Chương 45: Ôm em
Tùng Tử Trà
22/08/2023
Xin lỗi, anh đã không chọn em.
Những lời này bất kể là được thốt lên trong hoàn cảnh nào cũng đều khiến người ta có cảm giác đau lòng, người bị bỏ rơi đã bị tuyên án mọi thứ đã kết thúc, tất thảy những lời xin lỗi cũng chẳng thể bù đắp được những tiếc nuối của quá vãng.
Nhưng Lương Mộc Thu nhìn Sầm Nam, lại theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Cậu nhớ ngôi mộ mình từng thấy trên ins của Sầm Nam, trong rừng cây thưa thớt, dưới bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng chính là người đã nuôi nấng Sầm Nam trưởng thành.
Cậu khó có thể tưởng tượng được khi đó Sầm Nam đã đau khổ đến mức nào.
Phải từ bỏ tình yêu để cầu mong được ở bên người thân duy nhất của mình, nhưng kết quả Sầm Nam có được gì chứ, người thân và người yêu, cuối cùng anh chẳng còn lại gì.
Anh cô đơn một mình đi Mỹ, cuối cùng lại cô đơn một mình trở về. Chicago chẳng cho anh được gì, chỉ để lại một mớ bùi nhùi.
Lương Mộc Thu không biết nên nói gì, cổ họng như bị bông thắt kín, chua xót.
Cậu mờ mịt đến mức thậm chí còn không biết nên oán trách ai.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến lý do Sầm Nam vứt bỏ mình, cũng không phải không đoán được trong đó có sự ngăn cản của gia đình Sầm Nam, nhưng cậu không ngờ rằng trong này còn xen lẫn cả sinh ly tử biệt của người thân anh.
7 năm qua cậu trằn trọc cầu mong một đáp án.
Cậu vẫn luôn tin tưởng mình không yêu lầm người, nhưng cậu lại không có được một lối thoát, chỉ có thể tự lừa mình dối người mà quên đi.
Bây giờ cuối cùng cậu đã biết.
Nhưng đáp án này quá nặng nề, cảm tưởng như những khúc mắc tình ái giữa cậu và Sầm Nam bỗng trở nên vô vị.
Cậu chỉ có thể thì thào: "Vậy sao anh lại không nói với em?"
Nhiều bất đắc dĩ như thế, vì sao lại cố tình muốn giấu em?
Giọng nói của cậu có chút run rẩy: "Anh chỉ cần nói cho em biết là em có thể đợi, em có thể ở bên anh. Anh không thể comeout được em cũng không quan tâm, không về nước được thì em sẽ đợi anh, đợi không có kỳ hạn cũng không sao cả, Sầm Nam, em không quan tâm những điều đó!"
Những lời này cậu đè xuống rất thấp, nhưng lại như gào thét từ trong cổ họng. Cậu thật sự không quan tâm, chỉ cần người trước mắt này vẫn là của cậu, khó khăn gì cậu cũng không sợ.
Nhưng Sầm Nam không cho cậu cơ hội lựa chọn.
Sầm Nam một tay sắp xếp kết cục cho cậu, nói những lời tuyệt tình nhất, cho cậu lời chia tay lạnh lùng nhất, vứt cậu giữa trời cao biển rộng bắt đầu cuộc sống mới.
Cậu lẩm bẩm: "Đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ khi anh nói chia tay với em, bảo em hãy sống cuộc sống mà em muốn, không cần lãng phí thời gian trên người anh. Nhưng Sầm Nam... tại sao anh lại không nghĩ rằng cuộc sống không có anh không phải là cuộc sống mà em muốn chứ?"
*
Khói trong tay Sầm Nam cháy rụi gần như làm phỏng tay anh, nhưng anh lại chẳng có chút cảm giác nào.
Mỗi một câu hôm nay của Lương Mộc Thu đều như viên đạn găm thẳng vào trái tim anh, khiến anh chẳng nói được lời nào.
Khi còn ở Mỹ, anh canh giữ bên bà nội mới vừa phẫu thuật xong của mình, nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi đi ngang qua vườn hoa bệnh viện, anh cũng không phải không nghĩ đến nếu Lương Mộc Thu ở đây thì tốt rồi.
Anh sẽ lén đưa Thu Thu đến nhà thờ kết hôn, chỉ có trời biết đất biết linh mục biết, họ sẽ làm một đôi uyên ương chẳng cần người thân chấp thuận.
Anh cũng biết nếu anh nói với Lương Mộc Thu tất cả những gì anh phải đối mặt, Thu Thu ngốc nghếch của anh sẽ mãi chờ anh như thế, sẽ vượt cả đại dương đến tìm anh, cam tâm tình nguyện làm người tình bí mật của anh, chỉ cần một nụ hôn lén lút trong bóng tối cũng thoả mãn.
Nhưng Lương Mộc Thu sao lại phải sống cuộc sống như thế chứ?
Khi đó Lương Mộc Thu mới 20 tuổi, xinh xắn lại thiên phú cao khiến người người yêu mến, cuộc sống của cậu vừa mới bắt đầu, có người muốn theo đuổi cậu, chăm sóc cậu, chiều cậu lên tận trời.
Còn anh lại chẳng thể cho cậu được gì.
Dáng vẻ anh nằm trên giường bệnh ngay cả chính mình còn ghét, nặng nề âm u tử khí, đã sớm không còn dáng vẻ mà Lương Mộc Thu yêu.
Lương Mộc Thu ở bên anh, ngoại trừ bị cha mẹ anh nhắm đến thì chẳng có được gì cả.
Khi đó anh chỉ có hai bàn tay trắng, lén lút kết hôn với Lương Mộc Thu rất dễ dàng, nhưng sau đó anh phải lấy cái gì để bảo vệ cậu, cha mẹ anh công thành danh toại đặt ở đó, muốn chèn ép một Lương Mộc Thu còn đang học hành trong nước, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.
Cho nên anh mới nghĩ, coi như một lần dứt khoát buông tay, để Lương Mộc Thu đi trên con đường khang trang của cậu.
Nhưng cuối cùng, anh đã thất bại.
6 năm trôi qua Lương Mộc Thu không chọn ai hết.
Vô số ngày đêm anh tìm hiểu được chút tin tức của Lương Mộc Thu từ Nhậm Khải Hàm, biết được Lương Mộc Thu vẫn cô đơn lẻ bóng như trước, không yêu bất kỳ người nào. Trong lòng anh còn ti tiện mà khấp khởi mừng thầm.
Dù sao, anh cũng chẳng làm nổi một người quân tử.
Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Sầm Nam hút một hơi thuốc cuối cùng, vị nicotine quả thật khiến anh tỉnh táo ra không ít, sau đó anh vứt điếu thuốc trong tay xuống, tàn thuốc rơi vào chiếc gạt tàn hình bí ngô, cái này cũng là cái mà năm đó Lương Mộc Thu chọn.
Anh thoáng lui về sau một bước, đầu gối nửa quỳ trên mặt đất phảng phất như tư thế đang cầu hôn.
Ánh mắt anh nhìn Lương Mộc Thu từ trên xuống dưới cũng thành ngẩng đầu ngưỡng vọng.
"Em nói đúng, anh không nên giấu diếm em bất cứ điều gì, nếu anh biết đến cuối cùng người em đợi vẫn luôn là anh, thì anh đã trộm em đến Chicago kết hôn từ 6 năm trước rồi." Sầm Nam nắm lấy tay Lương Mộc Thu, thừa nhận sai lầm nhiều năm của mình, "Anh chỉ là một kẻ độc tài, nhát gan, luôn tự cho mình là đúng, không để ý đến cảm nhận của em, tự mình sắp xếp cuộc đời em mà lại không hỏi em có đồng ý hay không."
Lương Mộc Thu loạng choạng nhìn Sầm Nam, trong lòng cảm thấy có phải người này đột nhiên phát điên rồi không.
Sầm Nam đương nhiên không điên, anh cảm thấy đây là giờ phút bình tĩnh nhất của mình từ trước đến nay.
Anh hỏi Lương Mộc Thu: "Thu Thu, anh có rất nhiều khuyết điểm, anh không đủ tốt, trên người anh cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện không hay, anh cũng không còn là người mà em yêu khi mười tám tuổi nữa. Em vẫn cần anh chứ?"
Cần một người đã gần như chết đi một lần, một người tồi tệ như thế này không?
Lương Mộc Thu bị hỏi đến mức tim phút chốc ngừng đập.
Cần không?
Cậu cũng tự hỏi mình.
Cậu nhìn Sầm Nam, người này cậu đã yêu từ 18 tuổi đến giờ, cả đời này của cậu đến giờ cũng chỉ mới có 28 năm, nửa đời người của cậu đã dùng để dây dưa không rõ với anh.
Nếu là năm đầu tiên chia tay Sầm Nam hỏi cậu như thế, cậu nhất định sẽ đem chân tình của Sầm Nam nghiền xuống đất.
Nếu là năm thứ hai, cậu nhất định sẽ đuổi Sầm Nam đi.
Nếu là năm thứ ba, cậu sẽ lưỡng lự thật lâu rồi mới đồng ý.
Còn bây giờ, từ khi họ chia cách ở sân bay đã được 7 năm rồi.
Cậu chỉ muốn Sầm Nam về bên mình.
Cậu không có thêm nhiều cái 7 năm nữa để lãng phí.
*
Suy nghĩ như thế, Lương Mộc Thu nói: "Em sẽ không tha thứ cho anh, anh rất đáng ghét."
Sầm Nam ngây ngẩn cả người, trái tim đau đến mức tê dại.
Nhưng anh lại nghe được câu tiếp theo.
"Nhưng nếu anh nói yêu em, vậy em cũng có thể trả lời anh một câu, em cũng yêu anh."
Khi Lương Mộc Thu nói ra những lời này, chút bình tĩnh cậu ép buộc mình phải duy trì đã vỡ vụn.
Cậu lại biến thành cậu học sinh năm đó, mang theo tràn ngập yêu thương vội vội vàng vàng muốn nắm lấy cậu học sinh Sầm Nam nọ.
Lúc trước khi rời đi, Sầm Nam nói khi về sẽ tặng cậu hoa hồng, hoa hồng cậu đã nhận rồi, người đến trễ này cũng nên thuộc về cậu thôi.
Cậu ngồi trên giường dang tay ra với Sầm Nam, thấy Sầm Nam vẫn còn sững sờ ở đó thì ấm ức bật khóc: "Sao anh còn không đến ôm em?"
Ôm em, vượt qua 7 năm ròng, đến ôm em đi.
Em thật sự đã chờ anh rất rất lâu, những miễn là anh yêu em, chúng ta có thể xí xoá.
Sầm Nam lúc này mới vừa như tỉnh mộng, gắt gao ôm chặt lấy cậu.
"Anh yêu em," Anh khàn giọng nói, "Anh yêu em, em muốn nghe bao nhiêu lần anh cũng đều sẽ nói, nói cả đời, nói cả đến kiếp sau."
Những lời này bất kể là được thốt lên trong hoàn cảnh nào cũng đều khiến người ta có cảm giác đau lòng, người bị bỏ rơi đã bị tuyên án mọi thứ đã kết thúc, tất thảy những lời xin lỗi cũng chẳng thể bù đắp được những tiếc nuối của quá vãng.
Nhưng Lương Mộc Thu nhìn Sầm Nam, lại theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Cậu nhớ ngôi mộ mình từng thấy trên ins của Sầm Nam, trong rừng cây thưa thớt, dưới bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng chính là người đã nuôi nấng Sầm Nam trưởng thành.
Cậu khó có thể tưởng tượng được khi đó Sầm Nam đã đau khổ đến mức nào.
Phải từ bỏ tình yêu để cầu mong được ở bên người thân duy nhất của mình, nhưng kết quả Sầm Nam có được gì chứ, người thân và người yêu, cuối cùng anh chẳng còn lại gì.
Anh cô đơn một mình đi Mỹ, cuối cùng lại cô đơn một mình trở về. Chicago chẳng cho anh được gì, chỉ để lại một mớ bùi nhùi.
Lương Mộc Thu không biết nên nói gì, cổ họng như bị bông thắt kín, chua xót.
Cậu mờ mịt đến mức thậm chí còn không biết nên oán trách ai.
Không phải cậu chưa từng nghĩ đến lý do Sầm Nam vứt bỏ mình, cũng không phải không đoán được trong đó có sự ngăn cản của gia đình Sầm Nam, nhưng cậu không ngờ rằng trong này còn xen lẫn cả sinh ly tử biệt của người thân anh.
7 năm qua cậu trằn trọc cầu mong một đáp án.
Cậu vẫn luôn tin tưởng mình không yêu lầm người, nhưng cậu lại không có được một lối thoát, chỉ có thể tự lừa mình dối người mà quên đi.
Bây giờ cuối cùng cậu đã biết.
Nhưng đáp án này quá nặng nề, cảm tưởng như những khúc mắc tình ái giữa cậu và Sầm Nam bỗng trở nên vô vị.
Cậu chỉ có thể thì thào: "Vậy sao anh lại không nói với em?"
Nhiều bất đắc dĩ như thế, vì sao lại cố tình muốn giấu em?
Giọng nói của cậu có chút run rẩy: "Anh chỉ cần nói cho em biết là em có thể đợi, em có thể ở bên anh. Anh không thể comeout được em cũng không quan tâm, không về nước được thì em sẽ đợi anh, đợi không có kỳ hạn cũng không sao cả, Sầm Nam, em không quan tâm những điều đó!"
Những lời này cậu đè xuống rất thấp, nhưng lại như gào thét từ trong cổ họng. Cậu thật sự không quan tâm, chỉ cần người trước mắt này vẫn là của cậu, khó khăn gì cậu cũng không sợ.
Nhưng Sầm Nam không cho cậu cơ hội lựa chọn.
Sầm Nam một tay sắp xếp kết cục cho cậu, nói những lời tuyệt tình nhất, cho cậu lời chia tay lạnh lùng nhất, vứt cậu giữa trời cao biển rộng bắt đầu cuộc sống mới.
Cậu lẩm bẩm: "Đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ khi anh nói chia tay với em, bảo em hãy sống cuộc sống mà em muốn, không cần lãng phí thời gian trên người anh. Nhưng Sầm Nam... tại sao anh lại không nghĩ rằng cuộc sống không có anh không phải là cuộc sống mà em muốn chứ?"
*
Khói trong tay Sầm Nam cháy rụi gần như làm phỏng tay anh, nhưng anh lại chẳng có chút cảm giác nào.
Mỗi một câu hôm nay của Lương Mộc Thu đều như viên đạn găm thẳng vào trái tim anh, khiến anh chẳng nói được lời nào.
Khi còn ở Mỹ, anh canh giữ bên bà nội mới vừa phẫu thuật xong của mình, nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi đi ngang qua vườn hoa bệnh viện, anh cũng không phải không nghĩ đến nếu Lương Mộc Thu ở đây thì tốt rồi.
Anh sẽ lén đưa Thu Thu đến nhà thờ kết hôn, chỉ có trời biết đất biết linh mục biết, họ sẽ làm một đôi uyên ương chẳng cần người thân chấp thuận.
Anh cũng biết nếu anh nói với Lương Mộc Thu tất cả những gì anh phải đối mặt, Thu Thu ngốc nghếch của anh sẽ mãi chờ anh như thế, sẽ vượt cả đại dương đến tìm anh, cam tâm tình nguyện làm người tình bí mật của anh, chỉ cần một nụ hôn lén lút trong bóng tối cũng thoả mãn.
Nhưng Lương Mộc Thu sao lại phải sống cuộc sống như thế chứ?
Khi đó Lương Mộc Thu mới 20 tuổi, xinh xắn lại thiên phú cao khiến người người yêu mến, cuộc sống của cậu vừa mới bắt đầu, có người muốn theo đuổi cậu, chăm sóc cậu, chiều cậu lên tận trời.
Còn anh lại chẳng thể cho cậu được gì.
Dáng vẻ anh nằm trên giường bệnh ngay cả chính mình còn ghét, nặng nề âm u tử khí, đã sớm không còn dáng vẻ mà Lương Mộc Thu yêu.
Lương Mộc Thu ở bên anh, ngoại trừ bị cha mẹ anh nhắm đến thì chẳng có được gì cả.
Khi đó anh chỉ có hai bàn tay trắng, lén lút kết hôn với Lương Mộc Thu rất dễ dàng, nhưng sau đó anh phải lấy cái gì để bảo vệ cậu, cha mẹ anh công thành danh toại đặt ở đó, muốn chèn ép một Lương Mộc Thu còn đang học hành trong nước, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.
Cho nên anh mới nghĩ, coi như một lần dứt khoát buông tay, để Lương Mộc Thu đi trên con đường khang trang của cậu.
Nhưng cuối cùng, anh đã thất bại.
6 năm trôi qua Lương Mộc Thu không chọn ai hết.
Vô số ngày đêm anh tìm hiểu được chút tin tức của Lương Mộc Thu từ Nhậm Khải Hàm, biết được Lương Mộc Thu vẫn cô đơn lẻ bóng như trước, không yêu bất kỳ người nào. Trong lòng anh còn ti tiện mà khấp khởi mừng thầm.
Dù sao, anh cũng chẳng làm nổi một người quân tử.
Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Sầm Nam hút một hơi thuốc cuối cùng, vị nicotine quả thật khiến anh tỉnh táo ra không ít, sau đó anh vứt điếu thuốc trong tay xuống, tàn thuốc rơi vào chiếc gạt tàn hình bí ngô, cái này cũng là cái mà năm đó Lương Mộc Thu chọn.
Anh thoáng lui về sau một bước, đầu gối nửa quỳ trên mặt đất phảng phất như tư thế đang cầu hôn.
Ánh mắt anh nhìn Lương Mộc Thu từ trên xuống dưới cũng thành ngẩng đầu ngưỡng vọng.
"Em nói đúng, anh không nên giấu diếm em bất cứ điều gì, nếu anh biết đến cuối cùng người em đợi vẫn luôn là anh, thì anh đã trộm em đến Chicago kết hôn từ 6 năm trước rồi." Sầm Nam nắm lấy tay Lương Mộc Thu, thừa nhận sai lầm nhiều năm của mình, "Anh chỉ là một kẻ độc tài, nhát gan, luôn tự cho mình là đúng, không để ý đến cảm nhận của em, tự mình sắp xếp cuộc đời em mà lại không hỏi em có đồng ý hay không."
Lương Mộc Thu loạng choạng nhìn Sầm Nam, trong lòng cảm thấy có phải người này đột nhiên phát điên rồi không.
Sầm Nam đương nhiên không điên, anh cảm thấy đây là giờ phút bình tĩnh nhất của mình từ trước đến nay.
Anh hỏi Lương Mộc Thu: "Thu Thu, anh có rất nhiều khuyết điểm, anh không đủ tốt, trên người anh cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện không hay, anh cũng không còn là người mà em yêu khi mười tám tuổi nữa. Em vẫn cần anh chứ?"
Cần một người đã gần như chết đi một lần, một người tồi tệ như thế này không?
Lương Mộc Thu bị hỏi đến mức tim phút chốc ngừng đập.
Cần không?
Cậu cũng tự hỏi mình.
Cậu nhìn Sầm Nam, người này cậu đã yêu từ 18 tuổi đến giờ, cả đời này của cậu đến giờ cũng chỉ mới có 28 năm, nửa đời người của cậu đã dùng để dây dưa không rõ với anh.
Nếu là năm đầu tiên chia tay Sầm Nam hỏi cậu như thế, cậu nhất định sẽ đem chân tình của Sầm Nam nghiền xuống đất.
Nếu là năm thứ hai, cậu nhất định sẽ đuổi Sầm Nam đi.
Nếu là năm thứ ba, cậu sẽ lưỡng lự thật lâu rồi mới đồng ý.
Còn bây giờ, từ khi họ chia cách ở sân bay đã được 7 năm rồi.
Cậu chỉ muốn Sầm Nam về bên mình.
Cậu không có thêm nhiều cái 7 năm nữa để lãng phí.
*
Suy nghĩ như thế, Lương Mộc Thu nói: "Em sẽ không tha thứ cho anh, anh rất đáng ghét."
Sầm Nam ngây ngẩn cả người, trái tim đau đến mức tê dại.
Nhưng anh lại nghe được câu tiếp theo.
"Nhưng nếu anh nói yêu em, vậy em cũng có thể trả lời anh một câu, em cũng yêu anh."
Khi Lương Mộc Thu nói ra những lời này, chút bình tĩnh cậu ép buộc mình phải duy trì đã vỡ vụn.
Cậu lại biến thành cậu học sinh năm đó, mang theo tràn ngập yêu thương vội vội vàng vàng muốn nắm lấy cậu học sinh Sầm Nam nọ.
Lúc trước khi rời đi, Sầm Nam nói khi về sẽ tặng cậu hoa hồng, hoa hồng cậu đã nhận rồi, người đến trễ này cũng nên thuộc về cậu thôi.
Cậu ngồi trên giường dang tay ra với Sầm Nam, thấy Sầm Nam vẫn còn sững sờ ở đó thì ấm ức bật khóc: "Sao anh còn không đến ôm em?"
Ôm em, vượt qua 7 năm ròng, đến ôm em đi.
Em thật sự đã chờ anh rất rất lâu, những miễn là anh yêu em, chúng ta có thể xí xoá.
Sầm Nam lúc này mới vừa như tỉnh mộng, gắt gao ôm chặt lấy cậu.
"Anh yêu em," Anh khàn giọng nói, "Anh yêu em, em muốn nghe bao nhiêu lần anh cũng đều sẽ nói, nói cả đời, nói cả đến kiếp sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.