Chương 108: Đại sự
Bỉnh Chúc Du Tất Viên
21/05/2023
Thư nhà của Minh Lan nhân tiện nhắc đến một chuyện khác, tuy không liên quan đến Phó gia nhưng vẫn khiến Minh Lan vô cùng hứng thú viết đặc kín vài trang, bởi vậy việc vặt trong nhà bị lược bớt không đề cập tới.
Quân Nghiên yên lặng mấy tháng rốt cuộc làm ra một đại sự khó lường.
Cái lạnh đầu đông không dập tắt được tình yêu thơ ca của các thanh niên văn nhân, họ lại tổ chức một hội thơ cách đây không lâu. Ở đó, Quân Nghiên công nhiên tung ra luận điệu nam nữ bình đẳng, còn khiêu khích mấy công tử thế gia xưa nay nghiêm túc cẩn thận, đơn thương độc mã tranh luận sôi nổi với các thư sinh suốt mười lăm phút. Thời gian tranh luận cũng không quá dài chẳng phải vì các thiếu gia bị Quân Nghiên thuyết phục, ngược lại là do Quân Nghiên nói sai câu gì đó khiến người ta nắm ngay chỗ hiểm chế giễu, cuối cùng cô ả tức tối phất tay áo bỏ đi.
Gây họa chính là câu "Quân tử xa nhà bếp", cũng không biết ai tung ra bị Quân Nghiên căm giận phản bác, sau đó bắt đầu cãi nhau.
"Quân tử xa nhà bếp là cái gì?" Lục Trạm gác cằm trên vai Minh Cẩm, cùng nhau đọc thư.
"Quân tử nhân ái, không đành lòng chứng kiến sát sinh, tuy bình thường vẫn ăn thịt cá nhưng lại muốn tránh xa nhà bếp để không nhìn thấy vật chết." Minh Cẩm bĩu môi.
Giọng điệu Minh Lan vô cùng vui sướng khi người gặp họa kể lại lúc đó Quân Nghiên nói về vấn đề nam nữ bình đẳng như thế nào, đàn ông cũng nên xuống bếp nấu cơm, vân vân. . .
Ngay cả một cô gái không chăm chỉ học tập như Minh Lan cũng có thể lập tức hiểu ra lời ngụy biện rõ ràng của Quân Nghiên, những thanh niên tự xưng là tài tử tài nữ trong hội thơ làm sao có thể nghe không hiểu?
Minh Lan không đích thân tới hiện trường nhưng vẫn có thể thuật lại từng câu tranh luận của Quân Nghiên với những người kia, có thể thấy rằng ai đó đã cố tình truyền ra. Đám thanh niên thiếu nữ bình thường thanh cao kiêu ngạo sớm không chấp nhận thái độ cao cao tại thượng của Quân Nghiên chỉ vì dựa vào một hai bài thơ hay, hiện giờ càng thêm hùa nhau ra sức "đánh chó rơi xuống nước", thậm chí còn tỏ vẻ hoài nghi mấy bài thơ trước đó Quân Nghiên dùng để thành danh rốt cuộc có phải do chính cô ả sáng tác hay không?
Trong hội thơ lần trước, Quân Nghiên đã đắc tội một nhân vật chóp bu ghê gớm là Tự Phong.
Trong hội thơ lần này, cô ả bị bêu xấu trước mặt một đám con nít còn chưa hiểu chuyện, bị tụi nhóc mà cô ả vốn coi thường cười nhạo, Quân Nghiên thẹn quá thành giận phất tay áo bỏ đi.
Gã đàn ông vẫn luôn ở phía sau Quân Nghiên tự cho là người thủ hộ, lần này không hề ra mặt.
Minh Cẩm thậm chí còn mơ hồ cảm thấy gã đàn ông kia cố ý khiến Quân Nghiên xấu mặt.
Thời đại này không quá hà khắc với phụ nữ, tài nữ tự lập hội cũng không hiếm, nhưng phần lớn họ không đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, hoặc thậm chí vì tránh dùng lời lẽ không đủ đàng hoàng nên chỉ trích dẫn thơ văn. Hơn nữa loại thi xã này thông thường chỉ có mấy cô gái quen biết nhau tham gia, không hề dính tới các thiếu niên.
Khi Quân Nghiên mới xuyên tới nghe nói có thi xã bèn tự cho rằng có thể nhờ đó mà nổi danh như cồn, không ngờ chính mình đã sớm phá vỡ quy tắc của trò chơi.
Ở thời đại này, lôi vấn đề nam nữ ra thảo luận là một điều tối kỵ, thế mà Quân Nghiên cứ há mồm là nêu lên nam nữ bình đẳng, thậm chí còn cãi cọ với nam tử. Dĩ nhiên mọi người cho rằng cô ả không tôn trọng lễ giáo, đây không còn là một sự vi phạm thông thường nữa mà gần như có thể dùng từ "điên cuồng" để hình dung.
Thế vẫn còn chưa hết, điểm chết người chính là trên đường Quân Nghiên về nhà lại chọc vào một chuyện lớn khiến thanh danh bị hủy hoại hoàn toàn.
Thể theo khuôn sáo cũ dường như không bao giờ lỗi mốt, khi xe ngựa của Quân Nghiên đi ngang qua một tửu lầu lại gặp một vở kinh điển.
Lần này là vở "Du côn lưu manh đùa giỡn cô gái hát rong trong tửu lầu". Nghe nói gã du côn kia không phải lần đầu tiên tới đó, cô gái hát rong cũng không phải lần đầu tiên bị đùa giỡn, đơn giản vì hôm nay đúng dịp có một thiếu niên anh tuấn bên cạnh chứng kiến, cô gái kia không biết động tâm tư gì tức khắc khóc lóc vô cùng thảm thương, bị Quân Nghiên không rõ nội tình bắt gặp.
Thái độ của người qua đường xem náo nhiệt và khách uống rượu vội vàng rời đi hoàn toàn chọc giận Quân Nghiên vốn đã bắt đầu oán hận thế giới này, cô ả lập tức ra lệnh cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống xe vọt tới trước mặt tên du côn kia.
Lần này hại Quân Nghiên lại là chiêu quăng người qua vai mà cô ả sử dụng rất thành thạo.
Muốn hoàn thành một cú quăng người qua vai, đầu tiên là phải tiếp xúc thân thể với kẻ bị quăng ngã, nếu không phải hiểu rõ Quân Nghiên dự định làm gì, thật sự trông như cô ả đang nhào vào trong lòng gã kia.
Quân Nghiên đã quăng ngã bà tử trong phủ, quăng ngã Minh Lan, tất cả đều là phụ nữ. Tuy mọi người cảm thấy cô ả thô lỗ đáng ghét, nhưng sự trong trắng của cô ả không gặp vấn đề gì. Khổ nỗi khi Quân Nghiên đối mặt với một gã du côn vô lại, một tên đàn ông thành niên đáng khinh, cô ả còn chui đầu vào lòng đối phương, ôm lấy cánh tay gã vật ngã xuống đất.
Gã du côn kia cũng không thuộc loại ăn chay, thuận thế ôm lấy Quân Nghiên cùng ngã, hai người ôm nhau lăn một đường phải hơn cả trượng.
Lúc này quả thật không cần Minh Lan đi thám thính tin đồn, dư luận giống như trận hồng thủy mãnh liệt không thể áp chế, thực mau phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều truyền ra hôm đó Quân Nghiên nói câu gì, làm chuyện gì. Cho dù Minh Lan không đi nghe ngóng, mấy bà thím nhà bên suốt ngày bàn luận say sưa, phiên bản không ngừng đổi mới, chuyện xấu của Quân Nghiên không ngừng bị vạch trần.
Trong một đêm kinh thành sôi trào.
Triệu cô nương không học vấn không nghề nghiệp, ăn cắp thơ người khác để làm bề mặt cho mình. Màn kịch đột nhiên xuất hiện mấy tiểu nhân vật không biết tên, nói là nữ nhi nhà mình tài hoa hơn người, tiện tay sáng tác vài bài thơ bị Triệu Quân Nghiên lấy cớ thành lập thi xã chiếm làm của riêng, bởi vì sợ thế lực của Triệu gia nên không dám đòi lại đành phải nén giận, bài thơ XXX kia là tác phẩm của nữ nhi nhà mình.
Khi Triệu cô nương tham gia thi xã thường xuyên dương dương tự đắc với mấy bài thơ sao chép, coi thường các cô nương cùng tuổi trong kinh thành, tuôn ra toàn những lời thô bỉ, hồ ngôn loạn ngữ.
Triệu cô nương thường xuyên xuất đầu lộ diện lui tới quán trà tửu lầu, hiếm khi lảng tránh đụng chạm với nam tử, ngược lại vui cười chơi đùa chung với họ, từng tiếp xúc với vài tên tài tử phong lưu trong kinh, thậm chí còn sáng tác không ít ca khúc dâm từ, hiện giờ được truyền bá rộng khắp trong thanh lâu vũ phường.
Triệu cô nương không biết liêm sỉ, ở trước tửu lầu nhào vào trong lòng một gã du côn vô lại, còn ở bên đường la lối khóc lóc đánh người, ôm gã du côn vô lại kia lăn thành một nùi. . .
Chỉ trong thời gian ngắn, tên tuổi của Triệu Quân Nghiên truyền khắp kinh thành không người không biết không người không hiểu, là vai chính để đám đàn ông đàm tiếu, càng là cấm kỵ của các cô nương. Quả thật là trong vòng danh môn đại tộc chưa bao giờ có một cô nương như vậy, không khác gì gái bán hoa.
2
Cuối dòng Minh Lan có chút tiếc nuối, sự tình náo động như vậy khiến tâm tư báo thù của em gái nàng phai nhạt rất nhiều, đơn giản là vì thật sự không đáng giá. Chẳng qua Minh Lan nghĩ đến Minh Cẩm còn chưa biết nên viết thư nói cho Minh Cẩm một tiếng, để cho nàng không cần thù hận gì cô ả kia.
Đối mặt với một kẻ địch đáng ghét thì còn có thể nghĩ đến ghi hận trả thù, nhưng đối mặt với một kẻ điên rõ ràng thì phải ra tay thế nào? Chẳng lẽ muốn tự hạ thấp danh giá bắt chước giống ả ta hay sao?
Cho dù không có bà cụ Phó lên tiếng thì trong Phó gia cũng không còn nhắc tới cái tên kia. Khi Minh Thụy nghe tin này vẻ mặt cũng đạm nhiên, chỉ nói một câu: "Lần này Tri Hiên bị ả ta hại chết rồi."
Tai nạn Minh Thụy gặp phải hóa ra lại cứu toàn bộ Phó gia khỏi một tai họa lớn hơn, coi như là "Tái ông mất ngựa". Già trẻ Phó gia không khỏi thầm thấy may mắn vì nhà mình đã sớm rời khỏi Triệu gia do tai nạn của Minh Thụy, thậm chí còn đoạn tuyệt qua lại với Triệu gia. Hiện giờ cha Phó đã nhậm chức, tuy chỉ là một chức quan hạt mè đậu xanh ở kinh thành nhưng cũng coi như nể thể diện của dòng dõi thư hương nên sẽ không có ai đàm tiếu.
Minh Cẩm rất hài lòng đối với kết quả này, hồi âm bảo Minh Lan không cần để ý tới mấy chuyện linh tinh đó, chuyên tâm giúp đỡ Tề thị, chăm sóc cha Phó và bà nội.
Minh Lan và Minh Thụy dành rất nhiều tâm huyết cho đứa con sắp chào đời của Minh Cẩm, lại gởi tới đủ loại đồ chơi, còn có bỉm tã bằng vải mềm do Tề thị chuẩn bị cho Minh Cẩm cùng một ít đồ dùng cho trẻ sơ sinh, lần này không hề nhắc đến tin tức của Quân Nghiên.
Tin tức trong thôn hay lạc hậu, thông thường sau mười ngày mới nghe được tiếng gió trong kinh truyền tới. Những tin đồn luôn được lan tỏa từ đám bà thím yêu thích thị phi, khi bàn luận loại chuyện này luôn vô cùng hưng phấn và khắc nghiệt, sau khi thêm mắm thêm muối thì tin tức truyền khắp thôn càng khó nghe hơn, thậm chí bắt đầu nói thành đủ loại chuyện hài thô tục, cho dù là thôn phụ bình thường cũng không dám đề cập đến mấy lời đồn đãi như vậy, chỉ có đám đàn bà thô bỉ đáng ghét nhất mới có thể cười mờ ám rồi trêu ghẹo nhau.
Buổi sáng sau khi Lục Đại tẩu trở về, Minh Cẩm ngồi thêu thùa may vá với Lục lão nương và nữ quyến trong nhà. Hai đứa nhỏ chạy chơi xung quanh, dù té ngã Lục Đại tẩu cũng không để ý, có thể cũng vì không bị nuông chiều nên mới chắc nịch, tự mình lảo đảo lắc lư bò dậy rồi tiếp tục cười khúc khích chơi đùa, lăn lộn đến mức cả người dơ hề hề bèn chạy lại tìm Minh Cẩm lau mặt.
Mấy ngày nay Lục Đại tẩu không ở nhà, Diệp Tử phải giúp Lục lão nương làm việc, Minh Cẩm bèn trông chừng hai đứa bé. Nàng không phải vua của con nít, không có hứng thú với mấy nhóc tì lấm lem như cục than, ngay từ đầu thật đúng là khó qua nổi.
Rốt cuộc là nhờ Lục Trạm tìm đủ loại mứt kẹo cho nàng khai vị, anh chàng thô kệch chưa bao giờ ăn vặt, dĩ nhiên không biết mua bao nhiêu cân lượng, cứ thế mà mua dựa theo lượng cơm của chàng ta, mứt quả chia cho Diệp Tử một nửa mà vẫn chất đầy hơn nửa ngăn tủ. Thế là những thứ bánh mứt kẹo quá ngọt đều bị Minh Cẩm phân phát cho hai đứa bé, sau mười ngày đã thiết lập được tình hữu nghị giai cấp, mỗi lần khóc náo loạn đều tìm Minh Cẩm lấy kẹo ăn, hiện giờ mẹ ruột trở về ngược lại không thèm bám nữa.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Đại tẩu cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, thế nhưng nàng vẫn móc khăn lau mặt cho hai đứa nhỏ, vuốt phẳng quần áo cho hai bé, phủi phủi bụi đất rồi nhét vào miệng mỗi bé một viên kẹo.
Lục lão nương thấy mặt Lục Đại tẩu đã tái rồi, bảo hai đứa nhỏ: "Đi ra ngoài chơi."
Bọn nhỏ vẫn thực kính sợ bà nội, cũng không muốn ở trong phòng nhìn mẹ đen mặt, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Thật là," Lục Đại tẩu ngượng ngùng than, "Có sữa thì thành mẹ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ," Lục lão nương hừ một tiếng, "Ai thản nhiên ném bọn nhỏ đùng đùng chạy về nhà mẹ đẻ! Minh Cẩm mang thai mà phải giúp ngươi trông con, ngươi còn than vãn gì nữa."
Lục lão nương vẫn còn oán trách Lục Đại tẩu, nói đi là đi chồng con đều không màng, hiện giờ trở về giống như không xảy ra chuyện gì, chẳng thèm nói câu xin lỗi. Lục lão nương giúp chị ta lo liệu việc nhà, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nhận được, vẻ mặt không đẹp chút nào.
Lục Đại tẩu nhìn Minh Cẩm và Diệp Tử bên cạnh, cảm thấy chính mình yếu thế nên chẳng biện giải, cúi đầu mân mê ngón tay không nói lời nào.
Minh Cẩm thấy bầu không khí khó xử nên chọn vài câu nói đùa, thuận tiện đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tử. Diệp Tử biết Minh Cẩm đang nghĩ gì nên hùa theo kẻ xướng người hoạ, rốt cuộc làm Lục lão nương nở nụ cười.
Lục Đại tẩu nhẹ nhàng thở phào, cũng cười góp chuyện, bầu không khí mới tốt hơn.
Lục lão nương vốn cũng không muốn làm con dâu cả mất thể diện trước mặt con dâu thứ, thấy hai người đều thức thời bèn dựa bậc thang leo xuống, sửa miệng nói sang đề tài khác.
Lục Đại tẩu nói chuyện đều là những vụ liên quan đến các gia đình trong thôn, chủ đề nhanh chóng được kéo đến con bò ở thôn Đông và con lợn ở thôn Tây, hoặc là nhà ai cưới vợ nhà ai sinh con.
Minh Cẩm không quen thuộc với người trong thôn, nàng chưa hiểu rõ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa Lục gia và những nhà khác nên không dám phát ngôn bừa bãi. Mỗi khi mấy người phụ nữ trong nhà nói đến đề tài này là Minh Cẩm không bao giờ chen miệng vào, nàng vốn không có hứng thú đối với những chuyện này, chỉ mỉm cười chuyên tâm thêu thùa may vá.
Trong thôn tổng cộng chỉ có mấy hộ, cuộc sống khá phẳng lặng, nhà ai có chuyện gì cũng không mới mẻ, nói trong chốc lát chẳng còn đề tài. Lục lão nương cúi đầu may vá quần áo cho hai cháu gái, tròng mắt Lục đại tẩu xoay chuyển vài vòng.
"Lần này về nhà mẹ đẻ con có nghe một sự kiện lớn trong kinh thành." Lục Đại tẩu thần bí nói với Lục lão nương.
Minh Cẩm liếc nhìn Lục Đại tẩu một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm áo bông nhỏ cho bé con sắp ra đời.
"Chuyện gì?" Lục lão nương có chút hoa mắt, may sai một đường phải tháo ra làm lại.
"Là chuyện về cô nương Triệu gia trong kinh thành đấy mà," Lục Đại tẩu khua môi múa mép cứ như chị ta là hàng xóm của Triệu gia, "Triệu Quân Nghiên kia chính là một cô nàng khó lường, ở kinh thành cặp kè không biết bao nhiêu đàn ông, thậm chí bên đường còn cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp. Cô nàng là một đại tiểu thư mà thật chẳng kén chọn, ngay cả hạng lưu manh vô lại đều có thể vào mắt," Lục Đại tẩu nói hăng say, bỗng nhiên nở một nụ cười mờ ám đáng khinh, "Không chừng bởi vì gã kia. . ."
"Đủ rồi." Lục lão nương nhíu mày cắt ngang lời Lục Đại tẩu.
"Dạ?" Lục Đại tẩu còn chưa đã thèm, không phản ứng kịp.
"Không được bàn luận ba cái chuyện lung tung rối loạn kia." Sắc mặt Lục lão nương không được tốt lắm, bà vụng trộm liếc Minh Cẩm một cái thăm dò, thấy nàng vẫn cúi đầu tay không ngừng may, không khỏi quay sang hung hăng trợn mắt lườm Lục Đại tẩu.
Con dâu mới vào cửa chưa được một năm, nếu nghe bà mẫu tẩu tử chỉ lo buôn mấy chuyện nhảm nhí này, còn có thể kính trọng bà mẫu vâng theo tẩu tử sao?
Lục lão nương vốn cảm thấy gia cảnh Minh Cẩm quá tốt, lại là tiểu thư khuê các kiều quý nên muốn mài giũa nàng. Tuy bà không được học hành càng không có xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân cũng đủ xuất sắc, chỉ dựa vào kinh nghiệm bản lĩnh đầy mình cũng đủ khiến Minh Cẩm chịu phục. Thế nhưng hôm nay con dâu cả lại lôi đề tài nhảm nhí ra buôn chuyện, vậy thì con dâu mới sẽ nghĩ thế nào về các phụ nữ Lục gia? Chưa kể đến miệng lưỡi bàn luận thị phi, ngay cả đề tài cũng chỉ là những lời đồn bậy bạ, Minh Cẩm xuất thân từ gia đình có học biết giữ lễ, nghe phụ nữ Lục gia buôn mấy chuyện này, cho dù không nói ra miệng nhưng trong lòng nhất định rất xem thường.
Chỉ tưởng tượng như vậy là Lục lão nương luôn vui tươi hớn hở cũng nhịn không được nổi giận.
"Mẹ làm sao vậy?" Lục Đại tẩu bất mãn bĩu môi la lên, dùng đầu vai huých Diệp Tử một cái.
Diệp Tử xoay người nhích ra xa, loại đề tài nhảm nhí này trước nay đều đám đàn bà không ra gì trong thôn mới có thể bàn luận, Diệp Tử cảm thấy rất mất mặt.
"Tuy Lục gia là người trong thôn nhưng không lan truyền mấy chuyện như vậy. Nếu ngươi tiếp tục nói thì đừng trách ta không khách khí!" Lục Lão Nương đen mặt bảo Lục Đại tẩu, giọng điệu tuy ôn tồn nhưng vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Lục Đại tẩu dường như thực uất ức, cãi lại, "Trong thôn nhà ai không nói mấy chuyện này."
"Nhà ai sẽ nói?!" Lục Lão Nương gần như phẫn nộ đến tột đỉnh.
"Cho dù ngoài mặt không nói nhưng khẳng định cũng nói ngầm trong nhà." Lục Đại tẩu bĩu môi hừ hừ.
"Đoán bậy." Sắc mặt Lục lão nương càng đen, "Ngươi thấy gia đình đàng hoàng nào sẽ nói mấy chuyện vậy không?!"
Diệp Tử nhìn Lục lão nương hoàn toàn nổi hỏa, hơi sợ hãi bèn giơ tay túm váy Đại tẩu giựt một cái ra hiệu không nên châm thêm dầu vào lửa. Ai ngờ quần áo của Lục Đại tẩu may không đủ chắc, Diệp Tử dùng sức hơi mạnh suýt nữa xé rách váy chị dâu.
Chợt nghe một tiếng roẹt, hình như chỗ nào đó bị đứt chỉ.
Minh Cẩm chứng kiến cảnh này không thể xoay người tránh né, cuống quít cúi thấp đầu nỗ lực làm ra vẻ nghiêm túc thêu thùa may vá.
"Chỉ là cưới về một con dâu có học," Lục Đại tẩu bị nghẹn hai lần, lại bị Diệp Tử túm kiểu vậy, không thể chịu được nặng nề hừ một tiếng, "Khiến cho người trong nhà cũng muốn học đòi cao quý."
Lục lão nương khó thở, túm lấy cây chổi đập cho Lục Đại tẩu một phát. Bình thường bà toàn làm việc nặng, sức lực dĩ nhiên không thiếu, một chổi đập xuống thanh âm cực lớn khiến Diệp Tử và Minh Cẩm bên cạnh cùng giật nảy mình.
Diệp Tử và Minh Cẩm liếc nhau, cuống quít giữ chặt Lục lão nương vẫn còn muốn đập xuống.
Một người khuyên "Hãy hạ hỏa", một người khuyên "Đừng tức giận hại sức khỏe".
Lục Đại tẩu gả lại đây ngần ấy năm còn chưa từng bị mẹ chồng trách phạt, đã vậy còn xảy ra ngay trước mặt Minh Cẩm là cô em dâu mà chị ta không ưa, tức khắc xù lông, đặt mông ngồi phịch xuống đất kêu cha gọi mẹ, còn đập tay xuống sàn nhà kêu răng rắc.
Lục lão nương kéo Minh Cẩm ra khỏi phạm vi công kích của Lục Đại tẩu, ra lệnh cho Diệp Tử: "Đưa Nhị tẩu ngươi về phòng."
Lục lão tồn một bụng hỏa khí, lúc này nhất định phải giáo huấn con dâu cả nhưng không muốn làm trước mặt con dâu thứ. Dù gì cũng là Đại tẩu, tương lai vẫn phải để nó giữ thể diện trước mặt Minh Cẩm, vì thế bảo Diệp Tử đem nàng đi.
Diệp Tử vốn không hài lòng khi nhìn Lục Đại tẩu suốt ngày ăn hiếp Lục Đại ca, hiện giờ thấy Lục lão nương nổi hỏa cũng không muốn khuyên, thật cẩn thận đỡ Minh Cẩm ra khỏi phòng.
Minh Cẩm đương nhiên biết nghe lời phải, lúc này nếu nàng lên tiếng chính là đắc tội cả hai bên, vẫn nên rời xa chiến trường tương đối tốt hơn.
Lục lão nương đợi hai người vừa ra cửa lập tức giơ chân đá Lục Đại tẩu đang ngồi bệt dưới đất kêu la, mắng xối xả: "Trước nay không chấp nhất ngươi là vì thương hai đứa nhỏ, ngươi là mẹ của hai đứa con gái, nói như vậy làm như vậy không sợ tương lai con gái cũng giống ngươi sao?"
Lục Đại tẩu lập tức gào to hơn, kêu trời trách đất muốn chết muốn sống.
Lục lão nương tức giận mắng: "Chiêu này để đối phó với thằng chồng của ngươi, bà già này không ảnh hưởng đâu, muốn chết thì chết mau đi!"
Minh Cẩm và Diệp Tử ở phòng ngoài nghe vài tiếng la mắng tức giận, sau đó âm thanh trầm đục rất lớn, không biết đập vào cái gì mà một tiếng cuối cùng nghe hơi giòn, Minh Cẩm rõ ràng cảm giác được đó là cây chổi bị đánh gãy mới có thể phát ra tiếng như vậy, không khỏi bủn rủn chân tay.
Trong phòng yên tĩnh như không có người, thỉnh thoảng có tiếng nức nở trầm thấp.
Diệp Tử run sợ nói với Minh Cẩm: "Đã bao nhiêu năm mẹ chưa từng phát giận như vậy."
Minh Cẩm nghĩ tới sức lực của Lục lão nương có thể nhấc lên con heo, mồ hôi lạnh cũng túa ra, run rẩy nói: "Chúng ta mau về phòng đi."
Hai người vừa quay lại thì thấy hai gương mặt nhỏ đang mếu máo chực khóc đáng thương vô cùng nhìn hai người họ, trong mắt đều là lo sợ nghi hoặc bất an.
"Lại đây nào," Minh Cẩm giơ tay kéo bé lớn, "Đi cùng thím ăn mứt quả nhé! Hôm qua thúc thúc mua mấy loại mứt mới, thím còn chưa thử xem có ăn ngon hay không."
"Nhưng. . ." Bé lớn không dễ bị dụ, vẫn hoảng loạn nhìn về hướng buồng trong.
"Đi thôi." Diệp Tử bế lên bé nhỏ, cười hì hì nói, "Nếu cháu không đi, cô cô và muội muội sẽ ăn hết mứt hoa quả, không chừa phần cho cháu đâu."
Con nít thật sự dễ bị lừa, lập tức dời lực chú ý: "Cháu muốn đi đến phòng của thím!"
Minh Cẩm cười thầm, nắm tay con bé dẫn về phòng mình.
Quân Nghiên yên lặng mấy tháng rốt cuộc làm ra một đại sự khó lường.
Cái lạnh đầu đông không dập tắt được tình yêu thơ ca của các thanh niên văn nhân, họ lại tổ chức một hội thơ cách đây không lâu. Ở đó, Quân Nghiên công nhiên tung ra luận điệu nam nữ bình đẳng, còn khiêu khích mấy công tử thế gia xưa nay nghiêm túc cẩn thận, đơn thương độc mã tranh luận sôi nổi với các thư sinh suốt mười lăm phút. Thời gian tranh luận cũng không quá dài chẳng phải vì các thiếu gia bị Quân Nghiên thuyết phục, ngược lại là do Quân Nghiên nói sai câu gì đó khiến người ta nắm ngay chỗ hiểm chế giễu, cuối cùng cô ả tức tối phất tay áo bỏ đi.
Gây họa chính là câu "Quân tử xa nhà bếp", cũng không biết ai tung ra bị Quân Nghiên căm giận phản bác, sau đó bắt đầu cãi nhau.
"Quân tử xa nhà bếp là cái gì?" Lục Trạm gác cằm trên vai Minh Cẩm, cùng nhau đọc thư.
"Quân tử nhân ái, không đành lòng chứng kiến sát sinh, tuy bình thường vẫn ăn thịt cá nhưng lại muốn tránh xa nhà bếp để không nhìn thấy vật chết." Minh Cẩm bĩu môi.
Giọng điệu Minh Lan vô cùng vui sướng khi người gặp họa kể lại lúc đó Quân Nghiên nói về vấn đề nam nữ bình đẳng như thế nào, đàn ông cũng nên xuống bếp nấu cơm, vân vân. . .
Ngay cả một cô gái không chăm chỉ học tập như Minh Lan cũng có thể lập tức hiểu ra lời ngụy biện rõ ràng của Quân Nghiên, những thanh niên tự xưng là tài tử tài nữ trong hội thơ làm sao có thể nghe không hiểu?
Minh Lan không đích thân tới hiện trường nhưng vẫn có thể thuật lại từng câu tranh luận của Quân Nghiên với những người kia, có thể thấy rằng ai đó đã cố tình truyền ra. Đám thanh niên thiếu nữ bình thường thanh cao kiêu ngạo sớm không chấp nhận thái độ cao cao tại thượng của Quân Nghiên chỉ vì dựa vào một hai bài thơ hay, hiện giờ càng thêm hùa nhau ra sức "đánh chó rơi xuống nước", thậm chí còn tỏ vẻ hoài nghi mấy bài thơ trước đó Quân Nghiên dùng để thành danh rốt cuộc có phải do chính cô ả sáng tác hay không?
Trong hội thơ lần trước, Quân Nghiên đã đắc tội một nhân vật chóp bu ghê gớm là Tự Phong.
Trong hội thơ lần này, cô ả bị bêu xấu trước mặt một đám con nít còn chưa hiểu chuyện, bị tụi nhóc mà cô ả vốn coi thường cười nhạo, Quân Nghiên thẹn quá thành giận phất tay áo bỏ đi.
Gã đàn ông vẫn luôn ở phía sau Quân Nghiên tự cho là người thủ hộ, lần này không hề ra mặt.
Minh Cẩm thậm chí còn mơ hồ cảm thấy gã đàn ông kia cố ý khiến Quân Nghiên xấu mặt.
Thời đại này không quá hà khắc với phụ nữ, tài nữ tự lập hội cũng không hiếm, nhưng phần lớn họ không đàm luận phong hoa tuyết nguyệt, hoặc thậm chí vì tránh dùng lời lẽ không đủ đàng hoàng nên chỉ trích dẫn thơ văn. Hơn nữa loại thi xã này thông thường chỉ có mấy cô gái quen biết nhau tham gia, không hề dính tới các thiếu niên.
Khi Quân Nghiên mới xuyên tới nghe nói có thi xã bèn tự cho rằng có thể nhờ đó mà nổi danh như cồn, không ngờ chính mình đã sớm phá vỡ quy tắc của trò chơi.
Ở thời đại này, lôi vấn đề nam nữ ra thảo luận là một điều tối kỵ, thế mà Quân Nghiên cứ há mồm là nêu lên nam nữ bình đẳng, thậm chí còn cãi cọ với nam tử. Dĩ nhiên mọi người cho rằng cô ả không tôn trọng lễ giáo, đây không còn là một sự vi phạm thông thường nữa mà gần như có thể dùng từ "điên cuồng" để hình dung.
Thế vẫn còn chưa hết, điểm chết người chính là trên đường Quân Nghiên về nhà lại chọc vào một chuyện lớn khiến thanh danh bị hủy hoại hoàn toàn.
Thể theo khuôn sáo cũ dường như không bao giờ lỗi mốt, khi xe ngựa của Quân Nghiên đi ngang qua một tửu lầu lại gặp một vở kinh điển.
Lần này là vở "Du côn lưu manh đùa giỡn cô gái hát rong trong tửu lầu". Nghe nói gã du côn kia không phải lần đầu tiên tới đó, cô gái hát rong cũng không phải lần đầu tiên bị đùa giỡn, đơn giản vì hôm nay đúng dịp có một thiếu niên anh tuấn bên cạnh chứng kiến, cô gái kia không biết động tâm tư gì tức khắc khóc lóc vô cùng thảm thương, bị Quân Nghiên không rõ nội tình bắt gặp.
Thái độ của người qua đường xem náo nhiệt và khách uống rượu vội vàng rời đi hoàn toàn chọc giận Quân Nghiên vốn đã bắt đầu oán hận thế giới này, cô ả lập tức ra lệnh cho xe ngựa dừng lại, nhảy xuống xe vọt tới trước mặt tên du côn kia.
Lần này hại Quân Nghiên lại là chiêu quăng người qua vai mà cô ả sử dụng rất thành thạo.
Muốn hoàn thành một cú quăng người qua vai, đầu tiên là phải tiếp xúc thân thể với kẻ bị quăng ngã, nếu không phải hiểu rõ Quân Nghiên dự định làm gì, thật sự trông như cô ả đang nhào vào trong lòng gã kia.
Quân Nghiên đã quăng ngã bà tử trong phủ, quăng ngã Minh Lan, tất cả đều là phụ nữ. Tuy mọi người cảm thấy cô ả thô lỗ đáng ghét, nhưng sự trong trắng của cô ả không gặp vấn đề gì. Khổ nỗi khi Quân Nghiên đối mặt với một gã du côn vô lại, một tên đàn ông thành niên đáng khinh, cô ả còn chui đầu vào lòng đối phương, ôm lấy cánh tay gã vật ngã xuống đất.
Gã du côn kia cũng không thuộc loại ăn chay, thuận thế ôm lấy Quân Nghiên cùng ngã, hai người ôm nhau lăn một đường phải hơn cả trượng.
Lúc này quả thật không cần Minh Lan đi thám thính tin đồn, dư luận giống như trận hồng thủy mãnh liệt không thể áp chế, thực mau phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều truyền ra hôm đó Quân Nghiên nói câu gì, làm chuyện gì. Cho dù Minh Lan không đi nghe ngóng, mấy bà thím nhà bên suốt ngày bàn luận say sưa, phiên bản không ngừng đổi mới, chuyện xấu của Quân Nghiên không ngừng bị vạch trần.
Trong một đêm kinh thành sôi trào.
Triệu cô nương không học vấn không nghề nghiệp, ăn cắp thơ người khác để làm bề mặt cho mình. Màn kịch đột nhiên xuất hiện mấy tiểu nhân vật không biết tên, nói là nữ nhi nhà mình tài hoa hơn người, tiện tay sáng tác vài bài thơ bị Triệu Quân Nghiên lấy cớ thành lập thi xã chiếm làm của riêng, bởi vì sợ thế lực của Triệu gia nên không dám đòi lại đành phải nén giận, bài thơ XXX kia là tác phẩm của nữ nhi nhà mình.
Khi Triệu cô nương tham gia thi xã thường xuyên dương dương tự đắc với mấy bài thơ sao chép, coi thường các cô nương cùng tuổi trong kinh thành, tuôn ra toàn những lời thô bỉ, hồ ngôn loạn ngữ.
Triệu cô nương thường xuyên xuất đầu lộ diện lui tới quán trà tửu lầu, hiếm khi lảng tránh đụng chạm với nam tử, ngược lại vui cười chơi đùa chung với họ, từng tiếp xúc với vài tên tài tử phong lưu trong kinh, thậm chí còn sáng tác không ít ca khúc dâm từ, hiện giờ được truyền bá rộng khắp trong thanh lâu vũ phường.
Triệu cô nương không biết liêm sỉ, ở trước tửu lầu nhào vào trong lòng một gã du côn vô lại, còn ở bên đường la lối khóc lóc đánh người, ôm gã du côn vô lại kia lăn thành một nùi. . .
Chỉ trong thời gian ngắn, tên tuổi của Triệu Quân Nghiên truyền khắp kinh thành không người không biết không người không hiểu, là vai chính để đám đàn ông đàm tiếu, càng là cấm kỵ của các cô nương. Quả thật là trong vòng danh môn đại tộc chưa bao giờ có một cô nương như vậy, không khác gì gái bán hoa.
2
Cuối dòng Minh Lan có chút tiếc nuối, sự tình náo động như vậy khiến tâm tư báo thù của em gái nàng phai nhạt rất nhiều, đơn giản là vì thật sự không đáng giá. Chẳng qua Minh Lan nghĩ đến Minh Cẩm còn chưa biết nên viết thư nói cho Minh Cẩm một tiếng, để cho nàng không cần thù hận gì cô ả kia.
Đối mặt với một kẻ địch đáng ghét thì còn có thể nghĩ đến ghi hận trả thù, nhưng đối mặt với một kẻ điên rõ ràng thì phải ra tay thế nào? Chẳng lẽ muốn tự hạ thấp danh giá bắt chước giống ả ta hay sao?
Cho dù không có bà cụ Phó lên tiếng thì trong Phó gia cũng không còn nhắc tới cái tên kia. Khi Minh Thụy nghe tin này vẻ mặt cũng đạm nhiên, chỉ nói một câu: "Lần này Tri Hiên bị ả ta hại chết rồi."
Tai nạn Minh Thụy gặp phải hóa ra lại cứu toàn bộ Phó gia khỏi một tai họa lớn hơn, coi như là "Tái ông mất ngựa". Già trẻ Phó gia không khỏi thầm thấy may mắn vì nhà mình đã sớm rời khỏi Triệu gia do tai nạn của Minh Thụy, thậm chí còn đoạn tuyệt qua lại với Triệu gia. Hiện giờ cha Phó đã nhậm chức, tuy chỉ là một chức quan hạt mè đậu xanh ở kinh thành nhưng cũng coi như nể thể diện của dòng dõi thư hương nên sẽ không có ai đàm tiếu.
Minh Cẩm rất hài lòng đối với kết quả này, hồi âm bảo Minh Lan không cần để ý tới mấy chuyện linh tinh đó, chuyên tâm giúp đỡ Tề thị, chăm sóc cha Phó và bà nội.
Minh Lan và Minh Thụy dành rất nhiều tâm huyết cho đứa con sắp chào đời của Minh Cẩm, lại gởi tới đủ loại đồ chơi, còn có bỉm tã bằng vải mềm do Tề thị chuẩn bị cho Minh Cẩm cùng một ít đồ dùng cho trẻ sơ sinh, lần này không hề nhắc đến tin tức của Quân Nghiên.
Tin tức trong thôn hay lạc hậu, thông thường sau mười ngày mới nghe được tiếng gió trong kinh truyền tới. Những tin đồn luôn được lan tỏa từ đám bà thím yêu thích thị phi, khi bàn luận loại chuyện này luôn vô cùng hưng phấn và khắc nghiệt, sau khi thêm mắm thêm muối thì tin tức truyền khắp thôn càng khó nghe hơn, thậm chí bắt đầu nói thành đủ loại chuyện hài thô tục, cho dù là thôn phụ bình thường cũng không dám đề cập đến mấy lời đồn đãi như vậy, chỉ có đám đàn bà thô bỉ đáng ghét nhất mới có thể cười mờ ám rồi trêu ghẹo nhau.
Buổi sáng sau khi Lục Đại tẩu trở về, Minh Cẩm ngồi thêu thùa may vá với Lục lão nương và nữ quyến trong nhà. Hai đứa nhỏ chạy chơi xung quanh, dù té ngã Lục Đại tẩu cũng không để ý, có thể cũng vì không bị nuông chiều nên mới chắc nịch, tự mình lảo đảo lắc lư bò dậy rồi tiếp tục cười khúc khích chơi đùa, lăn lộn đến mức cả người dơ hề hề bèn chạy lại tìm Minh Cẩm lau mặt.
Mấy ngày nay Lục Đại tẩu không ở nhà, Diệp Tử phải giúp Lục lão nương làm việc, Minh Cẩm bèn trông chừng hai đứa bé. Nàng không phải vua của con nít, không có hứng thú với mấy nhóc tì lấm lem như cục than, ngay từ đầu thật đúng là khó qua nổi.
Rốt cuộc là nhờ Lục Trạm tìm đủ loại mứt kẹo cho nàng khai vị, anh chàng thô kệch chưa bao giờ ăn vặt, dĩ nhiên không biết mua bao nhiêu cân lượng, cứ thế mà mua dựa theo lượng cơm của chàng ta, mứt quả chia cho Diệp Tử một nửa mà vẫn chất đầy hơn nửa ngăn tủ. Thế là những thứ bánh mứt kẹo quá ngọt đều bị Minh Cẩm phân phát cho hai đứa bé, sau mười ngày đã thiết lập được tình hữu nghị giai cấp, mỗi lần khóc náo loạn đều tìm Minh Cẩm lấy kẹo ăn, hiện giờ mẹ ruột trở về ngược lại không thèm bám nữa.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Đại tẩu cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, thế nhưng nàng vẫn móc khăn lau mặt cho hai đứa nhỏ, vuốt phẳng quần áo cho hai bé, phủi phủi bụi đất rồi nhét vào miệng mỗi bé một viên kẹo.
Lục lão nương thấy mặt Lục Đại tẩu đã tái rồi, bảo hai đứa nhỏ: "Đi ra ngoài chơi."
Bọn nhỏ vẫn thực kính sợ bà nội, cũng không muốn ở trong phòng nhìn mẹ đen mặt, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Thật là," Lục Đại tẩu ngượng ngùng than, "Có sữa thì thành mẹ."
"Ngươi còn không biết xấu hổ," Lục lão nương hừ một tiếng, "Ai thản nhiên ném bọn nhỏ đùng đùng chạy về nhà mẹ đẻ! Minh Cẩm mang thai mà phải giúp ngươi trông con, ngươi còn than vãn gì nữa."
Lục lão nương vẫn còn oán trách Lục Đại tẩu, nói đi là đi chồng con đều không màng, hiện giờ trở về giống như không xảy ra chuyện gì, chẳng thèm nói câu xin lỗi. Lục lão nương giúp chị ta lo liệu việc nhà, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nhận được, vẻ mặt không đẹp chút nào.
Lục Đại tẩu nhìn Minh Cẩm và Diệp Tử bên cạnh, cảm thấy chính mình yếu thế nên chẳng biện giải, cúi đầu mân mê ngón tay không nói lời nào.
Minh Cẩm thấy bầu không khí khó xử nên chọn vài câu nói đùa, thuận tiện đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tử. Diệp Tử biết Minh Cẩm đang nghĩ gì nên hùa theo kẻ xướng người hoạ, rốt cuộc làm Lục lão nương nở nụ cười.
Lục Đại tẩu nhẹ nhàng thở phào, cũng cười góp chuyện, bầu không khí mới tốt hơn.
Lục lão nương vốn cũng không muốn làm con dâu cả mất thể diện trước mặt con dâu thứ, thấy hai người đều thức thời bèn dựa bậc thang leo xuống, sửa miệng nói sang đề tài khác.
Lục Đại tẩu nói chuyện đều là những vụ liên quan đến các gia đình trong thôn, chủ đề nhanh chóng được kéo đến con bò ở thôn Đông và con lợn ở thôn Tây, hoặc là nhà ai cưới vợ nhà ai sinh con.
Minh Cẩm không quen thuộc với người trong thôn, nàng chưa hiểu rõ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa Lục gia và những nhà khác nên không dám phát ngôn bừa bãi. Mỗi khi mấy người phụ nữ trong nhà nói đến đề tài này là Minh Cẩm không bao giờ chen miệng vào, nàng vốn không có hứng thú đối với những chuyện này, chỉ mỉm cười chuyên tâm thêu thùa may vá.
Trong thôn tổng cộng chỉ có mấy hộ, cuộc sống khá phẳng lặng, nhà ai có chuyện gì cũng không mới mẻ, nói trong chốc lát chẳng còn đề tài. Lục lão nương cúi đầu may vá quần áo cho hai cháu gái, tròng mắt Lục đại tẩu xoay chuyển vài vòng.
"Lần này về nhà mẹ đẻ con có nghe một sự kiện lớn trong kinh thành." Lục Đại tẩu thần bí nói với Lục lão nương.
Minh Cẩm liếc nhìn Lục Đại tẩu một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm áo bông nhỏ cho bé con sắp ra đời.
"Chuyện gì?" Lục lão nương có chút hoa mắt, may sai một đường phải tháo ra làm lại.
"Là chuyện về cô nương Triệu gia trong kinh thành đấy mà," Lục Đại tẩu khua môi múa mép cứ như chị ta là hàng xóm của Triệu gia, "Triệu Quân Nghiên kia chính là một cô nàng khó lường, ở kinh thành cặp kè không biết bao nhiêu đàn ông, thậm chí bên đường còn cùng đàn ông ôm ôm ấp ấp. Cô nàng là một đại tiểu thư mà thật chẳng kén chọn, ngay cả hạng lưu manh vô lại đều có thể vào mắt," Lục Đại tẩu nói hăng say, bỗng nhiên nở một nụ cười mờ ám đáng khinh, "Không chừng bởi vì gã kia. . ."
"Đủ rồi." Lục lão nương nhíu mày cắt ngang lời Lục Đại tẩu.
"Dạ?" Lục Đại tẩu còn chưa đã thèm, không phản ứng kịp.
"Không được bàn luận ba cái chuyện lung tung rối loạn kia." Sắc mặt Lục lão nương không được tốt lắm, bà vụng trộm liếc Minh Cẩm một cái thăm dò, thấy nàng vẫn cúi đầu tay không ngừng may, không khỏi quay sang hung hăng trợn mắt lườm Lục Đại tẩu.
Con dâu mới vào cửa chưa được một năm, nếu nghe bà mẫu tẩu tử chỉ lo buôn mấy chuyện nhảm nhí này, còn có thể kính trọng bà mẫu vâng theo tẩu tử sao?
Lục lão nương vốn cảm thấy gia cảnh Minh Cẩm quá tốt, lại là tiểu thư khuê các kiều quý nên muốn mài giũa nàng. Tuy bà không được học hành càng không có xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân cũng đủ xuất sắc, chỉ dựa vào kinh nghiệm bản lĩnh đầy mình cũng đủ khiến Minh Cẩm chịu phục. Thế nhưng hôm nay con dâu cả lại lôi đề tài nhảm nhí ra buôn chuyện, vậy thì con dâu mới sẽ nghĩ thế nào về các phụ nữ Lục gia? Chưa kể đến miệng lưỡi bàn luận thị phi, ngay cả đề tài cũng chỉ là những lời đồn bậy bạ, Minh Cẩm xuất thân từ gia đình có học biết giữ lễ, nghe phụ nữ Lục gia buôn mấy chuyện này, cho dù không nói ra miệng nhưng trong lòng nhất định rất xem thường.
Chỉ tưởng tượng như vậy là Lục lão nương luôn vui tươi hớn hở cũng nhịn không được nổi giận.
"Mẹ làm sao vậy?" Lục Đại tẩu bất mãn bĩu môi la lên, dùng đầu vai huých Diệp Tử một cái.
Diệp Tử xoay người nhích ra xa, loại đề tài nhảm nhí này trước nay đều đám đàn bà không ra gì trong thôn mới có thể bàn luận, Diệp Tử cảm thấy rất mất mặt.
"Tuy Lục gia là người trong thôn nhưng không lan truyền mấy chuyện như vậy. Nếu ngươi tiếp tục nói thì đừng trách ta không khách khí!" Lục Lão Nương đen mặt bảo Lục Đại tẩu, giọng điệu tuy ôn tồn nhưng vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Lục Đại tẩu dường như thực uất ức, cãi lại, "Trong thôn nhà ai không nói mấy chuyện này."
"Nhà ai sẽ nói?!" Lục Lão Nương gần như phẫn nộ đến tột đỉnh.
"Cho dù ngoài mặt không nói nhưng khẳng định cũng nói ngầm trong nhà." Lục Đại tẩu bĩu môi hừ hừ.
"Đoán bậy." Sắc mặt Lục lão nương càng đen, "Ngươi thấy gia đình đàng hoàng nào sẽ nói mấy chuyện vậy không?!"
Diệp Tử nhìn Lục lão nương hoàn toàn nổi hỏa, hơi sợ hãi bèn giơ tay túm váy Đại tẩu giựt một cái ra hiệu không nên châm thêm dầu vào lửa. Ai ngờ quần áo của Lục Đại tẩu may không đủ chắc, Diệp Tử dùng sức hơi mạnh suýt nữa xé rách váy chị dâu.
Chợt nghe một tiếng roẹt, hình như chỗ nào đó bị đứt chỉ.
Minh Cẩm chứng kiến cảnh này không thể xoay người tránh né, cuống quít cúi thấp đầu nỗ lực làm ra vẻ nghiêm túc thêu thùa may vá.
"Chỉ là cưới về một con dâu có học," Lục Đại tẩu bị nghẹn hai lần, lại bị Diệp Tử túm kiểu vậy, không thể chịu được nặng nề hừ một tiếng, "Khiến cho người trong nhà cũng muốn học đòi cao quý."
Lục lão nương khó thở, túm lấy cây chổi đập cho Lục Đại tẩu một phát. Bình thường bà toàn làm việc nặng, sức lực dĩ nhiên không thiếu, một chổi đập xuống thanh âm cực lớn khiến Diệp Tử và Minh Cẩm bên cạnh cùng giật nảy mình.
Diệp Tử và Minh Cẩm liếc nhau, cuống quít giữ chặt Lục lão nương vẫn còn muốn đập xuống.
Một người khuyên "Hãy hạ hỏa", một người khuyên "Đừng tức giận hại sức khỏe".
Lục Đại tẩu gả lại đây ngần ấy năm còn chưa từng bị mẹ chồng trách phạt, đã vậy còn xảy ra ngay trước mặt Minh Cẩm là cô em dâu mà chị ta không ưa, tức khắc xù lông, đặt mông ngồi phịch xuống đất kêu cha gọi mẹ, còn đập tay xuống sàn nhà kêu răng rắc.
Lục lão nương kéo Minh Cẩm ra khỏi phạm vi công kích của Lục Đại tẩu, ra lệnh cho Diệp Tử: "Đưa Nhị tẩu ngươi về phòng."
Lục lão tồn một bụng hỏa khí, lúc này nhất định phải giáo huấn con dâu cả nhưng không muốn làm trước mặt con dâu thứ. Dù gì cũng là Đại tẩu, tương lai vẫn phải để nó giữ thể diện trước mặt Minh Cẩm, vì thế bảo Diệp Tử đem nàng đi.
Diệp Tử vốn không hài lòng khi nhìn Lục Đại tẩu suốt ngày ăn hiếp Lục Đại ca, hiện giờ thấy Lục lão nương nổi hỏa cũng không muốn khuyên, thật cẩn thận đỡ Minh Cẩm ra khỏi phòng.
Minh Cẩm đương nhiên biết nghe lời phải, lúc này nếu nàng lên tiếng chính là đắc tội cả hai bên, vẫn nên rời xa chiến trường tương đối tốt hơn.
Lục lão nương đợi hai người vừa ra cửa lập tức giơ chân đá Lục Đại tẩu đang ngồi bệt dưới đất kêu la, mắng xối xả: "Trước nay không chấp nhất ngươi là vì thương hai đứa nhỏ, ngươi là mẹ của hai đứa con gái, nói như vậy làm như vậy không sợ tương lai con gái cũng giống ngươi sao?"
Lục Đại tẩu lập tức gào to hơn, kêu trời trách đất muốn chết muốn sống.
Lục lão nương tức giận mắng: "Chiêu này để đối phó với thằng chồng của ngươi, bà già này không ảnh hưởng đâu, muốn chết thì chết mau đi!"
Minh Cẩm và Diệp Tử ở phòng ngoài nghe vài tiếng la mắng tức giận, sau đó âm thanh trầm đục rất lớn, không biết đập vào cái gì mà một tiếng cuối cùng nghe hơi giòn, Minh Cẩm rõ ràng cảm giác được đó là cây chổi bị đánh gãy mới có thể phát ra tiếng như vậy, không khỏi bủn rủn chân tay.
Trong phòng yên tĩnh như không có người, thỉnh thoảng có tiếng nức nở trầm thấp.
Diệp Tử run sợ nói với Minh Cẩm: "Đã bao nhiêu năm mẹ chưa từng phát giận như vậy."
Minh Cẩm nghĩ tới sức lực của Lục lão nương có thể nhấc lên con heo, mồ hôi lạnh cũng túa ra, run rẩy nói: "Chúng ta mau về phòng đi."
Hai người vừa quay lại thì thấy hai gương mặt nhỏ đang mếu máo chực khóc đáng thương vô cùng nhìn hai người họ, trong mắt đều là lo sợ nghi hoặc bất an.
"Lại đây nào," Minh Cẩm giơ tay kéo bé lớn, "Đi cùng thím ăn mứt quả nhé! Hôm qua thúc thúc mua mấy loại mứt mới, thím còn chưa thử xem có ăn ngon hay không."
"Nhưng. . ." Bé lớn không dễ bị dụ, vẫn hoảng loạn nhìn về hướng buồng trong.
"Đi thôi." Diệp Tử bế lên bé nhỏ, cười hì hì nói, "Nếu cháu không đi, cô cô và muội muội sẽ ăn hết mứt hoa quả, không chừa phần cho cháu đâu."
Con nít thật sự dễ bị lừa, lập tức dời lực chú ý: "Cháu muốn đi đến phòng của thím!"
Minh Cẩm cười thầm, nắm tay con bé dẫn về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.