Muốn Công Lược Hắn, Vậy Mà Hắn Đã Yêu Ta
Chương 6: Tiêu Tĩnh rất mờ mịt
Yên Ba Giang Nam
03/06/2021
Editor: Y Tâm
Beta: Alice
- ----------------------
Đang nói chuyện thì có cung nhân vào bẩm báo, Như công chúa và Huệ công chúa đã tới.
Hai vị công chúa cùng Lâm Kiều tuổi tác không cách biệt quá xa, Như công chúa tám tuổi mà Huệ công chúa sáu tuổi, trong cung lại đặc biệt được sủng ái, dưỡng thành tính tình hoạt bát, sau khi các nàng đi vào hành lễ, Như công chúa Tiêu Hi liền chạy tới bên cạnh Hoàng hậu làm nũng: "Mẫu hậu, ta muốn ăn bánh đậu xanh sữa*”.
Hoàng hậu sớm đã sai người chuẩn bị, cười cười gõ vào đầu của nàng một cái, nói: "Về sau Kiều Kiều và các ngươi sẽ cùng nhau đi học, các ngươi là tỷ tỷ nên phải quan tâm nàng, biết chưa?"
Tiêu Hi nói: "Ta sẽ chiếu cố biểu muội."
Huệ công chúa Tiêu Sơ chạy tới bên người Lâm Kiều, kéo tay nàng nói: "Thật tốt quá, trong cung ta vốn nhỏ tuổi nhất, bây giờ có một vị muội muội, ta cũng có thể làm tỷ tỷ."
Tiêu Sơ cùng Lâm Kiều sinh cùng năm, tuy nhiên Tiêu Sơ sinh sớm hơn vài tháng.
Lâm Kiều có chút xấu hổ cúi đầu, nắm tay Tiêu Sơ: "Biểu tỷ."
Tiêu Sơ vô cùng cao hứng, mẫu phi nàng được sủng ái, nàng lại là hài tử nhỏ tuổi nhất trong cung, được nuôi dưỡng thành tính tình ngây thơ, lúc này liền lấy ngọc bội hồ điệp đeo ở bên eo đem đưa cho Lâm Kiều, giả bộ nghiêm túc: "Mẫu thân nói trưởng bối nhìn thấy vãn bối nên cho lễ vật, đây là ta cho biểu muội."
Câu nói này khiến cho mọi người trong phòng đều bật cười.
Lâm Kiều cũng có chút dở khóc dở cười, nàng gả cho Tiêu Tĩnh không bao lâu, Tiêu Sơ cũng xuất giá, quan hệ giữa 2 người các nàng chỉ tính là bình thường, chưa từng nghĩ Tiêu Sơ khi còn bé tính tình lại đáng yêu như vậy.
Tiêu Hi cũng tới, nói: "Muội muội ngốc nghếch, biểu muội không phải vãn bối."
Tiêu Sơ có chút mờ mịt nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu ôn nhu nói: "Các ngươi đều cùng một thế hệ, chỉ là Kiều Kiều nhỏ tuổi hơn một chút mà thôi."
Tiêu Sơ nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu, những vẫn đem ngọc bội hồ điệp nhét vào trong tay Lâm Kiều: "Đó cũng là muội muội, cho muội muội."
Lâm Kiều nhận lấy, nói: "Tạ ơn biểu tỷ."
Tiêu Hi nhìn ngọc bội kia, có chút đau lòng gỡ xuống vòng cổ vàng khảm hồng bảo mới đeo mang theo, mấy ngày nay Hoàng hậu vì Lâm Kiều mà bận rộn, hơn nữa cũng căn dặn các nàng ở chung với Lâm Kiều phải thật tốt, cho nên nàng cảm thấy Hoàng hậu rất yêu thích biểu muội mới tới kia, trong lòng buồn bực tức giận, hôm nay cố ý ăn mặc xinh đẹp một phen, vòng cổ vàng khảm hồng bảo kia là vào lễ mừng năm mới có được, nàng đặc biệt rất thích, hôm nay là lần thứ hai nàng đeo.
Thế nhưng Tiêu Hi không nghĩ tới Tiêu Sơ lại hào phóng như vậy, mà trên người nàng chỉ có cái vòng cổ này mới nhìn trân quý so với cái ngọc bội kia.
Tiêu Sơ căn bản không biết tâm tư Tiêu Hi, ngược lại cười nói: "Cái vòng cổ này tỷ tỷ đặc biệt ưa thích, vậy mà tặng cho muội muội, nghĩ đến hẳn là cũng đặc biệt thích muội muội."
Tiêu Hi trừng mắt nhìn Tiêu Sơ, nàng có chỗ nào là ưa thích Lâm Kiều.
Lâm Kiều vẻ mặt kinh hỉ nhìn cái vòng cổ kia, cười đặc biệt ngọt ngào, nhưng lại có chút do dự: "Cái vòng cổ này thật lấp lánh, Hi biểu tỷ lớn lên xinh đẹp, đeo lên thật tương xứng, thế nhưng ta đeo lên liệu có thể trông đẹp mắt bằng Hi biểu tỷ không?"
Tiêu Hi tính tình mặc dù có chút tranh cường háo thắng, nhưng rốt cục cũng là một tiểu cô nương, bị người ta khen một cái mặt liền đỏ lên, chủ động đem vòng cổ đeo lên cho Lâm Kiều: "Không đâu, biểu muội đeo lên chắc chắn rất đẹp mắt."
Lâm Kiều có chút xấu hổ vò khăn, mong đợi nhìn Tiêu Hi: "Thật sao?"
Tiêu Hi còn giúp Lâm Kiều chỉnh lại vị trí vòng cổ, nhìn kỹ một chút nói: "Rất đẹp, biểu muội không tin thì hỏi muội muội đi."
Tiêu Sơ ở một bên dùng sức gật đầu: "Rất đẹp a."
Lâm Kiều nở nụ cười, nhìn về phía Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nói: "Nhìn rất đẹp, Kiều Kiều tặng hai vị tỷ tỷ lễ vật đã chuẩn bị đi?"
Lâm Kiều nhận lấy hai hộp gấm từ trong tay Như Ý, mở hộp lấy ra vòng tay Đa Bảo bên trong, đưa cho Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ.
Vòng tay Đa Bảo là chạm rỗng**, bên trong có hai cái chuông nhỏ, mang theo trên tay khi di chuyển sẽ phát ra âm thanh thanh thúy, rất êm tai.
Tiêu Sơ đung đưa tay: "Ta thích."
Tiêu Hi cũng rất thích, nàng vốn là một hài tử, bị Lâm Kiều dỗ dành một phen liền quên đi những chuyện không vui trong lòng, vui vẻ cùng Lâm Kiều quay quanh nói chuyện và ăn bánh đậu xanh sữa.
Lâm Kiều trong lòng nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử dễ dỗ dành, nếu như hai vị công chúa này tuổi lớn hơn một chút, sợ là không dễ dàng qua lại thân thiết như vậy.
Hoàng hậu thấy ba người các nàng nói chuyện vui vẻ, sai người dâng nước mật ong lên, cùng trưởng công chúa bắt đầu trò chuyện, cũng không tiếp tục quản các nàng nữa.
Tiêu Hi có chút tò mò mà hỏi: "Khoai nướng ăn ngon thật không? Ta mới nếm qua khoai lang viên***, hơn nữa bởi vì là dùng dầu chiên, mẫu thân không cho ta ăn nhiều."
“Ta rất thích, mềm béo còn rất ngọt." Lâm Kiều đại khái đã thăm dò được tính tình của hai vị công chúa: "Muộn chút nữa, chúng ta cho người nướng vài củ nếm thử một chút."
Tiêu Sơ cảm thấy mình là tỷ tỷ cần phải chiếu cố muội muội: "Ta để người đi chuẩn bị, chờ chiều các ngươi đến sân viện ta, chúng ta cùng nhau ăn."
Tiêu Hi gật đầu, nói: "Ta mấy ngày trước mới được vài xấp gấm vóc, các ngươi cũng giúp ta tham khảo nên làm kiểu dáng y phục gì mới tốt."
Tiêu Sơ nói: "Được."
Lâm Kiều tự nhiên đáp ứng, Tiêu Hi tính tình có chút tranh cường háo thắng, lại không có ý đồ xấu gì, chỉ cần thuận theo nàng, lúc nàng khoe khoang chỉ cần biểu hiện hâm mộ như vậy là đủ rồi.
Mà Tiêu Sơ tính tình đơn giản, có lẽ trong cung vẫn luôn nhỏ tuổi nhất, bây giờ gặp nàng nhỏ hơn, đã từng nghĩ muốn làm tỷ tỷ nên rất thỏa mãn.
Chờ Văn Đế đưa mấy vị hoàng tử tới, Lâm Kiều và 2 vị công chúa cũng đã thương lượng xong chuyện sẽ đến phủ Đại trưởng công chúa chơi đùa khi được nghỉ.
Mọi người đứng dậy hành lễ với Văn Đế, Văn Đế bước nhanh về phía trước đỡ Đại trưởng công chúa lên, nói: "Cô mẫu xin đứng lên."
Chờ Thái tử cùng mấy vị hoàng tử hành lễ với Đại trưởng công chúa và hoàng hậu xong, mọi người mới ngồi xuống, hoàng hậu cũng cho người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Văn Đế cười nói: "Về sau biểu muội các ngươi cùng các ngươi ở một chỗ đọc sách, nhớ chiếu cố nàng nhiều một chút, biết không?"
Tiêu Cẩn nghe vậy liền bảo đảm nói: "Phụ hoàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho biểu muội."
Tiêu Tĩnh có cũng được mà không có cũng không sao gật gật đầu.
Tiêu Sâm thái độ lạnh nhạt hữu lễ: "Vâng, phụ hoàng."
Sau khi mọi người dùng xong bữa trưa, Văn Đế bồi Đại trưởng công chúa nói chuyện một lúc, mới đưa Thái tử cùng Nhị hoàng tử rời đi trước.
Mà Tiêu Cẩn ba người bọn họ buổi chiều còn có tiết học, cũng cáo từ trước.
Mọi người rời đi, Hoàng hậu mới lên tiếng: "Cô mẫu, ta để hạ nhân đưa người đi xem một chút nơi ở của Kiều Kiều."
Cũng không phải Hoàng hậu không muốn bồi, mà là cảm thấy Đại trưởng công chúa cùng Lâm Kiều muốn tách ra, sợ là có lời muốn nói, không bằng cho hai người bọn họ chút thời gian.
Đại trưởng công chúa cười nhẹ nói: "Được, ta xem qua một chút rồi liền xuất cung."
Hoàng hậu cũng không giữ lại, chỉ nói rằng: "Cô mẫu nếu rảnh rỗi có thể tiến cung ngồi một chút, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cô mẫu."
Đại trưởng công chúa đồng ý.
Hoàng hậu thấy Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ đang muốn đi, liền gọi các nàng cùng nhau đến bên người, hỏi: "Hôm qua các ngươi tại sao lại trêu chọc Trình quý nhân? Còn đẩy người vào trong hồ?"
Tiêu Hi bĩu môi nói: "Nàng rất đáng ghét, mấy ngày trước đây thân thể ta không thoải mái, phụ hoàng tới thăm ta, vừa cùng ta nói đôi câu, nàng lại sai người đến nói thân thể khó chịu mời phụ hoàng qua đó, thân thể nàng khó chịu có thể xem thái y, sao phải đoạt phụ hoàng với ta?"
Tiêu Sơ ở một bên gật đầu: "Ta cũng ở đó, tỷ tỷ thật đáng thương, phải uống thuốc vừa có mùi còn vừa đắng, hơn nữa chúng ta cũng là hài tử, cần phải được phụ hoàng dỗ dành, nàng là người lớn, vì cái gì không thể tự uống thuốc?"
Những chuyện này kỳ thật hoàng hậu đều biết, nàng còn biết chuyện này Tiêu Cẩn cùng Tiêu Tĩnh cũng tham dự.
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Bây giờ trời đông giá rét, các ngươi đẩy người vào trong hồ, nếu như xảy ra án mạng thì phải làm sao?"
Tiêu Sơ giải thích: "Không đâu, Tứ ca sai người để ý, lập tức kéo người lên rồi."
Tiêu Hi vỗ vào cánh tay Tiêu Sơ: "Đồ ngốc, không nên khai ra Tứ ca."
Tiêu Sơ có chút hoảng: "Không có Tứ ca, Tứ ca cái gì cũng không biết."
Hoàng hậu thần sắc nghiêm túc: "Làm sai đều phải bị phạt, chờ Trình quý nhân khỏe lên, bốn người các ngươi đều phải đi nhận lỗi với nàng, còn phải chép 《Luật Pháp》 3 lần, rõ chưa?"
Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ đều ngoan ngoãn gật đầu, bọn họ mỗi lần làm chuyện sai đều bị phạt, chép sách cũng không phải lần đầu tiên, chẳng qua các nàng không quá hiểu những thứ này là được.
Đại trưởng công chúa sớm đã bảo Vu cô cô dọn dẹp sân viện, hơn nữa để tránh cho Lâm Kiều lại gặp ác mộng, còn cố ý sai người mang ngọc như ý đến.
Cho dù như thế, Đại trưởng công chúa vẫn cẩn thận nhìn sân viện một lần nữa mới yên tâm, Lâm Kiều đi bên cạnh Đại trưởng công chúa, vẻ mặt vẫn luôn ỷ lại không đổi.
Đại trưởng công chúa không căn dặn nữa, những lời kia trước khi tiến cung đã nói xong, nàng chỉ giúp Lâm Kiều sửa sang lại áo choàng một chút: "Ngoại tổ mẫu ở trong phủ chờ ngươi."
Lâm Kiều cầm tay Đại trưởng công chúa, làm nũng nói: "Ngoại tổ mẫu phải nhớ Kiều Kiều đó nha."
"Đứa trẻ ngốc." Đại trưởng công chúa gõ đầu ngoại tôn nữ một cái, nói: "Ngoại tổ mẫu đi đây."
Môi của Lâm Kiều mím chặt, đi theo sau Đại trưởng công chúa ra ngoài.
Đại trưởng công chúa bước chân cũng thả chậm rất nhiều, thế nhưng không bao lâu liền ra khỏi viện công chúa, Đại trưởng công chúa dừng bước: "Được rồi, Kiều Kiều mau trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Kiều nhỏ giọng nói: "Ngoại tổ mẫu đi trước đi."
Đại Trưởng công chúa nói: "Gặp những chuyện không hiểu rõ cứ hỏi Vu cô cô.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn đồng ý.
Đại trưởng công chúa không nói thêm nữa, lại giúp Lâm Kiều sửa sang áo choàng một chút, liền mang theo nha hoàn rời đi.
Lâm Kiều đứng tại cổng viện công chúa, nhìn bóng lưng Đại trưởng công chúa cho đến khi biến mất, lúc này mới quay về, trong lòng không khỏi rơi vào trầm tư, cũng không biết có phải do ở bên ngoại tổ mẫu đã lâu, tính tình của nàng càng ngày càng giống khi còn bé, hay là nói bởi vì trở lại độ tuổi này, dù là trong lòng nàng cảm thấy mình đã là người lớn, nhưng vẫn không khống chế nổi tâm tình của mình?
Vu cô cô ôn nhu nhắc nhở: "Cô nương cẩn thận dưới chân."
Lâm Kiều hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Vu cô cô hỏi: "Cô cô, ta đã bắt đầu nhớ ngoại tổ mẫu rồi, có phải là có chút… quá trẻ con?"
Vu cô cô nghe vậy mỉm cười nói: "Cô nương vốn là hài tử, xưa nay lại không rời Đại trưởng công chúa, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không quen."
Lâm Kiều chắp hai tay sau lưng, nhìn cảnh sắc xung quanh, thở ra một hơi nói: "Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian về sân viện, chờ hai vị biểu tỷ gọi ta ăn khoai nướng."
Vu cô cô đồng ý, dẫn Lâm Kiều về phía sân viện.
Trong phòng bài trí đều dựa theo sở thích của Lâm Kiều, ngay cả rèm che cũng là kiểu Lâm Kiều yêu thích, thế nhưng nàng đứng trong phòng lại cảm thấy có chút lạ lẫm, đây ít nhất cũng là một khởi đầu mới, cùng khởi đầu của đời trước hoàn toàn khác biệt.
Lâm Kiều thay y phục rồi ngồi trên giường, mọi chuyện phải từng bước một đến.
Việc đầu tiên cần làm chính là nghĩ cách lấy lại của hồi môn của mẫu thân, để cho mọi người biết được bộ mặt thật của Lâm gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tĩnh: Ta cảm thấy có người muốn hại ta, nhưng ta lại không có chứng cứ.
Lâm Kiều: Tiểu hỗn đản ngươi nhất định phải chết rồi!
Hình minh họa:
*Bánh đậu xanh sữa [绿豆奶糕]: ở cổ đại có hình dạng này,nó cũng giống bánh đậu xanh ở bên mình, bánh này nguyên liệu có thêm sữa nha.
**Chạm khắc rỗng, còn được gọi là openwork, trước tiên đề cập đến việc thiết kế hình ảnh của tác phẩm trên vật liệu ngọc, sau đó làm rỗng phần vật liệu ngọc không thể hiện hình ảnh của tác phẩm thông qua khoan, cưa dây, mài và các kỹ thuật khác,làm rỗng các bộ phận cần thiết mà không phá vỡ tính toàn vẹn của ngọc, kết nối nó qua mặt và kết nối các mặt để tăng cảm giác ba chiều của tác phẩm.
***Khoai lang viên [红薯丸子]:
(Nguồn: Baidu, google...)
Beta: Alice
- ----------------------
Đang nói chuyện thì có cung nhân vào bẩm báo, Như công chúa và Huệ công chúa đã tới.
Hai vị công chúa cùng Lâm Kiều tuổi tác không cách biệt quá xa, Như công chúa tám tuổi mà Huệ công chúa sáu tuổi, trong cung lại đặc biệt được sủng ái, dưỡng thành tính tình hoạt bát, sau khi các nàng đi vào hành lễ, Như công chúa Tiêu Hi liền chạy tới bên cạnh Hoàng hậu làm nũng: "Mẫu hậu, ta muốn ăn bánh đậu xanh sữa*”.
Hoàng hậu sớm đã sai người chuẩn bị, cười cười gõ vào đầu của nàng một cái, nói: "Về sau Kiều Kiều và các ngươi sẽ cùng nhau đi học, các ngươi là tỷ tỷ nên phải quan tâm nàng, biết chưa?"
Tiêu Hi nói: "Ta sẽ chiếu cố biểu muội."
Huệ công chúa Tiêu Sơ chạy tới bên người Lâm Kiều, kéo tay nàng nói: "Thật tốt quá, trong cung ta vốn nhỏ tuổi nhất, bây giờ có một vị muội muội, ta cũng có thể làm tỷ tỷ."
Tiêu Sơ cùng Lâm Kiều sinh cùng năm, tuy nhiên Tiêu Sơ sinh sớm hơn vài tháng.
Lâm Kiều có chút xấu hổ cúi đầu, nắm tay Tiêu Sơ: "Biểu tỷ."
Tiêu Sơ vô cùng cao hứng, mẫu phi nàng được sủng ái, nàng lại là hài tử nhỏ tuổi nhất trong cung, được nuôi dưỡng thành tính tình ngây thơ, lúc này liền lấy ngọc bội hồ điệp đeo ở bên eo đem đưa cho Lâm Kiều, giả bộ nghiêm túc: "Mẫu thân nói trưởng bối nhìn thấy vãn bối nên cho lễ vật, đây là ta cho biểu muội."
Câu nói này khiến cho mọi người trong phòng đều bật cười.
Lâm Kiều cũng có chút dở khóc dở cười, nàng gả cho Tiêu Tĩnh không bao lâu, Tiêu Sơ cũng xuất giá, quan hệ giữa 2 người các nàng chỉ tính là bình thường, chưa từng nghĩ Tiêu Sơ khi còn bé tính tình lại đáng yêu như vậy.
Tiêu Hi cũng tới, nói: "Muội muội ngốc nghếch, biểu muội không phải vãn bối."
Tiêu Sơ có chút mờ mịt nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu ôn nhu nói: "Các ngươi đều cùng một thế hệ, chỉ là Kiều Kiều nhỏ tuổi hơn một chút mà thôi."
Tiêu Sơ nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu, những vẫn đem ngọc bội hồ điệp nhét vào trong tay Lâm Kiều: "Đó cũng là muội muội, cho muội muội."
Lâm Kiều nhận lấy, nói: "Tạ ơn biểu tỷ."
Tiêu Hi nhìn ngọc bội kia, có chút đau lòng gỡ xuống vòng cổ vàng khảm hồng bảo mới đeo mang theo, mấy ngày nay Hoàng hậu vì Lâm Kiều mà bận rộn, hơn nữa cũng căn dặn các nàng ở chung với Lâm Kiều phải thật tốt, cho nên nàng cảm thấy Hoàng hậu rất yêu thích biểu muội mới tới kia, trong lòng buồn bực tức giận, hôm nay cố ý ăn mặc xinh đẹp một phen, vòng cổ vàng khảm hồng bảo kia là vào lễ mừng năm mới có được, nàng đặc biệt rất thích, hôm nay là lần thứ hai nàng đeo.
Thế nhưng Tiêu Hi không nghĩ tới Tiêu Sơ lại hào phóng như vậy, mà trên người nàng chỉ có cái vòng cổ này mới nhìn trân quý so với cái ngọc bội kia.
Tiêu Sơ căn bản không biết tâm tư Tiêu Hi, ngược lại cười nói: "Cái vòng cổ này tỷ tỷ đặc biệt ưa thích, vậy mà tặng cho muội muội, nghĩ đến hẳn là cũng đặc biệt thích muội muội."
Tiêu Hi trừng mắt nhìn Tiêu Sơ, nàng có chỗ nào là ưa thích Lâm Kiều.
Lâm Kiều vẻ mặt kinh hỉ nhìn cái vòng cổ kia, cười đặc biệt ngọt ngào, nhưng lại có chút do dự: "Cái vòng cổ này thật lấp lánh, Hi biểu tỷ lớn lên xinh đẹp, đeo lên thật tương xứng, thế nhưng ta đeo lên liệu có thể trông đẹp mắt bằng Hi biểu tỷ không?"
Tiêu Hi tính tình mặc dù có chút tranh cường háo thắng, nhưng rốt cục cũng là một tiểu cô nương, bị người ta khen một cái mặt liền đỏ lên, chủ động đem vòng cổ đeo lên cho Lâm Kiều: "Không đâu, biểu muội đeo lên chắc chắn rất đẹp mắt."
Lâm Kiều có chút xấu hổ vò khăn, mong đợi nhìn Tiêu Hi: "Thật sao?"
Tiêu Hi còn giúp Lâm Kiều chỉnh lại vị trí vòng cổ, nhìn kỹ một chút nói: "Rất đẹp, biểu muội không tin thì hỏi muội muội đi."
Tiêu Sơ ở một bên dùng sức gật đầu: "Rất đẹp a."
Lâm Kiều nở nụ cười, nhìn về phía Đại trưởng công chúa.
Đại trưởng công chúa nói: "Nhìn rất đẹp, Kiều Kiều tặng hai vị tỷ tỷ lễ vật đã chuẩn bị đi?"
Lâm Kiều nhận lấy hai hộp gấm từ trong tay Như Ý, mở hộp lấy ra vòng tay Đa Bảo bên trong, đưa cho Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ.
Vòng tay Đa Bảo là chạm rỗng**, bên trong có hai cái chuông nhỏ, mang theo trên tay khi di chuyển sẽ phát ra âm thanh thanh thúy, rất êm tai.
Tiêu Sơ đung đưa tay: "Ta thích."
Tiêu Hi cũng rất thích, nàng vốn là một hài tử, bị Lâm Kiều dỗ dành một phen liền quên đi những chuyện không vui trong lòng, vui vẻ cùng Lâm Kiều quay quanh nói chuyện và ăn bánh đậu xanh sữa.
Lâm Kiều trong lòng nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử dễ dỗ dành, nếu như hai vị công chúa này tuổi lớn hơn một chút, sợ là không dễ dàng qua lại thân thiết như vậy.
Hoàng hậu thấy ba người các nàng nói chuyện vui vẻ, sai người dâng nước mật ong lên, cùng trưởng công chúa bắt đầu trò chuyện, cũng không tiếp tục quản các nàng nữa.
Tiêu Hi có chút tò mò mà hỏi: "Khoai nướng ăn ngon thật không? Ta mới nếm qua khoai lang viên***, hơn nữa bởi vì là dùng dầu chiên, mẫu thân không cho ta ăn nhiều."
“Ta rất thích, mềm béo còn rất ngọt." Lâm Kiều đại khái đã thăm dò được tính tình của hai vị công chúa: "Muộn chút nữa, chúng ta cho người nướng vài củ nếm thử một chút."
Tiêu Sơ cảm thấy mình là tỷ tỷ cần phải chiếu cố muội muội: "Ta để người đi chuẩn bị, chờ chiều các ngươi đến sân viện ta, chúng ta cùng nhau ăn."
Tiêu Hi gật đầu, nói: "Ta mấy ngày trước mới được vài xấp gấm vóc, các ngươi cũng giúp ta tham khảo nên làm kiểu dáng y phục gì mới tốt."
Tiêu Sơ nói: "Được."
Lâm Kiều tự nhiên đáp ứng, Tiêu Hi tính tình có chút tranh cường háo thắng, lại không có ý đồ xấu gì, chỉ cần thuận theo nàng, lúc nàng khoe khoang chỉ cần biểu hiện hâm mộ như vậy là đủ rồi.
Mà Tiêu Sơ tính tình đơn giản, có lẽ trong cung vẫn luôn nhỏ tuổi nhất, bây giờ gặp nàng nhỏ hơn, đã từng nghĩ muốn làm tỷ tỷ nên rất thỏa mãn.
Chờ Văn Đế đưa mấy vị hoàng tử tới, Lâm Kiều và 2 vị công chúa cũng đã thương lượng xong chuyện sẽ đến phủ Đại trưởng công chúa chơi đùa khi được nghỉ.
Mọi người đứng dậy hành lễ với Văn Đế, Văn Đế bước nhanh về phía trước đỡ Đại trưởng công chúa lên, nói: "Cô mẫu xin đứng lên."
Chờ Thái tử cùng mấy vị hoàng tử hành lễ với Đại trưởng công chúa và hoàng hậu xong, mọi người mới ngồi xuống, hoàng hậu cũng cho người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Văn Đế cười nói: "Về sau biểu muội các ngươi cùng các ngươi ở một chỗ đọc sách, nhớ chiếu cố nàng nhiều một chút, biết không?"
Tiêu Cẩn nghe vậy liền bảo đảm nói: "Phụ hoàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho biểu muội."
Tiêu Tĩnh có cũng được mà không có cũng không sao gật gật đầu.
Tiêu Sâm thái độ lạnh nhạt hữu lễ: "Vâng, phụ hoàng."
Sau khi mọi người dùng xong bữa trưa, Văn Đế bồi Đại trưởng công chúa nói chuyện một lúc, mới đưa Thái tử cùng Nhị hoàng tử rời đi trước.
Mà Tiêu Cẩn ba người bọn họ buổi chiều còn có tiết học, cũng cáo từ trước.
Mọi người rời đi, Hoàng hậu mới lên tiếng: "Cô mẫu, ta để hạ nhân đưa người đi xem một chút nơi ở của Kiều Kiều."
Cũng không phải Hoàng hậu không muốn bồi, mà là cảm thấy Đại trưởng công chúa cùng Lâm Kiều muốn tách ra, sợ là có lời muốn nói, không bằng cho hai người bọn họ chút thời gian.
Đại trưởng công chúa cười nhẹ nói: "Được, ta xem qua một chút rồi liền xuất cung."
Hoàng hậu cũng không giữ lại, chỉ nói rằng: "Cô mẫu nếu rảnh rỗi có thể tiến cung ngồi một chút, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cô mẫu."
Đại trưởng công chúa đồng ý.
Hoàng hậu thấy Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ đang muốn đi, liền gọi các nàng cùng nhau đến bên người, hỏi: "Hôm qua các ngươi tại sao lại trêu chọc Trình quý nhân? Còn đẩy người vào trong hồ?"
Tiêu Hi bĩu môi nói: "Nàng rất đáng ghét, mấy ngày trước đây thân thể ta không thoải mái, phụ hoàng tới thăm ta, vừa cùng ta nói đôi câu, nàng lại sai người đến nói thân thể khó chịu mời phụ hoàng qua đó, thân thể nàng khó chịu có thể xem thái y, sao phải đoạt phụ hoàng với ta?"
Tiêu Sơ ở một bên gật đầu: "Ta cũng ở đó, tỷ tỷ thật đáng thương, phải uống thuốc vừa có mùi còn vừa đắng, hơn nữa chúng ta cũng là hài tử, cần phải được phụ hoàng dỗ dành, nàng là người lớn, vì cái gì không thể tự uống thuốc?"
Những chuyện này kỳ thật hoàng hậu đều biết, nàng còn biết chuyện này Tiêu Cẩn cùng Tiêu Tĩnh cũng tham dự.
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Bây giờ trời đông giá rét, các ngươi đẩy người vào trong hồ, nếu như xảy ra án mạng thì phải làm sao?"
Tiêu Sơ giải thích: "Không đâu, Tứ ca sai người để ý, lập tức kéo người lên rồi."
Tiêu Hi vỗ vào cánh tay Tiêu Sơ: "Đồ ngốc, không nên khai ra Tứ ca."
Tiêu Sơ có chút hoảng: "Không có Tứ ca, Tứ ca cái gì cũng không biết."
Hoàng hậu thần sắc nghiêm túc: "Làm sai đều phải bị phạt, chờ Trình quý nhân khỏe lên, bốn người các ngươi đều phải đi nhận lỗi với nàng, còn phải chép 《Luật Pháp》 3 lần, rõ chưa?"
Tiêu Hi cùng Tiêu Sơ đều ngoan ngoãn gật đầu, bọn họ mỗi lần làm chuyện sai đều bị phạt, chép sách cũng không phải lần đầu tiên, chẳng qua các nàng không quá hiểu những thứ này là được.
Đại trưởng công chúa sớm đã bảo Vu cô cô dọn dẹp sân viện, hơn nữa để tránh cho Lâm Kiều lại gặp ác mộng, còn cố ý sai người mang ngọc như ý đến.
Cho dù như thế, Đại trưởng công chúa vẫn cẩn thận nhìn sân viện một lần nữa mới yên tâm, Lâm Kiều đi bên cạnh Đại trưởng công chúa, vẻ mặt vẫn luôn ỷ lại không đổi.
Đại trưởng công chúa không căn dặn nữa, những lời kia trước khi tiến cung đã nói xong, nàng chỉ giúp Lâm Kiều sửa sang lại áo choàng một chút: "Ngoại tổ mẫu ở trong phủ chờ ngươi."
Lâm Kiều cầm tay Đại trưởng công chúa, làm nũng nói: "Ngoại tổ mẫu phải nhớ Kiều Kiều đó nha."
"Đứa trẻ ngốc." Đại trưởng công chúa gõ đầu ngoại tôn nữ một cái, nói: "Ngoại tổ mẫu đi đây."
Môi của Lâm Kiều mím chặt, đi theo sau Đại trưởng công chúa ra ngoài.
Đại trưởng công chúa bước chân cũng thả chậm rất nhiều, thế nhưng không bao lâu liền ra khỏi viện công chúa, Đại trưởng công chúa dừng bước: "Được rồi, Kiều Kiều mau trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Kiều nhỏ giọng nói: "Ngoại tổ mẫu đi trước đi."
Đại Trưởng công chúa nói: "Gặp những chuyện không hiểu rõ cứ hỏi Vu cô cô.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn đồng ý.
Đại trưởng công chúa không nói thêm nữa, lại giúp Lâm Kiều sửa sang áo choàng một chút, liền mang theo nha hoàn rời đi.
Lâm Kiều đứng tại cổng viện công chúa, nhìn bóng lưng Đại trưởng công chúa cho đến khi biến mất, lúc này mới quay về, trong lòng không khỏi rơi vào trầm tư, cũng không biết có phải do ở bên ngoại tổ mẫu đã lâu, tính tình của nàng càng ngày càng giống khi còn bé, hay là nói bởi vì trở lại độ tuổi này, dù là trong lòng nàng cảm thấy mình đã là người lớn, nhưng vẫn không khống chế nổi tâm tình của mình?
Vu cô cô ôn nhu nhắc nhở: "Cô nương cẩn thận dưới chân."
Lâm Kiều hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Vu cô cô hỏi: "Cô cô, ta đã bắt đầu nhớ ngoại tổ mẫu rồi, có phải là có chút… quá trẻ con?"
Vu cô cô nghe vậy mỉm cười nói: "Cô nương vốn là hài tử, xưa nay lại không rời Đại trưởng công chúa, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không quen."
Lâm Kiều chắp hai tay sau lưng, nhìn cảnh sắc xung quanh, thở ra một hơi nói: "Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian về sân viện, chờ hai vị biểu tỷ gọi ta ăn khoai nướng."
Vu cô cô đồng ý, dẫn Lâm Kiều về phía sân viện.
Trong phòng bài trí đều dựa theo sở thích của Lâm Kiều, ngay cả rèm che cũng là kiểu Lâm Kiều yêu thích, thế nhưng nàng đứng trong phòng lại cảm thấy có chút lạ lẫm, đây ít nhất cũng là một khởi đầu mới, cùng khởi đầu của đời trước hoàn toàn khác biệt.
Lâm Kiều thay y phục rồi ngồi trên giường, mọi chuyện phải từng bước một đến.
Việc đầu tiên cần làm chính là nghĩ cách lấy lại của hồi môn của mẫu thân, để cho mọi người biết được bộ mặt thật của Lâm gia.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tĩnh: Ta cảm thấy có người muốn hại ta, nhưng ta lại không có chứng cứ.
Lâm Kiều: Tiểu hỗn đản ngươi nhất định phải chết rồi!
Hình minh họa:
*Bánh đậu xanh sữa [绿豆奶糕]: ở cổ đại có hình dạng này,nó cũng giống bánh đậu xanh ở bên mình, bánh này nguyên liệu có thêm sữa nha.
**Chạm khắc rỗng, còn được gọi là openwork, trước tiên đề cập đến việc thiết kế hình ảnh của tác phẩm trên vật liệu ngọc, sau đó làm rỗng phần vật liệu ngọc không thể hiện hình ảnh của tác phẩm thông qua khoan, cưa dây, mài và các kỹ thuật khác,làm rỗng các bộ phận cần thiết mà không phá vỡ tính toàn vẹn của ngọc, kết nối nó qua mặt và kết nối các mặt để tăng cảm giác ba chiều của tác phẩm.
***Khoai lang viên [红薯丸子]:
(Nguồn: Baidu, google...)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.