Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Lãng Mạn
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
19/03/2024
Nhiếp Thư Diêu lau son môi trên miệng, nhìn mình trong gương.
Người phụ nữ trong gương không quá hai mươi bảy tuổi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, mặt mũi tràn đầy ốm yếu.
Giống như khuôn mặt của một người chết.
Mặt cô không cảm xúc nhìn chính mình trong gương, cầm một thỏi son màu hồng nhạt thoa lên môi, cô không nhìn vào gương nữa, cầm túi xách đi xuống lầu.
Hành lang từ lầu hai xuống lầu một treo đầy các bức tranh sơn dầu, phần lớn đều do Chu Đồ vẽ, có tranh vẽ biển hoa đua nhau khoe sắc, có tranh vẽ đàn chim bay thành đàn trên nền trời xanh tươi sáng, còn có tranh vẽ một rạn san hô ở Biển Đỏ khi thủy triều rút.
Tranh cuối cùng là bản sao của "Cuộc gặp gỡ lãng mạn" của họa sĩ người Hungary - Mihaly Von Zichy, trong đó con quỷ giết chú rể vào đêm tân hôn của cô gái và hôn cô bằng đôi môi nhuộm nọc độc, khiến cô gái tử vong và lên thiên đường.
Nhiếp Thư Diêu không thích câu chuyện trong bức tranh này, nhưng Chu Đồ lại thích, hắn nói tình yêu rất phức tạp, cảm xúc giữa người với người càng phức tạp một cách kỳ diệu, hắn thích sự mâu thuẫn giữa hai người, giống như lần đầu tiên hắn gặp được Nhiếp Thư Diêu trong phòng trưng bày nghệ thuật của trường.
Cô đang đứng trước bức tranh, trong tay cầm một chai thủy tinh trong suốt.
Các bạn học xung quanh hỏi cô đang nhìn cái gì, có phải thích bức tranh này của Chu Đồ hay không, cô không nghe thấy là ai vẽ, chỉ kéo khóe môi, gật đầu đúng trọng tâm: "Rất đáng để xem."
Nụ cười rất nhạt, mặt mày cong lên, là một khuôn mặt hiền lành và điềm tĩnh.
Chu Đồ cho rằng cô cũng là người vẽ tranh, bởi vì khí chất của cô rất giống, kết quả sau này gặp lại cô, thấy cô bước ra từ phòng thí nghiệm trong chiếc áo khoác trắng, bên ngoài mưa rơi lác đác, cô cũng không có ô, vì vậy cô đi đến siêu thị trong cơn mưa nhẹ, mua bánh mì và sữa.
Khi Chu Đồ cầm ô che trên đầu Nhiếp Thư Diêu, cô đang cắn ống hút trong miệng, hai má phồng lên và quay đầu nhìn hắn.
Cô đang rất buồn ngủ, mí mắt mệt mỏi, lông mi dính một chút mưa, sự xuất hiện đột ngột của một người xa lạ khiến cô có chút tỉnh táo, cô hơi lùi lại cẩn thận nhìn Chu Đồ một lúc, mưa phùn mờ mịt rơi trên vai hắn dọc theo khe hở, hắn không nhúc nhích, chỉ nghiêng ô che trên đầu cô.
Trong phòng thí nghiệm thường xuyên có mấy cấp dưới mới đến, cô còn tưởng rằng Chu Đồ cũng là người mới, vì vậy cô nói lời cảm ơn: "Cảm ơn đàn em."
Chu Đồ mỉm cười, hắn nhét ô vào trong tay cô rồi nói: "Anh tên là Chu Đồ." "
Khi đó, không ai có thể nghĩ rằng họ sẽ yêu nhau, từ sân trường đến váy cưới.
Cô vẫn còn nhớ, vào ngày cưới, Chu Đồ đã thề sẽ không bao giờ rời đi bất kể sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng bây giờ, hắn muốn phá vỡ lời thề và thất hứa với cô.
Chóp mũi Nhiếp Thư Diêu chua xót, cô ngẩng mặt lên hít một hơi, đi vào phòng bếp.
Dì Trịnh đã nấu canh xong từ lâu, cho vào hộp giữ nhiệt, đặt lên bàn ăn, thấy cô đến, dì hét lớn: "Cô hai, canh đã chuẩn bị xong rồi, cô ăn trước chút cơm đi ạ."
"Không cần." Nhiếp Thư Diêu bưng bát canh trong tay, "Tôi không muốn ăn cho lắm."
"Cô hai, cô cố gắng lên, ăn chút gì đi." Dì Trịnh vừa lau nước mắt vừa nói: "Cậu hai rồi sẽ ổn thôi, cậu ấy còn trẻ như vậy mà."
Hai ngày qua, mọi người xung quanh đều nói như vậy, Nhiếp Thư Diêu gần như chết lặng khi nghe thấy mấy lời này, cô không nói lời nào, bưng canh lên rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, tài xế mở cửa ghế sau, khi cô lên xe, tài xế lập tức đóng cửa lại và lái xe đến bệnh viện một cách quen thuộc, nhưng ngay khi đến cổng bệnh viện, chợt đụng phải xe nhà họ Nhiếp.
Nhiếp Thư Diêu xuống xe nhìn thấy bố mẹ mình, vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đi về phía đại sảnh bệnh viện, mẹ Nhiếp đưa tay kéo cô, trực tiếp kéo cô lên xe, sau đó đóng cửa xe lại rồi nói với cô: "Rốt cuộc là con đang nghĩ gì trong đầu thế? Con định dành cả đời uổng phí ở bên nó hay sẽ ly hôn với nó?”
"Nhiếp Thư Diêu, con phải suy nghĩ rõ ràng!" Vẻ mặt bố Nhiếp lo lắng, "Chu Đồ không phải dưỡng bệnh mấy năm là có thể hồi phục như bình thường, đời này của nó xem như phế đi, con vẫn còn trẻ, có thể ly hôn rồi tái hôn."
Sắc mặt Nhiếp Thư Diêu hốc hác, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Con sẽ không rời đi."
Hai tuần trước, Chu Đồ bị tai nạn giao thông và thoát chết trong gang tấc, nhưng hắn bị liệt nặng, ngoại trừ từ phần cổ trở lên, những nơi còn lại đều không thể cử động. Khi Chu Đồ tỉnh lại, hắn thậm chí không thể nói được, được nuôi dưỡng trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt hai tuần liền, câu nói đầu tiên lúc mở miệng là kêu muốn ly hôn với Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu không đồng ý, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.
Chu Đồ có thể coi là cậu ấm trong một gia đình giàu có, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, còn có khả năng vẽ tranh, bất kể thế nào thì tương lai đều tươi sáng, ai có ngờ rằng, thần vận mệnh lại chơi đùa hắn một vố lớn như vậy.
Khả năng cao hắn phải nằm trên giường bệnh kia suốt quãng đời còn lại, không thể sống như một người bình thường, không thể cầm cọ để vẽ tranh, thậm chí giơ tay lên lau nước mắt trên mặt vợ mình cũng là điều không tưởng.
Người phụ nữ trong gương không quá hai mươi bảy tuổi, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, mặt mũi tràn đầy ốm yếu.
Giống như khuôn mặt của một người chết.
Mặt cô không cảm xúc nhìn chính mình trong gương, cầm một thỏi son màu hồng nhạt thoa lên môi, cô không nhìn vào gương nữa, cầm túi xách đi xuống lầu.
Hành lang từ lầu hai xuống lầu một treo đầy các bức tranh sơn dầu, phần lớn đều do Chu Đồ vẽ, có tranh vẽ biển hoa đua nhau khoe sắc, có tranh vẽ đàn chim bay thành đàn trên nền trời xanh tươi sáng, còn có tranh vẽ một rạn san hô ở Biển Đỏ khi thủy triều rút.
Tranh cuối cùng là bản sao của "Cuộc gặp gỡ lãng mạn" của họa sĩ người Hungary - Mihaly Von Zichy, trong đó con quỷ giết chú rể vào đêm tân hôn của cô gái và hôn cô bằng đôi môi nhuộm nọc độc, khiến cô gái tử vong và lên thiên đường.
Nhiếp Thư Diêu không thích câu chuyện trong bức tranh này, nhưng Chu Đồ lại thích, hắn nói tình yêu rất phức tạp, cảm xúc giữa người với người càng phức tạp một cách kỳ diệu, hắn thích sự mâu thuẫn giữa hai người, giống như lần đầu tiên hắn gặp được Nhiếp Thư Diêu trong phòng trưng bày nghệ thuật của trường.
Cô đang đứng trước bức tranh, trong tay cầm một chai thủy tinh trong suốt.
Các bạn học xung quanh hỏi cô đang nhìn cái gì, có phải thích bức tranh này của Chu Đồ hay không, cô không nghe thấy là ai vẽ, chỉ kéo khóe môi, gật đầu đúng trọng tâm: "Rất đáng để xem."
Nụ cười rất nhạt, mặt mày cong lên, là một khuôn mặt hiền lành và điềm tĩnh.
Chu Đồ cho rằng cô cũng là người vẽ tranh, bởi vì khí chất của cô rất giống, kết quả sau này gặp lại cô, thấy cô bước ra từ phòng thí nghiệm trong chiếc áo khoác trắng, bên ngoài mưa rơi lác đác, cô cũng không có ô, vì vậy cô đi đến siêu thị trong cơn mưa nhẹ, mua bánh mì và sữa.
Khi Chu Đồ cầm ô che trên đầu Nhiếp Thư Diêu, cô đang cắn ống hút trong miệng, hai má phồng lên và quay đầu nhìn hắn.
Cô đang rất buồn ngủ, mí mắt mệt mỏi, lông mi dính một chút mưa, sự xuất hiện đột ngột của một người xa lạ khiến cô có chút tỉnh táo, cô hơi lùi lại cẩn thận nhìn Chu Đồ một lúc, mưa phùn mờ mịt rơi trên vai hắn dọc theo khe hở, hắn không nhúc nhích, chỉ nghiêng ô che trên đầu cô.
Trong phòng thí nghiệm thường xuyên có mấy cấp dưới mới đến, cô còn tưởng rằng Chu Đồ cũng là người mới, vì vậy cô nói lời cảm ơn: "Cảm ơn đàn em."
Chu Đồ mỉm cười, hắn nhét ô vào trong tay cô rồi nói: "Anh tên là Chu Đồ." "
Khi đó, không ai có thể nghĩ rằng họ sẽ yêu nhau, từ sân trường đến váy cưới.
Cô vẫn còn nhớ, vào ngày cưới, Chu Đồ đã thề sẽ không bao giờ rời đi bất kể sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng bây giờ, hắn muốn phá vỡ lời thề và thất hứa với cô.
Chóp mũi Nhiếp Thư Diêu chua xót, cô ngẩng mặt lên hít một hơi, đi vào phòng bếp.
Dì Trịnh đã nấu canh xong từ lâu, cho vào hộp giữ nhiệt, đặt lên bàn ăn, thấy cô đến, dì hét lớn: "Cô hai, canh đã chuẩn bị xong rồi, cô ăn trước chút cơm đi ạ."
"Không cần." Nhiếp Thư Diêu bưng bát canh trong tay, "Tôi không muốn ăn cho lắm."
"Cô hai, cô cố gắng lên, ăn chút gì đi." Dì Trịnh vừa lau nước mắt vừa nói: "Cậu hai rồi sẽ ổn thôi, cậu ấy còn trẻ như vậy mà."
Hai ngày qua, mọi người xung quanh đều nói như vậy, Nhiếp Thư Diêu gần như chết lặng khi nghe thấy mấy lời này, cô không nói lời nào, bưng canh lên rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, tài xế mở cửa ghế sau, khi cô lên xe, tài xế lập tức đóng cửa lại và lái xe đến bệnh viện một cách quen thuộc, nhưng ngay khi đến cổng bệnh viện, chợt đụng phải xe nhà họ Nhiếp.
Nhiếp Thư Diêu xuống xe nhìn thấy bố mẹ mình, vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đi về phía đại sảnh bệnh viện, mẹ Nhiếp đưa tay kéo cô, trực tiếp kéo cô lên xe, sau đó đóng cửa xe lại rồi nói với cô: "Rốt cuộc là con đang nghĩ gì trong đầu thế? Con định dành cả đời uổng phí ở bên nó hay sẽ ly hôn với nó?”
"Nhiếp Thư Diêu, con phải suy nghĩ rõ ràng!" Vẻ mặt bố Nhiếp lo lắng, "Chu Đồ không phải dưỡng bệnh mấy năm là có thể hồi phục như bình thường, đời này của nó xem như phế đi, con vẫn còn trẻ, có thể ly hôn rồi tái hôn."
Sắc mặt Nhiếp Thư Diêu hốc hác, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Con sẽ không rời đi."
Hai tuần trước, Chu Đồ bị tai nạn giao thông và thoát chết trong gang tấc, nhưng hắn bị liệt nặng, ngoại trừ từ phần cổ trở lên, những nơi còn lại đều không thể cử động. Khi Chu Đồ tỉnh lại, hắn thậm chí không thể nói được, được nuôi dưỡng trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt hai tuần liền, câu nói đầu tiên lúc mở miệng là kêu muốn ly hôn với Nhiếp Thư Diêu.
Nhiếp Thư Diêu không đồng ý, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là nước mắt không ngừng rơi.
Chu Đồ có thể coi là cậu ấm trong một gia đình giàu có, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, còn có khả năng vẽ tranh, bất kể thế nào thì tương lai đều tươi sáng, ai có ngờ rằng, thần vận mệnh lại chơi đùa hắn một vố lớn như vậy.
Khả năng cao hắn phải nằm trên giường bệnh kia suốt quãng đời còn lại, không thể sống như một người bình thường, không thể cầm cọ để vẽ tranh, thậm chí giơ tay lên lau nước mắt trên mặt vợ mình cũng là điều không tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.