Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chương 64: Hóa ra là "Của Hồi Môn"
Bỉ Ngạn Lưu Tình
27/10/2018
Tiểu Tình thong thả nằm trong phòng bệnh nghỉ dưỡng, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ tiếng ma sát giữa hai chốt sắt, không biết ai lại đẩy cửa bước vào
Diệp Vô Tâm...
Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Tình cứng đờ, tại sao cô ta lại đến đây, hiện giờ cô bị thương như thế chẳng khác nào cá nằm trên thớt, nếu như cô ta đến vì ý xấu thì Tiểu Tình chết là cái chắc
Chưa đợi Tiểu Tình kịp phản ứng, Diệp Vô Tâm đã bước lại đứng trước mặt cô, khoanh hai tay trước ngực vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý mà nhếch khóe môi lên cười cười
"Nhóc con, bom nổ như thế mà cô vẫn sống, tôi thật sự tò mò muốn biết thứ gì mới có thể giết được cô"
"Diệp tỷ tỷ, lần trước cô cứu tôi mà tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cô. Lần này thật sự phải cảm ơn thêm món quà đặc biệt này của cô. Hơi đau đấy, nhưng ít ra vẫn sống đến thời điểm này" Tiểu Tình cũng không phải tay vừa, ngữ khí nói chuyện của cả hai rất bình thường, nhưng trong lời nói của cả hai đều mang ý tứ sâu xa, hàm ý khơi gợi lại châm chọc.
"Không cần khách sáo" Diệp Vô Tâm nhìn Tiểu Tình rồi liên tục lắc đầu vẻ mặt bi thương "Chậc...chậc...Thật sự là thương tích đầy mình, nếu như lúc này tôi nổi hứng lên ra tay xử lý cô thì cô đúng thật chết là cái chắc"
Tiểu Tình nhoẻn miệng cười tự nhiên, nụ cười mang đầy vẻ quyến rũ như hoa mai nở buổi sớm "Dao gọt trái cây ở trên bàn, cần thì có thể dùng đến. Nhưng....tôi tin chắc cô không nỡ ra tay giết tôi đâu, nhất là vào lúc này"
"Nhóc con, cô tự tin quá đó, làm sao lại nói như vậy được nhỉ?" Diệp Vô Tâm liếc mắt nhìn Tiểu Tình, đáy mắt đầy ý cười châm chọc
"Nếu cô muốn giết tôi thì vừa bước vào đã ra tay rồi, không cần gì phải nhiều lời như vậy" Tiểu Tình miệng vừa nói vừa cười đắc ý. Bởi cô nắm chắc phong cách của Diệp Vô Tâm, cô ta sẽ không hại người yếu thế hơn, đặc biệt là nữ
Diệp Vô Tâm vỗ tay bốp bốp, nét mặt cười sang sảng "Thông minh đó, người như cô để sống thêm một ngày cũng không phải là vô ích"
"Diệp tỷ tỷ quá xem trọng tôi rồi, nếu so về bản lĩnh, tôi thật sự không bằng cô. Ngay cả bom tự chế mà cũng làm được" Ngữ điệu của Tiểu Tình có chút châm chọc, thật ra là cô đang dò la Diệp Vô Tâm, cô không dám tin chắc Diệp Vô tâm có liên quan đến việc này không?
"Tống tiểu thư, tôi không thích sử dụng bom để giết người, tôi chỉ thích lấy mạng người khác bằng súng ở cự ly xa, hoặc với hình thức đơn giản hơn là trực tiếp bẻ gãy cổ họ" Diệp Vô Tâm càng nói càng tiến sát mặt mình vào Tiểu Tình, gần đến mức khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ còn đúng một xăng-ti-mét
Tiểu Tình nhếch miệng cười, mắt đối mắt với Diệp Vô Tâm, vẻ mặt cô bình lặng như làn nước mùa thu, êm đềm không một tí nào rợn sóng "Vậy sao?"
Diệp Vô Tâm từ từ đưa tay nâng cằm Tiểu Tình lên "Cô không tin tôi sao?"
Tiểu Tình không dám chắc người ra tay với cô có phải Diệp Vô Tâm không? Nhưng chính mắt cô đã nhận ra cô gái đi cùng Diệp Vô Tâm, nếu vậy thì lý nào Diệp Vô Tâm lại không biết chuyện này "Dựa vào đâu tôi phải tin cô không làm chuyện này?"
Diệp Vô Tâm tiến đến gần hơn, cự ly giữa hai người họ chỉ còn 0,6 xăng-ti-mét, miệng gần như đã kề sát nhau, hai người họ còn nhạy cảm ngửi thấy mùi hương trên người nhau hay có vẻ là mùi son môi nhè nhẹ thoảng qua
"Dựa vào tình cảm thân thiết giữa hai chúng ta, phải không? Tình muội muội" Diệp Vô Tâm nói chuyện rất thẳng thắng, bên trong lại đầy ý tứ mụ mị mê hoặc đối phương. Khi phát hiện khóe môi Tiểu Tình cong lên, Diệp Vô Tâm mới cẩn thận đáp lời
Phó Quân Hạo đẩy cửa bước vào thì nụ cười điềm đạm trên môi đột nhiên đông cứng lại. Đôi mắt uyển chuyển dần biến sang hai ngọn lửa bừng bừng cháy rực lên
"Hai người lại làm gì nữa?"
Tiểu Tình vừa phát giác liền giữ khoảng cách với Diệp Vô Tâm ngay, ngược lại Diệp Vô Tâm càng dửng dưng như không có chuyện gì. Khi Tiểu Tình ngoảnh mặt sang hướng khác thì tay của Diệp Vô Tâm vẫn dừng lại trên không trung
"Chúng tôi chỉ ôn lại chuyện cũ trên giường một chút thôi mà. Cũng không phải là vấn đề gì to tát mấy. Tình muội muội nói phải không?"
Phó Quân Hạo tức muốn xì khói, đáy mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm hiếm thấy. Chỉ cần có người chạm vào Tiểu Tình thì anh đã chịu không nổi, bất chấp đối phương thuộc dòng giống gì
"Cô không được phép lại gần Tiểu Tình, cô dám chạm vào cô ấy thì tôi sẽ..."
"Sẽ...sẽ thế nào?" Hai đôi mắt của Tiểu Tình và Diệp Vô Tâm đồng loạt hướng nhìn về Phó Quân Hạo, vẻ mặt đầy mong chờ.
"Tôi sẽ bẻ gãy tay cô" Vừa dứt lời, Phó Quân Hạo liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi khẩn cấp
"Vương lão đại, Diệp Vô Tâm xinh đẹp của cậu đang quấy rầy phu nhân nhà tôi, mau đến bắt cô ta về đi. Tốt nhất là cậu hành hạ cho cô ta xuống giường không nổi, nếu không tôi sẽ cho là cậu yếu sinh lý. Thật phiền phức"
Giao phó nhiệm vụ nhưng vẫn không quên phàn nàn một câu, Phó Quân Hạo lại dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Diệp Vô Tâm
"Mẹ kiếp...Phó tiên sinh, anh chơi thật bẩn" Diệp Vô Tâm vừa nói vừa bỏ chạy ra ngoài như bị ma đuổi
Tiểu Tình thì khỏi phải hỏi, cô nhẹ nhàng rụt rịt ngã lưng nằm xuống giường, rồi lại nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên người như thể chưa có chuyện gì vừa xảy ra
"Tống Tiểu Tình, em ngồi dậy cho anh" Phó Quân Hạo lạnh lùng ra lệnh, khẩu lệnh phát ra thì kiếp nạn này không thể tránh
"Người ta buồn ngủ rồi....để người ta ngủ đi" Tiểu Tình nằm trong chăn, nói vọng ra ngoài
"Em còn giả vờ, em to gan thật, lần này bị anh bắt gian tại giường rồi, em còn gì để giải thích" Phó Quân Hạo nhanh chóng kết tội Tiểu Tình
Cô vùng ra khỏi chăn liền ngồi bật dậy "Nè. Phó Quân Hạo, em với cô ta cùng là nữ giới, em mới hỏi anh là anh bị làm sao vậy?"
Phó Quân Hạo ấm ức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng bắt gặp ánh mắt có chút phẫn nộ của cô thì anh lại yếu xìu xuống "Trời ơi, đại tiểu thư của tôi ơi, anh chỉ lo cho em thôi"
Kiếp thê nô đấy Phó tiên sinh ạ...
Tiểu Tình ngoảnh mặt về hướng khác "Lo cái gì chứ?"
Phó Quân Hạo chạy vòng sang trước mặt cô, ép cô phải đặt anh vào tầm mắt mình "Lo chứ sao không? Em với cô ta cứ thân mật như vậy? Nếu một ngày em thật sự bị cô ta cướp mất thì sao? Anh sẽ khổ lắm" Phó Quân Hạo vừa nói vừa giả vờ khóc lóc mà dụi dụi đầu vào người của cô trông chẳng khác gì một con mèo đang làm nũng
Tiểu Tình nổi điên lên, mắt đầy sát khí, cô tiện tay chộp lấy cái gối đập đập đánh đánh vào người Phó Quân Hạo "Anh điên nè...tôi đánh cho anh tỉnh nè..."
"Vợ ơi đừng đánh anh nữa, anh biết sai rồi. Là anh gây chuyện vô cớ, chọc giận em" Phó Quân Hạo mè nheo như một đứa con trai làm nũng với mẹ. Tiểu Tình càng bị thái độ này của anh chọc tức điên lên
Cô không nhịn nổi lại vung tay lấy cái gối liên tục ném vào người anh
"Trời ơi...điên quá đi mất" Tiểu Tình đánh một tay rất mệt, cô thở hổn hển rồi ngã người nằm xuống giường, không thèm đối hoài với cái hủ giấm đó. Cứ ghen lung tung
"Em còn chưa kịp hỏi chuyện cài bom thì anh đã dọa cô ta chạy mất, anh đúng là khiến em tức chết" Tiểu Tình vẫn quay lưng về phía Phó Quân Hạo, nóng giận quát lên với anh
"Lần này không phải Diệp Vô Tâm làm" Phó Quân Hạo giải đáp thắc mắc của cô một cách nhanh gọn nhất. Điều này khiến Tiểu Tình phải cơ hồ ngồi bật dậy đối mặt với anh, vài sợi tóc cũng thuận thế mà trượt từ sau bả vai rũ về phía trước.
"Anh tìm được hung thủ rồi sao? Diệp Vô Tâm thật sự không liên quan hả?" Tiểu Tình nhướn người về phía anh, gương mặt còn thoang thoảng toát lên vẻ ngạc nhiên lạ lẫm
Phó Quân Hạo mỉm cười gật đầu, đáy mắt ẩn chứa vẻ sâu xa chưa từng có. Thấy vậy Tiểu Tình lại có chút nóng vội mà hối thúc anh
"Anh nói em nghe đi mà...Chuyện này là sao?"
"Vương lão đại đã gọi điện báo cho anh, lúc xảy ra chuyện thì Diệp Vô Tâm vẫn đang ở trong tay của cậu ta, vì vậy Diệp Vô Tâm không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Còn người đã cài bom là một sát thủ khác được Ngụy gia phái đi, mục tiêu cuối cùng vẫn là em" Phó Quân Hạo cau mày, Tiểu Tình không khó để nhận ra vẻ lo lắng ưu tư trên gương mặt cương nghị của anh
"Em lại cho rằng lần này chỉ là Ngụy gia muốn dọa em" Tiểu Tình cụp mi mắt xuống, giọng nói có vẻ mệt mỏi
"Hửm...?" Phó Quân Hạo không nói gì thêm, chỉ muốn trực tiếp nghe ý kiến của cô
"Trái bom đó thật sự chỉ là hâm dọa em thôi, nếu muốn lấy mạng em thật sự thì hiện giờ em không thể ngồi ở đây. Phạm vi nổ khá nhỏ, lực sát thương cũng không phải lớn, nhưng mà...lần này đã cho em thấy đối thủ của chúng ta đáng sợ tới mức độ nào"
Cả hai ngồi bên cạnh nhau lại vô thức đồng loạt thở dài, họ biết trò chơi này vẫn đang tiếp diễn, vả lại còn đang trong giai đoạn cao trào
...
Hay tin Tống lão gia vừa tỉnh lại, Lý Giả Vinh lo lắng sốt gió, ông ta đánh liều một chuyến trực tiếp đến gặp Ngụy gia xin ý kiến
"Ngụy gia, ngài còn chưa ra tay thì sẽ muộn mất thôi, lão già Tống Chính Ngạn đó đã tỉnh lại rồi. Nay mai sẽ quay trở về điều hành Tống thị, lúc đó sẽ càng khó khăn hơn cho việc ra tay"
Ngụy Hồng ngồi bình thản trên ghế, sắc mặt lạnh tanh không khác gì kẻ máu lạnh. Ông ta ngậm một điếu xì gà thượng hạng rít một hơi dài
"Lão Lý ơi lão Lý, Ngụy gia này làm việc không cần ông chỉ dạy, ông chỉ là một con chó dưới chân tôi, tốt nhất nên bảo quản tốt 12% cổ phần trong tay ông, nếu để rơi vào tay Tống Tiểu Tình thì đồng nghĩa với việc đầu ông cũng rơi xuống đất"
Lý Giả Vinh sợ xanh mặt, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất "Tôi sẽ giữ kỹ, ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn không để rơi vào tay cô ta...Ngụy gia ngài cứ yên tâm"
Huyết Phong là thuộc hạ bên cạnh Ngụy Hồng liếc nhìn lão ta không khác nào một con chó ham sống sợ chết, hắn chỉ cảm thấy kẻ này thật đáng chết. Giữ ông ta trên đời này cũng không có ích lợi gì.
Lý Giả Vinh vừa hốt hoảng rời đi, Ngụy Hồng đã lãnh đạm ra lệnh cho Huyết Phong. Nụ cười trên mặt ông ta lạnh đi đến mức đáng sợ
...
Hai ngày sau, thị trường kinh tế dấy lên một tin tức chấn động, Phó Quân Hạo tổng tài Tập đoàn Phó thị đã nắm giữ trong tay 22% cổ phần Tống thị, đồng nghĩa với việc trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn này.
Còn 12% cổ phần vẫn nằm trong tay Lý Giả Vinh, lão ta vẫn chưa chịu nhả ra số cổ phần này của Tống thị. Tiểu Tình giữ 65%, còn 1% còn lại nằm rải rác ở một vài cổ đông nhỏ khác. Tuy nhiên 1% này không có gì đáng ngại với cô
Tại phòng họp cổ đông của Tống thị, Tiểu Tình mở một cuộc họp để ấn định số cổ phần còn lại trong tay của từng người
Khi Phó Quân Hạo đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của đám cổ đông chút sửng sốt, ngay sau đó thì lập tức bình thường trở lại. Riêng Lý Giả Vinh vẫn dùng một ánh mắt ngạc nhiên nhìn mọi chuyện đang diễn ra
"Chủ tịch, cô giải thích xem chuyện này là sao? Đây là cuộc họp cổ đông, Phó tổng đây là Tổng giám đốc Phó thị thì có liên quan gì mà bước chân vào đây?"
Tiểu Tình nhướng mày nhìn Lý Giả Vinh, trên môi còn có ý cười nhẹ nhàng "Lý tổng dạo này bận trăm công ngàn việc, không phải ngài vẫn chưa biết chuyện gì đang là đề tài nóng nhất hiện nay chứ?"
Lý Giả Vinh nghe xong cơ mặt thể hiện rõ nét ngỡ ngàng. Không đợi ông ta cập nhật tin tức thì Tiểu Tình đã đứng lên nhìn về hướng Phó Quân Hạo mỉm cười, gật đầu
"Chào anh, cổ đông Phó"
Phó Quân Hạo chào thua với thái độ này của cô, đúng là ma lanh hết sức, còn làm bộ làm tịch "Chủ tịch Tống, chào cô, chúng ta cuối cùng cũng trở thành người một nhà"
Nét mặt cương nghị mang theo ý cười dịu dàng, ánh mắt vẫn không che dấu nổi vẻ hào hứng khi nhìn cô
Lý Giả Vinh nghe ba chữ "Cổ đông Phó" thì trên khóe miệng nhếch lên một cách kiêu căng
"Tưởng gì? Hóa ra chỉ là một cổ đông nhỏ nhoi mới gia nhập Tống thị" Lý Giả Vinh quá tự cao tự đại, ông ta vẫn cho rằng ông là cổ đông lớn nhất ở Tống thị hiện nay vì vậy không chút kiêng dè mà mỉa mai Phó Quân Hạo
Phó Quân Hạo chả buồn bố thí lấy cho ông ta một cái nhếch môi, vẫn là khí chất lạnh lùng đấy, vẫn là bộ dạng sát khí đằng đằng, anh không cần mở miệng nói gì cũng khiến Lý Giả Vinh có cảm giác sởn da gà, giọng nói có chút run rẩy không trọn vẹn câu
"Nh...nhìn...tôi như vậy...làm gì?"
Tiểu Tình phát hiện thì ra để đe dọa người khác không nhất thiết phải đánh họ, mắng họ hay kề dao dí vào cổ họ. Đối với người đàn ông cao cao tại thượng này, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ làm đối phương sợ hãi hoảng loạn đến mức rụng rời chân tay
Trợ lý Dương đứng bên cạnh bật cười bước lên một bước liền lớn tiếng nói như muốn cho Lý Giả Vinh nghe rõ từng chữ một
"Lý tổng hiểu lầm rồi, Phó tổng đây ngài ấy đúng là cổ đông mới gia nhập. Nhưng không phải là một cổ đông nhỏ nhoi mà là cổ đông lớn nhất hiện nay của Tống thị"
Lý Giả Vinh đứng như trời đánh, ông ta gần như không còn nghe thấy hơi thở của mình nữa. Sao chứ? Là cổ đông lớn nhất hiện nay của Tống thị sao? Không phải chứ? Việc này chắc chắn có mờ ám, không thể nào như thế được
"Các người đang nói đùa sao? Làm sao lại có chuyện này"
Tiểu Tình thư thả ngồi xuống ghế, nhìn Lý Giả Vinh như đang xem một tên hề "Lý tổng, thì ra ông bận bịu nhiều việc đến mức này. Ông không biết là Phó tổng ngài ấy đã thu mua lại 22% cổ phần từ tay các cổ đông lớn nhỏ trong Tống thị rồi hay sao?"
"Gì chứ? 22% sao? Chuyện này...sao lại như vậy?" Lý Giả Vinh vẫn chưa tin đây là sự thật, ông ta cứ ngỡ ngàng như đây chỉ là một quỷ kế do đám người Tiểu Tình bày ra
Không đợi lão ta nghĩ ngợi thêm nhiều, bên ngoài cửa xuất hiện một bóng lưng hiên ngang bước vào
Đại luật sư Ứng Khiêm...
Lý Giả Vinh trợn mắt cảnh giác nhìn anh. Ông ta không biết bọn người trước mặt đang muốn giở trò gì?
Ứng Khiêm vừa bước vào đã cuối đầu chào Tiểu Tình "Chủ tịch". Cô mỉm cười chào lại anh ta "Lần này vất vả cho anh rồi"
Ứng Khiêm không nói nhiều hơn chỉ lẳng lặng bước đến chỗ ngồi, mở cặp táp ra
Liếc mắt nhìn quanh, Ứng Khiêm chỉ còn nhìn thấy vài gương mặt, còn số cổ đông lúc trước dường như mất đi rất nhiều
Đúng là không ngoài dự đoán của anh, Tống Tiểu Tình này thật sự rất quyết tâm lật một ván cờ
"Tôi là luật sư đại diện cho Tống thị, hôm nay tôi đến đây để tuyên bố rõ ràng số cổ phần vừa có biến đổi nhẹ"
Ứng Khiêm không nói nhiều hơn, anh ta lấy ra rất nhiều giấy tờ liên quan nhờ thư ký phân phát để mọi người trực tiếp xem
"Đây là số giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của Tống thị, trên đó đã đề cập rõ đến hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ phía các cố cổ đông của Tống thị sang cho Phó tiên sinh đây" Nói đến đây Ứng Khiêm hướng mắt nhìn về phía Phó Quân Hạo
"Việc này đã được chứng thực rõ ràng. Bên trên còn có chữ ký cùng con dấu của các vị cố cổ đông"
Tiểu Tình ngã người tựa lưng vào ghế, tâm trạng vô cùng thoải mái thưởng thức nét mặt căng như dây đàn của Lý Giả Vinh "Lý tổng, ông cảm thấy chuyện này thế nào? Đặc sắc chứ?"
Lý Giả Vinh trừng mắt đứng bật dậy "Tôi tưởng cô có bản lĩnh gì, hóa ra là cõng rắn cắn gà nhà, đem bán cổ phần vào tay kẻ khác. Bao nhiêu năm nay chúng tôi tận tụy vì Tống thị, sau cùng lại bị một con ranh như cô phá hỏng tất cả"
Tiểu Tình không có nổi một xúc cảm với loại người này, hành tung của ông ta gần đây đều được Phó Kình Vũ ghi nhận lại, ngay cả việc ông ta nhiều lần đến gặp Ngụy gia
"Lý tổng, ăn nói cẩn thận" Không đợi Tiểu Tình lên tiếng, Phó Quân Hạo đã nhắc nhở Lý Giả Vinh. Cô không ngờ người ông từ lúc bước vào đây không hé răng lấy một lần lại vì cô mà ra mặt, đột nhiên một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng ngực
"Phó tổng, từ bao giờ cậu lại có hứng thú với Tống thị này vậy, chẳng phải cậu đã có trong tay một Tập đoàn lớn mạnh của riêng mình rồi hay sao? Việc lần này đúng thật là mờ ám quá" Lý Giả Vinh đúng bản chất cáo mượn oai hùm, tự cho rằng bản thân đã sống nửa đời người ở Tống thị nên tự nhận bản mình là trưởng bối, mọi việc hà tất phải đều thông qua ý ông ta
Tiểu Tình mặt lạnh nhạt nhìn ông ta, cô rất chán ghét lão già này "Lý tổng thật nhiều lời, do các cố cổ đông muốn bán cổ phần thì tự khắc có người mua. Xin hỏi ông mờ ám ở chỗ nào?"
"Chủ tịch, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý tốt của tôi rồi. Chẳng qua tôi thấy cô còn nhỏ dại, sợ bị người ngoài lợi dụng chiếm đoạt tài sản mà vẫn ngây thơ không biết gì thôi" Lý Giả Vinh ngấm ngầm ám chỉ Phó Quân Hạo, lời nói chẳng khác nào lưỡi câu móc họng người ta
Chưa đợi Tiểu Tình kịp phản ứng, ông ta lại chèn vào một câu "Mối quan hệ của hai người ai cũng biết, tôi chỉ sợ đồn ra bên ngoài sẽ khiến...à...miệng lưỡi thiên hạ...đáng sợ"
"Ông..." Tiểu Tình vừa muốn phản bác thì một giọng bên ngoài cửa vang vọng vào khiến cô cùng tất cả mọi người phải bất giác quay đầu nhìn lại
"Mối quan hệ thế nào?" Người vừa xuất hiện là Tống lão gia, ông ngồi trên một chiếc xe lăn điện, theo phía sau là trợ lý Dương. Đám cổ đông còn sót lại ngơ ngác nhìn nhau, ngay sau đó vui mừng mà đứng dậy cúi chào
"Chào mừng Chủ tịch Tống quay về"
Khi nãy lo tranh cãi với Lý Giả Vinh, cô không để ý trợ lý Dương đã rời đi từ lúc nào. Khi Tống lão gia xuất hiện cô liền hiểu ra
"Cha..." Cô chạy đến bên Tống lão gia nét mặt đầy lo lắng "Sao cha lại đến đây? Cha còn chưa khỏe hẳn"
"Cha không sao" Tống lão gia lãnh đạm đẩy xe vào phòng họp
Kể từ lúc trợ lý Dương báo cáo lại việc Lý Giả Vinh nhiều lần gặp riêng Ngụy gia, cùng nhiều lần Tiểu Tình bị ám sát và những việc Lý Giả Vinh đã gây ra khiến Tống lão gia không thể nào ngồi yên được. Ông sợ tên phản nghịch Lý Giả Vinh này sẽ gấp tâm hãm hại con gái ông
"Lý Giả Vinh" Tống lão gia thẳng thừng kêu tên của Lý Giả Vinh làm ông ta giật mình, sống lưng cứng đờ như vừa dính keo
"Tống...Tống Chủ tịch...Ngài tỉnh rồi. Làm tôi lo chết đi được" Lý Giả Vinh làm bộ dạng đau xót rời khỏi ghế ngồi mà chạy đến bên Tống lão gia
"Ngài không sao là tốt rồi...Thật tốt quá"
Tiểu Tình đứng phía sau nhìn thấy lại vô cùng chướng mắt, không nhịn được mà châm chọc lão "Cha nói xem, nếu con thành lập một giải Oscar riêng dành cho nghệ sĩ Nhất Tuyến Khuyên thì ai sẽ là người dành được giải thưởng này đây?"
Tống lão gia hiểu ra ý tứ của con gái, không giận mà ngược lại mỉm cười nhìn cô. Tiểu Tình tinh nghịch bước đến nhìn Lý Giả Vinh "Con nghĩ người đoạt giải chắc chắn là Lý tổng nhà ta đây này. Chậc chậc...xuất sắc nha"
Lý Giả Vinh thẹn quá hóa giận nhưng vẫn cố kìm nén "Tiểu Tình, cháu nói đùa như vậy với trưởng bối thật sự không tốt đâu"
Tống lão gia nhíu mày liếc nhìn Lý Giả Vinh, vẻ mặt bất mãn "Có phải Lý tổng có thắc mắc gì về vấn đề cổ phần Tống thị?"
Lý Giả Vinh nghe xong như mèo gặp mỡ "Phải phải...tôi tính tìm ngài để bàn bạc chuyện này. Tiểu Tình còn nhỏ dại, tôi chỉ sợ cô ấy bị kẻ xấu lợi dụng"
"Cha, ông ta chỉ là đặt điều bịa chuyện" Tiểu Tình vội phản ứng ngay, cô sợ Tống lão gia sẽ nghĩ sai về chuyện này
"Tiểu Tình" ngữ khí của Tống lão gia có chút kích động khiến Tiểu Tình im bặt
Thấy thái độ này của Tống lão gia, Lý Giả Vinh mừng rỡ, trong thâm tâm lại bắt đầu tự đắc "Tống Chủ tịch, ngài xem Tiểu Tình đã bị kẻ gian lợi dụng thế nào...22% cổ phần đã rơi vào tay của người ngoài. Tống Chủ tịch, rất nhiều người đã rời đi vì bị chèn ép quá đáng. Lúc trước khi Tiểu Tình lên nắm chức vị Chủ tịch, tôi đã nhiều lần khuyên cô ấy nên cẩn thận. Cô ấy chẳng những không nghe mà ngược lại cấu kết với người ngoài để hãm hại người nhà"
Tiểu Tình không ngờ ông ta lại vu khống trắng trợn như thế, cô siết chặt lòng bàn tay để kìm chế bản thân, kẽo để ông ta nói năng một lúc nữa cô không nhịn được mà đấm vào mặt ông ta thì khổ cái thân già của lão ta
Phó Quân Hạo đứng cạnh trầm lặng không hề lên tiếng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tiểu Tình ngước mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nụ cười của anh dần dần xóa bỏ sự tức giận trong lòng cô
Đến lúc này Tống lão gia mới lười biếng nhìn Lý Giả Vinh "Ai là người ngoài?"
Một câu hỏi chấn động tâm tư của lão cáo già Lý Giả Vinh "Ở đây...ngoài cậu ta ra thì còn ai lạ mặt nữa?" Ông ta ngơ ngác hỏi lại, không hiểu rõ câu nói của Tống lão gia có ý gì?
"Quân Hạo không phải người ngoài. Cậu ấy là con rể tương lai của tôi. Tôi đem 22% cổ phần Tống thị làm "của hồi môn" cho Tiểu Tình thì có gì là không hợp lý?"
Không chỉ Lý Giả Vinh, ngay cả Tiểu Tình cũng đứng ngây người, sau đó tâm trạng dần dần chuyển sang vẻ thẹn thùng của thiếu nữ đôi mươi
Còn đám cổ đông lại bắt đầu xì xầm
Từng chữ rõ mồn một làm cho Lý Giả Vinh chấn kinh, ông ta nói dùng 22% cổ phần làm "của hồi môn". Phó Quân Hạo là con rể tương lai của ông ta sao?
Chết tiệt...
Trời ạ...một con số khổng lồ chỉ dùng để làm "của hồi môn" cho con gái ông ta...lão già Tống Chính Ngạn điên rồi
Nghe đến đây mọi người đều chấn kinh. Hóa ra từ sớm Tống thị với Phó thị đã qua lại với nhau. Nói đúng hơn là Tống tiểu thư và Phó tổng đã sớm có hôn ước...
Tin tức này theo gió len lỏi nằm in trên các mặt báo, các trang web cũng không thiếu bài viết về mối liên hôn giữa hai Tập đoàn lớn nhất nhì cả nước. Báo đài không ngừng xôn xao bàn tán về việc này, bất giác sự kiện liên hôn giữa hai Tập đoàn lại trở thành đề tài nóng của cả nước
Diệp Vô Tâm...
Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Tình cứng đờ, tại sao cô ta lại đến đây, hiện giờ cô bị thương như thế chẳng khác nào cá nằm trên thớt, nếu như cô ta đến vì ý xấu thì Tiểu Tình chết là cái chắc
Chưa đợi Tiểu Tình kịp phản ứng, Diệp Vô Tâm đã bước lại đứng trước mặt cô, khoanh hai tay trước ngực vẻ mặt kiêu ngạo, đắc ý mà nhếch khóe môi lên cười cười
"Nhóc con, bom nổ như thế mà cô vẫn sống, tôi thật sự tò mò muốn biết thứ gì mới có thể giết được cô"
"Diệp tỷ tỷ, lần trước cô cứu tôi mà tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cô. Lần này thật sự phải cảm ơn thêm món quà đặc biệt này của cô. Hơi đau đấy, nhưng ít ra vẫn sống đến thời điểm này" Tiểu Tình cũng không phải tay vừa, ngữ khí nói chuyện của cả hai rất bình thường, nhưng trong lời nói của cả hai đều mang ý tứ sâu xa, hàm ý khơi gợi lại châm chọc.
"Không cần khách sáo" Diệp Vô Tâm nhìn Tiểu Tình rồi liên tục lắc đầu vẻ mặt bi thương "Chậc...chậc...Thật sự là thương tích đầy mình, nếu như lúc này tôi nổi hứng lên ra tay xử lý cô thì cô đúng thật chết là cái chắc"
Tiểu Tình nhoẻn miệng cười tự nhiên, nụ cười mang đầy vẻ quyến rũ như hoa mai nở buổi sớm "Dao gọt trái cây ở trên bàn, cần thì có thể dùng đến. Nhưng....tôi tin chắc cô không nỡ ra tay giết tôi đâu, nhất là vào lúc này"
"Nhóc con, cô tự tin quá đó, làm sao lại nói như vậy được nhỉ?" Diệp Vô Tâm liếc mắt nhìn Tiểu Tình, đáy mắt đầy ý cười châm chọc
"Nếu cô muốn giết tôi thì vừa bước vào đã ra tay rồi, không cần gì phải nhiều lời như vậy" Tiểu Tình miệng vừa nói vừa cười đắc ý. Bởi cô nắm chắc phong cách của Diệp Vô Tâm, cô ta sẽ không hại người yếu thế hơn, đặc biệt là nữ
Diệp Vô Tâm vỗ tay bốp bốp, nét mặt cười sang sảng "Thông minh đó, người như cô để sống thêm một ngày cũng không phải là vô ích"
"Diệp tỷ tỷ quá xem trọng tôi rồi, nếu so về bản lĩnh, tôi thật sự không bằng cô. Ngay cả bom tự chế mà cũng làm được" Ngữ điệu của Tiểu Tình có chút châm chọc, thật ra là cô đang dò la Diệp Vô Tâm, cô không dám tin chắc Diệp Vô tâm có liên quan đến việc này không?
"Tống tiểu thư, tôi không thích sử dụng bom để giết người, tôi chỉ thích lấy mạng người khác bằng súng ở cự ly xa, hoặc với hình thức đơn giản hơn là trực tiếp bẻ gãy cổ họ" Diệp Vô Tâm càng nói càng tiến sát mặt mình vào Tiểu Tình, gần đến mức khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ còn đúng một xăng-ti-mét
Tiểu Tình nhếch miệng cười, mắt đối mắt với Diệp Vô Tâm, vẻ mặt cô bình lặng như làn nước mùa thu, êm đềm không một tí nào rợn sóng "Vậy sao?"
Diệp Vô Tâm từ từ đưa tay nâng cằm Tiểu Tình lên "Cô không tin tôi sao?"
Tiểu Tình không dám chắc người ra tay với cô có phải Diệp Vô Tâm không? Nhưng chính mắt cô đã nhận ra cô gái đi cùng Diệp Vô Tâm, nếu vậy thì lý nào Diệp Vô Tâm lại không biết chuyện này "Dựa vào đâu tôi phải tin cô không làm chuyện này?"
Diệp Vô Tâm tiến đến gần hơn, cự ly giữa hai người họ chỉ còn 0,6 xăng-ti-mét, miệng gần như đã kề sát nhau, hai người họ còn nhạy cảm ngửi thấy mùi hương trên người nhau hay có vẻ là mùi son môi nhè nhẹ thoảng qua
"Dựa vào tình cảm thân thiết giữa hai chúng ta, phải không? Tình muội muội" Diệp Vô Tâm nói chuyện rất thẳng thắng, bên trong lại đầy ý tứ mụ mị mê hoặc đối phương. Khi phát hiện khóe môi Tiểu Tình cong lên, Diệp Vô Tâm mới cẩn thận đáp lời
Phó Quân Hạo đẩy cửa bước vào thì nụ cười điềm đạm trên môi đột nhiên đông cứng lại. Đôi mắt uyển chuyển dần biến sang hai ngọn lửa bừng bừng cháy rực lên
"Hai người lại làm gì nữa?"
Tiểu Tình vừa phát giác liền giữ khoảng cách với Diệp Vô Tâm ngay, ngược lại Diệp Vô Tâm càng dửng dưng như không có chuyện gì. Khi Tiểu Tình ngoảnh mặt sang hướng khác thì tay của Diệp Vô Tâm vẫn dừng lại trên không trung
"Chúng tôi chỉ ôn lại chuyện cũ trên giường một chút thôi mà. Cũng không phải là vấn đề gì to tát mấy. Tình muội muội nói phải không?"
Phó Quân Hạo tức muốn xì khói, đáy mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm hiếm thấy. Chỉ cần có người chạm vào Tiểu Tình thì anh đã chịu không nổi, bất chấp đối phương thuộc dòng giống gì
"Cô không được phép lại gần Tiểu Tình, cô dám chạm vào cô ấy thì tôi sẽ..."
"Sẽ...sẽ thế nào?" Hai đôi mắt của Tiểu Tình và Diệp Vô Tâm đồng loạt hướng nhìn về Phó Quân Hạo, vẻ mặt đầy mong chờ.
"Tôi sẽ bẻ gãy tay cô" Vừa dứt lời, Phó Quân Hạo liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi khẩn cấp
"Vương lão đại, Diệp Vô Tâm xinh đẹp của cậu đang quấy rầy phu nhân nhà tôi, mau đến bắt cô ta về đi. Tốt nhất là cậu hành hạ cho cô ta xuống giường không nổi, nếu không tôi sẽ cho là cậu yếu sinh lý. Thật phiền phức"
Giao phó nhiệm vụ nhưng vẫn không quên phàn nàn một câu, Phó Quân Hạo lại dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Diệp Vô Tâm
"Mẹ kiếp...Phó tiên sinh, anh chơi thật bẩn" Diệp Vô Tâm vừa nói vừa bỏ chạy ra ngoài như bị ma đuổi
Tiểu Tình thì khỏi phải hỏi, cô nhẹ nhàng rụt rịt ngã lưng nằm xuống giường, rồi lại nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên người như thể chưa có chuyện gì vừa xảy ra
"Tống Tiểu Tình, em ngồi dậy cho anh" Phó Quân Hạo lạnh lùng ra lệnh, khẩu lệnh phát ra thì kiếp nạn này không thể tránh
"Người ta buồn ngủ rồi....để người ta ngủ đi" Tiểu Tình nằm trong chăn, nói vọng ra ngoài
"Em còn giả vờ, em to gan thật, lần này bị anh bắt gian tại giường rồi, em còn gì để giải thích" Phó Quân Hạo nhanh chóng kết tội Tiểu Tình
Cô vùng ra khỏi chăn liền ngồi bật dậy "Nè. Phó Quân Hạo, em với cô ta cùng là nữ giới, em mới hỏi anh là anh bị làm sao vậy?"
Phó Quân Hạo ấm ức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng bắt gặp ánh mắt có chút phẫn nộ của cô thì anh lại yếu xìu xuống "Trời ơi, đại tiểu thư của tôi ơi, anh chỉ lo cho em thôi"
Kiếp thê nô đấy Phó tiên sinh ạ...
Tiểu Tình ngoảnh mặt về hướng khác "Lo cái gì chứ?"
Phó Quân Hạo chạy vòng sang trước mặt cô, ép cô phải đặt anh vào tầm mắt mình "Lo chứ sao không? Em với cô ta cứ thân mật như vậy? Nếu một ngày em thật sự bị cô ta cướp mất thì sao? Anh sẽ khổ lắm" Phó Quân Hạo vừa nói vừa giả vờ khóc lóc mà dụi dụi đầu vào người của cô trông chẳng khác gì một con mèo đang làm nũng
Tiểu Tình nổi điên lên, mắt đầy sát khí, cô tiện tay chộp lấy cái gối đập đập đánh đánh vào người Phó Quân Hạo "Anh điên nè...tôi đánh cho anh tỉnh nè..."
"Vợ ơi đừng đánh anh nữa, anh biết sai rồi. Là anh gây chuyện vô cớ, chọc giận em" Phó Quân Hạo mè nheo như một đứa con trai làm nũng với mẹ. Tiểu Tình càng bị thái độ này của anh chọc tức điên lên
Cô không nhịn nổi lại vung tay lấy cái gối liên tục ném vào người anh
"Trời ơi...điên quá đi mất" Tiểu Tình đánh một tay rất mệt, cô thở hổn hển rồi ngã người nằm xuống giường, không thèm đối hoài với cái hủ giấm đó. Cứ ghen lung tung
"Em còn chưa kịp hỏi chuyện cài bom thì anh đã dọa cô ta chạy mất, anh đúng là khiến em tức chết" Tiểu Tình vẫn quay lưng về phía Phó Quân Hạo, nóng giận quát lên với anh
"Lần này không phải Diệp Vô Tâm làm" Phó Quân Hạo giải đáp thắc mắc của cô một cách nhanh gọn nhất. Điều này khiến Tiểu Tình phải cơ hồ ngồi bật dậy đối mặt với anh, vài sợi tóc cũng thuận thế mà trượt từ sau bả vai rũ về phía trước.
"Anh tìm được hung thủ rồi sao? Diệp Vô Tâm thật sự không liên quan hả?" Tiểu Tình nhướn người về phía anh, gương mặt còn thoang thoảng toát lên vẻ ngạc nhiên lạ lẫm
Phó Quân Hạo mỉm cười gật đầu, đáy mắt ẩn chứa vẻ sâu xa chưa từng có. Thấy vậy Tiểu Tình lại có chút nóng vội mà hối thúc anh
"Anh nói em nghe đi mà...Chuyện này là sao?"
"Vương lão đại đã gọi điện báo cho anh, lúc xảy ra chuyện thì Diệp Vô Tâm vẫn đang ở trong tay của cậu ta, vì vậy Diệp Vô Tâm không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Còn người đã cài bom là một sát thủ khác được Ngụy gia phái đi, mục tiêu cuối cùng vẫn là em" Phó Quân Hạo cau mày, Tiểu Tình không khó để nhận ra vẻ lo lắng ưu tư trên gương mặt cương nghị của anh
"Em lại cho rằng lần này chỉ là Ngụy gia muốn dọa em" Tiểu Tình cụp mi mắt xuống, giọng nói có vẻ mệt mỏi
"Hửm...?" Phó Quân Hạo không nói gì thêm, chỉ muốn trực tiếp nghe ý kiến của cô
"Trái bom đó thật sự chỉ là hâm dọa em thôi, nếu muốn lấy mạng em thật sự thì hiện giờ em không thể ngồi ở đây. Phạm vi nổ khá nhỏ, lực sát thương cũng không phải lớn, nhưng mà...lần này đã cho em thấy đối thủ của chúng ta đáng sợ tới mức độ nào"
Cả hai ngồi bên cạnh nhau lại vô thức đồng loạt thở dài, họ biết trò chơi này vẫn đang tiếp diễn, vả lại còn đang trong giai đoạn cao trào
...
Hay tin Tống lão gia vừa tỉnh lại, Lý Giả Vinh lo lắng sốt gió, ông ta đánh liều một chuyến trực tiếp đến gặp Ngụy gia xin ý kiến
"Ngụy gia, ngài còn chưa ra tay thì sẽ muộn mất thôi, lão già Tống Chính Ngạn đó đã tỉnh lại rồi. Nay mai sẽ quay trở về điều hành Tống thị, lúc đó sẽ càng khó khăn hơn cho việc ra tay"
Ngụy Hồng ngồi bình thản trên ghế, sắc mặt lạnh tanh không khác gì kẻ máu lạnh. Ông ta ngậm một điếu xì gà thượng hạng rít một hơi dài
"Lão Lý ơi lão Lý, Ngụy gia này làm việc không cần ông chỉ dạy, ông chỉ là một con chó dưới chân tôi, tốt nhất nên bảo quản tốt 12% cổ phần trong tay ông, nếu để rơi vào tay Tống Tiểu Tình thì đồng nghĩa với việc đầu ông cũng rơi xuống đất"
Lý Giả Vinh sợ xanh mặt, hai chân mềm nhũn ngã uỵch xuống đất "Tôi sẽ giữ kỹ, ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn không để rơi vào tay cô ta...Ngụy gia ngài cứ yên tâm"
Huyết Phong là thuộc hạ bên cạnh Ngụy Hồng liếc nhìn lão ta không khác nào một con chó ham sống sợ chết, hắn chỉ cảm thấy kẻ này thật đáng chết. Giữ ông ta trên đời này cũng không có ích lợi gì.
Lý Giả Vinh vừa hốt hoảng rời đi, Ngụy Hồng đã lãnh đạm ra lệnh cho Huyết Phong. Nụ cười trên mặt ông ta lạnh đi đến mức đáng sợ
...
Hai ngày sau, thị trường kinh tế dấy lên một tin tức chấn động, Phó Quân Hạo tổng tài Tập đoàn Phó thị đã nắm giữ trong tay 22% cổ phần Tống thị, đồng nghĩa với việc trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn này.
Còn 12% cổ phần vẫn nằm trong tay Lý Giả Vinh, lão ta vẫn chưa chịu nhả ra số cổ phần này của Tống thị. Tiểu Tình giữ 65%, còn 1% còn lại nằm rải rác ở một vài cổ đông nhỏ khác. Tuy nhiên 1% này không có gì đáng ngại với cô
Tại phòng họp cổ đông của Tống thị, Tiểu Tình mở một cuộc họp để ấn định số cổ phần còn lại trong tay của từng người
Khi Phó Quân Hạo đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của đám cổ đông chút sửng sốt, ngay sau đó thì lập tức bình thường trở lại. Riêng Lý Giả Vinh vẫn dùng một ánh mắt ngạc nhiên nhìn mọi chuyện đang diễn ra
"Chủ tịch, cô giải thích xem chuyện này là sao? Đây là cuộc họp cổ đông, Phó tổng đây là Tổng giám đốc Phó thị thì có liên quan gì mà bước chân vào đây?"
Tiểu Tình nhướng mày nhìn Lý Giả Vinh, trên môi còn có ý cười nhẹ nhàng "Lý tổng dạo này bận trăm công ngàn việc, không phải ngài vẫn chưa biết chuyện gì đang là đề tài nóng nhất hiện nay chứ?"
Lý Giả Vinh nghe xong cơ mặt thể hiện rõ nét ngỡ ngàng. Không đợi ông ta cập nhật tin tức thì Tiểu Tình đã đứng lên nhìn về hướng Phó Quân Hạo mỉm cười, gật đầu
"Chào anh, cổ đông Phó"
Phó Quân Hạo chào thua với thái độ này của cô, đúng là ma lanh hết sức, còn làm bộ làm tịch "Chủ tịch Tống, chào cô, chúng ta cuối cùng cũng trở thành người một nhà"
Nét mặt cương nghị mang theo ý cười dịu dàng, ánh mắt vẫn không che dấu nổi vẻ hào hứng khi nhìn cô
Lý Giả Vinh nghe ba chữ "Cổ đông Phó" thì trên khóe miệng nhếch lên một cách kiêu căng
"Tưởng gì? Hóa ra chỉ là một cổ đông nhỏ nhoi mới gia nhập Tống thị" Lý Giả Vinh quá tự cao tự đại, ông ta vẫn cho rằng ông là cổ đông lớn nhất ở Tống thị hiện nay vì vậy không chút kiêng dè mà mỉa mai Phó Quân Hạo
Phó Quân Hạo chả buồn bố thí lấy cho ông ta một cái nhếch môi, vẫn là khí chất lạnh lùng đấy, vẫn là bộ dạng sát khí đằng đằng, anh không cần mở miệng nói gì cũng khiến Lý Giả Vinh có cảm giác sởn da gà, giọng nói có chút run rẩy không trọn vẹn câu
"Nh...nhìn...tôi như vậy...làm gì?"
Tiểu Tình phát hiện thì ra để đe dọa người khác không nhất thiết phải đánh họ, mắng họ hay kề dao dí vào cổ họ. Đối với người đàn ông cao cao tại thượng này, chỉ cần một cái nhìn cũng đủ làm đối phương sợ hãi hoảng loạn đến mức rụng rời chân tay
Trợ lý Dương đứng bên cạnh bật cười bước lên một bước liền lớn tiếng nói như muốn cho Lý Giả Vinh nghe rõ từng chữ một
"Lý tổng hiểu lầm rồi, Phó tổng đây ngài ấy đúng là cổ đông mới gia nhập. Nhưng không phải là một cổ đông nhỏ nhoi mà là cổ đông lớn nhất hiện nay của Tống thị"
Lý Giả Vinh đứng như trời đánh, ông ta gần như không còn nghe thấy hơi thở của mình nữa. Sao chứ? Là cổ đông lớn nhất hiện nay của Tống thị sao? Không phải chứ? Việc này chắc chắn có mờ ám, không thể nào như thế được
"Các người đang nói đùa sao? Làm sao lại có chuyện này"
Tiểu Tình thư thả ngồi xuống ghế, nhìn Lý Giả Vinh như đang xem một tên hề "Lý tổng, thì ra ông bận bịu nhiều việc đến mức này. Ông không biết là Phó tổng ngài ấy đã thu mua lại 22% cổ phần từ tay các cổ đông lớn nhỏ trong Tống thị rồi hay sao?"
"Gì chứ? 22% sao? Chuyện này...sao lại như vậy?" Lý Giả Vinh vẫn chưa tin đây là sự thật, ông ta cứ ngỡ ngàng như đây chỉ là một quỷ kế do đám người Tiểu Tình bày ra
Không đợi lão ta nghĩ ngợi thêm nhiều, bên ngoài cửa xuất hiện một bóng lưng hiên ngang bước vào
Đại luật sư Ứng Khiêm...
Lý Giả Vinh trợn mắt cảnh giác nhìn anh. Ông ta không biết bọn người trước mặt đang muốn giở trò gì?
Ứng Khiêm vừa bước vào đã cuối đầu chào Tiểu Tình "Chủ tịch". Cô mỉm cười chào lại anh ta "Lần này vất vả cho anh rồi"
Ứng Khiêm không nói nhiều hơn chỉ lẳng lặng bước đến chỗ ngồi, mở cặp táp ra
Liếc mắt nhìn quanh, Ứng Khiêm chỉ còn nhìn thấy vài gương mặt, còn số cổ đông lúc trước dường như mất đi rất nhiều
Đúng là không ngoài dự đoán của anh, Tống Tiểu Tình này thật sự rất quyết tâm lật một ván cờ
"Tôi là luật sư đại diện cho Tống thị, hôm nay tôi đến đây để tuyên bố rõ ràng số cổ phần vừa có biến đổi nhẹ"
Ứng Khiêm không nói nhiều hơn, anh ta lấy ra rất nhiều giấy tờ liên quan nhờ thư ký phân phát để mọi người trực tiếp xem
"Đây là số giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của Tống thị, trên đó đã đề cập rõ đến hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ phía các cố cổ đông của Tống thị sang cho Phó tiên sinh đây" Nói đến đây Ứng Khiêm hướng mắt nhìn về phía Phó Quân Hạo
"Việc này đã được chứng thực rõ ràng. Bên trên còn có chữ ký cùng con dấu của các vị cố cổ đông"
Tiểu Tình ngã người tựa lưng vào ghế, tâm trạng vô cùng thoải mái thưởng thức nét mặt căng như dây đàn của Lý Giả Vinh "Lý tổng, ông cảm thấy chuyện này thế nào? Đặc sắc chứ?"
Lý Giả Vinh trừng mắt đứng bật dậy "Tôi tưởng cô có bản lĩnh gì, hóa ra là cõng rắn cắn gà nhà, đem bán cổ phần vào tay kẻ khác. Bao nhiêu năm nay chúng tôi tận tụy vì Tống thị, sau cùng lại bị một con ranh như cô phá hỏng tất cả"
Tiểu Tình không có nổi một xúc cảm với loại người này, hành tung của ông ta gần đây đều được Phó Kình Vũ ghi nhận lại, ngay cả việc ông ta nhiều lần đến gặp Ngụy gia
"Lý tổng, ăn nói cẩn thận" Không đợi Tiểu Tình lên tiếng, Phó Quân Hạo đã nhắc nhở Lý Giả Vinh. Cô không ngờ người ông từ lúc bước vào đây không hé răng lấy một lần lại vì cô mà ra mặt, đột nhiên một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng ngực
"Phó tổng, từ bao giờ cậu lại có hứng thú với Tống thị này vậy, chẳng phải cậu đã có trong tay một Tập đoàn lớn mạnh của riêng mình rồi hay sao? Việc lần này đúng thật là mờ ám quá" Lý Giả Vinh đúng bản chất cáo mượn oai hùm, tự cho rằng bản thân đã sống nửa đời người ở Tống thị nên tự nhận bản mình là trưởng bối, mọi việc hà tất phải đều thông qua ý ông ta
Tiểu Tình mặt lạnh nhạt nhìn ông ta, cô rất chán ghét lão già này "Lý tổng thật nhiều lời, do các cố cổ đông muốn bán cổ phần thì tự khắc có người mua. Xin hỏi ông mờ ám ở chỗ nào?"
"Chủ tịch, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý tốt của tôi rồi. Chẳng qua tôi thấy cô còn nhỏ dại, sợ bị người ngoài lợi dụng chiếm đoạt tài sản mà vẫn ngây thơ không biết gì thôi" Lý Giả Vinh ngấm ngầm ám chỉ Phó Quân Hạo, lời nói chẳng khác nào lưỡi câu móc họng người ta
Chưa đợi Tiểu Tình kịp phản ứng, ông ta lại chèn vào một câu "Mối quan hệ của hai người ai cũng biết, tôi chỉ sợ đồn ra bên ngoài sẽ khiến...à...miệng lưỡi thiên hạ...đáng sợ"
"Ông..." Tiểu Tình vừa muốn phản bác thì một giọng bên ngoài cửa vang vọng vào khiến cô cùng tất cả mọi người phải bất giác quay đầu nhìn lại
"Mối quan hệ thế nào?" Người vừa xuất hiện là Tống lão gia, ông ngồi trên một chiếc xe lăn điện, theo phía sau là trợ lý Dương. Đám cổ đông còn sót lại ngơ ngác nhìn nhau, ngay sau đó vui mừng mà đứng dậy cúi chào
"Chào mừng Chủ tịch Tống quay về"
Khi nãy lo tranh cãi với Lý Giả Vinh, cô không để ý trợ lý Dương đã rời đi từ lúc nào. Khi Tống lão gia xuất hiện cô liền hiểu ra
"Cha..." Cô chạy đến bên Tống lão gia nét mặt đầy lo lắng "Sao cha lại đến đây? Cha còn chưa khỏe hẳn"
"Cha không sao" Tống lão gia lãnh đạm đẩy xe vào phòng họp
Kể từ lúc trợ lý Dương báo cáo lại việc Lý Giả Vinh nhiều lần gặp riêng Ngụy gia, cùng nhiều lần Tiểu Tình bị ám sát và những việc Lý Giả Vinh đã gây ra khiến Tống lão gia không thể nào ngồi yên được. Ông sợ tên phản nghịch Lý Giả Vinh này sẽ gấp tâm hãm hại con gái ông
"Lý Giả Vinh" Tống lão gia thẳng thừng kêu tên của Lý Giả Vinh làm ông ta giật mình, sống lưng cứng đờ như vừa dính keo
"Tống...Tống Chủ tịch...Ngài tỉnh rồi. Làm tôi lo chết đi được" Lý Giả Vinh làm bộ dạng đau xót rời khỏi ghế ngồi mà chạy đến bên Tống lão gia
"Ngài không sao là tốt rồi...Thật tốt quá"
Tiểu Tình đứng phía sau nhìn thấy lại vô cùng chướng mắt, không nhịn được mà châm chọc lão "Cha nói xem, nếu con thành lập một giải Oscar riêng dành cho nghệ sĩ Nhất Tuyến Khuyên thì ai sẽ là người dành được giải thưởng này đây?"
Tống lão gia hiểu ra ý tứ của con gái, không giận mà ngược lại mỉm cười nhìn cô. Tiểu Tình tinh nghịch bước đến nhìn Lý Giả Vinh "Con nghĩ người đoạt giải chắc chắn là Lý tổng nhà ta đây này. Chậc chậc...xuất sắc nha"
Lý Giả Vinh thẹn quá hóa giận nhưng vẫn cố kìm nén "Tiểu Tình, cháu nói đùa như vậy với trưởng bối thật sự không tốt đâu"
Tống lão gia nhíu mày liếc nhìn Lý Giả Vinh, vẻ mặt bất mãn "Có phải Lý tổng có thắc mắc gì về vấn đề cổ phần Tống thị?"
Lý Giả Vinh nghe xong như mèo gặp mỡ "Phải phải...tôi tính tìm ngài để bàn bạc chuyện này. Tiểu Tình còn nhỏ dại, tôi chỉ sợ cô ấy bị kẻ xấu lợi dụng"
"Cha, ông ta chỉ là đặt điều bịa chuyện" Tiểu Tình vội phản ứng ngay, cô sợ Tống lão gia sẽ nghĩ sai về chuyện này
"Tiểu Tình" ngữ khí của Tống lão gia có chút kích động khiến Tiểu Tình im bặt
Thấy thái độ này của Tống lão gia, Lý Giả Vinh mừng rỡ, trong thâm tâm lại bắt đầu tự đắc "Tống Chủ tịch, ngài xem Tiểu Tình đã bị kẻ gian lợi dụng thế nào...22% cổ phần đã rơi vào tay của người ngoài. Tống Chủ tịch, rất nhiều người đã rời đi vì bị chèn ép quá đáng. Lúc trước khi Tiểu Tình lên nắm chức vị Chủ tịch, tôi đã nhiều lần khuyên cô ấy nên cẩn thận. Cô ấy chẳng những không nghe mà ngược lại cấu kết với người ngoài để hãm hại người nhà"
Tiểu Tình không ngờ ông ta lại vu khống trắng trợn như thế, cô siết chặt lòng bàn tay để kìm chế bản thân, kẽo để ông ta nói năng một lúc nữa cô không nhịn được mà đấm vào mặt ông ta thì khổ cái thân già của lão ta
Phó Quân Hạo đứng cạnh trầm lặng không hề lên tiếng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tiểu Tình ngước mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nụ cười của anh dần dần xóa bỏ sự tức giận trong lòng cô
Đến lúc này Tống lão gia mới lười biếng nhìn Lý Giả Vinh "Ai là người ngoài?"
Một câu hỏi chấn động tâm tư của lão cáo già Lý Giả Vinh "Ở đây...ngoài cậu ta ra thì còn ai lạ mặt nữa?" Ông ta ngơ ngác hỏi lại, không hiểu rõ câu nói của Tống lão gia có ý gì?
"Quân Hạo không phải người ngoài. Cậu ấy là con rể tương lai của tôi. Tôi đem 22% cổ phần Tống thị làm "của hồi môn" cho Tiểu Tình thì có gì là không hợp lý?"
Không chỉ Lý Giả Vinh, ngay cả Tiểu Tình cũng đứng ngây người, sau đó tâm trạng dần dần chuyển sang vẻ thẹn thùng của thiếu nữ đôi mươi
Còn đám cổ đông lại bắt đầu xì xầm
Từng chữ rõ mồn một làm cho Lý Giả Vinh chấn kinh, ông ta nói dùng 22% cổ phần làm "của hồi môn". Phó Quân Hạo là con rể tương lai của ông ta sao?
Chết tiệt...
Trời ạ...một con số khổng lồ chỉ dùng để làm "của hồi môn" cho con gái ông ta...lão già Tống Chính Ngạn điên rồi
Nghe đến đây mọi người đều chấn kinh. Hóa ra từ sớm Tống thị với Phó thị đã qua lại với nhau. Nói đúng hơn là Tống tiểu thư và Phó tổng đã sớm có hôn ước...
Tin tức này theo gió len lỏi nằm in trên các mặt báo, các trang web cũng không thiếu bài viết về mối liên hôn giữa hai Tập đoàn lớn nhất nhì cả nước. Báo đài không ngừng xôn xao bàn tán về việc này, bất giác sự kiện liên hôn giữa hai Tập đoàn lại trở thành đề tài nóng của cả nước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.