Mượn Giống 2.0 (H)

Chương 41: Nóng Bỏng

Tô Mã Lệ (Tô Mary)

20/03/2024

Nhiếp Thư Diêu chuẩn bị quà Trung thu cho mọi người trong nhà.

Dì Trịnh và Hứa Phi, còn có tài xế, thậm chí cả Hứa Cương và Chu Đạc.

Quà cho Chu Đạc là một nút kết đồng tâm (Knot Endless), cái này rất thường thấy, nhưng Nhiếp Thư Diêu đã cố ý mua sợi dây đỏ về tự mình đan, tiện thể làm một cái cho Chu Đạc.

Cô đích thân đưa quà cho mọi người, ngoại trừ Hứa Cương và Chu Đạc là cô nhờ Hứa Phi chuyển giúp.

Hứa Cương bận rộn cả ngày, tan sở mới phát hiện món trang sức khách đặt vẫn chưa được giao, khách đặt tổng cộng hai loại, số lượng không nhiều lắm.

Một loại hạt ánh sáng lạnh màu trắng Úc - Hạt trắng Úc được sản xuất từ ​​​​con hàu bướm màu trắng lớn hơn. Kích thước của hạt tương đối lớn, cơ bản khoảng 8-13MM. Bởi vì nó được gọi là "Nữ hoàng ngọc trai" nên tiếp cận rộng rãi đến khách hàng.

Còn lại là ngọc hoa nữ thần - ngọc trai nước biển Akoya, loại ngọc này rất được ưa chuộng ở Trung Quốc, do thân vỏ nhỏ, lõi cấy lớn nên lớp ngọc trai Akoya mỏng, tuy có độ bóng sắc nét nhưng chúng quá mong manh dễ hỏng, nhiều ngọc trai akoya có lớp vỏ bị mài mòn, lõi rò rỉ, nếu nhìn kỹ vào lớp da ngọc trai, sẽ thấy những kết cấu phát triển tinh vi.

Lần này, trong chiếc vòng cổ do người thợ gia công phát hiện có một hạt hoa bị lỗi, nguyên nhân giao hàng không hoàn thành đúng hẹn là do trước khi giao hàng, người quản lý trang sức đã mở hộp kiểm tra lần cuối và phát hiện ra khuyết điểm, vấn đề này được báo cho Hứa Giang, sau đó đến tai Chu Đạc.

Không nói hai lời, Chu Đạc kêu nhân viên pháp lý gọi điện cho khách hàng để bồi thường tiền lỡ hẹn, sau đó đến xưởng xem các thợ kim hoàn đang đánh bóng đồ trang sức theo bản vẽ thiết kế, bên cạnh có vài nhà thiết kế đang tự tay mài giũa những viên ngọc trai mình đã chọn, khâu sửa đổi và điều chỉnh cuối cùng đang được thực hiện.

Hôm sau là Tết Trung thu, hai chiếc điện thoại của Chu Đạc rung lên liên tục, thường xuyên có tin nhắn và cuộc gọi đến. Từ lúc tiến vào Hứa Cương liền không ngừng nghe điện thoại, Dương Vũ rót một tách trà nóng cho Chu Đạc, sau đó mang một chiếc ghế dựa đến, khi Chu Đạc cầm bản vẽ thiết kế ngồi xuống, Dương Vũ liền ngồi xổm xuống, lấy khăn tay chà lau đôi giày da cho đến khi sáng bóng không còn một hạt bụi.

Chu Đạc xem qua hơn chục bản thảo, chọn ra một bản thiết kế vòng cổ, giơ ngón trỏ lên, Hứa Cương hiểu ý bước tới: “Đây là bản thảo thiết kế do giám đốc thiết kế Aisen mua lại, lo lắng các nhà thiết kế không có cảm hứng nên đã mua nó từ một nhà thiết kế khác với giá chưa đến 20.000 nhân dân tệ, có cần liên hệ với nhà thiết kế này không?"

Chu Đạc nhướng mày, đặt bức vẽ dưới ánh đèn rồi ném lại cho Hứa Cương: “Làm nó bằng kim cương xanh.”

“Vâng.” Hứa Cương nhận lấy bản vẽ.

Khi những người thợ thủ công và nhà thiết kế nghe Chu Đạc nói, tất cả đều đồng loạt ngước lên, kim cương xanh là loại trang sức cao cấp nhất, một viên tốt có giá hàng chục triệu, họ còn tưởng rằng đó là bản vẽ của một nhà thiết kế cấp cao, nhưng không ngờ, Chu Đạc dường như ngẫu nhiên chọn phải bản vẽ của một nhà thiết kế kém cỏi, bọn họ không khỏi cảm thấy tiếc cho viên kim cương xanh.

Mặc dù ngày mai có rất nhiều lịch trình, nhưng không có cái nào là tiệc tối, mọi người đã gác lại việc đi chơi Tết Trung thu để về nhà đoàn tụ gia đình, không có ai quấy rầy Chu Đạc nữa. Sau khi Hứa Cương báo cáo lịch trình xong, dường như nhớ ra điều gì đó, móc trong túi ra một chiếc túi nhỏ màu đỏ đưa cho Chu Đạc, nói rằng đây là quà Trung thu của cô hai.

Chu Đạc ngồi trên ghế văn phòng, trong tay còn cầm tài liệu chưa đọc xong, Hứa Cương đặt chiếc túi màu đỏ lên bàn, hai mắt anh cụp xuống, đồng tử tối sầm, vẻ mặt lãnh đạm.

Năm ngoái Nhiếp Thư Diêu cũng tặng anh một món quà Trung thu là một cây bút có chữ ký, Chu Đạc cũng nhìn thấy một cây giống hệt trong phòng vẽ tranh của Chu Đồ.



Anh tiếp tục bận rộn công việc cho đến khi Lục Vận Phục gọi điện hỏi anh có muốn ra ngoài ăn khuya không, anh mới nhéo nhéo sống mũi, liếc nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng, nhưng anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Trước khi đứng dậy, anh mở chiếc túi màu đỏ ra và thấy bên trong có một nút kết đồng tâm màu đỏ.

Anh nhét nó lại vào túi và ném về lại bàn.

Lục Vận Phục và những người khác đang say sưa trong pháo hoa của nhân gian, cậu ta ỷ vào trong nhà mở bệnh viện, căn bản không thể tiêu hết tiền, vì vậy mỗi ngày đều tìm lý do để ra ngoài ăn mừng, ngay cả ngày mai là Tết Trung Thu, cậu ta vẫn mời anh em ra ngoài uống một chén.

Bố của Lục Vận Phục là viện trưởng, mẹ là chủ nhiệm khoa thần kinh, chú là chuyên gia não bộ, còn chị gái là chủ nhiệm khoa nhi, cả gia đình đều làm bác sĩ, cậu ta là người duy nhất suốt ngày ăn chơi lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, ham ăn lười làm. Nói theo lý lẽ của cậu ta, mọi người làm việc chăm chỉ chỉ để kiếm tiền, cậu ta không cần nỗ lực làm việc vẫn có tiền để tiêu, tại sao cậu ta phải làm việc chăm chỉ?

Nhờ mối quan hệ của cậu ta, một vài anh em bao gồm Chu Đạc và Đỗ Hữu Tòng đều nhận được cổ phần trong bệnh viện của cậu ta, họ đều nhận được cổ tức vào cuối mỗi năm.

Tất nhiên, đầu tư cũng là điều tất yếu, năm ngoái Chu Đạc đã gửi tặng một lô thiết bị bệnh viện trị giá gần 5 trăm vạn.

Lục Vận Phù thấy Chu Đạc tới đây thì có chút vui mừng, choàng tay qua vai Chu Đạc, ngồi xuống cạnh anh, tiếng nhạc ầm ĩ, nhưng cậu ta không dám hét vào tai Chu Đạc vì sợ bị anh đánh, chỉ có thể chỉ vào khán đài và ra hiệu, ý bảo tối nay Chu Đạc muốn chọn gì thì chọn.

Địa điểm mà Lục Vận Phù tổ chức hôm nay là một buổi trình diễn người mẫu, nên cái gọi là đồ ăn nhẹ vào đêm khuya đương nhiên không phải là một món ăn nhẹ nghiêm túc vào đêm khuya.

Trên khán đài cao khoảng hai mét, hơn 30 người mẫu nữ lần lượt bước ra, mặc những bộ bikini mát mẻ, khoe vóc dáng đáng tự hào.

Ánh mắt Chu Đạc đảo qua thân hình có đường cong phập phồng của các cô gái, trong mắt không có chút cảm xúc nào, anh cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh đèn sân khấu lập lòe chiếu vào mặt anh, chiếu sáng khuôn mặt với những góc cạnh sắc bén. Anh hơi đầu nghiêng, xương quai hàm thẳng tắp và sắc nét, xương mũi 3D tinh xảo, đường nét khuôn mặt khắc sâu khiến lông mày của anh tràn đầy tính xâm lược, ngay cả khi anh hạ tầm mắt xuống, đuôi mắt hẹp dài cũng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Những người phụ nữ trên khán đài đã chú ý đến anh từ lâu, khi bước tới phía trước, ánh mắt họ dừng lại trên khuôn mặt anh, vài người mẫu nữ hào phóng hôn gió, vẫy tay và mỉm cười với anh.

Chu Đạc uống rượu với vẻ mặt vô cảm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Nhiếp Thư Diêu, trước khi anh ra tới cửa cũng mỉm cười với anh.

Nhiếp Thư Diêu không hề biết, mình chỉ mỉm cười lễ phép với Chu Đạc, người đàn ông liền cứng lên, trong đầu tràn ngập cảnh tượng anh tóm lấy cái người từ phía bên kia bàn, ấn vào dưới háng mình, hung hăng đâm thọc.

Trông dáng vẻ Chu Đạc lạnh lùng bao nhiêu, vật nam tính lại nóng bỏng bấy nhiêu.

Anh cứng rắn ăn xong sủi cảo, lên xe quay trở lại tầng dưới của công ty, cho đến khi Hứa Cương mở cửa xe, thấy hạ thể của anh nhô lên một túp lều, ngập ngừng hỏi anh: “Cô Châu Lâm vẫn chưa đi, sếp có muốn…?"



Chu Đạc lạnh lùng nhìn Hứa Cương, môi mỏng thốt ra một chữ: “Cút.”

Anh không nghĩ rằng Nhiếp Thư Diêu có thể ảnh hưởng đến chức năng giường chiếu của anh, nhưng khoảnh khắc Châu Lâm đứng trước mặt anh và cởi bỏ quần áo từng cái một, Chu Đạc lại nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng và dịu dàng đó, cô sẽ có chút xấu hổ và cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, khi đạt đến cao trào, cô sẽ nghiến răng nghiến lợi, kìm nén tiếng rên rỉ, nhịn khóc đến mức nức nở gọi anh một tiếng “anh cả”, muốn xin anh chậm lại.

Có lẽ vì là vợ của Chu Đồ nên chuyện ân ái đặc biệt hưng phấn và kích thích.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, gậy thịt liền có xu hướng ngóc lên.

“Đang nghĩ gì đấy!” Lục Vận Phục thấy Chu Đạc cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm, nói to vào tai anh: “Có chấm ai không?”

Chu Đạc đặt rượu đỏ xuống, đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

" y da, đại ca đi đâu vậy?!" Lục Vận Phục đuổi theo vài bước, thấy Chu Đạc không quay đầu lại, thấp giọng chửi thề một tiếng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đại ca bị bất lực à? Biểu cảm kia là như thế nào?”

Đỗ Hữu Tòng trực tiếp ném trái cây trong tay vào mặt Lục Vận Phục: "Cậu nói ai đấy?"

Lục Vận Phục: "???"

Lục Vận Phục giận quá hóa cười: "Mẹ nó, tôi bị bất lực, được chưa."

Đỗ Hữu Tòng nhặt tiếp một quả chuối ném vào mặt cậu ta: "Còn nói nữa! Nói thêm câu nữa xem!"

Hai người cãi ầm lên, mấy người anh em khác sớm đã quen với cảnh này, thậm chí còn đá đá Đỗ Hữu Tòng để ra hiệu cho cậu ta đừng cản trở tầm nhìn của họ với người mẫu.

Bên kia, Chu Đạc trở về nhà, đi thẳng lên tầng hai, đi vào phòng Nhiếp Thư Diêu, đứng trước giường, dưới ánh sáng mờ nhạt từ hành lang hắt vào, anh nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cô.

Nơi đó, đang mang thai đứa con của anh.

Nhiếp Thư Diêu hẳn là thấy may mắn vì hôm nay cô phát hiện mình có thai.

Nếu không tối nay Chu Đạc có thể sẽ làm chết cô trên chiếc giường này.

Anh nhìn cô một lúc rồi quay người bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống 2.0 (H)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook