Chương 29: Mềm Nhũn
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
19/03/2024
Khoang xe chật chội nhanh chóng bốc hơi thành hơi nóng ngột ngạt.
Nhiếp Thư Diêu bị ép vào bảng điều khiển trung tâm, bị người đàn ông ra vào không biết bao lâu, sau đó bị người đàn ông lật người lại, ôm vào lòng mà làm tình. Cô không nhìn thể thấy mặt người đàn ông, hai tay đều bị trói chặt sau lưng, điểm tựa duy nhất của cơ thể cô là cự vật mà một người đàn ông đang cắm vào cơ thể mình.
Nóng rực, cứng rắn.
Cô mềm mại như không xương, nửa người nằm trên ngực người đàn ông, khuôn mặt bị bịt mắt dựa vào một bên cổ của người đàn ông. Khi người đàn ông di chuyển eo và hông lên trên, khuôn mặt của cô thỉnh thoảng sẽ lên xuống, đôi môi mềm mại lướt qua làn da bên gáy, xúc cảm như có như không khiến Chu Đạc thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Trên trán Nhiếp Thư Diêu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc đen dài của cô rũ xuống sau vai, không có váy dài che đậy, lộ ra nội y màu đen tuyền bên trong, trên ngực là đôi gò bồng đào trắng như tuyết, đang run rẩy đong đưa.
Cô ngửa mặt lên thở hổn hển, đôi mắt bị cà vạt đen che kín, chiếc mũi nhỏ hồng hồng lộ ra, miệng hơi hé mở, khả năng thời điểm khẩu giao bị gậy thịt cắm vào quá mức tàn nhẫn, cánh môi bị ma sát đến đỏ bừng. Lúc này, một khi người đàn ông đâm vào thật sâu, cô sẽ cắn môi rên rỉ trong khoang mũi, như thể không chịu nổi, lại như thể sắp khóc đến nơi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay nhăn lại, môi trễ xuống, sống lưng bắt đầu run rẩy, sau đó thở hổn hển và phát ra một tiếng thút thít yếu ớt.
Chu Đạc bóp chặt eo bụng của cô, dùng háng đẩy lên, côn thịt thô dài liên tục đâm vào hoa tâm khiến Nhiếp Thư Diêu lắc đầu điên cuồng, khoái cảm vừa sâu vừa nặng, cô cắn môi nức nở ghé vào hõm cổ của anh, trong lúc thở dốc hàm răng cắn vào làn da bên cổ.
Chu Đạc vô thức nghiêng đầu, một tay siết chặt cằm cô, đôi mắt đen láy nhìn mặt cô chằm chằm, ngay sau đó ném cô vào ghế sau, anh nghiêng người về phía trước phủ lên người cô, một tay tóm lấy chân cô mạnh mẽ tách sang hai bên, hạ thể hung ác va chạm vào giữa chân cô.
Quy đầu khổng lồ phá mở đường đi, xuyên thẳng vào cổ tử cung, vật cứng rắn không ngừng đâm thọc phát ra âm thanh dâm mỹ.
Bụng dưới dâng lên một cỗ khoái cảm mãnh liệt, Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà kêu khóc ra tiếng, thanh âm nức nở như sắp sụp đổ đến nơi.
Người đàn ông đâm thọc mạnh đến mức cô sắp phát điên.
Nước mắt sinh lý thấm đẫm cà vạt, Nhiếp Thư Diêu hét lên và lên đỉnh ngay sau đó, huyệt đạo co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, đâm vào cơ thể cô mấy chục cái, lúc này mới xuất tinh vào người cô.
Trong xe lập tức tràn ngập mùi làm tình nồng nặc.
Không khí ngột ngạt và khó ngửi, Chu Đạc mở cửa bước xuống xe, quay người lại thì thấy Nhiếp Thư Diêu đang co ro ở ghế sau, hai chân chụm lại, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, tinh dịch cùng dâm thủy màu trắng đục đang rỉ ra từ giữa hai chân cô.
Anh dùng một tay đỡ ghế, nghiêng người về phía trước, cởi dây lưng trên cổ tay cô ra, sau đó quay người đi vào thang máy gara không nói một lời, nhấn nút rồi trực tiếp lên tầng hai.
Nhiếp Thư Diêu đợi mấy phút mới cởi cà vạt bò ra khỏi xe, váy dài bị xé rách nát, không có gì để mặc, ghế sau còn có áo vest của Chu Đạc, không biết có phải anh bỏ quên hay không. Cô thổi thổi vào cổ tay nóng rát, nhặt áo vest khoác lên người rồi cẩn thận bước vào thang máy.
Lên đến tầng hai, cô đi thẳng vào phòng tắm trong phòng, hai chân yếu ớt đến phát run, cô vừa chống tay vào tường vừa tắm rửa, vất vả lắm mới sấy tóc xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô bước ra ngoài, nhìn chiếc điện thoại trong túi xách, người gọi đến là Chu Đạc.
Trong lòng cô có dự cảm không lành, lúc nghe điện thoại, giọng cô run rẩy: “Alo…”
“Sang đây.” Sau cơn mây mưa giọng Chu Đạc khàn khàn, “Mang cả cái hộp sang đây.”
Cái hộp.
Nhiếp Thư Diêu để điện thoại xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chiếc hộp giấu dưới gầm giường ra.
Không hiểu sao, chân cô lại cảm thấy mềm nhũn.
Nhiếp Thư Diêu bị ép vào bảng điều khiển trung tâm, bị người đàn ông ra vào không biết bao lâu, sau đó bị người đàn ông lật người lại, ôm vào lòng mà làm tình. Cô không nhìn thể thấy mặt người đàn ông, hai tay đều bị trói chặt sau lưng, điểm tựa duy nhất của cơ thể cô là cự vật mà một người đàn ông đang cắm vào cơ thể mình.
Nóng rực, cứng rắn.
Cô mềm mại như không xương, nửa người nằm trên ngực người đàn ông, khuôn mặt bị bịt mắt dựa vào một bên cổ của người đàn ông. Khi người đàn ông di chuyển eo và hông lên trên, khuôn mặt của cô thỉnh thoảng sẽ lên xuống, đôi môi mềm mại lướt qua làn da bên gáy, xúc cảm như có như không khiến Chu Đạc thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Trên trán Nhiếp Thư Diêu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc đen dài của cô rũ xuống sau vai, không có váy dài che đậy, lộ ra nội y màu đen tuyền bên trong, trên ngực là đôi gò bồng đào trắng như tuyết, đang run rẩy đong đưa.
Cô ngửa mặt lên thở hổn hển, đôi mắt bị cà vạt đen che kín, chiếc mũi nhỏ hồng hồng lộ ra, miệng hơi hé mở, khả năng thời điểm khẩu giao bị gậy thịt cắm vào quá mức tàn nhẫn, cánh môi bị ma sát đến đỏ bừng. Lúc này, một khi người đàn ông đâm vào thật sâu, cô sẽ cắn môi rên rỉ trong khoang mũi, như thể không chịu nổi, lại như thể sắp khóc đến nơi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay nhăn lại, môi trễ xuống, sống lưng bắt đầu run rẩy, sau đó thở hổn hển và phát ra một tiếng thút thít yếu ớt.
Chu Đạc bóp chặt eo bụng của cô, dùng háng đẩy lên, côn thịt thô dài liên tục đâm vào hoa tâm khiến Nhiếp Thư Diêu lắc đầu điên cuồng, khoái cảm vừa sâu vừa nặng, cô cắn môi nức nở ghé vào hõm cổ của anh, trong lúc thở dốc hàm răng cắn vào làn da bên cổ.
Chu Đạc vô thức nghiêng đầu, một tay siết chặt cằm cô, đôi mắt đen láy nhìn mặt cô chằm chằm, ngay sau đó ném cô vào ghế sau, anh nghiêng người về phía trước phủ lên người cô, một tay tóm lấy chân cô mạnh mẽ tách sang hai bên, hạ thể hung ác va chạm vào giữa chân cô.
Quy đầu khổng lồ phá mở đường đi, xuyên thẳng vào cổ tử cung, vật cứng rắn không ngừng đâm thọc phát ra âm thanh dâm mỹ.
Bụng dưới dâng lên một cỗ khoái cảm mãnh liệt, Nhiếp Thư Diêu không chịu nổi mà kêu khóc ra tiếng, thanh âm nức nở như sắp sụp đổ đến nơi.
Người đàn ông đâm thọc mạnh đến mức cô sắp phát điên.
Nước mắt sinh lý thấm đẫm cà vạt, Nhiếp Thư Diêu hét lên và lên đỉnh ngay sau đó, huyệt đạo co rút dữ dội khiến Chu Đạc thở hổn hển, đâm vào cơ thể cô mấy chục cái, lúc này mới xuất tinh vào người cô.
Trong xe lập tức tràn ngập mùi làm tình nồng nặc.
Không khí ngột ngạt và khó ngửi, Chu Đạc mở cửa bước xuống xe, quay người lại thì thấy Nhiếp Thư Diêu đang co ro ở ghế sau, hai chân chụm lại, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, tinh dịch cùng dâm thủy màu trắng đục đang rỉ ra từ giữa hai chân cô.
Anh dùng một tay đỡ ghế, nghiêng người về phía trước, cởi dây lưng trên cổ tay cô ra, sau đó quay người đi vào thang máy gara không nói một lời, nhấn nút rồi trực tiếp lên tầng hai.
Nhiếp Thư Diêu đợi mấy phút mới cởi cà vạt bò ra khỏi xe, váy dài bị xé rách nát, không có gì để mặc, ghế sau còn có áo vest của Chu Đạc, không biết có phải anh bỏ quên hay không. Cô thổi thổi vào cổ tay nóng rát, nhặt áo vest khoác lên người rồi cẩn thận bước vào thang máy.
Lên đến tầng hai, cô đi thẳng vào phòng tắm trong phòng, hai chân yếu ớt đến phát run, cô vừa chống tay vào tường vừa tắm rửa, vất vả lắm mới sấy tóc xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô bước ra ngoài, nhìn chiếc điện thoại trong túi xách, người gọi đến là Chu Đạc.
Trong lòng cô có dự cảm không lành, lúc nghe điện thoại, giọng cô run rẩy: “Alo…”
“Sang đây.” Sau cơn mây mưa giọng Chu Đạc khàn khàn, “Mang cả cái hộp sang đây.”
Cái hộp.
Nhiếp Thư Diêu để điện thoại xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo chiếc hộp giấu dưới gầm giường ra.
Không hiểu sao, chân cô lại cảm thấy mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.