Muốn Em Là Của Riêng

Chương 79: Món quà (H)

Khánh Huyền Trần

01/06/2022

Một sáng nọ

Dụ Khang Trạch vẫn ôm vật nhỏ trong lòng mình chặt cứng, cả bắp chân hắn gác chặt vào thân dưới Mễ Nhiên, một tay kê làm gối cho vật nhỏ, một tay vòng ôm xuống bụng. Sáng cuối tuần cả hai đều rảnh rang hơn thường ngày nên có ngủ muộn thêm chút. Nam nhân trước đây theo giờ giấc đều tăm tắp 5 giờ dậy hoặc sớm hơn, kể từ khi Mễ Nhiên về đây thì khác, cả ngày chỉ muốn bên cạnh vật nhỏ, đến lúc rời đi cũng toàn là lưu luyến. Cơ thể đỗi bé nhỏ, mềm mại khiến Mễ Nhiên như trở thành gấu bông riêng của tên ác ma này

Bất giác tiếng điện thoại kêu lên, máy của Khang Trạch, hắn bật dậy rồi với ra nghe thật nhanh để không gây tiếng kinh động tới cô. Có vẻ là cuộc gọi quan trọng và thông tin tốt đẹp nên cơ mặt nam nhân cũng giãn ra thoải mái, một hồi sau thì với sang nữ nhân bên cạnh, thủ thỉ:

- A Nhiên..dậy thôi, tôi có bất ngờ cho em

Làn nơi nóng hắn phả vào lại thêm hàm răng trắng muốt liên tục gặm nhấm vành tai nên Mễ Nhiên cũng tỉnh giấc ngay sau đó, cô kéo chăn che kín cơ thể chỉ một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn và chiếc áo bra ren mỏng. Nữ nhân mới dậy lại thêm gió lạnh nên hoàn toàn không có hứng xỉ vả hắn, mè nheo:

- Sao thế?... Mà anh mau đưa chăn đây, lạnh lắm

Dụ Khang Trạch cũng chỉ mặc duy nhất chiếc quần đùi thể thao, giữa thời tiết qua xuân rồi có thêm mưa phùn, gia tăng sự buốt giá thì mặc đồ như cả hai có phần dị. Biết sao được, mọi thứ vẫn là tên ác ma này quyết định, Dụ Khang Trạch lúc đi ngủ ôm cơ thể cô trong lòng còn nóng nực và rạo rực hơn cả, Mễ Nhiên bị ôm chặt ngắt thì thử hỏi hơi lạnh len lỏi được vào đâu giữa các thớ da của cô?

Nam nhân chui tọt vào trong chăn, úp đầu vào khe ng*c nóng bỏng của vật nhỏ, hít hà hương thơm làm hắn lên cơn điên dại mỗi lúc khi nghĩ đến, đáp:

- Có một thứ chắc em sẽ thích thú lắm... sáng nay tôi đã dặn A Diên đã mang về đây

Mễ Nhiên rờ lên mái tóc nam nhân xuề xòa trong lòng mình, hai mắt đương còn lim dim, hỏi:



- Em tò mò quá.. thứ em thích thú là gì nhỉ?

Khang Trạch bỉ ổi vạch một bên bra của Mễ Nhiên xuống, bánh bao trắng thêm đốm hoa trên đỉnh mềm mại chạm vào má hắn. Nam nhân đưa lưỡi liếm nhẹ rồi cười cười:

- Em thích nhất “vật nam tính” của tôi chứ còn gì nữa... thế mà còn phải hỏi?

Mễ Nhiên nghe câu trả lời xong thì có đang uể oải cũng mở căng mắt ra, cúi xuống ẩn mạnh Khang Trạch qua một bên, tiện tay lấy gối đè lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, gằn lên:

- Dụ Khang Trạch, anh mau tắc thở mà chết đi... cái miệng anh không nước tẩy nào có thể dọn sạch sẽ nữa, cả đầu não của anh... hoàn toàn tục tĩu

Mễ Nhiên to gan ngồi trùm lên cơ thể Khang Trạch, không kiêng dè gằn lên nói ra sự bực tức trong khi Khang Trạch bên dưới vừa cười vừa hấp hối thở như tên ngốc. Sau cùng chỉ bằng một lực ẩy nhẹ thì tình thế đảo ngược, Mễ Nhiên nằm vật dưới thân hắn, hai tay còn bị vắt lên đỉnh đầu chặt cứng.

Khang Trạch khịt khịt mũi để hô hấp ổn định, lấy lại uy thế của mình như con sư tử kẹp chặt mồi. Một tay giữ chặt cổ tay Mễ Nhiên, một tay rờ xuống bên ng*c trái nữ nhân mới lồ lộ ra trước con mắt cháy bỏng của hắn. Khang Trạch vê tròn quanh đốm hoa hồng sẫm, trầm mặc:

- Tiểu yêu tinh... em có biết đàn ông dễ nổi hứng nhất vào lúc nào trong ngày nhất không?

Mễ Nhiên cười đểu, không kiêng dè đáp:

- Người bình thường thì 1 buổi bất kì trong ngày, thậm chí họ kiềm chế trong mấy ngày liền... còn anh? Haha..1 ngày 24 tiếng thì có lúc nào anh không nổi hứng không? Anh là tên biến thái chứ không còn là người bình thường nữa rồi



Dụ Khang Trạch nghe thế cũng phì cười, đưa tay lên rờ vào cánh môi đương chu lên phản bác hắn rất sắc bén, nhìn sâu hơn vào khuôn miệng là hai chiếc răng nanh luôn lăm le tấn công mình. Dụ Khang Trạch thâm tình nói:

- Tôi thực sự muốn trừng phạt khuôn miệng này của em.. nhất định phải dùng “chiếc gậy” thật lớn mới trị được...

Mễ Nhiên nóng mặt, lực tay hắn càng ngày càng siết mạnh hơn thì phải, cô không nhúc nhích nổi nữa, e sợ chuyện không hay hắn sắp làm, Mễ Nhiên giả vờ đánh lạc hướng:

- Hì, Mễ Nhiên không dám nữa... bây giờ anh dẫn em đi xem món quà bất ngờ kia nhé?

Dụ Khang Trạch nhìn nữ nhân bên dưới cũng lươn lẹo vô cùng, hắn giả vờ gật gù đồng thuận rồi sau cùng lạnh lùng đáp:

- Không... xem sau đi, giờ chúng ta “làm việc” một chút

Mễ Nhiên căng mặt lên, bờ môi mấp máy không lí lẽ kịp thì Khang Trạch nhao tới ngậm trọn cánh môi cô trong miệng, chiếc quần đùi cũn cỡn cũng không khiến nam nhân mất nhiều thời gian để cởi, bên trong lại không mặc quần chip nên càng tiện lợi, chiếc áo bra này muốn nhanh thì xé toạc đi cho kích thích cũng được - Dụ Khang Trạch vừa hôn mà cũng vừa tính toán các bước tiếp theo để tận dụng thời gian mà “ăn thịt” vật nhỏ thật triệt để

Sau cùng nam nhân hành động lần lượt theo y suy nghĩ vừa rồi, chiếc áo bra bị xé rách làm 2 mảnh kêu tiếng: Rè...Rẹt..Rẹt... Cảnh xuân bây giờ lộ ra trước con mắt thiêu đốt của Dụ Khang Trạch, hắn rờ cằm Mễ Nhiên rồi tà tà:

- Tiểu yêu tinh... bắt đầu thôi

P/s: truyện có những phân cảnh miêu tả xác thịt thì phải sử dụng dấu ***, mọi người thông cảm vì đó là yêu cầu bắt buộc nhé ạ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Em Là Của Riêng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook