Mượn Giống Em Chồng

Chương 50:

Tô Mã Lệ

10/06/2024

Bữa cơm này Hạng Chấn không hài lòng một chút nào.

Cái gì mà súp cá, gan ngỗng, tôm hùm Paris, gà hầm rượu vang đỏ, gà nghệ tây…Nghe tên có vẻ rất ngon nhưng khi món ăn được bưng lên chỉ là một miếng nhỏ bé tí xíu, anh vốn muốn thịt chết Hạng Huân nhưng sau khi nhìn kết quả, đến bản thân anh cũng không đành lòng.

Dùng tiền lương một tháng chỉ để ăn một bữa cơm, anh không thể làm ra một việc điên rồ như vậy.

Muốn anh nói, Hạng Huân thật sự điên rồi.

Nhưng trải nghiệm khá tốt, mỗi khi ăn xong một món thì phục vụ sẽ bưng một ly tuyết đá, bên trong chứa champagne, đây là lần đầu tiên Hạng Chấn uống loại đồ uống này, vị không tệ lắm, uống xong rồi lại ăn, nhưng mấy món đó không đủ no nên Hạng Huân gọi thêm mấy phần nữa.

Phục Hoa nhân lúc đi vệ sinh thì lén chạy đến quầy thu ngân thanh toán tiền trước.

Không ngờ Hạng Huân đã thanh toán trước rồi, Phục Hoa muốn hỏi bao nhiêu tiền nhưng xấu hổ, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Hạng Huân, nhưng sau khi trở về chỗ ngồi, cô lặng lẽo kéo tay áo của Hạng Huân, ra hiệu cho cậu lát nữa ra ngoài sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt.

Hạng Chấn không đợi đi ra ngoài đã mở ví, lấy ra một chập nhân dân tệ đặt trước mặt Hạng Huân: “Được rồi, sau này khi nào phát đạt chú có thể mời bọn anh.”

Hạng Huân gật đầu, mở ví nhét tiền vào trong, Hạng Chấn tiến lại gần, thấy tiền trong ví cậu còn nhiều hơn tiền trong ví mình, vẻ mặt lập tức không ổn.

“Chết tiệt, sao mày có nhiều tiền thế?”

“Kiếm.” Hạng Huân không ngẩng đầu, đóng cái ví dày cộp lại: “Cảm ơn anh.”

Hạng Chấn: “…”



“Tao vẫn chưa ăn no.” Hạng Chấn đen mặt nói: “Đi, chúng ta tăng hai.”

“Rạp chiếu phim tư nhân đi, ở đó có đồ ăn.” Hạng Huân đứng dậy nhìn Phục Hoa: “Có thể ngồi nữa.”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Phục Hoa cứ cảm thấy chữ “ngồi” cuối cùng của Hạng Huân có phần nặng nề.

Hạng Chấn không có hứng thú với phim ảnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến rạp chiếu phim tư nhân, tầng một có quán bar, tầng hai là nhà hàng, ngay tầng một là rạp chiếu phim tư nhân, nhân viên dẫn mấy người đi qua, đi qua một hành lang dài có đèn tường nhấp nháy, trên hành lang treo đầy những bức chân dung khác nhau, một số khỏa thân, lộ liệu, khiến Hạng Chấn phải trợn cả mắt.

“Mẹ kiếp, chỗ này có hợp pháp không vậy?” Anh nhỏ giọng hỏi Hạng Huân: “Đáng lẽ nơi này không nên như vậy chứ?”

Hạng Huân rời khỏi bức chân dung trần trụi, nhàn nhạt nói: “Đó gọi là nghệ thuật.”

Nhân viên phục vụ dẫn ba người vào một căn phòng nhỏ, Hạng Chấn đi trước, anh nhìn căn phòng bên cạnh, tối đến mức không thấy gì cả, trên màn hình to chiếu phim AV, anh túm bả vai của Hạng Huân, chỉ vào màn hình nói: “Đây cũng gọi là nghệ thuật?”

“Dâm thấy gì cũng dâm.” Hạng Huân ra vẻ nghiêm túc: “Suy nghĩ của anh bẩn thỉu.”

Hạng Chấn: “???”

Hạng Huân nhấc chân đi vào, nhân viên bật đèn, Hạng Chấn nhìn thấy ven tường bày một dãy đồ ăn kiểu buffet, trong rạp chiếu phim có chỗ cho ba đến bốn người ngồi, có cả sô pha và giường, trên mặt đất trải thảm lông màu trắng, nhân viên phục vụ cầm dép lê để họ thay, sau đó rót rượu vang cho họ rồi nói: “Các vị cứ yên tâm, có việc gì thì hãy rung chuông.”

Hạng Huân chửi thề: “Hạng Huân, mày mẹ nó được ai bao nuôi sao?”



Hạng Huân thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra: “Nói chuyện cẩn trọng một chút.”

“Mày lấy đâu ra nhiều tiền mà đưa bọn tao đến đây?” Hạng Chấn uống một ngụm rượu vang đỏ, “Mẹ kiếp, rượu này ngon quá.”

Hạng Chấn đặt ly rượu xuống, ngón trỏ gõ nhẹ huyệt thái dương: “Kiếm tiền dựa vào đầu óc.”

Phục Hoa đang tham quan nơi này, cô nhìn thấy một cái tủ, vì tò mò nên giơ tay mở cửa tủ.

Tủ được chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là giá treo quần áo, trong đó có đủ loại đồ ngủ ren gợi cảm, trắng, đỏ đen và cả quần lót chữ Đinh.

Tầng thứ hai là đủ loại máy rung kỳ lạ.

Tầng thứ ba là bao cao su với nhiều hương vị khác nhau.

Phục Hoa ngạc nhiên đóng cửa tủ lại, bên cạnh có một bàn tay đè xuống, ngăn cản cô đóng cửa, là Hạng Huân.

Cô lùi lại một bước, vai bị Hạng Huân giữ chặt, khuôn mặt phản chiếu trên cánh cửa tủ kim loại.

Con ngươi đen nhánh của cậu nhìn thẳng vào mặt cô, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng lạnh khiến đường nét khuôn mặt ba chiều dưới ánh sáng vàng ấm áp.

Phục Hoa muốn cử động nhưng không thể, giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên bên tai giống như lời thì thầm.

“Chị thích không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mượn Giống Em Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook