Chương 1
meo meo
08/02/2022
Trong căn phòng nhỏ được ánh sáng chiếu vào thiếu niên đang ngủ trên giường khó chịu nhíu mày, tay phải dang ra bên cạnh tủ lấy chiếc điện thoại xem giờ.
7:45
Đường Khanh mở to mắt bật người dậy, chạy đi vệ sinh cá nhân miệng còn lẩm bẩm.
"Trễ mất, trễ mất, trễ mất"
Thay xong quần áo cầm chìa khóa lấy chiếc xe đạp chạy vọt ra cửa. Chạy nhanh một mạch đến tiệm cà phê mà cậu làm thêm.
Đường Khanh vội mở cửa vừa mở ra liền có một cái bánh mì bay đến đập thẳng vào mặt
Đường Khanh một tay ôm mặt, một tay cầm bánh nói "Có phải chị ghen tị với nhan sắc của phải không?"
Người trước mặt cậu đang khoanh tay vẻ mặt lên án tên Lâm Giai Giai chủ tiệm cà phê.
"Bớt ảo tưởng, cậu lại đi trễ."
Đường Khanh đi đến gần Lâm Giai Giai vừa xé bánh bỏ vào miệng vừa trả lời:"Tại điện thoại em nó không chịu reo đó chứ." Cậu nở thêm một nụ cười ngàn vàng của mình.
Nếu như lần đầu gặp cậu thì Lâm Giai Giai sẽ xao động bởi nụ cười này nhưng giờ cô đã miễn nhiễm (¬_¬) trực tiếp kí đầu Đường Khanh:"Ngụy Biện, đi làm việc."
Đường Khanh ủy khuất ôm đầu ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đến vị trí làm việc của mình.Cậu đảm nhiệm vị trí order món bởi vì có khuôn mặt hút khách.
Đồng nghiệp của cậu tên Diệp Khương đang đứng ôm cây lau sàn mắt thì lia tới cậu, nhìn cậu mỉm cười tiếp khách,phun ra một câu "Cười thật dối trá nhưng mà đẹp trai."
Thế là Diệp Khương ăn ngay cái kí muốn lủng luôn cả não từ bà chủ xinh đẹp Lâm Giai Giai "Đừng có mà lười biếng."
Diệp Khương ủy khuất ôm đầu đi hoàn thành công việc lau sàn, vừa vặn lúc quay người đi thì Đường Khanh nhìn y từ sau lưng.
...........
Kết thúc công việc đã gần tối Đường Khanh tạm biệt Lâm Giai Giai và Diệp Khương.
Về đến nhà cậu đi vào phòng tắm, tắm rửa xong cậu cũng không ăn tối, ngồi trên bàn suy nghĩ hôm nay mình đã làm và gặp những gì viết vào một cuốn nhật ký rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau Đường Khanh ngủ dậy lúc 7h bởi vì hôm nay cậu đến bảo tàng triển lãm tranh, Đường Khanh không còn đi học nữa nhưng lại thích vẽ tranh từ nhỏ nên lúc nào có thời gian cậu lại vẽ tranh.
Tới bảo tàng tham quan có rất nhiều bức tranh không thể nhìn bề ngoài phải thấu hiểu nó nói lên những gì, có nhiều họa sĩ rất kì quái Đường Khanh chỉ là người mới cũng chưa từng học vẽ nên cũng không hiểu hết ý nghĩa của mấy bức tranh.
Đường khanh đi đến một bức tranh không có ai để ý tới nó, trong bức tranh một người con trai ngồi bệt dưới đất, hai bên cánh tay giơ ngang vai như bị ai kéo, đầu hơi cúi xuống tóc xõa loạn xuống mặt.
Đường Khanh lại gần 1 chút để nhìn kĩ và thấy hai bên cánh tay bị nâng được vẽ 2 đường chỉ rất mảnh, đôi mắt không có sức sống tay phải cầm một cây bút lông vẽ tranh màu đỏ, 2 bên chân bị dây xích nhỏ buộc lại cả bức tranh này nhìn rất rất dị nhưng Đường Khanh lại có thể hiểu rõ ý nghĩa của bức tranh này.
Không phải là bị bạo lực mà là một con người bị điều khiển, Đường Khanh tự hỏi vì sao Họa Sĩ này lại vẽ một bức tranh như vậy?
Những điều không nghĩ ra được Đường Khanh sẽ vứt ra khỏi đầu, nếu nghĩ lâu sẽ đau đầu.
Cậu dạo viện bảo tàng một vòng nữa, đến lúc cảm thấy hơi đói bụng thì rời khỏi.
Đến một tiệm lẩu gần đó, buổi trưa ăn lẩu thì có hơi nóng nhưng mà khách trong tiệm rất đông.
Đường Khanh đi tìm bàn ngồi xuống, cầm menu lên chọn món lơ đãng liếc mắt qua người ngồi bàn đối diện.
Một thanh niên khoảng 25 tuổi, mái tóc đen tạo kiểu hai mái, mũi cao thẳng, đôi môi không quá mỏng thêm một chút đỏ mọng,khóe miệng hơi cong lúc mím môi thì như đang cười.
Cậu hơi cận một chút không thấy rõ đôi mắt của đối phương, nhưng chắc chắn cái nhan sắc này không ít người xao động, với người bạn của đối phương ngồi quay lưng trước mặt cậu làm chắn tầm nhìn.
Người thanh niên có cảm giác cậu đang nhìn mình thì quay mặt đối diện với cậu môi hơi mỉm cười, mặc dù không biết là ai nhưng cứ mỉm cười trước đã.
Bị phát hiện Đường Khanh cũng không xấu hổ chỉ là tim đập có hơi nhanh, cậu hơi gật đầu rồi nhìn menu tiếp tục chọn món.
Một lát sau đồ ăn được dọn lên, cậu chọn lẩu hai ngăn một bên nước lẩu cay, một bên không cay cũng được gọi là lẩu Tứ Xuyên.
Đường Khanh thích ăn cay, mà nếu ăn nhiều bụng cậu khẳng định sẽ nổ mất, lẩu này thì ăn cay không được nữa thì ăn bên kia.
Lấy đũa gấp hết thịt bỏ vào nước lẩu, Cậu ăn một hồi thì có người đến đứng bên cạnh bàn, ngước mắt lên nhìn thì là người thanh niên lúc nãy, đến gần mới thấy đôi mắt của đối phương, hơi nghiêm nghị nhưng lúc kết hợp với nụ cười kia thì thành khuôn mặt thân thiện.
Nghe giọng của người thanh niên vang lên: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi cược với bạn thua rồi,cậu uống với tôi một ly có được không."
Chiếc giọng này hơi trầm nhưng ôn nhu, khiến Đường Khanh nổi lên một tầng da gà, nhưng không thể để đối phương nhìn ra khác biệt cậu đáp: "Tôi không uống được bia, xin lỗi." Giọng cậu cũng không thua đâu nhé chỉ là pha thêm một chút trong trẻo, bởi vì cậu mới 18 tuổi à.
Người thanh niên cũng không cưỡng ép, nhưng vẫn không đi về chỗ ngồi mà ngồi lại bàn của cậu: "Tôi tên Hạ Kỳ Dương, lúc nãy tôi thấy cậu nhìn trộm tôi?"
"Tôi không có nhìn trộm, tôi quang minh chính đại nhìn mà." Trong miệng Đường Khanh vẫn còn đồ ăn bị cậu dồn qua một bên vừa nhai vừa nói.
Hạ Kỳ Dương không ngờ cậu lại nói như vậy, anh sửng sốt một chút rồi nở nụ cười: "Thế sao cậu lại nhìn tôi?"
"Bởi vì đẹp trai nha~"
Cái đẹp làm vui mắt mà, cho ngắm miễn phí đương nhiên là phải nhìn lâu rồi.
"Hmmmm" Hạ Kỳ Dương dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Khanh, bởi vì ăn cay môi cậu đỏ lên, khuôn mặt cũng đỏ nhìn hơi giống ngượng ngùng.
Anh chủ động lấy điện thoại muốn làm quen với cậu: "Chúng ta làm bạn đi."
Đường Khanh hơi bất ngờ cũng lấy điện thoại ra trao đổi liên lạc với đối phương: "Gọi tôi là Đường Khanh."
Hạ Kỳ Dương có được liên lạc của cậu cũng không nán lại lâu, chào tạm biệt cùng người bạn thanh toán tiền rồi rời khỏi tiệm ăn.
Người bạn đi cùng anh hỏi: "Sao rồi, có hứng thú không, tôi nghĩ cậu ta có rất ít bạn không thì tại sao ăn lẩu một mình."
"Ừmmm, chỉ biết tính tình thắng thắn nhưng tôi cũng không ghét." Hạ Kỳ Dương cười lơ đãng nói.
Người bạn của anh cũng nói rất chuẩn bởi vì cái tính thẳng thắn rất dễ làm mất lòng người khác, Đường Khanh cũng rất muốn có bạn nhưng đều không thân lâu.
7:45
Đường Khanh mở to mắt bật người dậy, chạy đi vệ sinh cá nhân miệng còn lẩm bẩm.
"Trễ mất, trễ mất, trễ mất"
Thay xong quần áo cầm chìa khóa lấy chiếc xe đạp chạy vọt ra cửa. Chạy nhanh một mạch đến tiệm cà phê mà cậu làm thêm.
Đường Khanh vội mở cửa vừa mở ra liền có một cái bánh mì bay đến đập thẳng vào mặt
Đường Khanh một tay ôm mặt, một tay cầm bánh nói "Có phải chị ghen tị với nhan sắc của phải không?"
Người trước mặt cậu đang khoanh tay vẻ mặt lên án tên Lâm Giai Giai chủ tiệm cà phê.
"Bớt ảo tưởng, cậu lại đi trễ."
Đường Khanh đi đến gần Lâm Giai Giai vừa xé bánh bỏ vào miệng vừa trả lời:"Tại điện thoại em nó không chịu reo đó chứ." Cậu nở thêm một nụ cười ngàn vàng của mình.
Nếu như lần đầu gặp cậu thì Lâm Giai Giai sẽ xao động bởi nụ cười này nhưng giờ cô đã miễn nhiễm (¬_¬) trực tiếp kí đầu Đường Khanh:"Ngụy Biện, đi làm việc."
Đường Khanh ủy khuất ôm đầu ăn nốt miếng bánh cuối cùng rồi đến vị trí làm việc của mình.Cậu đảm nhiệm vị trí order món bởi vì có khuôn mặt hút khách.
Đồng nghiệp của cậu tên Diệp Khương đang đứng ôm cây lau sàn mắt thì lia tới cậu, nhìn cậu mỉm cười tiếp khách,phun ra một câu "Cười thật dối trá nhưng mà đẹp trai."
Thế là Diệp Khương ăn ngay cái kí muốn lủng luôn cả não từ bà chủ xinh đẹp Lâm Giai Giai "Đừng có mà lười biếng."
Diệp Khương ủy khuất ôm đầu đi hoàn thành công việc lau sàn, vừa vặn lúc quay người đi thì Đường Khanh nhìn y từ sau lưng.
...........
Kết thúc công việc đã gần tối Đường Khanh tạm biệt Lâm Giai Giai và Diệp Khương.
Về đến nhà cậu đi vào phòng tắm, tắm rửa xong cậu cũng không ăn tối, ngồi trên bàn suy nghĩ hôm nay mình đã làm và gặp những gì viết vào một cuốn nhật ký rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau Đường Khanh ngủ dậy lúc 7h bởi vì hôm nay cậu đến bảo tàng triển lãm tranh, Đường Khanh không còn đi học nữa nhưng lại thích vẽ tranh từ nhỏ nên lúc nào có thời gian cậu lại vẽ tranh.
Tới bảo tàng tham quan có rất nhiều bức tranh không thể nhìn bề ngoài phải thấu hiểu nó nói lên những gì, có nhiều họa sĩ rất kì quái Đường Khanh chỉ là người mới cũng chưa từng học vẽ nên cũng không hiểu hết ý nghĩa của mấy bức tranh.
Đường khanh đi đến một bức tranh không có ai để ý tới nó, trong bức tranh một người con trai ngồi bệt dưới đất, hai bên cánh tay giơ ngang vai như bị ai kéo, đầu hơi cúi xuống tóc xõa loạn xuống mặt.
Đường Khanh lại gần 1 chút để nhìn kĩ và thấy hai bên cánh tay bị nâng được vẽ 2 đường chỉ rất mảnh, đôi mắt không có sức sống tay phải cầm một cây bút lông vẽ tranh màu đỏ, 2 bên chân bị dây xích nhỏ buộc lại cả bức tranh này nhìn rất rất dị nhưng Đường Khanh lại có thể hiểu rõ ý nghĩa của bức tranh này.
Không phải là bị bạo lực mà là một con người bị điều khiển, Đường Khanh tự hỏi vì sao Họa Sĩ này lại vẽ một bức tranh như vậy?
Những điều không nghĩ ra được Đường Khanh sẽ vứt ra khỏi đầu, nếu nghĩ lâu sẽ đau đầu.
Cậu dạo viện bảo tàng một vòng nữa, đến lúc cảm thấy hơi đói bụng thì rời khỏi.
Đến một tiệm lẩu gần đó, buổi trưa ăn lẩu thì có hơi nóng nhưng mà khách trong tiệm rất đông.
Đường Khanh đi tìm bàn ngồi xuống, cầm menu lên chọn món lơ đãng liếc mắt qua người ngồi bàn đối diện.
Một thanh niên khoảng 25 tuổi, mái tóc đen tạo kiểu hai mái, mũi cao thẳng, đôi môi không quá mỏng thêm một chút đỏ mọng,khóe miệng hơi cong lúc mím môi thì như đang cười.
Cậu hơi cận một chút không thấy rõ đôi mắt của đối phương, nhưng chắc chắn cái nhan sắc này không ít người xao động, với người bạn của đối phương ngồi quay lưng trước mặt cậu làm chắn tầm nhìn.
Người thanh niên có cảm giác cậu đang nhìn mình thì quay mặt đối diện với cậu môi hơi mỉm cười, mặc dù không biết là ai nhưng cứ mỉm cười trước đã.
Bị phát hiện Đường Khanh cũng không xấu hổ chỉ là tim đập có hơi nhanh, cậu hơi gật đầu rồi nhìn menu tiếp tục chọn món.
Một lát sau đồ ăn được dọn lên, cậu chọn lẩu hai ngăn một bên nước lẩu cay, một bên không cay cũng được gọi là lẩu Tứ Xuyên.
Đường Khanh thích ăn cay, mà nếu ăn nhiều bụng cậu khẳng định sẽ nổ mất, lẩu này thì ăn cay không được nữa thì ăn bên kia.
Lấy đũa gấp hết thịt bỏ vào nước lẩu, Cậu ăn một hồi thì có người đến đứng bên cạnh bàn, ngước mắt lên nhìn thì là người thanh niên lúc nãy, đến gần mới thấy đôi mắt của đối phương, hơi nghiêm nghị nhưng lúc kết hợp với nụ cười kia thì thành khuôn mặt thân thiện.
Nghe giọng của người thanh niên vang lên: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi cược với bạn thua rồi,cậu uống với tôi một ly có được không."
Chiếc giọng này hơi trầm nhưng ôn nhu, khiến Đường Khanh nổi lên một tầng da gà, nhưng không thể để đối phương nhìn ra khác biệt cậu đáp: "Tôi không uống được bia, xin lỗi." Giọng cậu cũng không thua đâu nhé chỉ là pha thêm một chút trong trẻo, bởi vì cậu mới 18 tuổi à.
Người thanh niên cũng không cưỡng ép, nhưng vẫn không đi về chỗ ngồi mà ngồi lại bàn của cậu: "Tôi tên Hạ Kỳ Dương, lúc nãy tôi thấy cậu nhìn trộm tôi?"
"Tôi không có nhìn trộm, tôi quang minh chính đại nhìn mà." Trong miệng Đường Khanh vẫn còn đồ ăn bị cậu dồn qua một bên vừa nhai vừa nói.
Hạ Kỳ Dương không ngờ cậu lại nói như vậy, anh sửng sốt một chút rồi nở nụ cười: "Thế sao cậu lại nhìn tôi?"
"Bởi vì đẹp trai nha~"
Cái đẹp làm vui mắt mà, cho ngắm miễn phí đương nhiên là phải nhìn lâu rồi.
"Hmmmm" Hạ Kỳ Dương dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Khanh, bởi vì ăn cay môi cậu đỏ lên, khuôn mặt cũng đỏ nhìn hơi giống ngượng ngùng.
Anh chủ động lấy điện thoại muốn làm quen với cậu: "Chúng ta làm bạn đi."
Đường Khanh hơi bất ngờ cũng lấy điện thoại ra trao đổi liên lạc với đối phương: "Gọi tôi là Đường Khanh."
Hạ Kỳ Dương có được liên lạc của cậu cũng không nán lại lâu, chào tạm biệt cùng người bạn thanh toán tiền rồi rời khỏi tiệm ăn.
Người bạn đi cùng anh hỏi: "Sao rồi, có hứng thú không, tôi nghĩ cậu ta có rất ít bạn không thì tại sao ăn lẩu một mình."
"Ừmmm, chỉ biết tính tình thắng thắn nhưng tôi cũng không ghét." Hạ Kỳ Dương cười lơ đãng nói.
Người bạn của anh cũng nói rất chuẩn bởi vì cái tính thẳng thắn rất dễ làm mất lòng người khác, Đường Khanh cũng rất muốn có bạn nhưng đều không thân lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.