Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Chương 82

Nzero

19/08/2020

muon-em-yeu-anh-them-lan-nua-82-0

Chương 82:

Edit: Vũ

Beta: Khả Tịch Nguyệt

- -----------------------------------------------------------

"Diệp Mặc, tôi không thích cậu." Tống Đàn Vũ gấp lên, "Cậu không được làm loạn."

"Vũ nhi." Tay Diệp Mặc bắt đầu mò mẫm bên trong quần áo của cậu, "Có phải thường rèn luyện hay không?"

"Này!" Tống Đàn Vũ phát hiện người này hoàn toàn không thành thật.

Ngón tay thon dài của Diệp Mặc lướt qua bụng Tống Đàn Vũ, làm Tống Đàn Vũ cảm thấy hơi ngứa, không nhịn được nở nụ cười, nói: "Ngứa."

"Vũ nhi, anh sợ ngứa sao?" Diệp Mặc hỏi cậu.

"Cậu không sợ sao?" Tống Đàn Vũ có chút xù lông nói, "Đi ra."

"Ừm." Diệp Mặc đứng dậy nói, "Không ép buộc Vũ nhi, chờ Vũ nhi đồng ý sẽ làm tiếp."

"Cái gì chứ!" Tống Đàn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao nội tâm lại có chút thất vọng.

(Vũ: Đã nghiện còn ngại, chán chả buồn nói (╯‵□′)╯︵┴─┴)

"Diệp Mặc, cậu với tôi nói một chút chuyện của nhà cậu đi!" Tống Đàn Vũ muốn biết sự tình nhà Diệp Mặc.

Có lẽ chỉ có hiểu rõ người này mới có thể hiểu tại sao hắn có sự thay đổi lớn như vậy.

"Không có cái gì tốt để tìm hiểu đâu!" Diệp Mặc lạnh cười nói, "Diệp gia có thể làm gì, không phải chỉ là cái dáng vẻ kia thôi sao?"

"Tôi thật tò mò, Diệp gia chỉ có hai thiếu gia, một là Đại thiếu gia Diệp Sâm và người còn lại là Nhị thiếu gia Diệp Uẩn, chưa từng nghe nói có Tam Diệp thiếu gia, nếu có thì chỉ có Tam Diệp tiểu thư, Diệp Mặc, cậu cũng không đến mức lấy tên gọi là Tam Diệp tiểu thư đấy chứ!"

"Tam Diệp tiểu thư cũng đâu thể cao đến một mét chin như vậy." Diệp Mặc không tức giận, ngược lại còn cười nói, "Anh cũng thật là đáng yêu, nghĩ tới nhiều như vậy."

"Diệp Mặc, vậy cậu ở Diệp gia được tính là gì?" Tống Đàn Vũ ghé sát vào hắn hỏi.

"Con riêng." Diệp Mặc quay đầu nhìn cậu, thuận tay nắm lấy cằm cậu nói, "Có khiến anh thất vọng không?"

"Có cái gì phải thất vọng, với lại cái tôi thích cũng đâu phải thân phận của cậu." Tống Đàn Vũ hầu như theo bản năng mà nói, không suy nghĩ gì lập tức trả lời.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được nở nụ cười. Tống Đàn Vũ nhìn nét cười của người này, có chút si mê nói: "Lúc cười cậu lên thật là đẹp mắt."

"Thật sao?" Diệp Mặc cười hỏi ngược lại, "Vậy sau này anh muốn nói yêu tôi."

Tống Đàn Vũ chưa kịp phản ứng, cậu có từng nói yêu hắn sao?



"Vũ nhi thật đáng yêu." Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán Tống Đàn Vũ một cái, "Cũng trễ rồi, ngày mai anh còn phải đi làm nữa."

Thực ra Tống Đàn Vũ còn muốn hỏi sự tình trong nhà Diệp Mặc như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ Diệp Mặc hẳn là không có ý định nhiều lời, chỉ cần nói về chuyện của mình là hắn luôn tận lực lảng tránh.

Nếu hắn không muốn nói, vậy cậu cũng không ép Diệp Mặc trả lời, chờ ngày nào đó hắn đồng ý nói thì cậu sẽ sẵn sàng lắng nghe.

Hai người nằm trên giường, vốn cho rằng Diệp Mặc sẽ không thành thật mà táy máy tay chân, ai biết được hắn lại yên tĩnh ngủ ở một bên giường cơ chứ.

"Ngủ rồi sao?" Tống Đàn Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Không có." Diệp Mặc trả lời rất hờ hững.

"Giữa chúng ta có phải là cách rất rộng không?"

"Không phải anh nên yên lòng sao?" Diệp Mặc nói, "Vì muốn để cho anh ngủ, nhích ra xa một chút thì tốt hơn."

"Ồ." Tuy Tống Đàn Vũ rất vui khi Diệp Mặc có thể săn sóc cậu như vậy, nhưng bởi vì hành động của Diệp Mặc, khiến cho cậu càng thêm không thích ứng.

Đột nhiên một đôi tay ôm phần lưng cậu, Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, bên tai truyền đến khí tức ấm áp, có chút khẩu khí trẻ con nói: "Thật thích Vũ nhi."

Hắn đây là đang làm nũng sao? Tống Đàn Vũ hỏi mình, lại phát hiện Diệp Mặc ôm cậu chặt một chút.

Tống Đàn Vũ cảm thấy nhiệt độ của người này thấp hơn mình thật nhiều, Diệp Mặc nhẹ giọng nói một câu: "Đừng rời bỏ tôi, làm ơn."

Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không biết trả lời làm sao, thực ra Diệp Mặc cũng chỉ là một con người không có cảm giác an toàn mà thôi.

Tống Đàn Vũ nhẹ nhàng nắm chặt hắn ôm tay của mình nói: "Ừm, sẽ không rời bỏ cậu."

Không lâu sau Diệp Mặc chìm vào giấc ngủ, đại khái là nghe được Tống Đàn Vũ trả lời nên mới an tâm mà ngủ.

Chuyện hạnh phúc thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, người mình thích đáp ứng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Lúc Diệp Mặc tỉnh lại, Tống Đàn Vũ đã đến công ty.

Diệp Mặc biết ngày hôm nay Tống Đàn Vũ muốn đi gặp tân tổng giám đốc công ty, chẳng qua đi sớm như thế làm gì? Hắn thân là tổng giám đốc vẫn còn ở nhà, vẫn cảm thấy muốn nằm thêm ở trên giường.

Diệp Mặc rửa mặt xong xuôi, Tống Đàn Vũ đã chuẩn bị cho mình một bộ quần áo thể dục để trên giường, nghĩ thầm, Vũ nhi của mình cũng thật là tri kỷ.

Vu Cảnh Bạch đứng ở cửa nhà Tống Đàn Vũ nhấn chuông cửa, Diệp Mặc mở cửa.

"Tôi thật không nghĩ cậu là người như thế." Vu Cảnh Bạch xác định mình không có vào sai chỗ, mới tức giận nói, "Muốn làm hán tử, thu mua Du Diệp thì thôi đi, còn muốn đi làm tổng giám đốc ở Du Diệp nữa."

"Ừm." Diệp Mặc cho hắn một ly nước, "Có gì không ổn sao?"

"Tôi..." Vu Cảnh Bạch muốn mắng Diệp Mặc vài câu vì quá xử trí theo cảm tính, một mực nhìn bản mặt băng sơn của Diệp Mặc sau đó đổi thành, "Cậu vậy mà cũng có người thích, hơn nữa còn là nam nhân."

Diệp Mặc không hề trả lời, Vu Cảnh Bạch cũng không để ý, ngược lại Diệp Mặc không bao giờ giải thích những việc không quan trọng, cuối cùng chỉ bưng ly nước lên mà uống.



"Từ khi tôi còn cấp hai đã thích anh ấy." Diệp Mặc thờ ơ nói.

"Phụt..." Lập tức Vu Cảnh Bạch phun toàn bộ nước ra ngoài, kinh ngạc nhìn hắn.

"Vậy là lúc cậu gặp tôi thì đã thích anh ta rồi?!" Vu Cảnh Bạch không tin hỏi ngược lại hắn, "Vậy mà tôi cứ cho rằng tôi đã hiểu cậu đủ rồi, ai biết được cậu còn làm nhiều chuyện sau lưng tôi như vậy chứ!"

"Tôi vì anh ấy mới trở thành chủ nhân Diệp gia, tuy rằng hiện tại đã không còn cần thiết." Diệp Mặc lấy khăn mặt ra đem đồ lau khô ráo.

"Cái gì!?" Vu Cảnh Bạch trợn mắt lên, "Vậy không phải là cậu muốn trở thành, mà là vì Tống Đàn Vũ nên mới nhất định phải trở thành sao?"

"Gần như vậy. Chỉ khi bản thân mình trở thành chủ nhân Diệp gia thì mới có thể thoát khỏi ràng buộc của Diệp gia được." Diệp Mặc chuẩn bị đồ đạc xong, "Đủ rồi, đi thôi! Anh ấy chờ lâu rồi."

Vu Cảnh Bạch gật đầu, trong lòng yên lặng tính toán thời gian, cứ ngồi tính toán như thế. Đã tám năm, cậu ta đã yêu người đàn ông kia tám năm.

Vu Cảnh Bạch khó có thể tin, cậu ta cho rằng Diệp Mặc sẽ là loại người không quan tâm tới tình cảm và không phải là loại người si tình kia, nhưng một mực ngoài ý muốn đi yêu Tống Đàn Vũ tận tám năm.

"Diệp Mặc, tôi vốn cho rằng cậu sẽ không phải là người như vậy." Vu Cảnh Bạch ngồi ở ghế trước bên phải xe nói, "Đột nhiên cảm thấy cậu thật là một người tốt."

"Chỉ là đúng lúc gặp đúng người." Diệp Mặc ngồi ở bên trái trả lời, "Rồi cậu cũng sẽ gặp được người đó thôi."

Vu Cảnh Bạch sửng sốt một chút, trên mặt có chút khó coi.

Diệp Mặc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Cậu đang tự hỏi quá nhiều, không có ai là loại động vật máu lạnh vô tình cả, bằng chứng là cậu vẫn đang là con người."

Vu Cảnh Bạch không hề trả lời, chỉ là mím môi. Diệp Mặc không nhanh không chậm nói một câu: "Cậu đã gặp phải."

Vu Cảnh Bạch bị lời này dọa sợ rồi, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn hắn.

"Không cần xử trí theo cảm tính." Lời này Diệp Mặc không tính là uy hiếp, hắn chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở người có quan hệ với mình nhiều năm như vậy một chút mà thôi.

Xe dừng ở trước cửa Du Diệp, Vu Cảnh Bạch đi phía trước, Diệp Mặc đi theo phía sau hắn, suy cho cùng thân phận của hắn vẫn chưa thể lộ ra ánh sáng.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Vu Cảnh Bạch cùng Diệp Mặc xuất hiện ở tầng cao nhất Du Diệp, như vậy đại khái có thể nói rõ tất cả.

Nhưng mà chúng ta đây thì đang có một Tống thư ký mặt còn đang như gặp mộng.

"Tống thư ký." Vu Cảnh Bạch cười nói, "Đây chính là tổng giám đốc mới tới, Diệp Mặc, người quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp Thị."

"Đây tuyệt đối không phải sự thật." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng lầm bầm, "Cậu ta không phải quân nhân sao? Tại sao có thể là tổng giám đốc được!"

"Anh có quen biết Diệp Mặc trước đây à!" Vu Cảnh Bạch giả bộ làm ra vẻ hóa ra các ngươi đã biết nhau rồi, "Như vậy thì dễ làm việc chung rồi, hai người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi còn có chuyện đi phải trước."

Tống Đàn Vũ kêu tên Vu Cảnh Bạch một tiếng, Vu Cảnh Bạch quay đầu lại nhìn cậu, sau đó mang vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng khẩu hình miệng nói cho cậu, anh tự cầu phúc đi.

Sau đó tiêu sái cứ như vậy mà đi, để lại một Tống Đàn Vũ không biết phải làm sao.

~~end chương 82 ~~

p/s: sorry các nàng, hôm qua ta quên up

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook