Chương 35:
Tô Mã Lệ
04/06/2024
Phục Hoa nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng ngực anh, há miệng thở hổn hển.
Hạng Chấn lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng ngực, không xác định hỏi: “Vợ ơi, vừa rồi em gọi tên ai?”
Phục Hoa mệt cực kỳ, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi, dù Hạng Chấn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Hạng Chấn bế cô vào phòng tắm, lúc đi ra liền nhìn thấy Hạng Huân ở trong bếp nấu gì đó.
Sau khi bế Phục Hoa vào phòng, Hạng Chấn ra ngoài phòng bếp hỏi Hạng Huân: “Ngày đó chú…”
Hạng Huân quay đầu: “Chuyện gì?”
Hạng Chấn cảm thấy bản thân hỏi vấn đề này không ổn cho lắm, rõ ràng ngày đó anh bảo Hạng Huân đi vào, nhưng hiện tại lại muốn hỏi có phải Hạng Huân đè Phục Hoa vào tường cắm vào từ phía sau hay không, nếu không tại sao tối nay Phục Hoa lại kêu tên Hạng Huân?
“Không có gì.” Hạng Chấn mở tủ lạnh, lấy một chai nước, vặn nắp uống.
Hạng Huân tắt bếp, bưng bát mì lên, Hạng Chấn thấy vậy nói: “Cho anh một bát.”
“Tự đi mà nấu.” Hạng Huân vô cảm gắp mì vào cái bát to, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Hạng Chấn: “…Mẹ kiếp!”
Anh cầm gói mì đi nấu, lúc đợi nước, giọng nói của Hạng Huân vang lên từ phía sau: “Anh, em thích chị dâu.”
Hạng Chấn cười nói: “Nhà chúng ta có ai không thích chị dâu chú?”
“Anh biết ý em không phải vậy.” Hạng Huân nói, “Em muốn làm tình với chị ấy.”
Nụ cười trên mặt Hạng Chấn biến mất.
Anh tắt bếp, xoay người nhìn Hạng Huân: “Mày nói cái gì?”
Không đợi Hạng Huân lên tiếng, anh đi mấy bước tới trước mặt Hạng Huân, nhấc cậu lên: “Mẹ nó mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa cho tao nghe xem?”
“Anh, là anh tự tìm.” Hạng Huân bình tĩnh nhìn anh.
Lồng ngực của Hạng Chấn phập phồng, anh thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hạng Huân, muốn đấm cậu một trận, nhưng nghĩ đến người này là em trai của mình, anh không ra tay được, anh sợ một khi ra tay sẽ đánh người ta tàn phế.
“Anh có biết việc để chị dâu mang thai con của em nghĩa là gì không?” Hạng Chấn đẩy tay anh ra, vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo, nhìn Hạng Chấn nói, “Nghĩa là cô ấy không còn là chị dâu của em nữa mà là mẹ của con em.”
Hạng Chân giơ tay chỉ vào mắt Hạng Huân, thở hổn hển nói: “Mày rút lại những lời này đi, tao coi như chưa nghe thấy.”
Hạng Huân bình tĩnh nhìn anh: “Cạnh tranh công bằng, xem cuối cùng chị dâu chọn ai.”
“Ai thèm cạnh tranh công bằng với mày, cô ấy là vợ tao!” Hạng Chấn giận dữ gầm lên, “Mẹ nó mày uống nhầm thuốc đúng không?! Cô ấy là chị dâu của mày! Dù cô ấy có mang thai con của mày thì cô ấy vẫn là chị dâu của mày!”
Hạng Huân cúi đầu ăn nốt miếng mì còn sót lại, sau đó đứng dậy lau miệng: “Anh rửa bát đi.”
Hạng Chấn tức đến mức muốn ném bát đi, nhưng nhớ tới Phục Hoa vẫn đang ngủ trong phòng, anh lại đè nén lửa giận một lần nữa.
Trong đầu chỉ còn lại câu nói kia của Hạng Huân —— “Anh, là anh tự tìm.”
Phòng bếp bừa bộn, trên bệ bếp có gói mì đã bóc vỏ, gia vị ném sang mộ bên, một cái xoong đã qua sử dụng nổi đầy dầu đặt trong bồn rửa bát, một cái xoong mới được đổ đầy nước đặt trên bếp, mặt nước phản chiếc bông hoa trắng.
Hạng Chấn đứng trong bếp, bắt chước dáng vẻ của Phục Hoa, cầm kéo tỉa từng chùm hoa nhỏ màu trắng.
Anh không phải kiểu người đủ kiên nhẫn, mới tỉa được ba bông đã ném kéo đi, cắm ngẫu nhiên những bông hoa còn lại vào lọ, sau khi rọn rác trên bệ bếp, anh nhìn chằm chằm chùm hoa nhỏ màu trắng đó.
Anh đột nhiên nhớ lại những lời Hạng Huân từng nói.
—— “Anh, có rất nhiều hoa đẹp.”
—— “Chị dâu thích hoa khác là chuyện bình thường.
Phục Hoa có thích Hạng Huân không?
Trước đêm nay, anh chắc chắn có thể phản kháng Hạng Huân, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng đêm nay Phục Hoa vô thức gọi tên Hạng Huân, đã thế còn vào thời điểm đó.
Trong lòng anh rất bất an.
Giống như thứ từ đầu rõ ràng thuộc về mình nhưng đột nhiên lại không thuộc về mình nữa.
Hạng Chấn lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng ngực, không xác định hỏi: “Vợ ơi, vừa rồi em gọi tên ai?”
Phục Hoa mệt cực kỳ, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi, dù Hạng Chấn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Hạng Chấn bế cô vào phòng tắm, lúc đi ra liền nhìn thấy Hạng Huân ở trong bếp nấu gì đó.
Sau khi bế Phục Hoa vào phòng, Hạng Chấn ra ngoài phòng bếp hỏi Hạng Huân: “Ngày đó chú…”
Hạng Huân quay đầu: “Chuyện gì?”
Hạng Chấn cảm thấy bản thân hỏi vấn đề này không ổn cho lắm, rõ ràng ngày đó anh bảo Hạng Huân đi vào, nhưng hiện tại lại muốn hỏi có phải Hạng Huân đè Phục Hoa vào tường cắm vào từ phía sau hay không, nếu không tại sao tối nay Phục Hoa lại kêu tên Hạng Huân?
“Không có gì.” Hạng Chấn mở tủ lạnh, lấy một chai nước, vặn nắp uống.
Hạng Huân tắt bếp, bưng bát mì lên, Hạng Chấn thấy vậy nói: “Cho anh một bát.”
“Tự đi mà nấu.” Hạng Huân vô cảm gắp mì vào cái bát to, ngồi xuống bàn bắt đầu ăn.
Hạng Chấn: “…Mẹ kiếp!”
Anh cầm gói mì đi nấu, lúc đợi nước, giọng nói của Hạng Huân vang lên từ phía sau: “Anh, em thích chị dâu.”
Hạng Chấn cười nói: “Nhà chúng ta có ai không thích chị dâu chú?”
“Anh biết ý em không phải vậy.” Hạng Huân nói, “Em muốn làm tình với chị ấy.”
Nụ cười trên mặt Hạng Chấn biến mất.
Anh tắt bếp, xoay người nhìn Hạng Huân: “Mày nói cái gì?”
Không đợi Hạng Huân lên tiếng, anh đi mấy bước tới trước mặt Hạng Huân, nhấc cậu lên: “Mẹ nó mày nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa cho tao nghe xem?”
“Anh, là anh tự tìm.” Hạng Huân bình tĩnh nhìn anh.
Lồng ngực của Hạng Chấn phập phồng, anh thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hạng Huân, muốn đấm cậu một trận, nhưng nghĩ đến người này là em trai của mình, anh không ra tay được, anh sợ một khi ra tay sẽ đánh người ta tàn phế.
“Anh có biết việc để chị dâu mang thai con của em nghĩa là gì không?” Hạng Chấn đẩy tay anh ra, vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo, nhìn Hạng Chấn nói, “Nghĩa là cô ấy không còn là chị dâu của em nữa mà là mẹ của con em.”
Hạng Chân giơ tay chỉ vào mắt Hạng Huân, thở hổn hển nói: “Mày rút lại những lời này đi, tao coi như chưa nghe thấy.”
Hạng Huân bình tĩnh nhìn anh: “Cạnh tranh công bằng, xem cuối cùng chị dâu chọn ai.”
“Ai thèm cạnh tranh công bằng với mày, cô ấy là vợ tao!” Hạng Chấn giận dữ gầm lên, “Mẹ nó mày uống nhầm thuốc đúng không?! Cô ấy là chị dâu của mày! Dù cô ấy có mang thai con của mày thì cô ấy vẫn là chị dâu của mày!”
Hạng Huân cúi đầu ăn nốt miếng mì còn sót lại, sau đó đứng dậy lau miệng: “Anh rửa bát đi.”
Hạng Chấn tức đến mức muốn ném bát đi, nhưng nhớ tới Phục Hoa vẫn đang ngủ trong phòng, anh lại đè nén lửa giận một lần nữa.
Trong đầu chỉ còn lại câu nói kia của Hạng Huân —— “Anh, là anh tự tìm.”
Phòng bếp bừa bộn, trên bệ bếp có gói mì đã bóc vỏ, gia vị ném sang mộ bên, một cái xoong đã qua sử dụng nổi đầy dầu đặt trong bồn rửa bát, một cái xoong mới được đổ đầy nước đặt trên bếp, mặt nước phản chiếc bông hoa trắng.
Hạng Chấn đứng trong bếp, bắt chước dáng vẻ của Phục Hoa, cầm kéo tỉa từng chùm hoa nhỏ màu trắng.
Anh không phải kiểu người đủ kiên nhẫn, mới tỉa được ba bông đã ném kéo đi, cắm ngẫu nhiên những bông hoa còn lại vào lọ, sau khi rọn rác trên bệ bếp, anh nhìn chằm chằm chùm hoa nhỏ màu trắng đó.
Anh đột nhiên nhớ lại những lời Hạng Huân từng nói.
—— “Anh, có rất nhiều hoa đẹp.”
—— “Chị dâu thích hoa khác là chuyện bình thường.
Phục Hoa có thích Hạng Huân không?
Trước đêm nay, anh chắc chắn có thể phản kháng Hạng Huân, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng đêm nay Phục Hoa vô thức gọi tên Hạng Huân, đã thế còn vào thời điểm đó.
Trong lòng anh rất bất an.
Giống như thứ từ đầu rõ ràng thuộc về mình nhưng đột nhiên lại không thuộc về mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.