Chương 116: Chúc tết
Bỉnh Chúc Du Tất Viên
21/05/2023
Ăn Tết cùng lắm chỉ là vậy thôi, đâu khác chi ngày thường, dường như cũng phải làm không thiếu việc gì, chỉ có điều mọi việc đã làm xong từ trước, đến Tết có thể thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày. Tuy nhiên, đối với phụ nữ mang thai như Minh Cẩm thì lợi thế này coi như cũng bằng thừa.
Thật ra đồ ăn ngày Tết càng khiến Minh Cẩm không vui chút nào, gần như thịt thà tích cóp cả năm đều ăn trong một hai ngày này, hơn nữa mùa đông không có rau quả tươi càng khiến đồ ăn ngán ngấy.
Mùng một đến mùng bốn đều là những ngày trời đầy mây âm u, tuy pháo nổ ầm ĩ xua tan không khí nặng nề trong nhà nhưng vẫn cảm giác trong lòng có chút áp lực. Đến mùng năm Tết thời tiết bỗng nhiên tốt hẳn, mặt trời chui ra khỏi tầng mây chiếu sáng khắp nơi, bầu trời trong xanh sáng sủa không có một đám mây, nếu không phải nhiệt độ còn thấp thì Minh Cẩm cứ tưởng hiện giờ đang là một ngày nắng hè.
Minh Cẩm muốn ra ngoài đi một vòng, Lục Trạm lại không đồng ý.
"Hiếm khi có được hôm nay trời đẹp," Minh Cẩm cười nịnh nọt nói với Lục Trạm, "Chàng đưa em ra ngoài đi bộ một chút, trong phòng quá bức bối."
"Bên ngoài vẫn lạnh lắm." Lục Trạm lắc đầu, cười tủm tỉm thách, "Nếu nàng đứng thẳng cúi đầu có thể thấy được mũi chân của mình, ta sẽ đưa nàng ra cửa."
Minh Cẩm bực bội trừng mắt lườm Lục Trạm một cái, người này độ rày cực thích lôi nàng ra giễu cợt, hoàn toàn không có chứng u buồn gì đó của kẻ sắp làm cha trong truyền thuyết, càng không hề ngoan ngoãn phục tùng khiến nàng ảo não không thôi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bên ngoài truyền đến tiếng chào hỏi ồn ào. Vào mấy ngày Tết thường xuyên như thế, đều là hàng xóm trong thôn lại đây chúc tết, dĩ nhiên có Lục lão cha và Lục lão nương tiếp đãi, Minh Cẩm và Lục Trạm trốn trong phòng riêng của mình không có ý ló mặt.
Bất chợt Tiểu Nguyên mặt mày đỏ bừng thò đầu vào gọi Lục Trạm ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Minh Cẩm.
Minh Cẩm nhíu mày, thằng nhóc này xưa nay rất khôn lanh, không có việc gì tự nhiên nháy mắt với mình, nhất định có chuyện nào đó không thích hợp.
Không chờ nàng đoán già đoán non, cửa lại bị đẩy ra, lần này là Diệp Tử tiến vào.
Khi Diệp Tử vào buồng, sắc mặt rất cổ quái, có chút hoang mang lo lắng, lại có chút khinh thường.
Minh Cẩm thấy cô em chồng cứ định nói rồi thôi hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Sở đại ca tới." Diệp Tử ngập ngừng đáp.
"Ồ," Minh Cẩm gật đầu suy đoán, "Là tới chúc tết trong nhà chứ gì?"
"Vâng, Tiểu Văn tỷ còn nhờ huynh ấy mang đến vài thứ, tặng cho Nhị tẩu một hộp quà." Diệp Tử thấp giọng dặn dò, "Nhị tẩu ngàn vạn lần đừng bị nàng ta lừa bịp, người này muội hiểu rõ lắm, đây đích xác là 'Chồn chúc tết gà', tuyệt đối không có lòng tốt gì đâu."
Minh Cẩm cười ha hả hồi lâu mới ngừng được, gật đầu đồng ý với Diệp Tử: "Vậy ta sẽ không ra." Miễn cho vừa thấy Sở Hoài Uyên là trong đầu hiện ra bộ mặt chồn.
Tuy Minh Cẩm và Tiểu Văn chưa từng qua lại với nhau nhưng suy nghĩ của nàng cũng trùng khớp với Diệp Tử. Nàng chả tin nổi loại người như Tiểu Văn có thể quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, còn tặng quà xin tội nữa chứ, cắn ngược lại một miếng mới phù hợp phong cách của con nhỏ đó hơn.
Huống chi hiện tại chân Tiểu Văn bị què, dựa theo tính tình của nó chẳng phải sẽ bắt tất cả mọi người phải chịu trách nhiệm hay sao, sau đó càng phẫn hận gấp bội? Đâu thể nào bỗng nhiên nhờ Sở Hoài Uyên mang nhiều quà tới như vậy?
Chị dâu em chồng thảo luận rồi đưa ra quyết định, nếu không thể tin lời Tiểu Văn thì dứt khoát đừng động vào mấy món quà kia là tốt nhất, chờ sau đó xem sao.
Quả nhiên không bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Lục Trạm và Sở Hoài Uyên cùng tiến vào.
Diệp Tử thấy hai người họ tới đây bèn cười cười với Minh Cẩm rồi xoay người rời đi.
"Tẩu tử ăn Tết vui vẻ." Sở Hoài Uyên cười hì hì chào.
"Cũng tạm." Minh Cẩm nhàn nhạt nói, cho dù Sở Hoài Uyên thích chơi thái độ hai mặt, nàng cũng không muốn theo hắn diễn kịch. Tương lai đến khi xé rách mặt mũi, nếu lôi ra chuyện từ trước thì nàng sẽ rất buồn bực.
Có lẽ không ngờ Minh Cẩm sẽ lãnh đạm đến thế, Sở Hoài Uyên có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Trạm.
"Hoài Uyên tới nhà chúc tết, thuận tiện mang theo vài thứ cho nàng." Lục Trạm cười giải vây.
Lục Trạm lên tiếng khiến Minh Cẩm không tiện tiếp tục lãnh đạm, dù sao cũng là tết núc, dù tính không cho Sở Hoài Uyên mặt mũi nhưng vẫn phải giữ thể diện cho ông chồng nhà mình.
"Đa tạ," Minh Cẩm gật đầu, nặn ra một nụ cười.
"Tẩu tử vẫn còn oán giận ta." Sở Hoài Uyên bày ra vẻ mặt đáng thương, thật là người co được dãn được, "Hôm nay ta tới chịu đòn nhận tội."
"Anh có tội gì?" Minh Cẩm hơi nhíu mày, trong lòng bừng tỉnh ngộ ra.
Sở Hoài Uyên có thể nói chuyện với mình như vậy nhất định có gì muốn cầu, mà người có thể sai hắn tới cầu Minh Cẩm nhất định là Tiểu Văn.
"Con bé Tiểu Văn không hiểu chuyện, lúc trước đắc tội tẩu tử." Sở Hoài Uyên cười nói, sau đó thở dài trình bày với vẻ thương tiếc, "Lần này Tiểu Văn bị què chân giống như rốt cuộc đã hiểu chuyện, tính tình cũng thay đổi hoàn toàn, nói là nhất định muốn lại đây xin lỗi tẩu tử. Chân cẳng con bé không tiện di chuyển nên ta cản lại."
Minh Cẩm không lên tiếng chỉ nhìn Sở Hoài Uyên, tự hỏi rốt cuộc hắn muốn cái gì.
"Nếu cần nhận giáo huấn thì lần này bị vậy đã đủ rồi," Sở Hoài Uyên vẻ mặt ôn hòa, "Trước nay con bé chưa từng làm chuyện xấu, duy nhất một người cần nó xin lỗi là tẩu tử. Hy vọng có thể được tẩu tử tha thứ, tương lai ở Đông Viên với nhau cũng có thể càng thân cận hơn."
"Tương lai?" Minh Cẩm nhíu mày, chậm rãi nêu thắc mắc, "Tôi nhớ hình như chuyện hôn nhân của Tiểu Văn đã định xong rồi mà?"
"Tiểu Văn nói chân cẳng của mình không tiện, không muốn liên lụy người khác, khuyên ta rút lại chuyện hôn nhân." Sở Hoài Uyên hơi mỉm cười, vẻ mặt vui mừng kiểu cha mẹ chứng kiến con cái làm "Lãng tử hồi đầu".
Sở Hoài Uyên thoạt nhìn rõ ràng là một kẻ rất khôn khéo, không hiểu sao cứ làm những chuyện ngu xuẩn khiến người muốn đập hắn một trận. Trong lòng Minh Cẩm không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng dễ thân: "Nếu là như thế, tôi hiểu rồi."
"Hả?" Sở Hoài Uyên dự đoán Minh Cẩm sẽ có hai loại phản ứng, một loại là thiệt tình bị Tiểu Văn làm cho cảm động nên đồng ý tha thứ, loại khác chính là nhất quyết không tin Tiểu Văn có thành ý, vậy thì phải cần hắn uốn ba tấc lưỡi thuyết phục, nhưng lại không ngờ Minh Cẩm chỉ nói một câu hiểu rồi, đây là ý gì?
"Lời Tiểu Văn nhờ anh chuyển đạt, tôi đều hiểu rõ." Minh Cẩm gật đầu với Sở Hoài Uyên.
"Tiểu Văn hy vọng có thể được tẩu tử tha thứ." Sở Hoài Uyên cười có vài phần miễn cưỡng.
"Tôi thấy lạ quá," Minh Cẩm lắc đầu, "Hiện tại chuyện Tiểu Văn nên làm chính là tĩnh dưỡng thật tốt. Anh trở về khuyên Tiểu Văn không cần nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng chân lành lại mới là chính đáng."
Ngụ ý thực rõ ràng, nàng không nguyện ý tha thứ cho nó.
Minh Cẩm đương nhiên không có khả năng tha thứ cho Tiểu Văn, nếu chỉ vì vài món quà xin lỗi và gương mặt tươi cười chào hỏi của Sở Hoài Uyên mà có thể tha thứ cho một đứa đã từng có ý đồ sát hại mình, vậy thì quá dễ dàng cho kẻ phạm tội giết người rồi.
"Hiện tại con bé đã bị như vậy," Sở Hoài Uyên nỗ lực nén xuống sự bất mãn trong lòng, "Chỉ hy vọng được tẩu tử tha thứ. Chẳng lẽ tẩu tử không thể khoan dung chút xíu cho một vãn bối hay sao?"
"Tôi chả hiểu nổi, vì sao Tiểu Văn ngã gãy chân trước tiên không nghĩ đến làm thế nào để đứng lên mà lại phải được tôi tha thứ?" Minh Cẩm cảm thấy buồn cười, "Thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi tự nhận mình còn chưa quan trọng đến mức như vậy."
"Tiểu Văn chỉ là một đứa trẻ phạm sai lầm, muốn bắt đầu lại một lần nữa." Sắc mặt Sở Hoài Uyên đã lộ vẻ khó chịu.
"Ồ, hóa ra là muốn bắt đầu lại một lần nữa từ chỗ tôi, nhưng các vị chưa ai trưng cầu ý kiến của tôi nhỉ?" Minh Cẩm cười khẩy, "Đây gọi là hối cải à? Cách xin lỗi của Sở gia quả thật lớn lối ép người, không chấp nhận được câu trả lời không hợp tâm ý của các vị chứ gì?"
"Ta. . ." Sở Hoài Uyên hít sâu một hơi.
"Hay nói cách khác, anh tính ép buộc tôi phải tha thứ cho Tiểu Văn?" Minh Cẩm chớp chớp mắt, có vẻ hơi mỉa mai. "Chuyện xin lỗi vốn dĩ là đơn phương nhận tội, chẳng lẽ trước khi xin lỗi còn cần phải hỏi rõ ràng đối phương có tha thứ hay không? Nếu đối phương không chịu tha thứ, người làm sai chính là người bị hại?"
"Mong tẩu tử đừng khinh người quá đáng." Sở Hoài Uyên nghiến răng ken két.
Minh Cẩm cũng nghiêm mặt nói với Sở Hoài Uyên: "Hiện tại tôi đang mang thai, cho dù không suy xét đến sự an toàn cho nhà mình thì cũng phải nghĩ tới bé con. Xin lỗi, tôi không cách gì có thể thân cận với Tiểu Văn! Nếu nàng ta thật sự hối cải, tôi chúc phúc cho nàng ta, nhưng không có nghĩa tôi nguyện ý làm bàn đạp cho nàng ta bắt đầu lại một lần nữa. Huống chi, tôi không thể bỏ qua khúc mắc để kết giao với nàng ta hay mời nàng ta đến nhà tôi làm khách. Trải qua chuyện như vậy, mọi người ai lo phận nấy thì tốt hơn."
Đến lúc này thì ngay cả sắc mặt Lục Trạm cũng không tốt, anh chàng dường như muốn lên tiếng nhưng bị Minh Cẩm nhẹ nhàng liếc một cái bèn im miệng.
"Tôi kính anh là huynh đệ của tướng công, dùng thành ý đối đãi." Minh Cẩm nhíu mày, "Mong Sở gia cũng thành tâm đối đãi tôi!"
Sở Hoài Uyên trầm ngâm hồi lâu mới nghiến răng thốt ra một câu: "Theo ý cô."
Xem kìa, vừa nói rõ ràng thì ngay cả "Tẩu tử" cũng không thèm gọi!
Minh Cẩm chửi thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã, gật gật đầu.
Sở Hoài Uyên rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, cáo từ rời đi, để lại Lục Trạm trầm ngâm nhìn Minh Cẩm.
"Sao thế?" Minh Cẩm uể oải hỏi, "Muốn lôi em ra 'hưng sư vấn tội'?"
Lúc này tâm trạng nàng cực kỳ không tốt, nếu Lục Trạm thật nói gì đó là không chừng sẽ cãi nhau ngay, Minh Cẩm nghĩ như vậy, con tim bỗng lạnh lẽo.
Nàng không biết Đông Viên có tình huống như thế nào, nhưng Tiểu Văn vĩnh viễn là cái gai trong lòng nàng. Nếu Lục Trạm thật sự tin tưởng Sở Hoài Uyên, nghe theo lời hắn muốn tiếp tục dây dưa với Tiểu Văn, vậy nàng. . .
Minh Cẩm siết chặt nắm đấm giấu trong ống tay áo, trừng mắt nhìn Lục Trạm, trong mắt đầy đề phòng và cảnh giác.
"Nàng nghĩ đến đâu rồi thế?" Lục Trạm nhìn bộ dạng như muốn cắn người của cô vợ nhỏ, bật cười ôm nàng vào lòng, "Chuyện này chính là bọn họ có lỗi, nàng không muốn để ý tới họ cũng là bình thường. Cho dù nàng muốn ta đoạn giao với hắn, ta vẫn không cảm thấy quá mức."
Lúc này Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thở phào. Tuy nàng đang thẳng lưng ứng phó với chuyện này nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nơi đây dù sao cũng là thời đại "Coi chồng là trời", Lục Trạm lại là người trọng tình nghĩa, bất luận thế nào, hôm nay nàng phản ứng như vậy cũng coi như bác bỏ mặt mũi ông chồng.
"Là em kích động nhất thời nên nói không lựa lời." Lúc này vành mắt Minh Cẩm có chút cay cay, dựa sát vào vòm ngực Lục Trạm lẩm bẩm thú nhận, "Em thật sự sợ hãi."
"Ta ở ngay đây mà," Lục Trạm nhẹ nhàng vỗ lưng Minh Cẩm, "Sẽ không có việc gì đâu"
"Tiểu Văn đẩy tới đẩy lui một hồi rốt cuộc vẫn không ra ngoài kết hôn." Minh Cẩm cắn môi, "Thật ra em không sao, nhưng bé con sắp sửa chào đời. Năm đó nó có thể vầy vò Diệp Tử và Tiểu Nguyên, càng có thể tiếp tục vầy vò bé con như vậy. . ."
"Sẽ không," Lục Trạm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi run rẩy của Minh Cẩm, "Ta không cho phép nó tiếp cận."
"Nhưng Sở Hoài Uyên là huynh đệ của chàng," Minh Cẩm nghẹn ngào chỉ ra, "Anh ta lại quá khoan dung với Tiểu Văn. Hiện giờ Tiểu Văn què chân, chàng xem anh ta coi Tiểu Văn thật giống như một cô gái vô cùng lương thiện. Chẳng lẽ em nên mang ơn đội nghĩa, đa tạ nó hoàn toàn tỉnh ngộ? Nếu nó thật sự vào nhà hạ tay tàn nhẫn, ai có thể lãnh trách nhiệm? Lần trước Xuân Sinh chết, Tiểu Văn coi như không có chuyện gì, lần này nếu em mất mạng. . ."
"Đừng nói bậy!" Lục Trạm nghiêm mặt, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cúi đầu lấp kín môi Minh Cẩm.
Minh Cẩm vừa bị Sở Hoài Uyên làm cho tâm tình hạ xuống, đang cần được an ủi như vậy, vòng tay ôm cổ Lục Trạm ngửa đầu nghênh đón môi chàng.
Môi lưỡi quấn quýt, tóc mai kề nhau.
Một hồi lâu, hai người mới chưa đã thèm tách ra, Lục Trạm nhảy xuống giường chạy ào ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn.
"Mặc vào áo choàng. . ." Minh Cẩm ở phía sau phí công hô một câu, tất cả bực bội và bất an rốt cuộc tan thành mây khói.
Lục Trạm có thể đứng về phía nàng thật là một kinh hỉ thật lớn, nói cách khác, đây chứng tỏ nàng và bé con quan trọng hơn các huynh đệ của chàng?
Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của chính mình. Chuyện này vốn dĩ bên phía Tiểu Văn đuối lý, còn mất đi một mạng người, vì vậy Lục Trạm mới có thể kiên định đứng về phía nàng. Nếu tương lai xảy ra chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, chưa chắc chàng ta có thể kiên quyết giống hôm nay.
Lục Trạm rất nhanh đã quay lại, cởi áo ngoài rồi xoa tay vào nhau cho ấm lên mới bò vào giường, lại kéo Minh Cẩm ôm vào lòng.
"Nàng đừng suy nghĩ miên man," Lục Trạm hít vào hương thơm cơ thể của thê tử, "Cho dù nàng không nói, ta cũng sẽ nhờ người hỗ trợ nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia khi ta không ở đó. Sai lầm của Xuân Sinh tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai."
"Ừ." Minh Cẩm thở dài, vùi mặt vào ngực chồng.
"Cho nên đừng nghĩ ngợi nhiều quá," Lục Trạm vuốt ve mặt Minh Cẩm nhưng không dám đụng vào nơi khác, "Tập trung chăm sóc bản thân cho tốt."
"Hôm nay xem như em trở mặt với bọn họ," Giọng Minh Cẩm thực nhẹ nhưng không có bao nhiêu hối hận, "Tương lai chúng ta dọn đến Đông Viên, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Sẽ không." Lục Trạm vừa cười vừa trấn an, "Lần trước chuyện của Xuân Sinh, Hoài Uyên đã chọc cho rất nhiều người không thoải mái, dĩ nhiên sẽ có người hỗ trợ chăm sóc. Huống chi, nhà ta cách Sở gia khá xa, không đến mức mỗi ngày gặp mặt."
"Ừ." Cuối cùng Minh Cẩm có chút an tâm, lại có chút ngượng ngùng, "Hôm nay em làm chàng mất mặt, chàng không tức giận chứ?"
"Sẽ không." Lục Trạm lắc đầu, "Nàng là mẹ lo lắng cho con trai, chẳng lẽ người làm cha này có trái tim sắt đá? Kỳ trước suýt nữa Tiểu Văn đã gây thương tổn cho nàng, ta không đụng tới nó là đã bận tâm đến tình cảm huynh đệ. Nhưng nếu hắn không biết quý trọng phần tình cảm này, tương lai vẫn dung túng Tiểu Văn lại gây ra chuyện côn trùng thiêu thân gì đó. . ." Lục Trạm còn chưa nói xong nhưng giọng điệu lạnh băng khiến Minh Cẩm phải rùng mình.
Minh Cẩm giơ tay ôm eo Lục Trạm, cúi đầu lẩm bẩm: "Em cứ tưởng chàng là loại người coi huynh đệ cao hơn hết thảy."
"Lúc trước thì có lẽ là vậy." Lục Trạm trầm giọng nói, "Nhưng hiện tại ta có nàng, còn có bé con, không có khả năng chỉ lo cho bọn họ."
Minh Cẩm ngẫm nghĩ, kiềm chế bản thân không hỏi ra vấn đề ngu xuẩn mình quan trọng hay huynh đệ quan trọng hơn, chỉ mỉm cười nói: "Nếu Sở Hoài Uyên quan tâm đến tình cảm huynh đệ với chàng, dĩ nhiên em cũng sẽ biết điều; nhưng nếu anh ta không màng, em đây cũng sẽ không cần một hai phải củng cố tình cảm giữa chàng và anh ta."
"Đương nhiên." Lục Trạm gật gật đầu, cách nói này thật công bằng, hắn không cảm thấy Minh Cẩm có nghĩa vụ phải vì hắn mà nhân nhượng vô điều kiện với huynh đệ của mình.
Hai người nói chuyện thêm một lát, đến khi Diệp Tử lại đây thì Lục Trạm mới ra cửa.
Thật ra đồ ăn ngày Tết càng khiến Minh Cẩm không vui chút nào, gần như thịt thà tích cóp cả năm đều ăn trong một hai ngày này, hơn nữa mùa đông không có rau quả tươi càng khiến đồ ăn ngán ngấy.
Mùng một đến mùng bốn đều là những ngày trời đầy mây âm u, tuy pháo nổ ầm ĩ xua tan không khí nặng nề trong nhà nhưng vẫn cảm giác trong lòng có chút áp lực. Đến mùng năm Tết thời tiết bỗng nhiên tốt hẳn, mặt trời chui ra khỏi tầng mây chiếu sáng khắp nơi, bầu trời trong xanh sáng sủa không có một đám mây, nếu không phải nhiệt độ còn thấp thì Minh Cẩm cứ tưởng hiện giờ đang là một ngày nắng hè.
Minh Cẩm muốn ra ngoài đi một vòng, Lục Trạm lại không đồng ý.
"Hiếm khi có được hôm nay trời đẹp," Minh Cẩm cười nịnh nọt nói với Lục Trạm, "Chàng đưa em ra ngoài đi bộ một chút, trong phòng quá bức bối."
"Bên ngoài vẫn lạnh lắm." Lục Trạm lắc đầu, cười tủm tỉm thách, "Nếu nàng đứng thẳng cúi đầu có thể thấy được mũi chân của mình, ta sẽ đưa nàng ra cửa."
Minh Cẩm bực bội trừng mắt lườm Lục Trạm một cái, người này độ rày cực thích lôi nàng ra giễu cợt, hoàn toàn không có chứng u buồn gì đó của kẻ sắp làm cha trong truyền thuyết, càng không hề ngoan ngoãn phục tùng khiến nàng ảo não không thôi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bên ngoài truyền đến tiếng chào hỏi ồn ào. Vào mấy ngày Tết thường xuyên như thế, đều là hàng xóm trong thôn lại đây chúc tết, dĩ nhiên có Lục lão cha và Lục lão nương tiếp đãi, Minh Cẩm và Lục Trạm trốn trong phòng riêng của mình không có ý ló mặt.
Bất chợt Tiểu Nguyên mặt mày đỏ bừng thò đầu vào gọi Lục Trạm ra ngoài, trước khi đi còn nháy mắt với Minh Cẩm.
Minh Cẩm nhíu mày, thằng nhóc này xưa nay rất khôn lanh, không có việc gì tự nhiên nháy mắt với mình, nhất định có chuyện nào đó không thích hợp.
Không chờ nàng đoán già đoán non, cửa lại bị đẩy ra, lần này là Diệp Tử tiến vào.
Khi Diệp Tử vào buồng, sắc mặt rất cổ quái, có chút hoang mang lo lắng, lại có chút khinh thường.
Minh Cẩm thấy cô em chồng cứ định nói rồi thôi hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Sở đại ca tới." Diệp Tử ngập ngừng đáp.
"Ồ," Minh Cẩm gật đầu suy đoán, "Là tới chúc tết trong nhà chứ gì?"
"Vâng, Tiểu Văn tỷ còn nhờ huynh ấy mang đến vài thứ, tặng cho Nhị tẩu một hộp quà." Diệp Tử thấp giọng dặn dò, "Nhị tẩu ngàn vạn lần đừng bị nàng ta lừa bịp, người này muội hiểu rõ lắm, đây đích xác là 'Chồn chúc tết gà', tuyệt đối không có lòng tốt gì đâu."
Minh Cẩm cười ha hả hồi lâu mới ngừng được, gật đầu đồng ý với Diệp Tử: "Vậy ta sẽ không ra." Miễn cho vừa thấy Sở Hoài Uyên là trong đầu hiện ra bộ mặt chồn.
Tuy Minh Cẩm và Tiểu Văn chưa từng qua lại với nhau nhưng suy nghĩ của nàng cũng trùng khớp với Diệp Tử. Nàng chả tin nổi loại người như Tiểu Văn có thể quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, còn tặng quà xin tội nữa chứ, cắn ngược lại một miếng mới phù hợp phong cách của con nhỏ đó hơn.
Huống chi hiện tại chân Tiểu Văn bị què, dựa theo tính tình của nó chẳng phải sẽ bắt tất cả mọi người phải chịu trách nhiệm hay sao, sau đó càng phẫn hận gấp bội? Đâu thể nào bỗng nhiên nhờ Sở Hoài Uyên mang nhiều quà tới như vậy?
Chị dâu em chồng thảo luận rồi đưa ra quyết định, nếu không thể tin lời Tiểu Văn thì dứt khoát đừng động vào mấy món quà kia là tốt nhất, chờ sau đó xem sao.
Quả nhiên không bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Lục Trạm và Sở Hoài Uyên cùng tiến vào.
Diệp Tử thấy hai người họ tới đây bèn cười cười với Minh Cẩm rồi xoay người rời đi.
"Tẩu tử ăn Tết vui vẻ." Sở Hoài Uyên cười hì hì chào.
"Cũng tạm." Minh Cẩm nhàn nhạt nói, cho dù Sở Hoài Uyên thích chơi thái độ hai mặt, nàng cũng không muốn theo hắn diễn kịch. Tương lai đến khi xé rách mặt mũi, nếu lôi ra chuyện từ trước thì nàng sẽ rất buồn bực.
Có lẽ không ngờ Minh Cẩm sẽ lãnh đạm đến thế, Sở Hoài Uyên có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Trạm.
"Hoài Uyên tới nhà chúc tết, thuận tiện mang theo vài thứ cho nàng." Lục Trạm cười giải vây.
Lục Trạm lên tiếng khiến Minh Cẩm không tiện tiếp tục lãnh đạm, dù sao cũng là tết núc, dù tính không cho Sở Hoài Uyên mặt mũi nhưng vẫn phải giữ thể diện cho ông chồng nhà mình.
"Đa tạ," Minh Cẩm gật đầu, nặn ra một nụ cười.
"Tẩu tử vẫn còn oán giận ta." Sở Hoài Uyên bày ra vẻ mặt đáng thương, thật là người co được dãn được, "Hôm nay ta tới chịu đòn nhận tội."
"Anh có tội gì?" Minh Cẩm hơi nhíu mày, trong lòng bừng tỉnh ngộ ra.
Sở Hoài Uyên có thể nói chuyện với mình như vậy nhất định có gì muốn cầu, mà người có thể sai hắn tới cầu Minh Cẩm nhất định là Tiểu Văn.
"Con bé Tiểu Văn không hiểu chuyện, lúc trước đắc tội tẩu tử." Sở Hoài Uyên cười nói, sau đó thở dài trình bày với vẻ thương tiếc, "Lần này Tiểu Văn bị què chân giống như rốt cuộc đã hiểu chuyện, tính tình cũng thay đổi hoàn toàn, nói là nhất định muốn lại đây xin lỗi tẩu tử. Chân cẳng con bé không tiện di chuyển nên ta cản lại."
Minh Cẩm không lên tiếng chỉ nhìn Sở Hoài Uyên, tự hỏi rốt cuộc hắn muốn cái gì.
"Nếu cần nhận giáo huấn thì lần này bị vậy đã đủ rồi," Sở Hoài Uyên vẻ mặt ôn hòa, "Trước nay con bé chưa từng làm chuyện xấu, duy nhất một người cần nó xin lỗi là tẩu tử. Hy vọng có thể được tẩu tử tha thứ, tương lai ở Đông Viên với nhau cũng có thể càng thân cận hơn."
"Tương lai?" Minh Cẩm nhíu mày, chậm rãi nêu thắc mắc, "Tôi nhớ hình như chuyện hôn nhân của Tiểu Văn đã định xong rồi mà?"
"Tiểu Văn nói chân cẳng của mình không tiện, không muốn liên lụy người khác, khuyên ta rút lại chuyện hôn nhân." Sở Hoài Uyên hơi mỉm cười, vẻ mặt vui mừng kiểu cha mẹ chứng kiến con cái làm "Lãng tử hồi đầu".
Sở Hoài Uyên thoạt nhìn rõ ràng là một kẻ rất khôn khéo, không hiểu sao cứ làm những chuyện ngu xuẩn khiến người muốn đập hắn một trận. Trong lòng Minh Cẩm không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng dễ thân: "Nếu là như thế, tôi hiểu rồi."
"Hả?" Sở Hoài Uyên dự đoán Minh Cẩm sẽ có hai loại phản ứng, một loại là thiệt tình bị Tiểu Văn làm cho cảm động nên đồng ý tha thứ, loại khác chính là nhất quyết không tin Tiểu Văn có thành ý, vậy thì phải cần hắn uốn ba tấc lưỡi thuyết phục, nhưng lại không ngờ Minh Cẩm chỉ nói một câu hiểu rồi, đây là ý gì?
"Lời Tiểu Văn nhờ anh chuyển đạt, tôi đều hiểu rõ." Minh Cẩm gật đầu với Sở Hoài Uyên.
"Tiểu Văn hy vọng có thể được tẩu tử tha thứ." Sở Hoài Uyên cười có vài phần miễn cưỡng.
"Tôi thấy lạ quá," Minh Cẩm lắc đầu, "Hiện tại chuyện Tiểu Văn nên làm chính là tĩnh dưỡng thật tốt. Anh trở về khuyên Tiểu Văn không cần nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng chân lành lại mới là chính đáng."
Ngụ ý thực rõ ràng, nàng không nguyện ý tha thứ cho nó.
Minh Cẩm đương nhiên không có khả năng tha thứ cho Tiểu Văn, nếu chỉ vì vài món quà xin lỗi và gương mặt tươi cười chào hỏi của Sở Hoài Uyên mà có thể tha thứ cho một đứa đã từng có ý đồ sát hại mình, vậy thì quá dễ dàng cho kẻ phạm tội giết người rồi.
"Hiện tại con bé đã bị như vậy," Sở Hoài Uyên nỗ lực nén xuống sự bất mãn trong lòng, "Chỉ hy vọng được tẩu tử tha thứ. Chẳng lẽ tẩu tử không thể khoan dung chút xíu cho một vãn bối hay sao?"
"Tôi chả hiểu nổi, vì sao Tiểu Văn ngã gãy chân trước tiên không nghĩ đến làm thế nào để đứng lên mà lại phải được tôi tha thứ?" Minh Cẩm cảm thấy buồn cười, "Thứ lỗi cho tôi mạo muội, tôi tự nhận mình còn chưa quan trọng đến mức như vậy."
"Tiểu Văn chỉ là một đứa trẻ phạm sai lầm, muốn bắt đầu lại một lần nữa." Sắc mặt Sở Hoài Uyên đã lộ vẻ khó chịu.
"Ồ, hóa ra là muốn bắt đầu lại một lần nữa từ chỗ tôi, nhưng các vị chưa ai trưng cầu ý kiến của tôi nhỉ?" Minh Cẩm cười khẩy, "Đây gọi là hối cải à? Cách xin lỗi của Sở gia quả thật lớn lối ép người, không chấp nhận được câu trả lời không hợp tâm ý của các vị chứ gì?"
"Ta. . ." Sở Hoài Uyên hít sâu một hơi.
"Hay nói cách khác, anh tính ép buộc tôi phải tha thứ cho Tiểu Văn?" Minh Cẩm chớp chớp mắt, có vẻ hơi mỉa mai. "Chuyện xin lỗi vốn dĩ là đơn phương nhận tội, chẳng lẽ trước khi xin lỗi còn cần phải hỏi rõ ràng đối phương có tha thứ hay không? Nếu đối phương không chịu tha thứ, người làm sai chính là người bị hại?"
"Mong tẩu tử đừng khinh người quá đáng." Sở Hoài Uyên nghiến răng ken két.
Minh Cẩm cũng nghiêm mặt nói với Sở Hoài Uyên: "Hiện tại tôi đang mang thai, cho dù không suy xét đến sự an toàn cho nhà mình thì cũng phải nghĩ tới bé con. Xin lỗi, tôi không cách gì có thể thân cận với Tiểu Văn! Nếu nàng ta thật sự hối cải, tôi chúc phúc cho nàng ta, nhưng không có nghĩa tôi nguyện ý làm bàn đạp cho nàng ta bắt đầu lại một lần nữa. Huống chi, tôi không thể bỏ qua khúc mắc để kết giao với nàng ta hay mời nàng ta đến nhà tôi làm khách. Trải qua chuyện như vậy, mọi người ai lo phận nấy thì tốt hơn."
Đến lúc này thì ngay cả sắc mặt Lục Trạm cũng không tốt, anh chàng dường như muốn lên tiếng nhưng bị Minh Cẩm nhẹ nhàng liếc một cái bèn im miệng.
"Tôi kính anh là huynh đệ của tướng công, dùng thành ý đối đãi." Minh Cẩm nhíu mày, "Mong Sở gia cũng thành tâm đối đãi tôi!"
Sở Hoài Uyên trầm ngâm hồi lâu mới nghiến răng thốt ra một câu: "Theo ý cô."
Xem kìa, vừa nói rõ ràng thì ngay cả "Tẩu tử" cũng không thèm gọi!
Minh Cẩm chửi thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã, gật gật đầu.
Sở Hoài Uyên rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, cáo từ rời đi, để lại Lục Trạm trầm ngâm nhìn Minh Cẩm.
"Sao thế?" Minh Cẩm uể oải hỏi, "Muốn lôi em ra 'hưng sư vấn tội'?"
Lúc này tâm trạng nàng cực kỳ không tốt, nếu Lục Trạm thật nói gì đó là không chừng sẽ cãi nhau ngay, Minh Cẩm nghĩ như vậy, con tim bỗng lạnh lẽo.
Nàng không biết Đông Viên có tình huống như thế nào, nhưng Tiểu Văn vĩnh viễn là cái gai trong lòng nàng. Nếu Lục Trạm thật sự tin tưởng Sở Hoài Uyên, nghe theo lời hắn muốn tiếp tục dây dưa với Tiểu Văn, vậy nàng. . .
Minh Cẩm siết chặt nắm đấm giấu trong ống tay áo, trừng mắt nhìn Lục Trạm, trong mắt đầy đề phòng và cảnh giác.
"Nàng nghĩ đến đâu rồi thế?" Lục Trạm nhìn bộ dạng như muốn cắn người của cô vợ nhỏ, bật cười ôm nàng vào lòng, "Chuyện này chính là bọn họ có lỗi, nàng không muốn để ý tới họ cũng là bình thường. Cho dù nàng muốn ta đoạn giao với hắn, ta vẫn không cảm thấy quá mức."
Lúc này Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thở phào. Tuy nàng đang thẳng lưng ứng phó với chuyện này nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nơi đây dù sao cũng là thời đại "Coi chồng là trời", Lục Trạm lại là người trọng tình nghĩa, bất luận thế nào, hôm nay nàng phản ứng như vậy cũng coi như bác bỏ mặt mũi ông chồng.
"Là em kích động nhất thời nên nói không lựa lời." Lúc này vành mắt Minh Cẩm có chút cay cay, dựa sát vào vòm ngực Lục Trạm lẩm bẩm thú nhận, "Em thật sự sợ hãi."
"Ta ở ngay đây mà," Lục Trạm nhẹ nhàng vỗ lưng Minh Cẩm, "Sẽ không có việc gì đâu"
"Tiểu Văn đẩy tới đẩy lui một hồi rốt cuộc vẫn không ra ngoài kết hôn." Minh Cẩm cắn môi, "Thật ra em không sao, nhưng bé con sắp sửa chào đời. Năm đó nó có thể vầy vò Diệp Tử và Tiểu Nguyên, càng có thể tiếp tục vầy vò bé con như vậy. . ."
"Sẽ không," Lục Trạm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi run rẩy của Minh Cẩm, "Ta không cho phép nó tiếp cận."
"Nhưng Sở Hoài Uyên là huynh đệ của chàng," Minh Cẩm nghẹn ngào chỉ ra, "Anh ta lại quá khoan dung với Tiểu Văn. Hiện giờ Tiểu Văn què chân, chàng xem anh ta coi Tiểu Văn thật giống như một cô gái vô cùng lương thiện. Chẳng lẽ em nên mang ơn đội nghĩa, đa tạ nó hoàn toàn tỉnh ngộ? Nếu nó thật sự vào nhà hạ tay tàn nhẫn, ai có thể lãnh trách nhiệm? Lần trước Xuân Sinh chết, Tiểu Văn coi như không có chuyện gì, lần này nếu em mất mạng. . ."
"Đừng nói bậy!" Lục Trạm nghiêm mặt, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cúi đầu lấp kín môi Minh Cẩm.
Minh Cẩm vừa bị Sở Hoài Uyên làm cho tâm tình hạ xuống, đang cần được an ủi như vậy, vòng tay ôm cổ Lục Trạm ngửa đầu nghênh đón môi chàng.
Môi lưỡi quấn quýt, tóc mai kề nhau.
Một hồi lâu, hai người mới chưa đã thèm tách ra, Lục Trạm nhảy xuống giường chạy ào ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn.
"Mặc vào áo choàng. . ." Minh Cẩm ở phía sau phí công hô một câu, tất cả bực bội và bất an rốt cuộc tan thành mây khói.
Lục Trạm có thể đứng về phía nàng thật là một kinh hỉ thật lớn, nói cách khác, đây chứng tỏ nàng và bé con quan trọng hơn các huynh đệ của chàng?
Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của chính mình. Chuyện này vốn dĩ bên phía Tiểu Văn đuối lý, còn mất đi một mạng người, vì vậy Lục Trạm mới có thể kiên định đứng về phía nàng. Nếu tương lai xảy ra chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, chưa chắc chàng ta có thể kiên quyết giống hôm nay.
Lục Trạm rất nhanh đã quay lại, cởi áo ngoài rồi xoa tay vào nhau cho ấm lên mới bò vào giường, lại kéo Minh Cẩm ôm vào lòng.
"Nàng đừng suy nghĩ miên man," Lục Trạm hít vào hương thơm cơ thể của thê tử, "Cho dù nàng không nói, ta cũng sẽ nhờ người hỗ trợ nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia khi ta không ở đó. Sai lầm của Xuân Sinh tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai."
"Ừ." Minh Cẩm thở dài, vùi mặt vào ngực chồng.
"Cho nên đừng nghĩ ngợi nhiều quá," Lục Trạm vuốt ve mặt Minh Cẩm nhưng không dám đụng vào nơi khác, "Tập trung chăm sóc bản thân cho tốt."
"Hôm nay xem như em trở mặt với bọn họ," Giọng Minh Cẩm thực nhẹ nhưng không có bao nhiêu hối hận, "Tương lai chúng ta dọn đến Đông Viên, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"
"Sẽ không." Lục Trạm vừa cười vừa trấn an, "Lần trước chuyện của Xuân Sinh, Hoài Uyên đã chọc cho rất nhiều người không thoải mái, dĩ nhiên sẽ có người hỗ trợ chăm sóc. Huống chi, nhà ta cách Sở gia khá xa, không đến mức mỗi ngày gặp mặt."
"Ừ." Cuối cùng Minh Cẩm có chút an tâm, lại có chút ngượng ngùng, "Hôm nay em làm chàng mất mặt, chàng không tức giận chứ?"
"Sẽ không." Lục Trạm lắc đầu, "Nàng là mẹ lo lắng cho con trai, chẳng lẽ người làm cha này có trái tim sắt đá? Kỳ trước suýt nữa Tiểu Văn đã gây thương tổn cho nàng, ta không đụng tới nó là đã bận tâm đến tình cảm huynh đệ. Nhưng nếu hắn không biết quý trọng phần tình cảm này, tương lai vẫn dung túng Tiểu Văn lại gây ra chuyện côn trùng thiêu thân gì đó. . ." Lục Trạm còn chưa nói xong nhưng giọng điệu lạnh băng khiến Minh Cẩm phải rùng mình.
Minh Cẩm giơ tay ôm eo Lục Trạm, cúi đầu lẩm bẩm: "Em cứ tưởng chàng là loại người coi huynh đệ cao hơn hết thảy."
"Lúc trước thì có lẽ là vậy." Lục Trạm trầm giọng nói, "Nhưng hiện tại ta có nàng, còn có bé con, không có khả năng chỉ lo cho bọn họ."
Minh Cẩm ngẫm nghĩ, kiềm chế bản thân không hỏi ra vấn đề ngu xuẩn mình quan trọng hay huynh đệ quan trọng hơn, chỉ mỉm cười nói: "Nếu Sở Hoài Uyên quan tâm đến tình cảm huynh đệ với chàng, dĩ nhiên em cũng sẽ biết điều; nhưng nếu anh ta không màng, em đây cũng sẽ không cần một hai phải củng cố tình cảm giữa chàng và anh ta."
"Đương nhiên." Lục Trạm gật gật đầu, cách nói này thật công bằng, hắn không cảm thấy Minh Cẩm có nghĩa vụ phải vì hắn mà nhân nhượng vô điều kiện với huynh đệ của mình.
Hai người nói chuyện thêm một lát, đến khi Diệp Tử lại đây thì Lục Trạm mới ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.