Chương 40:
Tô Mã Lệ
06/06/2024
Hạng Huân đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy anh trai bế chị dâu vào phòng vệ sinh, anh biết họ sẽ không thể ra ngoài ngay, quả nhiên chỉ trong vài phút, tiếng rên rỉ đè nén của chị dâu phát ra từ phòng vệ sinh.
Y tá kiểm tra phòng đến, hỏi Hạng Huân có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không, Hạng Huân nói không, y tá vẫn muốn hỏi tiếp, nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền đến từ phòng vệ sinh, cô ấy sửng sốt hỏi Hạng Huân: “Có chuyện gì vậy? Bên trong có người đang khóc sao?”
Ánh mắt của Hạng Huân rơi vào cửa phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói: “Chị dâu của tôi ở trong đó.”
“À.” Y tá không hỏi nhiều nữa, nhưng trước khi rời đi, cô ấy nhìn chiếc giường gấp, phát hiện người đàn ông cao lớn nằm ở đó đã biến mất.
Ý tá vừa rời đi, Hạng Huân lập tức xuống giường khóa cửa phòng bệnh, cậu đi về phía cửa phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa mở cửa ra.
Hạng Chấn ôm Phục Hoa, đè cô trên bồn rửa, hai chân của người phụ nữ run rẩy treo trên cánh tay của anh, theo sự va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, cô cắn môi phát ra tiếng kêu giống như tiếng khóc.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Hạng Chấn quay đầu thấy Hạng Huân đứng ở cửa, quát to, “Đóng cửa lại!”
“Ồ.” Hạng Huân đi vào, đóng cửa lại.
Hạng Chấn: “…”
“Mày mẹ nó cút ra ngoài cho tao!” Anh ôm chặt Phục Hoa, bao bọc toàn bộ người cô trong lòng ngực, không cho Hạng Huân nhìn thấy.
“Không phải anh muốn em nhìn thấy sao?” Hạng Huân dựa người vào cửa, ánh mắt từ lúc bước vào đã dừng trên khuôn mặt mướt mồ hôi của Phục Hoa, “Emvào đây nhìn rõ hơn.”
Hạng Chấn: “Mày đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Như nhau cả thôi.”
“…”
Phục Hoa quay đầu nhìn thấy Hạng Huân, cô bị kích thích đến mức sống lưng run rẩy, cô dùng hai tay đẩy Hạng Chấn, hoảng hốt kêu: “Hạng Huân…Hạng Huân…”
“Không được gọi tên nó!” Hạng Chấn tức đến mức ôm eo cô, điên cuồng đâm vào tiểu huyệt, “Em nhìn cho rõ! Chồng đang làm em! Không được gọi tên nó!”
Hạng Huân chợt mỉm cười: “Hóa ra tối qua chị dâu gọi tên em.”
Chẳng trách tối qua biểu cảm của Hạng Chấn giống như ăn phải cứt, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Hạng Chấn phát hiện bản thân lỡ miệng, anh tức đến độ điên cuồng ưỡn hông, âm thanh bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng vệ sinh.
Không biết do bị Hạng Chấn nện hay bị những lời nói của Hạng Huân kích thích, bụng của Phục Hoa run lên hơn chục lần, cô trực tiếp hét to lên đỉnh, tiểu huyệt điên cuồng xoắn chặt, kẹp chặt Hạng Chấn, biểu cảm của anh thay đổi, chưa kịp rút ra đã xuất vào trong.
Hạng Chấn không buông tay, anh ôm Phục Hoa, bàn tay thô ráp vuốt ve lưng cô, cằm cọ vào mặt cô, quay đầu nhìn về phía Hạng Huân, hôn lên trán Phục Hoa như thể đang tuyên bố quyền sở hữu.
Hạng Huân nhìn Hạng Chấn, cuối cùng nói: “Lau người sạch sẽ cho chị dâu.”
Hạng Chấn phản bác theo bản năng: “Cần mày phải nhắc?”
Nói xong, anh cứ cảm thấy chỗ nào đó là lạ nhưng nghĩ không ra.
Hạng Chấn lau sạch người cho Phục Hoa, bế cô đặt lên giường bệnh bên cạnh, trước khi đi, anh hôn lên môi Phục Hoa: “Em yêu, anh đi đây.”
Phục Hoa tuy mệt nhưng cô vẫn tỉnh táo, nghĩ đến việc làm tình với Hạng Chấn bị Hạng Huân nhìn thấy, cô chỉ muốn nổi điên.
Cô muốn đổi ý đi về nhà với Hạng Chấn.
Nhưng cô thực sự không nỡ bỏ lại một mình Hạng Huân ở đây.
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng lạch cạch, Phục Hoa vừa quay đầu liền phát hiện Hạng Huân không nằm trên giường bệnh, cô lo lắng chạy vào phòng vệ sinh. Vừa mở cửa, cô nhìn thấy Hạng Huân quấn khăn tắm đứng trước bồn rửa tay, trên mặt đất có một cái cốc.
“Chị dâu, em đau đầu quá.” Cậu nhìn Phục Hoa.
Phục Hoa không hề nghi ngờ gì mà bước vào, cô giơ tay muốn chạm vào đầu cậu, nhưng chàng trai đã giơ tay kéo cô vào lòng trước.
“Hạng Huân?” Tim Phục Hoa đập thình thịch, trực giác muốn bỏ chạy.
Mùi của Hạng Huân áp sát cổ cô, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, chóp mũi lướt dọc theo cái cổ thon dài, đôi môi mỏng hạ xuống áp lên môi cô.
Không giống Hạng Chấn thường xuyên hút thuốc, hơi thở trong miệng Hạng Huân sạch sẽ, môi mềm mại, đầu lưỡi nóng hổi truyền vào, lực rất mạnh, chỉ trong chốc lát ý thức của Phục Hoa gần như bị cậu đảo lộn.
Cô đặt hai tay lên ngực cậu, giãy giụa: “Hạng Huân! Không được! Em buông chị ra.”
“Anh trai em nói.” Hạng Huân nắm lấy cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của cô, nhếch môi nói: “Tối qua chị gọi tên em.”
Não Phục Hoa nổ tung.
Máu khắp tứ chi sôi sục.
Y tá kiểm tra phòng đến, hỏi Hạng Huân có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không, Hạng Huân nói không, y tá vẫn muốn hỏi tiếp, nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền đến từ phòng vệ sinh, cô ấy sửng sốt hỏi Hạng Huân: “Có chuyện gì vậy? Bên trong có người đang khóc sao?”
Ánh mắt của Hạng Huân rơi vào cửa phòng vệ sinh, nhỏ giọng nói: “Chị dâu của tôi ở trong đó.”
“À.” Y tá không hỏi nhiều nữa, nhưng trước khi rời đi, cô ấy nhìn chiếc giường gấp, phát hiện người đàn ông cao lớn nằm ở đó đã biến mất.
Ý tá vừa rời đi, Hạng Huân lập tức xuống giường khóa cửa phòng bệnh, cậu đi về phía cửa phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa mở cửa ra.
Hạng Chấn ôm Phục Hoa, đè cô trên bồn rửa, hai chân của người phụ nữ run rẩy treo trên cánh tay của anh, theo sự va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, cô cắn môi phát ra tiếng kêu giống như tiếng khóc.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Hạng Chấn quay đầu thấy Hạng Huân đứng ở cửa, quát to, “Đóng cửa lại!”
“Ồ.” Hạng Huân đi vào, đóng cửa lại.
Hạng Chấn: “…”
“Mày mẹ nó cút ra ngoài cho tao!” Anh ôm chặt Phục Hoa, bao bọc toàn bộ người cô trong lòng ngực, không cho Hạng Huân nhìn thấy.
“Không phải anh muốn em nhìn thấy sao?” Hạng Huân dựa người vào cửa, ánh mắt từ lúc bước vào đã dừng trên khuôn mặt mướt mồ hôi của Phục Hoa, “Emvào đây nhìn rõ hơn.”
Hạng Chấn: “Mày đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Như nhau cả thôi.”
“…”
Phục Hoa quay đầu nhìn thấy Hạng Huân, cô bị kích thích đến mức sống lưng run rẩy, cô dùng hai tay đẩy Hạng Chấn, hoảng hốt kêu: “Hạng Huân…Hạng Huân…”
“Không được gọi tên nó!” Hạng Chấn tức đến mức ôm eo cô, điên cuồng đâm vào tiểu huyệt, “Em nhìn cho rõ! Chồng đang làm em! Không được gọi tên nó!”
Hạng Huân chợt mỉm cười: “Hóa ra tối qua chị dâu gọi tên em.”
Chẳng trách tối qua biểu cảm của Hạng Chấn giống như ăn phải cứt, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Hạng Chấn phát hiện bản thân lỡ miệng, anh tức đến độ điên cuồng ưỡn hông, âm thanh bạch bạch bạch vang vọng khắp phòng vệ sinh.
Không biết do bị Hạng Chấn nện hay bị những lời nói của Hạng Huân kích thích, bụng của Phục Hoa run lên hơn chục lần, cô trực tiếp hét to lên đỉnh, tiểu huyệt điên cuồng xoắn chặt, kẹp chặt Hạng Chấn, biểu cảm của anh thay đổi, chưa kịp rút ra đã xuất vào trong.
Hạng Chấn không buông tay, anh ôm Phục Hoa, bàn tay thô ráp vuốt ve lưng cô, cằm cọ vào mặt cô, quay đầu nhìn về phía Hạng Huân, hôn lên trán Phục Hoa như thể đang tuyên bố quyền sở hữu.
Hạng Huân nhìn Hạng Chấn, cuối cùng nói: “Lau người sạch sẽ cho chị dâu.”
Hạng Chấn phản bác theo bản năng: “Cần mày phải nhắc?”
Nói xong, anh cứ cảm thấy chỗ nào đó là lạ nhưng nghĩ không ra.
Hạng Chấn lau sạch người cho Phục Hoa, bế cô đặt lên giường bệnh bên cạnh, trước khi đi, anh hôn lên môi Phục Hoa: “Em yêu, anh đi đây.”
Phục Hoa tuy mệt nhưng cô vẫn tỉnh táo, nghĩ đến việc làm tình với Hạng Chấn bị Hạng Huân nhìn thấy, cô chỉ muốn nổi điên.
Cô muốn đổi ý đi về nhà với Hạng Chấn.
Nhưng cô thực sự không nỡ bỏ lại một mình Hạng Huân ở đây.
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng lạch cạch, Phục Hoa vừa quay đầu liền phát hiện Hạng Huân không nằm trên giường bệnh, cô lo lắng chạy vào phòng vệ sinh. Vừa mở cửa, cô nhìn thấy Hạng Huân quấn khăn tắm đứng trước bồn rửa tay, trên mặt đất có một cái cốc.
“Chị dâu, em đau đầu quá.” Cậu nhìn Phục Hoa.
Phục Hoa không hề nghi ngờ gì mà bước vào, cô giơ tay muốn chạm vào đầu cậu, nhưng chàng trai đã giơ tay kéo cô vào lòng trước.
“Hạng Huân?” Tim Phục Hoa đập thình thịch, trực giác muốn bỏ chạy.
Mùi của Hạng Huân áp sát cổ cô, ngửi mùi sữa tắm trên người cô, chóp mũi lướt dọc theo cái cổ thon dài, đôi môi mỏng hạ xuống áp lên môi cô.
Không giống Hạng Chấn thường xuyên hút thuốc, hơi thở trong miệng Hạng Huân sạch sẽ, môi mềm mại, đầu lưỡi nóng hổi truyền vào, lực rất mạnh, chỉ trong chốc lát ý thức của Phục Hoa gần như bị cậu đảo lộn.
Cô đặt hai tay lên ngực cậu, giãy giụa: “Hạng Huân! Không được! Em buông chị ra.”
“Anh trai em nói.” Hạng Huân nắm lấy cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của cô, nhếch môi nói: “Tối qua chị gọi tên em.”
Não Phục Hoa nổ tung.
Máu khắp tứ chi sôi sục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.