Chương 23: Lợi dụng
Lam Tuyết Liên
19/05/2023
" Trân nhi, muội sửa nó có được không " - Dương Hiển cầm hai miếng bạch
ngọc bị vỡ đôi, xoa lên bề mặt sần sùi trông có vẻ tiếc nuối
" Tỷ...còn muốn sửa nó sao "
" Đương nhiên phải sửa...món đồ này với ta trân quý đến nhường nào "
Y Trân thở dài một cái, là do cô xem nhẹ món đồ này mà lại nghĩ tỷ tỷ cũng như thế. Đặt bạch ngọc trên tay, cô từ từ nắm lại, vận phép khiến lòng bàn tay lóe sáng lên một cái rồi vụt tắt. Cô mở tay ra, bạch ngọc đã hoàn toàn được hàn gắn không một vết nứt. Dương Hiển nhìn thấy liền vui vẻ bắt lấy bạch ngọc, đưa lên tầm mắt quan sát thật kĩ, nở nụ cười vui vẻ
" Tốt quá rồi Trân nhi...muội hay thiệt đó...đa tạ muội "
" Đủ rồi...tỷ làm nhiều chuyện cho muội như vậy, mấy chuyện nhỏ này cần gì tỷ đa tạ muội chứ "
" Tỷ tỷ, thời gian qua tỷ sống ở đâu " - Y Trân nắm tay Dương Hiển hỏi han
" Khi vừa thoát khỏi sự khống chế của yêu hồ Bạch Ly, ta liền chạy khỏi hang động của ả, trong lúc chạy bị ả đánh cho trọng thương "
" Sao chứ? Ả yêu quái đó dám làm hại tỷ tỷ, muội phải đi tìm ả tính sổ " - Y Trân đứng bật dậy
" Đừng Trân nhi...muội biết ả ở đâu mà tìm...vả lại khó khăn lắm ta mới tìm được đến đây, ta không muốn muội vì ta mà gặp nguy hiểm "
" Muội có Tam Châu hộ thể, muội không sợ, tỷ chỉ cần nói nơi ở của ả, muội lập tức đến đánh cho ả một trận thừa sống thiếu chết " - Y Trân vỗ vỗ lên ngực khẳng định
Vừa nhắc tới Tam Châu, Dương Hiển liền khựng lại
[ Xem ra Hàn Y Trân vẫn chưa tách thể với Tam Châu, đáng chết. Vốn ta định sẽ gạt ả để ả giao ra Tam Châu, đành đợi khi ta lấy được Gậy Phong Lôi từ bọn người Khương Tử Nha sẽ lấy luôn Tam Châu một thể ]
" Tỷ tỷ, mau nói hang ổ của bọn chúng, muội phải đánh chúng không còn manh giáp "
" Ờ...thôi được rồi Trân nhi...chuyện đó ta không muốn muội xen vào, tỷ muội chúng ta không còn hiểu lầm nhau là tốt rồi "
" Muội ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói với muội...nào "
" Hửm...tỷ tỷ à...tỷ có chuyện gì sao "
" Sư phụ có nói với ta, không lâu nữa Người sẽ hạ trần cần chúng ta phò trợ mở kết giới ở Thanh động. Lần này Người xuống là vì để tìm lại tinh tú trong ngũ đại hành khí đã đánh rơi xuống trần gian. Không có nó Sư phụ e sẽ mất hết công lực "
" Chuyện nghiêm trọng đến vậy sao...Sư phụ có nói khi nào sẽ hạ giới không " - Y Trân lo lắng
" Người không nói cụ thể, Người chỉ dặn ta nói lại với muội, mở kết giới Thanh động vô cùng phức tạp, phải mượn sức mạnh Tam Châu và một lực pháp từ lôi điện "
" Tam Châu vẫn còn trong người muội, khi đó muội sẽ tách thể với Tam Châu. Nhưng lực pháp từ lôi điện, muội biết tìm ở đâu "
" Chuyện đó ta mới nhờ muội đây, phép thuật của ta chỉ giúp muội một ít thôi, phần còn lại đành một mình muội gánh rồi "
" Biết tìm nguồn lôi điện ở đâu chứ "
" Còn nữa Trân nhi, lần này muội lên Tiên giới một chuyến, đào can khương về cho Sư phụ điều chế đan dược "
" Chuyện này dễ hơn đó...muội sẽ tìm can khương trước, về lôi điện để sau vậy "
" Làm phiền muội rồi, cũng do ta bất tài, Sư phụ không thể trọng dụng. Chỉ có việc lên Tiên giới tỷ tỷ ta cũng không làm được "
" Sao tỷ lại nói vậy...phải có bạch huyết từ dê trắng của tỷ mới có thể khai mở kết giới mà "
Dương Hiển mỉm cười vuốt lấy tóc của Y Trân, đúng là ả từng có một loại máu thanh khiết của dê trắng. Nhưng từ khi bị trúng độc của Bạch Ly và dần hắc hóa, loại máu này vốn đã không còn nhiều nữa. Huyết bạch như đại diện cho phần thiện bên trong Dương Hiển, từ khi ả theo Linh Bảo đại pháp sư, toàn thân mới tỏa ra loại máu thanh, giờ đây tâm toàn là ác niệm, đã vấy bẩn gần hết huyết bạch này rồi
" Trân nhi, ta phải đi rồi, mọi chuyện trông cậy vào muội "
" Tỷ định đi đâu...hay là tỷ về cùng sống với muội đi, mọi người sẽ hiểu và bỏ qua cho tỷ mà "
" Không Trân nhi, ta về căn nhà trước đây của chúng ta "
" Tỷ một mình ở đó muội không an tâm "
" Không sao, chẳng phải nơi đó đã có vòng phép bảo vệ rồi sao...tỷ phải về đó đợi lệnh của Sư phụ "
" Muội đi với tỷ "
" Không cần đâu Trân nhi, không phải phiền đến muội. Vả lại...Na Tra...không thấy muội sẽ lo lắng " - Dương Hiển nhắc đến Na Tra trong lòng lại nỗi lên niềm ganh ghét Y Trân
" Cũng phải...Tiền bối hứa sẽ tìm thân thế cho muội, Na Tra chưa bình an trở về muội cũng không nỡ "
" Na Tra?...Na Tra bị làm sao " - Đột nhiên Dương Hiển gắt lên
" Na Tra huynh ấy vì cứu muội, bị Thân Công Báo đánh trọng thương "
" Là hắn sao " - Dương Hiển gằn giọng, nghiến răng tức giận
" Tỷ tỷ không cần phải lo, huynh ấy được Thái Ất Chân Nhân điều trị, sẽ sớm hồi phục quay trở về "
" Vậy...vậy sao "
" Còn tỷ...muội chỉ đành ở đây một thời gian, sau khi tìm lại được thân thế, tỷ muội ta sẽ lại sống chung với nhau "
" Được " - Dương Hiển xoa đầu Y Trân
[ Nha đầu ngu xuẩn, ai thèm sống chung với ngươi chứ, không phải vì muốn lợi dụng ngươi ta đã sớm một tay bóp chết ngươi rồi ]
" Ta về đây "
" Có cần muội tiễn tỷ một đoạn không, muội rất lo cho tỷ "
" Không cần đâu...không cần "
Dương Hiển đứng lên, Y Trân theo đó cũng rời khỏi ghế, cả hai nắm tay nhau từ biệt rồi Dương Hiển quay người đi. Ở phía Y Trân không nhìn thấy, Dương Hiển nở một nụ cười nham hiểm, tay ả phủi phủi vào y phục như thể chùi hết những cái ôm ấp nắm tay của Hàn Y Trân. Ả kinh tởm tiểu muội đến nhường ấy, Y Trân không biết gì còn lo lắng nhìn theo từng bước đi của ả, đến khi khuất bóng chẳng còn thấy đâu cô mới chịu quay đầu đi về Miếu
___Phân Cách Tuyến___
Sau ngôi Miếu hoang có một vùng đất trống rất rộng, Lôi Chấn Tử từ khi được nhận lệnh của Võ Vương thì luôn túc trực cạnh Gia Khải để cậu ấy học thuật. Việc buôn bán gì đó liền tạm gác lại, Gia Khải tuy không đồng ý lắm nhưng cũng nghe theo
" Gia Khải, huynh xem tôi làm thử một lần " - Lôi Chấn Tử trên tay cầm chắc Hoàng Việt đưa ra tư thế tấn thủ vô cùng chắc chắn
Nhờ được Võ Vương truyền thụ hết tất thảy chiêu thức, Lôi Chấn Tử dễ dàng thị phạm cho Gia Khải xem vài đường cơ bản. Vạt áo tuy dài những cũng không thể che đi cánh tay rắn chắc của Lôi Chấn Tử, hắn vung tay chém một đường, từ nơi đó vọng ra một đường trắng như thể gió bị xé ra nhường chỗ cho công lực uy hồn của hắn. Sực một cái, cành cây ở phía xa cách đó cả trăm bước chân liền bị gãy khúc. Sức mạnh kinh hồn khiến Gia Khải đứng đờ người, miệng há hốc không tin vào mắt mình
" Đây là loại vũ khí gì vậy chứ...còn mạnh hơn cây đại đao mà tôi bán nữa..."
" Thượng Cổ Thần Binh, sao có thể so với những vũ khí tầm thường được " - Lôi Chấn Tử thu tay lại, mỉm cười đắc chí
" À...tới lượt huynh " - Lôi Chấn Tử đưa pháp bảo cho Gia Khải
Thấy Lôi Chấn Tử một tay đã có thể cầm chắc chắn như vậy, Gia Khải theo quán tính cũng chỉ đưa một tay đón lấy Hoàng Việt, thoắt cái liền bị sức nặng của nó làm chúi người về phía trước, pháp bảo từ đó cũng bị rơi xuống
" Hô...không phải chứ...tại sao lại nặng như vậy "
" Ế...huynh không sao chứ "
Gia Khải lần này đã dùng hẳn hai tay, khó khăn nhấc lên, lòng bàn tay nắm chặt lấy thân pháp bảo, miệng không khỏi cảm thán
" Cây búa này đúng là không tầm thường ha..." - Gia Khải cười ngờ nghệch, cậu dường như đã nhận ra điều gì đó không đúng
" Ế...khoang đã...A Lôi, huynh có võ công từ khi nào vậy. Vả lại sao huynh lại có cây búa này "
" À ừ...tôi...à trước đây có một thời gian tôi theo một người Sư phụ để học đạo nên có chút ít võ công phòng thân. Còn Hoàng Việt này ở đâu mà có thì huynh không cần bận tâm, huynh chỉ cần luyện tập sử dụng nó thông thạo là được "
" Không đúng...sao lại phải học cái này chứ, nói cho cậu biết tôi từng theo học một thầy thuốc giỏi nhất nhì Đại Tấn đó, những chuyện binh tướng này tôi vốn không cần tới " - Gia Khải nói rồi muốn bỏ ngang, quay lưng định trở vào trong nhưng bị Lôi Chấn Tử kéo lại
" Nè Gia Khải...huynh phải học...huynh coi huynh nam nhi trai tráng mà không có tí võ công nào coi sao được "
" A...huynh đó...vừa mới nói với tôi bản thân cũng chỉ có chút ít võ công vậy mà còn chê tôi hả. Vậy huynh chứ tập với cây búa này đi ha, như vậy thì võ công của huynh sẽ tăng lên, có huynh bảo vệ rồi cần gì tôi phải học chứ ha " - Gia Khải đẩy Hoàng Việt cho Lôi Chấn Tử, vỗ vai hắn vài cái xem như khích lệ rồi tìm cách chuồng lẹ
" Gia Khải! "
" Huynh làm sao vậy hả...dù tôi có võ công cao cường cách mấy cũng không thể suốt ngày ở bên cạnh bảo vệ huynh được...huynh thử nghĩ xem, nếu huynh luyện được Đả Pháp Hoàng Việt, không chỉ có thể bảo vệ được chính huynh, mà còn bảo vệ được cho người thân của huynh, cho người huynh yêu thương "
Nghe đến đây Gia Khải có chút khựng lại, phụ mẫu ở Chung gia cũng đã rất lâu cậu chưa về thăm, người trong lòng cũng rất lâu rồi chưa gặp mặt. Nghĩ gì đó trong đầu, Gia Khải quay người lại cầm lấy Hoàng Việt, lần này chắc chắn hơn, quyết tâm hơn
" Được rồi, tôi sẽ nghe huynh "
" Thật sao...huynh chịu học hả...vậy thì tốt quá rồi " - Lôi Chấn Tử thở phào, hắn còn sợ Gia Khải sẽ không chịu nghe hắn cơ chứ
Tuy là thể lực không quá cường tráng, nhưng bằng một cách nào đó Chung Gia Khải vẫn kiên trì tập từng động tác một. Cậu đang muốn thay đổi bản thân, muốn bước qua giới hạn của mình hay còn vì một ai khác
___Phân Cách Tuyến___
" Nhạc Tề ta tới rồi "
" San Như " - một nam nhân từ đầu tới chân toàn là màu đen đang đứng trước căn nhà tranh nghe tiếng gọi liền quay đầu lại
" Sao bây giờ nàng mới quay lại " - Hắn mừng rỡ ôm lấy nữ nhân trước mặt
" Là do ta sơ ý để cô ta gỡ dây chuyền ra nên linh hồn của ta bị trấn lại "
" Nhờ chàng làm phép tăng trí lực cho thần hồn của ta, ta mới có thể kiềm hãm được ả đó " - nữ nhân kia trong vòng tay của gã mà nũng nịu
" Ta cứ ngỡ nàng rời bỏ ta chứ "
" Tên rắn thối nhà chàng...sao ta có thể bỏ chàng được chứ "
" Xà nương của ta...cùng ta về Thủy giới a! " - Lưu Nhạc Tề nắm lấy đôi vai nhỏ của nữ nhân kia
" Không thể được " - Tần San Như nghe thế liền đẩy tay hắn ra
" Tại sao chứ...nàng là người của ta, phải cùng ta trở về "
" Nhạc Tề...hiện tại thật sự ta không thể cùng chàng về Thủy giới, chàng đợi ta một thời gian nữa...được không? "
" San Như nàng gặp phải chuyện gì sao " - Hắc xà lo lắng vuốt má xà nương của mình
" Ta không sao...chỉ là bây giờ ta không tiện xuất đầu lộ diện, ta sắp thay da, chỉ có ở bên trong cô ta thì mới có đủ nguyên khí giúp ta tạo da mới "
" Phải rồi...loài rắn chúng ta tới kì đều phải thay da đổi thịt một lần, đành vậy...nàng cứ ở đó, một thời gian sau sẽ giúp nàng trấn áp linh hồn của cô ta "
Đôi xà tinh cứ quấn quýt lấy nhau không để ý rằng ở một gốc cây, bóng dáng của ai đó đang quan sát hai người, là Hoàng Thiên Hóa
" Đó không phải là mảnh hồn thứ hai của Sư thúc mẫu sao, sao người lại...cùng với cái tên nào đó...ờ...trong kì quặc thế này "
" Ể...cái tên này sao trông quen quá vậy cà " - Thiên Hóa gãi đầu, ngờ ngợ ra điều gì đó
" A...là cái tên phép thuật cao cường hay đến vào giờ tỵ đây mà, lần trước hắn đánh với Triệu Di một trận...rồi sau đó Triệu Di cô nương liền thay đổi sắc mặt...a...giống như bây giờ vậy, e thẹn rút vào người hắn rồi cùng hắn vào nhà " - nói đến đây quả thật Thiên Hóa lại thấy đôi nam nữ kia cùng nhau vào nhà tranh, thấy lạ Thiên Hóa cũng không ở lâu liền xoay người biến mất
___Kê Minh Quan___
" Thân Công Báo " - Dương Hiển xuất hiện trước mặt hắn
" Cô tới rồi...đã có thuốc giải chưa "
" Ngươi nghĩ ta là thần tiên sao "
" Ta đã dụ được ả Hàn thị kia lên Tiên giới đào cho ta can khương, tìm được sẽ đến chân núi tìm ta "
" Can khương? Thứ đó ở nhân gian đây thiếu gì chứ, cô đợi Hàn Y Trân phải đợi tới khi nào "
" Nông cạn! Tên dị nhân như ngươi chưa từng hấp thụ thanh lực của đá Nữ Oa thì làm sao có thể biết được chứ "
" Can khương ở Tiên giới do chính Bách Hoa tiên tử dùng máu của mình thay nước để tưới hơn ngàn năm nay, đương nhiên khác hẳn so với can khương ở nhân gian "
" Bách Hoa tiên tử? " - Thân Công Báo nghe quen liền hỏi lại
" Phải, ở vườn tiên của ả tất cả đều là tiên dược, dùng can khương ngàn năm pha với bạch huyết của ta sẽ cho ra thuốc giải Thiên Phong Vũ của Hàn Y Trân "
" Cô mà cũng có bạch huyết sao " - gương mặt Thân Công Báo lộ ra một tia xem thường
" Ý ngươi vậy là sao, cho ngươi biết bây giờ chỉ có máu của ta mới có thể cứu được mạng hèn của ngươi. Còn ăn nói xằng bậy ta e Tô Đát Kỷ có sống dậy cũng khó cứu nỗi ngươi "
" Ta...ta...ta không có ý đó, Dương Hiển cô nói đúng...ha...nói đúng " - Thân Công Báo mặt dày nịnh bợ
" Chính vì ta sợ bạch huyết sẽ sớm bị ta làm cho vấy bẩn, ta đã trích một lượng vào ống trúc này, ngươi giữ lấy nó " - Dương Hiển thầy một ống trúc nhỏ vào người Thân Công Báo
" A...đa tạ...ha...đa tạ " - Thân Công Báo cầm lên, mở ra đúng thật là máu, kì lạ thay loại máu này lại là màu trắng còn tỏa ra một mùi thơm khó mà cưỡng lại được. Hắn tham lam đưa lên mũi hít lấy hít để. Dương Hiển đứng đó cũng cảm thấy kinh tởm, ả chưa từng xem trọng tên dị nhân này, cũng chẳng để hắn vào mắt
" Không phải vì ngươi cùng có chung kẻ thù với ta, ta đã không phải làm những chuyện này " - nói rồi Dương Hiển quay đầu đi, nội tâm còn đăm đăm suy nghĩ
[ Ban đầu còn tưởng hắn ta sau khi cải tử hoàn đồng thì sức lực sẽ tăng lên khủng khiếp lắm, một nha đầu Hàn thị cũng có thể khiến hắn thừa sống thiếu chết, hắn thật sực có thể giúp được chuyện gì không ]
___Phân Cách Tuyến___
" Tiền bối...Tiền bối " - Y Trân hấp tấp chạy vào trong Miếu, lớn tiếng gọi Khương Tử Nha
" Có chuyện gì sao Y Trân " - Khương Tử Nha từ tốn bước ra
" Tiền bối, con muốn lên Tiên giới "
" Tiên giới " - Khương Tử Nha nhướng mày khó hiểu
" Con lên Tiên giới để làm gì...có chỗ nào không được khỏe sao " - Thoáng cái gương mặt Khương Tử Nha trở nên lo lắng. Hắn luôn là người như vậy, cứ thích lo chuyện người khác
" Con không sao Tiền bối, chỉ là bây giờ con cần tìm một thảo dược chỉ có Tiên giới mới trồng được, người giúp con nha " - Y Trân nắm cổ tay Khương Tử Nha lắc lư năn nỉ
" Tiên giới không phải là nơi người phàm như con có thể lên được, cần có tiên nhân đưa con đi "
" Chẳng phải là người sao...giúp con đi Tiền bối..." - Y Trân chớp chớp mắt
" Bây giờ ta không tiện đi với con..."
" Ơ " - Y Trân thất vọng
" Người đi với con đi...thật sự rất gấp đó "
" Ta..." - Khương Tử Nha nhất thời không biết phải nói sao. Hắn còn có chuyện cần phải giải quyết, đi cùng tiểu nha đầu này sẽ làm lỡ việc
" Để con Sư thúc! "
Nghe động cả hai liền quay đầu lại, Y Trân nhìn thấy thì vô cùng bất ngờ, Na Tra sớm vậy mà lại xuất hiện trước mặt cô, vui mừng quá độ khiến cô hất tay của Khương Tử Nha ra chạy lại phía của Na Tra. Theo di chứng từ đời trước, Y Trân vô thức đưa hay tay lên nhéo má Na Tra như cái cách Chiêu Đệ từng làm. Thấy hành động của Y Trân, Na Tra giật mình khựng lại
" Na Tra huynh về rồi, tôi thật sự rất lo lắng cho huynh đó tiểu tử thối..."
Dường như nhận ra điều gì đó hơi khó xử, Y Trân buông tay ra lùi lại, ngại ngùng nhìn Na Tra
" Ha...xin lỗi nha...không hiểu sao tôi lại làm như vậy nữa "
" À ờ...không sao " - Na Tra nhìn Khương Tử Nha, cả hai như đang hiểu ý nhau, họ biết hành động vừa rồi là do Mã Chiêu Đệ vô thức làm
" À...để con đưa Y Trân lên Tiên giới "
" Con vừa mới từ Tiên giới về đây...có thể đi tiếp không " - Khương Tử Nha nhìn thấy Na Tra như thế có chút sốt ruột
" Con hồi phục hoàn toàn rồi, vả lại nếu Y Trân đang cần gấp chi bằng để con đưa cô ấy đi "
" Thật sao...vậy thì hay quá...há " - Y Trân vỗ tay vui sướng
" Vậy chúng ta đi thôi " - Na Tra nhìn Y Trân ra hiệu
" Um " - Y Trân cười tít mắt lại, đủ thấy cô thích thú nhường nào
" Sư thúc tụi con đi đây, sẽ sớm về "
" Được, cả hai đi cẩn thận "
" Dạ " - Na Tra cùng Y Trân đồng thanh, song tiểu hoa sen nắm tay Y Trân nhảy lên rồi biến mất
" Tỷ...còn muốn sửa nó sao "
" Đương nhiên phải sửa...món đồ này với ta trân quý đến nhường nào "
Y Trân thở dài một cái, là do cô xem nhẹ món đồ này mà lại nghĩ tỷ tỷ cũng như thế. Đặt bạch ngọc trên tay, cô từ từ nắm lại, vận phép khiến lòng bàn tay lóe sáng lên một cái rồi vụt tắt. Cô mở tay ra, bạch ngọc đã hoàn toàn được hàn gắn không một vết nứt. Dương Hiển nhìn thấy liền vui vẻ bắt lấy bạch ngọc, đưa lên tầm mắt quan sát thật kĩ, nở nụ cười vui vẻ
" Tốt quá rồi Trân nhi...muội hay thiệt đó...đa tạ muội "
" Đủ rồi...tỷ làm nhiều chuyện cho muội như vậy, mấy chuyện nhỏ này cần gì tỷ đa tạ muội chứ "
" Tỷ tỷ, thời gian qua tỷ sống ở đâu " - Y Trân nắm tay Dương Hiển hỏi han
" Khi vừa thoát khỏi sự khống chế của yêu hồ Bạch Ly, ta liền chạy khỏi hang động của ả, trong lúc chạy bị ả đánh cho trọng thương "
" Sao chứ? Ả yêu quái đó dám làm hại tỷ tỷ, muội phải đi tìm ả tính sổ " - Y Trân đứng bật dậy
" Đừng Trân nhi...muội biết ả ở đâu mà tìm...vả lại khó khăn lắm ta mới tìm được đến đây, ta không muốn muội vì ta mà gặp nguy hiểm "
" Muội có Tam Châu hộ thể, muội không sợ, tỷ chỉ cần nói nơi ở của ả, muội lập tức đến đánh cho ả một trận thừa sống thiếu chết " - Y Trân vỗ vỗ lên ngực khẳng định
Vừa nhắc tới Tam Châu, Dương Hiển liền khựng lại
[ Xem ra Hàn Y Trân vẫn chưa tách thể với Tam Châu, đáng chết. Vốn ta định sẽ gạt ả để ả giao ra Tam Châu, đành đợi khi ta lấy được Gậy Phong Lôi từ bọn người Khương Tử Nha sẽ lấy luôn Tam Châu một thể ]
" Tỷ tỷ, mau nói hang ổ của bọn chúng, muội phải đánh chúng không còn manh giáp "
" Ờ...thôi được rồi Trân nhi...chuyện đó ta không muốn muội xen vào, tỷ muội chúng ta không còn hiểu lầm nhau là tốt rồi "
" Muội ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói với muội...nào "
" Hửm...tỷ tỷ à...tỷ có chuyện gì sao "
" Sư phụ có nói với ta, không lâu nữa Người sẽ hạ trần cần chúng ta phò trợ mở kết giới ở Thanh động. Lần này Người xuống là vì để tìm lại tinh tú trong ngũ đại hành khí đã đánh rơi xuống trần gian. Không có nó Sư phụ e sẽ mất hết công lực "
" Chuyện nghiêm trọng đến vậy sao...Sư phụ có nói khi nào sẽ hạ giới không " - Y Trân lo lắng
" Người không nói cụ thể, Người chỉ dặn ta nói lại với muội, mở kết giới Thanh động vô cùng phức tạp, phải mượn sức mạnh Tam Châu và một lực pháp từ lôi điện "
" Tam Châu vẫn còn trong người muội, khi đó muội sẽ tách thể với Tam Châu. Nhưng lực pháp từ lôi điện, muội biết tìm ở đâu "
" Chuyện đó ta mới nhờ muội đây, phép thuật của ta chỉ giúp muội một ít thôi, phần còn lại đành một mình muội gánh rồi "
" Biết tìm nguồn lôi điện ở đâu chứ "
" Còn nữa Trân nhi, lần này muội lên Tiên giới một chuyến, đào can khương về cho Sư phụ điều chế đan dược "
" Chuyện này dễ hơn đó...muội sẽ tìm can khương trước, về lôi điện để sau vậy "
" Làm phiền muội rồi, cũng do ta bất tài, Sư phụ không thể trọng dụng. Chỉ có việc lên Tiên giới tỷ tỷ ta cũng không làm được "
" Sao tỷ lại nói vậy...phải có bạch huyết từ dê trắng của tỷ mới có thể khai mở kết giới mà "
Dương Hiển mỉm cười vuốt lấy tóc của Y Trân, đúng là ả từng có một loại máu thanh khiết của dê trắng. Nhưng từ khi bị trúng độc của Bạch Ly và dần hắc hóa, loại máu này vốn đã không còn nhiều nữa. Huyết bạch như đại diện cho phần thiện bên trong Dương Hiển, từ khi ả theo Linh Bảo đại pháp sư, toàn thân mới tỏa ra loại máu thanh, giờ đây tâm toàn là ác niệm, đã vấy bẩn gần hết huyết bạch này rồi
" Trân nhi, ta phải đi rồi, mọi chuyện trông cậy vào muội "
" Tỷ định đi đâu...hay là tỷ về cùng sống với muội đi, mọi người sẽ hiểu và bỏ qua cho tỷ mà "
" Không Trân nhi, ta về căn nhà trước đây của chúng ta "
" Tỷ một mình ở đó muội không an tâm "
" Không sao, chẳng phải nơi đó đã có vòng phép bảo vệ rồi sao...tỷ phải về đó đợi lệnh của Sư phụ "
" Muội đi với tỷ "
" Không cần đâu Trân nhi, không phải phiền đến muội. Vả lại...Na Tra...không thấy muội sẽ lo lắng " - Dương Hiển nhắc đến Na Tra trong lòng lại nỗi lên niềm ganh ghét Y Trân
" Cũng phải...Tiền bối hứa sẽ tìm thân thế cho muội, Na Tra chưa bình an trở về muội cũng không nỡ "
" Na Tra?...Na Tra bị làm sao " - Đột nhiên Dương Hiển gắt lên
" Na Tra huynh ấy vì cứu muội, bị Thân Công Báo đánh trọng thương "
" Là hắn sao " - Dương Hiển gằn giọng, nghiến răng tức giận
" Tỷ tỷ không cần phải lo, huynh ấy được Thái Ất Chân Nhân điều trị, sẽ sớm hồi phục quay trở về "
" Vậy...vậy sao "
" Còn tỷ...muội chỉ đành ở đây một thời gian, sau khi tìm lại được thân thế, tỷ muội ta sẽ lại sống chung với nhau "
" Được " - Dương Hiển xoa đầu Y Trân
[ Nha đầu ngu xuẩn, ai thèm sống chung với ngươi chứ, không phải vì muốn lợi dụng ngươi ta đã sớm một tay bóp chết ngươi rồi ]
" Ta về đây "
" Có cần muội tiễn tỷ một đoạn không, muội rất lo cho tỷ "
" Không cần đâu...không cần "
Dương Hiển đứng lên, Y Trân theo đó cũng rời khỏi ghế, cả hai nắm tay nhau từ biệt rồi Dương Hiển quay người đi. Ở phía Y Trân không nhìn thấy, Dương Hiển nở một nụ cười nham hiểm, tay ả phủi phủi vào y phục như thể chùi hết những cái ôm ấp nắm tay của Hàn Y Trân. Ả kinh tởm tiểu muội đến nhường ấy, Y Trân không biết gì còn lo lắng nhìn theo từng bước đi của ả, đến khi khuất bóng chẳng còn thấy đâu cô mới chịu quay đầu đi về Miếu
___Phân Cách Tuyến___
Sau ngôi Miếu hoang có một vùng đất trống rất rộng, Lôi Chấn Tử từ khi được nhận lệnh của Võ Vương thì luôn túc trực cạnh Gia Khải để cậu ấy học thuật. Việc buôn bán gì đó liền tạm gác lại, Gia Khải tuy không đồng ý lắm nhưng cũng nghe theo
" Gia Khải, huynh xem tôi làm thử một lần " - Lôi Chấn Tử trên tay cầm chắc Hoàng Việt đưa ra tư thế tấn thủ vô cùng chắc chắn
Nhờ được Võ Vương truyền thụ hết tất thảy chiêu thức, Lôi Chấn Tử dễ dàng thị phạm cho Gia Khải xem vài đường cơ bản. Vạt áo tuy dài những cũng không thể che đi cánh tay rắn chắc của Lôi Chấn Tử, hắn vung tay chém một đường, từ nơi đó vọng ra một đường trắng như thể gió bị xé ra nhường chỗ cho công lực uy hồn của hắn. Sực một cái, cành cây ở phía xa cách đó cả trăm bước chân liền bị gãy khúc. Sức mạnh kinh hồn khiến Gia Khải đứng đờ người, miệng há hốc không tin vào mắt mình
" Đây là loại vũ khí gì vậy chứ...còn mạnh hơn cây đại đao mà tôi bán nữa..."
" Thượng Cổ Thần Binh, sao có thể so với những vũ khí tầm thường được " - Lôi Chấn Tử thu tay lại, mỉm cười đắc chí
" À...tới lượt huynh " - Lôi Chấn Tử đưa pháp bảo cho Gia Khải
Thấy Lôi Chấn Tử một tay đã có thể cầm chắc chắn như vậy, Gia Khải theo quán tính cũng chỉ đưa một tay đón lấy Hoàng Việt, thoắt cái liền bị sức nặng của nó làm chúi người về phía trước, pháp bảo từ đó cũng bị rơi xuống
" Hô...không phải chứ...tại sao lại nặng như vậy "
" Ế...huynh không sao chứ "
Gia Khải lần này đã dùng hẳn hai tay, khó khăn nhấc lên, lòng bàn tay nắm chặt lấy thân pháp bảo, miệng không khỏi cảm thán
" Cây búa này đúng là không tầm thường ha..." - Gia Khải cười ngờ nghệch, cậu dường như đã nhận ra điều gì đó không đúng
" Ế...khoang đã...A Lôi, huynh có võ công từ khi nào vậy. Vả lại sao huynh lại có cây búa này "
" À ừ...tôi...à trước đây có một thời gian tôi theo một người Sư phụ để học đạo nên có chút ít võ công phòng thân. Còn Hoàng Việt này ở đâu mà có thì huynh không cần bận tâm, huynh chỉ cần luyện tập sử dụng nó thông thạo là được "
" Không đúng...sao lại phải học cái này chứ, nói cho cậu biết tôi từng theo học một thầy thuốc giỏi nhất nhì Đại Tấn đó, những chuyện binh tướng này tôi vốn không cần tới " - Gia Khải nói rồi muốn bỏ ngang, quay lưng định trở vào trong nhưng bị Lôi Chấn Tử kéo lại
" Nè Gia Khải...huynh phải học...huynh coi huynh nam nhi trai tráng mà không có tí võ công nào coi sao được "
" A...huynh đó...vừa mới nói với tôi bản thân cũng chỉ có chút ít võ công vậy mà còn chê tôi hả. Vậy huynh chứ tập với cây búa này đi ha, như vậy thì võ công của huynh sẽ tăng lên, có huynh bảo vệ rồi cần gì tôi phải học chứ ha " - Gia Khải đẩy Hoàng Việt cho Lôi Chấn Tử, vỗ vai hắn vài cái xem như khích lệ rồi tìm cách chuồng lẹ
" Gia Khải! "
" Huynh làm sao vậy hả...dù tôi có võ công cao cường cách mấy cũng không thể suốt ngày ở bên cạnh bảo vệ huynh được...huynh thử nghĩ xem, nếu huynh luyện được Đả Pháp Hoàng Việt, không chỉ có thể bảo vệ được chính huynh, mà còn bảo vệ được cho người thân của huynh, cho người huynh yêu thương "
Nghe đến đây Gia Khải có chút khựng lại, phụ mẫu ở Chung gia cũng đã rất lâu cậu chưa về thăm, người trong lòng cũng rất lâu rồi chưa gặp mặt. Nghĩ gì đó trong đầu, Gia Khải quay người lại cầm lấy Hoàng Việt, lần này chắc chắn hơn, quyết tâm hơn
" Được rồi, tôi sẽ nghe huynh "
" Thật sao...huynh chịu học hả...vậy thì tốt quá rồi " - Lôi Chấn Tử thở phào, hắn còn sợ Gia Khải sẽ không chịu nghe hắn cơ chứ
Tuy là thể lực không quá cường tráng, nhưng bằng một cách nào đó Chung Gia Khải vẫn kiên trì tập từng động tác một. Cậu đang muốn thay đổi bản thân, muốn bước qua giới hạn của mình hay còn vì một ai khác
___Phân Cách Tuyến___
" Nhạc Tề ta tới rồi "
" San Như " - một nam nhân từ đầu tới chân toàn là màu đen đang đứng trước căn nhà tranh nghe tiếng gọi liền quay đầu lại
" Sao bây giờ nàng mới quay lại " - Hắn mừng rỡ ôm lấy nữ nhân trước mặt
" Là do ta sơ ý để cô ta gỡ dây chuyền ra nên linh hồn của ta bị trấn lại "
" Nhờ chàng làm phép tăng trí lực cho thần hồn của ta, ta mới có thể kiềm hãm được ả đó " - nữ nhân kia trong vòng tay của gã mà nũng nịu
" Ta cứ ngỡ nàng rời bỏ ta chứ "
" Tên rắn thối nhà chàng...sao ta có thể bỏ chàng được chứ "
" Xà nương của ta...cùng ta về Thủy giới a! " - Lưu Nhạc Tề nắm lấy đôi vai nhỏ của nữ nhân kia
" Không thể được " - Tần San Như nghe thế liền đẩy tay hắn ra
" Tại sao chứ...nàng là người của ta, phải cùng ta trở về "
" Nhạc Tề...hiện tại thật sự ta không thể cùng chàng về Thủy giới, chàng đợi ta một thời gian nữa...được không? "
" San Như nàng gặp phải chuyện gì sao " - Hắc xà lo lắng vuốt má xà nương của mình
" Ta không sao...chỉ là bây giờ ta không tiện xuất đầu lộ diện, ta sắp thay da, chỉ có ở bên trong cô ta thì mới có đủ nguyên khí giúp ta tạo da mới "
" Phải rồi...loài rắn chúng ta tới kì đều phải thay da đổi thịt một lần, đành vậy...nàng cứ ở đó, một thời gian sau sẽ giúp nàng trấn áp linh hồn của cô ta "
Đôi xà tinh cứ quấn quýt lấy nhau không để ý rằng ở một gốc cây, bóng dáng của ai đó đang quan sát hai người, là Hoàng Thiên Hóa
" Đó không phải là mảnh hồn thứ hai của Sư thúc mẫu sao, sao người lại...cùng với cái tên nào đó...ờ...trong kì quặc thế này "
" Ể...cái tên này sao trông quen quá vậy cà " - Thiên Hóa gãi đầu, ngờ ngợ ra điều gì đó
" A...là cái tên phép thuật cao cường hay đến vào giờ tỵ đây mà, lần trước hắn đánh với Triệu Di một trận...rồi sau đó Triệu Di cô nương liền thay đổi sắc mặt...a...giống như bây giờ vậy, e thẹn rút vào người hắn rồi cùng hắn vào nhà " - nói đến đây quả thật Thiên Hóa lại thấy đôi nam nữ kia cùng nhau vào nhà tranh, thấy lạ Thiên Hóa cũng không ở lâu liền xoay người biến mất
___Kê Minh Quan___
" Thân Công Báo " - Dương Hiển xuất hiện trước mặt hắn
" Cô tới rồi...đã có thuốc giải chưa "
" Ngươi nghĩ ta là thần tiên sao "
" Ta đã dụ được ả Hàn thị kia lên Tiên giới đào cho ta can khương, tìm được sẽ đến chân núi tìm ta "
" Can khương? Thứ đó ở nhân gian đây thiếu gì chứ, cô đợi Hàn Y Trân phải đợi tới khi nào "
" Nông cạn! Tên dị nhân như ngươi chưa từng hấp thụ thanh lực của đá Nữ Oa thì làm sao có thể biết được chứ "
" Can khương ở Tiên giới do chính Bách Hoa tiên tử dùng máu của mình thay nước để tưới hơn ngàn năm nay, đương nhiên khác hẳn so với can khương ở nhân gian "
" Bách Hoa tiên tử? " - Thân Công Báo nghe quen liền hỏi lại
" Phải, ở vườn tiên của ả tất cả đều là tiên dược, dùng can khương ngàn năm pha với bạch huyết của ta sẽ cho ra thuốc giải Thiên Phong Vũ của Hàn Y Trân "
" Cô mà cũng có bạch huyết sao " - gương mặt Thân Công Báo lộ ra một tia xem thường
" Ý ngươi vậy là sao, cho ngươi biết bây giờ chỉ có máu của ta mới có thể cứu được mạng hèn của ngươi. Còn ăn nói xằng bậy ta e Tô Đát Kỷ có sống dậy cũng khó cứu nỗi ngươi "
" Ta...ta...ta không có ý đó, Dương Hiển cô nói đúng...ha...nói đúng " - Thân Công Báo mặt dày nịnh bợ
" Chính vì ta sợ bạch huyết sẽ sớm bị ta làm cho vấy bẩn, ta đã trích một lượng vào ống trúc này, ngươi giữ lấy nó " - Dương Hiển thầy một ống trúc nhỏ vào người Thân Công Báo
" A...đa tạ...ha...đa tạ " - Thân Công Báo cầm lên, mở ra đúng thật là máu, kì lạ thay loại máu này lại là màu trắng còn tỏa ra một mùi thơm khó mà cưỡng lại được. Hắn tham lam đưa lên mũi hít lấy hít để. Dương Hiển đứng đó cũng cảm thấy kinh tởm, ả chưa từng xem trọng tên dị nhân này, cũng chẳng để hắn vào mắt
" Không phải vì ngươi cùng có chung kẻ thù với ta, ta đã không phải làm những chuyện này " - nói rồi Dương Hiển quay đầu đi, nội tâm còn đăm đăm suy nghĩ
[ Ban đầu còn tưởng hắn ta sau khi cải tử hoàn đồng thì sức lực sẽ tăng lên khủng khiếp lắm, một nha đầu Hàn thị cũng có thể khiến hắn thừa sống thiếu chết, hắn thật sực có thể giúp được chuyện gì không ]
___Phân Cách Tuyến___
" Tiền bối...Tiền bối " - Y Trân hấp tấp chạy vào trong Miếu, lớn tiếng gọi Khương Tử Nha
" Có chuyện gì sao Y Trân " - Khương Tử Nha từ tốn bước ra
" Tiền bối, con muốn lên Tiên giới "
" Tiên giới " - Khương Tử Nha nhướng mày khó hiểu
" Con lên Tiên giới để làm gì...có chỗ nào không được khỏe sao " - Thoáng cái gương mặt Khương Tử Nha trở nên lo lắng. Hắn luôn là người như vậy, cứ thích lo chuyện người khác
" Con không sao Tiền bối, chỉ là bây giờ con cần tìm một thảo dược chỉ có Tiên giới mới trồng được, người giúp con nha " - Y Trân nắm cổ tay Khương Tử Nha lắc lư năn nỉ
" Tiên giới không phải là nơi người phàm như con có thể lên được, cần có tiên nhân đưa con đi "
" Chẳng phải là người sao...giúp con đi Tiền bối..." - Y Trân chớp chớp mắt
" Bây giờ ta không tiện đi với con..."
" Ơ " - Y Trân thất vọng
" Người đi với con đi...thật sự rất gấp đó "
" Ta..." - Khương Tử Nha nhất thời không biết phải nói sao. Hắn còn có chuyện cần phải giải quyết, đi cùng tiểu nha đầu này sẽ làm lỡ việc
" Để con Sư thúc! "
Nghe động cả hai liền quay đầu lại, Y Trân nhìn thấy thì vô cùng bất ngờ, Na Tra sớm vậy mà lại xuất hiện trước mặt cô, vui mừng quá độ khiến cô hất tay của Khương Tử Nha ra chạy lại phía của Na Tra. Theo di chứng từ đời trước, Y Trân vô thức đưa hay tay lên nhéo má Na Tra như cái cách Chiêu Đệ từng làm. Thấy hành động của Y Trân, Na Tra giật mình khựng lại
" Na Tra huynh về rồi, tôi thật sự rất lo lắng cho huynh đó tiểu tử thối..."
Dường như nhận ra điều gì đó hơi khó xử, Y Trân buông tay ra lùi lại, ngại ngùng nhìn Na Tra
" Ha...xin lỗi nha...không hiểu sao tôi lại làm như vậy nữa "
" À ờ...không sao " - Na Tra nhìn Khương Tử Nha, cả hai như đang hiểu ý nhau, họ biết hành động vừa rồi là do Mã Chiêu Đệ vô thức làm
" À...để con đưa Y Trân lên Tiên giới "
" Con vừa mới từ Tiên giới về đây...có thể đi tiếp không " - Khương Tử Nha nhìn thấy Na Tra như thế có chút sốt ruột
" Con hồi phục hoàn toàn rồi, vả lại nếu Y Trân đang cần gấp chi bằng để con đưa cô ấy đi "
" Thật sao...vậy thì hay quá...há " - Y Trân vỗ tay vui sướng
" Vậy chúng ta đi thôi " - Na Tra nhìn Y Trân ra hiệu
" Um " - Y Trân cười tít mắt lại, đủ thấy cô thích thú nhường nào
" Sư thúc tụi con đi đây, sẽ sớm về "
" Được, cả hai đi cẩn thận "
" Dạ " - Na Tra cùng Y Trân đồng thanh, song tiểu hoa sen nắm tay Y Trân nhảy lên rồi biến mất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.