Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Chương 125: Giọt nước
NSFM
30/12/2023
Lý do gì khiến Gia An buồn?
Nguyệt Minh không biết.
Thông thường, khi tò mò muốn biết một điều gì đó, Nguyệt Minh sẽ tự chủ động đặt câu hỏi, nhưng bác sĩ An trước giờ là kiểu người rõ ràng và thẳng thắng, chuyện mà nàng không muốn thì tuyệt nhiên sẽ không nói, ngược lại, nếu nàng muốn, nàng đã nói với cô ngay.
Thêm nữa, Nguyệt Minh là loại người gì cơ chứ?
Cô luôn luôn đặt người yêu lên hàng đầu, tôn trọng nhau là điều quan trọng nhất trong tình yêu, cô không muốn phải khiến nàng khó xử.
Thứ Gia An muốn nói, Nguyệt Minh sẽ chăm chú lắng nghe.
Thứ Gia An không muốn nói, Nguyệt Minh cũng sẽ biết ý mà không hỏi.
Nhưng lần này hơi khác, suốt từ khi về nhà, Gia An thật sự rất kì lạ, loại tâm tình bất ổn, ảnh hưởng đến cả người xung quanh này là lần đầu tiên Nguyệt Minh thấy xuất hiện ở người yêu. Vậy nên, cô không thể cứ nhắm mắt cho qua như mọi lần...
Trong lòng cô cũng có chút suy đoán, vấn đề rất có thể là liên quan đến tin nhắn ban nãy nàng nhận được, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của nàng, ăn xong cô liền trả lại điện thoại, chẳng hề trộm nhìn lấy một cái.
Linh cảm của phụ nữ mách bảo cho cô chuyện này rất quan trọng, dù Gia An không nói, cô vẫn nên tự tìm hiểu một chút.
Sau một buổi nằm ôm Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang mà trăn trở, cuối cùng, Nguyệt Minh cũng đưa ra quyết định.
Rõ ràng, lúc sáng sớm, nàng vẫn vui vẻ hôn cô như bình thường, nhưng sau mấy tiếng đi làm, tâm trạng liền biến đổi. Dựa theo tính chất nghề nghiệp, Gia An cả ngày đều quanh quẩn ở bệnh viện, như vậy gần như chắc chắn là có chuyện đã xảy ra tại HOPE...
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh liền bật dậy như lò xo, ngồi vào bàn làm việc dù đã 2 giờ sáng, cô sợ lại có một Mỹ Linh hay một Anh Khang đến gây phiền phức cho Gia An.
Sau một màn xoắn xít, Tổng giám đốc lại nhắm mắt dưỡng thần, không có khả năng sẽ có loại chuyện khủng khiếp ấy xảy ra mà Giám đốc bệnh viện không lập tức thông báo với cô, dù sao cô cũng dặn dò riêng với bà ta rồi cơ mà!
Vậy tại sao?
Tại sao nhỉ?
Ngón trỏ của Nguyệt Minh vốn đã gõ trên mặt bàn gỗ, càng vì những suy nghĩ dồn dập của cô mà đẩy nhanh nhịp điệu hơn. Thay vì cứ suy đoán, Nguyệt Minh trực tiếp ấn nút gọi điện thoại, liên lạc với thư ký toàn năng - Khả Hân.
Đã là thư ký toàn năng, thì dù có 2 giờ sáng hay bất kỳ lúc nào vẫn phải dậy bắt máy!
Đúng thật là Khả Hân đối với loại công việc trái giờ trái giấc này đã quen rồi, nhưng người nằm kế bên nàng bị phá giấc ngủ, liền dùng cái gối che đầu mình, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa thì lại khác...
- Em gọi đến cho HOPE, bảo họ lấy hết toàn bộ dữ liệu người đến khám chỗ bác sĩ An trong ngày hôm qua cho chị.
- Dạ... chuyện này.- Khả Hân có chút chần chừ, phần vì dữ liệu bệnh nhân vốn là chuyện tuyệt mật, phần vì tò mò không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà chị sếp lại đưa ra yêu cầu oái oăm như vậy vào giờ này.
- Sao?- Nguyệt Minh nghiêm giọng.- Có vấn đề gì hả thư ký Hân?
- Dạ được!- Khả Hân rùng mình.
Nguyệt Minh mà gọi danh xưng này tức là đang không hài lòng với thái độ của nàng.
Dữ liệu riêng cái khỉ gì?
Sếp mắng mới đáng sợ.
- Have a nice day, honey.- Gia An hôn nhẹ vào má Nguyệt Minh.
Quả thật là sau một đêm ngủ riêng thì bác sĩ An đã lấy lại tâm trạng, nhưng cô vẫn đầy vẻ lo lắng khi nhìn nàng. Bị nhìn chằm chằm, Gia An vừa hôn xong liền nhíu mắt nhìn Nguyệt Minh đầy khó hiểu. Nguyệt Minh ngay lập tức xua tay, nở nụ cười.
- Chúc chị một ngày tốt lành, em đi làm đây.- Nguyệt Minh hôn lại vào má Gia An, sau đó không nói gì nữa, cứ thế bước lên xe đang chờ trước cổng.
Gia An nhìn theo hướng Nguyệt Minh rời đi thật lâu, cho tới khi xe chạy xa khỏi tầm mắt, nàng mới thở ra một hơi.
Nàng làm sao thế?
Nàng lẽ ra nên nói hết mọi chuyện cho Nguyệt Minh biết, thay vì cứ giấu trong lòng thế này.
Chẳng phải là hai người đang yêu đương sao?
Chẳng phải muốn cùng nhau lâu dài hay sao?
Nghĩ vậy, Gia An đã quyết định rằng chiều nay nàng sẽ về sớm nấu cơm, sau đó giải thích với Nguyệt Minh mọi chuyện.
Khoé môi Gia An bất giác cong lên một nụ cười, thật ấm lòng, người nàng yêu là một người thật tốt bụng.
- Đây ạ, chị xem một chút đi.- Trên xe, Khả Hân đưa iPad cho Nguyệt Minh.- Toàn bộ danh sách người đến phòng khám của bác sĩ An trong tuần này em đã tổng hợp lại cả, nếu vẫn chưa đủ, em sẽ tìm thêm.
Quả là thư ký toàn năng, kết quả luôn vượt xa cả yêu cầu!
Nguyệt Minh đưa tay nhận lấy, không vội nhìn vào iPad, mà là nhìn vào gương mặt trẻ trung của Khả Hân, hôm nay lại hiện rõ quầng thâm mắt thế này, hẳn là do phải làm việc cả đêm rồi.
Tổng giám đốc bỏ iPad sang một bên, lại lục lọi trong túi sau, tiếp đó là đưa cho Khả Hân một vật thể đen đen mỏng mỏng hình chữ nhật.
Vâng, là một chiếc thẻ đen.
- Chị...- Khả Hân trố mắt.
Nguyệt Minh khẽ cười ấm áp, sau đó đưa tay xoa đầu Khả Hân.
- Xin lỗi, em làm tốt lắm.
Nguyệt Minh thấy có lỗi, miệng nói là xem nàng như em gái, nhưng luôn bắt nàng làm việc quá sức. Dạo gần đây, sống với người healthy như bác sĩ An, cô được ăn no ngủ kỹ, trạng thái cơ thể và tinh thần thay đổi rõ rệt, mới chợt nhận ra sức khoẻ con người sẽ suy tàn cỡ nào khi làm việc quá sức.
- Nhận lấy đi.
Thấy Khả Hân đứng hình, Nguyệt Minh liền nhét vào tay nàng, sau đó thong dong cầm iPad lên xem, như chưa từng có chuyện gì.
- Không có đưa cho Fuyu đấy, nhỏ đó phá của chị hết hai cái rồi!
Thư ký nhỏ một bên sụt sịt mũi, nàng muốn khóc!
Tuy cách Nguyệt Minh đáp lễ thật thực dụng, nhưng nàng hiểu rõ chị sếp vô cùng ấm áp. Nguyệt Minh luôn nghĩ đến những cách thực tiễn nhất mà quan tâm mọi người xung quanh, vậy nên Khả Hân cũng cảm động mà nhét thẻ vào ví của mình.
Chị Nguyệt vừa đẹp gái vừa nhiều tiền, thiếu cái thẻ này thì có ngay cái thẻ khác, chị cho thì mình cứ nhận!
Nguyệt Minh chăm chú xem các tư liệu Khả Hân tổng hợp, tuy em gái chu đáo cập nhật dữ liệu cả tuần, nhưng cô chỉ lướt xuống xem hôm qua mà thôi. Ngón trỏ của cô lướt lên lướt xuống, ánh mắt đảo liên tục, cảm thấy như mò kim đáy bể, định dừng lại thì chợt chạm vào một cái tên... Nói thân quen không đúng, nói xa lạ thì cũng không hẳn, chính xác là đã từng nghe nhắc đến.
Quỳnh Chi?
Cô nghe ở đâu rồi kìa?
Ngón tay Nguyệt Minh gõ lên màn hình iPad một hồi, ánh mắt loé lên, cô khẳng định là đã nghe rất nhiều lần rồi nhưng không nhớ là ở đâu và trong tình huống gì!?
- Lúc trước Fuyu có từng nhắc đến một người diễn viên tên Quỳnh Chi, cùng cái người Quỳnh Chi trong đây có liên hệ gì không?- Nguyệt Minh quay sang hỏi Khả Hân.
- A...- Khả Hân suy nghĩ một chút, Hạ Băng cũng từng đưa nàng tin tức để nàng đi tra.- Thì là cái cô diễn viên hôm trước em có bảo chị dẫn bác sĩ An đi xem phim dịp sinh nhật ấy. Chị Băng từng thấy cô Quỳnh Chi này chơi cùng Jackson và Thanh Phương, có dặn em chú ý một chút!
Lúc trước, Khả Hân chỉ giới thiệu phim vì phim này được truyền miệng tốt lắm, xem xong thấy cân cấn. Bây giờ sau khi điều tra xong, nàng lại thấy cô diễn viên này quá bất thường. Nhớ lại chuyện doanh số phòng vé mà chị Nguyệt từng thắc mắc, Khả Hân cảm thấy Quỳnh Chi giống như đang rửa tiền...
Quỳnh Chi là viên ngọc bích của điện ảnh nước nhà, vừa hay, người này lại có liên quan đến Thanh Phương - người yêu cũ của chị sếp và tên Jackson bên FF. Khả Hân điều tra vẫn chưa được nhiều, phần lớn đều là thông tin từ mấy năm trước, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô này thật sự không đơn giản chút nào.
Khả năng che giấu thông tin này khiến Khả Hân nhớ đến một chuyện, Nguyệt Minh từng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong tấm ảnh thành lập FF, chỉ cho rằng người đó là con cháu trong nhà của chủ tịch, nhưng về sau lại phát hiện ra đó không phải là Jackson. Không lâu sau vụ Hạ Băng bị bắt cóc, chị sếp vẫn không khỏi thắc mắc, có dặn nàng thử tìm hiểu xem thế nào, nhưng đã mấy tháng trôi qua vẫn chẳng có được bao nhiêu thông tin...
- Vậy hả?- Nguyệt Minh gõ gõ màn hình iPad. Quá nhiều trùng hợp?
- Em sẽ tìm hiểu thêm, tên này khá phổ biến, cũng có khả năng là trùng tên, trong ngày hôm nay sẽ có cho chị.
Thật ra, Nguyệt Minh xem danh sách người đến phòng khám của Gia An cứ ù ù cạc cạc, chỉ là thấy cái tên này quen quen nên muốn bám víu chút manh mối mà thôi. Nếu đúng là cái cô Quỳnh Chi diễn viên kia, Nguyệt Minh cũng không chắc có liên quan gì đến Gia An, nghĩ kiểu gì cũng thấy không có mấy khả năng...
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Khả Hân vang lên, đánh thức Nguyệt Minh khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay sang nhìn thư ký nhỏ, chỉ thấy mặt nàng có chút căng thẳng, ậm ừ đôi câu, lại len lén nhìn cô.
- Có chuyện gì?
Khi Khả Hân cúp máy, Nguyệt Minh đánh tiếng, dựa vào thái độ này, cô đoán nếu không chủ động hỏi, hẳn là thư ký nhỏ sẽ không mở miệng.
- Dạ... Uyên Hà... đánh nhau ở bệnh viện.
Nguyệt Minh hơi híp mắt nhìn Khả Hân, như thể đang đánh giá.
- Em với Uyên Hà tới đâu rồi?
Cô hỏi một câu rất không đúng trọng tâm, Khả Hân đã nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám không trả lời.
- Dạ, thì... cũng sống chung.
- Sống chung?
- Dạ, cũng có làm chút chuyện.
Nói đến đây lại thấy Nguyệt Minh có chút căng thẳng, thư ký nhỏ xoắn xuýt muốn giải thích, mà không biết phải giải thích cái gì... So với chị ba Băng cà rỡn thì chị Nguyệt là người chị hai khó tính...
- Bác sĩ Hà tốt với em chứ? Có định lâu dài không? Đừng có mà học theo chị Fuyu của em, chỉ biết có tình dục.
- Ể...? Dạ, tốt. Lâu dài ạ. Không... không phải tình dục đâu chị... chị ơi- Khả Hân lúng túng.
- Được, tốt vậy thì...- Nguyệt Minh lệnh cho tài xế, sau đó nở nụ cười hiền với Khả Hân.-Đến bệnh viện HOPE.
- Chị Nguyệt.- Khả Hân xúc động tập hai.
- Nếu biết ơn chị thì chịu làm Phó Tổng đi.- Nguyệt Minh thản nhiên nói.
- Dạ... em sẽ suy nghĩ ạ.- Khả Hân gượng cười.-Mà... đến HOPE vậy chậm trễ thời gian của chị thì sao?
- Thế nào làm chậm trễ thời gian nhỉ? Uyên Hà đối với em có quan trọng không?
- Có ạ.
- Ừm, nếu chúng ta dành quá nhiều thời gian cho công việc mà bỏ mặc người yêu thì thế nào? Là em không đủ yêu người ta? Hay là công việc mới là quan trọng nhất?
Khỏi phải nói Khả Hân đã bất ngờ thế nào, ôi trời ơi, không hổ danh tư liệu sống "ngự tỷ" để nàng viết truyện, dù có đôi lúc hơi hề ra thì vẫn là ngự tỷ!
Khả Hân không ngờ Nguyệt Minh lại có thể nói được mấy lời ngọt đến như vậy, khẳng định chị Băng mà nghe thấy thì sẽ buồn nôn đến chết đi mất, cả ba cùng nhau lớn lên mà, còn không hiểu rõ tính cách của nhau hay sao?
Khả Hân đột nhiên cảm thấy bác sĩ An quá ư là cao tay, quá ư là có phúc!
- Hơn nữa, chị cũng thấy nhớ bác sĩ An rồi.- Nguyệt Minh nói tiếp, vẻ mặt liền ngập tràn ý cười.
Có lẽ chính Nguyệt Minh cũng không biết, kể từ khi chính thức yêu đương, số lần vô tình "phát cơm chó" ngày càng nhiều hơn.
Khả Hân vừa cảm thán xong, liền cảm thấy nổi hết cả da gà, chị hai à, tính ra xe chạy trên đường mới khoảng 60 phút thôi đó, mới không gặp nhau có 1 tiếng mà chị đã than nhớ là sao!?
- Chẳng phải vừa gặp sao chị?- Khả Hân bĩu môi.
Hai người này dính quá dính rồi!
Nguyệt Minh bật cười thành tiếng, đưa tay chỉ vào má phải của mình.
- Lúc nãy mới hôn má bên trái, còn má bên phải và môi chưa hôn.
Khả Hân chính thức nghẹn lời.
Khả Hân tóm tắt tình huống cho Nguyệt Minh, ở bệnh viện có một cô bác sĩ Phượng, cứ thích gây sự với Uyên Hà. Sáng nay ở canteen, không biết là vô tình hay cố ý mà bác sĩ Phượng kia lại hất nguyên chén nước mắm dùng để ăn cơm tấm vào người Uyên Hà.
Bác sĩ Hà niệm chú, tự nhủ mình phải nhẫn nhịn, lần nữa ăn bảng kiểm điểm chắc bị đuổi việc mất, chỉ mong cô bác sĩ Phượng có thể chịu rời đi đã là kỳ tích rồi, mong cô ta xin lỗi là quá xa xỉ!
Mà kỳ tích thì hiếm khi xảy ra, bác sĩ Phượng sau khi "vô tình" hất nước mắm vẫn ở lại khịa Uyên Hà...
- Ô kìa, vậy là phải đi tắm rồi, không thì sẽ bốc mùi lắm,... mà quên, người cô lúc nào chả bốc mùi.
Vâng, thế là một trận đại chiến diễn ra ở nhà ăn của bệnh viện, sau đó, hai người bị bế lên phòng Giám đốc.
Uyên Hà tức đến đầu muốn bốc khói, không thể chịu đựng được nữa, thật sự không chịu được nữa!
Cô là người có chỗ dựa mà!
Vợ cô là thư ký cưng của Chủ tịch cơ mà, mắc gì hết lần này tới lần khác mình phải nhịn con nhỏ này!?
Đã vậy thì bà đây cho mày sành sứ vỡ chung luôn!
Và thế là cuộc điện thoại khóc lóc vừa nãy xảy ra...
Khả Hân tất nhiên là xót chứ, nhưng đang cùng Nguyệt Minh đi khảo sát dự án, không dám tự ý rời đi, lúc nghe chị sếp bảo cho quay xe, nàng cảm động suýt bật khóc.
Bởi vì xe cũng chạy được nửa đường đến vùng ngoại ô, chuyển hướng đến HOPE cũng cần thêm không ít thời gian, đến nơi cũng đã là 10 giờ trưa.
Gia An luôn là một bác sĩ có tâm, mỗi khi kết thúc thăm khám cho một sản phụ, nàng luôn đứng dậy, tận tình tiễn người đó đi ra khỏi phòng khám. Đôi khi, nàng còn tiễn thêm một đoạn trên hành lang, thuận tiện dặn dò thai phụ cũng như người nhà các lưu ý trong quá trình mang thai.
Hôm nay hẳn vẫn sẽ là một ngày bình thường như vậy, nếu nàng không nhìn thấy Quỳnh Chi ở sảnh. Dù cô ta mang khẩu trang cùng kính râm to, nàng vẫn có thể nhận ra, thậm chí còn đoán được phía sau lớp kính đen chính là đôi mắt chăm chú nhìn mình.
Gia An rất nhanh điều tiết cảm xúc, cũng chẳng thèm để người này ảnh hưởng tâm trạng của mình, cứ thế mà tiếp tục chăm chỉ làm việc. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Quỳnh Chi chỉ ngồi im đó, không chủ động gây sự chú ý với nàng, người như cô ta lẽ nào lại rảnh rỗi ngồi đó chơi sao?
Đợi đến khi nàng tiễn xong, thì mọi suy đoán đều được sáng tỏ, Quỳnh Chi đứng dậy, chen chân đẩy nàng vào phòng khám.
Vì giải quyết chuyện của Uyên Hà, Nguyệt Minh không đến tìm Gia An ngay lập tức, để ủng hộ khí thế cho thư ký nhỏ, cô nghĩ mình cũng nên trực tiếp xuất hiện. Hơn nữa, Uyên Hà vừa là người yêu của Khả Hân vừa là phó nháy bán hình chụp lén Gia An xinh đẹp và làm tình báo cho cô, cô không có tình cũng phải có nghĩa.
Lúc Nguyệt Minh cùng Khả Hân đi vào phòng Giám đốc bệnh viện, đã thấy bác sĩ Phượng và bác sĩ Hà ngồi ở hai đầu chiến tuyến, dường như chưa từng nghỉ ngơi mà cứ vậy trừng nhau, Giám đốc HOPE thì đang xoa trán đầy bất lực.
Uyên Hà thấy cứu cánh liền mừng muốn khóc, thiếu điều muốn lao đến ôm đùi Khả Hân. Bác sĩ Phượng lại có chút trầm lặng nhìn Nguyệt Minh, sau đó lại tỏ ra hơi e ấp, khiến cô vô cùng khó hiểu,
- Cô ta có bệnh à?- Nguyệt Minh ghé vào tai Khả Hân hỏi.
Khả Hân nghe vậy không khỏi bật cười, bệnh cái gì, thấy chị nên tạo nét đó!
- Tóm tắt nhanh chóng.- Đối với những nơi cần, Nguyệt Minh luôn tỏ ra uy nghiêm, so với lúc ở bên chị An thì khác nhau một trời một vực.
Giám Đốc bệnh viện run run, mâu thuẫn chút xíu như vậy, sao lại nháo đến tận tai chủ tịch tập đoàn!? Sau khi rót trà mời Nguyệt Minh, bà liền đá trái bóng sang cho hai kẻ gây chuyện kia.
- Người trong cuộc thuật lại đi.
- Cô ta cầm nước mắm tạt vào người tôi!
- Cô ta đi không nhìn đường tự va phải!
- Cô ta bảo tôi thối rồi, không cần tắm!
- Sự thật là cô thối thật mà.
Hai người vẫn không phân cao thấp.
- Cô mới thối, đồ đàn bà mồm thối, giờ sao? Thích như nào?
- Thích gì hả đồ thối, ai thèm nói chuyện với cô.
Sau nhiều lần mâu thuẫn dồn nén, Uyên Hà vốn muốn làm cho ra lẽ, trực tiếp lợi dụng uy quyền mà tiếp tục cái chuyện cô còn dang dở, đó chính là lao vào cào cho rách mặt cái con mụ này. Ấy thế là sau vài lần khích tướng, hai người đồng loạt đứng bật dậy, không thèm xem ai ra gì mà lao vào "tác động vật lý".
Giám đốc bệnh viện cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, lại có chút tuổi, làm sao chơi lại hai người kia, nên rất nhanh bị đẩy ra ngoài cuộc chiến.
Khả Hân ngoài miệng can ngăn, nhưng thấy Uyên Hà đang chiếm ưu thế nắm muốn rách da đầu cô bác sĩ kia, trong lòng thư ký nhỏ thầm cổ vũ người yêu. Thậm chí, nàng thấy lúc nào Uyên Hà thất thế liền cố tình giúp đỡ một chút.
Nguyệt Minh ngồi ngoài cuộc quan sát được hết thảy, gương mặt lạnh tanh, nói cũng chả buồn nói, chỉ đơn giản là ngồi đó "thưởng thức" cuộc chiến.
Uỵch—
Đúng là cô không muốn quan tâm, nhưng trời bắt quan tâm...
Không biết Uyên Hà dùng lực hơi mạnh hay do bác sĩ Phượng yếu, đứng không vững, ngã thẳng vào lòng Tổng giám đốc đang ngồi kia.
Giám đốc bệnh viện:...
Uyên Hà:...
Khả Hân:...
Tình huống "cẩu huyết" gì thế này!?
Cả ba người đồng thời xanh mặt, chỉ có bác sĩ Phượng là nhận thức được vấn đề, nhưng không ngồi dậy, còn cố tình nhào vào lòng Nguyệt Minh mà khóc hu hu, như oan ức lắm.
Mấy ai biết được cô ta mưu mô đã lâu, trực tiếp rình mò bác sĩ An ở bệnh viện, cảm nhận sự khác thường của nàng cùng các bài báo lá cải... cô ta khẳng định Nguyệt Minh cong 99,99% và bác sĩ An đã lợi dụng điều này mà bò lên giường Chủ tịch!
Cô ta thừa tự tin vào gương mặt và tài năng của mình, nên vẫn nuôi hi vọng tiếp cận Nguyệt Minh và hôm nay chính là cơ hội...
- Có thể đứng dậy không?- Giọng Nguyệt Minh lạnh lùng, để hỏi câu này, cô đã hết sức là lịch sự rồi đó.
- Chủ tịch không biết đâu, lúc trước cô ta ức hiếp bác sĩ An đó.- Uyên Hà quyết đánh cho bác sĩ Phượng chết, tuyệt không cho cô ta đẻ trứng, bao chuyện trước nay liền nói ra hết.- Cô ta tạt canh nóng vào người bác sĩ An, nhưng bác sĩ An không cho tôi mách lẻo!
Bầu không khí ngưng trọng, đáng thương nhất vẫn là Giám đốc bệnh viện, bà đang sắp lên cơn đau tim bởi ánh nhìn đầy tức giận của Nguyệt Minh phóng về mình.
Tiếp sau đó...
Tiếp sau đó là...
Nguyệt Minh không thèm nhìn ánh mắt oan ức của bác sĩ Phượng cùng lời nói dối "Em không có.", trực tiếp thẳng tay hất cô ta ngã nhào xuống đất, sau đó đứng dậy, phủi quần áo cho phẳng phiu lại, nhận khăn giấy từ Khả Hân và lau tay.
Nguyệt Minh trực tiếp tung cửa bước đi, không để lại bất cứ lời gì.
Các nhân vật trong phòng bây giờ chia ra thành nhiều nhóm cảm xúc.
Khả Hân không khỏi cảm thán, chị Nguyệt ngầu vãi chưởng!
Uyên Hà hả hê trong lòng, liếc nhìn bác sĩ Phượng mà đắc ý, kỳ này cô ta lành ít dữ nhiều rộ haha.
Giám đốc bệnh viện thì ôm tim sợ hãi, không còn sức oán trách bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì nữa...
Bác sĩ Phượng xoa xoa mông đứng dậy, muốn lao vào đấm nhau với Uyên Hà tiếp, dù sao thì chó cùng rứt giậu mà, còn gì để mất đâu!?
Có điều...
Cô ta không dự đoán được, Khả Hân tưởng chừng nhỏ bé vô hại, lại rất lợi hại!!!
- Làm sao? Tôi đã nói mà, cậu rồi sẽ lại nhìn tôi.
Lúc này, bên trong phòng khám của Gia An là Quỳnh Chi đang ngồi ngả ngớn trên bàn làm việc của nàng.
Gia An đối với người này đã hết lời để đối đáp, muốn trực tiếp ấn nút gọi bảo vệ vào tống cô ta đi ra. Chỉ là, nàng còn chưa kịp làm thì Quỳnh Chi đã chặn lại, tiếp đó, không biết mấy năm qua cô ta làm gì mà thân thủ khá lợi hại, chớp mắt đã mặt đối mặt với nàng, siết chặt cổ tay, không cho nàng phản ứng.
- Tôi đã nói cậu đeo kính làm gì, không phải tháo ra rất xinh sao? Nếu lúc xưa cậu dùng gương mặt này quyến rũ tôi, có lẽ tôi đã động lòng hơn chút.- Quỳnh Chi khẽ chạm vào mặt Gia An.
Bác sĩ An trừng mắt, cố giãy giụa.
- Cô điên rồi!
- Cậu vì sao lại hết yêu tôi, cậu phải yêu tôi, loại đồng tính như cậu mà được quyền chê tôi sao? Sao nào, có muốn quan hệ cùng có lợi không? Cậu phải nghe lời tôi!
- Cô đi đi.-Ánh mắt luôn dịu dàng giờ này ngập tràn khinh bỉ.
- Ha ha, không phải cậu luôn thèm khát được yêu tôi? Muốn nuôi tôi và con tôi sao? Cậu từ chối như vậy sẽ khiến tôi....
Quỳnh Chi còn chưa nói hết, Gia An đã thấy cô ta đột nhiên ngã xuống sàn, tiếp sau đó, trước mặt nàng đã là Nguyệt Minh.
Phải, là Nguyệt Minh mở cửa đi vào, không có thời gian suy nghĩ, đại não đã nóng lên, trực tiếp dùng tay nắm lấy cổ áo của Quỳnh Chi, không thương tiếc mà kéo cô ta ném xuống đất, có bao nhiêu lực dùng hết bấy nhiêu lực, chẳng màng đến quy tắc trước nay của cô là không chủ động bạo lực với phụ nữ.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Mọi người nghĩ là Gia An bị cô bác sĩ Phượng kia ăn hiếp cứ như vậy là xong sao? Đâu có được:))
Nguyệt Minh không biết.
Thông thường, khi tò mò muốn biết một điều gì đó, Nguyệt Minh sẽ tự chủ động đặt câu hỏi, nhưng bác sĩ An trước giờ là kiểu người rõ ràng và thẳng thắng, chuyện mà nàng không muốn thì tuyệt nhiên sẽ không nói, ngược lại, nếu nàng muốn, nàng đã nói với cô ngay.
Thêm nữa, Nguyệt Minh là loại người gì cơ chứ?
Cô luôn luôn đặt người yêu lên hàng đầu, tôn trọng nhau là điều quan trọng nhất trong tình yêu, cô không muốn phải khiến nàng khó xử.
Thứ Gia An muốn nói, Nguyệt Minh sẽ chăm chú lắng nghe.
Thứ Gia An không muốn nói, Nguyệt Minh cũng sẽ biết ý mà không hỏi.
Nhưng lần này hơi khác, suốt từ khi về nhà, Gia An thật sự rất kì lạ, loại tâm tình bất ổn, ảnh hưởng đến cả người xung quanh này là lần đầu tiên Nguyệt Minh thấy xuất hiện ở người yêu. Vậy nên, cô không thể cứ nhắm mắt cho qua như mọi lần...
Trong lòng cô cũng có chút suy đoán, vấn đề rất có thể là liên quan đến tin nhắn ban nãy nàng nhận được, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư của nàng, ăn xong cô liền trả lại điện thoại, chẳng hề trộm nhìn lấy một cái.
Linh cảm của phụ nữ mách bảo cho cô chuyện này rất quan trọng, dù Gia An không nói, cô vẫn nên tự tìm hiểu một chút.
Sau một buổi nằm ôm Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang mà trăn trở, cuối cùng, Nguyệt Minh cũng đưa ra quyết định.
Rõ ràng, lúc sáng sớm, nàng vẫn vui vẻ hôn cô như bình thường, nhưng sau mấy tiếng đi làm, tâm trạng liền biến đổi. Dựa theo tính chất nghề nghiệp, Gia An cả ngày đều quanh quẩn ở bệnh viện, như vậy gần như chắc chắn là có chuyện đã xảy ra tại HOPE...
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh liền bật dậy như lò xo, ngồi vào bàn làm việc dù đã 2 giờ sáng, cô sợ lại có một Mỹ Linh hay một Anh Khang đến gây phiền phức cho Gia An.
Sau một màn xoắn xít, Tổng giám đốc lại nhắm mắt dưỡng thần, không có khả năng sẽ có loại chuyện khủng khiếp ấy xảy ra mà Giám đốc bệnh viện không lập tức thông báo với cô, dù sao cô cũng dặn dò riêng với bà ta rồi cơ mà!
Vậy tại sao?
Tại sao nhỉ?
Ngón trỏ của Nguyệt Minh vốn đã gõ trên mặt bàn gỗ, càng vì những suy nghĩ dồn dập của cô mà đẩy nhanh nhịp điệu hơn. Thay vì cứ suy đoán, Nguyệt Minh trực tiếp ấn nút gọi điện thoại, liên lạc với thư ký toàn năng - Khả Hân.
Đã là thư ký toàn năng, thì dù có 2 giờ sáng hay bất kỳ lúc nào vẫn phải dậy bắt máy!
Đúng thật là Khả Hân đối với loại công việc trái giờ trái giấc này đã quen rồi, nhưng người nằm kế bên nàng bị phá giấc ngủ, liền dùng cái gối che đầu mình, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa thì lại khác...
- Em gọi đến cho HOPE, bảo họ lấy hết toàn bộ dữ liệu người đến khám chỗ bác sĩ An trong ngày hôm qua cho chị.
- Dạ... chuyện này.- Khả Hân có chút chần chừ, phần vì dữ liệu bệnh nhân vốn là chuyện tuyệt mật, phần vì tò mò không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà chị sếp lại đưa ra yêu cầu oái oăm như vậy vào giờ này.
- Sao?- Nguyệt Minh nghiêm giọng.- Có vấn đề gì hả thư ký Hân?
- Dạ được!- Khả Hân rùng mình.
Nguyệt Minh mà gọi danh xưng này tức là đang không hài lòng với thái độ của nàng.
Dữ liệu riêng cái khỉ gì?
Sếp mắng mới đáng sợ.
- Have a nice day, honey.- Gia An hôn nhẹ vào má Nguyệt Minh.
Quả thật là sau một đêm ngủ riêng thì bác sĩ An đã lấy lại tâm trạng, nhưng cô vẫn đầy vẻ lo lắng khi nhìn nàng. Bị nhìn chằm chằm, Gia An vừa hôn xong liền nhíu mắt nhìn Nguyệt Minh đầy khó hiểu. Nguyệt Minh ngay lập tức xua tay, nở nụ cười.
- Chúc chị một ngày tốt lành, em đi làm đây.- Nguyệt Minh hôn lại vào má Gia An, sau đó không nói gì nữa, cứ thế bước lên xe đang chờ trước cổng.
Gia An nhìn theo hướng Nguyệt Minh rời đi thật lâu, cho tới khi xe chạy xa khỏi tầm mắt, nàng mới thở ra một hơi.
Nàng làm sao thế?
Nàng lẽ ra nên nói hết mọi chuyện cho Nguyệt Minh biết, thay vì cứ giấu trong lòng thế này.
Chẳng phải là hai người đang yêu đương sao?
Chẳng phải muốn cùng nhau lâu dài hay sao?
Nghĩ vậy, Gia An đã quyết định rằng chiều nay nàng sẽ về sớm nấu cơm, sau đó giải thích với Nguyệt Minh mọi chuyện.
Khoé môi Gia An bất giác cong lên một nụ cười, thật ấm lòng, người nàng yêu là một người thật tốt bụng.
- Đây ạ, chị xem một chút đi.- Trên xe, Khả Hân đưa iPad cho Nguyệt Minh.- Toàn bộ danh sách người đến phòng khám của bác sĩ An trong tuần này em đã tổng hợp lại cả, nếu vẫn chưa đủ, em sẽ tìm thêm.
Quả là thư ký toàn năng, kết quả luôn vượt xa cả yêu cầu!
Nguyệt Minh đưa tay nhận lấy, không vội nhìn vào iPad, mà là nhìn vào gương mặt trẻ trung của Khả Hân, hôm nay lại hiện rõ quầng thâm mắt thế này, hẳn là do phải làm việc cả đêm rồi.
Tổng giám đốc bỏ iPad sang một bên, lại lục lọi trong túi sau, tiếp đó là đưa cho Khả Hân một vật thể đen đen mỏng mỏng hình chữ nhật.
Vâng, là một chiếc thẻ đen.
- Chị...- Khả Hân trố mắt.
Nguyệt Minh khẽ cười ấm áp, sau đó đưa tay xoa đầu Khả Hân.
- Xin lỗi, em làm tốt lắm.
Nguyệt Minh thấy có lỗi, miệng nói là xem nàng như em gái, nhưng luôn bắt nàng làm việc quá sức. Dạo gần đây, sống với người healthy như bác sĩ An, cô được ăn no ngủ kỹ, trạng thái cơ thể và tinh thần thay đổi rõ rệt, mới chợt nhận ra sức khoẻ con người sẽ suy tàn cỡ nào khi làm việc quá sức.
- Nhận lấy đi.
Thấy Khả Hân đứng hình, Nguyệt Minh liền nhét vào tay nàng, sau đó thong dong cầm iPad lên xem, như chưa từng có chuyện gì.
- Không có đưa cho Fuyu đấy, nhỏ đó phá của chị hết hai cái rồi!
Thư ký nhỏ một bên sụt sịt mũi, nàng muốn khóc!
Tuy cách Nguyệt Minh đáp lễ thật thực dụng, nhưng nàng hiểu rõ chị sếp vô cùng ấm áp. Nguyệt Minh luôn nghĩ đến những cách thực tiễn nhất mà quan tâm mọi người xung quanh, vậy nên Khả Hân cũng cảm động mà nhét thẻ vào ví của mình.
Chị Nguyệt vừa đẹp gái vừa nhiều tiền, thiếu cái thẻ này thì có ngay cái thẻ khác, chị cho thì mình cứ nhận!
Nguyệt Minh chăm chú xem các tư liệu Khả Hân tổng hợp, tuy em gái chu đáo cập nhật dữ liệu cả tuần, nhưng cô chỉ lướt xuống xem hôm qua mà thôi. Ngón trỏ của cô lướt lên lướt xuống, ánh mắt đảo liên tục, cảm thấy như mò kim đáy bể, định dừng lại thì chợt chạm vào một cái tên... Nói thân quen không đúng, nói xa lạ thì cũng không hẳn, chính xác là đã từng nghe nhắc đến.
Quỳnh Chi?
Cô nghe ở đâu rồi kìa?
Ngón tay Nguyệt Minh gõ lên màn hình iPad một hồi, ánh mắt loé lên, cô khẳng định là đã nghe rất nhiều lần rồi nhưng không nhớ là ở đâu và trong tình huống gì!?
- Lúc trước Fuyu có từng nhắc đến một người diễn viên tên Quỳnh Chi, cùng cái người Quỳnh Chi trong đây có liên hệ gì không?- Nguyệt Minh quay sang hỏi Khả Hân.
- A...- Khả Hân suy nghĩ một chút, Hạ Băng cũng từng đưa nàng tin tức để nàng đi tra.- Thì là cái cô diễn viên hôm trước em có bảo chị dẫn bác sĩ An đi xem phim dịp sinh nhật ấy. Chị Băng từng thấy cô Quỳnh Chi này chơi cùng Jackson và Thanh Phương, có dặn em chú ý một chút!
Lúc trước, Khả Hân chỉ giới thiệu phim vì phim này được truyền miệng tốt lắm, xem xong thấy cân cấn. Bây giờ sau khi điều tra xong, nàng lại thấy cô diễn viên này quá bất thường. Nhớ lại chuyện doanh số phòng vé mà chị Nguyệt từng thắc mắc, Khả Hân cảm thấy Quỳnh Chi giống như đang rửa tiền...
Quỳnh Chi là viên ngọc bích của điện ảnh nước nhà, vừa hay, người này lại có liên quan đến Thanh Phương - người yêu cũ của chị sếp và tên Jackson bên FF. Khả Hân điều tra vẫn chưa được nhiều, phần lớn đều là thông tin từ mấy năm trước, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô này thật sự không đơn giản chút nào.
Khả năng che giấu thông tin này khiến Khả Hân nhớ đến một chuyện, Nguyệt Minh từng nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong tấm ảnh thành lập FF, chỉ cho rằng người đó là con cháu trong nhà của chủ tịch, nhưng về sau lại phát hiện ra đó không phải là Jackson. Không lâu sau vụ Hạ Băng bị bắt cóc, chị sếp vẫn không khỏi thắc mắc, có dặn nàng thử tìm hiểu xem thế nào, nhưng đã mấy tháng trôi qua vẫn chẳng có được bao nhiêu thông tin...
- Vậy hả?- Nguyệt Minh gõ gõ màn hình iPad. Quá nhiều trùng hợp?
- Em sẽ tìm hiểu thêm, tên này khá phổ biến, cũng có khả năng là trùng tên, trong ngày hôm nay sẽ có cho chị.
Thật ra, Nguyệt Minh xem danh sách người đến phòng khám của Gia An cứ ù ù cạc cạc, chỉ là thấy cái tên này quen quen nên muốn bám víu chút manh mối mà thôi. Nếu đúng là cái cô Quỳnh Chi diễn viên kia, Nguyệt Minh cũng không chắc có liên quan gì đến Gia An, nghĩ kiểu gì cũng thấy không có mấy khả năng...
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Khả Hân vang lên, đánh thức Nguyệt Minh khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay sang nhìn thư ký nhỏ, chỉ thấy mặt nàng có chút căng thẳng, ậm ừ đôi câu, lại len lén nhìn cô.
- Có chuyện gì?
Khi Khả Hân cúp máy, Nguyệt Minh đánh tiếng, dựa vào thái độ này, cô đoán nếu không chủ động hỏi, hẳn là thư ký nhỏ sẽ không mở miệng.
- Dạ... Uyên Hà... đánh nhau ở bệnh viện.
Nguyệt Minh hơi híp mắt nhìn Khả Hân, như thể đang đánh giá.
- Em với Uyên Hà tới đâu rồi?
Cô hỏi một câu rất không đúng trọng tâm, Khả Hân đã nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám không trả lời.
- Dạ, thì... cũng sống chung.
- Sống chung?
- Dạ, cũng có làm chút chuyện.
Nói đến đây lại thấy Nguyệt Minh có chút căng thẳng, thư ký nhỏ xoắn xuýt muốn giải thích, mà không biết phải giải thích cái gì... So với chị ba Băng cà rỡn thì chị Nguyệt là người chị hai khó tính...
- Bác sĩ Hà tốt với em chứ? Có định lâu dài không? Đừng có mà học theo chị Fuyu của em, chỉ biết có tình dục.
- Ể...? Dạ, tốt. Lâu dài ạ. Không... không phải tình dục đâu chị... chị ơi- Khả Hân lúng túng.
- Được, tốt vậy thì...- Nguyệt Minh lệnh cho tài xế, sau đó nở nụ cười hiền với Khả Hân.-Đến bệnh viện HOPE.
- Chị Nguyệt.- Khả Hân xúc động tập hai.
- Nếu biết ơn chị thì chịu làm Phó Tổng đi.- Nguyệt Minh thản nhiên nói.
- Dạ... em sẽ suy nghĩ ạ.- Khả Hân gượng cười.-Mà... đến HOPE vậy chậm trễ thời gian của chị thì sao?
- Thế nào làm chậm trễ thời gian nhỉ? Uyên Hà đối với em có quan trọng không?
- Có ạ.
- Ừm, nếu chúng ta dành quá nhiều thời gian cho công việc mà bỏ mặc người yêu thì thế nào? Là em không đủ yêu người ta? Hay là công việc mới là quan trọng nhất?
Khỏi phải nói Khả Hân đã bất ngờ thế nào, ôi trời ơi, không hổ danh tư liệu sống "ngự tỷ" để nàng viết truyện, dù có đôi lúc hơi hề ra thì vẫn là ngự tỷ!
Khả Hân không ngờ Nguyệt Minh lại có thể nói được mấy lời ngọt đến như vậy, khẳng định chị Băng mà nghe thấy thì sẽ buồn nôn đến chết đi mất, cả ba cùng nhau lớn lên mà, còn không hiểu rõ tính cách của nhau hay sao?
Khả Hân đột nhiên cảm thấy bác sĩ An quá ư là cao tay, quá ư là có phúc!
- Hơn nữa, chị cũng thấy nhớ bác sĩ An rồi.- Nguyệt Minh nói tiếp, vẻ mặt liền ngập tràn ý cười.
Có lẽ chính Nguyệt Minh cũng không biết, kể từ khi chính thức yêu đương, số lần vô tình "phát cơm chó" ngày càng nhiều hơn.
Khả Hân vừa cảm thán xong, liền cảm thấy nổi hết cả da gà, chị hai à, tính ra xe chạy trên đường mới khoảng 60 phút thôi đó, mới không gặp nhau có 1 tiếng mà chị đã than nhớ là sao!?
- Chẳng phải vừa gặp sao chị?- Khả Hân bĩu môi.
Hai người này dính quá dính rồi!
Nguyệt Minh bật cười thành tiếng, đưa tay chỉ vào má phải của mình.
- Lúc nãy mới hôn má bên trái, còn má bên phải và môi chưa hôn.
Khả Hân chính thức nghẹn lời.
Khả Hân tóm tắt tình huống cho Nguyệt Minh, ở bệnh viện có một cô bác sĩ Phượng, cứ thích gây sự với Uyên Hà. Sáng nay ở canteen, không biết là vô tình hay cố ý mà bác sĩ Phượng kia lại hất nguyên chén nước mắm dùng để ăn cơm tấm vào người Uyên Hà.
Bác sĩ Hà niệm chú, tự nhủ mình phải nhẫn nhịn, lần nữa ăn bảng kiểm điểm chắc bị đuổi việc mất, chỉ mong cô bác sĩ Phượng có thể chịu rời đi đã là kỳ tích rồi, mong cô ta xin lỗi là quá xa xỉ!
Mà kỳ tích thì hiếm khi xảy ra, bác sĩ Phượng sau khi "vô tình" hất nước mắm vẫn ở lại khịa Uyên Hà...
- Ô kìa, vậy là phải đi tắm rồi, không thì sẽ bốc mùi lắm,... mà quên, người cô lúc nào chả bốc mùi.
Vâng, thế là một trận đại chiến diễn ra ở nhà ăn của bệnh viện, sau đó, hai người bị bế lên phòng Giám đốc.
Uyên Hà tức đến đầu muốn bốc khói, không thể chịu đựng được nữa, thật sự không chịu được nữa!
Cô là người có chỗ dựa mà!
Vợ cô là thư ký cưng của Chủ tịch cơ mà, mắc gì hết lần này tới lần khác mình phải nhịn con nhỏ này!?
Đã vậy thì bà đây cho mày sành sứ vỡ chung luôn!
Và thế là cuộc điện thoại khóc lóc vừa nãy xảy ra...
Khả Hân tất nhiên là xót chứ, nhưng đang cùng Nguyệt Minh đi khảo sát dự án, không dám tự ý rời đi, lúc nghe chị sếp bảo cho quay xe, nàng cảm động suýt bật khóc.
Bởi vì xe cũng chạy được nửa đường đến vùng ngoại ô, chuyển hướng đến HOPE cũng cần thêm không ít thời gian, đến nơi cũng đã là 10 giờ trưa.
Gia An luôn là một bác sĩ có tâm, mỗi khi kết thúc thăm khám cho một sản phụ, nàng luôn đứng dậy, tận tình tiễn người đó đi ra khỏi phòng khám. Đôi khi, nàng còn tiễn thêm một đoạn trên hành lang, thuận tiện dặn dò thai phụ cũng như người nhà các lưu ý trong quá trình mang thai.
Hôm nay hẳn vẫn sẽ là một ngày bình thường như vậy, nếu nàng không nhìn thấy Quỳnh Chi ở sảnh. Dù cô ta mang khẩu trang cùng kính râm to, nàng vẫn có thể nhận ra, thậm chí còn đoán được phía sau lớp kính đen chính là đôi mắt chăm chú nhìn mình.
Gia An rất nhanh điều tiết cảm xúc, cũng chẳng thèm để người này ảnh hưởng tâm trạng của mình, cứ thế mà tiếp tục chăm chỉ làm việc. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Quỳnh Chi chỉ ngồi im đó, không chủ động gây sự chú ý với nàng, người như cô ta lẽ nào lại rảnh rỗi ngồi đó chơi sao?
Đợi đến khi nàng tiễn xong, thì mọi suy đoán đều được sáng tỏ, Quỳnh Chi đứng dậy, chen chân đẩy nàng vào phòng khám.
Vì giải quyết chuyện của Uyên Hà, Nguyệt Minh không đến tìm Gia An ngay lập tức, để ủng hộ khí thế cho thư ký nhỏ, cô nghĩ mình cũng nên trực tiếp xuất hiện. Hơn nữa, Uyên Hà vừa là người yêu của Khả Hân vừa là phó nháy bán hình chụp lén Gia An xinh đẹp và làm tình báo cho cô, cô không có tình cũng phải có nghĩa.
Lúc Nguyệt Minh cùng Khả Hân đi vào phòng Giám đốc bệnh viện, đã thấy bác sĩ Phượng và bác sĩ Hà ngồi ở hai đầu chiến tuyến, dường như chưa từng nghỉ ngơi mà cứ vậy trừng nhau, Giám đốc HOPE thì đang xoa trán đầy bất lực.
Uyên Hà thấy cứu cánh liền mừng muốn khóc, thiếu điều muốn lao đến ôm đùi Khả Hân. Bác sĩ Phượng lại có chút trầm lặng nhìn Nguyệt Minh, sau đó lại tỏ ra hơi e ấp, khiến cô vô cùng khó hiểu,
- Cô ta có bệnh à?- Nguyệt Minh ghé vào tai Khả Hân hỏi.
Khả Hân nghe vậy không khỏi bật cười, bệnh cái gì, thấy chị nên tạo nét đó!
- Tóm tắt nhanh chóng.- Đối với những nơi cần, Nguyệt Minh luôn tỏ ra uy nghiêm, so với lúc ở bên chị An thì khác nhau một trời một vực.
Giám Đốc bệnh viện run run, mâu thuẫn chút xíu như vậy, sao lại nháo đến tận tai chủ tịch tập đoàn!? Sau khi rót trà mời Nguyệt Minh, bà liền đá trái bóng sang cho hai kẻ gây chuyện kia.
- Người trong cuộc thuật lại đi.
- Cô ta cầm nước mắm tạt vào người tôi!
- Cô ta đi không nhìn đường tự va phải!
- Cô ta bảo tôi thối rồi, không cần tắm!
- Sự thật là cô thối thật mà.
Hai người vẫn không phân cao thấp.
- Cô mới thối, đồ đàn bà mồm thối, giờ sao? Thích như nào?
- Thích gì hả đồ thối, ai thèm nói chuyện với cô.
Sau nhiều lần mâu thuẫn dồn nén, Uyên Hà vốn muốn làm cho ra lẽ, trực tiếp lợi dụng uy quyền mà tiếp tục cái chuyện cô còn dang dở, đó chính là lao vào cào cho rách mặt cái con mụ này. Ấy thế là sau vài lần khích tướng, hai người đồng loạt đứng bật dậy, không thèm xem ai ra gì mà lao vào "tác động vật lý".
Giám đốc bệnh viện cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, lại có chút tuổi, làm sao chơi lại hai người kia, nên rất nhanh bị đẩy ra ngoài cuộc chiến.
Khả Hân ngoài miệng can ngăn, nhưng thấy Uyên Hà đang chiếm ưu thế nắm muốn rách da đầu cô bác sĩ kia, trong lòng thư ký nhỏ thầm cổ vũ người yêu. Thậm chí, nàng thấy lúc nào Uyên Hà thất thế liền cố tình giúp đỡ một chút.
Nguyệt Minh ngồi ngoài cuộc quan sát được hết thảy, gương mặt lạnh tanh, nói cũng chả buồn nói, chỉ đơn giản là ngồi đó "thưởng thức" cuộc chiến.
Uỵch—
Đúng là cô không muốn quan tâm, nhưng trời bắt quan tâm...
Không biết Uyên Hà dùng lực hơi mạnh hay do bác sĩ Phượng yếu, đứng không vững, ngã thẳng vào lòng Tổng giám đốc đang ngồi kia.
Giám đốc bệnh viện:...
Uyên Hà:...
Khả Hân:...
Tình huống "cẩu huyết" gì thế này!?
Cả ba người đồng thời xanh mặt, chỉ có bác sĩ Phượng là nhận thức được vấn đề, nhưng không ngồi dậy, còn cố tình nhào vào lòng Nguyệt Minh mà khóc hu hu, như oan ức lắm.
Mấy ai biết được cô ta mưu mô đã lâu, trực tiếp rình mò bác sĩ An ở bệnh viện, cảm nhận sự khác thường của nàng cùng các bài báo lá cải... cô ta khẳng định Nguyệt Minh cong 99,99% và bác sĩ An đã lợi dụng điều này mà bò lên giường Chủ tịch!
Cô ta thừa tự tin vào gương mặt và tài năng của mình, nên vẫn nuôi hi vọng tiếp cận Nguyệt Minh và hôm nay chính là cơ hội...
- Có thể đứng dậy không?- Giọng Nguyệt Minh lạnh lùng, để hỏi câu này, cô đã hết sức là lịch sự rồi đó.
- Chủ tịch không biết đâu, lúc trước cô ta ức hiếp bác sĩ An đó.- Uyên Hà quyết đánh cho bác sĩ Phượng chết, tuyệt không cho cô ta đẻ trứng, bao chuyện trước nay liền nói ra hết.- Cô ta tạt canh nóng vào người bác sĩ An, nhưng bác sĩ An không cho tôi mách lẻo!
Bầu không khí ngưng trọng, đáng thương nhất vẫn là Giám đốc bệnh viện, bà đang sắp lên cơn đau tim bởi ánh nhìn đầy tức giận của Nguyệt Minh phóng về mình.
Tiếp sau đó...
Tiếp sau đó là...
Nguyệt Minh không thèm nhìn ánh mắt oan ức của bác sĩ Phượng cùng lời nói dối "Em không có.", trực tiếp thẳng tay hất cô ta ngã nhào xuống đất, sau đó đứng dậy, phủi quần áo cho phẳng phiu lại, nhận khăn giấy từ Khả Hân và lau tay.
Nguyệt Minh trực tiếp tung cửa bước đi, không để lại bất cứ lời gì.
Các nhân vật trong phòng bây giờ chia ra thành nhiều nhóm cảm xúc.
Khả Hân không khỏi cảm thán, chị Nguyệt ngầu vãi chưởng!
Uyên Hà hả hê trong lòng, liếc nhìn bác sĩ Phượng mà đắc ý, kỳ này cô ta lành ít dữ nhiều rộ haha.
Giám đốc bệnh viện thì ôm tim sợ hãi, không còn sức oán trách bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì nữa...
Bác sĩ Phượng xoa xoa mông đứng dậy, muốn lao vào đấm nhau với Uyên Hà tiếp, dù sao thì chó cùng rứt giậu mà, còn gì để mất đâu!?
Có điều...
Cô ta không dự đoán được, Khả Hân tưởng chừng nhỏ bé vô hại, lại rất lợi hại!!!
- Làm sao? Tôi đã nói mà, cậu rồi sẽ lại nhìn tôi.
Lúc này, bên trong phòng khám của Gia An là Quỳnh Chi đang ngồi ngả ngớn trên bàn làm việc của nàng.
Gia An đối với người này đã hết lời để đối đáp, muốn trực tiếp ấn nút gọi bảo vệ vào tống cô ta đi ra. Chỉ là, nàng còn chưa kịp làm thì Quỳnh Chi đã chặn lại, tiếp đó, không biết mấy năm qua cô ta làm gì mà thân thủ khá lợi hại, chớp mắt đã mặt đối mặt với nàng, siết chặt cổ tay, không cho nàng phản ứng.
- Tôi đã nói cậu đeo kính làm gì, không phải tháo ra rất xinh sao? Nếu lúc xưa cậu dùng gương mặt này quyến rũ tôi, có lẽ tôi đã động lòng hơn chút.- Quỳnh Chi khẽ chạm vào mặt Gia An.
Bác sĩ An trừng mắt, cố giãy giụa.
- Cô điên rồi!
- Cậu vì sao lại hết yêu tôi, cậu phải yêu tôi, loại đồng tính như cậu mà được quyền chê tôi sao? Sao nào, có muốn quan hệ cùng có lợi không? Cậu phải nghe lời tôi!
- Cô đi đi.-Ánh mắt luôn dịu dàng giờ này ngập tràn khinh bỉ.
- Ha ha, không phải cậu luôn thèm khát được yêu tôi? Muốn nuôi tôi và con tôi sao? Cậu từ chối như vậy sẽ khiến tôi....
Quỳnh Chi còn chưa nói hết, Gia An đã thấy cô ta đột nhiên ngã xuống sàn, tiếp sau đó, trước mặt nàng đã là Nguyệt Minh.
Phải, là Nguyệt Minh mở cửa đi vào, không có thời gian suy nghĩ, đại não đã nóng lên, trực tiếp dùng tay nắm lấy cổ áo của Quỳnh Chi, không thương tiếc mà kéo cô ta ném xuống đất, có bao nhiêu lực dùng hết bấy nhiêu lực, chẳng màng đến quy tắc trước nay của cô là không chủ động bạo lực với phụ nữ.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Mọi người nghĩ là Gia An bị cô bác sĩ Phượng kia ăn hiếp cứ như vậy là xong sao? Đâu có được:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.