Chương 67: Vai trò của quân nghiên
Bỉnh Chúc Du Tất Viên
21/03/2023
Minh Cẩm vốn tưởng rằng sẽ không ngốc ở Triệu gia quá lâu, ai ngờ thượng cấp dường như đột nhiên thay đổi ý định, quan lộ của cha Phó cũng vì
vậy mà bị trì hoãn, trong khoảng thời gian này chưa thấy ai nhắc tới vụ
bắt đầu dùng lại lần nữa.
Thật ra Lục Trạm đã sớm phát hiện, âm thầm dặn dò Minh Cẩm không nên nhắc tới chuyện này với người nhà, tạm thời cứ ở Triệu gia làm tiên sinh dạy học, không cần nhúng thân vào vũng nước đục này.
Thế cục hiện tại có chút tế nhị, tuy phái đối lập với Phó gia đã sụp đổ nhưng Hoàng đế lại không muốn nhìn thấy một gia tộc độc nhất nắm quyền, vì thế bèn nâng đỡ một phái khác để áp chế sự phục hưng đầy hy vọng của phe này. Dưới sự dung túng của Hoàng đế, phái tân sủng lập tức phát triển hưng thịnh không thể ngăn cản.
Kết quả là phe bên này bị đánh trở tay không kịp, toàn bộ kế hoạch đã sớm chuẩn bị tốt đều bị phá hỏng. Vụ sắp xếp nhân sự cũng nhanh chóng được điều chỉnh, chuyện của Phó gia tạm thời không thể nhắc tới, vị chiến hữu của Lục Trạm cũng vì lý do này mà tạm thời thuyên chuyển đi nhậm chức nơi khác, tình hình nhất thời trở nên rối ren.
Nói cách khác, không chỉ cơ hội vào quan trường của Phó gia bị ngâm nước nóng, ngay cả kế hoạch của Lục Trạm cũng đột nhiên không thể dùng được.
Cũng may Triệu lão gia không trở mặt quay lưng, thấy cha Phó dạy học khá tốt nên vẫn tiếp tục giữ Phó gia cư trú ở Triệu phủ, chỉ là đột nhiên công việc lu bù, dần dần không có thời gian qua lại với Phó gia.
Người Phó gia không biết ngọn nguồn nên dĩ nhiên không có cảm giác gì, nhưng Minh Cẩm biết tin sớm hơn thì không khỏi sốt ruột. Nàng phát hiện có rất nhiều chuyện mình hoàn toàn không thể giúp được, Phó gia ở nơi này là tiểu dân bình thường, cho dù cha Phó được nâng đỡ nhưng chỉ được một chức quan nhỏ như hạt mè đậu xanh là cùng, hiện giờ không còn cách nào khác ngoại trừ chờ đợi.
Còn Lục Trạm vốn cho rằng làm một thời gian ngắn là có thể về quê, thế nhưng lại nhận được lệnh tiếp tục ở Triệu gia bảo hộ Quân Nghiên, không thể để phe bên kia tóm được cô nàng.
Lục Trạm thực bực bội, khi chàng ta bực bội thì Minh Cẩm cũng không tốt hơn vào đâu.
Bởi vì Lục Trạm có một thói quen xấu, mỗi khi trong lòng khó chịu bèn chạy một hơi ra ngoại thành, một canh giờ sau mồ hôi đầm đìa chạy về, trong tay thường xuyên xách theo thỏ hoang hoặc mấy con cá. Thói quen này khiến Minh Thụy và Minh Lan có lộc ăn, thế nhưng Minh Cẩm mỗi ngày đều phải tăng ca thêm giờ giặt quần áo cho chàng ta, còn phải ép chàng ta đi tắm rồi mới có thể tới gần mép giường.
Cũng may Minh Cẩm nhanh chóng làm cho chàng ta mấy bộ quần áo, bằng không mấy ngày nay không đủ đồ để thay.
Cuối cùng Minh Cẩm đã biết vai trò của Quân Nghiên, hèn chi mấy người phía trên lại dung túng những hành vi của Quân Nghiên đến thế. Hiển nhiên lời tiên đoán của Quân Nghiên đã có hiệu quả, những người vốn lập mưu muốn hại Quân Nghiên dường như bắt đầu xem xét lại tác dụng của cô nàng.
Quân Nghiên được khuyến khích càng chẳng biết sợ là gì, cả ngày ngâm mình trong thi xã. Minh Cẩm lờ mờ cảm thấy Quân Nghiên dường như có ý thức của một nữ lãnh đạo chính trị, thậm chí cô nàng bắt đầu hy vọng thay đổi điều gì đó.
Đầu tiên là Tri Xuân vẫn luôn kè kè bên cạnh Quân Nghiên hiện giờ được cô nàng ra mệnh lệnh đối xử với nhau như chị em, mỗi ngày ăn cơm cùng bàn với mình. Mới đầu Tiểu Bổng Đầu còn kiên trì phản đối, nhưng sau đó cũng nhận ra Quân Nghiên không tín nhiệm mình bèn nản lòng thoái chí, xin với phu nhân tuổi mình đã lớn nên hy vọng qua năm có thể rời phủ, Triệu phu nhân giữ lại không được đành phải đồng ý.
Quân Nghiên dĩ nhiên không biết những chuyện này, cô nàng bắt đầu giữ mãi nụ cười trên mặt, thấy ai đều đối xử thân thiện, ngay cả với bọn nhỏ cũng không đối chọi gay gắt nữa, ngược lại biểu hiện sự rộng lượng và điềm tĩnh từ trước không có.
Triệu lão phu nhân rất không hài lòng với cách cư xử của Quân Nghiên, nửa tháng trước tuyên bố ốm liệt giường không hề xuất hiện, bởi vì chỉ cần bước ra khỏi cửa là sẽ nghe được tin đồn về Quân Nghiên. Tất cả các lão phu nhân trong kinh thành đều nghiêm cấm cô nương trong nhà tiếp xúc với Quân Nghiên, thậm chí có vài cô nương trước đó tham gia thi xã còn bị nhốt trong phòng không cách gì ra ngoài.
Nhưng thật ra cũng có tin tức tốt truyền đến, Triệu lão gia bởi vì làm quan thanh liêm được thăng nửa cấp, Triệu gia tức khắc nở mặt nở mày.
Tin tức này vừa đúng dịp đại thọ của Triệu lão phu nhân, thật là song hỷ lâm môn. Triệu lão gia vốn luôn kín tiếng bất ngờ quyết định lần này tổ chức một bữa tiệc lớn mừng thọ cho bà cụ.
Triệu phủ vô cùng bận rộn trong khi bọn nhỏ vẫn ăn không ngồi rồi, thậm chí bởi vì tình hình hỗn loạn hiếm có trong phủ mà reo hò nhảy nhót không ngừng.
Dưới sự hướng dẫn của cha Phó, bọn trẻ Triệu gia rốt cuộc ý thức được chúng cũng nên tặng một thứ gì đó cho bà cụ. Hai chị em nhanh chóng đưa ra quyết định, Tri Hiên sẽ viết một bức tranh chữ, phù hợp với khí chất văn nhân mà hắn luôn hướng tới; còn Quân Nghiên thì muốn đàn một khúc trong đêm mừng thọ, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy, đương nhiên phải biểu hiện phong cách.
Cầm kỳ thư họa dĩ nhiên cũng thuộc phạm vi chức trách của Phó tiên sinh, mấy ngày nay ông kiên nhẫn dạy hai chị em viết chữ đánh đàn, không trông cậy vào hai chị em "khi lâm trận mới mài gươm" có thể làm rạng rỡ tông môn, ít nhất đừng để Phó tiên sinh mất mặt là được.
Bên phía Tri Hiên coi như khá ổn, hắn thực nghiêm túc tiếp nhận kiến nghị của Phó tiên sinh, gạt sang một bên bài thơ Thấm Viên Xuân mà Quân Nghiên đưa hắn, quyết định sao chép một quyển Kinh Kim Cương cho lão phu nhân. Hai ngày đầu hắn chưa thể tĩnh tâm, nhấc tay là viết lỗi, vò cả sọt giấy vụn rốt cuộc cũng chép trôi chảy được hơn phân nửa.
Vấn đề là ở bên phía Quân Nghiên, cô nàng chẳng hiểu một chữ nào về nghệ thuật đánh đàn Phó tiên sinh truyền dạy, hơn nữa còn không kiên nhẫn lắng nghe. Cô nàng tự mình mò mẫm trên cây đàn cổ, đinh đinh đang đang gẩy lên bài hát phổ thông, Phó tiên sinh vừa nghe đã nhíu mày thật chặt.
Quân Nghiên không thích nghe Phó tiên sinh lải nhải, mỉm cười nói: “Lão phu nhân thường thích nghe những bài như vậy, con sẽ đàn một khúc mới tặng bà.”
“Không ổn.” Phó tiên sinh nhíu mày lắc đầu: “Ngày đại thọ của lão phu nhân sẽ có khách khứa chật nhà, cần phải giữ ý giứ tứ mới được. Cho dù lão phu nhân không thích Côn điệu lạnh lẽo thì có thể nghe Dặc Dương, Tứ Bình. Khúc nhạc này của cô nương xác thật không ổn chút nào.”
“Con hỏi thầy,” Quân Nghiên dường như đang buồn cười nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Phó tiên sinh, “Nếu theo ý của thầy, con muốn đàn một khúc trong ngày thọ của bà thì phải mất bao lâu mới luyện tốt?”
“Sợ là không kịp,” Phó tiên sinh hơi khó xử, lại nói: “Tuy nhiên, nếu...”
“Một khi đã như vậy,” Quân Nghiên ngắt lời, nở nụ cười xinh đẹp, “Chi bằng thầy nghe con lần này, tuyệt đối không làm thầy mất mặt.”
Phó tiên sinh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quân Nghiên không khỏi thở dài, đành phải ngồi sang một bên nhìn Quân Nghiên gẩy đàn chẳng có xíu nghệ thuật gì.
Minh Cẩm đang đi về phía bên này, nghe loáng thoáng tiếng đàn, có cảm giác quen thuộc, nhịn không được men theo tiếng đàn đi đến cửa thư phòng.
Quân Nghiên thấy Minh Cẩm bèn hơi mỉm cười mời mọc: “Chị Minh Cẩm, tới nghe khúc nhạc tôi tự sáng tác nè.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quân Nghiên, rồi nhìn qua cha Phó bên cạnh sắc mặt biến thành màu đen, miễn cưỡng cười cười đi vào phòng.
Quân Nghiên có khiếu cảm nhạc không tệ, thực mau đã thuận tay. Minh Cẩm rốt cuộc nhận ra vì sao lúc nãy mình có cảm giác quen thuộc, hình như là một khúc nhạc phim mà nàng đã nghe cách đây thật lâu.
“Dễ nghe không?” Quân Nghiên cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, có chút đắc ý.
“Hừm,” Minh Cẩm nhìn thoáng qua phụ thân bên cạnh đang dõi mắt trông mong nhìn mình, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, “Ta không hiểu lắm về âm nhạc, nhưng nghe có vẻ hơi lạ.”
“Ôi trời, giữa chúng ta có khoảng cách cả một thế hệ!” Quân Nghiên đỡ đầu, ngửa mặt thở dài.
Thật ra Lục Trạm đã sớm phát hiện, âm thầm dặn dò Minh Cẩm không nên nhắc tới chuyện này với người nhà, tạm thời cứ ở Triệu gia làm tiên sinh dạy học, không cần nhúng thân vào vũng nước đục này.
Thế cục hiện tại có chút tế nhị, tuy phái đối lập với Phó gia đã sụp đổ nhưng Hoàng đế lại không muốn nhìn thấy một gia tộc độc nhất nắm quyền, vì thế bèn nâng đỡ một phái khác để áp chế sự phục hưng đầy hy vọng của phe này. Dưới sự dung túng của Hoàng đế, phái tân sủng lập tức phát triển hưng thịnh không thể ngăn cản.
Kết quả là phe bên này bị đánh trở tay không kịp, toàn bộ kế hoạch đã sớm chuẩn bị tốt đều bị phá hỏng. Vụ sắp xếp nhân sự cũng nhanh chóng được điều chỉnh, chuyện của Phó gia tạm thời không thể nhắc tới, vị chiến hữu của Lục Trạm cũng vì lý do này mà tạm thời thuyên chuyển đi nhậm chức nơi khác, tình hình nhất thời trở nên rối ren.
Nói cách khác, không chỉ cơ hội vào quan trường của Phó gia bị ngâm nước nóng, ngay cả kế hoạch của Lục Trạm cũng đột nhiên không thể dùng được.
Cũng may Triệu lão gia không trở mặt quay lưng, thấy cha Phó dạy học khá tốt nên vẫn tiếp tục giữ Phó gia cư trú ở Triệu phủ, chỉ là đột nhiên công việc lu bù, dần dần không có thời gian qua lại với Phó gia.
Người Phó gia không biết ngọn nguồn nên dĩ nhiên không có cảm giác gì, nhưng Minh Cẩm biết tin sớm hơn thì không khỏi sốt ruột. Nàng phát hiện có rất nhiều chuyện mình hoàn toàn không thể giúp được, Phó gia ở nơi này là tiểu dân bình thường, cho dù cha Phó được nâng đỡ nhưng chỉ được một chức quan nhỏ như hạt mè đậu xanh là cùng, hiện giờ không còn cách nào khác ngoại trừ chờ đợi.
Còn Lục Trạm vốn cho rằng làm một thời gian ngắn là có thể về quê, thế nhưng lại nhận được lệnh tiếp tục ở Triệu gia bảo hộ Quân Nghiên, không thể để phe bên kia tóm được cô nàng.
Lục Trạm thực bực bội, khi chàng ta bực bội thì Minh Cẩm cũng không tốt hơn vào đâu.
Bởi vì Lục Trạm có một thói quen xấu, mỗi khi trong lòng khó chịu bèn chạy một hơi ra ngoại thành, một canh giờ sau mồ hôi đầm đìa chạy về, trong tay thường xuyên xách theo thỏ hoang hoặc mấy con cá. Thói quen này khiến Minh Thụy và Minh Lan có lộc ăn, thế nhưng Minh Cẩm mỗi ngày đều phải tăng ca thêm giờ giặt quần áo cho chàng ta, còn phải ép chàng ta đi tắm rồi mới có thể tới gần mép giường.
Cũng may Minh Cẩm nhanh chóng làm cho chàng ta mấy bộ quần áo, bằng không mấy ngày nay không đủ đồ để thay.
Cuối cùng Minh Cẩm đã biết vai trò của Quân Nghiên, hèn chi mấy người phía trên lại dung túng những hành vi của Quân Nghiên đến thế. Hiển nhiên lời tiên đoán của Quân Nghiên đã có hiệu quả, những người vốn lập mưu muốn hại Quân Nghiên dường như bắt đầu xem xét lại tác dụng của cô nàng.
Quân Nghiên được khuyến khích càng chẳng biết sợ là gì, cả ngày ngâm mình trong thi xã. Minh Cẩm lờ mờ cảm thấy Quân Nghiên dường như có ý thức của một nữ lãnh đạo chính trị, thậm chí cô nàng bắt đầu hy vọng thay đổi điều gì đó.
Đầu tiên là Tri Xuân vẫn luôn kè kè bên cạnh Quân Nghiên hiện giờ được cô nàng ra mệnh lệnh đối xử với nhau như chị em, mỗi ngày ăn cơm cùng bàn với mình. Mới đầu Tiểu Bổng Đầu còn kiên trì phản đối, nhưng sau đó cũng nhận ra Quân Nghiên không tín nhiệm mình bèn nản lòng thoái chí, xin với phu nhân tuổi mình đã lớn nên hy vọng qua năm có thể rời phủ, Triệu phu nhân giữ lại không được đành phải đồng ý.
Quân Nghiên dĩ nhiên không biết những chuyện này, cô nàng bắt đầu giữ mãi nụ cười trên mặt, thấy ai đều đối xử thân thiện, ngay cả với bọn nhỏ cũng không đối chọi gay gắt nữa, ngược lại biểu hiện sự rộng lượng và điềm tĩnh từ trước không có.
Triệu lão phu nhân rất không hài lòng với cách cư xử của Quân Nghiên, nửa tháng trước tuyên bố ốm liệt giường không hề xuất hiện, bởi vì chỉ cần bước ra khỏi cửa là sẽ nghe được tin đồn về Quân Nghiên. Tất cả các lão phu nhân trong kinh thành đều nghiêm cấm cô nương trong nhà tiếp xúc với Quân Nghiên, thậm chí có vài cô nương trước đó tham gia thi xã còn bị nhốt trong phòng không cách gì ra ngoài.
Nhưng thật ra cũng có tin tức tốt truyền đến, Triệu lão gia bởi vì làm quan thanh liêm được thăng nửa cấp, Triệu gia tức khắc nở mặt nở mày.
Tin tức này vừa đúng dịp đại thọ của Triệu lão phu nhân, thật là song hỷ lâm môn. Triệu lão gia vốn luôn kín tiếng bất ngờ quyết định lần này tổ chức một bữa tiệc lớn mừng thọ cho bà cụ.
Triệu phủ vô cùng bận rộn trong khi bọn nhỏ vẫn ăn không ngồi rồi, thậm chí bởi vì tình hình hỗn loạn hiếm có trong phủ mà reo hò nhảy nhót không ngừng.
Dưới sự hướng dẫn của cha Phó, bọn trẻ Triệu gia rốt cuộc ý thức được chúng cũng nên tặng một thứ gì đó cho bà cụ. Hai chị em nhanh chóng đưa ra quyết định, Tri Hiên sẽ viết một bức tranh chữ, phù hợp với khí chất văn nhân mà hắn luôn hướng tới; còn Quân Nghiên thì muốn đàn một khúc trong đêm mừng thọ, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy, đương nhiên phải biểu hiện phong cách.
Cầm kỳ thư họa dĩ nhiên cũng thuộc phạm vi chức trách của Phó tiên sinh, mấy ngày nay ông kiên nhẫn dạy hai chị em viết chữ đánh đàn, không trông cậy vào hai chị em "khi lâm trận mới mài gươm" có thể làm rạng rỡ tông môn, ít nhất đừng để Phó tiên sinh mất mặt là được.
Bên phía Tri Hiên coi như khá ổn, hắn thực nghiêm túc tiếp nhận kiến nghị của Phó tiên sinh, gạt sang một bên bài thơ Thấm Viên Xuân mà Quân Nghiên đưa hắn, quyết định sao chép một quyển Kinh Kim Cương cho lão phu nhân. Hai ngày đầu hắn chưa thể tĩnh tâm, nhấc tay là viết lỗi, vò cả sọt giấy vụn rốt cuộc cũng chép trôi chảy được hơn phân nửa.
Vấn đề là ở bên phía Quân Nghiên, cô nàng chẳng hiểu một chữ nào về nghệ thuật đánh đàn Phó tiên sinh truyền dạy, hơn nữa còn không kiên nhẫn lắng nghe. Cô nàng tự mình mò mẫm trên cây đàn cổ, đinh đinh đang đang gẩy lên bài hát phổ thông, Phó tiên sinh vừa nghe đã nhíu mày thật chặt.
Quân Nghiên không thích nghe Phó tiên sinh lải nhải, mỉm cười nói: “Lão phu nhân thường thích nghe những bài như vậy, con sẽ đàn một khúc mới tặng bà.”
“Không ổn.” Phó tiên sinh nhíu mày lắc đầu: “Ngày đại thọ của lão phu nhân sẽ có khách khứa chật nhà, cần phải giữ ý giứ tứ mới được. Cho dù lão phu nhân không thích Côn điệu lạnh lẽo thì có thể nghe Dặc Dương, Tứ Bình. Khúc nhạc này của cô nương xác thật không ổn chút nào.”
“Con hỏi thầy,” Quân Nghiên dường như đang buồn cười nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Phó tiên sinh, “Nếu theo ý của thầy, con muốn đàn một khúc trong ngày thọ của bà thì phải mất bao lâu mới luyện tốt?”
“Sợ là không kịp,” Phó tiên sinh hơi khó xử, lại nói: “Tuy nhiên, nếu...”
“Một khi đã như vậy,” Quân Nghiên ngắt lời, nở nụ cười xinh đẹp, “Chi bằng thầy nghe con lần này, tuyệt đối không làm thầy mất mặt.”
Phó tiên sinh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Quân Nghiên không khỏi thở dài, đành phải ngồi sang một bên nhìn Quân Nghiên gẩy đàn chẳng có xíu nghệ thuật gì.
Minh Cẩm đang đi về phía bên này, nghe loáng thoáng tiếng đàn, có cảm giác quen thuộc, nhịn không được men theo tiếng đàn đi đến cửa thư phòng.
Quân Nghiên thấy Minh Cẩm bèn hơi mỉm cười mời mọc: “Chị Minh Cẩm, tới nghe khúc nhạc tôi tự sáng tác nè.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quân Nghiên, rồi nhìn qua cha Phó bên cạnh sắc mặt biến thành màu đen, miễn cưỡng cười cười đi vào phòng.
Quân Nghiên có khiếu cảm nhạc không tệ, thực mau đã thuận tay. Minh Cẩm rốt cuộc nhận ra vì sao lúc nãy mình có cảm giác quen thuộc, hình như là một khúc nhạc phim mà nàng đã nghe cách đây thật lâu.
“Dễ nghe không?” Quân Nghiên cười tủm tỉm nhìn Minh Cẩm, có chút đắc ý.
“Hừm,” Minh Cẩm nhìn thoáng qua phụ thân bên cạnh đang dõi mắt trông mong nhìn mình, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, “Ta không hiểu lắm về âm nhạc, nhưng nghe có vẻ hơi lạ.”
“Ôi trời, giữa chúng ta có khoảng cách cả một thế hệ!” Quân Nghiên đỡ đầu, ngửa mặt thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.