Chương 7:
Tô Mã Lệ
28/01/2024
Cô ném túi rác ra cửa, khi quay lại, chuẩn bị đi tắm thì nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hỏi dạo gần đây cô sống thế nào, bà còn nói gần đây mình đang nhờ người mua hộ thuốc đông y, nghe nói uống xong chắc chắn sẽ sinh con.
Phục Hoa chợt nhớ tới cảnh Hạng Chấn nói bản thân không thể sinh con, nước mắt cô lại rơi xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, nói với mẹ: “Không cần vội đâu ạ.”
Mẹ cô gấp đến độ nói to hơn mấy lần: “Sao lại không vội? hả? Con lấy chồng được một năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh, nếu trước đó đi làm thì cũng thôi, Hạng Chấn đối xử với con tốt như vậy, đưa hết tiền lương cho con giữ, cha mẹ chồng cũng tốt với con, chỉ kém việc cung phụng con như tổ tông, con cũng nên báo đáp người ta chứ.”
Phục Hoa không biết nên nói gì, nước mắt rưng rưng, cô không nói nên lời, chỉ liên tục nói “Vâng.”
Hạng Chấn tắm xong, anh đi ra ngoài, thấy dáng vẻ của cô, anh vội vàng đi tới, vừa đi đến trước mặt liền nghe thấy giọng mẹ vợ vang lên: “Mẹ bảo cha con ngày mai đưa thuốc đông y cho con, ngày mai con bắt đầu uống, cứ uống hai tháng là được.”
Phục Hoa chưa kịp nói gì thì Hạng Chấn đã giật điện thoại, ngọt ngào gọi “mẹ”, còn nói thêm gần đây anh bận quá, không thể chăm sóc tốt cho Phục Hoa nên chuyện con cái không vội.
Phục Hoa đứng đó, nước mắt chảy dài trên mặt.
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Chấn liền tiến tới ôm cô, “Anh xin lỗi, vợ ơi, em đừng khóc được không?”
Phục Hoa vùi vào trong lòng ngực anh, nghẹn ngào rơi nước mắt: “Em không biết nữa…phải làm sao đây…”
“Đừng khóc, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.” Anh nắm tay cô, đấm vào ngực mình, “Em đánh anh được không?”
Phục Hoa lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Hạng Chấn ôm mặt cô, liếm hết nước mắt của cô,
“Đừng khóc.”
Anh vừa áy náy vừa bất an, anh cởi hết quần áo của người phụ nữ, đặt cô lên ghế sô pha, làm đủ bước dạo đầu, liếm khiến Phục Hoa cao trào hai lần, lúc nắm mới cầm dương vật cắm vào chỗ sâu nhất.
Dương vật thô dài đâm vào cơ thể cô giống như đóng cọc, tốc độ đưa đẩy rất nhanh, có thể nghe thấy rõ tiếng bạch bạch bạch vang vọng trong không khí.
“A…Chậm một chút…” Phục Hoa bị anh cắm đến mức hai mắt trắng dã, cô nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh chậm lại, Hạng Chấn liền giảm tốc độ, cúi đầu vừa hôn cô vừa đâm vào trong cơ thể cô.
“Vợ ơi, anh yêu em.” Anh cẩn thận hôn cô, lặp đi lặp lại, “Anh yêu em.”
Phục Hoa chợt nhớ tới cảnh Hạng Chấn nói bản thân không thể sinh con, nước mắt cô lại rơi xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, nói với mẹ: “Không cần vội đâu ạ.”
Mẹ cô gấp đến độ nói to hơn mấy lần: “Sao lại không vội? hả? Con lấy chồng được một năm rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh, nếu trước đó đi làm thì cũng thôi, Hạng Chấn đối xử với con tốt như vậy, đưa hết tiền lương cho con giữ, cha mẹ chồng cũng tốt với con, chỉ kém việc cung phụng con như tổ tông, con cũng nên báo đáp người ta chứ.”
Phục Hoa không biết nên nói gì, nước mắt rưng rưng, cô không nói nên lời, chỉ liên tục nói “Vâng.”
Hạng Chấn tắm xong, anh đi ra ngoài, thấy dáng vẻ của cô, anh vội vàng đi tới, vừa đi đến trước mặt liền nghe thấy giọng mẹ vợ vang lên: “Mẹ bảo cha con ngày mai đưa thuốc đông y cho con, ngày mai con bắt đầu uống, cứ uống hai tháng là được.”
Phục Hoa chưa kịp nói gì thì Hạng Chấn đã giật điện thoại, ngọt ngào gọi “mẹ”, còn nói thêm gần đây anh bận quá, không thể chăm sóc tốt cho Phục Hoa nên chuyện con cái không vội.
Phục Hoa đứng đó, nước mắt chảy dài trên mặt.
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Chấn liền tiến tới ôm cô, “Anh xin lỗi, vợ ơi, em đừng khóc được không?”
Phục Hoa vùi vào trong lòng ngực anh, nghẹn ngào rơi nước mắt: “Em không biết nữa…phải làm sao đây…”
“Đừng khóc, đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.” Anh nắm tay cô, đấm vào ngực mình, “Em đánh anh được không?”
Phục Hoa lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
Hạng Chấn ôm mặt cô, liếm hết nước mắt của cô,
“Đừng khóc.”
Anh vừa áy náy vừa bất an, anh cởi hết quần áo của người phụ nữ, đặt cô lên ghế sô pha, làm đủ bước dạo đầu, liếm khiến Phục Hoa cao trào hai lần, lúc nắm mới cầm dương vật cắm vào chỗ sâu nhất.
Dương vật thô dài đâm vào cơ thể cô giống như đóng cọc, tốc độ đưa đẩy rất nhanh, có thể nghe thấy rõ tiếng bạch bạch bạch vang vọng trong không khí.
“A…Chậm một chút…” Phục Hoa bị anh cắm đến mức hai mắt trắng dã, cô nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh chậm lại, Hạng Chấn liền giảm tốc độ, cúi đầu vừa hôn cô vừa đâm vào trong cơ thể cô.
“Vợ ơi, anh yêu em.” Anh cẩn thận hôn cô, lặp đi lặp lại, “Anh yêu em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.