Chương 46:
Tô Mã Lệ
13/12/2023
Khi cô ấy xuống dưới lầu bưng ly sữa ấm lên, phát hiện Nhiếp Thư Diêu đã nằm ở trên giường thiếp đi, trong lòng ôm chặt bộ đồ ngủ của nam giới.
Hứa Phỉ bưng ly sữa nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, vừa đi xuống lầu vừa gửi tin nhắn cho Hứa Cương: [Lúc mợ hai về giống như vừa mới khóc xong, có chút không vui.]
Lúc này Hứa Cương đang ngồi trên máy bay riêng thưởng thức bữa tối, còn Chu Đạc thì đang ngủ trên chiếc giường lớn trong cabin, toàn bộ nội thất máy bay đều có tông màu đen xám lạnh lẽo, bao gồm cả chiếc bàn họp đen bóng và tấm thảm màu xám.
Dương Vũ và Tần Phong ngồi đối diện ở bàn hội nghị, thảo luận kế hoạch chi tiết cho buổi triển lãm ngày mai, Hứa Cương ăn xong, lấy máy tính bảng ra bắt đầu làm việc, sau khi xem tin nhắn của Hứa Phỉ, anh ấy chỉ trả lời ngắn gọn năm chữ: [Không liên quan tới em.]
Chuyến bay kéo dài gần bốn tiếng, Dương Vũ mặc vest đứng trước cửa phòng nghỉ trong cabin, Chu Đạc bước ra, anh ấy không nói hai lời lập tức lấy áo vest cho anh mặc vào.
Tần Phong xách cặp cùng với Hứa Cương, hai người họ một trái một phải đi bên cạnh Chu Đạc, sau khi mấy người đến khách sạn, Hứa Cương đi vào phòng kiểm tra xung quanh, xác nhận trong phòng không có người, bên ngoài ban công có thiết bị tập thể dục. Lúc này anh ấy mới đi ra gật đầu với Chu Đạc: “Ông chủ, anh vào đi.”
Đôi chân dài của Chu Đạc sải bước vào trong, sắc mặt vô cảm.
Dương Vũ thay toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm bằng đồ dùng thường ngày của Chu Đạc, thay toàn bộ khăn trải giường, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ bên trong lẫn bên ngoài, sau đó báo cáo với Chu Đạc rồi đi ra ngoài, vào ở trong phòng cao cấp phía đối diện.
Ba trợ lý vừa gặp mặt, Dương Vũ liền hỏi: "Chẳng lẽ hai người không tò mò sao? Rốt cuộc giữa ông chủ và mợ hai đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi cảm thấy mợ hai không thích sếp, vì sao bọn họ còn muôn...?"
“Tất cả những ai tò mò về chuyện của sếp đều bị sa thải.” Hứa Cương nói.
Dương Vũ vội vàng ngậm miệng lại, khô khan nở một nụ cười: "Vậy anh cứ coi như tôi chưa nói gì."
Quả thật Hứa Cương không hiểu Nhiếp Thư Diêu đang làm gì nhưng anh ấy có thể cảm giác được Nhiếp Thư Diêu là một người phụ nữ có tính cách tốt, cô rất yêu thương cậu hai.
Cô ấy làm như vậy, nhất định phải có lý do riêng của mình.
Nguyên nhân này có lẽ có liên quan tới cậu hai.
Hứa Phỉ bưng ly sữa nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, vừa đi xuống lầu vừa gửi tin nhắn cho Hứa Cương: [Lúc mợ hai về giống như vừa mới khóc xong, có chút không vui.]
Lúc này Hứa Cương đang ngồi trên máy bay riêng thưởng thức bữa tối, còn Chu Đạc thì đang ngủ trên chiếc giường lớn trong cabin, toàn bộ nội thất máy bay đều có tông màu đen xám lạnh lẽo, bao gồm cả chiếc bàn họp đen bóng và tấm thảm màu xám.
Dương Vũ và Tần Phong ngồi đối diện ở bàn hội nghị, thảo luận kế hoạch chi tiết cho buổi triển lãm ngày mai, Hứa Cương ăn xong, lấy máy tính bảng ra bắt đầu làm việc, sau khi xem tin nhắn của Hứa Phỉ, anh ấy chỉ trả lời ngắn gọn năm chữ: [Không liên quan tới em.]
Chuyến bay kéo dài gần bốn tiếng, Dương Vũ mặc vest đứng trước cửa phòng nghỉ trong cabin, Chu Đạc bước ra, anh ấy không nói hai lời lập tức lấy áo vest cho anh mặc vào.
Tần Phong xách cặp cùng với Hứa Cương, hai người họ một trái một phải đi bên cạnh Chu Đạc, sau khi mấy người đến khách sạn, Hứa Cương đi vào phòng kiểm tra xung quanh, xác nhận trong phòng không có người, bên ngoài ban công có thiết bị tập thể dục. Lúc này anh ấy mới đi ra gật đầu với Chu Đạc: “Ông chủ, anh vào đi.”
Đôi chân dài của Chu Đạc sải bước vào trong, sắc mặt vô cảm.
Dương Vũ thay toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm bằng đồ dùng thường ngày của Chu Đạc, thay toàn bộ khăn trải giường, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ bên trong lẫn bên ngoài, sau đó báo cáo với Chu Đạc rồi đi ra ngoài, vào ở trong phòng cao cấp phía đối diện.
Ba trợ lý vừa gặp mặt, Dương Vũ liền hỏi: "Chẳng lẽ hai người không tò mò sao? Rốt cuộc giữa ông chủ và mợ hai đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi cảm thấy mợ hai không thích sếp, vì sao bọn họ còn muôn...?"
“Tất cả những ai tò mò về chuyện của sếp đều bị sa thải.” Hứa Cương nói.
Dương Vũ vội vàng ngậm miệng lại, khô khan nở một nụ cười: "Vậy anh cứ coi như tôi chưa nói gì."
Quả thật Hứa Cương không hiểu Nhiếp Thư Diêu đang làm gì nhưng anh ấy có thể cảm giác được Nhiếp Thư Diêu là một người phụ nữ có tính cách tốt, cô rất yêu thương cậu hai.
Cô ấy làm như vậy, nhất định phải có lý do riêng của mình.
Nguyên nhân này có lẽ có liên quan tới cậu hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.