Chương 17: Hạng Huân...đừng
Tô Mã Lệ
09/04/2024
Hạng Chấn nói điều đó không có khả năng, từ khi kết hôn đến bây giờ, Phục Hoa chỉ thích một loại hoa, là loài hoa nhỏ màu trắng mà anh mua.
Một là bởi vì nó rẻ, hai là bởi vì Phục Hoa thật sự thích nó.
Hạng Huân cũng không tranh cãi với anh nữa, đứng dậy lấy đồ uống trong tủ lạnh chuẩn bị uống, Hạng Chấn “này” một tiếng, đi tới ngăn cản: “Em không được uống, đợi đến tháng sau lại uống.”
Hạng Huân dừng lại, cậu hiểu.
Hạnh Chấn lo lắng lần này Phục Hoa không mang thai, tháng sau cậu và cô phải quan hệ một lần nữa.
“Hy vọng lần này có thể mang thai.” Hạng Chấn cầm chai bia trong tay Hạng Huân, mở nắp, uống mấy hớp.
Hạng Huân nhìn chằm chằm những chai sữa sếp ngay ngắn trên cánh tủ lạnh mà không nói gì.
Nếu có thai, sau này sẽ không cần cậu nữa.
Buổi tối, Hạng Huân đang đọc sách, gần chín giờ rưỡi, Phục Hoa đi vào đưa đồ ăn khuya cho cậu, là một bát hoành thánh nhỏ.
Trước đó Hạng Huân từng ăn hoành thánh đông lạnh mà Phục Hoa mua ở siêu thị nhưng cảm thấy không ngon, mặc dù không nói nhưng chỉ cắn một miếng rồi đi vào phòng. Từ đó, trước khi cậu qua, Phục Hoa sẽ gói hoành thành trước, đến tối nấu thành bữa ăn nhẹ cho cậu ăn khuya.
Phục Hoa đặt hoành thánh xuống liền rời đi, bất ngờ Hạng Huân cũng đứng dậy, đôi chân dài lướt qua người cô, đưa tay đóng cửa lại.
Còn chốt cửa.
Phục Hoa sợ hãi, cô nhỏ giọng nói: “Hạng Huân!”
“Chị đừng gây tiếng động.” Cậu ép cô vào tường, ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu cắn môi cô, “Anh trai em sẽ nghe thấy.”
Tim Phục Hoa gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không ngờ Hạng Chấn ở ngay phòng bên cạnh mà Hạng Huân dám làm như vậy với cô.
Cô đưa tay đẩy cậu nhưng không đẩy được nên nhẹ giọng cầu xin, giọng nói mơ hồ giống như đang rên rỉ.
“Hạng Huân…Ưm…Đừng….”
Tay của Hạng Huân đã tiến vào, bao bọc bộ ngực của cô, bóp thật mạnh, nghe thấy tiếng rên rỉ không rõ ràng của cô, cậu thở mạnh, mút hôn môi cô, đầu lưỡi luồn vào trong, quấn lấy cái lưỡi của cô, nghe tiếng cô thở dốc, cậu mới buông cô ra, vén áo cô lên, liếm núm vú của cô.
“Đừng…” Phục Hoa không dám nói gì, nhưng cơ thể đã mất kiểm soát, cô kẹp chặt chân, dùng tay đẩy bờ vai của cậu.
Mặc dù Hạng Huân gầy hơn Hạng Chấn nhưng lại rất khỏe, cậu nắm chặt hai tay cô đè lên đỉnh đầu, đầu lưỡi liếm mạnh bộ ngực nõn nà, mềm mại của cô.
Đầu vú hồng hào bị liếm ướt, cậu lại dùng răng cắn, đôi môi nóng bỏng quấn lấy viên nhỏ cứng rắn, kéo ra một chút rồi lại ngậm toàn bộ núm vú, phát ra âm thanh nuốt rõ ràng.
Sống lưng Phục Hoa không ngừng run lên, khoái cảm cùng kích thích “yêu đương vụng trộm” khiến não cô rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng, nước chảy ra nhiều đến nỗi làm ướt cả quần lót của cô.
Chỉ cần cô cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hạng Huân, con ngươi đen nhánh của cậu nhuộm đầy dục vọng, đôi môi mỏng tỏa sáng rực rỡ, ngón tay chơi đùa bộ ngực của cô, khiến chúng tràn ra từ kẽ ngón tay, sau đó lại giống như thường lệ, bàn tay cầm bút dọc theo eo cô đi xuống dưới, chui vào trong quần cô.
Phục Hoa giãy giụa mạnh hơn, nước mắt lưng tròng: “Hạng Huân…Đừng…”
Hạng Huân đã chạm được nước, ngón trỏ và ngón giữa ngăn cách quần lót, khảy hoa môi run rẩy, Phục Hoa nức nở, gần như bật khóc: “Hạng Huân…Làm ơn…”
Giọng nói của Hạng Chấn từ ngoài cửa truyền đến: “Vợ ơi?”
Phục Hoa sợ hãi mở to mắt, cô nhìn Hạng Huân, đôi mắt đỏ hoe nói: “Chị sẽ không nói với anh trai của em, em buông chị ra, Hạng Huân…”
Hạng Huân rút tay về, lau dâm dịch dính trên tay, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Chị dâu, buổi tối chị không nên đến phòng em.”
Cậu lùi lại một bước, trước khi mở cửa, hạ giọng nói:
“Lần sau chị đến.”
“Em sẽ không thả chị đi.”
Một là bởi vì nó rẻ, hai là bởi vì Phục Hoa thật sự thích nó.
Hạng Huân cũng không tranh cãi với anh nữa, đứng dậy lấy đồ uống trong tủ lạnh chuẩn bị uống, Hạng Chấn “này” một tiếng, đi tới ngăn cản: “Em không được uống, đợi đến tháng sau lại uống.”
Hạng Huân dừng lại, cậu hiểu.
Hạnh Chấn lo lắng lần này Phục Hoa không mang thai, tháng sau cậu và cô phải quan hệ một lần nữa.
“Hy vọng lần này có thể mang thai.” Hạng Chấn cầm chai bia trong tay Hạng Huân, mở nắp, uống mấy hớp.
Hạng Huân nhìn chằm chằm những chai sữa sếp ngay ngắn trên cánh tủ lạnh mà không nói gì.
Nếu có thai, sau này sẽ không cần cậu nữa.
Buổi tối, Hạng Huân đang đọc sách, gần chín giờ rưỡi, Phục Hoa đi vào đưa đồ ăn khuya cho cậu, là một bát hoành thánh nhỏ.
Trước đó Hạng Huân từng ăn hoành thánh đông lạnh mà Phục Hoa mua ở siêu thị nhưng cảm thấy không ngon, mặc dù không nói nhưng chỉ cắn một miếng rồi đi vào phòng. Từ đó, trước khi cậu qua, Phục Hoa sẽ gói hoành thành trước, đến tối nấu thành bữa ăn nhẹ cho cậu ăn khuya.
Phục Hoa đặt hoành thánh xuống liền rời đi, bất ngờ Hạng Huân cũng đứng dậy, đôi chân dài lướt qua người cô, đưa tay đóng cửa lại.
Còn chốt cửa.
Phục Hoa sợ hãi, cô nhỏ giọng nói: “Hạng Huân!”
“Chị đừng gây tiếng động.” Cậu ép cô vào tường, ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu cắn môi cô, “Anh trai em sẽ nghe thấy.”
Tim Phục Hoa gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không ngờ Hạng Chấn ở ngay phòng bên cạnh mà Hạng Huân dám làm như vậy với cô.
Cô đưa tay đẩy cậu nhưng không đẩy được nên nhẹ giọng cầu xin, giọng nói mơ hồ giống như đang rên rỉ.
“Hạng Huân…Ưm…Đừng….”
Tay của Hạng Huân đã tiến vào, bao bọc bộ ngực của cô, bóp thật mạnh, nghe thấy tiếng rên rỉ không rõ ràng của cô, cậu thở mạnh, mút hôn môi cô, đầu lưỡi luồn vào trong, quấn lấy cái lưỡi của cô, nghe tiếng cô thở dốc, cậu mới buông cô ra, vén áo cô lên, liếm núm vú của cô.
“Đừng…” Phục Hoa không dám nói gì, nhưng cơ thể đã mất kiểm soát, cô kẹp chặt chân, dùng tay đẩy bờ vai của cậu.
Mặc dù Hạng Huân gầy hơn Hạng Chấn nhưng lại rất khỏe, cậu nắm chặt hai tay cô đè lên đỉnh đầu, đầu lưỡi liếm mạnh bộ ngực nõn nà, mềm mại của cô.
Đầu vú hồng hào bị liếm ướt, cậu lại dùng răng cắn, đôi môi nóng bỏng quấn lấy viên nhỏ cứng rắn, kéo ra một chút rồi lại ngậm toàn bộ núm vú, phát ra âm thanh nuốt rõ ràng.
Sống lưng Phục Hoa không ngừng run lên, khoái cảm cùng kích thích “yêu đương vụng trộm” khiến não cô rơi vào trạng thái cực kỳ căng thẳng, nước chảy ra nhiều đến nỗi làm ướt cả quần lót của cô.
Chỉ cần cô cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hạng Huân, con ngươi đen nhánh của cậu nhuộm đầy dục vọng, đôi môi mỏng tỏa sáng rực rỡ, ngón tay chơi đùa bộ ngực của cô, khiến chúng tràn ra từ kẽ ngón tay, sau đó lại giống như thường lệ, bàn tay cầm bút dọc theo eo cô đi xuống dưới, chui vào trong quần cô.
Phục Hoa giãy giụa mạnh hơn, nước mắt lưng tròng: “Hạng Huân…Đừng…”
Hạng Huân đã chạm được nước, ngón trỏ và ngón giữa ngăn cách quần lót, khảy hoa môi run rẩy, Phục Hoa nức nở, gần như bật khóc: “Hạng Huân…Làm ơn…”
Giọng nói của Hạng Chấn từ ngoài cửa truyền đến: “Vợ ơi?”
Phục Hoa sợ hãi mở to mắt, cô nhìn Hạng Huân, đôi mắt đỏ hoe nói: “Chị sẽ không nói với anh trai của em, em buông chị ra, Hạng Huân…”
Hạng Huân rút tay về, lau dâm dịch dính trên tay, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Chị dâu, buổi tối chị không nên đến phòng em.”
Cậu lùi lại một bước, trước khi mở cửa, hạ giọng nói:
“Lần sau chị đến.”
“Em sẽ không thả chị đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.