Chương 22: Cầm Thú Như Vậy À
Tô Mã Lệ
23/04/2024
Số lần Phục Hoa thủ dâm giúp Hạng Chấn không nhiều lắm. Mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt, Hạng Chấn thích vừa ngậm vú, vừa đè lên người cô, cọ xát dương vật vào giữa hai đùi của Phục Hoa.
Đôi lúc sẽ để cô khẩu giao.
Do năm ngoái thiếu chút anh làm cô bị thương cho nên sau này anh không yêu cầu cô khẩu giao nữa. Hạng Chấn sợ thú tính của mình bất ngờ nổi lên, không cẩn thận lại làm cô bị thương cô.
Khi Phục Hoa nắm lấy dương vật trong tay, cô như bị một nồi nước sôi tạt vào mặt.
Hạng Huân hôn vành tai cô, hơi nóng phả vào đó, khàn giọng nói: "Chị dâu, mạnh hơn chút nữa."
Tay cô bị cậu nắm chặt, vuốt ve dương vật từ trên xuống dưới.
Mãi cho đến khi ngón tay đau nhức thì Hạng Huân vẫn không có dấu hiệu xuất tinh.
Côn thịt đỏ bừng ngày càng cứng hơn.
Chàng trai nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu, sau đó hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, thế như chẻ tre quấn lấy lưỡi cô, nuốt cắn.
Phục Hoa nức nở khóc thành tiếng, bàn tay ngày càng mỏi, cổ lại bị hơi nóng phả vào.
Cuối cùng Hạng Huân cũng xuất tinh.
Phục Hoa rút tay về, đặt dưới vòi hoa sen sục rửa. Hạng Huân còn đang thở hổn hển, hơi thở phả vào gáy cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng: "Chị dâu, chị rửa giúp em đi."
Phục Hoa kháng cự né tránh nhưng chưa kịp né đã bị chàng trai kéo lại.
Hạng Huân đưa vòi hoa sen cho cô, nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô rửa sạch dương vật mềm nhũn.
Phục Hoa không dám nhìn, liếc mắt một cái cô có thể nhìn thấy lông mu dày đặc của cậu, thứ ở giữa dù đang trong thái mềm nhũn nhưng kích thước vẫn không thể khinh thường, đong đưa trái phải theo từng chuyển động của cậu.
Đỉnh đầu đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, dường như Hạng Huân phát hiện cô nhìn lén, câu nâng cằm cô lên, trong ánh mắt hoảng loạn bất an của cô, cúi đầu hôn cô một lần nữa.
Cô kháng cự, giơ tay đẩy cậu: "Hạng Huân..."
Hạng Huân cắn môi cô giống như trừng phạt, nghe cô nức nở vì đau, cậu giảm lực, luồn lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi của Phục Hoa.
Âm thanh liếm mút vang dội.
Phục Hoa không đẩy được cậu, cơ thể bị cậu ôm chặt, hôn vài phút cậu mới dừng lại, dương vật cứng rắn áp vào bụng nhỏ.
Cô không dám cúi đầu, chỉ biết che ngực chạy trốn. Thật ra Hạng Huân không định làm nữa, lát nữa cậu phải về trường. Cậu cầm vòi hoa sen rửa sạch sẽ cho cô, sau đó lau khô người rồi ôm vào phòng, đặt Phục Hoa xuống giường, xong xuôi mới đi thay quần áo.
Khi cậu thu thập xong cặp sách đi ra ngoài, Phục Hoa đã khoái trải cửa.
Cậu đi tới máy lọc nước rót một nước, trước khi đi còn gõ cửa nói: "Em đi đây."
Phục Hoa vùi vào chăn khóc một lúc lâu, rồi mệt quá chìm vào giấc ngủ. Chẳng mấy chốc đã tới 5 rưỡi, cô bị cuộc gọi tới của mẹ đánh thức. Phục Hoa vừa hoang mang bối rối mặc quần áo, vừa bật loa điện thoại, hàm hồ trả lời mấy câu hỏi của người đầu dây bên kia.
Mẹ bảo cô sau này không cần sang dọn dẹp nhà cửa, vệ sinh nấu cơm, trời nóng, hai người họ ăn đơn giản chút gì đó là được, bảo cô nếu không có việc gì thì gói ít hoành thánh sủi cảo cho cha mẹ chồng, không cần quan tâm tới bọn họ.
Hạng Chấn tan làm vào lúc 5 rưỡi, nhưng cô vẫn chưa nấu cơm tối. Phục Hoa buộc tóc lên, hai chân mỏi nhừ, đi đường có hơi khập khiễng. Cô đi đến trước máy lọc nước, tự rót cho mình một cốc nước ấm.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, làm vài món xào. Khi đi đến phòng bếp lấy tạp dề, chú ý tới một bó hoa màu đỏ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Trên bàn ăn có một bó hoa hồng đỏ.
Tim cô ngừng đập trong chốc lát, Phục Hoa luống cuống cầm bó hoa kia, vừa đi đến lối vào thì nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó Hạng Chấn bước vào.
Phục Hoa bị dọa đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng, cô mở to mắt đứng tại chỗ, há miệng nhìn anh, không nói nên lời.
Hạng Chấn nhìn hoa hồng đỏ trong tay cô, cười nói: "Chú ấy nghĩ anh quên ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta cho nên mới thay anh mua hoa tặng em."
Phục Hoa vẫn ngơ ngác, há miệng một lúc lâu sau mới kêu "a", "Vậy, vậy sao?"
Lúc này cô mới dám thở, thở hổn hển mấy hơi.
Hạng Chấn cúi đầu thay giày: "Đúng vậy, anh nói sao anh có thể quên được chứ."
Phục Hoa nhìn hoa trong ngực, dùng hết toàn bộ sức lực nở nụ cười: Ừm."
Hạng Chấn thay xong giày liền đi đến trước mặt cô, giơ tay sờ dấu hôn trên cổ Phục Hoa.
Trái tim Phục Hoa đập kịch liệt, cô còn chưa biết nên giải thích chuyện cổ mình đầy dấu hôn như thế nào, đã nghe thấy Hạng Chấn chửi bậy: "Mẹ kiếp, tối qua anh cầm thú như vậy à?"
Phục Hoa: "..."
Đôi lúc sẽ để cô khẩu giao.
Do năm ngoái thiếu chút anh làm cô bị thương cho nên sau này anh không yêu cầu cô khẩu giao nữa. Hạng Chấn sợ thú tính của mình bất ngờ nổi lên, không cẩn thận lại làm cô bị thương cô.
Khi Phục Hoa nắm lấy dương vật trong tay, cô như bị một nồi nước sôi tạt vào mặt.
Hạng Huân hôn vành tai cô, hơi nóng phả vào đó, khàn giọng nói: "Chị dâu, mạnh hơn chút nữa."
Tay cô bị cậu nắm chặt, vuốt ve dương vật từ trên xuống dưới.
Mãi cho đến khi ngón tay đau nhức thì Hạng Huân vẫn không có dấu hiệu xuất tinh.
Côn thịt đỏ bừng ngày càng cứng hơn.
Chàng trai nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu, sau đó hôn xuống, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, thế như chẻ tre quấn lấy lưỡi cô, nuốt cắn.
Phục Hoa nức nở khóc thành tiếng, bàn tay ngày càng mỏi, cổ lại bị hơi nóng phả vào.
Cuối cùng Hạng Huân cũng xuất tinh.
Phục Hoa rút tay về, đặt dưới vòi hoa sen sục rửa. Hạng Huân còn đang thở hổn hển, hơi thở phả vào gáy cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng: "Chị dâu, chị rửa giúp em đi."
Phục Hoa kháng cự né tránh nhưng chưa kịp né đã bị chàng trai kéo lại.
Hạng Huân đưa vòi hoa sen cho cô, nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô rửa sạch dương vật mềm nhũn.
Phục Hoa không dám nhìn, liếc mắt một cái cô có thể nhìn thấy lông mu dày đặc của cậu, thứ ở giữa dù đang trong thái mềm nhũn nhưng kích thước vẫn không thể khinh thường, đong đưa trái phải theo từng chuyển động của cậu.
Đỉnh đầu đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, dường như Hạng Huân phát hiện cô nhìn lén, câu nâng cằm cô lên, trong ánh mắt hoảng loạn bất an của cô, cúi đầu hôn cô một lần nữa.
Cô kháng cự, giơ tay đẩy cậu: "Hạng Huân..."
Hạng Huân cắn môi cô giống như trừng phạt, nghe cô nức nở vì đau, cậu giảm lực, luồn lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi của Phục Hoa.
Âm thanh liếm mút vang dội.
Phục Hoa không đẩy được cậu, cơ thể bị cậu ôm chặt, hôn vài phút cậu mới dừng lại, dương vật cứng rắn áp vào bụng nhỏ.
Cô không dám cúi đầu, chỉ biết che ngực chạy trốn. Thật ra Hạng Huân không định làm nữa, lát nữa cậu phải về trường. Cậu cầm vòi hoa sen rửa sạch sẽ cho cô, sau đó lau khô người rồi ôm vào phòng, đặt Phục Hoa xuống giường, xong xuôi mới đi thay quần áo.
Khi cậu thu thập xong cặp sách đi ra ngoài, Phục Hoa đã khoái trải cửa.
Cậu đi tới máy lọc nước rót một nước, trước khi đi còn gõ cửa nói: "Em đi đây."
Phục Hoa vùi vào chăn khóc một lúc lâu, rồi mệt quá chìm vào giấc ngủ. Chẳng mấy chốc đã tới 5 rưỡi, cô bị cuộc gọi tới của mẹ đánh thức. Phục Hoa vừa hoang mang bối rối mặc quần áo, vừa bật loa điện thoại, hàm hồ trả lời mấy câu hỏi của người đầu dây bên kia.
Mẹ bảo cô sau này không cần sang dọn dẹp nhà cửa, vệ sinh nấu cơm, trời nóng, hai người họ ăn đơn giản chút gì đó là được, bảo cô nếu không có việc gì thì gói ít hoành thánh sủi cảo cho cha mẹ chồng, không cần quan tâm tới bọn họ.
Hạng Chấn tan làm vào lúc 5 rưỡi, nhưng cô vẫn chưa nấu cơm tối. Phục Hoa buộc tóc lên, hai chân mỏi nhừ, đi đường có hơi khập khiễng. Cô đi đến trước máy lọc nước, tự rót cho mình một cốc nước ấm.
Cô lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, làm vài món xào. Khi đi đến phòng bếp lấy tạp dề, chú ý tới một bó hoa màu đỏ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Trên bàn ăn có một bó hoa hồng đỏ.
Tim cô ngừng đập trong chốc lát, Phục Hoa luống cuống cầm bó hoa kia, vừa đi đến lối vào thì nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó Hạng Chấn bước vào.
Phục Hoa bị dọa đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng, cô mở to mắt đứng tại chỗ, há miệng nhìn anh, không nói nên lời.
Hạng Chấn nhìn hoa hồng đỏ trong tay cô, cười nói: "Chú ấy nghĩ anh quên ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta cho nên mới thay anh mua hoa tặng em."
Phục Hoa vẫn ngơ ngác, há miệng một lúc lâu sau mới kêu "a", "Vậy, vậy sao?"
Lúc này cô mới dám thở, thở hổn hển mấy hơi.
Hạng Chấn cúi đầu thay giày: "Đúng vậy, anh nói sao anh có thể quên được chứ."
Phục Hoa nhìn hoa trong ngực, dùng hết toàn bộ sức lực nở nụ cười: Ừm."
Hạng Chấn thay xong giày liền đi đến trước mặt cô, giơ tay sờ dấu hôn trên cổ Phục Hoa.
Trái tim Phục Hoa đập kịch liệt, cô còn chưa biết nên giải thích chuyện cổ mình đầy dấu hôn như thế nào, đã nghe thấy Hạng Chấn chửi bậy: "Mẹ kiếp, tối qua anh cầm thú như vậy à?"
Phục Hoa: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.