Chương 21: Đổ rượu vào lửa
Bỉnh Chúc Du Tất Viên
02/02/2023
Minh Lan vừa định gọi người lại bị Xuân Vũ nhào đến bịt miệng, “Đừng kêu.”
Lúc này Minh Cẩm đau đến mức nói không nên lời, nhìn Minh Lan miệng mũi bị kín mít càng khó chịu hơn, lao thẳng tới đẩy Xuân Vũ ra, chạm phải vết thương khiến nàng cảm thấy cánh tay tựa hồ không phải của mình. Cơn đau nhức nhối xông thẳng lên óc, trước mắt tối sầm, vội vàng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Ta từng thấy người dập lửa, việc nhỏ như vậy tự mình giải quyết là tốt rồi.” Xuân Vũ nói với Minh Cẩm, mồ hôi lấm tấm trên trán, cuống quít cầm đệm chăn phủ lên ngọn lửa.
Minh Cẩm thở hắt ra, có thể tự mình giải quyết dĩ nhiên tốt hơn kinh động toàn gia. Lúc này mấy đứa con gái đều ăn mặc xộc xệch, để bà nội thấy được chắc tức ngất xỉu.
Quả nhiên chăn bông phủ lên, ngọn lửa tức khắc nhỏ lại, mấy đứa cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.” Minh Lan cuống quít đỡ Minh Cẩm đến ghế bên cạnh, bưng chậu nước lại thấm ướt khăn vải, nhẹ nhàng ấn lên chỗ bị thương.
“Xuýt -- --” Minh Cẩm nghiến răng, không nhịn được hít hà một hơi. Tuy hai đời nàng đều sinh ra trong gia đình bình thường nhưng cũng được cha mẹ thương yêu anh em hòa thuận, có từng chịu tội như vậy? Tức khắc cảm thấy vô cùng uất ức.
“Để muội kêu mẹ lại đây nhé?” Minh Lan xót xa nhìn cánh tay Minh Cẩm.
“Cũng được.” Minh Cẩm khẽ gật đầu, dặn dò, “Mặc quần áo cho đàng hoàng hãy đi ra ngoài.”
Minh Lan biết Minh Cẩm sợ bà nội bắt gặp sẽ bị la, lại thấy Minh Cẩm tuy đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt nhưng không rơi lệ bèn yên tâm, gật đầu đi về hướng bình phong. Cũng may vừa rồi quần áo của mình không rớt xuống đất, Minh Lan bèn rút áo ngoài từ trên giá xuống mặc vào, nhìn đống quần áo dưới đất bị thiêu tới mức gần như không còn gì, thuận tay đẩy giá áo ra xa một chút, gần như chắn trước cửa.
Vừa rồi Thu Vũ bị dọa không thể động đậy, lúc này thấy lửa đã giảm đi nên lớn gan hơn, một lòng lập công nhìn khắp nơi tìm nước. Vừa lúc nó thấy một vò rượu được chuyển tới đây để dọn chỗ cho gian kế bên thư phòng, nghe nói dùng nước cứu hoả bèn nghĩ rượu đâu khác gì nước, chắc hẳn cũng có thể dùng. Nó cân nhắc một chút rồi cảm thấy tìm được một con đường thênh thang, vui mừng quá đỗi nhào tới. Bởi vì chỉ còn nửa vò rượu nên phần đất sét niêm phong đã sớm đập ra, chỉ hơi dùng sức đã mở được nắp.
Cũng không biết sức lực từ đâu mà tới, Thu Vũ có thể nhấc lên vò rượu, lập tức hắt hết chỗ rượu còn sót lại vào ngọn lửa.
Nếu đây thật sự là rượu gạo nhạt như nước thì không chừng cũng có tác dụng, nhưng vò rượu này sở dĩ cha Phó còn chừa lại chính vì nồng độ mạnh hơn rượu gạo rất nhiều, với tửu lượng của cha Phó thì chỉ cần hai chén là say khướt, cho nên Tề thị ra lệnh cất đi, ai ngờ gặp phải con quỷ lỗ mãng Thu Vũ đánh bậy đánh bạ tìm được.
Lửa cháy đổ thêm dầu khả năng cũng chỉ đến thế, ngọn lửa vốn đã sắp tàn được rượu tưới vào bèn vọt lên cao ngang người, đệm chăn dùng dập lửa cũng bùng cháy, lửa bốc bùm bùm thật dữ tợn.
Xuân Vũ sợ tới mức hét lên rồi cuống quít bịt miệng.
“Ngươi làm cái trò gì thế?!” Minh Cẩm giận dữ, con nhỏ kia một lòng tìm chết hay sao?
Thu Vũ bị ngọn lửa bức lùi vài bước, va phải bình phong làm tấm bình phong cao lớn đổ xuống đất kéo theo giá áo, một tiếng ầm lớn vang lên, Ngọn lửa nhanh chóng tràn tới bình phong, tức khắc bùng lên dữ dội, hơi nóng trong phòng dần dần tăng cao.
Gian cách vách truyền đến tiếng mắng tức giận của Tề thị, “Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, làm tặc à!”
Lửa đã bốc cao hơn đầu người, sức nóng không ngừng tăng lên khiến mấy cô gái vô cùng sợ hãi. Rốt cuộc bất chấp kinh động người lớn, Xuân Vũ và Thu Vũ cuống quít chạy đến cạnh cửa, phát hiện bình phong đè lên giá áo chắn ngang đường ra. Bình phong làm bằng gỗ đặc quá nặng, hai người cố gắng hồi lâu cũng không thể nào dịch chuyển.
“Cửa sổ!” Minh Cẩm nhịn đau kêu to.
Thế nhưng không ai đuổi kịp tốc độ cắn nuốt của ngọn lửa, màn cửa sổ thực mau cũng bị thiêu cháy, chặn hết lối thoát thân của mọi người.
“Trời ơi!” Thu Vũ sợ tới mức khóc lớn.
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết...” Xuân Vũ kinh hoảng xông về phía trước vài bước nhưng bị ngọn lửa bức lui trở về.
Minh Cẩm đau đến khó nhịn, thế nhưng cũng biết lúc này Minh Lan đã bị dọa choáng váng, nếu nàng không mau chóng quyết định sẽ không xong.
Nàng miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nói với Minh Lan, “Đừng nóng nảy, động tĩnh lớn như vậy khẳng định họ sẽ nghe được.” Lại quay sang nói với đôi biểu tỷ muội nằm liệt dưới đất, “Các ngươi mau chóng hô người.”
Hai người sửng sốt một chút rồi bắt đầu kêu cha gọi mẹ, tần suất thanh âm chát chúa giống như móng tay cào trên bảng đen, nghe vào tai khiến da đầu tê dại, lông tóc dựng đứng.
Minh Cẩm lấy tấm khăn nhúng nước lúc nãy Minh Lan đắp lên vết thương xé ra làm ba. Lúc này trong phòng khói đen cuồn cuộn, Minh Lan nhịn không được bắt đầu ho khan, biểu tỷ muội cũng hô được vài tiếng là bị sặc nói không ra lời.
Minh Cẩm giao hai mảnh vải cho Minh Lan, ra hiệu con bé bịt lại miệng mũi.
Đôi biểu tỷ muội bên cạnh đang hoang mang lo sợ, thấy Minh Cẩm làm thế bèn lập tức như sói đói nhào tới. Tay Thu Vũ chạm mạnh vào vết thương của Minh Cẩm, Minh Cẩm tức khắc bị đẩy té ngồi xuống đất, đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Một mảnh vải trên tay Minh Lan bị hai tỷ muội cướp đoạt, ngay cả mảnh vải của Minh Cẩm, bởi vì tay bị thương không thể nắm chặt cũng bị giựt mất.
“Hai đứa mày...” Minh Lan đỏ mắt, ném mảnh vải còn lại trong tay cho Minh Cẩm, xông lại đây tát cho Thu Vũ một cái giòn vang. Minh Cẩm nhịn không được thầm reo hò cổ vũ Minh Lan, muốn xì ra một ngụm ác khí nhưng ngay sau đó lại thở dài, không phải thời điểm!
Xuân Vũ luôn dịu dàng cuống quít né tránh, nhân tiện còn ngáng chân Minh Lan khiến con bé té mạnh xuống đất. Thu Vũ thừa cơ trốn thoát, hai biểu tỷ muội đứng qua một bên run cầm cập.
Minh Lan giãy giụa muốn đứng lên, bị Minh Cẩm dùng tay phải đè lại, khàn giọng bảo, “Đánh nhau quan trọng hay tính mạng quan trọng?”
Minh Lan rơi nước mắt, khóc ròng, “Chúng ta có thể ra ngoài không?”
“Có chứ.” Minh Cẩm dùng cánh tay bị thương kéo Minh Lan ôm vào lòng, cánh tay không bị thương dùng mảnh vải còn lại che miệng mũi cho hai người, không nên nhiều lời.
Hiện tại hai chị em ngồi dưới đất, khói bay lên cao nên không khí dưới thấp dễ thở hơn một chút. Minh Cẩm vốn nghĩ nên nhắc nhở đôi biểu tỷ muội, dù gì cũng là khách trong nhà nên chiếu cố một chút, nhưng nếu hai đứa kia vì cầu sinh mà không hề cố kỵ tình thân, vậy nàng không cần thiết lo cho tụi nó.
Nếu không có Lục Trạm, cơ hội thoát ra ngoài chắc không lớn. Từ Phó lão cha đến Giang Du, trong nhà không có một người đàn ông dùng được cho trường hợp này, cho dù không bị lửa thiêu chết thì cũng bị khói xông chết. Nhưng Lục Trạm là người đã ra chiến trường, hẳn có đủ sức mở cửa phòng cứu các nàng ra.
Thế nhưng thời gian dài như vậy, vì sao anh ta còn chưa tới? Chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi? Anh chàng quê mùa kia chẳng lẽ chỉ có bề ngoài bưu hãn nhưng bên trong lá gan nhỏ hơn bất kỳ ai khác?
Lúc này Minh Cẩm đau đến mức nói không nên lời, nhìn Minh Lan miệng mũi bị kín mít càng khó chịu hơn, lao thẳng tới đẩy Xuân Vũ ra, chạm phải vết thương khiến nàng cảm thấy cánh tay tựa hồ không phải của mình. Cơn đau nhức nhối xông thẳng lên óc, trước mắt tối sầm, vội vàng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
“Ta từng thấy người dập lửa, việc nhỏ như vậy tự mình giải quyết là tốt rồi.” Xuân Vũ nói với Minh Cẩm, mồ hôi lấm tấm trên trán, cuống quít cầm đệm chăn phủ lên ngọn lửa.
Minh Cẩm thở hắt ra, có thể tự mình giải quyết dĩ nhiên tốt hơn kinh động toàn gia. Lúc này mấy đứa con gái đều ăn mặc xộc xệch, để bà nội thấy được chắc tức ngất xỉu.
Quả nhiên chăn bông phủ lên, ngọn lửa tức khắc nhỏ lại, mấy đứa cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Tỷ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.” Minh Lan cuống quít đỡ Minh Cẩm đến ghế bên cạnh, bưng chậu nước lại thấm ướt khăn vải, nhẹ nhàng ấn lên chỗ bị thương.
“Xuýt -- --” Minh Cẩm nghiến răng, không nhịn được hít hà một hơi. Tuy hai đời nàng đều sinh ra trong gia đình bình thường nhưng cũng được cha mẹ thương yêu anh em hòa thuận, có từng chịu tội như vậy? Tức khắc cảm thấy vô cùng uất ức.
“Để muội kêu mẹ lại đây nhé?” Minh Lan xót xa nhìn cánh tay Minh Cẩm.
“Cũng được.” Minh Cẩm khẽ gật đầu, dặn dò, “Mặc quần áo cho đàng hoàng hãy đi ra ngoài.”
Minh Lan biết Minh Cẩm sợ bà nội bắt gặp sẽ bị la, lại thấy Minh Cẩm tuy đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt nhưng không rơi lệ bèn yên tâm, gật đầu đi về hướng bình phong. Cũng may vừa rồi quần áo của mình không rớt xuống đất, Minh Lan bèn rút áo ngoài từ trên giá xuống mặc vào, nhìn đống quần áo dưới đất bị thiêu tới mức gần như không còn gì, thuận tay đẩy giá áo ra xa một chút, gần như chắn trước cửa.
Vừa rồi Thu Vũ bị dọa không thể động đậy, lúc này thấy lửa đã giảm đi nên lớn gan hơn, một lòng lập công nhìn khắp nơi tìm nước. Vừa lúc nó thấy một vò rượu được chuyển tới đây để dọn chỗ cho gian kế bên thư phòng, nghe nói dùng nước cứu hoả bèn nghĩ rượu đâu khác gì nước, chắc hẳn cũng có thể dùng. Nó cân nhắc một chút rồi cảm thấy tìm được một con đường thênh thang, vui mừng quá đỗi nhào tới. Bởi vì chỉ còn nửa vò rượu nên phần đất sét niêm phong đã sớm đập ra, chỉ hơi dùng sức đã mở được nắp.
Cũng không biết sức lực từ đâu mà tới, Thu Vũ có thể nhấc lên vò rượu, lập tức hắt hết chỗ rượu còn sót lại vào ngọn lửa.
Nếu đây thật sự là rượu gạo nhạt như nước thì không chừng cũng có tác dụng, nhưng vò rượu này sở dĩ cha Phó còn chừa lại chính vì nồng độ mạnh hơn rượu gạo rất nhiều, với tửu lượng của cha Phó thì chỉ cần hai chén là say khướt, cho nên Tề thị ra lệnh cất đi, ai ngờ gặp phải con quỷ lỗ mãng Thu Vũ đánh bậy đánh bạ tìm được.
Lửa cháy đổ thêm dầu khả năng cũng chỉ đến thế, ngọn lửa vốn đã sắp tàn được rượu tưới vào bèn vọt lên cao ngang người, đệm chăn dùng dập lửa cũng bùng cháy, lửa bốc bùm bùm thật dữ tợn.
Xuân Vũ sợ tới mức hét lên rồi cuống quít bịt miệng.
“Ngươi làm cái trò gì thế?!” Minh Cẩm giận dữ, con nhỏ kia một lòng tìm chết hay sao?
Thu Vũ bị ngọn lửa bức lùi vài bước, va phải bình phong làm tấm bình phong cao lớn đổ xuống đất kéo theo giá áo, một tiếng ầm lớn vang lên, Ngọn lửa nhanh chóng tràn tới bình phong, tức khắc bùng lên dữ dội, hơi nóng trong phòng dần dần tăng cao.
Gian cách vách truyền đến tiếng mắng tức giận của Tề thị, “Hơn nửa đêm còn chưa ngủ, làm tặc à!”
Lửa đã bốc cao hơn đầu người, sức nóng không ngừng tăng lên khiến mấy cô gái vô cùng sợ hãi. Rốt cuộc bất chấp kinh động người lớn, Xuân Vũ và Thu Vũ cuống quít chạy đến cạnh cửa, phát hiện bình phong đè lên giá áo chắn ngang đường ra. Bình phong làm bằng gỗ đặc quá nặng, hai người cố gắng hồi lâu cũng không thể nào dịch chuyển.
“Cửa sổ!” Minh Cẩm nhịn đau kêu to.
Thế nhưng không ai đuổi kịp tốc độ cắn nuốt của ngọn lửa, màn cửa sổ thực mau cũng bị thiêu cháy, chặn hết lối thoát thân của mọi người.
“Trời ơi!” Thu Vũ sợ tới mức khóc lớn.
“Ta không muốn chết, ta không muốn chết...” Xuân Vũ kinh hoảng xông về phía trước vài bước nhưng bị ngọn lửa bức lui trở về.
Minh Cẩm đau đến khó nhịn, thế nhưng cũng biết lúc này Minh Lan đã bị dọa choáng váng, nếu nàng không mau chóng quyết định sẽ không xong.
Nàng miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nói với Minh Lan, “Đừng nóng nảy, động tĩnh lớn như vậy khẳng định họ sẽ nghe được.” Lại quay sang nói với đôi biểu tỷ muội nằm liệt dưới đất, “Các ngươi mau chóng hô người.”
Hai người sửng sốt một chút rồi bắt đầu kêu cha gọi mẹ, tần suất thanh âm chát chúa giống như móng tay cào trên bảng đen, nghe vào tai khiến da đầu tê dại, lông tóc dựng đứng.
Minh Cẩm lấy tấm khăn nhúng nước lúc nãy Minh Lan đắp lên vết thương xé ra làm ba. Lúc này trong phòng khói đen cuồn cuộn, Minh Lan nhịn không được bắt đầu ho khan, biểu tỷ muội cũng hô được vài tiếng là bị sặc nói không ra lời.
Minh Cẩm giao hai mảnh vải cho Minh Lan, ra hiệu con bé bịt lại miệng mũi.
Đôi biểu tỷ muội bên cạnh đang hoang mang lo sợ, thấy Minh Cẩm làm thế bèn lập tức như sói đói nhào tới. Tay Thu Vũ chạm mạnh vào vết thương của Minh Cẩm, Minh Cẩm tức khắc bị đẩy té ngồi xuống đất, đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu. Một mảnh vải trên tay Minh Lan bị hai tỷ muội cướp đoạt, ngay cả mảnh vải của Minh Cẩm, bởi vì tay bị thương không thể nắm chặt cũng bị giựt mất.
“Hai đứa mày...” Minh Lan đỏ mắt, ném mảnh vải còn lại trong tay cho Minh Cẩm, xông lại đây tát cho Thu Vũ một cái giòn vang. Minh Cẩm nhịn không được thầm reo hò cổ vũ Minh Lan, muốn xì ra một ngụm ác khí nhưng ngay sau đó lại thở dài, không phải thời điểm!
Xuân Vũ luôn dịu dàng cuống quít né tránh, nhân tiện còn ngáng chân Minh Lan khiến con bé té mạnh xuống đất. Thu Vũ thừa cơ trốn thoát, hai biểu tỷ muội đứng qua một bên run cầm cập.
Minh Lan giãy giụa muốn đứng lên, bị Minh Cẩm dùng tay phải đè lại, khàn giọng bảo, “Đánh nhau quan trọng hay tính mạng quan trọng?”
Minh Lan rơi nước mắt, khóc ròng, “Chúng ta có thể ra ngoài không?”
“Có chứ.” Minh Cẩm dùng cánh tay bị thương kéo Minh Lan ôm vào lòng, cánh tay không bị thương dùng mảnh vải còn lại che miệng mũi cho hai người, không nên nhiều lời.
Hiện tại hai chị em ngồi dưới đất, khói bay lên cao nên không khí dưới thấp dễ thở hơn một chút. Minh Cẩm vốn nghĩ nên nhắc nhở đôi biểu tỷ muội, dù gì cũng là khách trong nhà nên chiếu cố một chút, nhưng nếu hai đứa kia vì cầu sinh mà không hề cố kỵ tình thân, vậy nàng không cần thiết lo cho tụi nó.
Nếu không có Lục Trạm, cơ hội thoát ra ngoài chắc không lớn. Từ Phó lão cha đến Giang Du, trong nhà không có một người đàn ông dùng được cho trường hợp này, cho dù không bị lửa thiêu chết thì cũng bị khói xông chết. Nhưng Lục Trạm là người đã ra chiến trường, hẳn có đủ sức mở cửa phòng cứu các nàng ra.
Thế nhưng thời gian dài như vậy, vì sao anh ta còn chưa tới? Chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi? Anh chàng quê mùa kia chẳng lẽ chỉ có bề ngoài bưu hãn nhưng bên trong lá gan nhỏ hơn bất kỳ ai khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.