Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chương 73: Nguy Cơ Trùng Trùng
Bỉ Ngạn Lưu Tình
27/10/2018
"Diệp Vô Tâm" Tiểu Tình vừa lùi lại vừa cảnh giác nhìn Diệp Vô Tâm.
Mặc dù cô ấy đã ba lần bảy lượt cứu cô nhưng mà suy cho cùng cô ta cũng là thuộc hạ của Ngụy Hồng, Tiểu Tình làm sao có thể không đề phòng được.
"Cô đủ sức chạy được bao xa" Diệp Vô Tâm trực diện mắt đối mắt với Tiểu Tình, dù ở khoảng cách khá xa nhưng không gian giữa hai người họ vô cùng trống trải, vì vậy tầm nhìn giữa bọn họ chỉ chứa đựng đối phương.
"Không cần biết có trốn thoát được khỏi đây hay không, nhưng tôi nhất định phải thử một lần" Tiểu Tình lạnh giọng, ngữ khí hạ quyết tâm. Phải, cô chưa bao giờ phục tùng số phận bị sắp đặt trước. Làm sao có thể chưa đánh đã đầu hàng.
"Bên ngoài đều là người của Ngụy gia canh giữ, cô muốn trốn bằng cách nào?" Diệp Vô Tâm nhướng mày đắc ý hỏi Tiểu Tình. Không phải cô không biết bên ngoài đều là thuộc hạ của Ngụy Hồng, nguy hiểm trùng trùng, nếu như lần này sơ hở bị bắt lại, có phải ngay cả xương cũng khó mà toàn vẹn được.
Tiểu Tình cô không còn lựa chọn nào khác, không thể cứ ở đây, quá nguy hiểm. Bên cạnh cô còn có Đậu Đỏ, cô làm sao có thể yên tâm đây "Diệp Vô Tâm, trước đây chúng ta từng chạm trán vài lần, cũng xem như là có quen biết, nếu như cô để tôi đưa Đậu Đỏ đi thì đại ân đại đức này của cô. Tống Tiểu Tình tôi, sẽ có một ngày hoàn trả gấp bội"
"Là Tống tiểu thư đang cầu xin tôi?" Diệp Vô Tâm mỉm cười, đắc ý hỏi lại
Tiểu Tình nhíu mày, không hề đắn đo suy nghĩ liền trả lời "Phải"
...
Bên ngoài có động tĩnh cũng như không hề có, Vương Minh Hàn lạnh lùng trừng mắt đối diện với Ngụy Hồng mà không có lấy một chút nhún nhường nào.
Phó Quân Hạo gần như chạy khắp nơi để quan sát. Anh liên tục điều động người ra ra vào vào để ứng phó khi có tình huống mất kiểm soát xảy ra
Chiếc xe của Tống lão gia dừng lại trước bãi sân lớn, trợ lý Dương nhanh chóng bước xuống mở cửa xe. Tống lão gia lạnh lùng đi vào trong.
Không lâu sau đó, Phó Quân Hạo lại nhìn thấy một chiếc xe trắng bám theo sau xe của Tống lão gia, đến trước bãi sân lớn Ngụy gia thì dừng hẳn lại.
Phó Quân Hạo nhíu mày khó chịu "Tống Ái Như, sao cô ta cũng theo đến đây?"
Phó Quân Hạo sợ nhất chính là bất ngờ xảy ra sự cố, anh không cho phép chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh. Bằng mọi giá, anh cũng không cho phép ai phá hỏng kế hoạch giải thoát Tiểu Tình
Phó Quân Hạo ra hiệu của thuộc hạ của Vương Minh Hàn bảo Tống Ái Như vào đây gặp anh
Tống Ái Như vừa rời khỏi xe đã bị thuộc hạ của Vương Minh Hàn mời đi. Cô ta càng ngạc nhiên khi bắt gặp Phó Quân Hạo lén lút nấp ở sau khu rừng trúc
"Phó tổng, anh cũng đến đây tìm Tiểu Tình sao?" Tống Ái Như vui mừng khi phát hiện Phó Quân Hạo cũng đến đây, vì cô cho rằng thêm một người thêm một phần sức. Nhưng ngược lại, Phó Quân Hạo lại cực kỳ không muốn có thêm kẻ quấy nhiễu khiến anh mất kiểm soát như thế này
"Chị về đi, ở đây có chúng tôi lo"
Phó Quân Hạo cư nhiên nói thẳng, anh vốn không thích dài dòng, nhất là thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, anh càng sợ có nhiều biến cố hơn
Tống Ái Như lại nhất mực không chịu rời đi, thái độ ương ngạnh không đúng thời điểm này của cô ta càng làm anh khó chịu. Phó Quân Hạo không muốn tranh cãi nên chỉ còn cách bảo thuộc hạ của Vương Minh Hàn bảo vệ sự an toàn cho Tống Ái Như
...
Bên trong sảnh lớn Ngụy gia, Tống lão gia nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy Vương Minh Hàn đã đứng tại đây, ông cũng không có chút ngạc nhiên nào khác.
Vương Minh Hàn theo lễ hậu bối gật đầu chào ông, ông chỉ mỉm cười chào lại, ngoài ra không nói thêm một lời nào.
Tống lão gia uy nghiêm bước đến, khẳng khái trước mặt Ngụy Hồng mà nói "Ngụy lão đại có phải nên giao trả con và cháu gái lại cho tôi rồi không?"
Ngụy Hồng nhướng mày tỏ vẻ lười biếng "Chỗ của Ngụy Hồng này không phải là trường mẫu giáo, hết người này đến người khác lần lượt đến đây tìm người. Nếu như có ai đó mất tích, tôi nghĩ các người nên đến sở cảnh sát mới đúng"
Vương Minh Hàn vẫn thản nhiên, hai tay đặt trong túi quần, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh
"Việc Tống tiểu thư mất tích bên ngoài mọi người đều cho rằng là Ngụy gia các người đã làm, việc này có gì giải thích không Ngụy lão đại"
Ngụy Hồng hút một hơi thuốc dài ngoằn, hít hà mà nhả khói "Nếu như người ngoài nói Ngụy Hồng tôi ăn thịt người thì là tôi ăn thịt người thật sao? Vương lão đại, không lẽ người như ngài lại tin vào những tin đồn nhảm nhí này"
"Không có lửa thì làm sao có khói hửm?" Vương Minh Hàn như thể tiếp lời ngay, gần như anh đã sớm đoán được những lời bào chữa từ ông ta
"Nói như thế nghĩa là các người vẫn cho rằng Tống tiểu thư đang ở chỗ tôi" Ngụy Hồng vẫn cứ trưng bày bộ mặt lạnh tanh như sắt đá đó. Bộ dáng của một ông trùm hắc đạo
Vương Minh Hàn cùng Tống lão gia liền đồng thời đáp lại "Phải"
Khí thế mạnh hơn giông tố, cứ nhất nhất khẳng định, ép Ngụy Hồng phải giao người ra
...
Phó Quân Hạo cho người canh chừng Tống Ái Như vì sợ cô ta làm loạn sẽ bứt dây động rừng
Còn về phần anh, vì không an tâm về mọi chuyện mà phải đích thân đi khảo sát một lượt quanh khu rừng trúc. Đi một khoảng mở rộng phạm vi hơn nơi mà thuộc hạ của Vương Minh Hàn kiểm soát, anh vô tình nghe được có tiếng người dẫm đạp lên lá cây đi lại sột soạt.
Phó Quân Hạo len người nép sát vào một bụi trúc, đôi mắt linh hoạt dõi theo đám người kia
Cả thảy gần hai mươi tên, trong đó có một tên rất có dáng vẻ chỉ huy. Bên cạnh còn đặt một chiếc thùng nhỏ nhắn.
Phó Quân Hạo rất chú ý đến chiếc thùng đó vì kích cỡ của nó không phải quá lớn. Thêm vào đó đám người này lén la lén lút càng khiến anh nghi ngờ hơn. Một lúc sau, không biết tên đầu xỏ gọi một cuộc điện thoại cho ai đó mà trông nét mặt hắn ta vô cùng khó coi. Phó Quân Hạo tỉ mỉ chú ý đến từng cử chỉ nhỏ nhất của bọn người này.
Lúc đầu, anh còn cho rằng đây là thuộc hạ của Ngụy gia, nhưng đến khi quan sát kỹ lưỡng một chút, anh mới phát hiện ra bọn người này như một đám ô hợp.
Vì anh từng gặp qua Diệp Vô Tâm, cử chỉ cùng tác phong của cô ta đều rất mang một hơi hướng kiêu hãnh của Ngụy Hồng, còn đám người trước mặt lại như một bầy chó sói, điên khùng đói khát
Đám người này chắc chắn có vấn đề
...
"Diệp Vô Tâm, cô đừng ngăn cản tôi" Tiểu Tình cắn môi, cố gắng thuyết phục Diệp Vô Tâm, nhưng từ đầu đến cuối hầu như cô ta không hề có phản ứng nào nữa
"Tôi có nói sẽ ngăn cản cô sao? Đi đi" Diệp Vô Tâm lạnh giọng tựa lưng vào mép cửa, gương mặt thờ ơ lãnh đạm
Tống Tiểu Tình mới thật sự bị Diệp Vô Tâm xoay như chong chóng, cô không hiểu nổi hành động này của cô ta
Diệp Vô Tâm đồng ý tha cho cô thật sao?
"Cô...thả chúng tôi đi?" Tiểu Tình đờ người, đáy mắt cô như vực thẩm thăm dò Diệp Vô Tâm. Ngược lại, Diệp Vô Tâm còn rất bình tĩnh, như chẳng hề có việc gì liên quan đến mình.
"Nhưng mà Ngụy Hồng phái cô đến giám sát tôi, nếu tôi chạy thoát rồi thì cô phải thế nào?" Tiểu Tình không nhẫn tâm, cô tuy rất muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này nhưng làm sao có thể để lại một đống hậu quả nghiêm trọng cho Diệp Vô Tâm gánh lấy chứ.
Cô thừa sức biết rõ Ngụy Hồng là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, độc đoán đến mức nào, sao lại có thể đẩy Diệp Vô Tâm vào con đường chết. Chẳng phải giới hắc đạo luôn có một quy luật ngầm sao?
Nếu như không tuân theo có phải chỉ còn một con đường duy nhất để đi đó chính là cái chết.
...
Phó Quân Hạo nhíu mày quan sát một lúc, tên to con nhận được điện thoại liền bạo dạng chỉ thị cho đám đàn em đứng canh chừng xung quanh, sau đó hắn lập tức rời đi ngay. Phó Quân Hạo lại vô cùng hiếu kỳ, anh rất muốn biết đám người lạ mặt này do ai phái đến mà lại có mặt tại khu rừng trúc thuộc địa phận của Ngụy gia
Phó Quân Hạo cẩn thận lui người ra sau, tiếp theo đó chậm rãi bám theo sau tên đầu xỏ vừa rời đi
Anh đuổi theo tên đầu xỏ một đoạn khá xa, phát hiện gã dừng lại trước một bụi trúc lớn, Phó Quân Hạo cũng nhanh chống nép người nắp vào, thận trọng quan sát một lúc.
Dường như tên đầu xỏ đang nói gì với một người nào đó nhưng lại bị chính bụi trúc lớn ấy che khuất, Phó Quân Hạo lại đứng ở vị trí không thể quan sát rõ được người đàn ông đứng sau là ai. Anh nhích người ra khỏi bụi trúc mắt mở to nhìn thấy mập mờ vóc dáng kẻ đang nói chuyện với tên đầu xỏ.
Đến khi người đàn ông đứng sau bụi trúc rút lấy một cọc tiền dày cộm đưa cho tên đầu xỏ, Phó Quân Hạo mới thực sự nhìn rõ mồn một người đàn ông đó
"Sao lại là ông ta?" Phó Quân Hạo nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, sắc mặt khó coi đến tột độ
Lý Giả Vinh...
...
Diệp Vô Tâm nhìn thấu tâm tư của Tống Tiểu Tình, ngay từ đầu cô đã có ý định thả Tiểu Tình đi nhưng không có cơ hội, ngày hôm nay, thời điểm Vương Minh Hàn xuất hiện thì cô biết đây là thời cơ thích hợp nhất.
"Tự lo cho mình trước đi, cô có rời khỏi đây được hay không đều phải tùy thuộc vào khả năng của cô, tôi chỉ có thể cho cô một lý do thôi" Diệp Vô Tâm hờ hững đáp. Câu nói không đầu không đuôi này khiến Tiểu Tình càng khó hiểu hơn
"Lý do? Lý do gì?" Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi lại. Cùng lúc này, Diệp Vô Tâm đã chậm rãi đảo bước đến bên cạnh Tiểu Tình. Cô từ từ bình thản rút trong người ra một khẩu súng lục, đặt vào tay Tiểu Tình
Tiểu Tình vô thức nhận lấy khẩu súng mà Diệp Vô Tâm đưa cho, đôi mắt cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tâm, sắc mặt kỳ lạ khó hiểu
Còn Diệp Vô Tâm từ đầu đến cuối vẫn giữ trạng thái bình thản đến lạ thường "Cầm lấy súng. Bắn vào tôi"
"Hả?" Tiểu Tình liên tục lắc đầu "Không được, tôi không thể làm vậy?"
Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Cô muốn rời khỏi đây chỉ có cách này" Vừa nói Diệp Vô Tâm vừa kéo tay Tiểu Tình, giúp cô điều chỉnh khẩu súng nằm gọn trong lòng bàn tay
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ cho cô một lý do để sống sót. Đó chính là khiến tôi bị thương"
Nói đến đây, Diệp Vô Tâm nắm lấy ngón chỏ của Tiểu Tình đặt vào cò súng, sau đó lại kéo hai bàn tay cằm súng của Tiểu Tình tự đặt vào bụng mình
Tiểu Tình nhíu mày lắc đầu khước từ "Không"
Diệp Vô Tâm biết rõ bản tính Tiểu Tình rất lương thiện, lớn lên trong một gia đình gia giáo rất tốt, bảo cô giết người còn khó hơn bắt cô chết. Nhưng mà, để tự cứu lấy bản thân mình, tình thế trước mắt chỉ có cách này
"Nổ súng đi" Diệp Vô Tâm vừa hét lên thì "Pằng" một tiếng, viên đạn từ nòng súng đen ngòm bay vụt ra ngoài, lực đạo mạnh kinh người mà xuyên thủng bụng Diệp Vô Tâm.
Từ vị trí viên đạn vừa đâm trổ qua, một dòng máu cũng theo đó mà trào ra ngoài. Diệp Vô Tâm nhăn nhó ngã xuống đất
Tiểu Tình còn chưa định hình nổi bản thân vừa làm ra chuyện gì. Sống lưng lạnh toát gần như bao trùm hết tâm trí cô vào lúc này
Là Diệp Vô Tâm đã ấn vào cò súng.
Tiểu Tình cố gắng bình tĩnh nhào đến giữ chặt vết thương đang liên tục chảy máu của Diệp Vô Tâm nhưng một khắc sau đó, cô cảm nhận cổ tay mình đau buốt, gân xanh cũng nổi lên
"Còn không chạy đi" Diệp Vô Tâm cắn chặt môi, đẩy Tống Tiểu Tình ra "Tôi không chết được, người của Ngụy gia sẽ tới"
"Diệp Vô Tâm, hứa với tôi không được chết" Tiểu Tình đứng dậy, cô không an tâm nhưng cô biết tình hình lúc này nghiêm trọng đến mức nào. Chỉ có thể mặc kệ mà rời đi.
"Tôi không chết trước cô. Ra khỏi phòng rẽ trái, đi một lúc sẽ nhìn thấy một cánh cửa khóa bằng mật mã. 1420 chính là mã mở cửa. Len theo lối rừng trúc sẽ thấy một vách núi, đi hết vách núi sẽ ra được đường lớn"
Tiểu Tình gật đầu đã ghi nhớ rõ ràng chỉ dẫn của Diệp Vô Tâm, cô cõng Đậu Đỏ lên lưng, dự tính xông ra ngoài thì âm thanh ngắt quãng của Diệp Vô Tâm khiến cô phải đứng khựng lại
"Nhớ. Cẩn thận"
Tiểu Tình mỉm cười bất đắc dĩ ngay sau đó liền cõng Đậu Đỏ rời đi. Cô dựa theo hướng dẫn của Diệp Vô Tâm chạy đến cánh cửa có mật mã liền thực hiện thao tác nhập mật khẩu.
Không ngờ lúc này, vài tên thuộc hạ của Ngụy Hồng đi ngang qua lại vô tình nhìn thấy. Bọn chúng truy hô lên, tức tốc đuổi theo cô để truy bắt lại
Cánh cửa vừa được hé mở Tiểu Tình ôm Đậu Đỏ thu người nhảy ra bên ngoài. Cô đặt Đậu Đỏ xuống, dùng hết sức đóng sầm cánh cửa đó lại.
Cánh cửa này được thiết lập bằng hệ thống tự động, phải cách nhau ba mươi phút mới có thể mở ra một lần. Cứ cho là đã an toàn
Tiểu Tình trầm mặc đứng sau, hai tay cô áp lên cửa "Diệp Vô Tâm, cảm ơn cô"
Tiểu Tình vừa tính dẫn Đậu Đỏ rời đi thì cô vô thức nhìn thấy một thứ gì đó khiến cô phải quay đầu cảnh giác mà dừng lại. Bên dưới mặt đất nhô lên một sợi dây điện, vùng đất xung quanh lại có dấu hiệu bị đào bới
Đậu Đỏ ngơ ngác ngác nhìn theo hướng mắt của Tiểu Tình, bé con cúi xuống vừa tính chạm vào thì bị cô nhanh tay giữ bé lại
"Con đừng nghịch, để mẹ xem"
"Dạ" Đậu Đỏ ngoan ngoãn đi ra xa khỏi chỗ đó. Tiểu Tình mỉm cười rồi quay lại, cô dùng tay đào lớp đất xung quanh lên.
Ngay khi lớp đất bị đào lên, thứ hiện ra ngày càng rõ ràng là một cái hộp vuông, Tiểu Tình nhấc cái hộp lên xem thì trái tim cô gần như ngừng đập hẳn
Là bom. Lại là bom
Tiểu Tình sững người, ngồi ngơ ngác nhìn cái thứ quỷ quái gọi là bom này cứ nhảy từng nhịp trước mặt cô. Ba mươi tám phút mười lăm giây...
Mãi đến khi tiếng Đậu Đỏ the thé bên tai cô mới hoàn hồn
"Mẹ Tiểu Tình, mẹ xem ở đây có rất nhiều thứ đó"
Tiểu Tình hướng mắt về vị trí Đậu Đỏ đứng, cô chạy đến, nhìn xung quanh, đúng thật là có rất nhiều dây điện.
Đậu Đỏ chạy đến một nơi cách đó không xa, chỉ tay vào một góc "Mẹ ơi, ở đây cũng có"
"Còn ở đây nữa"
"Đây nữa nè mẹ ơi"
Tiểu Tình cứ theo hướng Đậu Đỏ chỉ mà chạy đến, quả thật đều là bom. Đậu Đỏ càng nói thì trái tim cô gần như đập càng nhanh hơn mà không tuân theo quy luật nào cả
Tiểu Tình không theo hướng mà Diệp Vô Tâm đã chỉ dẫn, cô dẫn Đậu Đỏ chạy vòng ra khỏi khu rừng trúc, cố gắng tìm viện binh để báo ngay chuyện này
Nếu như cả khu rừng này phát nổ, không thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Ngụy Hồng cùng Vương Minh Hàn đều ở bên trong, chỉ sợ hắc đạo sẽ vì chuyện này mà nổi lên một trận mưa máu
...
Tống Ái Như bức rức trong người khó chịu mà lẽn khỏi phạm vi giám sát của thuộc hạ Vương Minh Hàn, bọn họ cũng rất bận rộn quan sát tình hình của lão đại bọn họ nên cũng chẳng mãi mai để ý đến cô.
Tống Ái Như vô tâm vô giác đi vào sâu trong khu rừng trúc, tiếng sột soạt bên tai càng lớn, cô nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh.
Lúc nãy hình như Phó tiên sinh cũng đi về hướng này.
Tống Ái Như cứ bước chân trái một bước rồi chân phải một bước, rốt cuộc cuối cùng cũng không biết được mình đang ở nơi nào.
Nhưng cô lại thấy được một điều khiến cô vui mừng hơn cả trúng số
"Tiểu Tình, Đậu Đỏ" Tống Ái Như vui mừng, lớn tiếng gọi, tay liên tục vẫy vẫy
Tiểu Tình nhìn thấy Tống Ái Như gần như gặp được cứu tinh, cô tức thời chạy đến, giao Đậu Đỏ cho Tống Ái Như
"Trời ơi, Tiểu Tình, em vẫn bình an vô sự, thật tạ ơn trời đất" Tống Ái Như mừng suýt khóc, cô chấp tay lại khấn vái trời cao
"Chưa bình an được đâu" Tiểu Tình nhíu mày, quan sát xung quanh. Tống Ái Như lại an tâm nắm lấy tay cô mà nói "Em không sao thì tốt rồi, em không biết đâu, bác hai lo cho em nên đã tìm đến đây, hiện giờ bác ấy đang nói chuyện với Ngụy gia ở bên trong"
Tiểu Tình nghe xong sắc mặt tái xanh "Cái gì? Chị nói cha tôi ở bên trong tìm gặp Ngụy Hồng"
Tống Ái Như mỉm cười gật đầu "Còn có Phó tổng nữa, anh ấy cũng đến đây tìm em"
Cô biết ngay mà, cha cô chắc chắn sẽ dùng thế lực của Ngụy Hồng để tìm cô. Cha làm sao biết cô bị Lý Giả Vinh bắt đi chứ?
Trời à...Tống Ái Như càng nói càng khiến Tiểu Tình khó thở, hai người đàn ông cô yêu quý nhất đều đồng thời vì cô mà xuất hiện ở đây. Đây lại còn là nơi cực kỳ nguy hiểm vào thời khắc này.
Phải làm sao đây?
Tống Ái Như thấy sắc mặt Tiểu Tình cứ ngây ra, cô không nhịn được mà cố tình quấy rầy "Tiểu Tình, em làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Tiểu Tình ngây người một lúc, hô hấp cũng bắt đầu không yên mà trở nên dồn dập hơn. Cô nhíu mày giữ lấy hai vai của Tống Ái Như
"Chị phải giúp tôi, chị vào bên trong, báo với cha tôi là xung quanh rừng trúc đều bị người ta đặt bom, bảo mọi người lặp tức rời đi ngay. Chỉ còn không quá hai mươi lăm phút thôi"
Phản ứng đầu tiên của Tống Ái Như đó chính là run rẩy, tay chân luống cuống lên
"Em nói có bom? Ở...ở đâu?"
Tiểu Tình mệt mỏi lặp lại một lần nữa "Có bom, quanh rừng trúc, bảo mọi người rời đi ngay"
Cô cúi xuống hôn lên trán Đậu Đỏ "Đưa Đậu Đỏ đi ngay, tôi không có thời gian nói nhiều"
Tống Ái Như níu áo Tiểu Tình lại, đôi mắt rưng rưng dòng lệ "Em đi cùng chị đi, ở đây rất nguy hiểm. Đã biết có bom rồi thì còn vào đó làm gì"
Tiểu Tình không có phản ứng gì thái quá như trước kia, giờ phút này cô lại trầm lặng như một giọt nước "Tôi phải đi tìm Phó Quân Hạo, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy gặp nguy hiểm, cứ báo với cha tôi là tôi đã thoát ra ngoài rồi, không còn ở Ngụy gia nữa. Chỉ cần như vậy"
Tống Tiểu Tình quay mặt đi, không một lần nào lưu luyến nhìn lại, tâm tư bây giờ cô đều dồn hết đến việc tìm Phó Quân Hạo.
Dưới chân chúng ta đều là bom. Phó Quân Hạo, anh rốt cuộc đang ở đâu hả?
Mặc dù cô ấy đã ba lần bảy lượt cứu cô nhưng mà suy cho cùng cô ta cũng là thuộc hạ của Ngụy Hồng, Tiểu Tình làm sao có thể không đề phòng được.
"Cô đủ sức chạy được bao xa" Diệp Vô Tâm trực diện mắt đối mắt với Tiểu Tình, dù ở khoảng cách khá xa nhưng không gian giữa hai người họ vô cùng trống trải, vì vậy tầm nhìn giữa bọn họ chỉ chứa đựng đối phương.
"Không cần biết có trốn thoát được khỏi đây hay không, nhưng tôi nhất định phải thử một lần" Tiểu Tình lạnh giọng, ngữ khí hạ quyết tâm. Phải, cô chưa bao giờ phục tùng số phận bị sắp đặt trước. Làm sao có thể chưa đánh đã đầu hàng.
"Bên ngoài đều là người của Ngụy gia canh giữ, cô muốn trốn bằng cách nào?" Diệp Vô Tâm nhướng mày đắc ý hỏi Tiểu Tình. Không phải cô không biết bên ngoài đều là thuộc hạ của Ngụy Hồng, nguy hiểm trùng trùng, nếu như lần này sơ hở bị bắt lại, có phải ngay cả xương cũng khó mà toàn vẹn được.
Tiểu Tình cô không còn lựa chọn nào khác, không thể cứ ở đây, quá nguy hiểm. Bên cạnh cô còn có Đậu Đỏ, cô làm sao có thể yên tâm đây "Diệp Vô Tâm, trước đây chúng ta từng chạm trán vài lần, cũng xem như là có quen biết, nếu như cô để tôi đưa Đậu Đỏ đi thì đại ân đại đức này của cô. Tống Tiểu Tình tôi, sẽ có một ngày hoàn trả gấp bội"
"Là Tống tiểu thư đang cầu xin tôi?" Diệp Vô Tâm mỉm cười, đắc ý hỏi lại
Tiểu Tình nhíu mày, không hề đắn đo suy nghĩ liền trả lời "Phải"
...
Bên ngoài có động tĩnh cũng như không hề có, Vương Minh Hàn lạnh lùng trừng mắt đối diện với Ngụy Hồng mà không có lấy một chút nhún nhường nào.
Phó Quân Hạo gần như chạy khắp nơi để quan sát. Anh liên tục điều động người ra ra vào vào để ứng phó khi có tình huống mất kiểm soát xảy ra
Chiếc xe của Tống lão gia dừng lại trước bãi sân lớn, trợ lý Dương nhanh chóng bước xuống mở cửa xe. Tống lão gia lạnh lùng đi vào trong.
Không lâu sau đó, Phó Quân Hạo lại nhìn thấy một chiếc xe trắng bám theo sau xe của Tống lão gia, đến trước bãi sân lớn Ngụy gia thì dừng hẳn lại.
Phó Quân Hạo nhíu mày khó chịu "Tống Ái Như, sao cô ta cũng theo đến đây?"
Phó Quân Hạo sợ nhất chính là bất ngờ xảy ra sự cố, anh không cho phép chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh. Bằng mọi giá, anh cũng không cho phép ai phá hỏng kế hoạch giải thoát Tiểu Tình
Phó Quân Hạo ra hiệu của thuộc hạ của Vương Minh Hàn bảo Tống Ái Như vào đây gặp anh
Tống Ái Như vừa rời khỏi xe đã bị thuộc hạ của Vương Minh Hàn mời đi. Cô ta càng ngạc nhiên khi bắt gặp Phó Quân Hạo lén lút nấp ở sau khu rừng trúc
"Phó tổng, anh cũng đến đây tìm Tiểu Tình sao?" Tống Ái Như vui mừng khi phát hiện Phó Quân Hạo cũng đến đây, vì cô cho rằng thêm một người thêm một phần sức. Nhưng ngược lại, Phó Quân Hạo lại cực kỳ không muốn có thêm kẻ quấy nhiễu khiến anh mất kiểm soát như thế này
"Chị về đi, ở đây có chúng tôi lo"
Phó Quân Hạo cư nhiên nói thẳng, anh vốn không thích dài dòng, nhất là thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, anh càng sợ có nhiều biến cố hơn
Tống Ái Như lại nhất mực không chịu rời đi, thái độ ương ngạnh không đúng thời điểm này của cô ta càng làm anh khó chịu. Phó Quân Hạo không muốn tranh cãi nên chỉ còn cách bảo thuộc hạ của Vương Minh Hàn bảo vệ sự an toàn cho Tống Ái Như
...
Bên trong sảnh lớn Ngụy gia, Tống lão gia nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy Vương Minh Hàn đã đứng tại đây, ông cũng không có chút ngạc nhiên nào khác.
Vương Minh Hàn theo lễ hậu bối gật đầu chào ông, ông chỉ mỉm cười chào lại, ngoài ra không nói thêm một lời nào.
Tống lão gia uy nghiêm bước đến, khẳng khái trước mặt Ngụy Hồng mà nói "Ngụy lão đại có phải nên giao trả con và cháu gái lại cho tôi rồi không?"
Ngụy Hồng nhướng mày tỏ vẻ lười biếng "Chỗ của Ngụy Hồng này không phải là trường mẫu giáo, hết người này đến người khác lần lượt đến đây tìm người. Nếu như có ai đó mất tích, tôi nghĩ các người nên đến sở cảnh sát mới đúng"
Vương Minh Hàn vẫn thản nhiên, hai tay đặt trong túi quần, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh
"Việc Tống tiểu thư mất tích bên ngoài mọi người đều cho rằng là Ngụy gia các người đã làm, việc này có gì giải thích không Ngụy lão đại"
Ngụy Hồng hút một hơi thuốc dài ngoằn, hít hà mà nhả khói "Nếu như người ngoài nói Ngụy Hồng tôi ăn thịt người thì là tôi ăn thịt người thật sao? Vương lão đại, không lẽ người như ngài lại tin vào những tin đồn nhảm nhí này"
"Không có lửa thì làm sao có khói hửm?" Vương Minh Hàn như thể tiếp lời ngay, gần như anh đã sớm đoán được những lời bào chữa từ ông ta
"Nói như thế nghĩa là các người vẫn cho rằng Tống tiểu thư đang ở chỗ tôi" Ngụy Hồng vẫn cứ trưng bày bộ mặt lạnh tanh như sắt đá đó. Bộ dáng của một ông trùm hắc đạo
Vương Minh Hàn cùng Tống lão gia liền đồng thời đáp lại "Phải"
Khí thế mạnh hơn giông tố, cứ nhất nhất khẳng định, ép Ngụy Hồng phải giao người ra
...
Phó Quân Hạo cho người canh chừng Tống Ái Như vì sợ cô ta làm loạn sẽ bứt dây động rừng
Còn về phần anh, vì không an tâm về mọi chuyện mà phải đích thân đi khảo sát một lượt quanh khu rừng trúc. Đi một khoảng mở rộng phạm vi hơn nơi mà thuộc hạ của Vương Minh Hàn kiểm soát, anh vô tình nghe được có tiếng người dẫm đạp lên lá cây đi lại sột soạt.
Phó Quân Hạo len người nép sát vào một bụi trúc, đôi mắt linh hoạt dõi theo đám người kia
Cả thảy gần hai mươi tên, trong đó có một tên rất có dáng vẻ chỉ huy. Bên cạnh còn đặt một chiếc thùng nhỏ nhắn.
Phó Quân Hạo rất chú ý đến chiếc thùng đó vì kích cỡ của nó không phải quá lớn. Thêm vào đó đám người này lén la lén lút càng khiến anh nghi ngờ hơn. Một lúc sau, không biết tên đầu xỏ gọi một cuộc điện thoại cho ai đó mà trông nét mặt hắn ta vô cùng khó coi. Phó Quân Hạo tỉ mỉ chú ý đến từng cử chỉ nhỏ nhất của bọn người này.
Lúc đầu, anh còn cho rằng đây là thuộc hạ của Ngụy gia, nhưng đến khi quan sát kỹ lưỡng một chút, anh mới phát hiện ra bọn người này như một đám ô hợp.
Vì anh từng gặp qua Diệp Vô Tâm, cử chỉ cùng tác phong của cô ta đều rất mang một hơi hướng kiêu hãnh của Ngụy Hồng, còn đám người trước mặt lại như một bầy chó sói, điên khùng đói khát
Đám người này chắc chắn có vấn đề
...
"Diệp Vô Tâm, cô đừng ngăn cản tôi" Tiểu Tình cắn môi, cố gắng thuyết phục Diệp Vô Tâm, nhưng từ đầu đến cuối hầu như cô ta không hề có phản ứng nào nữa
"Tôi có nói sẽ ngăn cản cô sao? Đi đi" Diệp Vô Tâm lạnh giọng tựa lưng vào mép cửa, gương mặt thờ ơ lãnh đạm
Tống Tiểu Tình mới thật sự bị Diệp Vô Tâm xoay như chong chóng, cô không hiểu nổi hành động này của cô ta
Diệp Vô Tâm đồng ý tha cho cô thật sao?
"Cô...thả chúng tôi đi?" Tiểu Tình đờ người, đáy mắt cô như vực thẩm thăm dò Diệp Vô Tâm. Ngược lại, Diệp Vô Tâm còn rất bình tĩnh, như chẳng hề có việc gì liên quan đến mình.
"Nhưng mà Ngụy Hồng phái cô đến giám sát tôi, nếu tôi chạy thoát rồi thì cô phải thế nào?" Tiểu Tình không nhẫn tâm, cô tuy rất muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này nhưng làm sao có thể để lại một đống hậu quả nghiêm trọng cho Diệp Vô Tâm gánh lấy chứ.
Cô thừa sức biết rõ Ngụy Hồng là kẻ tàn nhẫn máu lạnh, độc đoán đến mức nào, sao lại có thể đẩy Diệp Vô Tâm vào con đường chết. Chẳng phải giới hắc đạo luôn có một quy luật ngầm sao?
Nếu như không tuân theo có phải chỉ còn một con đường duy nhất để đi đó chính là cái chết.
...
Phó Quân Hạo nhíu mày quan sát một lúc, tên to con nhận được điện thoại liền bạo dạng chỉ thị cho đám đàn em đứng canh chừng xung quanh, sau đó hắn lập tức rời đi ngay. Phó Quân Hạo lại vô cùng hiếu kỳ, anh rất muốn biết đám người lạ mặt này do ai phái đến mà lại có mặt tại khu rừng trúc thuộc địa phận của Ngụy gia
Phó Quân Hạo cẩn thận lui người ra sau, tiếp theo đó chậm rãi bám theo sau tên đầu xỏ vừa rời đi
Anh đuổi theo tên đầu xỏ một đoạn khá xa, phát hiện gã dừng lại trước một bụi trúc lớn, Phó Quân Hạo cũng nhanh chống nép người nắp vào, thận trọng quan sát một lúc.
Dường như tên đầu xỏ đang nói gì với một người nào đó nhưng lại bị chính bụi trúc lớn ấy che khuất, Phó Quân Hạo lại đứng ở vị trí không thể quan sát rõ được người đàn ông đứng sau là ai. Anh nhích người ra khỏi bụi trúc mắt mở to nhìn thấy mập mờ vóc dáng kẻ đang nói chuyện với tên đầu xỏ.
Đến khi người đàn ông đứng sau bụi trúc rút lấy một cọc tiền dày cộm đưa cho tên đầu xỏ, Phó Quân Hạo mới thực sự nhìn rõ mồn một người đàn ông đó
"Sao lại là ông ta?" Phó Quân Hạo nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, sắc mặt khó coi đến tột độ
Lý Giả Vinh...
...
Diệp Vô Tâm nhìn thấu tâm tư của Tống Tiểu Tình, ngay từ đầu cô đã có ý định thả Tiểu Tình đi nhưng không có cơ hội, ngày hôm nay, thời điểm Vương Minh Hàn xuất hiện thì cô biết đây là thời cơ thích hợp nhất.
"Tự lo cho mình trước đi, cô có rời khỏi đây được hay không đều phải tùy thuộc vào khả năng của cô, tôi chỉ có thể cho cô một lý do thôi" Diệp Vô Tâm hờ hững đáp. Câu nói không đầu không đuôi này khiến Tiểu Tình càng khó hiểu hơn
"Lý do? Lý do gì?" Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi lại. Cùng lúc này, Diệp Vô Tâm đã chậm rãi đảo bước đến bên cạnh Tiểu Tình. Cô từ từ bình thản rút trong người ra một khẩu súng lục, đặt vào tay Tiểu Tình
Tiểu Tình vô thức nhận lấy khẩu súng mà Diệp Vô Tâm đưa cho, đôi mắt cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Tâm, sắc mặt kỳ lạ khó hiểu
Còn Diệp Vô Tâm từ đầu đến cuối vẫn giữ trạng thái bình thản đến lạ thường "Cầm lấy súng. Bắn vào tôi"
"Hả?" Tiểu Tình liên tục lắc đầu "Không được, tôi không thể làm vậy?"
Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Cô muốn rời khỏi đây chỉ có cách này" Vừa nói Diệp Vô Tâm vừa kéo tay Tiểu Tình, giúp cô điều chỉnh khẩu súng nằm gọn trong lòng bàn tay
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ cho cô một lý do để sống sót. Đó chính là khiến tôi bị thương"
Nói đến đây, Diệp Vô Tâm nắm lấy ngón chỏ của Tiểu Tình đặt vào cò súng, sau đó lại kéo hai bàn tay cằm súng của Tiểu Tình tự đặt vào bụng mình
Tiểu Tình nhíu mày lắc đầu khước từ "Không"
Diệp Vô Tâm biết rõ bản tính Tiểu Tình rất lương thiện, lớn lên trong một gia đình gia giáo rất tốt, bảo cô giết người còn khó hơn bắt cô chết. Nhưng mà, để tự cứu lấy bản thân mình, tình thế trước mắt chỉ có cách này
"Nổ súng đi" Diệp Vô Tâm vừa hét lên thì "Pằng" một tiếng, viên đạn từ nòng súng đen ngòm bay vụt ra ngoài, lực đạo mạnh kinh người mà xuyên thủng bụng Diệp Vô Tâm.
Từ vị trí viên đạn vừa đâm trổ qua, một dòng máu cũng theo đó mà trào ra ngoài. Diệp Vô Tâm nhăn nhó ngã xuống đất
Tiểu Tình còn chưa định hình nổi bản thân vừa làm ra chuyện gì. Sống lưng lạnh toát gần như bao trùm hết tâm trí cô vào lúc này
Là Diệp Vô Tâm đã ấn vào cò súng.
Tiểu Tình cố gắng bình tĩnh nhào đến giữ chặt vết thương đang liên tục chảy máu của Diệp Vô Tâm nhưng một khắc sau đó, cô cảm nhận cổ tay mình đau buốt, gân xanh cũng nổi lên
"Còn không chạy đi" Diệp Vô Tâm cắn chặt môi, đẩy Tống Tiểu Tình ra "Tôi không chết được, người của Ngụy gia sẽ tới"
"Diệp Vô Tâm, hứa với tôi không được chết" Tiểu Tình đứng dậy, cô không an tâm nhưng cô biết tình hình lúc này nghiêm trọng đến mức nào. Chỉ có thể mặc kệ mà rời đi.
"Tôi không chết trước cô. Ra khỏi phòng rẽ trái, đi một lúc sẽ nhìn thấy một cánh cửa khóa bằng mật mã. 1420 chính là mã mở cửa. Len theo lối rừng trúc sẽ thấy một vách núi, đi hết vách núi sẽ ra được đường lớn"
Tiểu Tình gật đầu đã ghi nhớ rõ ràng chỉ dẫn của Diệp Vô Tâm, cô cõng Đậu Đỏ lên lưng, dự tính xông ra ngoài thì âm thanh ngắt quãng của Diệp Vô Tâm khiến cô phải đứng khựng lại
"Nhớ. Cẩn thận"
Tiểu Tình mỉm cười bất đắc dĩ ngay sau đó liền cõng Đậu Đỏ rời đi. Cô dựa theo hướng dẫn của Diệp Vô Tâm chạy đến cánh cửa có mật mã liền thực hiện thao tác nhập mật khẩu.
Không ngờ lúc này, vài tên thuộc hạ của Ngụy Hồng đi ngang qua lại vô tình nhìn thấy. Bọn chúng truy hô lên, tức tốc đuổi theo cô để truy bắt lại
Cánh cửa vừa được hé mở Tiểu Tình ôm Đậu Đỏ thu người nhảy ra bên ngoài. Cô đặt Đậu Đỏ xuống, dùng hết sức đóng sầm cánh cửa đó lại.
Cánh cửa này được thiết lập bằng hệ thống tự động, phải cách nhau ba mươi phút mới có thể mở ra một lần. Cứ cho là đã an toàn
Tiểu Tình trầm mặc đứng sau, hai tay cô áp lên cửa "Diệp Vô Tâm, cảm ơn cô"
Tiểu Tình vừa tính dẫn Đậu Đỏ rời đi thì cô vô thức nhìn thấy một thứ gì đó khiến cô phải quay đầu cảnh giác mà dừng lại. Bên dưới mặt đất nhô lên một sợi dây điện, vùng đất xung quanh lại có dấu hiệu bị đào bới
Đậu Đỏ ngơ ngác ngác nhìn theo hướng mắt của Tiểu Tình, bé con cúi xuống vừa tính chạm vào thì bị cô nhanh tay giữ bé lại
"Con đừng nghịch, để mẹ xem"
"Dạ" Đậu Đỏ ngoan ngoãn đi ra xa khỏi chỗ đó. Tiểu Tình mỉm cười rồi quay lại, cô dùng tay đào lớp đất xung quanh lên.
Ngay khi lớp đất bị đào lên, thứ hiện ra ngày càng rõ ràng là một cái hộp vuông, Tiểu Tình nhấc cái hộp lên xem thì trái tim cô gần như ngừng đập hẳn
Là bom. Lại là bom
Tiểu Tình sững người, ngồi ngơ ngác nhìn cái thứ quỷ quái gọi là bom này cứ nhảy từng nhịp trước mặt cô. Ba mươi tám phút mười lăm giây...
Mãi đến khi tiếng Đậu Đỏ the thé bên tai cô mới hoàn hồn
"Mẹ Tiểu Tình, mẹ xem ở đây có rất nhiều thứ đó"
Tiểu Tình hướng mắt về vị trí Đậu Đỏ đứng, cô chạy đến, nhìn xung quanh, đúng thật là có rất nhiều dây điện.
Đậu Đỏ chạy đến một nơi cách đó không xa, chỉ tay vào một góc "Mẹ ơi, ở đây cũng có"
"Còn ở đây nữa"
"Đây nữa nè mẹ ơi"
Tiểu Tình cứ theo hướng Đậu Đỏ chỉ mà chạy đến, quả thật đều là bom. Đậu Đỏ càng nói thì trái tim cô gần như đập càng nhanh hơn mà không tuân theo quy luật nào cả
Tiểu Tình không theo hướng mà Diệp Vô Tâm đã chỉ dẫn, cô dẫn Đậu Đỏ chạy vòng ra khỏi khu rừng trúc, cố gắng tìm viện binh để báo ngay chuyện này
Nếu như cả khu rừng này phát nổ, không thể lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Ngụy Hồng cùng Vương Minh Hàn đều ở bên trong, chỉ sợ hắc đạo sẽ vì chuyện này mà nổi lên một trận mưa máu
...
Tống Ái Như bức rức trong người khó chịu mà lẽn khỏi phạm vi giám sát của thuộc hạ Vương Minh Hàn, bọn họ cũng rất bận rộn quan sát tình hình của lão đại bọn họ nên cũng chẳng mãi mai để ý đến cô.
Tống Ái Như vô tâm vô giác đi vào sâu trong khu rừng trúc, tiếng sột soạt bên tai càng lớn, cô nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh.
Lúc nãy hình như Phó tiên sinh cũng đi về hướng này.
Tống Ái Như cứ bước chân trái một bước rồi chân phải một bước, rốt cuộc cuối cùng cũng không biết được mình đang ở nơi nào.
Nhưng cô lại thấy được một điều khiến cô vui mừng hơn cả trúng số
"Tiểu Tình, Đậu Đỏ" Tống Ái Như vui mừng, lớn tiếng gọi, tay liên tục vẫy vẫy
Tiểu Tình nhìn thấy Tống Ái Như gần như gặp được cứu tinh, cô tức thời chạy đến, giao Đậu Đỏ cho Tống Ái Như
"Trời ơi, Tiểu Tình, em vẫn bình an vô sự, thật tạ ơn trời đất" Tống Ái Như mừng suýt khóc, cô chấp tay lại khấn vái trời cao
"Chưa bình an được đâu" Tiểu Tình nhíu mày, quan sát xung quanh. Tống Ái Như lại an tâm nắm lấy tay cô mà nói "Em không sao thì tốt rồi, em không biết đâu, bác hai lo cho em nên đã tìm đến đây, hiện giờ bác ấy đang nói chuyện với Ngụy gia ở bên trong"
Tiểu Tình nghe xong sắc mặt tái xanh "Cái gì? Chị nói cha tôi ở bên trong tìm gặp Ngụy Hồng"
Tống Ái Như mỉm cười gật đầu "Còn có Phó tổng nữa, anh ấy cũng đến đây tìm em"
Cô biết ngay mà, cha cô chắc chắn sẽ dùng thế lực của Ngụy Hồng để tìm cô. Cha làm sao biết cô bị Lý Giả Vinh bắt đi chứ?
Trời à...Tống Ái Như càng nói càng khiến Tiểu Tình khó thở, hai người đàn ông cô yêu quý nhất đều đồng thời vì cô mà xuất hiện ở đây. Đây lại còn là nơi cực kỳ nguy hiểm vào thời khắc này.
Phải làm sao đây?
Tống Ái Như thấy sắc mặt Tiểu Tình cứ ngây ra, cô không nhịn được mà cố tình quấy rầy "Tiểu Tình, em làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Tiểu Tình ngây người một lúc, hô hấp cũng bắt đầu không yên mà trở nên dồn dập hơn. Cô nhíu mày giữ lấy hai vai của Tống Ái Như
"Chị phải giúp tôi, chị vào bên trong, báo với cha tôi là xung quanh rừng trúc đều bị người ta đặt bom, bảo mọi người lặp tức rời đi ngay. Chỉ còn không quá hai mươi lăm phút thôi"
Phản ứng đầu tiên của Tống Ái Như đó chính là run rẩy, tay chân luống cuống lên
"Em nói có bom? Ở...ở đâu?"
Tiểu Tình mệt mỏi lặp lại một lần nữa "Có bom, quanh rừng trúc, bảo mọi người rời đi ngay"
Cô cúi xuống hôn lên trán Đậu Đỏ "Đưa Đậu Đỏ đi ngay, tôi không có thời gian nói nhiều"
Tống Ái Như níu áo Tiểu Tình lại, đôi mắt rưng rưng dòng lệ "Em đi cùng chị đi, ở đây rất nguy hiểm. Đã biết có bom rồi thì còn vào đó làm gì"
Tiểu Tình không có phản ứng gì thái quá như trước kia, giờ phút này cô lại trầm lặng như một giọt nước "Tôi phải đi tìm Phó Quân Hạo, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy gặp nguy hiểm, cứ báo với cha tôi là tôi đã thoát ra ngoài rồi, không còn ở Ngụy gia nữa. Chỉ cần như vậy"
Tống Tiểu Tình quay mặt đi, không một lần nào lưu luyến nhìn lại, tâm tư bây giờ cô đều dồn hết đến việc tìm Phó Quân Hạo.
Dưới chân chúng ta đều là bom. Phó Quân Hạo, anh rốt cuộc đang ở đâu hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.