Chương 7:
Tô Mã Lệ
29/11/2023
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của trợ lý, có lẽ là đang báo cáo lịch trình tối nay, Nhiếp Thư Diêu biết bình thường anh rất bận, lo lắng tối nay không có thời gian, vì vậy vội vàng nói: “Em sẽ tới văn phòng đợi anh, chờ anh xong việc, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của anh đâu.”
Chu Đạc “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu nhất thời còn chưa kịp định thần lại.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, không cho mình cơ hội suy nghĩ linh tinh nữa. Cô cầm quần áo để thay vào trong phòng tắm, sau khi tắm xong sấy khô tóc, thay quần áo xong lập tức đi ra ngoài.
Dì Trịnh đang cùng chuyên gia dinh dưỡng của gia đình mới tới làm bữa tối, thấy cô vội vàng rời đi liền đi tới: "Mợ hai, cô đi đâu vậy? Cô còn chưa ăn tối!"
"Tôi chưa đói, chờ tôi về sẽ ăn." Nhiếp Thư Diêu lên xe, nói với tài xế: "Tới công ty."
Lái xe là do Chu Đạc đích thân tuyển chọn, nói ít rất kín tiếng, khi Nhiếp Thư Diêu báo địa chỉ, đối phương không nói một lời khởi động xe, lái thẳng vào bãi đậu xe ngầm của công ty.
Thang máy trong văn phòng tổng giám đốc cần phải lấy dấu vân tay để đi lên, Nhiếp Thư Diêu tiến vào thang máy dành cho nhân viên, trước tiên thông báo với lễ tân, Chu Đạc chắc chắn đã dặn dò trợ lý của mình, vừa ra khỏi thang máy đã có một nam trợ lý trông rất quen đang đợi ở cửa thang máy. Thái độ của anh ấy rất lịch sự dẫn cô vào thang máy chỉ dành cho lãnh đạo ở bên trái, ấn dấu vân tay giúp cho cô, thang máy đi thẳng lên và dừng lại ở tầng hai mươi sáu.
Tầng trên cùng của tòa nhà này.
"Cảm ơn." Nhiếp Thư Diêu lễ phép nói lời cảm ơn.
"Không có gì." Trợ lý tên là Tần Phong, ngoài anh ấy ra còn có một trợ lý phụ trách cuộc sống tên là Dương Vũ, còn có thêm một trợ lý đặc biệt tên là Hứa Cương. Ngoài văn phòng tổng giám đốc còn có hai nữ thư ký, chịu trách nhiệm trả lời các cuộc gọi nội bộ và in ấn tài liệu.
Bên ngoài phòng tổng giám đốc là một không gian văn phòng hình bán nguyệt, hai nữ thư ký đang bận rộn làm việc, hai người chào hỏi Nhiếp Thư Diêu xong, họ cúi đầu tiếp tục làm việc, điện thoại không ngừng đổ chuông nhưng hai người họ đều làm việc đâu vào đấy.
Phòng trà rất rộng, mùi cà phê tràn ngập cả văn phòng, cạnh phòng trà là hai khu thư giãn, điểm khác biệt rõ ràng nhất so với các công ty khác là ở đây thậm chí không có một cây xanh nào.
Chu Đạc “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại, Nhiếp Thư Diêu nhất thời còn chưa kịp định thần lại.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, không cho mình cơ hội suy nghĩ linh tinh nữa. Cô cầm quần áo để thay vào trong phòng tắm, sau khi tắm xong sấy khô tóc, thay quần áo xong lập tức đi ra ngoài.
Dì Trịnh đang cùng chuyên gia dinh dưỡng của gia đình mới tới làm bữa tối, thấy cô vội vàng rời đi liền đi tới: "Mợ hai, cô đi đâu vậy? Cô còn chưa ăn tối!"
"Tôi chưa đói, chờ tôi về sẽ ăn." Nhiếp Thư Diêu lên xe, nói với tài xế: "Tới công ty."
Lái xe là do Chu Đạc đích thân tuyển chọn, nói ít rất kín tiếng, khi Nhiếp Thư Diêu báo địa chỉ, đối phương không nói một lời khởi động xe, lái thẳng vào bãi đậu xe ngầm của công ty.
Thang máy trong văn phòng tổng giám đốc cần phải lấy dấu vân tay để đi lên, Nhiếp Thư Diêu tiến vào thang máy dành cho nhân viên, trước tiên thông báo với lễ tân, Chu Đạc chắc chắn đã dặn dò trợ lý của mình, vừa ra khỏi thang máy đã có một nam trợ lý trông rất quen đang đợi ở cửa thang máy. Thái độ của anh ấy rất lịch sự dẫn cô vào thang máy chỉ dành cho lãnh đạo ở bên trái, ấn dấu vân tay giúp cho cô, thang máy đi thẳng lên và dừng lại ở tầng hai mươi sáu.
Tầng trên cùng của tòa nhà này.
"Cảm ơn." Nhiếp Thư Diêu lễ phép nói lời cảm ơn.
"Không có gì." Trợ lý tên là Tần Phong, ngoài anh ấy ra còn có một trợ lý phụ trách cuộc sống tên là Dương Vũ, còn có thêm một trợ lý đặc biệt tên là Hứa Cương. Ngoài văn phòng tổng giám đốc còn có hai nữ thư ký, chịu trách nhiệm trả lời các cuộc gọi nội bộ và in ấn tài liệu.
Bên ngoài phòng tổng giám đốc là một không gian văn phòng hình bán nguyệt, hai nữ thư ký đang bận rộn làm việc, hai người chào hỏi Nhiếp Thư Diêu xong, họ cúi đầu tiếp tục làm việc, điện thoại không ngừng đổ chuông nhưng hai người họ đều làm việc đâu vào đấy.
Phòng trà rất rộng, mùi cà phê tràn ngập cả văn phòng, cạnh phòng trà là hai khu thư giãn, điểm khác biệt rõ ràng nhất so với các công ty khác là ở đây thậm chí không có một cây xanh nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.