Chương 12: KHÔNG CÓ ANH, KHÔNG NGỦ ĐƯỢC
HoaIris4
09/03/2018
“Cậu lại không tham gia? Thật là không có tinh thần tập thể gì cả . . .”
Lâm Tiến nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ xem thường, tiếp đó vỗ vỗ vai anh than thở, “Cậu nhìn cậu đi, thanh niên chưa lấy vợ, vậy mà còn thảm hơn cả mấy người đã có vợ. Cậu xem nhà tôi chẳng có ai ở nhà, không phải là nên ra ngoài chơi ư?”
Trịnh Sơ Trạch nhìn anh ta, lạnh lùng cười: “Tôi thấy hình như lâu rồi chưa gọi điện cho chị Quyên, có lẽ tối nay tôi nên gọi hỏi thăm chút nhỉ.”
“Ấy đừng! Được rồi được rồi, tôi không nói cậu . . . . . .”
Lâm Tiến lập tức vươn một bàn tay chắn trước mặt anh, cười ngượng: “Lão Trịnh! Tôi biết cậu là bạn tốt mà – cậu sẽ không làm loại chuyện đó, ha ha ha. Hơn nữa mấy vụ này cũng không phải do tôi hô hào. . . Tôi chỉ là .. .”
“Tôi về đây.”
“Nhưng sao ngày nào cậu cũng vội về như vậy? Vì Nhược Nhược à?” Nhân lúc hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, Lâm Tiến tranh thủ nói: “Sau khi bác trai bác gái đi rồi còn để lại cho cậu cái đuôi nhỏ này, đối với một người độc thân như cậu mà nói quả thực không hay cho lắm. Tuy là Nhược Nhược ngoan ngoãn hiểu biết.. . Nhưng nếu sau này cậu tìm bạn gái. . .”
“Được rồi, cậu đi chơi gì thì đi đi.”
Những lời còn lại của Lâm Tiến bị tiếng đóng cửa
xe ngăn cách ở bên ngoài, Trịnh Sơ Trạch khởi động xe, bỏ lại ông bạn tốt chỉ còn cách câm nín đứng ngoài cửa sổ xe, vẫy vẫy tay tạm biệt, rồi lái xe đi.
Đàn ông bên ngoài đương nhiên không thể thiếu các mối quan hệ xã giao, đối tác làm ăn, hồ bằng cẩu hữu(*). Nhưng mấy chuyện xã giao này nọ cho tới bây giờ Trịnh Sơ Trạch nếu có thể từ chối liền từ chối. Chỉ cần vừa nghĩ tới có một cô gái nhỏ đáng yêu cuộn tròn ấm áp ở nhà trông ngóng mình trở về, anh làm sao còn tâm tư ăn chơi đàng điếm bên ngoài.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: nghĩa là đám bạn xấu, nhưng ở đây có ý chỉ bạn bè thân thiết.
Nghe thấy huyền quan truyền đến tiếng cửa mở, trên ghế salon Nhược Nhược đang lim dim sắp ngủ vội bật dậy đứng lên, xỏ vào một đôi dép lê nhung màu hồng nhạt bước lạch cạch lạch cạch ra đón.
“Sơ Trạch! Anh về rồi à!”
Anh treo áo khoác lên giá, cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười ngọt ngào hé ra, ngay sau đó liền bị mùi hương êm dịu bổ nhào vào ngực. Trịnh Sơ Trạch không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, cúi người xuống ấn một nụ hôn lên cánh môi mềm. Cách Nhược Nhược gọi tên anh giống y như bà xã nhỏ, nhưng anh vẫn thích cách xưng hô kia hơn.
“Không phải đã nói rồi sao? Gọi anh trai.” Anh dịu dàng ôm cả người cô, khẽ cười nhắc.
Nhược Nhược bị anh hôn phát ra một tiếng ưm, cơ thể bắt đầu mềm nhũn. Cô thuận theo áp lên lồng ngực vững chãi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà ửng hồng. Theo nụ hôn dần nâng lên cao của Trịnh Sơ Trạch, cô không tự chủ được ngẩng đầu với theo anh, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp, cánh môi đỏ hồng có chút thất vọng dẩu lên.
“Không muốn.. . Muốn gọi Sơ Trạch.”
Nghe vậy bàn tay của Trịnh Sơ Trạch đặt ở mông cô liền nhéo một cái, miệng nói: “Nhược Nhược không ngoan.”
“Ưm…”
Mông bị vuốt ve truyền cảm giác đến nơi riêng tư giữa hai chân, khiến Nhược Nhược hừ nhẹ một tiếng.
“Anh sẽ không tìm người phụ nữ khác, người phụ nữ của anh vĩnh viễn đều chỉ có mình Nhược Nhược. Nhược Nhược về sau vẫn gọi anh trai được không?”
Những lời này tối hôm qua anh đã nói với cô, nhưng tiểu nha đầu vẫn không chịu sửa.
Nhược Nhược cúi đầu, chơi xấu nũng nịu hồi lâu, rốt cục dịu dàng gọi: “Anh trai…”
“Ngoan lắm.” Dứt lời anh lại cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.
“Cơm đã nấu xong rồi, anh đi tắm trước đi, em chuẩn bị nước nóng cho anh.”
“Ừ, đi thôi.”
Dù sao hiện giờ trong nhà không còn ba mẹ, chỉ có Nhược Nhược và Trịnh Sơ Trạch sống cùng nhau, Trịnh
Sơ Trạch lại thường xuyên về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm đến cô. Lúc trước Trịnh Sơ Trạch cũng có ý muốn thuê người giúp việc, nhưng Nhược Nhược hy vọng nơi đây là căn cứ bí mật của hai người, không muốn người khác gia nhập. Vì thế cô tự học nấu ăn, tuy không làm được nhiều món ăn phong phú tinh xảo, nhưng hai món mặn một món canh đơn giản thì vẫn có thể xoay xở.
Sau bữa tối dung dị ấm cúng, Trịnh Sơ Trạch ôm Nhược Nhược nằm trên ghế salon, cùng cô xem tivi.
“Nhược Nhược.”
“Dạ?”
“Tối mai anh phải đi công tác.”
Sự chú ý vốn bị phim truyền hình thu hút giờ phút này đều chuyển sang Trịnh Sơ Trạch, Nhược Nhược cầm điều khiển tắt tivi đi, xoay người lại hỏi: “Khi nào anh về?”
“Khoảng một tuần.”
May mà không phải một tháng… Nhược Nhược lén lút nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ lại mới thấy, một tuần cũng không tốt hơn là bao. Mấy năm nay đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Trịnh Sơ Trạch đi công tác, nhưng cũng không có nghĩa là cô đã quen với điều này.
“. . . Anh đi rồi em sẽ ngủ không yên, làm sao bây giờ?” Cô cúi xuống, ghé vào người anh, rầu rĩ nói.
“Sao lại không ngủ được?” Trịnh Sơ Trạch ôm lấy cô, cúi đầu cười hỏi, “Tiểu huyệt không có gậy lớn của anh cắm vào thì không ngủ
được ư?”
“Ư. . . .” Nghe lời nói dâm dục xấu xa của anh, cái miệng nhỏ phía dưới của Nhược Nhược bỗng nhiên co rút, tựa như câu trả lời. Miệng hồng phía trên cũng mất tự chủ rên rỉ một tiếng, không biết là hứng tình hay là đáp lại anh.
Bàn tay ôm Nhược Nhược vốn đang vuốt ve da thịt dưới áo, lúc này theo phần eo trơn bóng trượt vào bên trong quần lót, bóp mạnh lên bờ mông mềm mại, khiến cô thở gấp. Tiếp đó vươn hai ngón tay tìm tòi ở vách thịt, quả nhiên tìm được một ôn tuyền ẩm ướt.
“Hoa huyệt nhỏ xíu mà chảy thật nhiều nước. . .” Anh thổi khí bên tai cô, “Ướt từ lúc nào? Hử?”
Cả người Nhược Nhược đều ghé vào trong ngực anh, âm đạo lại bị bàn tay anh vuốt ve, mọi ý nghĩ sớm đã biến thành những quả bông tròn bồng bềnh phiêu đãng, hai má nóng bừng, hô hấp ngày càng dồn dập.
“Lúc anh mới vừa vào cửa. . . . Ư a -” cô yếu ớt đáp lời, phát ra âm thanh rất nhỏ giống như hơi thở.
“. . . Mới chưa đến một ngày không chọc em, đã ham muốn thành như vậy!” Phía dưới Trịnh Sơ Trạch cũng đang bị thân thể mềm mại thơm hương của cô không rõ là vô tình hay cố ý không ngừng cọ xát, dần dần trướng lên cứng rắn. Lỗ nhỏ ngập nước của Nhược Nhược hé ra hợp lại hút lấy ngón tay anh, khiến hạ thân anh
cũng bắt đầu điên cuồng kêu gào muốn đâm xuyên qua. Trịnh Sơ Trạch hít sâu một hơi, lập tức một tay ôm lấy Nhược Nhược đứng lên, đi vào phòng ngủ.
“Tiểu dâm phụ! Đêm nay chờ bị anh fuck chết đi. . . Ừ. . . Anh muốn đâm em thỏa thích. . . Ừm. . . Bắn đầy tinh dịch vào tử cung của em! . . . .”
Trong bóng đêm thậm chí ngay cả quần áo của cô anh cũng không kịp cởi, chỉ kéo phựt quần lót cô xuống rồi đẩy mạnh dương vật to lớn vào trong cơ thể cô. Cơ thể xinh xắn mềm mịn của cô gái nhỏ theo động tác của người đàn ông bắt đầu đung đưa lên xuống ở trên giường, âm thanh rên rỉ mềm mại liền chuyển thành những tiếng kêu dâm dật phóng đãng.
“A! . . . . Ừ. . . Ừ! . . . . A! ! – a -!!”
“Tiểu dâm đãng, kẹp chặt hơn một chút! – a. . . . . . Hôm nay anh sẽ bắn toàn bộ tinh dịch cho em. . . . . . Để chứa tinh dịch trong bụng em một tuần! Miễn cho em lại hứng lên! – ừ!” Trịnh
Lâm Tiến nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ xem thường, tiếp đó vỗ vỗ vai anh than thở, “Cậu nhìn cậu đi, thanh niên chưa lấy vợ, vậy mà còn thảm hơn cả mấy người đã có vợ. Cậu xem nhà tôi chẳng có ai ở nhà, không phải là nên ra ngoài chơi ư?”
Trịnh Sơ Trạch nhìn anh ta, lạnh lùng cười: “Tôi thấy hình như lâu rồi chưa gọi điện cho chị Quyên, có lẽ tối nay tôi nên gọi hỏi thăm chút nhỉ.”
“Ấy đừng! Được rồi được rồi, tôi không nói cậu . . . . . .”
Lâm Tiến lập tức vươn một bàn tay chắn trước mặt anh, cười ngượng: “Lão Trịnh! Tôi biết cậu là bạn tốt mà – cậu sẽ không làm loại chuyện đó, ha ha ha. Hơn nữa mấy vụ này cũng không phải do tôi hô hào. . . Tôi chỉ là .. .”
“Tôi về đây.”
“Nhưng sao ngày nào cậu cũng vội về như vậy? Vì Nhược Nhược à?” Nhân lúc hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, Lâm Tiến tranh thủ nói: “Sau khi bác trai bác gái đi rồi còn để lại cho cậu cái đuôi nhỏ này, đối với một người độc thân như cậu mà nói quả thực không hay cho lắm. Tuy là Nhược Nhược ngoan ngoãn hiểu biết.. . Nhưng nếu sau này cậu tìm bạn gái. . .”
“Được rồi, cậu đi chơi gì thì đi đi.”
Những lời còn lại của Lâm Tiến bị tiếng đóng cửa
xe ngăn cách ở bên ngoài, Trịnh Sơ Trạch khởi động xe, bỏ lại ông bạn tốt chỉ còn cách câm nín đứng ngoài cửa sổ xe, vẫy vẫy tay tạm biệt, rồi lái xe đi.
Đàn ông bên ngoài đương nhiên không thể thiếu các mối quan hệ xã giao, đối tác làm ăn, hồ bằng cẩu hữu(*). Nhưng mấy chuyện xã giao này nọ cho tới bây giờ Trịnh Sơ Trạch nếu có thể từ chối liền từ chối. Chỉ cần vừa nghĩ tới có một cô gái nhỏ đáng yêu cuộn tròn ấm áp ở nhà trông ngóng mình trở về, anh làm sao còn tâm tư ăn chơi đàng điếm bên ngoài.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: nghĩa là đám bạn xấu, nhưng ở đây có ý chỉ bạn bè thân thiết.
Nghe thấy huyền quan truyền đến tiếng cửa mở, trên ghế salon Nhược Nhược đang lim dim sắp ngủ vội bật dậy đứng lên, xỏ vào một đôi dép lê nhung màu hồng nhạt bước lạch cạch lạch cạch ra đón.
“Sơ Trạch! Anh về rồi à!”
Anh treo áo khoác lên giá, cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười ngọt ngào hé ra, ngay sau đó liền bị mùi hương êm dịu bổ nhào vào ngực. Trịnh Sơ Trạch không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, cúi người xuống ấn một nụ hôn lên cánh môi mềm. Cách Nhược Nhược gọi tên anh giống y như bà xã nhỏ, nhưng anh vẫn thích cách xưng hô kia hơn.
“Không phải đã nói rồi sao? Gọi anh trai.” Anh dịu dàng ôm cả người cô, khẽ cười nhắc.
Nhược Nhược bị anh hôn phát ra một tiếng ưm, cơ thể bắt đầu mềm nhũn. Cô thuận theo áp lên lồng ngực vững chãi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà ửng hồng. Theo nụ hôn dần nâng lên cao của Trịnh Sơ Trạch, cô không tự chủ được ngẩng đầu với theo anh, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp, cánh môi đỏ hồng có chút thất vọng dẩu lên.
“Không muốn.. . Muốn gọi Sơ Trạch.”
Nghe vậy bàn tay của Trịnh Sơ Trạch đặt ở mông cô liền nhéo một cái, miệng nói: “Nhược Nhược không ngoan.”
“Ưm…”
Mông bị vuốt ve truyền cảm giác đến nơi riêng tư giữa hai chân, khiến Nhược Nhược hừ nhẹ một tiếng.
“Anh sẽ không tìm người phụ nữ khác, người phụ nữ của anh vĩnh viễn đều chỉ có mình Nhược Nhược. Nhược Nhược về sau vẫn gọi anh trai được không?”
Những lời này tối hôm qua anh đã nói với cô, nhưng tiểu nha đầu vẫn không chịu sửa.
Nhược Nhược cúi đầu, chơi xấu nũng nịu hồi lâu, rốt cục dịu dàng gọi: “Anh trai…”
“Ngoan lắm.” Dứt lời anh lại cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.
“Cơm đã nấu xong rồi, anh đi tắm trước đi, em chuẩn bị nước nóng cho anh.”
“Ừ, đi thôi.”
Dù sao hiện giờ trong nhà không còn ba mẹ, chỉ có Nhược Nhược và Trịnh Sơ Trạch sống cùng nhau, Trịnh
Sơ Trạch lại thường xuyên về trễ, không có nhiều thời gian quan tâm đến cô. Lúc trước Trịnh Sơ Trạch cũng có ý muốn thuê người giúp việc, nhưng Nhược Nhược hy vọng nơi đây là căn cứ bí mật của hai người, không muốn người khác gia nhập. Vì thế cô tự học nấu ăn, tuy không làm được nhiều món ăn phong phú tinh xảo, nhưng hai món mặn một món canh đơn giản thì vẫn có thể xoay xở.
Sau bữa tối dung dị ấm cúng, Trịnh Sơ Trạch ôm Nhược Nhược nằm trên ghế salon, cùng cô xem tivi.
“Nhược Nhược.”
“Dạ?”
“Tối mai anh phải đi công tác.”
Sự chú ý vốn bị phim truyền hình thu hút giờ phút này đều chuyển sang Trịnh Sơ Trạch, Nhược Nhược cầm điều khiển tắt tivi đi, xoay người lại hỏi: “Khi nào anh về?”
“Khoảng một tuần.”
May mà không phải một tháng… Nhược Nhược lén lút nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ lại mới thấy, một tuần cũng không tốt hơn là bao. Mấy năm nay đương nhiên đây không phải lần đầu tiên Trịnh Sơ Trạch đi công tác, nhưng cũng không có nghĩa là cô đã quen với điều này.
“. . . Anh đi rồi em sẽ ngủ không yên, làm sao bây giờ?” Cô cúi xuống, ghé vào người anh, rầu rĩ nói.
“Sao lại không ngủ được?” Trịnh Sơ Trạch ôm lấy cô, cúi đầu cười hỏi, “Tiểu huyệt không có gậy lớn của anh cắm vào thì không ngủ
được ư?”
“Ư. . . .” Nghe lời nói dâm dục xấu xa của anh, cái miệng nhỏ phía dưới của Nhược Nhược bỗng nhiên co rút, tựa như câu trả lời. Miệng hồng phía trên cũng mất tự chủ rên rỉ một tiếng, không biết là hứng tình hay là đáp lại anh.
Bàn tay ôm Nhược Nhược vốn đang vuốt ve da thịt dưới áo, lúc này theo phần eo trơn bóng trượt vào bên trong quần lót, bóp mạnh lên bờ mông mềm mại, khiến cô thở gấp. Tiếp đó vươn hai ngón tay tìm tòi ở vách thịt, quả nhiên tìm được một ôn tuyền ẩm ướt.
“Hoa huyệt nhỏ xíu mà chảy thật nhiều nước. . .” Anh thổi khí bên tai cô, “Ướt từ lúc nào? Hử?”
Cả người Nhược Nhược đều ghé vào trong ngực anh, âm đạo lại bị bàn tay anh vuốt ve, mọi ý nghĩ sớm đã biến thành những quả bông tròn bồng bềnh phiêu đãng, hai má nóng bừng, hô hấp ngày càng dồn dập.
“Lúc anh mới vừa vào cửa. . . . Ư a -” cô yếu ớt đáp lời, phát ra âm thanh rất nhỏ giống như hơi thở.
“. . . Mới chưa đến một ngày không chọc em, đã ham muốn thành như vậy!” Phía dưới Trịnh Sơ Trạch cũng đang bị thân thể mềm mại thơm hương của cô không rõ là vô tình hay cố ý không ngừng cọ xát, dần dần trướng lên cứng rắn. Lỗ nhỏ ngập nước của Nhược Nhược hé ra hợp lại hút lấy ngón tay anh, khiến hạ thân anh
cũng bắt đầu điên cuồng kêu gào muốn đâm xuyên qua. Trịnh Sơ Trạch hít sâu một hơi, lập tức một tay ôm lấy Nhược Nhược đứng lên, đi vào phòng ngủ.
“Tiểu dâm phụ! Đêm nay chờ bị anh fuck chết đi. . . Ừ. . . Anh muốn đâm em thỏa thích. . . Ừm. . . Bắn đầy tinh dịch vào tử cung của em! . . . .”
Trong bóng đêm thậm chí ngay cả quần áo của cô anh cũng không kịp cởi, chỉ kéo phựt quần lót cô xuống rồi đẩy mạnh dương vật to lớn vào trong cơ thể cô. Cơ thể xinh xắn mềm mịn của cô gái nhỏ theo động tác của người đàn ông bắt đầu đung đưa lên xuống ở trên giường, âm thanh rên rỉ mềm mại liền chuyển thành những tiếng kêu dâm dật phóng đãng.
“A! . . . . Ừ. . . Ừ! . . . . A! ! – a -!!”
“Tiểu dâm đãng, kẹp chặt hơn một chút! – a. . . . . . Hôm nay anh sẽ bắn toàn bộ tinh dịch cho em. . . . . . Để chứa tinh dịch trong bụng em một tuần! Miễn cho em lại hứng lên! – ừ!” Trịnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.