Muốn Em Là Của Riêng

Chương 37: Tôi buồn em lắm (H)

Khánh Huyền Trần

01/06/2022

Dụ Khang Trạch vươn vai nhẹ rồi thẳng thừng đi về phía giường, chiếc áo len giữ nhiệt bị hắn cởi phăng ném đi không thương tiếc, từng múi cơ hiện rõ ra và vóc dáng săn chắc, cao lớn của hắn dần tiến lại gần hơn. Mễ Nhiên không còn vẻ sung sướng như nãy mà nghiêm mặt lại, tính được chuyện không hay sắp tới nên lắp bắp:

- Này..anh..anh định làm gì?

Câu hỏi dư thừa nhằm câu giờ, mong phân tán đi sự cuồng nộ của nam nhân nhưng có vẻ bất khả kháng. Khang Trạch tập trung nhìn cô hau háu như săn mồi, lao đến rồi đè thẳng cô nằm xuống, hai cánh tay nữ nhân căng trên đỉnh đầu. Sự việc xảy ra chớp nhoáng, giường nệm rung lên rồi lại ổn định. Một tay Khang Trạch giữ chặt vật nhỏ, tay kia rờ xuống bầu má có chút phấn trắng. Trời lạnh nên làn da Mễ Nhiên nẻ nhẹ, có phấn trắng và trên gò má thì ửng đỏ khiến cô nom đáng yêu hơn. Khang Trạch cười nhẹ rồi thản nhiên đáp:

- Dĩ nhiên là trị tội em... em làm quá nhiều điều sai trái sau lưng tôi

Mễ Nhiên lại định cãi lý nhưng ngón tay hắn đã rờ qua hai cánh môi mọng của cô, cánh môi hồng phiến luôn chu lên như viên kẹo dẻo, bất giác nữ nhân há miệng ra, toan dùng răng lại cắn vào ngón tay hắn một cái đau điếng thì nam nhân đã nhanh tay rút ra, tiện thể bóp mạnh vào miệng cô, không quên gằn lên:

- A Nhiên...em dám? . Truyện Hài Hước

Dụ Khang Trạch nóng mắt nhìn cô, thái độ nữ nhân vẫn nhởn nhơ và chống đối, sau cùng Khang Trạch rúc xuống hõm cổ vật nhỏ, bắt đầu liếm láp thớ da xung quanh cũng là nơi nhạy cảm của bảo bối. Cơ thể cô mềm nhũn ra, da gà nổi dọc toàn thân, các đốt xương cũng không còn cứng ngắc lên cơ như ban nãy mà yếu mềm ra đôi phần. Chính vì vậy mà Khang Trạch không tốn công giữ chặt cô làm gì, nhân cơ hội này hắn thoăn thoắt kéo lấy bộ đồ cô đang mặc, sớm thôi, cơ thể nữ nhân đã trần trụi dưới thân hắn. Mễ Nhiên xấu hổ, người co rúm lại, làn da chịu lạnh bất ngờ cũng đỏ ửng. Khang Trạch ngửng lên, nụ cười đầy đểu cáng nhìn cô, châm chọc:

- Em xấu hổ gì chứ? Chút nữa tôi cũng cởi truồng... vậy là chúng ta huề nhau

Khuôn mặt cô nghe vậy thì càng thêm biến sắc, ngồi dậy đưa tay bịt miệng hắn lại, hận sao cô không biết đánh đấm hay có sức địch lại để đấm cho tên vô sỉ này một cái. Khuôn mặt hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt Khang Trạch thâm tình hơn bao giờ hết, miệng hắn mở ra ngậm lấy hai ngón tay của Mễ Nhiên. Ngay cả đầu ngón tay cũng mềm mại và ngọt ngào như que kẹo thế này sao? Hắn tự vấn rồi hàm răng trắng sứ cười lên, cắn nhẹ vào đầu ngón. Dây thần kinh chạy dọc khiến cô quắn quéo hơn, toan định rút tay lại nhưng không thể vì hắn giữ chặt trong miệng mình. Mễ Nhiên đành thỏ thẻ van xin:



- Anh... bỏ ra đi..

Chỉ một lời thỉnh cầu nhẹ nhàng, hàm răng Khang Trạch liền mở ra, Mễ Nhiên mau thu tay lại, hai bàn tay đan bấu vào nhau. Nam nhân nâng cô ngồi thẳng lưng trên đùi mình, quây chăn lại bọc quanh cơ thể cô để đỡ lạnh, mình thì cúi thấp đầu xuống một chút để hôn lên hai n*m hoa đào nhỏ. Dụ Khang Trạch mới chạm môi lạnh lên n*m hoa thì cả bầu ng*c như nở rộ, liền run bần bật như miếng bánh flan núng nính. Nhìn trông cực vui mắt.

Miệng hắn từ từ mở ra, ban đầu là lấm láp một chút đầu, dịch bọt mới chơm chớm đầu n*m, sau cùng bầu ng*c được bao trọn bởi khoang miệng nam nhân. Đầu n*m nóng hổi, ngứa ngáy vô cùng lại luôn bị hắn đem ra trêu đùa khiến Mễ Nhiên cũng đỗi khổ sở. Khang Trạch cố tình làm vậy, hắn biết vật nhỏ sẽ lấn cấn lắm nhưng hắn muốn cô phải chịu như vậy, nhìn lúc cô khổ sở thế thấy hắn thoả con mắt ngắm nhìn sự quyến rũ ấy

Sau cùng lưỡi hắn đá nhẹ lên đầu n*m, như giải tỏa cơn bức bối, lồng ng*c cô thở hắt ra một hơi dài. Bắt đầu Khang Trạch liếm láp đều đều, hàm răng cắn nhẹ rồi thả ra, cứ tiếp tục làm thế cho cả hai bên. Bên này dùng miệng thì bên kia lấy tay se tròn, đến bên kia thì ngược lại. Lồng ng*c Mễ Nhiên hấp hối mạnh khiến hai đôi gò bồng như được đệm to lên, đầu n*m cũng cứng lại săn chắc, đem lại khoái cảm cho vật nhỏ

Như đã thỏa mãn, Khang Trạch từ tốn ngửng dậy, ánh mắt hắn nhìn xuống mới thấy cả bầu ng*c đã óng ánh vì d*ch bọt hắn đượm lại. Ánh mắt hắn liếc lên nhìn khuôn mặt mơ hồ của cô, sau cùng dí sát lại nói nhỏ:

- Tiểu Nhiên, tôi dùng răng cắn em yêu chiều như thế... Hà cớ gì em lại dùng răn cắn tôi đến đau đớn vậy?

Mễ Nhiên cụp mắt xuống, né tránh đi sự giao tiếp của ánh mắt hai người, khoảng cách khuôn mặt hai người gần nhau quá. Bên dưới ngón tay hắn vẫn tích cực se mạnh, dường như có d*ch bọt nên thớ da được ma sát trơn tru hơn. Khang Trạch phả ra luồng khí nóng, uỷ mị làm nũng:

- Tôi buồn em lắm, Tiểu Nhiên

Xong hắn hôn nhẹ vào cánh môi cô, nụ hôn dạo đầu từ tốn, dần dần lại o ép kịch liệt. Mễ Nhiên muốn thoát cũng không thể vì tay hắn giữ chặt đầu cô, một tay còn lại thì bóp mạnh n*m hồng, nghịch ngợm ấn thụt lên thụt xuống khiến bầu ng*c đau đến tê

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Em Là Của Riêng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook