Chương 3: Cửa đối diện
Tùng Tử Trà
04/01/2023
Cả đoạn đường sau đó không còn gì để nói.
Cũng không biết có phải rượu tác dụng chậm hay không, nửa đường sau Lương Mộc Thu thật sự rất mệt, ngủ nửa mê nửa tỉnh, chỉ còn chút ý thức sót lại.
Mãi đến khi Sầm Nam đỗ xe trong gara dưới hầm, lại đưa tay vỗ vỗ cậu một hồi lâu cậu mới khó khăn mở mắt ra.
“Về đến nhà rồi.” Sầm Nam nhìn cậu, “Đến lúc xuống xe thôi.”
Lương Mộc Thu theo bản năng sờ khoé miệng, sợ mình vừa nãy ngủ chảy nước miếng. Gặp lại tình cũ thì vẫn cần mặt mũi chứ.
Sầm Nam như là biết được cậu đang nghĩ gì, khẽ nhếch khoé miệng.
“À thì, cảm ơn anh đưa tôi về nhà.” Lương Mộc Thu đẩy cửa xe, “Bây giờ cũng trễ lắm rồi, tôi sẽ không mời anh lên ngồi một chút đâu, sau này có duyên gặp lại.”
Hiển nhiên là một câu không hề khách sáo.
Cậu không muốn mời Sầm Nam lên uống trà, cũng thật sự từ nội tâm cho rằng mình và Sầm Nam không duyên không phận.
Nhưng cậu mới xuống xe thì phát hiện Sầm Nam cũng đi theo, một tay còn vắt áo khoác, dáng người cao ngất đứng trong bãi đỗ xe cũng rất bắt mắt.
Cậu không nhịn được nhướng mày, khó hiểu: “Anh xuống đây làm gì, muốn vào nhà tôi đi vệ sinh nhờ à? Bên ngoài bãi đỗ xe có nhà vệ sinh công cộng đấy, đi thẳng rẽ trái.”
Khoé miệng Sầm Nam chợt giật giật.
Bất kể là năm đó ở trường hay là bây giờ, anh đều không theo kịp mạch não quá mức hiếu động của Lương Mộc Thu.
Anh đóng cửa xe lại, khoá xe rồi chậm rãi giải thích: “Vừa rồi quên nói cho em biết, thật ra anh cũng ở đây, Ngự Hà Hoa Uyển toà số 8, tầng 11, nhà 1102.”
Nói xong cũng mặc kệ Lương Mộc Thu có phản ứng gì, cất bước đi lên thang máy.
Cả người Lương Mộc Thu cứ thế ngây ngốc đứng đó.
Mẹ kiếp?
Thế chẳng phải là đối diện nhà cậu à?
Cậu trơ mắt nhìn Sầm Nam đi đến trước thang máy, lấy ra thẻ quẹt.
Đúng vậy, đúng là thẻ thành viên của tiểu khu họ rồi.
“Em không vào à?” Sầm Nam ngược lại rất chi là thong dong, “Thang máy sắp đến rồi.”
Lương Mộc Thu hãy còn đang chịu đả kích, quả thực là đứng trong gió đầy hỗn loạn. Một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, không tình nguyện dịch dịch người vào gần chỗ cửa thang máy.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt mãn nguyện của Sầm Nam, chỉ cảm thấy người này chẳng khác nào hồi trung học, bề ngoài thì nhã nhặn trang nghiêm, thật ra toàn một bụng ý xấu.
Cậu có thể đem tên bạn tồi của mình ra mà thề rằng, tên này nhất định là cố ý, rõ ràng hồi nãy đã biết địa chỉ của cậu nhưng lại không nói cho cậu biết.
Cậu thật sự cáu kỉnh, chờ bước vào thang máy lại không nhịn được hỏi: “Anh về nước bao lâu rồi, Tân Thành rộng như vậy, có nhiều tiểu khu như vậy, sao anh có thể ở ngay đối diện nhà tôi chứ?”
Anh cố ý đúng không?!
Những lời này cậu không nói mà nghẹn lại, không muốn để mình tự mình đa tình quá.
Sầm Nam vô tội: “Hơn nửa năm nay anh vẫn bay tới bay lui ở nước ngoài, không rảnh đi xem phòng. Mà anh ở Tân Thành lại không có chỗ dừng chân nên mới nhờ bạn tìm nhà giúp mình. Anh ta chọn ở đây chứ không phải anh.”
Nói ra cũng đường hoàng lắm.
Nhưng Lương Mộc Thu một chữ cũng không tin.
Chẳng qua cậu không có chứng cứ, huống hồ Sầm Nam vừa mới tốt bụng đưa cậu về nhà, cậu chỉ có thể quay đầu không nhìn người này nữa, bẹp miệng không nói lời nào, trong gương thang máy chỉ để lộ một gương mặt đang tức giận.
Sầm Nam cũng không quấy rầy cậu, chỉ thoáng nhìn cậu mà thôi.
Thang máy sắp đến tầng 11, Sầm Nam đột nhiên nói một câu: “Em có nhớ không, hồi trung học từng có một lần mất điện, chúng ta suýt chút nữa thì kẹt trong thang máy ở thư viện.”
Lương Mộc Thu sửng sốt.
Cậu quay sang nhìn Sầm Nam một cái, Sầm Nam cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, thật sự giống như nhiều năm trước khi mới chỉ là thiếu niên, ít nhiều gì cũng có chút mập mờ khó nói hoà tan trong không khí.
Lương Mộc Thu đương nhiên nhớ rõ.
Bởi đó là lần đầu cậu rung động với Sầm Nam.
Nhưng cậu đã nhanh chóng trả lời, “Không nhớ.”
*
Thang máy đến tầng 11.
Tiểu khu này mỗi tầng có hai căn, cửa đối diện nhau, ở giữa là một hành lang, đúng kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Lương Mộc Thu vừa ra khỏi thang máy đã thẳng một phát xông về nhà mình, dùng sức mở khoá vân tay trên cửa, sau đó nhanh chóng vào nhà.
Câu “Chúc ngủ ngon” của Sầm Nam còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cửa chính nhà Lương Mộc Thu đã vô tình đóng lại, nói rõ thái độ của chủ nhân nhà nó.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình Sầm Nam, còn có một hàng đèn tường màu vàng ấm áp.
Sầm Nam đứng tại chỗ một hồi lâu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Tính tình vẫn như vậy.” Anh nhẹ giọng nói một câu, rồi mở cửa về nhà mình.
Anh bật đèn lên, trong phòng rất lạnh lẽo, đồ đạc cũng là mới cả, không có khói lửa gì, giống như một căn nhà để trống lâu ngày không người ghé thăm.
Chỉ có trên kệ phòng khách bày biện rất nhiều ảnh chụp, mơ hồ có thể nhìn ra là hai người trẻ tuổi chụp chung với nhau, cũng coi như là hơi thở duy nhất trong phòng này.
*
Lương Mộc Thu dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà tắm rửa thay quần áo, nhưng lại chẳng buồn ngủ gì.
Mới vừa nãy ở dưới tầng cậu còn rất buồn ngủ, nhưng bị Sầm Nam một phen làm cho kinh hãi xong, giờ chẳng còn gà gật nữa.
Cậu cầm điện thoại lên xem một lát, phát hiện mười phút trước Tống Duy còn gửi tin nhắn cho mình, cậu suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho Tống Duy.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Alo, xin hỏi ai thế ạ?” Tống Duy bên kia cười.
“Giả vờ cái gì, cậu không đọc tên tôi à?” Lương Mộc Thu một tay chống mặt, cũng cười theo, “Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, mới nãy gọi điện thoại cái quỷ gì? Sao, có người muốn chơi quy tắc ngầm với cậu à?”
“Còn chả bằng quy tắc ngầm, tốt xấu gì còn có giá trị.” Tống Duy thở dài một tiếng, “Chuyện nói ra thì dài lắm, tôi bị một con sói quấn lấy, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng còn trẻ quá, tôi lại ngại xuống tay, nên lấy cậu chặn thôi.”
Lương Mộc Thu khẽ cười một tiếng, cũng không thấy ngoài ý muốn gì.
Tống Duy có cùng khuynh hướng tính dục với cậu. Nhưng từ khi làm việc, cậu đã sống giản dị, xác suất rước hoạ vào thân đã giảm đi rất nhiều. Nhưng Tống Duy thì khác, trời sinh có gương mặt ưa nhìn, tính cách lại hướng ngoại dễ nói chuyện, đối xử với ai cũng nhiệt tình, thành ra hoa đào vô kể.
Từ hồi đại học, cậu đã không ít lần chắn hoa đào cho Tống Duy, thậm chí còn cho mượn Sầm Nam nữa.
Tống Duy hỏi cậu: “Sao trễ thế rồi cậu vẫn chưa ngủ, à, vừa tan tiệc đúng không? Sao, vui không, có anh đẹp trai nào không?”
Lương Mộc Thu vừa định trả lời không, nhưng chợt khựng lại.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không có được.
“Có một,” Cậu trở mình trên giường nhìn lên trần nhà, có hơi muốn làm một điếu, “Người này cậu cũng biết.”
Tống Duy tò mò, “Ai thế?”
Lương Mộc Thu sâu kín nói, “Chồng cũ của tôi, Sầm Nam.”
Tống Duy nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng khi nhận ra ý nghĩa của hai chữ “chồng cũ” này, suýt chút nữa cậu đã ném điện thoại xuống đất.
Lương Mộc Thu rất biết điều mà cầm điện thoại ra xa.
“Làm sao có thể…” Tống Duy không thể tin nổi, “Không phải anh ta định cư ở nước ngoài à? Sao đột nhiên lại trở về?”
Cái này ngược lại cũng là điều Lương Mộc Thu không rõ.
Hỏi hay lắm, cậu cũng muốn biết.
“Ai biết,” Lương Mộc Thu nói, “Có thể là phát hiện ra món ở nước ngoài quá khó ăn, hoặc là nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc. Dù sao anh ta cũng nói là mình sẽ ở hẳn trong nước luôn.”
Tống Duy càng giật mình.
Cậu và Lương Mộc Thu là bạn thân từ hồi lớp 11, ở đại học cũng là phòng cạnh phòng, cho nên khi Lương Mộc Thu và Sầm Nam yêu nhau, cậu thường xuyên làm bóng đèn, đi ăn ké uống ké đôi tình nhân này.
Nhưng thật ra cậu và Sầm Nam lại không tính là quen biết gì nhiều nhặn. Cậu luôn cảm thấy dưới vẻ ngoài ưu tú bảnh bao của Sầm Nam là một loại lạnh nhạt ngăn cách với tất cả mọi người, ai cũng không để ý – ngoại trừ mỗi mình Lương Mộc Thu.
Cho nên bây giờ cậu vắt hết óc ra nghĩ, cũng chỉ có thể nhớ lại dáng vẻ đại khái của Sầm Nam, rồi là Sầm Nam cầm ô cúi đầu hôn Lương Mộc Thu.
Cậu lắc lắc đầu, ném hình ảnh này ra khỏi não, cuối cùng cũng nhớ được một chuyện.
“Không phải anh ta với Nguyễn Trúc Tiên ở bên nhau à?” Tống Duy nhớ tới chuyện này còn thấy bất bình, lúc trước cậu cho là Sầm Nam đối tốt với Lương Mộc Thu đến mức không còn gì để chê, cho nên khi biết chuyện này tam quan của cậu cũng vỡ nát luôn, “Anh ta về nước là vì chia tay à, hay là cùng về với Nguyễn Trúc Tiên?”
“Anh ta không ở bên Nguyễn Trúc Tiên.” Lương Mộc Thu ngắt lời Tống Duy, về chuyện này cậu tin Sầm Nam không nói dối.
Bởi vì Sầm Nam khinh thường.
“Có thể là hai người họ cùng nhau ra nước ngoài, lại là thanh mai trúc mã, cha mẹ hai bên hình như cũng có ý, không hiểu sao lại lan truyền như thế,” Lương Mộc Thu nói, “Nhưng anh ta có kết hôn hay không cũng không có quan hệ gì với tôi, cho dù không có người khác thì sao, sự thật vẫn là anh ta với tôi đã chia tay rồi.”
Khi cậu và Sầm Nam còn ở bên nhau đã biết Nguyễn Trúc Tiên và Sầm Nam là môn đăng hộ đối, quan hệ hai nhà cũng rất tốt.
Nếu không phải nửa đường có cậu đột ngột xuất hiện, nhìn dáng vẻ không nhuốm bụi trần của Sầm Nam, nói không chừng cũng cảm thấy lợi ích thông gia cũng không tồi.
Tống Duy bên kia trầm mặc hồi lâu, muốn nói cái gì nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cậu tốt xấu gì cũng coi là một nửa nhân chứng trong tình yêu của Sầm Nam và Lương Mộc Thu, cũng biết sau khi Sầm Nam rời đi Lương Mộc Thu có bao nhiêu bàng hoàng bất lực.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói một câu: “Vậy nhìn thấy anh ta, cậu có cảm giác gì?”
Cảm giác thế nào ư?
Lương Mộc Thu theo bản năng mím môi, có chút thất thần.
Vừa rồi ở trong thang máy, rõ ràng cậu và Sầm Nam chỉ cách nhau nửa mét, nhưng dường như cậu lại bị hơi thở của Sầm Nam bao bọc hoàn toàn, bất an lo lắng không có chỗ che giấu.
Trong quán bar cũng vậy, nơi đó có nhiều người như vậy, nhưng khoảnh khắc Sầm Nam khom lưng châm lửa cho cậu, cậu lại chỉ nhớ về dáng vẻ khi trước ở trường đại học, Sầm Nam cúi đầu hôn cậu dưới tán hoa.
Rõ ràng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.
Bọn họ đã sớm chia tay.
Nhưng cậu vẫn không có tiền đồ như thế.
“Không biết, đừng hỏi nữa.” Lương Mộc Thu nhắm mắt lại, “Dù sao bọn tôi cũng không có giao thiệp gì, tôi chả hơi đâu đi quan tâm anh ta.”
Cậu giấu diếm chuyện Sầm Nam ở đối diện mình, bởi vì cậu biết Tống Duy nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tốt nhất nên như thế…” Tống Duy cũng thở dài, “Bỏ đi, tôi cũng lười nói tiếp, trong lòng cậu hẳn có tính toán rồi. Đã nhiều năm như thế, cũng nên buông xuống đi thôi, ngủ sớm chút đi.”
Lương Mộc Thu dừng một chút: “Ừm, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Lương Mộc Thu cúp điện thoại, nằm trên giường, duy trì tư thế ngửa mặt lên trần nhà hơn nửa ngày không nhúc nhích.
Cậu và Tống Duy nói chuyện vốn là để giải quyết ưu phiền trong lòng một chút, kết quả nói xong phát hiện tâm trạng chẳng những tốt lên, trái lại còn như bị một cái búa nhỏ đục nhẹ vào lòng, bí mật đau đớn cũng theo đó mà hiện ra.
Cậu đương nhiên cũng biết, cậu và Sầm Nam đã chấm dứt rất nhiều năm rồi.
Nhưng biểu hiện của cậu trước mặt Sầm Nam càng giương nanh múa vuốt bao nhiêu, càng không coi Sầm Nam ra gì bao nhiêu, trong lòng cậu lại càng buồn bã và sợ hãi bấy nhiêu.
Nếu thật sự phải nói ra, từ hồi trung học cậu đã ở bên Sầm Nam, họ cùng thi đỗ một trường đại học, sống chung, hẹn hò, cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, giống như mỗi một đôi tình nhân khác.
Cậu từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy sống với Sầm Nam, họ sẽ yêu nhau, rồi cùng nhau già đi.
Nhưng Sầm Nam lại nửa đường rời khỏi, để lại một mình cậu nơi ấy.
Cậu vẫn còn nhớ rõ khi nhận được điện thoại của Sầm Nam, cậu đang ở trong căn hộ mà hai người thuê cùng nhau. Trong điện thoại, Sầm Nam dứt khoát lưu loát nói lời chia tay với cậu.
Khi đó Sầm Nam đã ra nước ngoài được hơn một năm rồi.
Cho dù là muốn chia tay với cậu, Sầm Nam cũng rất đàng hoàng, giọng điệu từ tốn nói mình muốn định cư ở nước ngoài, sau này cũng sẽ không trở về nữa, cho nên không muốn làm lỡ cậu.
Lời này rất dễ nghe, chừa lại cho cậu đủ đường.
Nhưng cậu không cần sự đàng hoàng ấy, cậu cũng khóc điên cuồng như những người bị vứt bỏ khác, sụp đổ hỏi Sầm Nam có phải đã yêu người nào rồi không.
“Em có thể đi tìm anh, Sầm Nam, không sao hết, em cũng có thể xin học ở nước ngoài.” Cậu khóc đến nghẹn ngào, “Bây giờ em sẽ làm thủ tục, rất nhanh thôi, anh đừng bỏ em…”
Nhưng Sầm Nam lại không trả lời.
Sầm Nam luôn nhường cậu, sẽ luôn ôm cậu lên hôn môi dỗ dành, lại yên lặng trong tiếng khóc của cậu như một pho tượng Phật ngậm miệng ngồi thiền.
Rất lâu sau Sầm Nam mới nói: “Đừng náo loạn nữa, em có đến chúng ta cũng sẽ không quay lại được. Mộc Thu, đi theo con đường mà em chọn, sống cuộc sống mà em muốn, đừng nên lãng phí thời gian trên người anh.”
Đây chính là lời cuối cùng Sầm Nam để lại cho cậu.
Muốn cậu sống cuộc sống mà cậu hằng mong muốn.
Nếu đổi lại là Lương Mộc Thu của tuổi 28, cậu sẽ cảm thấy lời này rất đúng.
Nhưng năm đó cậu mới 21, cậu không làm nổi.
Cuộc sống không có Sầm Nam căn bản không phải thứ mà cậu muốn.
Cậu cũng không hết hy vọng, cho dù Sầm Nam nói chia tay, cậu vẫn đi nghiên cứu thủ tục ra nước ngoài, chuẩn bị giấy tờ, giống như mỗi một người được ăn cả ngã về không, muốn cứu vãn tình yêu của mình.
Nhưng ngay khi chuẩn bị xong hết thảy, cậu lại nghe nói, Sầm Nam không ra nước ngoài một mình, người thanh mai Nguyễn Trúc Tiên của anh cũng đi cùng.
Cậu còn nghe nói Sầm Nam đã đính hôn với Nguyễn Trúc Tiên.
Điều này khiến cậu còn đau lòng hơn cả 10000 lời chia tay.
Cậu có thể thừa nhận Sầm Nam không yêu mình, cậu có thể níu kéo Sầm Nam, nhưng cậu không thể chấp nhận chuyện Sầm Nam phản bội mình.
*
Lương Mộc Thu nhớ tới những chuyện lộn xộn trong quá khứ là thấy đau đầu, cậu quấn mình trong chăn, tự biến mình thành con kén.
Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, lúc vừa mới nghe được tin tức này mình còn có thể giả vờ bình tĩnh, chờ khi ra khỏi khu giảng đường, tài liệu sách vở trong tay đều rơi đến chẳng còn một mảnh.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất nhặt rất lâu, lại bởi vì tay run dữ quá mà nửa ngày cũng chẳng nhặt lên được.
Ngày đó người đi đường đi ngang qua sẽ không biết, người thanh niên ngồi trên đất khóc như mưa ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng hẳn ai cũng sẽ thấy người ấy đáng thương.
Cũng từ ngày đó, cậu đã quyết định buông Sầm Nam xuống.
Vốn mọi chuyện đều rất tốt, cậu cũng dần thích ứng với cuộc sống không có Sầm Nam.
Nhưng bây giờ, 7 năm đã qua, Sầm Nam lại xuất hiện trước mặt cậu, còn nói chắc nịch rằng, anh và Nguyễn Trúc Tiên chưa từng ở bên nhau.
*
Lương Mộc Thu vùi mặt vào trong chăn, nghĩ thầm chuyện quái gì đây chứ.
Cậu đã không dám viết kịch bản thái quá như thế từ lâu rồi.
Bây giờ cũng chẳng còn phổ biến loại máu chó như thế nữa.Lời tác giả:
Sầm Nam: Kinh ngạc không, bất ngờ không?
Lương Mộc Thu: “tui” – Tôi khinh!
Cũng không biết có phải rượu tác dụng chậm hay không, nửa đường sau Lương Mộc Thu thật sự rất mệt, ngủ nửa mê nửa tỉnh, chỉ còn chút ý thức sót lại.
Mãi đến khi Sầm Nam đỗ xe trong gara dưới hầm, lại đưa tay vỗ vỗ cậu một hồi lâu cậu mới khó khăn mở mắt ra.
“Về đến nhà rồi.” Sầm Nam nhìn cậu, “Đến lúc xuống xe thôi.”
Lương Mộc Thu theo bản năng sờ khoé miệng, sợ mình vừa nãy ngủ chảy nước miếng. Gặp lại tình cũ thì vẫn cần mặt mũi chứ.
Sầm Nam như là biết được cậu đang nghĩ gì, khẽ nhếch khoé miệng.
“À thì, cảm ơn anh đưa tôi về nhà.” Lương Mộc Thu đẩy cửa xe, “Bây giờ cũng trễ lắm rồi, tôi sẽ không mời anh lên ngồi một chút đâu, sau này có duyên gặp lại.”
Hiển nhiên là một câu không hề khách sáo.
Cậu không muốn mời Sầm Nam lên uống trà, cũng thật sự từ nội tâm cho rằng mình và Sầm Nam không duyên không phận.
Nhưng cậu mới xuống xe thì phát hiện Sầm Nam cũng đi theo, một tay còn vắt áo khoác, dáng người cao ngất đứng trong bãi đỗ xe cũng rất bắt mắt.
Cậu không nhịn được nhướng mày, khó hiểu: “Anh xuống đây làm gì, muốn vào nhà tôi đi vệ sinh nhờ à? Bên ngoài bãi đỗ xe có nhà vệ sinh công cộng đấy, đi thẳng rẽ trái.”
Khoé miệng Sầm Nam chợt giật giật.
Bất kể là năm đó ở trường hay là bây giờ, anh đều không theo kịp mạch não quá mức hiếu động của Lương Mộc Thu.
Anh đóng cửa xe lại, khoá xe rồi chậm rãi giải thích: “Vừa rồi quên nói cho em biết, thật ra anh cũng ở đây, Ngự Hà Hoa Uyển toà số 8, tầng 11, nhà 1102.”
Nói xong cũng mặc kệ Lương Mộc Thu có phản ứng gì, cất bước đi lên thang máy.
Cả người Lương Mộc Thu cứ thế ngây ngốc đứng đó.
Mẹ kiếp?
Thế chẳng phải là đối diện nhà cậu à?
Cậu trơ mắt nhìn Sầm Nam đi đến trước thang máy, lấy ra thẻ quẹt.
Đúng vậy, đúng là thẻ thành viên của tiểu khu họ rồi.
“Em không vào à?” Sầm Nam ngược lại rất chi là thong dong, “Thang máy sắp đến rồi.”
Lương Mộc Thu hãy còn đang chịu đả kích, quả thực là đứng trong gió đầy hỗn loạn. Một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, không tình nguyện dịch dịch người vào gần chỗ cửa thang máy.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt mãn nguyện của Sầm Nam, chỉ cảm thấy người này chẳng khác nào hồi trung học, bề ngoài thì nhã nhặn trang nghiêm, thật ra toàn một bụng ý xấu.
Cậu có thể đem tên bạn tồi của mình ra mà thề rằng, tên này nhất định là cố ý, rõ ràng hồi nãy đã biết địa chỉ của cậu nhưng lại không nói cho cậu biết.
Cậu thật sự cáu kỉnh, chờ bước vào thang máy lại không nhịn được hỏi: “Anh về nước bao lâu rồi, Tân Thành rộng như vậy, có nhiều tiểu khu như vậy, sao anh có thể ở ngay đối diện nhà tôi chứ?”
Anh cố ý đúng không?!
Những lời này cậu không nói mà nghẹn lại, không muốn để mình tự mình đa tình quá.
Sầm Nam vô tội: “Hơn nửa năm nay anh vẫn bay tới bay lui ở nước ngoài, không rảnh đi xem phòng. Mà anh ở Tân Thành lại không có chỗ dừng chân nên mới nhờ bạn tìm nhà giúp mình. Anh ta chọn ở đây chứ không phải anh.”
Nói ra cũng đường hoàng lắm.
Nhưng Lương Mộc Thu một chữ cũng không tin.
Chẳng qua cậu không có chứng cứ, huống hồ Sầm Nam vừa mới tốt bụng đưa cậu về nhà, cậu chỉ có thể quay đầu không nhìn người này nữa, bẹp miệng không nói lời nào, trong gương thang máy chỉ để lộ một gương mặt đang tức giận.
Sầm Nam cũng không quấy rầy cậu, chỉ thoáng nhìn cậu mà thôi.
Thang máy sắp đến tầng 11, Sầm Nam đột nhiên nói một câu: “Em có nhớ không, hồi trung học từng có một lần mất điện, chúng ta suýt chút nữa thì kẹt trong thang máy ở thư viện.”
Lương Mộc Thu sửng sốt.
Cậu quay sang nhìn Sầm Nam một cái, Sầm Nam cũng đang nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, thật sự giống như nhiều năm trước khi mới chỉ là thiếu niên, ít nhiều gì cũng có chút mập mờ khó nói hoà tan trong không khí.
Lương Mộc Thu đương nhiên nhớ rõ.
Bởi đó là lần đầu cậu rung động với Sầm Nam.
Nhưng cậu đã nhanh chóng trả lời, “Không nhớ.”
*
Thang máy đến tầng 11.
Tiểu khu này mỗi tầng có hai căn, cửa đối diện nhau, ở giữa là một hành lang, đúng kiểu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Lương Mộc Thu vừa ra khỏi thang máy đã thẳng một phát xông về nhà mình, dùng sức mở khoá vân tay trên cửa, sau đó nhanh chóng vào nhà.
Câu “Chúc ngủ ngon” của Sầm Nam còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cửa chính nhà Lương Mộc Thu đã vô tình đóng lại, nói rõ thái độ của chủ nhân nhà nó.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình Sầm Nam, còn có một hàng đèn tường màu vàng ấm áp.
Sầm Nam đứng tại chỗ một hồi lâu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Tính tình vẫn như vậy.” Anh nhẹ giọng nói một câu, rồi mở cửa về nhà mình.
Anh bật đèn lên, trong phòng rất lạnh lẽo, đồ đạc cũng là mới cả, không có khói lửa gì, giống như một căn nhà để trống lâu ngày không người ghé thăm.
Chỉ có trên kệ phòng khách bày biện rất nhiều ảnh chụp, mơ hồ có thể nhìn ra là hai người trẻ tuổi chụp chung với nhau, cũng coi như là hơi thở duy nhất trong phòng này.
*
Lương Mộc Thu dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào nhà tắm rửa thay quần áo, nhưng lại chẳng buồn ngủ gì.
Mới vừa nãy ở dưới tầng cậu còn rất buồn ngủ, nhưng bị Sầm Nam một phen làm cho kinh hãi xong, giờ chẳng còn gà gật nữa.
Cậu cầm điện thoại lên xem một lát, phát hiện mười phút trước Tống Duy còn gửi tin nhắn cho mình, cậu suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho Tống Duy.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Alo, xin hỏi ai thế ạ?” Tống Duy bên kia cười.
“Giả vờ cái gì, cậu không đọc tên tôi à?” Lương Mộc Thu một tay chống mặt, cũng cười theo, “Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, mới nãy gọi điện thoại cái quỷ gì? Sao, có người muốn chơi quy tắc ngầm với cậu à?”
“Còn chả bằng quy tắc ngầm, tốt xấu gì còn có giá trị.” Tống Duy thở dài một tiếng, “Chuyện nói ra thì dài lắm, tôi bị một con sói quấn lấy, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng còn trẻ quá, tôi lại ngại xuống tay, nên lấy cậu chặn thôi.”
Lương Mộc Thu khẽ cười một tiếng, cũng không thấy ngoài ý muốn gì.
Tống Duy có cùng khuynh hướng tính dục với cậu. Nhưng từ khi làm việc, cậu đã sống giản dị, xác suất rước hoạ vào thân đã giảm đi rất nhiều. Nhưng Tống Duy thì khác, trời sinh có gương mặt ưa nhìn, tính cách lại hướng ngoại dễ nói chuyện, đối xử với ai cũng nhiệt tình, thành ra hoa đào vô kể.
Từ hồi đại học, cậu đã không ít lần chắn hoa đào cho Tống Duy, thậm chí còn cho mượn Sầm Nam nữa.
Tống Duy hỏi cậu: “Sao trễ thế rồi cậu vẫn chưa ngủ, à, vừa tan tiệc đúng không? Sao, vui không, có anh đẹp trai nào không?”
Lương Mộc Thu vừa định trả lời không, nhưng chợt khựng lại.
Cũng không thể nói là hoàn toàn không có được.
“Có một,” Cậu trở mình trên giường nhìn lên trần nhà, có hơi muốn làm một điếu, “Người này cậu cũng biết.”
Tống Duy tò mò, “Ai thế?”
Lương Mộc Thu sâu kín nói, “Chồng cũ của tôi, Sầm Nam.”
Tống Duy nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng khi nhận ra ý nghĩa của hai chữ “chồng cũ” này, suýt chút nữa cậu đã ném điện thoại xuống đất.
Lương Mộc Thu rất biết điều mà cầm điện thoại ra xa.
“Làm sao có thể…” Tống Duy không thể tin nổi, “Không phải anh ta định cư ở nước ngoài à? Sao đột nhiên lại trở về?”
Cái này ngược lại cũng là điều Lương Mộc Thu không rõ.
Hỏi hay lắm, cậu cũng muốn biết.
“Ai biết,” Lương Mộc Thu nói, “Có thể là phát hiện ra món ở nước ngoài quá khó ăn, hoặc là nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc. Dù sao anh ta cũng nói là mình sẽ ở hẳn trong nước luôn.”
Tống Duy càng giật mình.
Cậu và Lương Mộc Thu là bạn thân từ hồi lớp 11, ở đại học cũng là phòng cạnh phòng, cho nên khi Lương Mộc Thu và Sầm Nam yêu nhau, cậu thường xuyên làm bóng đèn, đi ăn ké uống ké đôi tình nhân này.
Nhưng thật ra cậu và Sầm Nam lại không tính là quen biết gì nhiều nhặn. Cậu luôn cảm thấy dưới vẻ ngoài ưu tú bảnh bao của Sầm Nam là một loại lạnh nhạt ngăn cách với tất cả mọi người, ai cũng không để ý – ngoại trừ mỗi mình Lương Mộc Thu.
Cho nên bây giờ cậu vắt hết óc ra nghĩ, cũng chỉ có thể nhớ lại dáng vẻ đại khái của Sầm Nam, rồi là Sầm Nam cầm ô cúi đầu hôn Lương Mộc Thu.
Cậu lắc lắc đầu, ném hình ảnh này ra khỏi não, cuối cùng cũng nhớ được một chuyện.
“Không phải anh ta với Nguyễn Trúc Tiên ở bên nhau à?” Tống Duy nhớ tới chuyện này còn thấy bất bình, lúc trước cậu cho là Sầm Nam đối tốt với Lương Mộc Thu đến mức không còn gì để chê, cho nên khi biết chuyện này tam quan của cậu cũng vỡ nát luôn, “Anh ta về nước là vì chia tay à, hay là cùng về với Nguyễn Trúc Tiên?”
“Anh ta không ở bên Nguyễn Trúc Tiên.” Lương Mộc Thu ngắt lời Tống Duy, về chuyện này cậu tin Sầm Nam không nói dối.
Bởi vì Sầm Nam khinh thường.
“Có thể là hai người họ cùng nhau ra nước ngoài, lại là thanh mai trúc mã, cha mẹ hai bên hình như cũng có ý, không hiểu sao lại lan truyền như thế,” Lương Mộc Thu nói, “Nhưng anh ta có kết hôn hay không cũng không có quan hệ gì với tôi, cho dù không có người khác thì sao, sự thật vẫn là anh ta với tôi đã chia tay rồi.”
Khi cậu và Sầm Nam còn ở bên nhau đã biết Nguyễn Trúc Tiên và Sầm Nam là môn đăng hộ đối, quan hệ hai nhà cũng rất tốt.
Nếu không phải nửa đường có cậu đột ngột xuất hiện, nhìn dáng vẻ không nhuốm bụi trần của Sầm Nam, nói không chừng cũng cảm thấy lợi ích thông gia cũng không tồi.
Tống Duy bên kia trầm mặc hồi lâu, muốn nói cái gì nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cậu tốt xấu gì cũng coi là một nửa nhân chứng trong tình yêu của Sầm Nam và Lương Mộc Thu, cũng biết sau khi Sầm Nam rời đi Lương Mộc Thu có bao nhiêu bàng hoàng bất lực.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói một câu: “Vậy nhìn thấy anh ta, cậu có cảm giác gì?”
Cảm giác thế nào ư?
Lương Mộc Thu theo bản năng mím môi, có chút thất thần.
Vừa rồi ở trong thang máy, rõ ràng cậu và Sầm Nam chỉ cách nhau nửa mét, nhưng dường như cậu lại bị hơi thở của Sầm Nam bao bọc hoàn toàn, bất an lo lắng không có chỗ che giấu.
Trong quán bar cũng vậy, nơi đó có nhiều người như vậy, nhưng khoảnh khắc Sầm Nam khom lưng châm lửa cho cậu, cậu lại chỉ nhớ về dáng vẻ khi trước ở trường đại học, Sầm Nam cúi đầu hôn cậu dưới tán hoa.
Rõ ràng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.
Bọn họ đã sớm chia tay.
Nhưng cậu vẫn không có tiền đồ như thế.
“Không biết, đừng hỏi nữa.” Lương Mộc Thu nhắm mắt lại, “Dù sao bọn tôi cũng không có giao thiệp gì, tôi chả hơi đâu đi quan tâm anh ta.”
Cậu giấu diếm chuyện Sầm Nam ở đối diện mình, bởi vì cậu biết Tống Duy nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tốt nhất nên như thế…” Tống Duy cũng thở dài, “Bỏ đi, tôi cũng lười nói tiếp, trong lòng cậu hẳn có tính toán rồi. Đã nhiều năm như thế, cũng nên buông xuống đi thôi, ngủ sớm chút đi.”
Lương Mộc Thu dừng một chút: “Ừm, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Lương Mộc Thu cúp điện thoại, nằm trên giường, duy trì tư thế ngửa mặt lên trần nhà hơn nửa ngày không nhúc nhích.
Cậu và Tống Duy nói chuyện vốn là để giải quyết ưu phiền trong lòng một chút, kết quả nói xong phát hiện tâm trạng chẳng những tốt lên, trái lại còn như bị một cái búa nhỏ đục nhẹ vào lòng, bí mật đau đớn cũng theo đó mà hiện ra.
Cậu đương nhiên cũng biết, cậu và Sầm Nam đã chấm dứt rất nhiều năm rồi.
Nhưng biểu hiện của cậu trước mặt Sầm Nam càng giương nanh múa vuốt bao nhiêu, càng không coi Sầm Nam ra gì bao nhiêu, trong lòng cậu lại càng buồn bã và sợ hãi bấy nhiêu.
Nếu thật sự phải nói ra, từ hồi trung học cậu đã ở bên Sầm Nam, họ cùng thi đỗ một trường đại học, sống chung, hẹn hò, cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai, giống như mỗi một đôi tình nhân khác.
Cậu từng cho rằng mình sẽ cứ như vậy sống với Sầm Nam, họ sẽ yêu nhau, rồi cùng nhau già đi.
Nhưng Sầm Nam lại nửa đường rời khỏi, để lại một mình cậu nơi ấy.
Cậu vẫn còn nhớ rõ khi nhận được điện thoại của Sầm Nam, cậu đang ở trong căn hộ mà hai người thuê cùng nhau. Trong điện thoại, Sầm Nam dứt khoát lưu loát nói lời chia tay với cậu.
Khi đó Sầm Nam đã ra nước ngoài được hơn một năm rồi.
Cho dù là muốn chia tay với cậu, Sầm Nam cũng rất đàng hoàng, giọng điệu từ tốn nói mình muốn định cư ở nước ngoài, sau này cũng sẽ không trở về nữa, cho nên không muốn làm lỡ cậu.
Lời này rất dễ nghe, chừa lại cho cậu đủ đường.
Nhưng cậu không cần sự đàng hoàng ấy, cậu cũng khóc điên cuồng như những người bị vứt bỏ khác, sụp đổ hỏi Sầm Nam có phải đã yêu người nào rồi không.
“Em có thể đi tìm anh, Sầm Nam, không sao hết, em cũng có thể xin học ở nước ngoài.” Cậu khóc đến nghẹn ngào, “Bây giờ em sẽ làm thủ tục, rất nhanh thôi, anh đừng bỏ em…”
Nhưng Sầm Nam lại không trả lời.
Sầm Nam luôn nhường cậu, sẽ luôn ôm cậu lên hôn môi dỗ dành, lại yên lặng trong tiếng khóc của cậu như một pho tượng Phật ngậm miệng ngồi thiền.
Rất lâu sau Sầm Nam mới nói: “Đừng náo loạn nữa, em có đến chúng ta cũng sẽ không quay lại được. Mộc Thu, đi theo con đường mà em chọn, sống cuộc sống mà em muốn, đừng nên lãng phí thời gian trên người anh.”
Đây chính là lời cuối cùng Sầm Nam để lại cho cậu.
Muốn cậu sống cuộc sống mà cậu hằng mong muốn.
Nếu đổi lại là Lương Mộc Thu của tuổi 28, cậu sẽ cảm thấy lời này rất đúng.
Nhưng năm đó cậu mới 21, cậu không làm nổi.
Cuộc sống không có Sầm Nam căn bản không phải thứ mà cậu muốn.
Cậu cũng không hết hy vọng, cho dù Sầm Nam nói chia tay, cậu vẫn đi nghiên cứu thủ tục ra nước ngoài, chuẩn bị giấy tờ, giống như mỗi một người được ăn cả ngã về không, muốn cứu vãn tình yêu của mình.
Nhưng ngay khi chuẩn bị xong hết thảy, cậu lại nghe nói, Sầm Nam không ra nước ngoài một mình, người thanh mai Nguyễn Trúc Tiên của anh cũng đi cùng.
Cậu còn nghe nói Sầm Nam đã đính hôn với Nguyễn Trúc Tiên.
Điều này khiến cậu còn đau lòng hơn cả 10000 lời chia tay.
Cậu có thể thừa nhận Sầm Nam không yêu mình, cậu có thể níu kéo Sầm Nam, nhưng cậu không thể chấp nhận chuyện Sầm Nam phản bội mình.
*
Lương Mộc Thu nhớ tới những chuyện lộn xộn trong quá khứ là thấy đau đầu, cậu quấn mình trong chăn, tự biến mình thành con kén.
Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, lúc vừa mới nghe được tin tức này mình còn có thể giả vờ bình tĩnh, chờ khi ra khỏi khu giảng đường, tài liệu sách vở trong tay đều rơi đến chẳng còn một mảnh.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất nhặt rất lâu, lại bởi vì tay run dữ quá mà nửa ngày cũng chẳng nhặt lên được.
Ngày đó người đi đường đi ngang qua sẽ không biết, người thanh niên ngồi trên đất khóc như mưa ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng hẳn ai cũng sẽ thấy người ấy đáng thương.
Cũng từ ngày đó, cậu đã quyết định buông Sầm Nam xuống.
Vốn mọi chuyện đều rất tốt, cậu cũng dần thích ứng với cuộc sống không có Sầm Nam.
Nhưng bây giờ, 7 năm đã qua, Sầm Nam lại xuất hiện trước mặt cậu, còn nói chắc nịch rằng, anh và Nguyễn Trúc Tiên chưa từng ở bên nhau.
*
Lương Mộc Thu vùi mặt vào trong chăn, nghĩ thầm chuyện quái gì đây chứ.
Cậu đã không dám viết kịch bản thái quá như thế từ lâu rồi.
Bây giờ cũng chẳng còn phổ biến loại máu chó như thế nữa.Lời tác giả:
Sầm Nam: Kinh ngạc không, bất ngờ không?
Lương Mộc Thu: “tui” – Tôi khinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.