", con chó cái lập tức vẫy đuôi mừng rỡ rồi sủa mấy tiếng đáp lại.
Cảnh sát dắt hai con chó về để điều tra thêm.
Ngày hôm sau, tất cả các cảnh sát được triệu tập tại Sở Cảnh sát Đông Quan, mở cuộc họp phân tích vụ án. Mọi người nhận định, nạn nhân Khuyển Nha không có nhiều mối quan hệ xã hội, cha mẹ đều sống dưới quê, một mình anh ta mưu sinh trên thành phố bằng nghề thu mua phế liệu. Khuyển Nha là một kẻ chuyên trộm chó. Sau khi bắt trộm, có thể hắn đã lột da ăn thịt, hoặc bán lại cho kẻ khác. Một người chủ nào đó sau khi bị mất thú cưng đã nổi giận và muốn trả thù, đó chính là động cơ gây án. Sở trường Phùng cho rằng vụ án không đơn giản như thế, hình mặt cười để lại tại hiện trường vụ án chắc chắn phải có hàm ý gì khác. Hung thủ là kẻ vô cùng to gan lớn mật, dám giết người ngay tại nơi công cộng, cách thức hành sát vô cùng tàn nhẫn, vặn gãy cổ rồi găm nạn nhân ngồi trên rào sắt sắc nhọn, những hành động đó cho thấy hung thủ đang cố tình gây hoang mang và có xu hướng trả thù xã hội. Tổ chuyên án cũng đồng tình với những nhận định của Sở trưởng Phùng, rồi đưa ra một số điểm nghi vấn nữa.
Nạn nhân Khuyển Nha sống độc thân, nhưng trong nhà anh ta lại phát hiện ra bao cao su đã qua sử dụng, vết thương dưới đuôi con chó cái trong sân do đâu mà có? Liệu có phải chính do hành động biến thái của nạn nhân gây ra không? Chủ nhân của con chó Poodle này là ai? Vết thương được khâu ở đâu? Tất cả những câu hỏi trên đều phải tìm ra câu trả lời. Hướng điều tra tiếp theo chính là chủ nhân của con chó Poodle.
Giáo sư Lương phân công công việc cho mọi người. Tô My có nhiệm vụ tìm kiếm tất cả các bệnh viện và phòng khám trên địa bàn huyện, tìm hiểu xem ai đã khâu vết thương cho con Poodle.
Bao Triển cùng với các bác sĩ pháp y và bác sĩ thú y kiểm tra làm rõ nguyên nhân gây ra vết thương của con chó.
Họa Long và các cảnh sát địa phương chia nhau điều tra trong khu vực huyện thành từng có bao nhiêu người bị mất trộm chó, những vụ nào do Khuyển Nha gây ra, đặc biệt chú ý điều tra khu vực xưởng dệt Đông Quan, đó cũng chính là nơi gần hiện trường vụ án nhất, bằng mọi cách phải tìm ra chủ nhân của con poodle.
Cuộc họp còn chưa kết thúc thì bỗng một đồng chí trong đội tuần tra vội vã xông vào, giọng gấp gấp: "Mai Tây chết rồi!"
Mai Tây đã rất già, hầu hết thời gian chú chỉ thích nằm phơi nắng trong sân Sở Cảnh sát, thỉnh thoảng mới ra ngoài dạo quanh. Những người trong ngõ phố này đều quen chú, một ông chủ quán ăn sáng tốt bụng, sớm nào cũng thử cho Mai Tây ăn bánh bao thịt, nhưng chú ta nhất quyết không ăn thức ăn của người ngoài. Dạo quanh một lượt, chú lại về nhà nằm nghỉ.
Nhà của chú chính là Sở Cảnh sát.
Trong huyện thành xảy ra án mạng, các cảnh sát địa phương đều vô cùng bận rộn. Sở trưởng Phùng cũng không có nhiều thời gian chăm sóc Mai Tây. Như thường lệ, Mai Tây dạo bước trên con phố gần nhà, bỗng chú bị một kẻ lạ mặt dùng gậy thòng cổ lôi đi, bán cho một hàng thịt Chó. Chủ quán thịt chó lôi chủ ra cắt tiết lột da ngay giữa thanh thiên bạch nhật, những người qua đường cũng đã quá quen với cảnh tượng đó nên không ai phản ứng gì. Một đồng chí trong đội tuần tra nhận ra Mai Tây, lập tức chạy về Sở Cảnh sát báo cáo. Tổ chuyên án và các cảnh sát khác vội vàng chạy tới. Mai Tây đã bị móc hàm treo trên giá sắt ngay trên chỗ đất trống trước cửa quán thịt chó, da đã lột xuống một nửa.
Chủ quán thịt chó là một kẻ cao to vạm vỡ, trông không khác gì một tên khổng lồ, hắn xưng bá khắp vùng, không ai dám dụng đến. Khi các cảnh sát yêu cầu dẫn tên giết chó về Sở Cảnh sát để điều tra, hắn ngang nhiên chống đối, cho rằng mình bỏ tiền mua chó, muốn giết muốn bán thế nào là quyền của hắn, không ai được xen vào. Chủ quán thịt chó hô hào rất nhiều anh em họ hàng đến thị uy.
Chủ quán thịt chó cầm hai chiếc dao chặt lớn, cởi trần, đứng hiên ngang trước cửa quán. Hắn giơ dao uy hiếp cảnh sát: "Thằng nào giỏi vào đây mà bắt! Chó tao mua tao giết thì phạm tội gì hả?"
Một đồng chí cảnh sát nói: "Anh mau bỏ dao xuống. Đây là chó nghiệp vụ, anh phải về Sở Cảnh sát viết báo cáo sự việc. Nếu anh biết rõ đây là chó bị bắt trộm mà vẫn mua, thì anh chính là kẻ phạm pháp."
Tô My không cầm lòng được, tiến lại chỗ Mai Tây đang bị lột da dở dang, mũi cô cay cay, nói: "Mai Tây ngoan! Ngày mai còn phải đi tìm nhà nạn nhân cơ mà sao hôm nay lại. . ."
Bao Triển tức giận lớn tiếng: "Các người thật tàn nhẫn!"
Họa Long kéo tay áo, nói: "Nắm đấm là thứ ngôn ngữ duy nhất mà bọn côn đồ ác bá này nghe hiểu được."
Các cảnh sát vẫn đang khuyên nhủ chủ quản thịt chó hạ dao, hợp tác điều tra: Người dân kéo đến xem, vây kín xung quanh. Họa Long gạt những người xung quanh ra, từ từ bước tới trước mặt tên chủ quán. Hắn có vẻ hơi căng thẳng, giơ cao chiếc dao trong tay, quát Họa Long mau lùi lại. Họa Long bất ngờ tung một cú đá chéo chân đầy uy lực vào bụng dưới tên chủ quán. Trong lúc hắn còn đang láo đảo, chưa kịp định thần, Họa Long tiếp tục xoay người tung cú đá cao chân bằng gót sau thắng vào đầu tên chủ quán. Hắn đau điếng người gục xuống đất, Họa Long nhanh chóng tiến lại khóa tay hắn ra phía sau, đoạt lấy con dao, khống chế kẻ chống đối.
Tại phòng thẩm vấn của Sở Cảnh sát, chủ quán thịt chó không còn dám ngang ngược như trước. Hắn cho biết, chỉ nguyên trong huyện này đã có không ít kẻ làm nghề trộm chó, mỗi đêm một tên cũng phải tóm được ba đến năm con, kiếm cả nghìn tệ chứ không ít. Những kẻ trộm chó thường dùng cách đánh thuốc lú, thuốc mê, bỏ bả chó, hoặc thậm chí trực tiếp dùng gậy đập chết, dùng dây thông cố lôi đi. Những tên trộm chó ngày càng chuyên nghiệp hóa, chúng mua cả ô tô nhỏ để vận chuyển dụng cụ bắt trộm, ban ngày đi thám thính xung quanh, buổi tối bắt đầu hành động. Những con chó sau khi bị bắt về cũng được phân loại. Chó cảnh quý giá sẽ được bán lại cho các cửa hàng hoặc chợ vật nuôi, những con khác thì mang đến các quán ăn, quán thịt để bán giết thịt. Mùa hè trời nóng, thịt chó rất khó bán, nhưng khi thời tiết chuyển mùa, nhu cầu sẽ tăng rất nhanh.
Chủ quán thừa nhận, rất nhiều chó tiêu thụ tại quán của hắn là chó ăn trộm.
Mai Tây - Chú chó nghiệp vụ với bao chiến công xuất sắc bị bắt trộm, rồi bị người ta giết thịt lột da ngay giữa phố, Sở trưởng Phùng mặt đanh lại, lạnh lùng bước vào phòng thẩm vấn mà không nói tiếng nào.
Chủ quán thịt chó có phần sợ hãi, hẳn lên tiếng xoa dịu: "Sở trưởng Phùng, tôi có biết đây là chó nghiệp vụ anh nuôi đâu. Tôi mà biết, thì đã đưa qua đây trả cho mọi người rồi, tôi gan đâu mà giết chó của Cảnh sát chứ!"
Tên chủ quán nghĩ bụng, chuyến này không ăn trận đòn không xong. Chẳng ngờ, Sở trưởng Phùng bỗng quỳ sụp xuống đất, đau đớn vạn phần, rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Ai đã từng có một con vật nuôi đều hiểu, với họ chúng không chỉ là vật nuôi, mà đã trở thành một thành viên trong gia đình.
Sở trưởng Phùng và Mai Tây đã bên nhau biết bao năm tháng, tình cảm vô cùng thân thiết. Trong lòng Sở trưởng Phùng, Mai Tây giống như một đứa trẻ, anh đã nuôi "đứa trẻ" đó lớn lên từng ngày, bỏ ra không biết bao nhiều tâm huyết, huấn luyện Mai Tây thành một chú chó nghiệp vụ xuất sắc. Trong thời gian còn phục vụ công tác, một chú chó nghiệp vụ giỏi chỉ thuộc về một cảnh sát duy nhất, điều đó đồng nghĩa với việc, cả cuộc đời chúng chỉ có một chủ nhân.
Do điều động công tác, Sở trưởng Phùng đành phải rời khỏi trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ, dù không muốn, cũng đành phải xa Mai Tây.
Sở trưởng Phùng nghĩ rằng, lần từ biệt ấy cũng là lần vĩnh biệt.
Ngay ngày thứ hai khi Sở trưởng Phùng đến nhận công tác tại Sở Cảnh sát, chú chó Mai Tây vốn ngoan ngoãn bỗng giật xích bỏ đi. Chú ta chạy khỏi trung tâm huấn luyện, bôn ba suốt chặng đường dài hơn một trăm hai mươi cây số giữa gió rít và lạnh giá của mùa đông, chỉ bằng khứu giả của mình, lần theo dấu vết của chủ nhân, tìm tới Sở Cảnh sát.
Sở trưởng Phùng nói trong nức nở: "Mai Tây đã khóc! Mọi người biết không, đó là lần đầu tiên tôi thấy một con chó biết khóc."
Cảnh sát kết hợp với Cơ quan Vệ sinh dịch tễ kiểm tra và niêm phong quán thịt chó.
Người phụ trách của đoàn kiểm tra vệ sinh nói với mọi người xung quanh: "Mọi người thích ăn thịt chó, tôi không phản đối vì đó là quyền tự do của mỗi người. Nhưng mọi người có biết rằng, trong danh mục vệ sinh an toàn thực phẩm của Trung Quốc hoàn toàn không nhắc đến thịt chó không? Chó thịt từ giai đoạn giết mổ, đến vận chuyển, phân phối trên thị trường, rồi đưa lên bàn ăn, đều không hợp vệ sinh. Trong văn bản "Hướng dân quản lí giết mổ gia xúc gia cầm" của Trung Quốc chỉ nhắc đến lợn, trâu, bò, dê, cừu, gà, ngan, vịt, ngỗng, chim câu... nhưng không hề đề cập đến chó, việc kiểm dịch chó thịt cũng không được đảm bảo, ẩn chứa nhiều nguy cơ mất an toàn vệ sinh. Nguồn thịt chó mà mọi người ăn cũng không có lai lịch rõ ràng, rất nhiều trong số đó chính là vật nuôi của nhà người khác do những tên trộm chó bắt về, một số khác là chó bệnh, chó chết được bán lại với giá rẻ mạt. Không lâu trước đây, tại một quán lẩu trong thành phố xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm, hơn hai mươi thực khách đã phải vào viện cấp cứu. Cảnh sát tìm thấy phía sau nhà bếp của quán lẩu một số chó nhiễm rận và ba con chó bệnh sắp chết, tất cả đều đang chờ để lên bàn ăn. Những con rận chi chít lớn nhỏ, chống ngược trên da và trong lỗ tai chó, Chẳng khác nào những hạt đâu, những con chó ở đó cũng đã điếc hoàn toàn... Mọi người có thể lên mạng tìm kiếm từ khóa như "chó rận", "ve chó", "bọ chét"... để xem mọi người còn dám ăn thịt chó nữa không?"
Công tác phá án lập tức được triển khai, sau nhiều ngày làm việc vất vả, các nhóm điều tra đều thu được nhiều đầu mối mới.
Tô My nhanh chóng tìm được phòng khám tư nơi khâu vết thương cho con chó Poodle. Cả phòng khám này chỉ có một nữ bác sĩ duy nhất, tên là Kim Xán.
Theo lời Kim Xán kể lại, cảnh sát mới biết Khuyến Nha là kẻ biến thái đến mức độ nào.
Kim Xán sống ngay tại phòng khám của mình. Mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, trời tối muộn, Kim Xán vừa kéo chiếc cửa cuốn bên ngoài xuống, chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng gọi gấp bên ngoài. Các phòng khám có người gọi cửa khi đã khuya cũng là chuyện bình thường nên Kim Xán lập tức mở cửa. Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác quân dụng khom người bước vào.
Người đó chính là Khuyển Nha.
"Anh bị làm sao thế? Bị đau ở đâu?" Nữ bác sĩ hỏi.
Khuyển Nha vẫn hai tay ôm bụng, giọng lí nhí hỏi: "Chỉ có mình cô thôi hả?"
Kim Xán không để ý đến câu hỏi của Khuyển Nha, tiếp tục nói: "Bị cảm sốt hay đau bụng?"
Khuyển Nha vẫn lén lút nói: "Cô có thể tắt điện đi được không?"
Kim Xán thấy rất kì lạ, nghi ngờ kẻ trước mặt mình là người xấu. Ngó sang thấy cửa hàng tạp hóa bên cạnh vẫn đang sáng đèn, tên này có to gan đến mấy cũng không dám làm càn, cô lấy hết dũng cảm hỏi lại lần nữa: "Anh bị bệnh gì?"
Từ trong chiếc áo khoác của hắn bỗng vang lên mấy tiếng chó sủa, trên đầu hắn mồ hôi đang tủa xuống, hắn nhìn Kim Xán ngượng ngùng nói: "Tôi. .. Tôi bị mắc kẹt... trong con chó rồi!"
Trong căn nhà có một chiếc xích lô, chính là phương tiện Khuyển Nha dùng để đi khắp thôn cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu. Trên chiếc xích lô có mười bảy bộ da chó và bốn túi xương chó, trên tủ quần áo phát hiện một chiếc giỏ tre, trong giỏ là các lưỡi dao và công cụ để lột da. Theo phán đoán sơ bộ của tổ chuyên án, Khuyển Nha là một tên trộm chó, hai chú chó cọc ngoài cửa có thể cũng là do hắn bắt trộm về. Hai chú chó bị cọc dưới gốc ngô đồng trước cửa, một con lông trắng thuộc giống Poodle[17] và một con giống Husky[18].
Chú chó Poodle là một con chó cái còn nhỏ, phía dưới đuôi có một vết thương mới khâu, vẫn còn chưa cắt chỉ. Tô My cúi xuống, mặt nhăn nhó rồi cắn móng tay thắc mắc: "Lạ nhỉ sao chó lại bị thương ở chỗ này được?"
"Hay là bị thương trong lúc phối giống?" Sở trưởng Phùng nói.
"Để bác sĩ khảm xem vết thương do đâu mà có, có thể do dùng sức mạnh quá chăng?" Họa Long vừa cười vừa nói.
"Tốt nhất nên tìm một bác sĩ thú y" Tô My nói.
"Thiên Kim, rất có thể Thiên Kim không phải người, mà là một con chó!" Giáo sư Lương suy luận.
Bao Triển thử gọi mấy tiếng "Thiên Kim", con chó cái lập tức vẫy đuôi mừng rỡ rồi sủa mấy tiếng đáp lại.
Cảnh sát dắt hai con chó về để điều tra thêm.
Ngày hôm sau, tất cả các cảnh sát được triệu tập tại Sở Cảnh sát Đông Quan, mở cuộc họp phân tích vụ án. Mọi người nhận định, nạn nhân Khuyển Nha không có nhiều mối quan hệ xã hội, cha mẹ đều sống dưới quê, một mình anh ta mưu sinh trên thành phố bằng nghề thu mua phế liệu. Khuyển Nha là một kẻ chuyên trộm chó. Sau khi bắt trộm, có thể hắn đã lột da ăn thịt, hoặc bán lại cho kẻ khác. Một người chủ nào đó sau khi bị mất thú cưng đã nổi giận và muốn trả thù, đó chính là động cơ gây án. Sở trường Phùng cho rằng vụ án không đơn giản như thế, hình mặt cười để lại tại hiện trường vụ án chắc chắn phải có hàm ý gì khác. Hung thủ là kẻ vô cùng to gan lớn mật, dám giết người ngay tại nơi công cộng, cách thức hành sát vô cùng tàn nhẫn, vặn gãy cổ rồi găm nạn nhân ngồi trên rào sắt sắc nhọn, những hành động đó cho thấy hung thủ đang cố tình gây hoang mang và có xu hướng trả thù xã hội. Tổ chuyên án cũng đồng tình với những nhận định của Sở trưởng Phùng, rồi đưa ra một số điểm nghi vấn nữa.
Nạn nhân Khuyển Nha sống độc thân, nhưng trong nhà anh ta lại phát hiện ra bao cao su đã qua sử dụng, vết thương dưới đuôi con chó cái trong sân do đâu mà có? Liệu có phải chính do hành động biến thái của nạn nhân gây ra không? Chủ nhân của con chó Poodle này là ai? Vết thương được khâu ở đâu? Tất cả những câu hỏi trên đều phải tìm ra câu trả lời. Hướng điều tra tiếp theo chính là chủ nhân của con chó Poodle.
Giáo sư Lương phân công công việc cho mọi người. Tô My có nhiệm vụ tìm kiếm tất cả các bệnh viện và phòng khám trên địa bàn huyện, tìm hiểu xem ai đã khâu vết thương cho con Poodle.
Bao Triển cùng với các bác sĩ pháp y và bác sĩ thú y kiểm tra làm rõ nguyên nhân gây ra vết thương của con chó.
Họa Long và các cảnh sát địa phương chia nhau điều tra trong khu vực huyện thành từng có bao nhiêu người bị mất trộm chó, những vụ nào do Khuyển Nha gây ra, đặc biệt chú ý điều tra khu vực xưởng dệt Đông Quan, đó cũng chính là nơi gần hiện trường vụ án nhất, bằng mọi cách phải tìm ra chủ nhân của con poodle.
Cuộc họp còn chưa kết thúc thì bỗng một đồng chí trong đội tuần tra vội vã xông vào, giọng gấp gấp: "Mai Tây chết rồi!"
Mai Tây đã rất già, hầu hết thời gian chú chỉ thích nằm phơi nắng trong sân Sở Cảnh sát, thỉnh thoảng mới ra ngoài dạo quanh. Những người trong ngõ phố này đều quen chú, một ông chủ quán ăn sáng tốt bụng, sớm nào cũng thử cho Mai Tây ăn bánh bao thịt, nhưng chú ta nhất quyết không ăn thức ăn của người ngoài. Dạo quanh một lượt, chú lại về nhà nằm nghỉ.
Nhà của chú chính là Sở Cảnh sát.
Trong huyện thành xảy ra án mạng, các cảnh sát địa phương đều vô cùng bận rộn. Sở trưởng Phùng cũng không có nhiều thời gian chăm sóc Mai Tây. Như thường lệ, Mai Tây dạo bước trên con phố gần nhà, bỗng chú bị một kẻ lạ mặt dùng gậy thòng cổ lôi đi, bán cho một hàng thịt Chó. Chủ quán thịt chó lôi chủ ra cắt tiết lột da ngay giữa thanh thiên bạch nhật, những người qua đường cũng đã quá quen với cảnh tượng đó nên không ai phản ứng gì. Một đồng chí trong đội tuần tra nhận ra Mai Tây, lập tức chạy về Sở Cảnh sát báo cáo. Tổ chuyên án và các cảnh sát khác vội vàng chạy tới. Mai Tây đã bị móc hàm treo trên giá sắt ngay trên chỗ đất trống trước cửa quán thịt chó, da đã lột xuống một nửa.
Chủ quán thịt chó là một kẻ cao to vạm vỡ, trông không khác gì một tên khổng lồ, hắn xưng bá khắp vùng, không ai dám dụng đến. Khi các cảnh sát yêu cầu dẫn tên giết chó về Sở Cảnh sát để điều tra, hắn ngang nhiên chống đối, cho rằng mình bỏ tiền mua chó, muốn giết muốn bán thế nào là quyền của hắn, không ai được xen vào. Chủ quán thịt chó hô hào rất nhiều anh em họ hàng đến thị uy.
Chủ quán thịt chó cầm hai chiếc dao chặt lớn, cởi trần, đứng hiên ngang trước cửa quán. Hắn giơ dao uy hiếp cảnh sát: "Thằng nào giỏi vào đây mà bắt! Chó tao mua tao giết thì phạm tội gì hả?"
Một đồng chí cảnh sát nói: "Anh mau bỏ dao xuống. Đây là chó nghiệp vụ, anh phải về Sở Cảnh sát viết báo cáo sự việc. Nếu anh biết rõ đây là chó bị bắt trộm mà vẫn mua, thì anh chính là kẻ phạm pháp."
Tô My không cầm lòng được, tiến lại chỗ Mai Tây đang bị lột da dở dang, mũi cô cay cay, nói: "Mai Tây ngoan! Ngày mai còn phải đi tìm nhà nạn nhân cơ mà sao hôm nay lại. . ."
Bao Triển tức giận lớn tiếng: "Các người thật tàn nhẫn!"
Họa Long kéo tay áo, nói: "Nắm đấm là thứ ngôn ngữ duy nhất mà bọn côn đồ ác bá này nghe hiểu được."
Các cảnh sát vẫn đang khuyên nhủ chủ quản thịt chó hạ dao, hợp tác điều tra: Người dân kéo đến xem, vây kín xung quanh. Họa Long gạt những người xung quanh ra, từ từ bước tới trước mặt tên chủ quán. Hắn có vẻ hơi căng thẳng, giơ cao chiếc dao trong tay, quát Họa Long mau lùi lại. Họa Long bất ngờ tung một cú đá chéo chân đầy uy lực vào bụng dưới tên chủ quán. Trong lúc hắn còn đang láo đảo, chưa kịp định thần, Họa Long tiếp tục xoay người tung cú đá cao chân bằng gót sau thắng vào đầu tên chủ quán. Hắn đau điếng người gục xuống đất, Họa Long nhanh chóng tiến lại khóa tay hắn ra phía sau, đoạt lấy con dao, khống chế kẻ chống đối.
Tại phòng thẩm vấn của Sở Cảnh sát, chủ quán thịt chó không còn dám ngang ngược như trước. Hắn cho biết, chỉ nguyên trong huyện này đã có không ít kẻ làm nghề trộm chó, mỗi đêm một tên cũng phải tóm được ba đến năm con, kiếm cả nghìn tệ chứ không ít. Những kẻ trộm chó thường dùng cách đánh thuốc lú, thuốc mê, bỏ bả chó, hoặc thậm chí trực tiếp dùng gậy đập chết, dùng dây thông cố lôi đi. Những tên trộm chó ngày càng chuyên nghiệp hóa, chúng mua cả ô tô nhỏ để vận chuyển dụng cụ bắt trộm, ban ngày đi thám thính xung quanh, buổi tối bắt đầu hành động. Những con chó sau khi bị bắt về cũng được phân loại. Chó cảnh quý giá sẽ được bán lại cho các cửa hàng hoặc chợ vật nuôi, những con khác thì mang đến các quán ăn, quán thịt để bán giết thịt. Mùa hè trời nóng, thịt chó rất khó bán, nhưng khi thời tiết chuyển mùa, nhu cầu sẽ tăng rất nhanh.
Chủ quán thừa nhận, rất nhiều chó tiêu thụ tại quán của hắn là chó ăn trộm.
Mai Tây - Chú chó nghiệp vụ với bao chiến công xuất sắc bị bắt trộm, rồi bị người ta giết thịt lột da ngay giữa phố, Sở trưởng Phùng mặt đanh lại, lạnh lùng bước vào phòng thẩm vấn mà không nói tiếng nào.
Chủ quán thịt chó có phần sợ hãi, hẳn lên tiếng xoa dịu: "Sở trưởng Phùng, tôi có biết đây là chó nghiệp vụ anh nuôi đâu. Tôi mà biết, thì đã đưa qua đây trả cho mọi người rồi, tôi gan đâu mà giết chó của Cảnh sát chứ!"
Tên chủ quán nghĩ bụng, chuyến này không ăn trận đòn không xong. Chẳng ngờ, Sở trưởng Phùng bỗng quỳ sụp xuống đất, đau đớn vạn phần, rồi nước mắt cứ thế trào ra.
Ai đã từng có một con vật nuôi đều hiểu, với họ chúng không chỉ là vật nuôi, mà đã trở thành một thành viên trong gia đình.
Sở trưởng Phùng và Mai Tây đã bên nhau biết bao năm tháng, tình cảm vô cùng thân thiết. Trong lòng Sở trưởng Phùng, Mai Tây giống như một đứa trẻ, anh đã nuôi "đứa trẻ" đó lớn lên từng ngày, bỏ ra không biết bao nhiều tâm huyết, huấn luyện Mai Tây thành một chú chó nghiệp vụ xuất sắc. Trong thời gian còn phục vụ công tác, một chú chó nghiệp vụ giỏi chỉ thuộc về một cảnh sát duy nhất, điều đó đồng nghĩa với việc, cả cuộc đời chúng chỉ có một chủ nhân.
Do điều động công tác, Sở trưởng Phùng đành phải rời khỏi trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ, dù không muốn, cũng đành phải xa Mai Tây.
Sở trưởng Phùng nghĩ rằng, lần từ biệt ấy cũng là lần vĩnh biệt.
Ngay ngày thứ hai khi Sở trưởng Phùng đến nhận công tác tại Sở Cảnh sát, chú chó Mai Tây vốn ngoan ngoãn bỗng giật xích bỏ đi. Chú ta chạy khỏi trung tâm huấn luyện, bôn ba suốt chặng đường dài hơn một trăm hai mươi cây số giữa gió rít và lạnh giá của mùa đông, chỉ bằng khứu giả của mình, lần theo dấu vết của chủ nhân, tìm tới Sở Cảnh sát.
Sở trưởng Phùng nói trong nức nở: "Mai Tây đã khóc! Mọi người biết không, đó là lần đầu tiên tôi thấy một con chó biết khóc."
Cảnh sát kết hợp với Cơ quan Vệ sinh dịch tễ kiểm tra và niêm phong quán thịt chó.
Người phụ trách của đoàn kiểm tra vệ sinh nói với mọi người xung quanh: "Mọi người thích ăn thịt chó, tôi không phản đối vì đó là quyền tự do của mỗi người. Nhưng mọi người có biết rằng, trong danh mục vệ sinh an toàn thực phẩm của Trung Quốc hoàn toàn không nhắc đến thịt chó không? Chó thịt từ giai đoạn giết mổ, đến vận chuyển, phân phối trên thị trường, rồi đưa lên bàn ăn, đều không hợp vệ sinh. Trong văn bản "Hướng dân quản lí giết mổ gia xúc gia cầm" của Trung Quốc chỉ nhắc đến lợn, trâu, bò, dê, cừu, gà, ngan, vịt, ngỗng, chim câu... nhưng không hề đề cập đến chó, việc kiểm dịch chó thịt cũng không được đảm bảo, ẩn chứa nhiều nguy cơ mất an toàn vệ sinh. Nguồn thịt chó mà mọi người ăn cũng không có lai lịch rõ ràng, rất nhiều trong số đó chính là vật nuôi của nhà người khác do những tên trộm chó bắt về, một số khác là chó bệnh, chó chết được bán lại với giá rẻ mạt. Không lâu trước đây, tại một quán lẩu trong thành phố xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm, hơn hai mươi thực khách đã phải vào viện cấp cứu. Cảnh sát tìm thấy phía sau nhà bếp của quán lẩu một số chó nhiễm rận và ba con chó bệnh sắp chết, tất cả đều đang chờ để lên bàn ăn. Những con rận chi chít lớn nhỏ, chống ngược trên da và trong lỗ tai chó, Chẳng khác nào những hạt đâu, những con chó ở đó cũng đã điếc hoàn toàn... Mọi người có thể lên mạng tìm kiếm từ khóa như "chó rận", "ve chó", "bọ chét"... để xem mọi người còn dám ăn thịt chó nữa không?"
Công tác phá án lập tức được triển khai, sau nhiều ngày làm việc vất vả, các nhóm điều tra đều thu được nhiều đầu mối mới.
Tô My nhanh chóng tìm được phòng khám tư nơi khâu vết thương cho con chó Poodle. Cả phòng khám này chỉ có một nữ bác sĩ duy nhất, tên là Kim Xán.
Theo lời Kim Xán kể lại, cảnh sát mới biết Khuyến Nha là kẻ biến thái đến mức độ nào.
Kim Xán sống ngay tại phòng khám của mình. Mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, trời tối muộn, Kim Xán vừa kéo chiếc cửa cuốn bên ngoài xuống, chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng gọi gấp bên ngoài. Các phòng khám có người gọi cửa khi đã khuya cũng là chuyện bình thường nên Kim Xán lập tức mở cửa. Một người đàn ông mặc chiếc áo khoác quân dụng khom người bước vào.
Người đó chính là Khuyển Nha.
"Anh bị làm sao thế? Bị đau ở đâu?" Nữ bác sĩ hỏi.
Khuyển Nha vẫn hai tay ôm bụng, giọng lí nhí hỏi: "Chỉ có mình cô thôi hả?"
Kim Xán không để ý đến câu hỏi của Khuyển Nha, tiếp tục nói: "Bị cảm sốt hay đau bụng?"
Khuyển Nha vẫn lén lút nói: "Cô có thể tắt điện đi được không?"
Kim Xán thấy rất kì lạ, nghi ngờ kẻ trước mặt mình là người xấu. Ngó sang thấy cửa hàng tạp hóa bên cạnh vẫn đang sáng đèn, tên này có to gan đến mấy cũng không dám làm càn, cô lấy hết dũng cảm hỏi lại lần nữa: "Anh bị bệnh gì?"
Từ trong chiếc áo khoác của hắn bỗng vang lên mấy tiếng chó sủa, trên đầu hắn mồ hôi đang tủa xuống, hắn nhìn Kim Xán ngượng ngùng nói: "Tôi. .. Tôi bị mắc kẹt... trong con chó rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.