Chương 48: Kêu Anh Là Gì?
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
20/03/2024
Hứa Cương ngồi ở ghế trước nuốt nước bọt.
Lần đầu tiên sếp bị một người phụ nữ từ chối, chính mắt cậu chứng kiến, cảnh tượng này đúng là thảm họa tầm cỡ thế giới, giờ phút này Hứa Cương không muốn ngồi trên xe, cậu chỉ muốn ở dưới gầm xe.
Không, càng xa càng tốt.
Tài xế cảm thấy có gì đó không ổn liền nâng vách ngăn lên, nhưng vẫn chậm một chút, cả tài xế và Hứa Cương đều đã nghe thấy hết những gì nên nghe và không nên nghe.
Ai có ngờ, Chu Đạc vừa mới tới du thuyền Tô Ba Tạp Nạp tham dự yến tiệc, chưa kịp gặp người bên ban tổ chức, sau khi nhận điện thoại của Ninh Huy đã lập tức tới đây - anh đặc biệt quan tâm đến Nhiếp Thư Diêu, hay là muốn nhân cơ hội này để loại bỏ hoàn toàn mối tai họa Chu Thư Phương, Hứa Cương không thể hiểu hết, nhưng cậu chắc chắn rằng Nhiếp Thư Diêu khác với những phụ nữ khác.
Đây là lần đầu tiên Chu Đạc kêu vệ sĩ riêng, cũng là lần đầu tiên anh cấm dục vì Nhiếp Thư Diêu.
Anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa đến nay đã là giai thoại, Nhiếp Thư Diêu ít nhất cũng nên bày tỏ lòng biết ơn, nhưng khi lên xe, phản ứng của cô là phản ứng gì vậy, từ góc nhìn của Hứa Cương, cậu cảm thấy… bất mãn thay cho Chu Đạc.
Bỏ bố lấy con đã đủ đáng thương rồi, đằng này còn qua cầu rút ván nữa.
Hứa Cương nhịn không được muốn khuyên Nhiếp Thư Diêu đừng nói nữa, nếu còn tiếp tục nói, cậu sợ sếp mình sẽ nổi điên.
Thật ra điều Nhiếp Thư Diêu lo lắng nhất chính là Chu Phổ sẽ nói cho Chu Đồ hoặc Lỗ Thanh Á, cô càng lo lắng Chu Đồ sẽ biết lai lịch của đứa bé, hắn khao khát có một đứa con như vậy, cô không muốn hắn biết sự thật.
Hắn chắc chắn không thể chấp nhận được điều đó.
"Nếu chú hai nói cho Chu Đồ thì sao." Nhiếp Thư Diêu không dám nhìn vào mắt Chu Đạc, đèn đường ngoài cửa sổ bị thân xe cắt thành từng mảnh nhỏ do chạy quá tốc độ, ánh sáng và bóng tối hắt vào khuôn mặt của người đàn ông, nửa trên khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối. Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là chiếc cằm thon gọn và đôi môi mỏng đang mím lại. Cô cảm thấy rất không chắc chắn, nhưng vì Chu Đồ, cô lấy hết can đảm để nói ra tất cả, "Anh có thể… Giải thích rằng giữa chúng ta không phải loại quan hệ kia được không?"
Động tác vuốt ve chiếc khăn tay của Chu Đạc chợt dừng lại, anh búng chiếc khăn tay rồi ném sang một bên.
Hứa Cương ra hiệu cho tài xế tìm một nơi vắng vẻ để dừng xe, cho dù vách ngăn có được nâng lên, cũng không ai có thể nhìn hay nghe thấy nữa, nhưng áp suất không khí thấp của Chu Đạc tràn ngập khắp xe, không khí ngột ngạt đến mức không có ai dám hít một hơi thật sâu, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mấy lần trước sếp lại tức giận.
Xe vừa dừng lại, Hứa Cương và tài xế gần như lập tức mở cửa nhảy xuống, nhường không gian lại cho hai người.
Nhiếp Thư Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây là một nơi xa lạ, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhưng ngồi bên cạnh cô lại là Chu Đạc, loại lo lắng này không bao gồm sợ hãi, nhiều nhất là có chút bất an, dường như cô biết mình đã nói sai gì đó, cô đang đợi phản ứng của Chu Đạc.
Có lẽ Chu Đạc cho rằng người phụ nữ ngủ cùng anh sẽ được coi là người phụ nữ của anh, anh nói như vậy cũng không sai.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu hi vọng anh đừng nói nữa, cô sợ Chu Đồ nghe được, Chu Đồ sẽ biết.
“Nhiếp Thư Diêu.” Chu Đạc đột nhiên mở miệng, trong xe tối tăm khiến thanh âm dường như lạnh lùng đến cực hạn, “Đây là lần thứ hai.”
Người phụ nữ này đã chọc giận anh lần thứ hai.
"Gì cơ?" Nhiếp Thư Diêu không hiểu.
Ba đốt ngón tay của Chu Đạc mắc vào cổ áo, dùng sức kéo mạnh, cà vạt bị kéo xuống dưới, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Thư Diêu, thấy biểu cảm mờ mịt của cô, sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Không nhớ rõ?"
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu run lên, cô nhìn chiếc cà vạt trong tay anh, vô thức dịch người sang một bên, nhưng trước khi cô kịp di chuyển về phía cửa xe, Chu Đạc đã kéo cô lại, ấn cô xuống, đôi tay đang giãy giụa của cô đã bị anh đè xuống và quấn lại bằng cà vạt, cả người lấy tư thế hai tay ôm đầu bị ấn vào dưới háng anh.
Cô đã cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một chiếc áo len trắng tinh, khiến khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay càng thêm hồng hào, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to vì hoảng sợ, môi hơi hé mở, thậm chí còn nín thở.
Người đàn ông trịch thượng nhìn cô, con ngươi vừa đen vừa trầm: “Em gọi tôi là gì?”
Nhiếp Thư Diêu sợ hãi nhìn anh, tư thế này quá nguy hiểm, trong mơ không biết cô đã mơ thấy bao nhiêu lần, nhưng tính tình của người đàn ông này lại không ổn định, cô căn bản không nghĩ ra được. chỉ có thể giữ bình tĩnh, hô lớn: "Anh cả."
Đáy quần của người đàn ông phồng lên một cách nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lúc đầu Nhiếp Thư Diêu không để ý, cho đến khi người đàn ông áp mặt cô vào vật cứng rắn và nóng bỏng cách lớp quần tây, cô mới biết được.
Anh cứng.
"Nếu khẩu giao mà tôi không bắn ra được thì ngay tại đây tôi sẽ…." Chu Đạc nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt của người đàn ông tối tăm không chút ấm áp, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng, nhẹ nhàng vang lên như sấm sét bên tai cô.
“Làm chết em.”
Lần đầu tiên sếp bị một người phụ nữ từ chối, chính mắt cậu chứng kiến, cảnh tượng này đúng là thảm họa tầm cỡ thế giới, giờ phút này Hứa Cương không muốn ngồi trên xe, cậu chỉ muốn ở dưới gầm xe.
Không, càng xa càng tốt.
Tài xế cảm thấy có gì đó không ổn liền nâng vách ngăn lên, nhưng vẫn chậm một chút, cả tài xế và Hứa Cương đều đã nghe thấy hết những gì nên nghe và không nên nghe.
Ai có ngờ, Chu Đạc vừa mới tới du thuyền Tô Ba Tạp Nạp tham dự yến tiệc, chưa kịp gặp người bên ban tổ chức, sau khi nhận điện thoại của Ninh Huy đã lập tức tới đây - anh đặc biệt quan tâm đến Nhiếp Thư Diêu, hay là muốn nhân cơ hội này để loại bỏ hoàn toàn mối tai họa Chu Thư Phương, Hứa Cương không thể hiểu hết, nhưng cậu chắc chắn rằng Nhiếp Thư Diêu khác với những phụ nữ khác.
Đây là lần đầu tiên Chu Đạc kêu vệ sĩ riêng, cũng là lần đầu tiên anh cấm dục vì Nhiếp Thư Diêu.
Anh hùng cứu mỹ nhân từ xưa đến nay đã là giai thoại, Nhiếp Thư Diêu ít nhất cũng nên bày tỏ lòng biết ơn, nhưng khi lên xe, phản ứng của cô là phản ứng gì vậy, từ góc nhìn của Hứa Cương, cậu cảm thấy… bất mãn thay cho Chu Đạc.
Bỏ bố lấy con đã đủ đáng thương rồi, đằng này còn qua cầu rút ván nữa.
Hứa Cương nhịn không được muốn khuyên Nhiếp Thư Diêu đừng nói nữa, nếu còn tiếp tục nói, cậu sợ sếp mình sẽ nổi điên.
Thật ra điều Nhiếp Thư Diêu lo lắng nhất chính là Chu Phổ sẽ nói cho Chu Đồ hoặc Lỗ Thanh Á, cô càng lo lắng Chu Đồ sẽ biết lai lịch của đứa bé, hắn khao khát có một đứa con như vậy, cô không muốn hắn biết sự thật.
Hắn chắc chắn không thể chấp nhận được điều đó.
"Nếu chú hai nói cho Chu Đồ thì sao." Nhiếp Thư Diêu không dám nhìn vào mắt Chu Đạc, đèn đường ngoài cửa sổ bị thân xe cắt thành từng mảnh nhỏ do chạy quá tốc độ, ánh sáng và bóng tối hắt vào khuôn mặt của người đàn ông, nửa trên khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối. Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là chiếc cằm thon gọn và đôi môi mỏng đang mím lại. Cô cảm thấy rất không chắc chắn, nhưng vì Chu Đồ, cô lấy hết can đảm để nói ra tất cả, "Anh có thể… Giải thích rằng giữa chúng ta không phải loại quan hệ kia được không?"
Động tác vuốt ve chiếc khăn tay của Chu Đạc chợt dừng lại, anh búng chiếc khăn tay rồi ném sang một bên.
Hứa Cương ra hiệu cho tài xế tìm một nơi vắng vẻ để dừng xe, cho dù vách ngăn có được nâng lên, cũng không ai có thể nhìn hay nghe thấy nữa, nhưng áp suất không khí thấp của Chu Đạc tràn ngập khắp xe, không khí ngột ngạt đến mức không có ai dám hít một hơi thật sâu, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mấy lần trước sếp lại tức giận.
Xe vừa dừng lại, Hứa Cương và tài xế gần như lập tức mở cửa nhảy xuống, nhường không gian lại cho hai người.
Nhiếp Thư Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đây là một nơi xa lạ, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhưng ngồi bên cạnh cô lại là Chu Đạc, loại lo lắng này không bao gồm sợ hãi, nhiều nhất là có chút bất an, dường như cô biết mình đã nói sai gì đó, cô đang đợi phản ứng của Chu Đạc.
Có lẽ Chu Đạc cho rằng người phụ nữ ngủ cùng anh sẽ được coi là người phụ nữ của anh, anh nói như vậy cũng không sai.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu hi vọng anh đừng nói nữa, cô sợ Chu Đồ nghe được, Chu Đồ sẽ biết.
“Nhiếp Thư Diêu.” Chu Đạc đột nhiên mở miệng, trong xe tối tăm khiến thanh âm dường như lạnh lùng đến cực hạn, “Đây là lần thứ hai.”
Người phụ nữ này đã chọc giận anh lần thứ hai.
"Gì cơ?" Nhiếp Thư Diêu không hiểu.
Ba đốt ngón tay của Chu Đạc mắc vào cổ áo, dùng sức kéo mạnh, cà vạt bị kéo xuống dưới, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Thư Diêu, thấy biểu cảm mờ mịt của cô, sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Không nhớ rõ?"
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu run lên, cô nhìn chiếc cà vạt trong tay anh, vô thức dịch người sang một bên, nhưng trước khi cô kịp di chuyển về phía cửa xe, Chu Đạc đã kéo cô lại, ấn cô xuống, đôi tay đang giãy giụa của cô đã bị anh đè xuống và quấn lại bằng cà vạt, cả người lấy tư thế hai tay ôm đầu bị ấn vào dưới háng anh.
Cô đã cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một chiếc áo len trắng tinh, khiến khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay càng thêm hồng hào, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn to vì hoảng sợ, môi hơi hé mở, thậm chí còn nín thở.
Người đàn ông trịch thượng nhìn cô, con ngươi vừa đen vừa trầm: “Em gọi tôi là gì?”
Nhiếp Thư Diêu sợ hãi nhìn anh, tư thế này quá nguy hiểm, trong mơ không biết cô đã mơ thấy bao nhiêu lần, nhưng tính tình của người đàn ông này lại không ổn định, cô căn bản không nghĩ ra được. chỉ có thể giữ bình tĩnh, hô lớn: "Anh cả."
Đáy quần của người đàn ông phồng lên một cách nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lúc đầu Nhiếp Thư Diêu không để ý, cho đến khi người đàn ông áp mặt cô vào vật cứng rắn và nóng bỏng cách lớp quần tây, cô mới biết được.
Anh cứng.
"Nếu khẩu giao mà tôi không bắn ra được thì ngay tại đây tôi sẽ…." Chu Đạc nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt của người đàn ông tối tăm không chút ấm áp, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng, nhẹ nhàng vang lên như sấm sét bên tai cô.
“Làm chết em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.