Chương 71
Nzero
19/08/2020
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- --------------------------------------------------
"Tôi chỉ biết là cậu đang tức giận." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.
"Biết tại sao tôi lại tức giận không?"
"Sẽ không phải vì Lê Tiểu Giai chứ?" Tống Đàn Vũ nói: "Cậu sẽ không vì một người phụ nữ mà sinh khí chứ a?"
"Anh biết rõ còn cố hỏi." Diệp Mặc nói: " EQ anh cũng không thấp, cho nên hẳn là biết tôi ghen rồi chứ."
"..." Tống Đàn Vũ không muốn tin tưởng sự thật này, loại người như Diệp Mặc này cư nhiên vì anh mà ghen, đột nhiên cậu thấy có chút vui vẻ.
"Cậu nói chuyện có thể đừng thẳng thắn như vậy hay không?"
"Anh biết thời điểm tôi sinh khí thì muốn làm gì không?" Diệp Mặc hỏi khiến Tống ĐànVũ hơi dâng lên hứng thú.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Tống Đàn Vũ đương nhiên hiếu kỳ, liền ngây thơ hỏi: "Muốn làm cái gì?"
"Đem anh ném lên trên giường thao một trận." Diệp Mặc nói thập phần chẳng nề hà, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường. ( =]])
"Diệp Mặc, cậu còn nói lung tung tôi liền đem cậu vứt khỏi xe." Tống Đàn Vũ vô cùng xấu hổ nói.
"Vậy để tôi trực tiếp động thủ thì hơn!" Diệp Mặc đứng dậy giống như dự định trực tiếp ở trên xe động thủ với Tống Đàn Vũ.
"Này, này, ai!" Tống Đàn Vũ sợ đến mức dứt khoát phanh xe, Diệp Mặc theo bản năng ngã về phía trước, suýt nữa té nhào vào người Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ ngoảnh đầu lại nhìn hắn, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cậu cùng môi Diệp Mặc chỉ cách nhau có mấy centimet, vì vậy thoáng cái liền không biết nói gì.
Diệp Mặc đột nhiên dựa sát vào cậu, Tống Đàn Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, kết quả cái gì cũng không phát sinh. Tống Đàn Vũ mở mắt ra, phát hiện Diệp Mặc cầm lấy điện thoại của cậu, nhìn cậu cười.
"Còn tưởng rằng cậu sẽ hôn." Tống Đàn Vũ lúng túng nói.
"Ừ." Diệp Mặc cầm điện thoại của cậu nhìn một chút, sau đó vừa quay đầu lại liền hôn lên môi Tống Đàn Vũ.
Vẻ mặt Tống Đàn Vũ liền trở nên ngơ ngác, như thế nào nói hôn liền hôn, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cả.
Diệp Mặc buông cậu ra, sau đó nói: "Lái xe đi, tài xế đằng sau liên tục tuýt còi rồi."
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phản ứng được bọn họ đang trực tiếp dừng xe trên đường cái, lập tức lái xe, bằng không lại phải nhận giấy phạt rồi.
Diệp Mặc ngồi phía sau, cầm lấy điện thoại hỏi: "Mật mã là 0520 đúng không?"
"Làm sao cậu biết?" Tống Đàn Vũ khó hiểu hỏi. Tống Đàn Vũ cảm thấy Diệp Mặc dường như hiểu rất rõ cậu, đến mật khẩu điện thoại cậu cũng biết, đây cũng quá không khoa học đi. ( Tác giả: Em gái thân thương của cậu đã bán đứng cậu rồi...)
"Sinh nhật anh." Diệp Mặc thản nhiên đáp.
"Cậu làm sao mà ngay cả sinh nhật tôi cũng biết a!"
"Bởi vì thích anh, cho nên muốn biết rõ hết thảy về anh." Diệp Mặc mở khóa di động, sau đó nhìn ứng dụng bên trong di động hỏi: "Anh còn chơi game?"
" Khi làm việc thấy nhàm chán sẽ chơi một chút, trò này chơi rất vui."
"Vậy tôi chơi thử." Diệp Mặc ấn vào ô biểu tượng màu vàng kia: " Tên là "Loại bỏ" sao?"
"Ừ, rất đơn giản, chính là có ba cái giống nhau hoặc là ba cái trở lên cậu kéo một cái là có thể biến mất, mất càng nhiều càng tốt, nhưng mà có mấy màn hạn chế, cậu muốn sống phải hoàn thành các bước hạn định của nhiệm vụ lúc bắt đầu." Tống Đàn Vũ nghiêm túc dạy Diệp Mặc chơi " Loại bỏ": "Trò chơi này cũng khá khó, đến mấy màn sau liền càng ngày càng khó qua ải, tôi có một màn bị kẹt đã lâu, đến bây giờ vẫn chưa qua ải."
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng, sau đó là đủ loại âm thanh trò chơi phát ra, tiếp đó nghe được tiếng nhạc nền chính của trò chơi.
"Ải này coi là qua rồi đi?" Diệp Mặc cầm điện thoại cho cậu xem nội dung hiển thị trên di động.
Tống Đàn Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn, có chút muốn chửi má nó, cậu chơi lâu như vậy mà không qua, người này lại chơi một chút liền qua, đây là vận khí hay là do chỉ số IQ đây.
"Cậu rất lợi hại." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói.
"Cũng tạm. Trò chơi này rất não tàn, trách không được IQ anh không cao."
Diệp Mặc thoát khỏi trò chơi, đem số điện thoại của mình lưu vào trong điện thoại cậu, nói: "Về sau có việc chỉ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm, gọi điện thoại cho cậu." Tống Đàn Vũ không nghĩ nhiều trong lòng.
"Nghe rõ ràng, là "Chỉ gọi điện thoại cho tôi" trọng điển chính là chữ "Chỉ"." Diệp Mặc nhấn mạnh một lần nữa: "Anh là người của tôi, về sau chỉ có thể tìm tôi."
"Ai là người của cậu a!" Tống Đàn Vũ có chút xù lông dừng xe, mở cửa xuống xe.
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- --------------------------------------------------
"Tôi chỉ biết là cậu đang tức giận." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.
"Biết tại sao tôi lại tức giận không?"
"Sẽ không phải vì Lê Tiểu Giai chứ?" Tống Đàn Vũ nói: "Cậu sẽ không vì một người phụ nữ mà sinh khí chứ a?"
"Anh biết rõ còn cố hỏi." Diệp Mặc nói: " EQ anh cũng không thấp, cho nên hẳn là biết tôi ghen rồi chứ."
"..." Tống Đàn Vũ không muốn tin tưởng sự thật này, loại người như Diệp Mặc này cư nhiên vì anh mà ghen, đột nhiên cậu thấy có chút vui vẻ.
"Cậu nói chuyện có thể đừng thẳng thắn như vậy hay không?"
"Anh biết thời điểm tôi sinh khí thì muốn làm gì không?" Diệp Mặc hỏi khiến Tống ĐànVũ hơi dâng lên hứng thú.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Tống Đàn Vũ đương nhiên hiếu kỳ, liền ngây thơ hỏi: "Muốn làm cái gì?"
"Đem anh ném lên trên giường thao một trận." Diệp Mặc nói thập phần chẳng nề hà, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường. ( =]])
"Diệp Mặc, cậu còn nói lung tung tôi liền đem cậu vứt khỏi xe." Tống Đàn Vũ vô cùng xấu hổ nói.
"Vậy để tôi trực tiếp động thủ thì hơn!" Diệp Mặc đứng dậy giống như dự định trực tiếp ở trên xe động thủ với Tống Đàn Vũ.
"Này, này, ai!" Tống Đàn Vũ sợ đến mức dứt khoát phanh xe, Diệp Mặc theo bản năng ngã về phía trước, suýt nữa té nhào vào người Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ ngoảnh đầu lại nhìn hắn, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cậu cùng môi Diệp Mặc chỉ cách nhau có mấy centimet, vì vậy thoáng cái liền không biết nói gì.
Diệp Mặc đột nhiên dựa sát vào cậu, Tống Đàn Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, kết quả cái gì cũng không phát sinh. Tống Đàn Vũ mở mắt ra, phát hiện Diệp Mặc cầm lấy điện thoại của cậu, nhìn cậu cười.
"Còn tưởng rằng cậu sẽ hôn." Tống Đàn Vũ lúng túng nói.
"Ừ." Diệp Mặc cầm điện thoại của cậu nhìn một chút, sau đó vừa quay đầu lại liền hôn lên môi Tống Đàn Vũ.
Vẻ mặt Tống Đàn Vũ liền trở nên ngơ ngác, như thế nào nói hôn liền hôn, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cả.
Diệp Mặc buông cậu ra, sau đó nói: "Lái xe đi, tài xế đằng sau liên tục tuýt còi rồi."
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phản ứng được bọn họ đang trực tiếp dừng xe trên đường cái, lập tức lái xe, bằng không lại phải nhận giấy phạt rồi.
Diệp Mặc ngồi phía sau, cầm lấy điện thoại hỏi: "Mật mã là 0520 đúng không?"
"Làm sao cậu biết?" Tống Đàn Vũ khó hiểu hỏi. Tống Đàn Vũ cảm thấy Diệp Mặc dường như hiểu rất rõ cậu, đến mật khẩu điện thoại cậu cũng biết, đây cũng quá không khoa học đi. ( Tác giả: Em gái thân thương của cậu đã bán đứng cậu rồi...)
"Sinh nhật anh." Diệp Mặc thản nhiên đáp.
"Cậu làm sao mà ngay cả sinh nhật tôi cũng biết a!"
"Bởi vì thích anh, cho nên muốn biết rõ hết thảy về anh." Diệp Mặc mở khóa di động, sau đó nhìn ứng dụng bên trong di động hỏi: "Anh còn chơi game?"
" Khi làm việc thấy nhàm chán sẽ chơi một chút, trò này chơi rất vui."
"Vậy tôi chơi thử." Diệp Mặc ấn vào ô biểu tượng màu vàng kia: " Tên là "Loại bỏ" sao?"
"Ừ, rất đơn giản, chính là có ba cái giống nhau hoặc là ba cái trở lên cậu kéo một cái là có thể biến mất, mất càng nhiều càng tốt, nhưng mà có mấy màn hạn chế, cậu muốn sống phải hoàn thành các bước hạn định của nhiệm vụ lúc bắt đầu." Tống Đàn Vũ nghiêm túc dạy Diệp Mặc chơi " Loại bỏ": "Trò chơi này cũng khá khó, đến mấy màn sau liền càng ngày càng khó qua ải, tôi có một màn bị kẹt đã lâu, đến bây giờ vẫn chưa qua ải."
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng, sau đó là đủ loại âm thanh trò chơi phát ra, tiếp đó nghe được tiếng nhạc nền chính của trò chơi.
"Ải này coi là qua rồi đi?" Diệp Mặc cầm điện thoại cho cậu xem nội dung hiển thị trên di động.
Tống Đàn Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn, có chút muốn chửi má nó, cậu chơi lâu như vậy mà không qua, người này lại chơi một chút liền qua, đây là vận khí hay là do chỉ số IQ đây.
"Cậu rất lợi hại." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói.
"Cũng tạm. Trò chơi này rất não tàn, trách không được IQ anh không cao."
Diệp Mặc thoát khỏi trò chơi, đem số điện thoại của mình lưu vào trong điện thoại cậu, nói: "Về sau có việc chỉ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm, gọi điện thoại cho cậu." Tống Đàn Vũ không nghĩ nhiều trong lòng.
"Nghe rõ ràng, là "Chỉ gọi điện thoại cho tôi" trọng điển chính là chữ "Chỉ"." Diệp Mặc nhấn mạnh một lần nữa: "Anh là người của tôi, về sau chỉ có thể tìm tôi."
"Ai là người của cậu a!" Tống Đàn Vũ có chút xù lông dừng xe, mở cửa xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.