Chương 39: Phế Vật
Tô Mã Lệ (Tô Mary)
20/03/2024
Sáng nay Chu Đồ đã được chuyển từ phòng ICU về phòng đa khoa, theo dõi thêm một tuần nữa thì có thể chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng để huấn luyện phục hồi chức năng.
Nhiếp Thư Diêu về nhà, mang theo mấy cuốn sách và tập tranh quay lại bệnh viện, cô ở lại với Chu Đồ, đọc sách cho hắn nghe hoặc cùng xem tập tranh với hắn. Khi y tá đến giúp hắn lật lưng, Nhiếp Thư Diêu cũng ở bên cạnh học theo, thậm chí còn để ý đến thời gian, đến giờ sẽ xoa bóp chân cho Chu Đồ, để tránh bị cứng cơ và chảy xệ.
Lúc đầu, những việc này đều do y tá và Lỗ Thanh Á làm, sau đổi thành Nhiếp Thư Diêu làm, Chu Đồ cảm thấy rất khó chịu, liên tục đuổi Nhiếp Thư Diêu về nghỉ ngơi.
Mỗi lần Nhiếp Thư Diêu đến thăm Chu Đồ đều rất cẩn thận, sợ mình làm gì ảnh hưởng đến tinh thần bất ổn của hắn, nhưng hiện tại cô không làm gì sai cả, sao Chu Đồ vẫn không muốn nhìn thấy cô ở đây.
Hắn nói hắn không muốn cô mệt mỏi.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu biết Chu Đồ nhất định đang suy nghĩ lung tung, cho rằng ca phẫu thuật đã thất bại, hắn vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.
Cô vội vàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Ca phẫu thuật thật sự rất thành công. Chủ nhiệm nói còn tùy vào khả năng hồi phục sau này. Chúng ta cứ từ từ, đừng vội, sau này sẽ ổn thôi."
Không biết Chu Đồ có nghe thấy hay không, hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nhiếp Thư Diêu cảm thấy đau lòng, tủi thân không thể giải thích được, lẽ ra cô không nên tủi thân, nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc, cô cố gắng kìm nén nước mắt, đi vào toilet rửa mặt rồi giả vờ quay lại phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra, bảo Lỗ Thanh Á về nghỉ ngơi trước.
Ngày mai là Tết Trung thu, Lỗ Thanh Á không về nhà ăn cơm, bà kêu sẽ ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Chu Đồ.
Nhiếp Thư Diêu đáp vâng, nói ngày mai sẽ mang bánh trung thu đến.
Chu Đồ vẫn luôn không mở mắt, Nhiếp Thư Diêu lại nhìn hắn một cái trước khi đi, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
"Sao vậy?" Lỗ Thanh Á nhận ra có gì đó không ổn liền hỏi Chu Đồ: "Cãi nhau à?"
“Không có.” Chu Đồ cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt âm trầm tuyệt vọng, “Mẹ, đời này của con… có phải sẽ không bao giờ khá hơn không?”
Lỗ Thanh Á vừa nghe được lời này, liền nhanh chóng ngồi lại gần, sờ trán hắn rồi nói: "Không phải đâu, không phải đâu, mẹ hứa với con, sau này con nhất định sẽ khá lên, thật sự, bác sĩ chủ nhiệm đã nói rồi, ít nhất là một năm, con tin mẹ đi."
Ca phẫu thuật đã trôi qua một tuần, tay chân của Chu Đồ vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục cảm giác, ban đầu hắn còn ôm hy vọng và ảo tưởng về ca phẫu thuật, thời gian trôi qua, những ảo tưởng và hy vọng này đã tan vỡ từ lâu.
Cuối cùng hắn đã xác định rằng kể từ bây giờ mình sẽ trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn muốn tận lực phục vụ hắn cả đời, không một lời phàn nàn.
Lỗ Thanh Á không ngừng thì thầm vào tai hắn rằng Nhiếp Thư Diêu sẽ luôn ở bên hắn, rằng cô đã hạ quyết tâm chăm sóc hắn đến hết cuộc đời mà không ly hôn, đồng thời khen ngợi Chu Đồ có mắt nhìn, chọn được một người vợ vừa tốt bụng vừa đức hạnh.
Chu Đồ lại hy vọng Nhiếp Thư Diêu có thể ích kỷ một chút, ly hôn rồi cầm tiền rời đi, tìm người đáng tin cậy, sống hết quãng đời còn lại. Nhưng thay vì rời đi, cô còn muốn mang thai sinh con và dành phần đời còn lại của mình gắn bó với cơ thể tàn tật này của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa, Lỗ Thanh Á khuyên không được cũng ráng khuyên, vẫn tiếp tục lải nhải những lời mình đã nói mấy ngày nay, cho dù Chu Đồ có ngủ rồi thì bà vẫn không dám dừng lại, vì bà sợ một khi bà dừng lại không nói nữa, Chu Đồ sẽ không còn ý chí và động lực để sống tiếp.
Ban đêm trên đường có rất nhiều người, lúc chờ đèn đỏ, Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy có rất nhiều người đi ra ngoài mua đèn lồng, cô nhìn một cách chăm chú, nhớ tới Tết Trung thu năm ngoái, Chu Đồ đã cùng cô đi siêu thị mua đèn lồng, còn mua đèn lồng làm bằng đường, chỉ là không ngon thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô lại ảm đạm.
Hứa Phi đang làm sủi cảo ở trong bếp, nói ngày mai là Trung thu, tính toán một bên ăn bánh sủi cảo, một bên ăn bánh trung thu.
Nhiếp Thư Diêu rửa tay rồi tới giúp đỡ, cô không muốn để bản thân nhàn rỗi, muốn tìm việc gì đó làm, ngồi cạnh Hứa Phi nghe cô ấy trò chuyện với dì giúp việc cũng rất thú vị.
Sủi cảo đủ màu sắc được bưng ra khỏi nồi, với nhiều loại nhân khác nhau. Hứa Phi mang mấy cái bát ra rồi chia cho mọi người ăn cùng, Nhiếp Thư Diêu đang dùng đũa gắp một chiếc màu xanh lá cây lên, vô tình nhìn thấy Chu Đạc từ tầng hai đi xuống, hình như anh vừa tắm xong, tóc mái còn hơi ướt, khiến lông mày càng thêm đậm.
Nhiếp Thư Diêu không biết anh trở về lúc nào, sửng sốt một hồi, sau đó kêu lên: "Anh cả."
Nhiếp Thư Diêu về nhà, mang theo mấy cuốn sách và tập tranh quay lại bệnh viện, cô ở lại với Chu Đồ, đọc sách cho hắn nghe hoặc cùng xem tập tranh với hắn. Khi y tá đến giúp hắn lật lưng, Nhiếp Thư Diêu cũng ở bên cạnh học theo, thậm chí còn để ý đến thời gian, đến giờ sẽ xoa bóp chân cho Chu Đồ, để tránh bị cứng cơ và chảy xệ.
Lúc đầu, những việc này đều do y tá và Lỗ Thanh Á làm, sau đổi thành Nhiếp Thư Diêu làm, Chu Đồ cảm thấy rất khó chịu, liên tục đuổi Nhiếp Thư Diêu về nghỉ ngơi.
Mỗi lần Nhiếp Thư Diêu đến thăm Chu Đồ đều rất cẩn thận, sợ mình làm gì ảnh hưởng đến tinh thần bất ổn của hắn, nhưng hiện tại cô không làm gì sai cả, sao Chu Đồ vẫn không muốn nhìn thấy cô ở đây.
Hắn nói hắn không muốn cô mệt mỏi.
Trong lòng Nhiếp Thư Diêu biết Chu Đồ nhất định đang suy nghĩ lung tung, cho rằng ca phẫu thuật đã thất bại, hắn vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.
Cô vội vàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng an ủi: "Ca phẫu thuật thật sự rất thành công. Chủ nhiệm nói còn tùy vào khả năng hồi phục sau này. Chúng ta cứ từ từ, đừng vội, sau này sẽ ổn thôi."
Không biết Chu Đồ có nghe thấy hay không, hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nhiếp Thư Diêu cảm thấy đau lòng, tủi thân không thể giải thích được, lẽ ra cô không nên tủi thân, nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn khóc, cô cố gắng kìm nén nước mắt, đi vào toilet rửa mặt rồi giả vờ quay lại phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra, bảo Lỗ Thanh Á về nghỉ ngơi trước.
Ngày mai là Tết Trung thu, Lỗ Thanh Á không về nhà ăn cơm, bà kêu sẽ ở lại phòng bệnh chăm sóc cho Chu Đồ.
Nhiếp Thư Diêu đáp vâng, nói ngày mai sẽ mang bánh trung thu đến.
Chu Đồ vẫn luôn không mở mắt, Nhiếp Thư Diêu lại nhìn hắn một cái trước khi đi, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
"Sao vậy?" Lỗ Thanh Á nhận ra có gì đó không ổn liền hỏi Chu Đồ: "Cãi nhau à?"
“Không có.” Chu Đồ cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt âm trầm tuyệt vọng, “Mẹ, đời này của con… có phải sẽ không bao giờ khá hơn không?”
Lỗ Thanh Á vừa nghe được lời này, liền nhanh chóng ngồi lại gần, sờ trán hắn rồi nói: "Không phải đâu, không phải đâu, mẹ hứa với con, sau này con nhất định sẽ khá lên, thật sự, bác sĩ chủ nhiệm đã nói rồi, ít nhất là một năm, con tin mẹ đi."
Ca phẫu thuật đã trôi qua một tuần, tay chân của Chu Đồ vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục cảm giác, ban đầu hắn còn ôm hy vọng và ảo tưởng về ca phẫu thuật, thời gian trôi qua, những ảo tưởng và hy vọng này đã tan vỡ từ lâu.
Cuối cùng hắn đã xác định rằng kể từ bây giờ mình sẽ trở thành một kẻ tàn phế hoàn toàn.
Nhưng Nhiếp Thư Diêu vẫn muốn tận lực phục vụ hắn cả đời, không một lời phàn nàn.
Lỗ Thanh Á không ngừng thì thầm vào tai hắn rằng Nhiếp Thư Diêu sẽ luôn ở bên hắn, rằng cô đã hạ quyết tâm chăm sóc hắn đến hết cuộc đời mà không ly hôn, đồng thời khen ngợi Chu Đồ có mắt nhìn, chọn được một người vợ vừa tốt bụng vừa đức hạnh.
Chu Đồ lại hy vọng Nhiếp Thư Diêu có thể ích kỷ một chút, ly hôn rồi cầm tiền rời đi, tìm người đáng tin cậy, sống hết quãng đời còn lại. Nhưng thay vì rời đi, cô còn muốn mang thai sinh con và dành phần đời còn lại của mình gắn bó với cơ thể tàn tật này của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện nữa, Lỗ Thanh Á khuyên không được cũng ráng khuyên, vẫn tiếp tục lải nhải những lời mình đã nói mấy ngày nay, cho dù Chu Đồ có ngủ rồi thì bà vẫn không dám dừng lại, vì bà sợ một khi bà dừng lại không nói nữa, Chu Đồ sẽ không còn ý chí và động lực để sống tiếp.
Ban đêm trên đường có rất nhiều người, lúc chờ đèn đỏ, Nhiếp Thư Diêu nhìn thấy có rất nhiều người đi ra ngoài mua đèn lồng, cô nhìn một cách chăm chú, nhớ tới Tết Trung thu năm ngoái, Chu Đồ đã cùng cô đi siêu thị mua đèn lồng, còn mua đèn lồng làm bằng đường, chỉ là không ngon thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô lại ảm đạm.
Hứa Phi đang làm sủi cảo ở trong bếp, nói ngày mai là Trung thu, tính toán một bên ăn bánh sủi cảo, một bên ăn bánh trung thu.
Nhiếp Thư Diêu rửa tay rồi tới giúp đỡ, cô không muốn để bản thân nhàn rỗi, muốn tìm việc gì đó làm, ngồi cạnh Hứa Phi nghe cô ấy trò chuyện với dì giúp việc cũng rất thú vị.
Sủi cảo đủ màu sắc được bưng ra khỏi nồi, với nhiều loại nhân khác nhau. Hứa Phi mang mấy cái bát ra rồi chia cho mọi người ăn cùng, Nhiếp Thư Diêu đang dùng đũa gắp một chiếc màu xanh lá cây lên, vô tình nhìn thấy Chu Đạc từ tầng hai đi xuống, hình như anh vừa tắm xong, tóc mái còn hơi ướt, khiến lông mày càng thêm đậm.
Nhiếp Thư Diêu không biết anh trở về lúc nào, sửng sốt một hồi, sau đó kêu lên: "Anh cả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.