Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Chương 174: Bắt lấy đứa nhỏ
NSFM
30/01/2024
- Em đi làm đây.- Nguyệt Minh nhận lấy cặp da trên tay Gia An, ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn vợ.
- Ừm, ngoan.- Gia An cười ngọt ngào, tiện tay chỉnh chỉnh lại cổ áo giúp Nguyệt Minh.
- Hay hôm nay em ở nhà nhé?
Hôm nay Gia An được nghỉ nhưng cô lại có hội nghị quan trọng, thật chỉ muốn ở nhà cùng nàng và Joy, nhưng biết làm sao đây?
Nguyệt Minh đã phần nào hiểu cảm giác của các vị vua chúa ngày xưa rồi, có mỹ nhân thế này bên cạnh ai lại muốn lên triều cơ chứ?
- Hưm, là ai nói phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình?- Gia An vỗ vỗ mặt Tổng giám đốc đầy cưng chiều.- Đừng lười nữa, đi làm đi.
Nguyệt Minh bĩu môi một cái.
- Không muốn, muốn ở nhà với chị và Joy.- Cô đặt tay lên eo Gia An, kéo nàng vào lòng, xa một chút cũng không muốn.- Ở nhà một hôm không ảnh hưởng gì đâu.
- Em như vậy người ta sẽ nói là chị mê hoặc khiến em không lo công việc đó, Chủ tịch T Group ạ.- Gia An khẽ bóp má Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh không nhịn được, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
- Người ta quên mất mỹ nhân em ôm là phú bà á! Em không đi làm thì chị nuôi nhé?
- Thôi, đi làm đi... chị nuôi em không nổi...
Hai má bác sĩ An ửng đỏ, đẩy đẩy Nguyệt Minh ra cửa, ngày nào hai người cũng dính mãi như vậy nhưng chưa từng cảm thấy chán ghét. Lời nàng nói cũng có nửa phần thật thà, với tính cách "mua cả siêu thị" và "cà thẻ của nàng" thì Gia An nuôi không nổi... dù sao thì tiền lương của nàng là do người này trả mà. Tài sản của hai ba Gia An không thích động đến, nàng thích tự làm tự ăn hơn.
- Được rồi, được rồi, đừng có đẩy em ra mà...- Nguyệt Minh lại kéo Gia An vào lòng lần nữa, lợi dụng nàng không phòng bị mà lần này tặng nàng một nụ hôn sâu. - Ôm chút xíu thôi~
Gia An có chút bất ngờ, nhưng mà cũng rất nhanh đáp ứng, bị Nguyệt Minh dạy hư mà hoà theo cô, hôn đến khi không thở nổi thì mới buông nhau ra.
- Hôm nay chị cùng Joy đi chơi đúng không?
Mãi hơn 5 phút sau, Gia An mới có thể thành công đẩy Nguyệt Minh ra cửa, luôn mồm nói có hội nghị lúc 9 giờ 30 mà bây giờ 9 giờ rồi vẫn dính lấy nàng là sao?
- Ừm, đi mua sắm một chút, em có cần gì không?- Đẩy được Nguyệt Minh ra trước cửa xe, Gia An mới đáp.
Nguyệt Minh không vội lên xe mà quay lại nhìn Gia An bằng ánh nhìn dịu dàng ngập tràn cưng chiều.
Trước đây khi cần thứ gì, một là đặt hàng, hai là bảo Khả Hân đi mua, nhưng kể từ ngày Gia An đến, Nguyệt Minh càng thích cảm giác cả nhà cùng nhau đi mua sắm hơn. Nhìn Gia An lựa lựa chọn chọn từng món hàng, thứ nào tốt nhất, cần thiết nhất cũng là một loại trải nghiệm thú vị.
Dạo gần đây, Nguyệt Minh biết Gia An tâm trạng không tốt, cũng may, sau chuyến đi trại trẻ thì nàng đã có dấu hiệu hồi phục và vui vẻ hơn, lòng cô mới thư thả hơn một chút.
Làm gì có ai muốn làm người mình yêu buồn?
Một ý tưởng xẹt qua ngang đầu, cô gật đầu đáp lại nàng.
- Có nha.
- Thứ gì? Để chị cho vào danh sách.
Nhưng trái ngược với nàng, người kia tiến tới vài bước, ngựa quen đường cũ ôm lấy eo nàng.
- Cần chị nha, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em.- Nguyệt Minh mờ ám nói, lại còn xấu xa cố phả hơi vào tai nàng, thừa biết đây là chỗ nhạy cảm của nàng.
Bác sĩ An có chút giận dỗi đẩy Nguyệt Minh ra, sau đó hai tay ôm lấy mặt mình.
Nguyệt Minh nhìn biểu cảm này ngược lại còn rất thích thú.
- Em thật là...- Gia An giơ tay muốn đánh yêu Nguyệt Minh một cái, nhưng mắt vô tình đảo qua một dáng người khiến nàng nhảy dựng lên.
Nguyệt Minh cũng nhìn theo, muốn xem ai cả gan phá hỏng thời gian riêng tư của cô và Gia An.
- Hửm? Sao dừng vậy? Tiếp theo còn phải hôn tạm biệt nữa đúng không?- Hạ Băng chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn hai người.
Khỏi phải nói cũng biết bác sĩ An lúc này thế nào, nàng ngại đến nóng hết cả mặt rồi một mạch chạy vào nhà, bỏ lại trước hiên nhà là Nguyệt Minh cùng bóng đèn 2000W mang tên Fuyu Phạm.
- Thôi, không hôn nữa thì tui đi đây.- Hạ Băng thấy bác sĩ An bỏ đi rồi, chỉ còn Nguyệt Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, liền đánh bài chuồn.
Trước khi đi không quên tặng hai từ: "Nhạt nhẽo" cho hai cô hàng xóm.
Nàng đang kéo hành lý ra khỏi nhà, tình cờ thấy hai người hàng xóm ôm ôm ấp ấp, chướng mắt... sáng sớm chưa có gì bỏ bụng đã bị thồn cơm chó, nàng không thích, phải phá đám một chút.
Nguyệt Minh lườm Hạ Băng một cái rõ sắc, sau đó mở cửa xe đi vào. Bây giờ thì cô hiểu rõ sự bất tiện khi Hạ Băng làm hàng xóm rồi, mới sáng sớn đã hỏng cả tâm trạng.
Mà khoan đã...
Nguyệt Minh xoa xoa cằm, ngẫm lại dạo này rất ít gặp Hạ Băng, hơn nữa bây giờ mới 9 giờ 20...
Lạ thật, Hạ Băng ngủ ngày bay đêm mà sao có thể thức giờ này được?
Nàng đi đâu?
- Chị chuẩn bị xong chưa?
Gia An mất một đoạn thời gian để ổn định lại bản thân mình, mãi cho đến khi mặt hết đỏ, tim hết đập nhanh, nàng mới thong thả đi vào phòng ăn, bảo mẫu đang cho Joy cục cưng ăn sáng.
- Rồi ạ, thưa cô chủ.- Bảo mẫu cười hiền.
- Cứ gọi em là An được rồi, thời nào rồi còn cô chủ.
Gia An đón nhận chén từ tay của bảo mẫu, thay cô ấy cho Joy ăn sáng, bé đã đến tuổi tập ăn nên mỗi buổi sáng thường hay ăn cháo.
- Mum mum...- Vẫn là Joy ngoan nhất, đối với chuyện ăn uống không khiến Gia An phiền lòng.
- Của con đây.- Gia An dịu dàng đút cho Joy một muỗng rồi dặn bảo mẫu đi chuẩn bị đồ.
- Vâng cô ch...
Bảo mẫu chưa nói hết câu liền thấy bác sĩ An nhíu mày, liền sửa đổi xưng hô.
- Ừm, chị biết rồi... An.
Bảo mẫu được nhận vào làm thông qua Gia An, công việc cũng khá dễ dàng và còn mang lại thu nhập cao nên vẫn luôn rất biết ơn nàng.
Trong mắt bảo mẫu, Gia An là quý nhân, vừa xinh đẹp, giỏi giang lại tốt bụng. Dù Joy không phải con đẻ nhưng nàng lại hết lòng yêu thương, chăm chút từng li từng tí, thậm chí có nhiều lúc bảo mẫu thấy so với người dì ruột là Nguyệt Minh kia, nàng còn yêu thương Joy hơn rất nhiều.
Chờ Joy ăn xong, Gia An bế cục cưng lên tầng thay đồ, cho mặc chiếc yếm jean xinh xắn, đeo một mẫu túi nhỏ của Hạ Băng tặng, lại mang một mắt kính hồng,... chẳng mấy chốc bé con trở nên cực kỳ thời trang.
Riêng Gia An thì chỉ cần quần jean cùng áo thun basic thoải mái cũng đủ toát lên vẻ đẹp của nàng.
Dạo này Joy cục cưng rất thích tự đi, không cần bế bồng nữa nên hai cô cháu nắm tay nhau ra xe. Joy và bảo mẫu ngồi ở hàng sau, bé đã khá quen ngồi ghế trẻ em, còn nàng ngồi vào ghế lái.
So với Nguyệt Minh luôn phải có người đưa đón, Gia An lại thích tự lái xe đi hơn.
Lamborghini Urus sang chảnh nổ máy, hai phía trước sau là Audi đen theo bảo vệ, rất nhanh đã đến trung tâm trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố X. Nơi đây như một điểm hẹn lý tưởng của người dân vì tập trung tất cả những thứ mọi người cần, từ nhà hàng cao cấp đến các cửa hàng thời trang sang chảnh, còn có cả một khu vui chơi sự kiện cực lớn...
- Wow!
Hai mắt Joy long lanh nhìn ngắm không gian rộng lớn nhộn nhịp. Joy hiếm khi được ra ngoài chơi, nơi đông người sôi động thế này quả thật là lần đầu, cái gì cũng thấy mới lạ. Bé con như bị thôi miên, chân tự động đạp đôi bốt nhỏ đi về bước, cái miệng nhỏ không ngừng thảng thốt.
- Vừa hay hôm nay có sự kiện cho trẻ em.- Bảo mẫu chỉ tay về phía một đám đông tụ tập.
Gia An gật đầu rồi bế cục cưng lên đi về phía đó, mọi người đang tập trung nhìn những chú gấu bông nhảy múa, đa phần là các bé nhỏ. Joy cực kỳ phấn khích, càng vui vẻ hơn khi có nhân viên tới phát quà.
- Cô cho con thì con phải thế nào đây?- Gia An cưng chiều nhìn Joy đang xòe tay ra nhận lấy đồ chơi.
Joy quay sang nhìn mommy của mình một cái, sau đó rụt tay lại, khoanh hai tay, cúi đầu "Ạ" một tiếng rồi mới nhận lấy đồ chơi.
Nhân viên ban đầu tưởng bé không thích nên rụt tay lại, sau đó thấy bé ạ mình liền có chút bất ngờ, không nén được tình thương của người mẹ mà cho Joy hẳn hai món đồ chơi.
Ngoài ca múa ra, còn có nhiều tiết mục khác như diễn kịch, giao lưu cùng các bạn nhỏ,... Ban tổ chức sắp xếp rất có tâm nên thu hút thật nhiều trẻ nhỏ, Gia An nhìn Joy cục cưng trong vòng tay đang xem đến say mê, nàng bật cười, hôn bé con một cái.
Càng lớn càng cảm thấy Joy giống một Nguyệt Minh mini, nhất là ánh mắt khi thấy chuyện hấp dẫn. Nàng tiếp xúc Nhật Minh rất nhiều, nhưng nàng phải công nhận rằng Joy giống Nguyệt Minh hơn, nói rằng đây là con đẻ của Nguyệt Minh hẳn người ta cũng tin.
Gia An cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi cảm nhận sức rung trong túi ngày càng mạnh, nàng mới nhận ra có cuộc gọi đến.
Nàng đưa Joy cho bảo mẫu bế, còn mình thì đi ra chỗ yên tĩnh mà nghe điện thoại.
Là số khẩn cấp của bệnh viện, Gia An lo lắng gọi lại.
- Alo, bác sĩ An ạ? Thai phụ của chị vừa nhập viện!
- Ai vậy em? Tình hình thế nào?
- Là chị XX, lúc chị ấy đến thì hơi đau bụng thôi, nhưng có dấu hiệu trở dạ chị ạ!
Gia An suy nghĩ một chút, thai phụ XX này sắp đến ngày dự sinh, nhưng còn hơn một tuần nữa.
- Chị biết rồi, chị sẽ đến ngay, em nhờ bác sĩ XX chú ý giúp chị nhé!
- Dạ chị.
Nàng phải đến bệnh viện ngay, nghề của nàng cũng có chút hạn chế thời gian hơn với người khác, một khi đã được chỉ định là bác sĩ đỡ sinh thì nàng phải có mặt bất cứ lúc nào.
Gia An nhét điện thoại vào túi, nhìn Joy đang cực kỳ vui vẻ trong đám đông, lại còn vỗ tay theo mọi người, nàng có chút không đành lòng khi phải cắt đứt niềm vui của bé.
Dù Joy trước giờ luôn đầy đủ điều kiện vật chất, nhưng rất ít khi được ra ngoài chơi, bây giờ lại mang Joy về nhà với bốn bức tường, nàng thật không nỡ.
Gia An dặn dò vệ sĩ để mắt đến Joy sau đó mới nói với bảo mẫu.
- Chị cho Joy chơi thêm một chút nữa rồi về nhé.- Gia An bế Joy trên tay, hôn hôn cục cưng vài cái, có chút không nỡ rời đi.
Joy thấy mommy hôn mình, cũng ngọt ngào hôn lại, sau đó lại nhìn về phía sân khấu, trẻ con mà, ai chẳng thích mấy tiết mục này.
Gia An phì cười, dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi, HOPE cách đây cũng không xa, không phải giờ cao điểm nên không kẹt xe, nàng chỉ tốn khoảng 15 phút mà thôi.
- Chị An.
Nàng vừa đến liền vệ sinh tay, khoác lên áo blouse trắng đi một mạch vào phòng chờ sinh, thăm khám cho thai phụ.
Y tá thấy nàng thì gật đầu chào, báo cáo sơ tình huống. Ca này đã chuyển dạ ở nhà từ trước, nhưng do chủ quan nên lúc tử cung đã nở được 3cm.
- Chị XX.- Gia An mỉm cười dịu dàng.
- Ừm, hi em, ca này sinh non rồi.
Thai phụ đã thay váy của bệnh viện, đang nằm trên giường ôm bụng.
- Bác sĩ An.- Người nhà chào hỏi nàng.
- Chào anh.- Nàng gật đầu, sau đó bắt đầu thăm khám.
- Nãy giờ tôi đi tiểu nhiều lắm bác sĩ.- Thai phụ nói.
Gia An gật đầu.
- Cơn đau đến nhiều hơn nãy giờ đúng không ạ?- Gia An kiểm tra một chút rồi nói với y tá.-Chuẩn bị cho vào phòng sinh đi em, cổ tử cung giãn nở 4cm rồi...
- Chị Chi, thế nào?- Gã đàn ông lặp lại câu hỏi một lần nữa khi không nhận được chỉ thị của người bên đầu dây bên kia.
Quỳnh Chi nghe thấy tên mình, liền quay trở lại cuộc trò chuyện.
- Được, cứ vậy mà làm... Nhưng đông người quá thì có sao không?- Cô ta trầm ngâm.
Đây đúng là cơ hội vàng.
Lượng vệ sĩ bên người Nguyệt Minh và Gia An rất nhiều, nhưng giờ đây đã chia ra một nửa đi theo Gia An về bệnh viện. Hơn nữa, ý thức cảnh giác của hai người lớn đều rất cao, chỉ có đứa nhỏ là dễ dàng... Nếu bắt được đứa nhỏ này, mọi chuyện về sau chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Đứa nhỏ này là bảo bối, vừa nắm được Nguyệt Minh, vừa nắm được Gia An.
Cứ mãi lo sợ sẽ không thành công được.
Hơn nữa, dạo này Mai Phước Hưng không còn đủ kiên nhẫn, liên tục hối thúc cô ta. Quỳnh Chi ghét bị đưa vào thế bí nhất!
- Rõ.- Người đàn ông vững vàng trả lời, ánh mắt vẫn cố định về phía người phụ nữ bế đứa nhỏ trong đám đông.
Dù vệ sĩ xung quanh rất nhiều, nhưng hôm nay hắn mang theo nhiều người hơn, một chặng một, có thể dễ dàng bắt được đứa nhỏ.
Trẻ con không giống người lớn, không có sức chống cự.
Chuyện này họ nắm đến 90% cơ hội thành công!
Joy cục cưng đòi đứng xuống đất để nhảy theo điệu nhạc Baby Shark. Bảo mẫu cũng chiều ý thả bé xuống, mắt vẫn luôn đặt trên người Joy. Bảo mẫu đương nhiên không biết được những nguy hiểm mà Nguyệt Minh đang phải đối mặt, cô ấy chỉ nghĩ rằng cô chủ là người làm lớn nên lúc nào cũng phải cẩn thận, phải có vệ sĩ theo bảo vệ.
Joy cục cưng đang nhảy rất khí thế, lại còn bập bẹ hát theo thì từ trong đám đông một bàn tay đưa ra, nắm lấy vai bé. Joy giật mình quay mặt lại, bảo mẫu cũng nhanh chóng định kéo bé vào lòng nhưng bàn tay lạ kia đã nắm lấy tay còn lại của bé con.
- Ú òa... Joy cục cưng.
Bảo mẫu suýt hét lên thì nhận ra người này là cái cô Hải My từng ghé qua nhà, trái tim đang treo trên đầu mới thả lỏng một chút.
Joy chớp chớp hai mắt tròn xoe nhìn khi được Hải My bế lên. Đứa nhỏ này nhìn rất giống Nguyệt Minh, cô rất thích. Nếu cưa được Nguyệt Minh xem như mua một tặng một rồi, huống hồ, cô ta cũng không nghĩ đến việc sinh con, xem Joy là con cũng được.
Quá sức hợp lý!
Hải My đang đi shopping, ngang qua chỗ này tình cờ thấy dáng người có chút quen mắt, liền muốn lại xác nhận một chút. Thấy Gia An rời đi rồi, Hải My mới tiếp cận Joy, một phần cũng vì lười đụng mặt, lỡ bị làm khó không cho nựng cháu thì sao đây?
Cũng may, cái cô Gia An đó rời đi rồi.
Joy đối với Hải My khá bình thường, chính xác thì bé con không thèm để ý tới bà cô này, nhưng tự dưng bị bế lên không cho nhảy tiếp thì tâm tình liền thay đổi, bé không thích nha!
Bé con liền giãy giụa đòi xuống.
Hải My thấy vậy cũng không bắt ép, thả Joy xuống cho bé nhảy, rồi quay sang trò chuyện với bảo mẫu một chút.
- Chỉ có cô và Joy à?- Hải My gặng hỏi, dù cô ta thừa biết Gia An vừa rời đi.
- Cô An có việc nên vừa rời đi, tôi cho Joy xem một chút rồi về nhà.
Hải My gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó tiếp tục đứng cạnh bảo mẫu và Joy.
Bảo mẫu có chút khó hiểu, tự hỏi bạn cô chủ rảnh rỗi quá không có gì làm hay sao, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu, có dám bộc lộ ra mặt đâu. Bảo mẫu len lén nhìn Hải My, thấy cô ấy đang chăm chú bấm điện thoại, sau đó thu tầm mắt lại, mà phải công nhận xung quanh cô chủ chỉ toàn là người đẹp!
Bùm—
Pháo giấy được bắn ra, các bạn nhỏ đua nhau hò hét, vài người mặc đồ thú bông lại tiếp tục đi phát kẹo sau đó mời các bạn nhỏ ra nhảy. Một chú gấu teddy đi đến trước mặt Joy, chìa tay mời bé.
Joy bị cuộc vui thúc đẩy, cứ như vậy một mạch chạy ra, nhưng nhảy còn chưa kịp đã bị gấu nâu bế thốc lên, chạy được vài bước lại quẳng bé cho một người đàn ông khác.
- JOY!- Bảo mẫu hét lên, đuổi theo người đàn ông.
Các vệ sĩ cũng rất nhanh hành động, nhưng ngay lập tức bị đám người chờ sẵn trong đám đông cố ý giữ chân. Khung cảnh chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn vô cùng, người tập trung ở đây đa phần là bố mẹ bỉm sữa, thấy hỗn loạn liền nháo nhào tìm con rồi tháo chạy, gây khó khăn cản trợ cho phía người Nguyệt Minh rất nhiều.
- SHIT!- Hải My nghiến răng, nhét điện thoại vào túi xách, đá phăng đôi giày cao gót dưới chân mình, mắt dáo dát nhìn quanh, khóa chặt về chiếc mũ lưỡi chai trước mắt. Cô ta chạy đến, thật nhanh chộp lấy chiếc mũ khiến chủ nhân của nó ngỡ ngàng đến tột độ. Hải My nhanh chóng đội mũ vào, che phần lớn gương mặt, sau đó chạy thật nhanh về hướng Joy. Vừa chạy vừa phân tích tình huống
Bọn này là ai?
Dám bắt cóc trẻ con trước mặt cô ta?
Lại còn là bắt cháu của crush!?
Muốn chết à?
Chắc chắn là muốn chết!
- Cho qua... cho qua...- Hải My vừa chạy qua đám đông vừa hét lớn, mắt hệt như một chiếc máy quét tầng số cao, tìm kiếm bóng dáng Joy, cuối cùng khóa chặt vào mục tiêu.
Thân hình gã ta không quá cao lớn nên rất nhanh nhẹn, chỉ cần cô ta lơ là một chút, gã liền mất hút.
Joy gào khóc không ngừng, nhưng lại bị tiếng ồn trong trung tâm thương mại át hẳn. Vài người ở cổng chính thấy rượt đuổi, có chút không hiểu chuyện gì, chỉ đứng dạt qua một bên nhường đường, có người còn lấy điện thoại ra quay.
Hải My tặc lưỡi, hôm nay cô ta mặc váy, lại phải chạy đua với một gã đàn ông, có chút bất tiện. Thấy gã một đường chạy ra cửa, lại có một chiếc ô tô đen đậu trước mặt, Hải My thầm nghĩ không ổn.
Xe cô ta còn dưới tầng hầm...
Nhưng không có thời gian do dự, Hải My bức tốc, đạp lên một bậc thềm, dùng hết sức bật nhảy, lộn một vòng trên không trung, thành công đạp trúng lưng hắn một phát.
Chết cha!
Hải My mở to mắt khi đáp xuống đất, quên mất trên tay hắn là Joy!?
Không biết là hên hay xui, gã đàn ông chỉ loạng choạng vài bước, nếu té thì Joy hẳn cũng không được nguyên vẹn...
Gã đàn ông liếc Hải My một cái, muốn nhìn rõ mặt nhưng hầu như chỉ còn thấy được dáng môi. Sau đó mặc kệ cô mà lao ra cửa, nhào lên chiếc xe màu đen đã nổ máy đợi sẵn.
Hải My dáo dát nhìn xung quanh, đây cũng không phải như trong phim, lấy xe của người qua đường là bị đi tù đó!
Nhưng xuống tầng lấy xe chắc chắn là không kịp... mất dấu mất...
Ngay lúc Hải My không biết làm sao, rất may mắn vệ sĩ của Nguyệt Minh cũng đã lấy được xe, một chiếc đuổi theo trước, chiếc còn lại rất thức thời rước cả cô ta.
Hải My nhanh chóng lên xe, ra lệnh cho vệ sĩ bám theo.
- Cắt đuôi được chưa?- Gã bắt cóc đứng ngồi không yên, hết nhìn đứa nhỏ vừa bị đánh cho hôn mê, lại nhìn đồng bọn.
- Qua ngã tư này chắc chắn cắt được.- Tên đồng bọn nhìn về phía trước.
Thời gian đếm ngược đèn xanh chỉ còn có 1 giây, các xe phía trước đều dừng, hắn liền lách tay lái sang một bên, đạp ga, vượt đèn đỏ, sau đó liên tục cắt cua.
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đã cắt đuôi được xe theo sau thì bỗng trước mặt liền xuất hiện một chiếc xe đâm ngang. Tên cầm lái vội vàng đạp thắng, đánh hết lái sang một bên để tránh va chạm, hậu quả là đầu đập vào vô lăng bất tỉnh ngay lập tức.
Tên bắt cóc nhìn thấy từ chiếc xe kia xuất hiện bóng dáng hai gã vệ sĩ, hắn nghiến răng, kéo tên đồng bọn sang một bên, nhảy vào vị trí ghế lái, vào số, thẳng chân đạp ga!
Hải My nghiến răng, nhảy vào vị trí ghế lái bỏ trống, bàn tay chuyên nghiệp đảo cần số, động cơ xe gào rú một tiếng xé toạc cả vùng trời, cứ như thế đuổi theo chiếc xe bắt cóc.
- Vấn đề nghiên cứu của T-lab đã đạt được...
Nguyệt Minh cúi đầu, nghịch cây bút trong tay, không biết vì cuộc họp này có chút nhàm chán hay do cơ thể cô đột nhiên không tốt mà cảm thấy trong bụng cứ nôn nao khó tả.
Là muốn đi trung tâm thương mại cùng Gia An và Joy nên mới như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Tổng giám đốc liền lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin hỏi vợ yêu vớ cháu chơi có vui không, có nhớ mình hay không, nhưng tin nhắn còn chưa soạn xong thì đã nhận được cuộc gọi đến.
Khi đang họp, trừ Gia An ra thì Nguyệt Minh sẽ không nghe điện thoại của người nào khác, nhưng lúc này người gọi đến lại là bảo mẫu, khiến cô có chút khó hiểu.
- Chờ một chút.- Tổng giám đốc đưa tay lên ra hiệu tạm dừng cuộc họp.
Cấp dưới đang phát biểu liền dừng lại.
Khả Hân cũng khẽ nhìn qua chị sếp, thấy Nguyệt Minh đi đến góc phòng nhận điện thoại, sau đó gương mặt đột nhiên tái nhợt. Khả Hân cũng đứng dậy muốn đến hỏi thăm tình hình, liền bị Nguyệt Minh va phải, cô cắm mặt chạy ra khỏi phòng họp lớn, không thèm nói lời nào.
- Xin lỗi, tạm thời chúng ta dừng họp tại đây, sẽ có thông báo mới.
Khả Hân thay Nguyệt Minh để lại một câu rồi cũng đuổi theo chị sếp, linh cảm cho nàng biết có chuyện không hay đã xảy ra...
*****
Hải My: Ê hông ấy hai đứa mình bắt đứa nhỏ này rồi bỏ trốn cùng nhau đi bé? Dù sao tui không thích đẻ, bé thì không đẻ được, hai đứa kia còn đẻ được, coi như họ làm phước.
Quỳnh Chi: Nghe cũng hay á, mua vé máy bay đi.
Nhật Minh: Con tôi đẻ mà?:)
Tác giả: Like của bạn là động lực khích lệ để bọn mình tiếp tục bộ truyện, vậy nên nếu bạn yêu thích thì press like nhé. Đủ 10 like mình up chap mới
PS: Quỳnh Chi chỉ nghĩ đơn giản Joy là bảo bối của Gia An và Nguyệt Minh thôi, cô ta còn quên mất Joy còn là cục cưng của 1 người nữa.
- Ừm, ngoan.- Gia An cười ngọt ngào, tiện tay chỉnh chỉnh lại cổ áo giúp Nguyệt Minh.
- Hay hôm nay em ở nhà nhé?
Hôm nay Gia An được nghỉ nhưng cô lại có hội nghị quan trọng, thật chỉ muốn ở nhà cùng nàng và Joy, nhưng biết làm sao đây?
Nguyệt Minh đã phần nào hiểu cảm giác của các vị vua chúa ngày xưa rồi, có mỹ nhân thế này bên cạnh ai lại muốn lên triều cơ chứ?
- Hưm, là ai nói phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình?- Gia An vỗ vỗ mặt Tổng giám đốc đầy cưng chiều.- Đừng lười nữa, đi làm đi.
Nguyệt Minh bĩu môi một cái.
- Không muốn, muốn ở nhà với chị và Joy.- Cô đặt tay lên eo Gia An, kéo nàng vào lòng, xa một chút cũng không muốn.- Ở nhà một hôm không ảnh hưởng gì đâu.
- Em như vậy người ta sẽ nói là chị mê hoặc khiến em không lo công việc đó, Chủ tịch T Group ạ.- Gia An khẽ bóp má Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh không nhịn được, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
- Người ta quên mất mỹ nhân em ôm là phú bà á! Em không đi làm thì chị nuôi nhé?
- Thôi, đi làm đi... chị nuôi em không nổi...
Hai má bác sĩ An ửng đỏ, đẩy đẩy Nguyệt Minh ra cửa, ngày nào hai người cũng dính mãi như vậy nhưng chưa từng cảm thấy chán ghét. Lời nàng nói cũng có nửa phần thật thà, với tính cách "mua cả siêu thị" và "cà thẻ của nàng" thì Gia An nuôi không nổi... dù sao thì tiền lương của nàng là do người này trả mà. Tài sản của hai ba Gia An không thích động đến, nàng thích tự làm tự ăn hơn.
- Được rồi, được rồi, đừng có đẩy em ra mà...- Nguyệt Minh lại kéo Gia An vào lòng lần nữa, lợi dụng nàng không phòng bị mà lần này tặng nàng một nụ hôn sâu. - Ôm chút xíu thôi~
Gia An có chút bất ngờ, nhưng mà cũng rất nhanh đáp ứng, bị Nguyệt Minh dạy hư mà hoà theo cô, hôn đến khi không thở nổi thì mới buông nhau ra.
- Hôm nay chị cùng Joy đi chơi đúng không?
Mãi hơn 5 phút sau, Gia An mới có thể thành công đẩy Nguyệt Minh ra cửa, luôn mồm nói có hội nghị lúc 9 giờ 30 mà bây giờ 9 giờ rồi vẫn dính lấy nàng là sao?
- Ừm, đi mua sắm một chút, em có cần gì không?- Đẩy được Nguyệt Minh ra trước cửa xe, Gia An mới đáp.
Nguyệt Minh không vội lên xe mà quay lại nhìn Gia An bằng ánh nhìn dịu dàng ngập tràn cưng chiều.
Trước đây khi cần thứ gì, một là đặt hàng, hai là bảo Khả Hân đi mua, nhưng kể từ ngày Gia An đến, Nguyệt Minh càng thích cảm giác cả nhà cùng nhau đi mua sắm hơn. Nhìn Gia An lựa lựa chọn chọn từng món hàng, thứ nào tốt nhất, cần thiết nhất cũng là một loại trải nghiệm thú vị.
Dạo gần đây, Nguyệt Minh biết Gia An tâm trạng không tốt, cũng may, sau chuyến đi trại trẻ thì nàng đã có dấu hiệu hồi phục và vui vẻ hơn, lòng cô mới thư thả hơn một chút.
Làm gì có ai muốn làm người mình yêu buồn?
Một ý tưởng xẹt qua ngang đầu, cô gật đầu đáp lại nàng.
- Có nha.
- Thứ gì? Để chị cho vào danh sách.
Nhưng trái ngược với nàng, người kia tiến tới vài bước, ngựa quen đường cũ ôm lấy eo nàng.
- Cần chị nha, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em.- Nguyệt Minh mờ ám nói, lại còn xấu xa cố phả hơi vào tai nàng, thừa biết đây là chỗ nhạy cảm của nàng.
Bác sĩ An có chút giận dỗi đẩy Nguyệt Minh ra, sau đó hai tay ôm lấy mặt mình.
Nguyệt Minh nhìn biểu cảm này ngược lại còn rất thích thú.
- Em thật là...- Gia An giơ tay muốn đánh yêu Nguyệt Minh một cái, nhưng mắt vô tình đảo qua một dáng người khiến nàng nhảy dựng lên.
Nguyệt Minh cũng nhìn theo, muốn xem ai cả gan phá hỏng thời gian riêng tư của cô và Gia An.
- Hửm? Sao dừng vậy? Tiếp theo còn phải hôn tạm biệt nữa đúng không?- Hạ Băng chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn hai người.
Khỏi phải nói cũng biết bác sĩ An lúc này thế nào, nàng ngại đến nóng hết cả mặt rồi một mạch chạy vào nhà, bỏ lại trước hiên nhà là Nguyệt Minh cùng bóng đèn 2000W mang tên Fuyu Phạm.
- Thôi, không hôn nữa thì tui đi đây.- Hạ Băng thấy bác sĩ An bỏ đi rồi, chỉ còn Nguyệt Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, liền đánh bài chuồn.
Trước khi đi không quên tặng hai từ: "Nhạt nhẽo" cho hai cô hàng xóm.
Nàng đang kéo hành lý ra khỏi nhà, tình cờ thấy hai người hàng xóm ôm ôm ấp ấp, chướng mắt... sáng sớm chưa có gì bỏ bụng đã bị thồn cơm chó, nàng không thích, phải phá đám một chút.
Nguyệt Minh lườm Hạ Băng một cái rõ sắc, sau đó mở cửa xe đi vào. Bây giờ thì cô hiểu rõ sự bất tiện khi Hạ Băng làm hàng xóm rồi, mới sáng sớn đã hỏng cả tâm trạng.
Mà khoan đã...
Nguyệt Minh xoa xoa cằm, ngẫm lại dạo này rất ít gặp Hạ Băng, hơn nữa bây giờ mới 9 giờ 20...
Lạ thật, Hạ Băng ngủ ngày bay đêm mà sao có thể thức giờ này được?
Nàng đi đâu?
- Chị chuẩn bị xong chưa?
Gia An mất một đoạn thời gian để ổn định lại bản thân mình, mãi cho đến khi mặt hết đỏ, tim hết đập nhanh, nàng mới thong thả đi vào phòng ăn, bảo mẫu đang cho Joy cục cưng ăn sáng.
- Rồi ạ, thưa cô chủ.- Bảo mẫu cười hiền.
- Cứ gọi em là An được rồi, thời nào rồi còn cô chủ.
Gia An đón nhận chén từ tay của bảo mẫu, thay cô ấy cho Joy ăn sáng, bé đã đến tuổi tập ăn nên mỗi buổi sáng thường hay ăn cháo.
- Mum mum...- Vẫn là Joy ngoan nhất, đối với chuyện ăn uống không khiến Gia An phiền lòng.
- Của con đây.- Gia An dịu dàng đút cho Joy một muỗng rồi dặn bảo mẫu đi chuẩn bị đồ.
- Vâng cô ch...
Bảo mẫu chưa nói hết câu liền thấy bác sĩ An nhíu mày, liền sửa đổi xưng hô.
- Ừm, chị biết rồi... An.
Bảo mẫu được nhận vào làm thông qua Gia An, công việc cũng khá dễ dàng và còn mang lại thu nhập cao nên vẫn luôn rất biết ơn nàng.
Trong mắt bảo mẫu, Gia An là quý nhân, vừa xinh đẹp, giỏi giang lại tốt bụng. Dù Joy không phải con đẻ nhưng nàng lại hết lòng yêu thương, chăm chút từng li từng tí, thậm chí có nhiều lúc bảo mẫu thấy so với người dì ruột là Nguyệt Minh kia, nàng còn yêu thương Joy hơn rất nhiều.
Chờ Joy ăn xong, Gia An bế cục cưng lên tầng thay đồ, cho mặc chiếc yếm jean xinh xắn, đeo một mẫu túi nhỏ của Hạ Băng tặng, lại mang một mắt kính hồng,... chẳng mấy chốc bé con trở nên cực kỳ thời trang.
Riêng Gia An thì chỉ cần quần jean cùng áo thun basic thoải mái cũng đủ toát lên vẻ đẹp của nàng.
Dạo này Joy cục cưng rất thích tự đi, không cần bế bồng nữa nên hai cô cháu nắm tay nhau ra xe. Joy và bảo mẫu ngồi ở hàng sau, bé đã khá quen ngồi ghế trẻ em, còn nàng ngồi vào ghế lái.
So với Nguyệt Minh luôn phải có người đưa đón, Gia An lại thích tự lái xe đi hơn.
Lamborghini Urus sang chảnh nổ máy, hai phía trước sau là Audi đen theo bảo vệ, rất nhanh đã đến trung tâm trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố X. Nơi đây như một điểm hẹn lý tưởng của người dân vì tập trung tất cả những thứ mọi người cần, từ nhà hàng cao cấp đến các cửa hàng thời trang sang chảnh, còn có cả một khu vui chơi sự kiện cực lớn...
- Wow!
Hai mắt Joy long lanh nhìn ngắm không gian rộng lớn nhộn nhịp. Joy hiếm khi được ra ngoài chơi, nơi đông người sôi động thế này quả thật là lần đầu, cái gì cũng thấy mới lạ. Bé con như bị thôi miên, chân tự động đạp đôi bốt nhỏ đi về bước, cái miệng nhỏ không ngừng thảng thốt.
- Vừa hay hôm nay có sự kiện cho trẻ em.- Bảo mẫu chỉ tay về phía một đám đông tụ tập.
Gia An gật đầu rồi bế cục cưng lên đi về phía đó, mọi người đang tập trung nhìn những chú gấu bông nhảy múa, đa phần là các bé nhỏ. Joy cực kỳ phấn khích, càng vui vẻ hơn khi có nhân viên tới phát quà.
- Cô cho con thì con phải thế nào đây?- Gia An cưng chiều nhìn Joy đang xòe tay ra nhận lấy đồ chơi.
Joy quay sang nhìn mommy của mình một cái, sau đó rụt tay lại, khoanh hai tay, cúi đầu "Ạ" một tiếng rồi mới nhận lấy đồ chơi.
Nhân viên ban đầu tưởng bé không thích nên rụt tay lại, sau đó thấy bé ạ mình liền có chút bất ngờ, không nén được tình thương của người mẹ mà cho Joy hẳn hai món đồ chơi.
Ngoài ca múa ra, còn có nhiều tiết mục khác như diễn kịch, giao lưu cùng các bạn nhỏ,... Ban tổ chức sắp xếp rất có tâm nên thu hút thật nhiều trẻ nhỏ, Gia An nhìn Joy cục cưng trong vòng tay đang xem đến say mê, nàng bật cười, hôn bé con một cái.
Càng lớn càng cảm thấy Joy giống một Nguyệt Minh mini, nhất là ánh mắt khi thấy chuyện hấp dẫn. Nàng tiếp xúc Nhật Minh rất nhiều, nhưng nàng phải công nhận rằng Joy giống Nguyệt Minh hơn, nói rằng đây là con đẻ của Nguyệt Minh hẳn người ta cũng tin.
Gia An cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi cảm nhận sức rung trong túi ngày càng mạnh, nàng mới nhận ra có cuộc gọi đến.
Nàng đưa Joy cho bảo mẫu bế, còn mình thì đi ra chỗ yên tĩnh mà nghe điện thoại.
Là số khẩn cấp của bệnh viện, Gia An lo lắng gọi lại.
- Alo, bác sĩ An ạ? Thai phụ của chị vừa nhập viện!
- Ai vậy em? Tình hình thế nào?
- Là chị XX, lúc chị ấy đến thì hơi đau bụng thôi, nhưng có dấu hiệu trở dạ chị ạ!
Gia An suy nghĩ một chút, thai phụ XX này sắp đến ngày dự sinh, nhưng còn hơn một tuần nữa.
- Chị biết rồi, chị sẽ đến ngay, em nhờ bác sĩ XX chú ý giúp chị nhé!
- Dạ chị.
Nàng phải đến bệnh viện ngay, nghề của nàng cũng có chút hạn chế thời gian hơn với người khác, một khi đã được chỉ định là bác sĩ đỡ sinh thì nàng phải có mặt bất cứ lúc nào.
Gia An nhét điện thoại vào túi, nhìn Joy đang cực kỳ vui vẻ trong đám đông, lại còn vỗ tay theo mọi người, nàng có chút không đành lòng khi phải cắt đứt niềm vui của bé.
Dù Joy trước giờ luôn đầy đủ điều kiện vật chất, nhưng rất ít khi được ra ngoài chơi, bây giờ lại mang Joy về nhà với bốn bức tường, nàng thật không nỡ.
Gia An dặn dò vệ sĩ để mắt đến Joy sau đó mới nói với bảo mẫu.
- Chị cho Joy chơi thêm một chút nữa rồi về nhé.- Gia An bế Joy trên tay, hôn hôn cục cưng vài cái, có chút không nỡ rời đi.
Joy thấy mommy hôn mình, cũng ngọt ngào hôn lại, sau đó lại nhìn về phía sân khấu, trẻ con mà, ai chẳng thích mấy tiết mục này.
Gia An phì cười, dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi, HOPE cách đây cũng không xa, không phải giờ cao điểm nên không kẹt xe, nàng chỉ tốn khoảng 15 phút mà thôi.
- Chị An.
Nàng vừa đến liền vệ sinh tay, khoác lên áo blouse trắng đi một mạch vào phòng chờ sinh, thăm khám cho thai phụ.
Y tá thấy nàng thì gật đầu chào, báo cáo sơ tình huống. Ca này đã chuyển dạ ở nhà từ trước, nhưng do chủ quan nên lúc tử cung đã nở được 3cm.
- Chị XX.- Gia An mỉm cười dịu dàng.
- Ừm, hi em, ca này sinh non rồi.
Thai phụ đã thay váy của bệnh viện, đang nằm trên giường ôm bụng.
- Bác sĩ An.- Người nhà chào hỏi nàng.
- Chào anh.- Nàng gật đầu, sau đó bắt đầu thăm khám.
- Nãy giờ tôi đi tiểu nhiều lắm bác sĩ.- Thai phụ nói.
Gia An gật đầu.
- Cơn đau đến nhiều hơn nãy giờ đúng không ạ?- Gia An kiểm tra một chút rồi nói với y tá.-Chuẩn bị cho vào phòng sinh đi em, cổ tử cung giãn nở 4cm rồi...
- Chị Chi, thế nào?- Gã đàn ông lặp lại câu hỏi một lần nữa khi không nhận được chỉ thị của người bên đầu dây bên kia.
Quỳnh Chi nghe thấy tên mình, liền quay trở lại cuộc trò chuyện.
- Được, cứ vậy mà làm... Nhưng đông người quá thì có sao không?- Cô ta trầm ngâm.
Đây đúng là cơ hội vàng.
Lượng vệ sĩ bên người Nguyệt Minh và Gia An rất nhiều, nhưng giờ đây đã chia ra một nửa đi theo Gia An về bệnh viện. Hơn nữa, ý thức cảnh giác của hai người lớn đều rất cao, chỉ có đứa nhỏ là dễ dàng... Nếu bắt được đứa nhỏ này, mọi chuyện về sau chắc chắn sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Đứa nhỏ này là bảo bối, vừa nắm được Nguyệt Minh, vừa nắm được Gia An.
Cứ mãi lo sợ sẽ không thành công được.
Hơn nữa, dạo này Mai Phước Hưng không còn đủ kiên nhẫn, liên tục hối thúc cô ta. Quỳnh Chi ghét bị đưa vào thế bí nhất!
- Rõ.- Người đàn ông vững vàng trả lời, ánh mắt vẫn cố định về phía người phụ nữ bế đứa nhỏ trong đám đông.
Dù vệ sĩ xung quanh rất nhiều, nhưng hôm nay hắn mang theo nhiều người hơn, một chặng một, có thể dễ dàng bắt được đứa nhỏ.
Trẻ con không giống người lớn, không có sức chống cự.
Chuyện này họ nắm đến 90% cơ hội thành công!
Joy cục cưng đòi đứng xuống đất để nhảy theo điệu nhạc Baby Shark. Bảo mẫu cũng chiều ý thả bé xuống, mắt vẫn luôn đặt trên người Joy. Bảo mẫu đương nhiên không biết được những nguy hiểm mà Nguyệt Minh đang phải đối mặt, cô ấy chỉ nghĩ rằng cô chủ là người làm lớn nên lúc nào cũng phải cẩn thận, phải có vệ sĩ theo bảo vệ.
Joy cục cưng đang nhảy rất khí thế, lại còn bập bẹ hát theo thì từ trong đám đông một bàn tay đưa ra, nắm lấy vai bé. Joy giật mình quay mặt lại, bảo mẫu cũng nhanh chóng định kéo bé vào lòng nhưng bàn tay lạ kia đã nắm lấy tay còn lại của bé con.
- Ú òa... Joy cục cưng.
Bảo mẫu suýt hét lên thì nhận ra người này là cái cô Hải My từng ghé qua nhà, trái tim đang treo trên đầu mới thả lỏng một chút.
Joy chớp chớp hai mắt tròn xoe nhìn khi được Hải My bế lên. Đứa nhỏ này nhìn rất giống Nguyệt Minh, cô rất thích. Nếu cưa được Nguyệt Minh xem như mua một tặng một rồi, huống hồ, cô ta cũng không nghĩ đến việc sinh con, xem Joy là con cũng được.
Quá sức hợp lý!
Hải My đang đi shopping, ngang qua chỗ này tình cờ thấy dáng người có chút quen mắt, liền muốn lại xác nhận một chút. Thấy Gia An rời đi rồi, Hải My mới tiếp cận Joy, một phần cũng vì lười đụng mặt, lỡ bị làm khó không cho nựng cháu thì sao đây?
Cũng may, cái cô Gia An đó rời đi rồi.
Joy đối với Hải My khá bình thường, chính xác thì bé con không thèm để ý tới bà cô này, nhưng tự dưng bị bế lên không cho nhảy tiếp thì tâm tình liền thay đổi, bé không thích nha!
Bé con liền giãy giụa đòi xuống.
Hải My thấy vậy cũng không bắt ép, thả Joy xuống cho bé nhảy, rồi quay sang trò chuyện với bảo mẫu một chút.
- Chỉ có cô và Joy à?- Hải My gặng hỏi, dù cô ta thừa biết Gia An vừa rời đi.
- Cô An có việc nên vừa rời đi, tôi cho Joy xem một chút rồi về nhà.
Hải My gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó tiếp tục đứng cạnh bảo mẫu và Joy.
Bảo mẫu có chút khó hiểu, tự hỏi bạn cô chủ rảnh rỗi quá không có gì làm hay sao, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu, có dám bộc lộ ra mặt đâu. Bảo mẫu len lén nhìn Hải My, thấy cô ấy đang chăm chú bấm điện thoại, sau đó thu tầm mắt lại, mà phải công nhận xung quanh cô chủ chỉ toàn là người đẹp!
Bùm—
Pháo giấy được bắn ra, các bạn nhỏ đua nhau hò hét, vài người mặc đồ thú bông lại tiếp tục đi phát kẹo sau đó mời các bạn nhỏ ra nhảy. Một chú gấu teddy đi đến trước mặt Joy, chìa tay mời bé.
Joy bị cuộc vui thúc đẩy, cứ như vậy một mạch chạy ra, nhưng nhảy còn chưa kịp đã bị gấu nâu bế thốc lên, chạy được vài bước lại quẳng bé cho một người đàn ông khác.
- JOY!- Bảo mẫu hét lên, đuổi theo người đàn ông.
Các vệ sĩ cũng rất nhanh hành động, nhưng ngay lập tức bị đám người chờ sẵn trong đám đông cố ý giữ chân. Khung cảnh chẳng mấy chốc trở nên hỗn loạn vô cùng, người tập trung ở đây đa phần là bố mẹ bỉm sữa, thấy hỗn loạn liền nháo nhào tìm con rồi tháo chạy, gây khó khăn cản trợ cho phía người Nguyệt Minh rất nhiều.
- SHIT!- Hải My nghiến răng, nhét điện thoại vào túi xách, đá phăng đôi giày cao gót dưới chân mình, mắt dáo dát nhìn quanh, khóa chặt về chiếc mũ lưỡi chai trước mắt. Cô ta chạy đến, thật nhanh chộp lấy chiếc mũ khiến chủ nhân của nó ngỡ ngàng đến tột độ. Hải My nhanh chóng đội mũ vào, che phần lớn gương mặt, sau đó chạy thật nhanh về hướng Joy. Vừa chạy vừa phân tích tình huống
Bọn này là ai?
Dám bắt cóc trẻ con trước mặt cô ta?
Lại còn là bắt cháu của crush!?
Muốn chết à?
Chắc chắn là muốn chết!
- Cho qua... cho qua...- Hải My vừa chạy qua đám đông vừa hét lớn, mắt hệt như một chiếc máy quét tầng số cao, tìm kiếm bóng dáng Joy, cuối cùng khóa chặt vào mục tiêu.
Thân hình gã ta không quá cao lớn nên rất nhanh nhẹn, chỉ cần cô ta lơ là một chút, gã liền mất hút.
Joy gào khóc không ngừng, nhưng lại bị tiếng ồn trong trung tâm thương mại át hẳn. Vài người ở cổng chính thấy rượt đuổi, có chút không hiểu chuyện gì, chỉ đứng dạt qua một bên nhường đường, có người còn lấy điện thoại ra quay.
Hải My tặc lưỡi, hôm nay cô ta mặc váy, lại phải chạy đua với một gã đàn ông, có chút bất tiện. Thấy gã một đường chạy ra cửa, lại có một chiếc ô tô đen đậu trước mặt, Hải My thầm nghĩ không ổn.
Xe cô ta còn dưới tầng hầm...
Nhưng không có thời gian do dự, Hải My bức tốc, đạp lên một bậc thềm, dùng hết sức bật nhảy, lộn một vòng trên không trung, thành công đạp trúng lưng hắn một phát.
Chết cha!
Hải My mở to mắt khi đáp xuống đất, quên mất trên tay hắn là Joy!?
Không biết là hên hay xui, gã đàn ông chỉ loạng choạng vài bước, nếu té thì Joy hẳn cũng không được nguyên vẹn...
Gã đàn ông liếc Hải My một cái, muốn nhìn rõ mặt nhưng hầu như chỉ còn thấy được dáng môi. Sau đó mặc kệ cô mà lao ra cửa, nhào lên chiếc xe màu đen đã nổ máy đợi sẵn.
Hải My dáo dát nhìn xung quanh, đây cũng không phải như trong phim, lấy xe của người qua đường là bị đi tù đó!
Nhưng xuống tầng lấy xe chắc chắn là không kịp... mất dấu mất...
Ngay lúc Hải My không biết làm sao, rất may mắn vệ sĩ của Nguyệt Minh cũng đã lấy được xe, một chiếc đuổi theo trước, chiếc còn lại rất thức thời rước cả cô ta.
Hải My nhanh chóng lên xe, ra lệnh cho vệ sĩ bám theo.
- Cắt đuôi được chưa?- Gã bắt cóc đứng ngồi không yên, hết nhìn đứa nhỏ vừa bị đánh cho hôn mê, lại nhìn đồng bọn.
- Qua ngã tư này chắc chắn cắt được.- Tên đồng bọn nhìn về phía trước.
Thời gian đếm ngược đèn xanh chỉ còn có 1 giây, các xe phía trước đều dừng, hắn liền lách tay lái sang một bên, đạp ga, vượt đèn đỏ, sau đó liên tục cắt cua.
Cả bọn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đã cắt đuôi được xe theo sau thì bỗng trước mặt liền xuất hiện một chiếc xe đâm ngang. Tên cầm lái vội vàng đạp thắng, đánh hết lái sang một bên để tránh va chạm, hậu quả là đầu đập vào vô lăng bất tỉnh ngay lập tức.
Tên bắt cóc nhìn thấy từ chiếc xe kia xuất hiện bóng dáng hai gã vệ sĩ, hắn nghiến răng, kéo tên đồng bọn sang một bên, nhảy vào vị trí ghế lái, vào số, thẳng chân đạp ga!
Hải My nghiến răng, nhảy vào vị trí ghế lái bỏ trống, bàn tay chuyên nghiệp đảo cần số, động cơ xe gào rú một tiếng xé toạc cả vùng trời, cứ như thế đuổi theo chiếc xe bắt cóc.
- Vấn đề nghiên cứu của T-lab đã đạt được...
Nguyệt Minh cúi đầu, nghịch cây bút trong tay, không biết vì cuộc họp này có chút nhàm chán hay do cơ thể cô đột nhiên không tốt mà cảm thấy trong bụng cứ nôn nao khó tả.
Là muốn đi trung tâm thương mại cùng Gia An và Joy nên mới như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Tổng giám đốc liền lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin hỏi vợ yêu vớ cháu chơi có vui không, có nhớ mình hay không, nhưng tin nhắn còn chưa soạn xong thì đã nhận được cuộc gọi đến.
Khi đang họp, trừ Gia An ra thì Nguyệt Minh sẽ không nghe điện thoại của người nào khác, nhưng lúc này người gọi đến lại là bảo mẫu, khiến cô có chút khó hiểu.
- Chờ một chút.- Tổng giám đốc đưa tay lên ra hiệu tạm dừng cuộc họp.
Cấp dưới đang phát biểu liền dừng lại.
Khả Hân cũng khẽ nhìn qua chị sếp, thấy Nguyệt Minh đi đến góc phòng nhận điện thoại, sau đó gương mặt đột nhiên tái nhợt. Khả Hân cũng đứng dậy muốn đến hỏi thăm tình hình, liền bị Nguyệt Minh va phải, cô cắm mặt chạy ra khỏi phòng họp lớn, không thèm nói lời nào.
- Xin lỗi, tạm thời chúng ta dừng họp tại đây, sẽ có thông báo mới.
Khả Hân thay Nguyệt Minh để lại một câu rồi cũng đuổi theo chị sếp, linh cảm cho nàng biết có chuyện không hay đã xảy ra...
*****
Hải My: Ê hông ấy hai đứa mình bắt đứa nhỏ này rồi bỏ trốn cùng nhau đi bé? Dù sao tui không thích đẻ, bé thì không đẻ được, hai đứa kia còn đẻ được, coi như họ làm phước.
Quỳnh Chi: Nghe cũng hay á, mua vé máy bay đi.
Nhật Minh: Con tôi đẻ mà?:)
Tác giả: Like của bạn là động lực khích lệ để bọn mình tiếp tục bộ truyện, vậy nên nếu bạn yêu thích thì press like nhé. Đủ 10 like mình up chap mới
PS: Quỳnh Chi chỉ nghĩ đơn giản Joy là bảo bối của Gia An và Nguyệt Minh thôi, cô ta còn quên mất Joy còn là cục cưng của 1 người nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.