Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 107: Giỗ đầu

NSFM

30/12/2023

Ở thành phố X, những ngày tháng mười có lẽ là thời điểm đẹp nhất năm, lâu lâu sẽ có những trận mưa bất chợt, vừa làm dịu đi thời tiết, vừa nên thơ lãng mạn, cư dân cũng bắt đầu đắn đo lựa chọn thêm trang phục thu đông.

Thời tiết đẹp là thế, không khí dịu êm là thế nhưng bác sĩ An lại có chút chạnh lòng, mấy ngày nay, nàng nhận ra trong ánh mắt người yêu cứ phảng phất một nỗi buồn không tên. Nguyệt Minh không nói, nàng không tiện hỏi, chỉ đành đoán mò trong lòng.

Gia An đưa tay lên chỉnh lại vạt áo của Nguyệt Minh, một tay cô cầm cặp da, tay kia đang cầm điện thoại nói chuyện, dường như công việc dạo này khá bận rộn, thời gian rảnh của cô dần trở nên hạn hẹp hơn.

Gia An không nói gì, chỉ đi về phía trước đẩy cửa bước ra ngoài, Nguyệt Minh cũng bước theo, sóng vai cùng nàng.

Vù— một tiếng, cơn gió cuối thu thổi qua mơn trớn mái tóc nâu bồng bềnh của Gia An, vài sợi tóc rối rũ xuống gọng kính chắn tầm nhìn. Nguyệt Minh nhẹ nhàng giúp nàng vén chúng sang một bên, cô đưa cặp da cho vệ sĩ, vẫn bận rộn nói điện thoại.

Gia An mỉm cười, khẽ nhón chân lên hôn vào má Nguyệt Minh.

- Yêu em.

- Em cũng yêu chị.-Tổng giám đốc hơi ngây người, sau vài giây liền mỉm cười, miệng mấp máy ngọt ngào đáp lại.

Hai người tách nhau ra, Gia An lái xe riêng đến bệnh viện, Nguyệt Minh được tài xế đưa đến Tổng công ty.

Gia An chợt thở dài, nhớ về đôi mắt đen láy như thể ngập trong một đầm lầy kia, loa trên xe lại vô tình phát ra một bản nhạc không lời, càng khiến nàng thêm hỗn tạp.

Sắp đến ngày giỗ đầu của Nhật Minh, nàng đóa đây là nguyên nhân chính gây ra nỗi bận lòng của người nàng yêu.

Giỗ đầu... So với ngày đưa tiễn, vẫn có một nỗi day dứt không tên.

Giỗ đầu... Nỗi đau mà Nguyệt Minh cố quên đi lại lần nữa quay trở về.

Dù từng là bác sĩ phụ trách thai kỳ của Nhật Minh, song Gia An vẫn là người ngoài, không hiểu được nỗi đau kia lớn đến nhường nào, nhưng với tư cách là người yêu, Nguyệt Minh buồn, nàng cũng chẳng vui.

Dạo gần đây, căn bệnh mất ngủ của Nguyệt Minh dường quay trở lại, có đêm, cô ngồi ngắm trăng cạnh cửa sổ, có đêm, cô lại trằn trọc trở mình, đi kèm vài tiếng thở dài ảo não.

Có những hôm, Gia An cảm nhận được phía bên giường nhẹ hẫng đi, nàng chờ đợi một lúc lâu, đành bật dậy đi tìm, lại thấy cô co người bên trong chiếc tủ dành để chứa những chiếc áo của Nhật Minh.

Cô rối bời, nàng cũng rối bời.

Cô đau lòng, nàng càng đau lòng.

Nguyệt Minh vẫn nói cười, nhưng nàng làm sao không biết cô tuy rất buồn nhưng vẫn cố làm nàng vui.

Bác sĩ An lại phải thở dài, tần suất sầu não của nàng dạo này cũng theo đó mà tăng cao hơn, thời gian đúng thật là nhanh làm sao, mới đó mà đã một năm, Joy sắp một tuổi.

Ngày Joy một tuổi cũng là ngày giỗ của Nhật Minh...

Đúng như Gia An bận lòng, Nguyệt Minh như vậy mấy ngày nay là vì lo cho đám giỗ của Nhật Minh, dù cô tự dặn bản thân hàng vạn lần là không nên để lộ tâm trạng quá rõ khiến Gia An phải lo, nhưng dường như nàng đã phát hiện rồi.

Trong những giấc mơ gần đây, cô thật sự không tài nào xóa bỏ được hình ảnh Nhật Minh nằm bất động trên giường ngày hôm ấy ra khỏi đầu, cả những hình ảnh về vụ tai nạn nữa, chúng cứ lặp đi lặp lại trong đầu, ám ảnh bám víu cô không thôi.

Tay Nguyệt Minh bất giác siết chặt, đến nỗi móng tay bấu vào lòng bàn tay in hằn dấu vết, vẫn chẳng cảm thấy đau gì cho cam. Bằng mọi giá, cô sẽ đưa hết thảy những người hại chết Nhật Minh ra ánh sáng, lấy lại cả gốc lẫn lãi, cả ba đời không tha!

Bố mẹ qua đời đã lâu, những năm sau đó cô chủ yếu sống ở nước ngoài, đến ngày giỗ cũng chỉ có thể ngồi một mình nơi đất khách mà hoài niệm, không rõ lắm về các bước lễ nghi, chỉ nghe người ta nói rằng giỗ đầu thường tổ chức lớn để tưởng nhớ người quá cố.

Nguyệt Minh không nghĩ như vậy, chị hai mất thì có gì mà phải làm rầm rộ?

Nhưng quản gia cũ đã chủ liên lạc, ông nói vẫn muốn dọn dẹp, làm một mâm cơm đạm bạc cho cô hai, Nguyệt Minh đành thở dài đáp ứng.

- Alo.- Nguyệt Minh nhấc máy.

- Hôm bữa gặp thằng chó Jackson ở ngoài, định đơm cho nó chết nhưng nhận ra nó què chân rồi.- Giọng Hạ Băng ở đầu dây bên kia đầy tiếc nuối.

- Hửm? Hèn chi lúc trước bên T-lab báo có vẻ Jackson chịu phải điều gì đó khủng khiếp, sóng điện não của hắn rất cao. Từ lúc được thả ra, những địa điểm hắn đến cũng chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu ở nhà mà thôi... Khoan... "hôm bữa" gặp mà bây giờ mới nói à!? Gặp ở đâu?

- Say quá quên mất! Ở Bar.- Hạ Băng nói xong, như chợt nhớ gì đó mà bổ sung.- OMG, hắn ngồi với người yêu cũ của cậu.

- ...- Nguyệt Minh trầm ngâm.-Cô ta có tên mà!

Thanh Phương và Jackson quen nhau?

Hai người này rốt cuộc liên quan gì đến nhau?

Ngẫm lại thì, lúc Hạ Băng bị bắt cóc, Thanh Phương cũng đã đòi trao đổi thông tin với Nguyệt Minh, nhưng vụ đấy rõ ràng là cô ta nói dối...

Càng nghĩ càng khó hiểu, đến mức Nguyệt Minh siết chặt điện thoại trong vô thức, cô mở một tab mới trên iPad, đúng lúc có báo cáo Jackson vừa ra ngoài.

- Haha, tại nghĩ cậu thích gọi vậy, cho người ta tưởng tình trường phong phú... Dù trước giờ có mỗi một đứa~...

Bị Nguyệt Minh lơ đi, vậy nên Hạ Băng tự nói tiếp.

- Để tớ tìm hiểu thêm! Cái con Thanh Phương chó má này, tớ mà biết nó liên quan gì đến vụ bắt cóc là tớ, tớ... tớ...- Hạ Băng có chút nóng nảy, dường như đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Nói thêm vài câu, Nguyệt Minh tắt điện thoại, lại bắt đầu rơi vào những suy nghĩ hỗn tạp, Thanh Phương... Jackson... mối liên hệ của họ là gì cơ chứ?

Thêm nữa, Jackson ấy thế mà đã quay lại ăn chơi, chưa biết "rén" à?

Ngày giỗ đầu của Nhật Minh rơi vào ngày thường, không biết có phải trời hiểu lòng người hay không mà từ sáng sớm đã mưa lất phất.

Nguyệt Minh mặc một bộ quần áo trắng chỉnh chu, nổi bật trên vạt áo vẫn là huy hiệu màu đen của T Group, cô đứng bên cửa sổ trần, phóng tầm mắt vào màn mưa mỏng manh ngoài trời.

Gia An chỉ dám len lén lại gần bên, sau đó tự nhiên đan tay vào tay Nguyệt Minh. Tổng giám đốc không đáp, chỉ là thuận theo nàng mà nắm chặt tay. Gia An hơi mím môi, nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi bàn tay người yêu, liền muốn xua tan đi chúng.

Rất lâu sau đó, Nguyệt Minh mới thở ra một hơi rồi quay sang nhìn Gia An, nhẹ giọng hỏi.

- Hôm nay chị không đi làm sao?

Gia An mỉm cười nhẹ, lắc lắc đầu.

- Muốn ở bên em hôm nay.

Nguyệt Minh nhìn thấy nụ cười ấm áp của Gia An, cũng liền mỉm cười nhẹ đáp lại, tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi một chút, nàng như thuốc giải giúp cô xua tan hết muộn phiền.

Nguyệt Minh hơi ra sức kéo tay một cái, Gia An ngay tức khắc ngã vào lòng cô. Nàng có chút bất ngờ, nhưng cũng không lên tiếng trách móc, chỉ đơn giản là xoa xoa lưng Nguyệt Minh dịu dàng từng chút một.

Gia An bế Joy cùng Nguyệt Minh đến mộ của Nhật Minh.

Cơn mưa không hối hả như lúc đầu hạ, lại như mang theo nỗi day dứt cùng dằn vặt khôn nguôi, hạt mưa không mạnh mẽ tát vào mặt người mà thấm đẫm một bên má, dần dần như thuốc độc ngấm vào tim mà ăn mòn.

Nghĩa trang cao cấp tháng mười, từng ngôi mộ phân chia đều tăm tắp, trắng xóa một vùng trong màn mưa.

Nghĩa trang hiu quạnh, ít người ra vào, sự đơn độc đặc quánh trong không khí, những hạt mưa vô tình lại càng khiến con người ta não nề không nguôi.

Joy bé con bình thường lúc ở trong lòng Gia An đều cười đùa vui vẻ, vậy mà từ lúc xe dừng bên cổng nghĩa trang, cục cưng lại im lặng lạ thường, cả thân người nhỏ bé mềm nhũn cứ thế bám dính vào nàng, như thể sợ hãi, lại như thể lo lắng.

Nguyệt Minh bước xuống xe trước, đi sang phía cửa bên kia, có chút chần chừ gõ hai cái vào kính xe, Gia An liền bật nút kéo cửa xuống.

- Hay là chị và Joy ở lại đây, em vào trong rất nhanh sẽ ra.- Nguyệt Minh nhìn màn mưa, có chút lo lắng cho hai người cô yêu, Joy cũng còn quá nhỏ, chỉ sợ đứa trẻ ra ngoài liền cảm lạnh.

Gia An cũng rất phân vân, xét về lý, bác sĩ An hẳn sẽ đồng ý với đề nghị này, Joy không thể mạo hiểm dầm mưa, nhưng xét về tình, nàng cũng không thể ngăn đứa nhỏ gặp mẹ nó.



Thấy Gia An phân vân, Nguyệt Minh cũng khó xử. Cô muốn cho Nhật Minh gặp con, muốn xin lỗi chị hai vì bản thân mình lúc trước hèn kém, muốn cho chị thấy suốt một năm qua Joy đã lớn khôn thế nào.

Lúc trước, Nguyệt Minh sợ nhất là làm Nhật Minh buồn, giờ vẫn thế, chưa hề đổi thay. Cô ngước mặt lên, mây đen không dày đặc, nhưng đủ sức che giấu đi mặt trời.

- Một lát nữa tạnh mưa rồi hãy vào.- Nguyệt Minh cuối cùng cũng quyết định, để Gia An và Joy ở lại xe chờ, ngày còn dài, huống hồ bây giờ chỉ mới là sáng sớm.

- Chị biết rồi.- Gia An gật nhẹ đầu, sau đó nhìn theo người yêu rời đi.

Nguyệt Minh cầm một bó hoa lavender được đặt gửi về từ nước F, có thể thấy cô đã tỉ mỉ chuẩn bị cho ngày hôm nay thế nào.

Men theo lối nhỏ ở nghĩa trang, xé tan màn mưa phùn rả rích, đôi giày da của Nguyệt Minh lấm tấm vết bẩn. Bước chân dừng lại bên một ngôi mộ trắng nho nhỏ, cô nhìn bức ảnh trên mộ, một người con gái xinh đẹp đang nở nụ cười rực nắng, hệt như cái tên của chị, Nhật Minh.

- Chị...- Cổ họng bất giác nghẹn đắng, thốt ra được một tiếng gọi đối với Nguyệt Minh lúc này cũng xa xỉ biết bao.

Đúng vậy, không nhắc đến thì không nhớ, không đau, nhưng vết thương lòng sẽ chẳng thể nào lành hoàn toàn mà không để lại sẹo.

Đôi mắt bất giác cay cay, hằn lên nhiều tia máu đỏ rực, một giọt nước mắt không kiềm được mà rơi xuống liền bị Nguyệt Minh gạt phăng sang một bên.

Không có chỗ cho sự yếu đuối!

Cô tự nhủ, lại tự tìm cho mình một lý do.

- Em không có khóc, em không có khóc một chút nào. Chỉ là... nước mưa bắn vào mặt em thôi. Chị đừng lo... Em dạo này tốt lắm...Chỉ là...

Nguyệt Minh buông chiếc ô, mặc cho gió lạnh thổi tung nó đi, những hạt mưa tưởng chừng vô hại bấy giờ lại như thể những con thiêu thân vây khắp mặt cô ướt sũng.

Mưa rơi trên đỉnh đầu rồi trượt xuống má, trượt xuống vai, thấm đẫm từng sợi vải, in hằn trong da trong thịt cô.

Lạnh buốt.

Nguyệt Minh bất giác run lên một cái.

Không thể khóc, không muốn khóc.

- Chỉ là... em nhớ chị. Rất nhớ chị.

Xào xạc, xào xạc—

Cả thân người Nguyệt Minh ướt sũng, không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa. Nguyệt Minh nói xong cũng im lặng rất lâu, chỉ đơn giản đứng nhìn mộ đá, nơi mà Nhật Minh đang mỉm cười.

- Em lại không nghe lời nữa rồi, thích tự ngược đãi bản thân lắm đúng không?

Giọng nói dịu dàng phát ra từ phía sau lưng Nguyệt Minh, kéo cô ra khỏi không gian lặng im, quay về thực tại.

Từng giọt mưa bấy giờ không thể nào tổn thương cô được nữa, bởi vì Gia An đã đến, dùng tán ô của mình che cho cô.

- Chị...

- Chị giận rồi.

- Ưm?- Joy cũng như đệm thêm vào lời Gia An.

Mưa có chút vơi bớt, Gia An thấy trong lòng mình như đổ lửa, không kịp đợi dứt hẳn đã quấn Joy cục cưng thành một cục bông đáng yêu, cứ thế mà đi tìm Nguyệt Minh. Nàng không biết mộ Nhật Minh ở chính xác chỗ nào, nhưng linh cảm như dẫn dắt nàng. Từ xa xa đã thấy thân ảnh trơ trọi của Nguyệt Minh hòa lẫn vào màn mưa buốt giá, Gia An không khống chế được mà vội vàng đi về phía cô.

- Em có biết chị đau lòng lắm không?

Nguyệt Minh ngoài mặt luôn tỏ ra mình ổn, nhưng rốt cuộc vẫn như một đứa trẻ mà thôi, sẽ có lúc yếu lòng, sẽ có lúc cởi bỏ lớp áo giáp gai góc.

Gia An biết rõ Nhật Minh là một chiếc gai mọc ngược trong lòng Nguyệt Minh, không nhắc không phải là quên đi, chỉ là giấu tạm nỗi buồn vào tận đáy lòng mà thôi.

Nguyệt Minh đón lấy ô trên tay nàng, để nàng rảnh tay dồn hết lực bế Joy. Joy cũng đã một tuổi rồi, dù sinh non nhưng nhờ chăm tốt, hiện giờ đã đạt cân nặng đủ tiêu chuẩn.

Nguyệt Minh nghiêng ô, nhường hẳn về phía hai cô cháu, Gia An nhìn mưa tạt qua vai cô lần nữa, nàng liền trừng mắt cảnh cáo.

Nguyệt Minh:...

Cô có chút sợ hãi, vội đứng lại gần hai cô cháu nhưng vẫn giữ chút khoảng cách vì sợ nước trên người mình ám vào người Gia An.

Gia An hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn, đảm bảo Joy đã ổn thỏa, tay còn lại liền nắm lấy tay Nguyệt Minh, kéo cô tựa sát vào người mình mặc cho nước mưa thấm ướt một bên vai áo nàng, chỉ cần bé con không ướt, hai người lớn sao cũng được.

Nguyệt Minh nhìn Gia An, trong đôi mắt dâng lên nhiều lời khó nói, cảm giác được yêu ngập tràn trái tim, chỉ cần cô cất lời, liền rơi nước mắt mất thôi.

- Không giới thiệu một chút sao?- Gia An nghiêng đầu, cười đầy dịu dàng, sưởi ấm cõi lòng Tổng giám đốc.

Nguyệt Minh cũng mỉm cười đáp lại, như vừa nạp xong dũng khí, Tổng giám đốc siết chặt tay nàng Bác sĩ, một nhà ba người cùng nhau nhìn bia mộ của Nguyệt Minh.

- Chị, cuối cùng em cũng biết được là yêu là gì rồi, bọn em sẽ chăm sóc cho Joy thật tốt.- Nói xong, Nguyệt Minh quay sang nhìn Gia An.

Gia An đang gật nhẹ đầu với bức ảnh Nhật Minh. Nàng với Nhật Minh cũng tính là quen thuộc, lúc trước nàng là bác sĩ theo dõi quá trình mang thai của cô ấy, tâm sự với nhau cũng nhiều, nhưng vẫn là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Không ngờ, định mệnh lại đưa đẩy đến mức này, Gia An lại đứng đây với tư cách là người yêu của Nguyệt Minh, cái thai ngày ấy nàng theo dõi, bây giờ chính là đứa trẻ nàng nguyện chăm sóc đến cuối đời.

Chút đau xót hòa lẫn cùng hạnh phúc khiến nàng có chút muốn khóc, nàng nắm chặt tay Nguyệt Minh, nuốt nghẹn ngào vào trong cổ họng.

- Chào em, Nhật.

Tôi sẽ chăm sóc cho hai người họ, em đừng lo.

- Joy... nhìn đi, đây là mẹ của con.- Nguyệt Minh ra hiệu cho Joy.

Joy cục cưng có chút dè dặt trong lòng của Gia An, nhìn hai người lớn cứ thế nói chuyện với bia đá, hai mắt đứa trẻ long lanh đầy tò mò, chỉ biết "ư a" đáp trả vài tiếng.

- Mẹ. Gọi Mẹ đi nào.- Nguyệt Minh kiên nhẫn hướng dẫn.

Joy cục cưng chớp chớp đôi mắt nhỏ, hết nhìn dì út, lại nhìn bia mộ kia, bé con bị bức ảnh tươi cười tỏa nắng trên ấy thu hút.

- Mẹ... Nói theo dì.- Nguyệt Minh lắc lắc tay Joy.

Gia An mỉm cười, chuyện này vốn hơi khó với Joy.

Nhưng điều khiến hai người ngạc nhiên là Joy cục cưng lại ngoan ngoãn mấp máy môi.

- Mẹ.- Nguyệt Minh nói thật chậm để Joy bắt chước.

- M...

Không gian xung quanh hai người lớn như đóng băng.

- Ma.

Nguyệt Minh đầy thất vọng nhìn Joy:???

Vẫn là Gia An tinh ý, nàng hôn nhẹ vào má Joy.

- Mama, gọi Mama nào Joy.

Với đứa trẻ mới 1 tuổi thì có lẽ từ này sẽ dễ hơn, Nguyệt Minh nghe vậy cũng sáng rực hai mắt đầy trông chờ.



- Ma...ma.- Joy cục cưng nhìn vào bức ảnh xinh đẹp kia, bất giác nói hai tiếng.

Thăm mộ xong, vì cả người Nguyệt Minh đều ướt sũng, Gia An có chút gấp gáp muốn cô về nhà thay đồ, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ cảm lạnh. Nhưng thay vì về nhà, Nguyệt Minh đã ra lệnh cho lái xe chạy thẳng đến nhà chính, bác quản gia đã làm vài mâm cỗ cúng cho đám giỗ của Nhật Minh.

Từ lúc Nhật Minh mất đến giờ, đây mới là lần thứ hai Nguyệt Minh quay về nơi này, cô sợ những ký ức sẽ bám dính lấy mình nên không có can đảm về đây thêm một lần nào nữa. Nhà thì vẫn được quản gia cho người quét dọn trông coi, nên luôn ở trong trạng thái sạch sẽ.

Dù là người yêu của Nguyệt Minh, nhưng lần đầu vào nhà chính, dưới ánh nhìn tò mò của những người làm, Gia An không khỏi có chút ngượng ngùng, Joy cục cưng thì đã tới giờ ngủ, thiếp đi trên tay nàng.

Lúc vào nhà, Nguyệt Minh đã dẫn Gia An đến phòng cũ của mình để Joy ngủ trên giường, còn cô thì đi tắm.

Gia An nhìn Joy ngủ yên, nàng đảo mắt một vòng rồi đi về hướng bàn làm việc của Nguyệt Minh, vừa cầm vài khung ảnh đã cũ lên, liền muốn bật cười.

Đây là Nguyệt Minh thời còn bé đây sao?

Làm sao có thể đáng yêu thế này?

Gia An xem hết hình này đến hình khác, Nguyệt Minh của nàng lúc nhỏ dường như rất hoạt bát nhỉ?

Có vài tấm hình chụp cùng với Nhật Minh, lúc nhỏ nhìn cả hai giống nhau hơn khi trưởng thành, nhưng vẫn có thể dễ dàng phân biệt, hóa ra phong thái điềm tĩnh nổi tiếng của người nàng yêu đã có từ bé rồi...

Hình này thì Nguyệt Minh đã lớn hơn, mà chụp với ai thế nhỉ?

Gia An hơi nhăn mặt, cái cô bé xinh đẹp đang nắm tóc Nguyệt Minh này... hẳn là Hạ Băng...

Quả là khác nhau một trời một vực, bây giờ Hạ Băng được bao bọc bởi một vẻ yêu mị, nhìn kiểu gì cũng rất quyến rũ, khác xa cô nhóc tinh ranh trong ảnh.

Ngoài ra còn có thêm ảnh chụp chung của nhóm ba người họ với một cô bé nhỏ hơn một chút, nhìn kỹ một hồi, Gia An nhận ra là Khả Hân...

- Còn nhiều lắm, chị có muốn xem nữa không?

Bỗng nhiên, một bàn tay ôm nàng từ phía sau, Gia An hơi giật mình nhưng vài giây sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc, liền có chút dựa dẫm, ngã người ra sau.

- Được thôi, muốn xem thêm bé Nguyệt Minh.- Nàng đưa tay vỗ vỗ má cô.

Nguyệt Minh không kiềm được, hôn nhẹ lên má nàng, sau đó ngoan ngoãn đi tìm album ảnh cũ, dường như ở phòng làm việc của Nhật Minh thì phải.

Trời mưa suốt cả ngày, không có bất kỳ bóng dáng nào của ánh mặt trời, dần về chiều, bầu trời ngày một u ám tối tăm.

Trên con đường lát gạch nhỏ ở nghĩa trang, một thân người mảnh khảnh cứ thế bước đi đầy thong dong, huy hiệu bằng đá quý đen bóng trên ngực nàng phảng phất sáng chói trong màn mưa.

Giày cao gót nện vào nền gạch nhỏ, vài giọt mưa hư hỏng bám dính lên giày nàng.

- Chà, lâu rồi không gặp.

Nàng nở một nụ cười chân thành, sau đó cúi người đặt đóa hoa lavender của bản thân cạnh bên đóa hoa của Nguyệt Minh.

- Ngáo đến thăm cậu rồi? Thế nào? Cậu thấy sao? Về cô gái bên cạnh Nguyệt?- Hạ Băng chẳng thèm quan tâm mặt đất ướt sũng, đầy sảng khoái mà ngồi xuống, mặt đối mặt với mộ đá, nhìn hình ảnh Nhật Minh đang nở nụ cười thật tươi.

Nhật Minh - Nguyệt Minh - Hạ Băng, bộ ba thân thiết với nhau từ nhỏ. Nếu nói cái chết của Nhật Minh khiến Nguyệt Minh đau như chết đi sống lại, thì Hạ Băng cũng như mất đi nửa phần hồn.

- Làm một ly không?- Trái với ngày thường trên tay luôn xách một chiếc túi đắt tiền phiên bản giới hạn nào đó, hôm nay nàng lại cầm một chiếc rổ mây picnic, bên trong toàn là đồ ăn Nhật Minh từng thích, cùng một chai rượu.

Hạ Băng bày ra hết mọi thứ trên mặt đất, đặt một ly thủy tinh ở gần mộ đá cho Nhật Minh, một cho mình.

- Quên, cậu không uống mấy thứ này, nhưng cứ coi như tiếp tớ một chút đi nhỉ?- Hạ Băng vừa nói, vừa rót rượu.

Tiếp đó Hạ Băng cầm ly của mình lên, cụng nhẹ vào ly dành cho Nhật Minh, rồliền cho rượu vào dạ dày của mình, đôi mắt lại nhìn mông lung ra màn mưa.

- Có lúc tớ từng ghen tị với hai chị em nhà cậu. Tình cảm tốt đẹp như thế, lại biết yêu là gì. Còn tớ...- Hạ Băng thu tầm mắt, lại uống thêm một ngụm rượu rồi thở dài.-Bỏ đi, đột nhiên gặp cậu lại nói mấy cái không đâu vậy? Ha ha.

Hạ Băng tặc lưỡi một cái rồi nói tiếp.

- Cậu thấy Nguyệt ngáo bây giờ thế nào? Cậu ta hạnh phúc, cậu cũng vui đúng không? Vậy cậu đừng lo, tớ nói cho cậu biết, Nguyệt ngáo bây giờ cười thật nhiều, như xưa vậy. Chắc là gặp đúng người!- Hạ Băng cười khì.

Không ai đáp lời, nàng lại nói tiếp.

- Ghen tị ghê á, làm sao có thể yêu được một người hay vậy?

Hạ Băng lắc lắc đầu, chút hồi ức ùa về.

Đối với Hạ Băng, Nhật-Nguyệt là gia đình, là những người cho nàng cảm giác ấm áp thật sự, không cùng huyết thống lại dùng hết thảy chân tình đối xử với nàng.

Từ lâu, Hạ Băng xem Nhật-Nguyệt như là chị em ruột.

- Nguyệt ngáo đúng thật là ngáo! Cậu nói xem, tớ còn tưởng cậu truyền thống hơn ẻm á! Yêu cũng yêu rồi, nhắc đến thịt thì nhát muốn chết.- Hạ Băng nhún vai.- Chả bằng cậu yêu vào liền lòi ra Joy, ha ha, khá tốt!?

Rượu đã cạn, Hạ Băng lại tự rót cho mình:.

- Mà nhắc đến Joy, ôi bạn tôi ơi, sao con của bạn cứ nhìn thấy tớ là khóc vậy!!?- Hạ Băng dở khóc dở cười.-Cậu nói xem nó có bị lây cái thói dở hơi của Nguyệt ngáo hay không? Người đẹp ôm nó mà nó lại khóc!?

Hạ Băng bĩu môi, có chút uất ức mà "méc" Nhật Minh, lắc lắc ly rượu trong tay, nói một chút lại uống một chút. Nàng kể xong câu chuyện mình bị bắt cóc rồi lại kéo sang vài sự việc hàng ngày, như tâm sự giữa hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, chỉ là... cuộc hội thoại này không có người đáp lời đáp.

Hạ Băng ngồi đó rất lâu, lâu đến nỗi nghĩa trang đã lên đèn tự lúc nào.

- Thôi, trời tối rồi, ngồi đây sợ ma chết đi được. Người đẹp như tớ dễ bị ma bắt đi lắm!

Hạ Băng đứng dậy, xoa xoa hai cánh tay mình rồi duỗi duỗi đôi chân hơi tê do ngồi quá lâu, sau đó bắt tay vào dọn dẹp một chút.

Trước khi đi, nàng ngoảnh mặt lại, cười nhẹ với Nhật Minh.

- Tớ biết mấy năm rồi cậu vất vả chỉ để gánh vác hai bọn tớ. Bây giờ đừng lo lắng nữa, cậu ra đi thanh thản, tớ và Nguyệt sẽ lo phần còn lại. Không ai có thể ức hiếp chúng ta mà không phải trả giá!

Đấy là một lời nhận định, không phải lời hứa.

Như lúc Hạ Băng đến, lúc Hạ Băng đi cũng đầy thong dong, chỉ là trong lòng nặng thêm một phần quyết tâm mà thôi.

Vù──

Cạch ──

Cơn gió mạnh thổi đến bên mộ Nhật Minh, hất đổ ly rượu Hạ Băng đã rót cho từ đầu.

Rượu đổ xuống mặt mộ, thấm hút dần dần, rồi biến mất.

Nguyệt Minh đang còn mày mò trong phòng làm việc của Nhật Minh để tìm album hình cũ, rõ ràng cô nhớ là đã cất nó ở trên kệ sách, ấy vậy mà tìm mãi chẳng ra, không lẽ người giúp việc bất cẩn cất đi đâu rồi?

Tổng giám đốc loay hoay đến toát cả mồ hôi, có chút muốn bỏ cuộc, ngồi phịch xuống ghế da to lớn mà thở dài. Lúc cô đứng dậy định rời đi, vì động tác thừa mà tay vô tình hất đổ khung hình của Nhật Minh cùng khỉ đột.

Cạch ──

Khung hình ngã xuống mặt bàn, không biết vì sao chốt chặn phía sau lại lỏng lẻo, khung và hình mỗi thứ một nơi, Nguyệt Minh vội nhặt lên để lắp lại như cũ.

Chỉ là...

Lúc vừa cầm lên, Tổng giám đốc phát hiện ra một chiếc USB nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook