Chương 6
Mộc Kim An
17/05/2022
Editor: Mòe[1]: Kiểu khen ngợi, tâng bốc (thường dùng trong showbiz), ví rắm với cầu vồng là biết rồi ha
Cửa tiệm văn phòng phẩm bên ngoài đại học Tấn Thành chủ yếu để cung cấp cho một trường cấp 2 gần đó. Xét cho cùng thì sinh viên đại học cũng ít sử dụng mấy thứ này. Lại nói đến Dư Sơ Nịnh, một chiếc bút mực đen mà dùng cả học kì chưa hết, mấy cuốn sổ ghi chép thì càng khỏi phải nói. Tất cả thuốc màu rồi cọ vẽ mà cô có đều mua trên Taobao, nếu không cần dùng gấp thì chẳng bao giờ phải đặc biệt đến cửa tiệm văn phòng phẩm để mua.
Sau khi đến cửa tiệm, quả nhiên nó đã khiến cô hoàn toàn thất vọng, mấy phong thư chỗ này toàn kiểu dáng vô cùng đơn giản, không hề có một chút cảm giác thiếu nữ, cũng không hề thích hợp để mang đi tỏ tình.
Nhưng dù sao cũng phải mua để đáp ứng nhu cầu bức thiết ngay bây giờ, Dư Sơ Nịnh đành mua năm phong thư và một cuốn sổ ghi chép thích hợp để viết thư, cuốn này là gáy dính keo, sau này xé từng tờ cho tiện.
(Giống kiểu vở campus, sổ lò xo sẽ để lại vết xé)
Đào Văn Văn đi cùng Dư Sơ Nịnh, nhìn thấy phong thư trên tay bạn liền không nhịn được mà bật cười: “Cậu có chắc cái này thích hợp để làm thư tình không?”
“Đương nhiên là không chắc.” Dư Sơ Nịnh thở dài, “Lúc về tớ sẽ lên mạng xem.”
Bút danh khi vẽ truyện tranh của Dư Sơ Nịnh là Thanh Nịnh [*], Weibo của cô có hơn 20K fans hâm mộ, bình thường cô hay vẽ mấy mẩu chuyện nhỏ phần ngoại truyện đăng lên đó, hoặc đôi khi sẽ chia sẻ cuộc sống hàng ngày của chính mình.
[*] 青柠: Thanh Nịnh là quả chanh xanh ấy.
Chanh Không Chua: Có ai biết shop Taobao nào có phong thư đẹp không ạ, loại mà thích hợp để đi tỏ tình ấy ~~~【Chắp tay】
Fans nghiêm túc thì đề cử một số shop bán, một bộ phận fans lại ngửi thấy mùi tin sốt dẻo, vội vàng hỏi tại sao cần thích hợp để tỏ tình.
Dư Sơ Nịnh dùng icon bán manh cho qua chuyện, sau đó từ những đề cử ở khu bình luận chạy qua Taobao, có khá nhiều shop khiến cô hài lòng, kiểu hoa anh đào lãng mạn, kiểu phim hoạt hình, tranh minh họa, rồi kiểu cổ trang, tranh thủy mặc, blabla… Bởi vì có quá nhiều cái đẹp, lúc đi chốt, cô phát hiện ra mình đã mua đến gần trăm phong thư, ngoài ra đương nhiên không thể thiếu giấy viết bên trong nữa.
Cô tính toán, mỗi ngày một bức thì chẳng mấy chốc là dùng xong ấy mà.
Dư Sơ Nịnh vui vẻ bấm thanh toán, để cảm ơn fans trên Weibo, cô còn đặc biệt đăng nam chính mới vẽ mấy hôm trước lên nữa, áo sơ mi hờ hững để lộ ra cơ bụng sáu múi, nằm ở đó dưới ánh mắt sâu xé của mọi người.
Lượt bình luận rất nhanh vượt 100, hầu hết đều là “aaaaa”, xem ra bức vẽ này khiến fans cô thực sự rất hài lòng.
Dư Sơ Nịnh cầm điện thoại cười một lúc rồi lấy giấy hôm nay mới mua ra, cô muốn chuẩn bị thư tình cho ngày mai ~
Ngày hôm sau, Dư Sơ Nịnh đã thuộc làu làu thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ xuất hiện ở cổng viện Kỹ thuật Thông tin từ rất sớm. Cô đã đối chiếu thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ và của mình, thời gian đi học của hai người có vẻ không trùng nhiều, cực kì là thuận lợi để cô tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Hôm nay Dư Sơ Nịnh mặc một chiếc váy sơ mi kẻ caro có thiết kế chiết eo được gắn một chiếc nơ con bướm màu đen, lộ ra vòng eo thon gọn có thể ôm trọn bằng một tay, dáng váy chữ A trông vô cùng nữ tính.
Quả đúng vậy, Dư Sơ Nịnh vừa xuất hiện đã lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của các chàng trai đi ngang qua, nhưng cô chẳng quan tâm mà nhìn chằm chằm vào cổng lớn của viện Kỹ thuật Thông tin chờ Từ Kỳ Ngộ ra ngoài.
Khi Tôn Thần cùng Từ Kỳ Ngộ đi xuống lầu, anh ta nhanh hơn một bước nhìn thấy Dư Sơ Nịnh đứng bên cạnh bồn hoa liền vội vàng nhắc nhở Từ Kỳ Ngộ: “Em gái ấy lại tới tìm cậu kìa.”
Từ Kỳ Ngộ hơi giật mình, ngước mắt nhìn lướt qua vị trí mà Tôn Thần đang chỉ.
“Quả nhiên, em gái này không giống những người khác, vậy mà chưa bị cậu dọa sợ.” Tôn Thần ở bên cạnh cảm thán.
Lúc này Dư Sơ Nịnh cũng nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ đang đi xuống cầu thang, đôi mắt quả hạnh lập tức sáng bừng lên, cô chạy thật nhanh đến chỗ anh, mái tóc dài tung bay trong làn gió, làn váy khẽ hất lên, nụ cười sáng ngời như thể người trong lòng đang đứng cách đó không xa chào đón mình.
Tôn Thần khẽ thở dài: “Tôi có đi hỏi thăm, em gái này ở viện Nghệ thuật vô cùng được yêu mến, còn có rất nhiều người theo đuổi, vậy mà chẳng hiểu sao mới tí tuổi mắt đã có vấn đề.” Anh ta hơi nghiến răng khi nói đến câu cuối.
Từ Kỳ Ngộ còn chưa kịp lườm Tôn Thần một cái thì Dư Sơ Nịnh đã chạy tới trước mặt.
Bấy giờ Dư Sơ Nịnh mới phát hiện Tôn Thần đang ở bên cạnh anh, cô nhanh chóng mỉm cười chào anh bạn: “Chào đàn anh.”
“Hôm nay em thật là xinh đẹp!” Tôn Thần khen một câu.
Dư Sơ Nịnh liền có qua có lại trả lời: “Hôm nay đàn anh cũng rất đẹp trai đó!”
Từ Kỳ Ngộ thấy hai người kẻ tung người hứng, nhấc chân muốn đi qua Dư Sơ Nịnh, nào ngờ cô lại tay mắt lanh lẹ ngăn anh lại: “Em biết ngay là anh muốn chạy!”
Tôn Thần cười khà khà, không muốn ở lại làm bóng đèn, anh ta vẫy tay chào hai người: “Tôi về ký túc xá trước đây, lát gặp ở sân bóng.”
Đôi mắt Dư Sơ Nịnh sáng ngời, vội ngửa đầu lên hỏi: “Từ Kỳ Ngộ, lát nữa anh sẽ đi chơi bóng sao?”
Thấy Tôn Thần đã đi xa, Từ Kỳ Ngộ hơi nhướng mày: “Sao không gọi tôi là đàn anh?”
“Gọi đàn anh quá xa lạ, tên của anh là cái tên hay nhất em từng nghe, đương nhiên phải gọi thật nhiều rồi.” Dư Sơ Nịnh tươi cười đáp.
Từ Kỳ Ngộ khẽ hừ một tiếng, không bị mật ngọt chết ruồi làm lung lay: “Sao hôm nay lại chạy đến tìm tôi?”
“Đưa thư tỏ tình cho anh đó.” Dư Sơ Nịnh nói xong liền lấy phong thư từ trong túi ra, chính là cái hôm bữa mua ở cửa tiệm văn phòng phẩm ngoài trường.
Từ Kỳ Ngộ híp mắt, không duỗi tay ra nhận: “Trông vừa mắt hơn cái hôm qua.”
“Thật chứ, em mua ở cửa tiệm văn phòng phẩm ngoài trường đó.” Dư Sơ Nịnh vui vẻ khoe ra: “Anh đợi đi, em còn mua nhiều phong xinh ơi là xinh nữa cơ.”
“Dư Sơ Nịnh.” Từ Kỳ Ngộ thấp giọng gọi một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Dư Sơ Nịnh được nghe Từ Kỳ Ngộ gọi tên mình, thanh âm trong trẻo và êm tai, từ miệng Từ Kỳ Ngộ phát ra khiến cô cảm thấy tên mình là cái tên đẹp nhất thế gian này.
“Anh có thể gọi thêm một lần nữa được không?” Dư Sơ Nịnh hơi khao khát nhìn Từ Kỳ Ngộ: “Giọng nói khi anh gọi tên em thật là hay.”
Từ Kỳ Ngộ lập tức hơi nhức đầu, hình như anh quả thực đã gặp phải đối thủ.
Lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi không đồng ý làm người mẫu nghệ thuật cho em, em liền muốn tôi làm bạn trai em, lẽ nào đây là một trò chơi lựa chọn?”
Dư Sơ Nịnh chớp chớp đôi mắt: “Anh có phát hiện lần này em gặp anh không còn nấc cụt nữa hay không, điều này chứng tỏ anh chính là thứ đã chữa trị hết bệnh nấc cụt cho em đấy.”
“…” Từ Kỳ Ngộ mím môi, “Em có nghe thấy vừa rồi tôi nói cái gì không?”
“Nghe thấy ạ!” Dư Sơ Nịnh mỉm cười gật đầu: “Đây đâu phải là trò chơi lựa chọn, em là người lớn, em chọn cả hai nha. Chỉ cần anh đồng ý làm bạn trai của em, đương nhiên cũng sẽ trở thành người mẫu nghệ thuật độc quyền cho em rồi.”
Từ Kỳ Ngộ cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ hay nhỉ.”
Xung quanh người đi qua đi lại khá đông đúc, chỗ có Từ Kỳ Ngộ vốn dĩ đã thu hút sự chú ý, huống chi anh còn đang đứng nói chuyện với một cô gái, ánh mắt hóng hớt của những người qua được không ngừng được giây nào.
Dư Sơ Nịnh chẳng thèm để ý đến những ánh mắt đó, ngược lại còn bĩu môi: “Tay của em giơ ra lâu như vậy mỏi lắm rồi, một chàng trai có phong độ chắc chắn sẽ nhận lấy.”
“Nếu tôi không nhận lấy, em lại định lén lút tìm cơ hội nhét trộm vào túi quần tôi phải không?” Từ Kỳ Ngộ nhướng mày hỏi.
Dư Sơ Nịnh cười hì hì: “Anh phát hiện rồi nha, vậy anh có mở ra xem bên trong viết cái gì không đó?”
“Không, tôi ném luôn rồi.” Từ Kỳ Ngộ nhàn nhạt trả lời.
Dư Sơ Nịnh lập tức cảm thấy tủi thân, cô cúi thấp đầu, hai vai rũ xuống, cả người lộ ra vẻ vô cùng chán nản. Từ Kỳ Ngộ thấy vậy, trong lòng anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ muốn nói thật hết thảy với cô.
Mà lúc này, giọng nói nặng nề tràn ngập vẻ mất mát của Dư Sơ Nịnh lại truyền đến: “Nếu hôm qua đã ném đi rồi, vậy hôm nay anh nhận đi mà.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhếch môi, đủ loại ý nghĩ xẹt qua lòng anh, cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận.
Anh vừa nhận lấy, Dư Sơ Nịnh liền đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng cười rạng rỡ vì vui sướng, làm gì còn chút bộ dạng tủi thân nào đâu chứ.
Từ Kỳ Ngộ biết vừa rồi mình mới mắc lừa, sắc mặt anh bình tĩnh, dứt khoát mở luôn phong thư trước mặt Dư Sơ Nịnh.
“Anh muốn mở ra ngay bây giờ luôn hả?” Dư Sơ Nịnh ôm mặt nhìn anh: “Thẹn lắm.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ cười: “Em mà cũng biết thẹn?”
Bên cạnh thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, bọn họ đều nhìn Dư Sơ Nịnh với ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi, nhưng dường như cô chẳng hề để bụng mà thoải mái phóng khoáng đứng trước mặt crush.
Phong thư được mở ra, bên trong là một tờ giấy mỏng, Từ Kỳ Ngộ suýt chút nữa bật cười khi nhìn thấy hình vẽ.
Trong hình là một đôi nam nữ, chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng còn cô gái đang lết đất ôm đùi chàng trai, biểu cảm vô cùng lố bịch.
“Hôm nay cũng động tâm vì anh?” Từ Kỳ Ngộ nhíu chặt mày mà đọc ra hàng chữ bên dưới.
Lỗ tai Dư Sơ Nịnh bỗng chốc đỏ ửng lên khi nghe Từ Kỳ Ngộ đọc hết ra tiếng, Từ Kỳ Ngộ thấy vậy liền hỏi cô: “Em đỏ mặt cái gì, cái này không phải em viết sao?”
Dư Sơ Nịnh luống cuống lấy điện thoại từ trong túi mình ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Hay là anh đọc lại lần nữa đi, em ghi âm làm chuông báo buổi sáng!”
Từ Kỳ Ngộ: “…”
Anh nhét tờ giấy vào lại phong thư rồi ném vào tay Dư Sơ Nịnh, dứt khoát đi vòng qua người cô.
Dư Sơ Nịnh vội vàng bắt lấy phong thư, chạy theo Từ Kỳ Ngộ: “Anh đi đâu vậy?”
“Về ký túc xá, thay quần áo để đến sân bóng.” Từ Kỳ Ngộ tốt bụng đáp lại.
Lúc này Dư Sơ Nịnh mới nhớ tới lời nói ban nãy của Tôn Thần, không nhịn được mà cảm thán: “À, nếu mình có thể đi theo thì tốt biết mấy.” Nói không chừng có thể nhìn cảnh tượng anh ấy thay quần áo.
Bước chân của Từ Kỳ Ngộ bỗng khựng lại, anh híp mắt nhìn về phía Dư Sơ Nịnh: “Thu lại mớ suy nghĩ hạn chế độ tuổi trong đầu em đi.”
“Em đã nghĩ cái gì đâu.” Dư Sơ Nịnh không hề có vẻ xấu hổ khi bị bắt quả tang, dù sao chỉ cần cô không thừa nhận, Từ Kỳ Ngộ cũng đâu thể nào chui vào đầu cô để biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Từ Kỳ Ngộ chân dài, mỗi bước đi đều dài hơn người khác một chút, huống chi là dưới tình huống anh gia tăng tốc độ như bây giờ. Dư Sơ Nịnh mãi vẫn không theo kịp dù đã cố gắng hết sức, cuối cùng cô đành phải lon ton chạy theo.
“Em chạy giỏi lắm, anh đi nhanh mấy em cũng có thể đuổi kịp.” Dư Sơ Nịnh hừ hừ.
Từ Kỳ Ngộ khẽ than thở trong lòng, anh thực sự đã gặp phải một đối thủ khó chơi.
“Anh muốn đi chơi bóng ở sân bóng rổ bên cạnh tòa số 7 à? Em đây đến đó chờ anh nha!”
Từ Kỳ Ngộ liếc cô một cái: “Em biết nhiều phết nhỉ!”
“Đương nhiên!” Dư Sơ Nịnh cực kỳ kiêu ngạo gật đầu, “Cua anh thì đương nhiên phải chuẩn bị cho vẹn toàn tất cả trước chứ.”
“Chẳng lẽ em không cần đi học hay sao?” Từ Kỳ Ngộ lần đầu tiên gặp phải người bất chấp như vậy.
Dư Sơ Nịnh cong môi, đôi mắt cũng mang theo ý cười nhè nhẹ: “Vì anh, em chắc chắn phải gom góp hết tất cả thời gian rảnh rỗi đến gặp anh.”
Cửa tiệm văn phòng phẩm bên ngoài đại học Tấn Thành chủ yếu để cung cấp cho một trường cấp 2 gần đó. Xét cho cùng thì sinh viên đại học cũng ít sử dụng mấy thứ này. Lại nói đến Dư Sơ Nịnh, một chiếc bút mực đen mà dùng cả học kì chưa hết, mấy cuốn sổ ghi chép thì càng khỏi phải nói. Tất cả thuốc màu rồi cọ vẽ mà cô có đều mua trên Taobao, nếu không cần dùng gấp thì chẳng bao giờ phải đặc biệt đến cửa tiệm văn phòng phẩm để mua.
Sau khi đến cửa tiệm, quả nhiên nó đã khiến cô hoàn toàn thất vọng, mấy phong thư chỗ này toàn kiểu dáng vô cùng đơn giản, không hề có một chút cảm giác thiếu nữ, cũng không hề thích hợp để mang đi tỏ tình.
Nhưng dù sao cũng phải mua để đáp ứng nhu cầu bức thiết ngay bây giờ, Dư Sơ Nịnh đành mua năm phong thư và một cuốn sổ ghi chép thích hợp để viết thư, cuốn này là gáy dính keo, sau này xé từng tờ cho tiện.
(Giống kiểu vở campus, sổ lò xo sẽ để lại vết xé)
Đào Văn Văn đi cùng Dư Sơ Nịnh, nhìn thấy phong thư trên tay bạn liền không nhịn được mà bật cười: “Cậu có chắc cái này thích hợp để làm thư tình không?”
“Đương nhiên là không chắc.” Dư Sơ Nịnh thở dài, “Lúc về tớ sẽ lên mạng xem.”
Bút danh khi vẽ truyện tranh của Dư Sơ Nịnh là Thanh Nịnh [*], Weibo của cô có hơn 20K fans hâm mộ, bình thường cô hay vẽ mấy mẩu chuyện nhỏ phần ngoại truyện đăng lên đó, hoặc đôi khi sẽ chia sẻ cuộc sống hàng ngày của chính mình.
[*] 青柠: Thanh Nịnh là quả chanh xanh ấy.
Chanh Không Chua: Có ai biết shop Taobao nào có phong thư đẹp không ạ, loại mà thích hợp để đi tỏ tình ấy ~~~【Chắp tay】
Fans nghiêm túc thì đề cử một số shop bán, một bộ phận fans lại ngửi thấy mùi tin sốt dẻo, vội vàng hỏi tại sao cần thích hợp để tỏ tình.
Dư Sơ Nịnh dùng icon bán manh cho qua chuyện, sau đó từ những đề cử ở khu bình luận chạy qua Taobao, có khá nhiều shop khiến cô hài lòng, kiểu hoa anh đào lãng mạn, kiểu phim hoạt hình, tranh minh họa, rồi kiểu cổ trang, tranh thủy mặc, blabla… Bởi vì có quá nhiều cái đẹp, lúc đi chốt, cô phát hiện ra mình đã mua đến gần trăm phong thư, ngoài ra đương nhiên không thể thiếu giấy viết bên trong nữa.
Cô tính toán, mỗi ngày một bức thì chẳng mấy chốc là dùng xong ấy mà.
Dư Sơ Nịnh vui vẻ bấm thanh toán, để cảm ơn fans trên Weibo, cô còn đặc biệt đăng nam chính mới vẽ mấy hôm trước lên nữa, áo sơ mi hờ hững để lộ ra cơ bụng sáu múi, nằm ở đó dưới ánh mắt sâu xé của mọi người.
Lượt bình luận rất nhanh vượt 100, hầu hết đều là “aaaaa”, xem ra bức vẽ này khiến fans cô thực sự rất hài lòng.
Dư Sơ Nịnh cầm điện thoại cười một lúc rồi lấy giấy hôm nay mới mua ra, cô muốn chuẩn bị thư tình cho ngày mai ~
Ngày hôm sau, Dư Sơ Nịnh đã thuộc làu làu thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ xuất hiện ở cổng viện Kỹ thuật Thông tin từ rất sớm. Cô đã đối chiếu thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ và của mình, thời gian đi học của hai người có vẻ không trùng nhiều, cực kì là thuận lợi để cô tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Hôm nay Dư Sơ Nịnh mặc một chiếc váy sơ mi kẻ caro có thiết kế chiết eo được gắn một chiếc nơ con bướm màu đen, lộ ra vòng eo thon gọn có thể ôm trọn bằng một tay, dáng váy chữ A trông vô cùng nữ tính.
Quả đúng vậy, Dư Sơ Nịnh vừa xuất hiện đã lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn của các chàng trai đi ngang qua, nhưng cô chẳng quan tâm mà nhìn chằm chằm vào cổng lớn của viện Kỹ thuật Thông tin chờ Từ Kỳ Ngộ ra ngoài.
Khi Tôn Thần cùng Từ Kỳ Ngộ đi xuống lầu, anh ta nhanh hơn một bước nhìn thấy Dư Sơ Nịnh đứng bên cạnh bồn hoa liền vội vàng nhắc nhở Từ Kỳ Ngộ: “Em gái ấy lại tới tìm cậu kìa.”
Từ Kỳ Ngộ hơi giật mình, ngước mắt nhìn lướt qua vị trí mà Tôn Thần đang chỉ.
“Quả nhiên, em gái này không giống những người khác, vậy mà chưa bị cậu dọa sợ.” Tôn Thần ở bên cạnh cảm thán.
Lúc này Dư Sơ Nịnh cũng nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ đang đi xuống cầu thang, đôi mắt quả hạnh lập tức sáng bừng lên, cô chạy thật nhanh đến chỗ anh, mái tóc dài tung bay trong làn gió, làn váy khẽ hất lên, nụ cười sáng ngời như thể người trong lòng đang đứng cách đó không xa chào đón mình.
Tôn Thần khẽ thở dài: “Tôi có đi hỏi thăm, em gái này ở viện Nghệ thuật vô cùng được yêu mến, còn có rất nhiều người theo đuổi, vậy mà chẳng hiểu sao mới tí tuổi mắt đã có vấn đề.” Anh ta hơi nghiến răng khi nói đến câu cuối.
Từ Kỳ Ngộ còn chưa kịp lườm Tôn Thần một cái thì Dư Sơ Nịnh đã chạy tới trước mặt.
Bấy giờ Dư Sơ Nịnh mới phát hiện Tôn Thần đang ở bên cạnh anh, cô nhanh chóng mỉm cười chào anh bạn: “Chào đàn anh.”
“Hôm nay em thật là xinh đẹp!” Tôn Thần khen một câu.
Dư Sơ Nịnh liền có qua có lại trả lời: “Hôm nay đàn anh cũng rất đẹp trai đó!”
Từ Kỳ Ngộ thấy hai người kẻ tung người hứng, nhấc chân muốn đi qua Dư Sơ Nịnh, nào ngờ cô lại tay mắt lanh lẹ ngăn anh lại: “Em biết ngay là anh muốn chạy!”
Tôn Thần cười khà khà, không muốn ở lại làm bóng đèn, anh ta vẫy tay chào hai người: “Tôi về ký túc xá trước đây, lát gặp ở sân bóng.”
Đôi mắt Dư Sơ Nịnh sáng ngời, vội ngửa đầu lên hỏi: “Từ Kỳ Ngộ, lát nữa anh sẽ đi chơi bóng sao?”
Thấy Tôn Thần đã đi xa, Từ Kỳ Ngộ hơi nhướng mày: “Sao không gọi tôi là đàn anh?”
“Gọi đàn anh quá xa lạ, tên của anh là cái tên hay nhất em từng nghe, đương nhiên phải gọi thật nhiều rồi.” Dư Sơ Nịnh tươi cười đáp.
Từ Kỳ Ngộ khẽ hừ một tiếng, không bị mật ngọt chết ruồi làm lung lay: “Sao hôm nay lại chạy đến tìm tôi?”
“Đưa thư tỏ tình cho anh đó.” Dư Sơ Nịnh nói xong liền lấy phong thư từ trong túi ra, chính là cái hôm bữa mua ở cửa tiệm văn phòng phẩm ngoài trường.
Từ Kỳ Ngộ híp mắt, không duỗi tay ra nhận: “Trông vừa mắt hơn cái hôm qua.”
“Thật chứ, em mua ở cửa tiệm văn phòng phẩm ngoài trường đó.” Dư Sơ Nịnh vui vẻ khoe ra: “Anh đợi đi, em còn mua nhiều phong xinh ơi là xinh nữa cơ.”
“Dư Sơ Nịnh.” Từ Kỳ Ngộ thấp giọng gọi một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Dư Sơ Nịnh được nghe Từ Kỳ Ngộ gọi tên mình, thanh âm trong trẻo và êm tai, từ miệng Từ Kỳ Ngộ phát ra khiến cô cảm thấy tên mình là cái tên đẹp nhất thế gian này.
“Anh có thể gọi thêm một lần nữa được không?” Dư Sơ Nịnh hơi khao khát nhìn Từ Kỳ Ngộ: “Giọng nói khi anh gọi tên em thật là hay.”
Từ Kỳ Ngộ lập tức hơi nhức đầu, hình như anh quả thực đã gặp phải đối thủ.
Lần nữa sắp xếp lại cảm xúc, Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi không đồng ý làm người mẫu nghệ thuật cho em, em liền muốn tôi làm bạn trai em, lẽ nào đây là một trò chơi lựa chọn?”
Dư Sơ Nịnh chớp chớp đôi mắt: “Anh có phát hiện lần này em gặp anh không còn nấc cụt nữa hay không, điều này chứng tỏ anh chính là thứ đã chữa trị hết bệnh nấc cụt cho em đấy.”
“…” Từ Kỳ Ngộ mím môi, “Em có nghe thấy vừa rồi tôi nói cái gì không?”
“Nghe thấy ạ!” Dư Sơ Nịnh mỉm cười gật đầu: “Đây đâu phải là trò chơi lựa chọn, em là người lớn, em chọn cả hai nha. Chỉ cần anh đồng ý làm bạn trai của em, đương nhiên cũng sẽ trở thành người mẫu nghệ thuật độc quyền cho em rồi.”
Từ Kỳ Ngộ cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ hay nhỉ.”
Xung quanh người đi qua đi lại khá đông đúc, chỗ có Từ Kỳ Ngộ vốn dĩ đã thu hút sự chú ý, huống chi anh còn đang đứng nói chuyện với một cô gái, ánh mắt hóng hớt của những người qua được không ngừng được giây nào.
Dư Sơ Nịnh chẳng thèm để ý đến những ánh mắt đó, ngược lại còn bĩu môi: “Tay của em giơ ra lâu như vậy mỏi lắm rồi, một chàng trai có phong độ chắc chắn sẽ nhận lấy.”
“Nếu tôi không nhận lấy, em lại định lén lút tìm cơ hội nhét trộm vào túi quần tôi phải không?” Từ Kỳ Ngộ nhướng mày hỏi.
Dư Sơ Nịnh cười hì hì: “Anh phát hiện rồi nha, vậy anh có mở ra xem bên trong viết cái gì không đó?”
“Không, tôi ném luôn rồi.” Từ Kỳ Ngộ nhàn nhạt trả lời.
Dư Sơ Nịnh lập tức cảm thấy tủi thân, cô cúi thấp đầu, hai vai rũ xuống, cả người lộ ra vẻ vô cùng chán nản. Từ Kỳ Ngộ thấy vậy, trong lòng anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ muốn nói thật hết thảy với cô.
Mà lúc này, giọng nói nặng nề tràn ngập vẻ mất mát của Dư Sơ Nịnh lại truyền đến: “Nếu hôm qua đã ném đi rồi, vậy hôm nay anh nhận đi mà.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhếch môi, đủ loại ý nghĩ xẹt qua lòng anh, cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận.
Anh vừa nhận lấy, Dư Sơ Nịnh liền đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng cười rạng rỡ vì vui sướng, làm gì còn chút bộ dạng tủi thân nào đâu chứ.
Từ Kỳ Ngộ biết vừa rồi mình mới mắc lừa, sắc mặt anh bình tĩnh, dứt khoát mở luôn phong thư trước mặt Dư Sơ Nịnh.
“Anh muốn mở ra ngay bây giờ luôn hả?” Dư Sơ Nịnh ôm mặt nhìn anh: “Thẹn lắm.”
Từ Kỳ Ngộ khẽ cười: “Em mà cũng biết thẹn?”
Bên cạnh thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, bọn họ đều nhìn Dư Sơ Nịnh với ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi, nhưng dường như cô chẳng hề để bụng mà thoải mái phóng khoáng đứng trước mặt crush.
Phong thư được mở ra, bên trong là một tờ giấy mỏng, Từ Kỳ Ngộ suýt chút nữa bật cười khi nhìn thấy hình vẽ.
Trong hình là một đôi nam nữ, chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng còn cô gái đang lết đất ôm đùi chàng trai, biểu cảm vô cùng lố bịch.
“Hôm nay cũng động tâm vì anh?” Từ Kỳ Ngộ nhíu chặt mày mà đọc ra hàng chữ bên dưới.
Lỗ tai Dư Sơ Nịnh bỗng chốc đỏ ửng lên khi nghe Từ Kỳ Ngộ đọc hết ra tiếng, Từ Kỳ Ngộ thấy vậy liền hỏi cô: “Em đỏ mặt cái gì, cái này không phải em viết sao?”
Dư Sơ Nịnh luống cuống lấy điện thoại từ trong túi mình ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Hay là anh đọc lại lần nữa đi, em ghi âm làm chuông báo buổi sáng!”
Từ Kỳ Ngộ: “…”
Anh nhét tờ giấy vào lại phong thư rồi ném vào tay Dư Sơ Nịnh, dứt khoát đi vòng qua người cô.
Dư Sơ Nịnh vội vàng bắt lấy phong thư, chạy theo Từ Kỳ Ngộ: “Anh đi đâu vậy?”
“Về ký túc xá, thay quần áo để đến sân bóng.” Từ Kỳ Ngộ tốt bụng đáp lại.
Lúc này Dư Sơ Nịnh mới nhớ tới lời nói ban nãy của Tôn Thần, không nhịn được mà cảm thán: “À, nếu mình có thể đi theo thì tốt biết mấy.” Nói không chừng có thể nhìn cảnh tượng anh ấy thay quần áo.
Bước chân của Từ Kỳ Ngộ bỗng khựng lại, anh híp mắt nhìn về phía Dư Sơ Nịnh: “Thu lại mớ suy nghĩ hạn chế độ tuổi trong đầu em đi.”
“Em đã nghĩ cái gì đâu.” Dư Sơ Nịnh không hề có vẻ xấu hổ khi bị bắt quả tang, dù sao chỉ cần cô không thừa nhận, Từ Kỳ Ngộ cũng đâu thể nào chui vào đầu cô để biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Từ Kỳ Ngộ chân dài, mỗi bước đi đều dài hơn người khác một chút, huống chi là dưới tình huống anh gia tăng tốc độ như bây giờ. Dư Sơ Nịnh mãi vẫn không theo kịp dù đã cố gắng hết sức, cuối cùng cô đành phải lon ton chạy theo.
“Em chạy giỏi lắm, anh đi nhanh mấy em cũng có thể đuổi kịp.” Dư Sơ Nịnh hừ hừ.
Từ Kỳ Ngộ khẽ than thở trong lòng, anh thực sự đã gặp phải một đối thủ khó chơi.
“Anh muốn đi chơi bóng ở sân bóng rổ bên cạnh tòa số 7 à? Em đây đến đó chờ anh nha!”
Từ Kỳ Ngộ liếc cô một cái: “Em biết nhiều phết nhỉ!”
“Đương nhiên!” Dư Sơ Nịnh cực kỳ kiêu ngạo gật đầu, “Cua anh thì đương nhiên phải chuẩn bị cho vẹn toàn tất cả trước chứ.”
“Chẳng lẽ em không cần đi học hay sao?” Từ Kỳ Ngộ lần đầu tiên gặp phải người bất chấp như vậy.
Dư Sơ Nịnh cong môi, đôi mắt cũng mang theo ý cười nhè nhẹ: “Vì anh, em chắc chắn phải gom góp hết tất cả thời gian rảnh rỗi đến gặp anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.