Mượn Giống 2.0 (H)

Chương 22: Dây Lưng

Tô Mã Lệ (Tô Mary)

19/03/2024

Khoái cảm tột độ khiến Nhiếp Thư Diêu vô thức khép hai chân lại, giây tiếp theo, người đàn ông ép hai chân cô vào hai bên tạo thành hình chữ M.

Huyệt khẩu hoàn toàn lộ ra trước tầm nhìn của người đàn ông, những viên ngọc trai trắng tinh không ngừng cọ xát, kích thích âm đế theo từng động tác đưa đẩy của anh, hoa môi đỏ bừng bị cọ đến ướt đẫm, huyệt khẩu cắn chặt gậy thịt liên tục phun ra nhiều dâm thủy hơn trong quá trình co rút.

Chu Đạc hung hăng va chạm, hai chân bị kìm chế hai bên sườn run rẩy kịch liệt, những ngón chân trắng nõn mềm mại co rúm lại, Nhiếp Thư Diêu ngửa cổ lên khóc nức nở, đôi mắt bị cà vạt đen che lại, trong miệng còn có một cái bịt miệng. Tư thế trông vừa đáng thương vừa bất lực, rơi vào trong mắt Chu Đạc chỉ càng làm cho ham muốn ngược đãi của anh càng thêm dâng cao.

Anh thắt dây lưng quanh cổ Nhiếp Thư Diêu, sau đó lật cô lại để cô nằm lên bàn, bàn tay to nâng eo cô lên, căn chỉnh cự vật của mình nhắm ngay huyệt đạo của cô, cắm thẳng vào. Anh dùng một tay kéo dây lưng, lôi theo cả cổ cô, buộc toàn bộ phần thân trên của cô phải nâng lên.

Xương hông tác động mạnh vào mông thịt, vật nam tính thô dài cắm đến đâu thì dâm thủy tràn lan đến đó, hoa tâm bị quy đầu nghiền ép, khoái cảm càng lúc càng sâu, bụng dưới đau nhức vô cùng, Nhiếp Thư Diêu lắc đầu rên rỉ, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, cổ thì bị người đàn ông dùng thắt lưng siết chặt và liên tục kéo về sau.

Đau đớn và khoái cảm cùng tồn tại, cô khó có thể biết rõ cái nào tra tấn hơn.

Trong văn phòng rộng lớn, ngoài tiếng bàn rung lắc, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thút thít nghèn nghẹn do cô bị bịt miệng.

Chu Đạc quấn hai vòng thắt lưng vào lòng bàn tay, eo đẩy mạnh vào, khiến Nhiếp Thư Diêu nằm trên bàn phát ra tiếng nức nở gần như gục ngã. Khi anh kéo thắt lưng một cái, Nhiếp Thư Diêu buộc phải ngả người ra sau, ngực ưỡn lên, chiếc cà vạt đen trên đôi mắt ướt đẫm nước mắt, nước bọt từ khóe miệng bị che kín chảy xuống.

Cô run rẩy dữ dội, sau khi đạt đến cao trào, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, khi người đàn ông đẩy hông lần nữa, cả người cô lại run rẩy liên hồi.

Nhiếp Thư Diêu muốn anh đừng nhúc nhích, nhưng trong miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, âm thanh mà cô phát ra khi bị bịt miệng nghe như đang nức nở, càng giống tiếng rên rỉ sắp sụp đổ. Trước người là bàn làm việc, sau lưng là cự vật nóng bỏng và cứng rắn, cô bị đâm đến gần như phát điên, mỗi lần người đàn ông tiến vào, cô lại rên rỉ thành tiếng, giọng nói đứt quãng, tràn đầy nước mắt.



Lúc này Nhiếp Thư Diêu vô cùng hy vọng sẽ có người gọi điện đến, nhưng không có, ước chừng hơn nửa giờ trôi qua, cũng có lẽ là lâu hơn, Chu Đạc chạy nước rút tóm lấy hai cánh mông của cô điên cuồng đâm thọc mấy chục cái, bàn tay to bắt lấy mông thịt tát thật mạnh khiến mông cô run lên dữ dội, gậy thịt cắm vừa nhanh vừa sâu, cổ tử cung bị nện đến mức tiết đầy dâm thủy, Nhiếp Thư Diêu bị cắm cho đến khi cô hét lên liên tục, lúc cô lên đến đỉnh cao trào tiểu huyệt vẫn không ngừng phun đầy dâm thủy.

Cùng lúc đó, Chu Đạc trầm giọng hừ một tiếng, đẩy vật nam tính của mình vào sâu trong cô, mã mắt va chạm với cổ tử cung, phun ra tinh dịch đặc quánh.

Nhiếp Thư Diêu ghé vào bàn làm việc, thở hổn hển kịch liệt, màng nhĩ ong ong, liên tục nghe thấy những tiếng va đập lạch cạch lạch cạch, mông tê dại như mất đi tri giác, hai chân không thể khép lại mà chỉ có thể nghiêng người tựa vào mép bàn, run rẩy yếu ớt.

Chỉ sau một phút, có lẽ là hai phút, cô đã được người đàn ông bế lên, lưng áp vào khung cửa sổ trong suốt lạnh lẽo từ trần đến sàn - Chu Đồ nói chỗ này có thể quan sát cảnh đêm đẹp nhất của thành phố Bắc Kinh, họ đã từng đứng đây để chụp ảnh cùng nhau.

Cự vật lấp đầy cơ thể cô, Nhiếp Thư Diêu bị căng trướng đến mức choáng váng, cô còn muốn nhớ về khuôn mặt của Chu Đồ nhiều hơn, nhưng cự vật đâm vào quá nhanh và quá sâu, khoái cảm ngập trời kích thích đến mức cô nức nở ấn gáy mình vào cửa sổ kính sau lưng.

Người đàn ông nắm lấy eo cô, ép cô trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, hai tay cô bị cố định ra sau lưng, cô không thể dùng sức, điểm tựa duy nhất là cự vật của người đàn ông đang đưa đẩy trong cơ thể cô.

Nó căng trướng đến mức khiến da đầu cô tê dại.

Cô cảm thấy may mắn vì đôi mắt đã bị cà vạt che lại, không nhìn thấy Chu Đạc.

Cô có thể tưởng tượng lúc này Chu Đồ đang làm tình với mình, cô có thể động tình mà thoải mái kêu rên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống 2.0 (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook