Chương 25: QUẢ CẦU ĐẤT
Tri Thù
03/04/2018
Với sự hỗ trợ từ cơ quan mạng, cảnh sát nhanh chóng nắm được vị trí của
Tiêu Vô Thủy. Hắn làm việc tại một bệnh viện trong thành phố, đây cũng
là cơ quan nghiên cứu y học hàng đầu tại Trung Quốc, nơi tập trung của
những người mắc bệnh lạ từ khắp nơi đổ về.
Đội trưởng Vương cùng Tô My đến điều tra tại bệnh viện này, Họa Long có phần không yên tâm nên cũng đi theo. Ba người vừa đi vừa nói cười trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường.
Đội trưởng Vương: "Cô Tô My là người vùng nào thế?"
Tô My: "Người Thượng Hải ạ."
Đội trưởng Vương: "Còn mấy vị khác trong tổ chuyên án."
Họa Long: "Tôi là người Hà Bắc, còn Bao Triển người Sơn Đông."
Đội trưởng Vương: "Tôi là người Bắc Kinh gốc. Cô Tô My này, cha tôi mới mua cho tôi một căn hộ ở khu vành đai ba, khi nào vụ án kết thúc, nhờ cô đến xem giúp xem nên bài trí thế nào nhé. Tôi chẳng hiểu gì về ba cái vụ này cả, người Thượng Hải các cô trước giờ đều rất có mắt thẩm mĩ, nhờ cô giúp chắc chắn tốt rồi."
Họa Long: "Ái chà! Rào trước à! Biết ngay là anh không tử tế gì mà."
Đội trưởng Vương: "Họa Long, anh không thấy mình đứng đây rất thừa thãi sao? Ha ha?"
Họa Long: "Nói để anh biết, Tô My là vợ tôi đấy. Chúng tôi đã đính hôn rồi, anh còn lâu mới xơ múi được gì."
Tô My: "Hứ! Ngồi đấy mà mơ. Anh đừng có nghe anh ta nói bậy."
Đội trưởng Vương: "Ái chà! Thế là cô chưa chồng đúng không? Họa Long, anh vẫn chưa tìm được vợ hả?"
Họa Long: "Bỏ rồi, vợ theo người khác rồi."
Tô My: "Tôi mà là vợ anh, thì mai kia cũng theo người khác."
Đội trưởng Vương: "Tô My, cô bảo tôi mua xe gì hợp bây giờ?"
Họa Long: "Anh định uýnh lộn hả? Tôi choảng nhau với không ít cảnh sát rồi đấy."
Tô My: "Hai anh quyết đấu thì đấu đi, rút súng ra xem ai ngã trước, ai đứng lại cuối cùng tôi sẽ lấy người đó."
Đội bảo vệ bệnh viện tiếp đón ba người, đội trưởng cho biết: "Những bệnh nhân ở đây phần đa đều mắc các chứng bệnh lạ, không thể chữa khỏi, họ từ khắp nơi đổ về bệnh viện này mong được cứu chữa. Tiêu Vô Thủy nằm ở phòng bệnh nặng, mắc một chứng bệnh rất lạ và hiếm gặp."
Đội trưởng đội bảo vệ gọi một y tá đưa ba người đến phòng bệnh nặng gặp Tiêu Vô Thủy.
Y tá nhắc nhở cả ba: "Mọi người đừng làm anh ta sốc anh ta sẽ bị đổ mồ hôi mất."
Tô My hiếu kì, hỏi: "Toát mồ hôi thì có gì đáng sợ chứ?"
Y tá trả lời: "Mọi người nhìn thấy là hiểu thôi!"
Một bệnh nhân nam tại Hồ Bắc – Trung Quốc mắc chứng bệnh đổ mồ hôi màu xanh lam rất kì lạ, một bệnh nhân khác tại Vân Nam lại đổ mồ hôi màu xanh lá.
Nhiều nơi trên thế giới có những "đứa trẻ lông" , trên mình mọc đầy lông cứng và đen, và thường bị gọi là "dã thú".
Từng có một người phụ nữ mắc chứng bệnh lạ trên cơ thể cô mọc ra những chiếc lông bằng sắt, và cứ như thế kéo dài trong suốt 20 năm trời.
Rất nhiều căn bệnh quái dị, cho đến nay khoa học vẫn không thể giải thích nổi. Phòng bệnh trong khu trọng bệnh chẳng khác gì nhà lao, được xây cách li và kín bưng. Trước hành lang có một cánh cửa sắt, cửa sổ phòng bệnh cũng được lắp lưới bảo vệ. Tiêu Vô Thủy là một người đàn ông trung niên béo mập, da trắng, mái tóc nhờn bết những dầu, cả người chỉ mặc một chiếc quần lót, ngồi trên chiếc ghế bằng nhựa.
Họa Long, Tô My và đội trưởng Vương ngồi tại phòng hội chẩn lấy lời khai.
Đội trưởng Vương: "Lúc 9 giờ tối ngày 1 tháng 5 anh ở đâu?"
Tiêu Vô Thủy: "Tôi vẫn ở bệnh viện, làm sao mà đi đâu được, bác sĩ có cho ra ngoài đâu."
Tô My: "Có phải anh thường xuyên lên mạng và có một tài khoản trên Blog không?"
Tiêu Vô Thủy: "Trước đây thì có."
Tô My: "Thế còn bây giờ?"
Tiêu Vô Thủy: "Mấy hôm trước máy tính của tôi bị lấy trộm, trong đó có cả USB nối mạng không dây nữa."
Tô My: "Còn mất gì khác nữa không?"
Tiêu Vô Thủy: "Mất cả điện thoại rồi."
Tô My: "Điện thoại đồng bộ với Blog phải không?"
Tiêu Vô Thủy: "Để tôi nhớ xem nào? Đúng rồi! Tôi nghĩ là thằng thợ làm rào ban công ăn trộm, nhưng mà bệnh viện mặc kệ."
Họa Long: "Anh có quen hai người này không?"
Họa Long giơ hai tấm ảnh của Kha Kha và Lý Á ra trước mặt Tiêu Vô Thủy. Tên mập nhìn kĩ một hồi rồi cúi đầu không nói. Hắn nhận ra hai người trong ảnh chính là hai cô gái trên Blog mà trước đây mình thường quấy rối. Hắn ngẩng đầu nhìn lại hai bức ảnh một lần nữa, rồi bỗng thở gấp, toàn thân run rẩy.
Họa Long, Tô My và đội trưởng Vương mặt tái mét khi thấy tên mập trước mặt mình như biến thành người hoàn toàn khác.
Làn da hắn bắt đầu chuyển sang màu xám, khuôn mặt dần dần biến dạng. Trước tiên, đầu mũi hắn xuất hiện mấy đốm đen, rồi dần dần lan ra khắp người, trông chẳng khác nào da gà thâm tím. Từng lỗ chân lông dần mọc ra những đầu đen to bằng đầu que diêm. Khuôn mặt hắn co rúm, miệng rên lên những tiếng thở dốc. Mỗi lỗ chân lông khắp cơ thể hắn giờ đây đùn ra những sợi bùn màu đen thuôn dài, trên mặt cũng chi chít những sợi đen kì quái ấy, trông vào vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào khắp mình cắm những que diêm đen xì vậy.
Tên mập có phần ngứa ngáy, hắn đưa tay phải vơ một lượt những sợi đen trên mặt, bỏ vào tay trái, sau đó lại xoa khắp người, lấy những sợi đen bỏ vào tay trái.
Hắn vê đống sợi thành hình tròn to chừng quả trứng vịt màu đen.
Tên mập lại cúi đầu, ghé mũi vào quả "trứng đen" hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Y tá bấy giờ đang đứng bên cạnh vội quát: "Không được ăn."
Mặt tên mập bỗng ngượng đỏ, nhưng chẳng để ý đến lời y tá, hắn nhanh như cắt đã "chén" mất quả "trứng đen" ngay trước mặt mọi người.
Họa Long, Tô My, đội trưởng Vương đều á khẩu, sau đó là một cảm giác buồn nôn dâng lên, cả ba cố gắng hỏi nhanh rồi đứng dậy cáo từ.
Các phòng trong khu trọng bệnh đều được đóng kín, hành lang lại có cửa sắt, cửa sổ có lưới bảo vệ, trong khoảng thời gian xảy ra hai vụ án, Tiêu Vô Thủy đều ở bệnh viện và có ghi chép rõ ràng của y tá, như vậy hắn đã bị loại khỏi danh sách tình nghi.
Giáo sư Lương và Phân cục trưởng mở cuộc họp phân tích vụ án. Phân cục trưởng huy động lực lượng dốc sức tìm các manh mối quan trọng, xác định lại phương hướng điều tra ngay trong cuộc họp, những nhân công từng tới đó thi công lắp đặt điều hòa và rào ban công đều bị liệt vào danh sách cần điều tra theo dõi. Mỗi chiến sĩ cảnh sát được giao một nhiệm vụ riêng, mở rộng phạm vi điều tra theo hướng đi sâu hơn, bất cứ manh mối nào dù là nhỏ nhất cũng phải điều tra thật kĩ lưỡng hi vọng sẽ phá được vụ án này trong thời gian ngắn nhất.
Một lượng lớn cảnh sát được huy động điều tra, nhằm vào các công ty, đơn vị chuyên trang trí nội thất và lắp đặt điều hòa xung quanh khu vực sống của các nạn nhân, lấy lời khai và điều tra hơn một nghìn người.
Theo quy định, các hộ gia đình khi muốn rào ban công, phải làm theo màu sắc đã được ban quản lí khu chung cư quy định, nhằm đảm bảo mĩ quan cho tòa nhà. Phía cảnh sát rất nhanh chóng tìm được đơn vị đã được ban quản lí tòa nhà chỉ định chuyên thi công hạng mục này. Sau quá trình điều tra, cảnh sát đã xác định hung thủ là hai công nhân thi công rào ban công, vì chỉ những người này mới sử dụng đến tuốc-nơ-vít, kìm cộng lực và dây treo mà thôi. Đó cũng chính là những hung khí được sử dụng trong quá trình gây án.
Bao Triển đề nghị được đi điều tra vụ việc mất cắp máy tính của Tiêu Vô Thủy, kẻ trộm rất có thể có liên quan mật thiết với vụ án lần này. Bao Triển nhanh chóng nắm được đầu mối quan trọng của vụ án. Công nhân thi công lắp đặt lưới bảo vệ của bệnh viện do một đơn vị môi giới lao động giới thiệu. Theo giấy đăng kí để lại tại đơn vị môi giới, hai công nhân đó là Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi, Bao Triển đóng giả thành người lao động tự do, bí mật điều tra bên ngoài.
Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi là hai anh em, đến Bắc Kinh làm lao động tự do đã lâu, chủ yếu nhận việc rào ban công. Cả hai đều từng có tiền án tiền sự, được thả tự do sau quá trình cải tạo. Ngũ Tiểu Thất hàng ngày đứng đợi việc ở ven đường gần chợ lao động, trước mặt đặt một tấm biển, ghi: "Rào ban công, khuân vác nặng." Gần đây cả hai anh em đều mua xe đạp điện, nguồn tiền rất khả nghi. Một tiệm vàng gần chợ lao động đã xác nhận việc Ngũ Tiểu Thất từng đến đó bán một chiếc lắc tay bằng vàng. Sau khi kiểm tra xác thực, đó là chiếc lắc tay của nạn nhân Kha Kha.
Chứng cứ rõ ràng, hai công nhân rào ban công Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi là những kẻ đáng nghi nhất trong vụ án này.
Phân cục cảnh sát huy động hai đại đội tiến hành vây bắt. Họa Long và đội trưởng Vương mỗi người dẫn đầu một đội cảnh sát vũ trang tiến theo hai hướng. Tính đến khả năng kẻ tình nghi có súng, lại sống trong một khu trọ kiểu Tứ Hợp Viện gần chợ lao động, lượng người ra vào khá nhiều, địa hình phức tạp, phân cục cảnh sát phải lên một phương án vây bắt thật chặt chẽ, hạn chế đến mức thấp nhất các rủi ro có thể xảy ra.
Thời gian hành động được chọn vào lúc hai giờ sáng, cũng là lúc mọi người đang ngon giấc nhất.
Một nhóm cảnh sát vũ trang có súng tạo vòng vây từ phía ngoài đường, không để bất kì ai ra vào khu vực vây bắt. Một số tay súng bắn tỉa nằm mai phục tại các chốt trên cao, các cảnh sát còn lại bao vây toàn bộ khu Tứ Hợp Viện nơi hai kẻ tình nghi đang sống.
Hai kẻ tình nghi ở trong một gian nhà nhỏ nằm tại góc phía Đông Bắc của khu Tứ Hợp Viện. Một đồng chí cảnh sát vũ trang vượt tường vào trong, mở cổng Tứ Hợp Viện. Họa Long và đội trưởng Vương dẫn theo đội cảnh sát vũ trang bí mật áp sát vị trí, tất cả dừng lại trước cửa gian nhà của hai kẻ tình nghi, tất cả đều vô cùng yên tĩnh, không nghe cả tiếng thở trong đêm.
Năm 2009, số lượng cảnh sát công an hi sinh trong khi làm nhiệm vụ của Trung Quốc là 3302 người. Theo con số thống kê của Bộ công an, kể từ khi Nhà nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến cuối năm 2010, đã có 11.440 chiến sĩ công an, cảnh sát của Trung Quốc hi sinh, phần đông trong số đó là các cảnh sát địa phương, không ai biết đến tên họ, nhưng những chiến công đó mãi mãi trường tồn.
Bất luận lực lượng vây bắt có đông đến đâu, vẫn luôn cần một người dẫn đầu xông lên đầu tiên.
Đội trưởng Vương đưa tay ra hiệu để mình xông vào trước, nhưng Họa Long lắc đầu phản đối. Trước khi xuất phát, Tô My đã dặn riêng Họa Long phải cẩn trọng, đừng nổi máu anh hùng, nhưng Họa Long trước nay chưa chịu nhượng bộ bao giờ. Anh đưa chân đạp bung cánh cửa gỗ, xông vào phòng đầu tiên.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ loáng thoáng chút ánh sáng hắt vào lờ mờ. Họa Long xông tới cạnh giường, định chế ngự tên hung thủ đang ngon giấc nồng, nhưng phát hiện trên giường không hề có ai.
Một bóng đen ngồi xổm trên chiếc tủ cạnh đầu giường tay cầm súng. Hắn giương họng súng ngắm thẳng vào Họa Long chỉ cách đó một gang tấc, giọng hầm hừ: "Bọn mày phải chết hết!"
Một tiếng súng vang lên…
Đội trưởng Vương cùng Tô My đến điều tra tại bệnh viện này, Họa Long có phần không yên tâm nên cũng đi theo. Ba người vừa đi vừa nói cười trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường.
Đội trưởng Vương: "Cô Tô My là người vùng nào thế?"
Tô My: "Người Thượng Hải ạ."
Đội trưởng Vương: "Còn mấy vị khác trong tổ chuyên án."
Họa Long: "Tôi là người Hà Bắc, còn Bao Triển người Sơn Đông."
Đội trưởng Vương: "Tôi là người Bắc Kinh gốc. Cô Tô My này, cha tôi mới mua cho tôi một căn hộ ở khu vành đai ba, khi nào vụ án kết thúc, nhờ cô đến xem giúp xem nên bài trí thế nào nhé. Tôi chẳng hiểu gì về ba cái vụ này cả, người Thượng Hải các cô trước giờ đều rất có mắt thẩm mĩ, nhờ cô giúp chắc chắn tốt rồi."
Họa Long: "Ái chà! Rào trước à! Biết ngay là anh không tử tế gì mà."
Đội trưởng Vương: "Họa Long, anh không thấy mình đứng đây rất thừa thãi sao? Ha ha?"
Họa Long: "Nói để anh biết, Tô My là vợ tôi đấy. Chúng tôi đã đính hôn rồi, anh còn lâu mới xơ múi được gì."
Tô My: "Hứ! Ngồi đấy mà mơ. Anh đừng có nghe anh ta nói bậy."
Đội trưởng Vương: "Ái chà! Thế là cô chưa chồng đúng không? Họa Long, anh vẫn chưa tìm được vợ hả?"
Họa Long: "Bỏ rồi, vợ theo người khác rồi."
Tô My: "Tôi mà là vợ anh, thì mai kia cũng theo người khác."
Đội trưởng Vương: "Tô My, cô bảo tôi mua xe gì hợp bây giờ?"
Họa Long: "Anh định uýnh lộn hả? Tôi choảng nhau với không ít cảnh sát rồi đấy."
Tô My: "Hai anh quyết đấu thì đấu đi, rút súng ra xem ai ngã trước, ai đứng lại cuối cùng tôi sẽ lấy người đó."
Đội bảo vệ bệnh viện tiếp đón ba người, đội trưởng cho biết: "Những bệnh nhân ở đây phần đa đều mắc các chứng bệnh lạ, không thể chữa khỏi, họ từ khắp nơi đổ về bệnh viện này mong được cứu chữa. Tiêu Vô Thủy nằm ở phòng bệnh nặng, mắc một chứng bệnh rất lạ và hiếm gặp."
Đội trưởng đội bảo vệ gọi một y tá đưa ba người đến phòng bệnh nặng gặp Tiêu Vô Thủy.
Y tá nhắc nhở cả ba: "Mọi người đừng làm anh ta sốc anh ta sẽ bị đổ mồ hôi mất."
Tô My hiếu kì, hỏi: "Toát mồ hôi thì có gì đáng sợ chứ?"
Y tá trả lời: "Mọi người nhìn thấy là hiểu thôi!"
Một bệnh nhân nam tại Hồ Bắc – Trung Quốc mắc chứng bệnh đổ mồ hôi màu xanh lam rất kì lạ, một bệnh nhân khác tại Vân Nam lại đổ mồ hôi màu xanh lá.
Nhiều nơi trên thế giới có những "đứa trẻ lông" , trên mình mọc đầy lông cứng và đen, và thường bị gọi là "dã thú".
Từng có một người phụ nữ mắc chứng bệnh lạ trên cơ thể cô mọc ra những chiếc lông bằng sắt, và cứ như thế kéo dài trong suốt 20 năm trời.
Rất nhiều căn bệnh quái dị, cho đến nay khoa học vẫn không thể giải thích nổi. Phòng bệnh trong khu trọng bệnh chẳng khác gì nhà lao, được xây cách li và kín bưng. Trước hành lang có một cánh cửa sắt, cửa sổ phòng bệnh cũng được lắp lưới bảo vệ. Tiêu Vô Thủy là một người đàn ông trung niên béo mập, da trắng, mái tóc nhờn bết những dầu, cả người chỉ mặc một chiếc quần lót, ngồi trên chiếc ghế bằng nhựa.
Họa Long, Tô My và đội trưởng Vương ngồi tại phòng hội chẩn lấy lời khai.
Đội trưởng Vương: "Lúc 9 giờ tối ngày 1 tháng 5 anh ở đâu?"
Tiêu Vô Thủy: "Tôi vẫn ở bệnh viện, làm sao mà đi đâu được, bác sĩ có cho ra ngoài đâu."
Tô My: "Có phải anh thường xuyên lên mạng và có một tài khoản trên Blog không?"
Tiêu Vô Thủy: "Trước đây thì có."
Tô My: "Thế còn bây giờ?"
Tiêu Vô Thủy: "Mấy hôm trước máy tính của tôi bị lấy trộm, trong đó có cả USB nối mạng không dây nữa."
Tô My: "Còn mất gì khác nữa không?"
Tiêu Vô Thủy: "Mất cả điện thoại rồi."
Tô My: "Điện thoại đồng bộ với Blog phải không?"
Tiêu Vô Thủy: "Để tôi nhớ xem nào? Đúng rồi! Tôi nghĩ là thằng thợ làm rào ban công ăn trộm, nhưng mà bệnh viện mặc kệ."
Họa Long: "Anh có quen hai người này không?"
Họa Long giơ hai tấm ảnh của Kha Kha và Lý Á ra trước mặt Tiêu Vô Thủy. Tên mập nhìn kĩ một hồi rồi cúi đầu không nói. Hắn nhận ra hai người trong ảnh chính là hai cô gái trên Blog mà trước đây mình thường quấy rối. Hắn ngẩng đầu nhìn lại hai bức ảnh một lần nữa, rồi bỗng thở gấp, toàn thân run rẩy.
Họa Long, Tô My và đội trưởng Vương mặt tái mét khi thấy tên mập trước mặt mình như biến thành người hoàn toàn khác.
Làn da hắn bắt đầu chuyển sang màu xám, khuôn mặt dần dần biến dạng. Trước tiên, đầu mũi hắn xuất hiện mấy đốm đen, rồi dần dần lan ra khắp người, trông chẳng khác nào da gà thâm tím. Từng lỗ chân lông dần mọc ra những đầu đen to bằng đầu que diêm. Khuôn mặt hắn co rúm, miệng rên lên những tiếng thở dốc. Mỗi lỗ chân lông khắp cơ thể hắn giờ đây đùn ra những sợi bùn màu đen thuôn dài, trên mặt cũng chi chít những sợi đen kì quái ấy, trông vào vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào khắp mình cắm những que diêm đen xì vậy.
Tên mập có phần ngứa ngáy, hắn đưa tay phải vơ một lượt những sợi đen trên mặt, bỏ vào tay trái, sau đó lại xoa khắp người, lấy những sợi đen bỏ vào tay trái.
Hắn vê đống sợi thành hình tròn to chừng quả trứng vịt màu đen.
Tên mập lại cúi đầu, ghé mũi vào quả "trứng đen" hít một hơi thật sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Y tá bấy giờ đang đứng bên cạnh vội quát: "Không được ăn."
Mặt tên mập bỗng ngượng đỏ, nhưng chẳng để ý đến lời y tá, hắn nhanh như cắt đã "chén" mất quả "trứng đen" ngay trước mặt mọi người.
Họa Long, Tô My, đội trưởng Vương đều á khẩu, sau đó là một cảm giác buồn nôn dâng lên, cả ba cố gắng hỏi nhanh rồi đứng dậy cáo từ.
Các phòng trong khu trọng bệnh đều được đóng kín, hành lang lại có cửa sắt, cửa sổ có lưới bảo vệ, trong khoảng thời gian xảy ra hai vụ án, Tiêu Vô Thủy đều ở bệnh viện và có ghi chép rõ ràng của y tá, như vậy hắn đã bị loại khỏi danh sách tình nghi.
Giáo sư Lương và Phân cục trưởng mở cuộc họp phân tích vụ án. Phân cục trưởng huy động lực lượng dốc sức tìm các manh mối quan trọng, xác định lại phương hướng điều tra ngay trong cuộc họp, những nhân công từng tới đó thi công lắp đặt điều hòa và rào ban công đều bị liệt vào danh sách cần điều tra theo dõi. Mỗi chiến sĩ cảnh sát được giao một nhiệm vụ riêng, mở rộng phạm vi điều tra theo hướng đi sâu hơn, bất cứ manh mối nào dù là nhỏ nhất cũng phải điều tra thật kĩ lưỡng hi vọng sẽ phá được vụ án này trong thời gian ngắn nhất.
Một lượng lớn cảnh sát được huy động điều tra, nhằm vào các công ty, đơn vị chuyên trang trí nội thất và lắp đặt điều hòa xung quanh khu vực sống của các nạn nhân, lấy lời khai và điều tra hơn một nghìn người.
Theo quy định, các hộ gia đình khi muốn rào ban công, phải làm theo màu sắc đã được ban quản lí khu chung cư quy định, nhằm đảm bảo mĩ quan cho tòa nhà. Phía cảnh sát rất nhanh chóng tìm được đơn vị đã được ban quản lí tòa nhà chỉ định chuyên thi công hạng mục này. Sau quá trình điều tra, cảnh sát đã xác định hung thủ là hai công nhân thi công rào ban công, vì chỉ những người này mới sử dụng đến tuốc-nơ-vít, kìm cộng lực và dây treo mà thôi. Đó cũng chính là những hung khí được sử dụng trong quá trình gây án.
Bao Triển đề nghị được đi điều tra vụ việc mất cắp máy tính của Tiêu Vô Thủy, kẻ trộm rất có thể có liên quan mật thiết với vụ án lần này. Bao Triển nhanh chóng nắm được đầu mối quan trọng của vụ án. Công nhân thi công lắp đặt lưới bảo vệ của bệnh viện do một đơn vị môi giới lao động giới thiệu. Theo giấy đăng kí để lại tại đơn vị môi giới, hai công nhân đó là Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi, Bao Triển đóng giả thành người lao động tự do, bí mật điều tra bên ngoài.
Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi là hai anh em, đến Bắc Kinh làm lao động tự do đã lâu, chủ yếu nhận việc rào ban công. Cả hai đều từng có tiền án tiền sự, được thả tự do sau quá trình cải tạo. Ngũ Tiểu Thất hàng ngày đứng đợi việc ở ven đường gần chợ lao động, trước mặt đặt một tấm biển, ghi: "Rào ban công, khuân vác nặng." Gần đây cả hai anh em đều mua xe đạp điện, nguồn tiền rất khả nghi. Một tiệm vàng gần chợ lao động đã xác nhận việc Ngũ Tiểu Thất từng đến đó bán một chiếc lắc tay bằng vàng. Sau khi kiểm tra xác thực, đó là chiếc lắc tay của nạn nhân Kha Kha.
Chứng cứ rõ ràng, hai công nhân rào ban công Ngũ Tiểu Thất và Âm Tam Nhi là những kẻ đáng nghi nhất trong vụ án này.
Phân cục cảnh sát huy động hai đại đội tiến hành vây bắt. Họa Long và đội trưởng Vương mỗi người dẫn đầu một đội cảnh sát vũ trang tiến theo hai hướng. Tính đến khả năng kẻ tình nghi có súng, lại sống trong một khu trọ kiểu Tứ Hợp Viện gần chợ lao động, lượng người ra vào khá nhiều, địa hình phức tạp, phân cục cảnh sát phải lên một phương án vây bắt thật chặt chẽ, hạn chế đến mức thấp nhất các rủi ro có thể xảy ra.
Thời gian hành động được chọn vào lúc hai giờ sáng, cũng là lúc mọi người đang ngon giấc nhất.
Một nhóm cảnh sát vũ trang có súng tạo vòng vây từ phía ngoài đường, không để bất kì ai ra vào khu vực vây bắt. Một số tay súng bắn tỉa nằm mai phục tại các chốt trên cao, các cảnh sát còn lại bao vây toàn bộ khu Tứ Hợp Viện nơi hai kẻ tình nghi đang sống.
Hai kẻ tình nghi ở trong một gian nhà nhỏ nằm tại góc phía Đông Bắc của khu Tứ Hợp Viện. Một đồng chí cảnh sát vũ trang vượt tường vào trong, mở cổng Tứ Hợp Viện. Họa Long và đội trưởng Vương dẫn theo đội cảnh sát vũ trang bí mật áp sát vị trí, tất cả dừng lại trước cửa gian nhà của hai kẻ tình nghi, tất cả đều vô cùng yên tĩnh, không nghe cả tiếng thở trong đêm.
Năm 2009, số lượng cảnh sát công an hi sinh trong khi làm nhiệm vụ của Trung Quốc là 3302 người. Theo con số thống kê của Bộ công an, kể từ khi Nhà nước Trung Quốc mới được thành lập cho đến cuối năm 2010, đã có 11.440 chiến sĩ công an, cảnh sát của Trung Quốc hi sinh, phần đông trong số đó là các cảnh sát địa phương, không ai biết đến tên họ, nhưng những chiến công đó mãi mãi trường tồn.
Bất luận lực lượng vây bắt có đông đến đâu, vẫn luôn cần một người dẫn đầu xông lên đầu tiên.
Đội trưởng Vương đưa tay ra hiệu để mình xông vào trước, nhưng Họa Long lắc đầu phản đối. Trước khi xuất phát, Tô My đã dặn riêng Họa Long phải cẩn trọng, đừng nổi máu anh hùng, nhưng Họa Long trước nay chưa chịu nhượng bộ bao giờ. Anh đưa chân đạp bung cánh cửa gỗ, xông vào phòng đầu tiên.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ loáng thoáng chút ánh sáng hắt vào lờ mờ. Họa Long xông tới cạnh giường, định chế ngự tên hung thủ đang ngon giấc nồng, nhưng phát hiện trên giường không hề có ai.
Một bóng đen ngồi xổm trên chiếc tủ cạnh đầu giường tay cầm súng. Hắn giương họng súng ngắm thẳng vào Họa Long chỉ cách đó một gang tấc, giọng hầm hừ: "Bọn mày phải chết hết!"
Một tiếng súng vang lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.