Chương 7
Tây Phương Kinh Tế Học
25/10/2023
Tô Thu Tử nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi về phía nhà bếp, chỉ một
lúc sau đã dừng lại ngay trước cửa, một cô gái cao gầy, xinh đẹp nhìn
vào.
Cô bé là con gái của Mâu Hoa Linh cùng với Liên Hiếu Thanh, cũng chính là em gái cùng mẹ khác cha của Hà Ngộ, Liên Quân Nhân. Năm nay mười sáu tuổi, đang học năm đầu cấp ba, vừa mới đi học piano về.
Vì cùng một mẹ sinh ra nên hai người trông có phần giống nhau. Đặc biệt là đôi mắt của cả hai anh em đều rất sâu, nhưng lại đem đến cho những người xung quanh cảm giác hoàn toàn khác biệt, đôi mắt của Liên Quân Nhân như trái nho đen trong veo, còn của Hà Ngộ lại sâu thẳm như đáy biển.
Sau khi đến gần nhà bếp, Liên Quân Nhân cũng không có đi vào mà đứng ở cửa nhìn Tô Thu Tử với ánh mắt tò mò. Làn da cô bé rất trắng, trên má có vài nốt tàn nhang nhỏ, trông rất thanh tú và dịu dàng.
"Nhân Nhân, nhìn chằm chằm người khác như vậy là bất lịch sự đấy." Mâu Hoa Linh trách cứ.
"Dạ?" Liên Quân Nhân ngẩng đầu nhìn mẹ mình, sau đó cụp mắt nhìn Tô Thu Tử, phản bác: "Con đâu có nhìn người ngoài, đây là chị dâu con mà, chị dâu không phải người ngoài."
Cô vốn dĩ còn đang lo lắng không biết phải đối mặt với cô bé như thế nào, nhưng sau khi nghe những lời này, Tô Thu Tử cảm thấy cô bé chắc hẳn rất mong có một người chị dâu tốt với cô bé.
Có người nói rằng lấy nghèo nuôi con trai, dùng giàu nuôi con gái, Liên Quân Nhân là minh chứng rõ ràng nhất. Cô bé năm nay mười sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhìn sơ qua có thể thấy cô bé cao ngang ngửa Tô Thu Tử. Nhưng vẫn mang trái tim của một đứa trẻ, vẫn sẽ đùa giỡn với mẹ và làm nũng với cha, ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Đây là một đứa trẻ được lớn lên dưới sự yêu thương, chăm sóc và bảo vệ của cha mẹ, thế giới trong mắt cô bé vô cùng thuần khiết và trong trắng như chính cô bé vậy, không có sự đề phòng và đối đầu lẫn nhau, ngây thơ đến mức làm người khác không nhịn được mà muốn đối xử thật tốt cô bé.
Bữa tối đã sẵn sàng, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn. Thêm sự có mặt của ông Liên, bầu không khí trong bữa ăn càng trở nên sôi nổi và hài hòa. Tô Thu Tử có chút sững sờ trong bữa cơm, cô dường như chưa được ăn bữa cơm nào đầm ấm như vậy.
Trước đây, ở nhà họ Tô, cô luôn ngồi trong góc, lắng nghe ba thành viên nhà họ Tô nói về việc Tô Ái đã giành được giải thưởng gì, rồi họ định mua gì làm phần thưởng cho Tô Ái, nên tổ chức ăn mừng như thế nào.
Cô và Tô Ái là chị em cùng cha khác mẹ, cũng giống như việc Hà Ngộ và Liên Quân Nhân là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng mối quan hệ của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược. Liên Quân Nhân yêu quý Hà Ngộ, cũng dành tình thương ấy cho cả cô. Nhưng Tô Ái lúc nào cũng coi cô như một người ngoài, coi thường và thậm chí còn mong cô biến mất.
Đều là lấy giàu nuôi con gái, nhưng kết quả sao lại khác nhau như vậy.
Chủ đề nói chuyện trên bàn ăn rất nhanh đã chuyển sang các hoạt động cuối tuần, Liên Quân Nhân lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với Mâu Hoa Linh: "Giáo viên piano nói cuối tuần này cô có việc nên được nghỉ một buổi. Vậy con có được đi cưỡi ngựa vào hôm đó không?"
Liên Hiếu Thanh nghe được câu hỏi của con gái, bất lực nhìn cô bé và nói: "Sao con lại thích cưỡi ngựa chứ? Mẹ con không có thời gian, ba đi với con."
"Vậy con không muốn đi nữa, ba không biết cưỡi ngựa, con còn phải đưa ba theo." Liên Quân Nhân nói xong, quay đầu sang nhìn Hà Ngộ, nói với giọng xin xỏ: "Anh ơi, anh đi với em đi."
Lại nói đến điều này, kỹ năng cưỡi ngựa của Liên Quân Nhân là do Hà Ngộ dạy. Quan hệ của hai anh em rất tốt, trước đây, khi Hà Ngộ còn đang ở Mĩ du học, mỗi lần đến kỳ nghỉ đông hoặc hè, Mâu Hoa Linh đều sẽ đưa cô bé sang đó, Liên Quân Nhân chính là được anh dạy cưỡi ngựa ở nước ngoài rồi mới bắt đầu đam mê bộ môn này.
Cô vừa dứt lời, Mâu Hoa Linh liền lắc đầu nói: "Không được, anh con dạo này rất bận."
Gần đây ông cụ nhà họ Hà đang bị bệnh, gánh nặng công việc của Tập đoàn Hà Thị giờ đều đổ dồn lên vai Hà Ngộ. Trước đó bà cũng đã gọi điện cho anh, kêu anh đưa Tô Thu Tử đến nhà ăn tối rất nhiều lần, nhưng đều nhận được câu trả lời là anh đang đi công tác, có thể thấy là anh bận đến nhường nào.
Nghe mẹ nói như vậy, Liên Quân Nhân cũng không ầm ĩ nữa, nhưng trên mặt lại để lộ rõ sự tiếc nuối và mất mát. Hà Ngộ rót cho cô một cốc nước, cười nói: "Cuối tuần này anh không bận, có thể đưa em đi."
Đôi mắt cô gái nhỏ lập tức mở to, sáng lấp lánh, nhìn qua cũng có thể nhận ra cô bé vui đến nhường nào.
"Tốt quá rồi!"
Nhìn con gái vui vẻ như vậy, Mâu Hoa Linh cũng bất giác nở nụ cười, bà quay đầu sang liền thấy Tô Thu Tử cũng đang mỉm cười nhìn Liên Quân Nhân.
Cô ngồi giữa hai anh em họ, nhìn Liên Quân Nhân vui vẻ như vậy cũng mừng cho cô bé. Nhìn cô như vậy khiến Mâu Hoa Linh cảm thấy có chút thương xót. Sau khi biết Tô Thu Tử và Hà Ngộ kết hôn, đôi khi bà cũng nghe được vài lời nghị luận về cô. Cuộc sống của cô ở nhà họ Tô không được tốt, mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe sau khi vừa sinh cô ra không lâu, vì mẹ cô, Tô Cung Thừa cũng không để tâm đến người con gái này. Nhà họ Tô hoàn toàn không xem cô là người trong nhà, có thể nói cô chưa từng được cảm nhận hơi ấm gia đình.
"Thu Tử." Mâu Hoa Linh gọi Tô Thu Tử, nói: "Con cũng đi cùng bọn nó đi."
"Dạ?" Tô Thu Tử đối với lời đề nghị này không quá tán đồng, cô nhìn Mâu Hoa Linh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, vội vàng nói: "Vẫn là thôi đi ạ, con cũng không biết cưỡi ngựa.
Liên Quân Nhân trái lại rất tán thành lời đề nghị này, cô bé cười nắm tay Tô Thu Tử nói: "Nếu không biết thì có thể học mà. Để anh trai dạy chị cũng được, chúng ta cùng đi nhé!"
Nói thật, đối với chuyện cưỡi ngựa, Tô Thu Tử cảm thấy hơi sợ, hơn nữa, cuối tuần cô còn phải đến phòng gốm làm việc. Nhìn Liên Quân Nhân cùng Mâu Hoa Linh đang cố gắng khuyên nhủ mình nên Tô Thu Tử không nỡ từ chối ý tối của họ, vì vậy, cô ném về phía Hà Ngộ một ánh mắt cầu cứu: Anh mau cản họ lại đi.
Hà Ngộ cũng nhận ra việc cô đang cố gắng ra tín hiệu với mình, anh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nâu trà trong veo. Hà Ngộ khẽ nhếch môi cười, nói: "Chúng ta cùng đi đi."
Tô Thu Tử: "..."
Đứng trong văn phòng của Quan Lâm, Tô Thu Tử cảm thấy như anh ta đang tưởng tượng cô là bia bắn mà ra sức ném vào. Vì ngày mai cô còn phải theo hai anh em Hà Ngộ đi cưỡi ngựa nên giờ đang xin nghỉ.
"Bụp" một tiếng, chiếc phi tiêu trên tay anh ta ném trúng hồng tâm, tâm tình Quan Lâm có vẻ không tồi. Phi tiêu trên tay đã ném hết, Quan Lâm quay đầu lại nhìn mới nhớ ra còn có người trong văn phòng của mình.
Anh ta nheo mắt lại nhìn cô một cái, đứng dậy khỏi chiếc ghế, ánh mắt cô cũng theo đó ngước lên nhìn, Quan Lâm bắt đầu gỡ từng chiếc phi tiêu trên bia, cố ý kéo dài giọng mình nói với cô.
"Tôi nói này Thu Tử..."
Tô Thu Tử khẽ rùng mình, Quan Lâm còn chưa nói tiếp, cô đã vội vàng chen vào: "Sau khi kết hôn có rất nhiều việc, chồng em cũng rất bận rộn. Nhưng em hứa lần sau sẽ không tùy tiện xin nghỉ nữa."
Sau khi nghe cô nói xong, Quan Lâm không bày tỏ ý kiến gì. Tô Thu Tử còn tưởng ông chủ đang tức giận vì bị ngắt lời, thận trọng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại thấy Quan Lâm cũng đang nhìn cô, dường như cô không thể hiểu được cảm xúc trong đôi mắt ấy.
"Được." Quan Lâm đồng ý.
Tô Thu Tử thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào ông chủ rồi nhanh chóng rồi đi. Quan Lâm nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, khẽ thở dài trong lòng.
Trước kia là việc trong nhà, giờ lại thêm việc nhà chồng, phụ nữ đã kết hôn có rất nhiều việc. Cô gái này phải gánh vác gia đình ở độ tuổi nhỏ như vậy quả thực khiến người khác thương cảm.
Tô Thu Tử thở dài đứng trên trường đua ngựa, cảm thấy áp lực không kém khi phải chống đỡ gánh nặng gia đình. Cô đang mặc trang phục cưỡi ngựa, một con ngựa lớn đứng trước mặt cô, Tô Thu Tử cảm thấy nó có thể đá bay cô bất cứ lúc nào, suy nghĩ đó khiến cô bắt đầu hoảng sợ.
Ngay cả khi đã theo hai anh em đến trường đua, Tô Thu Tử cũng không có ý định lên ngựa. Vậy nên cô đứng bên ngoài đường đua, quan sát Hà Ngộ và Liên Quân Nhân cưỡi ngựa.
Hai anh em ngồi trên lưng ngựa trông vô cùng đẹp mắt. Hai người họ đều mang trong mình một phần khí chất của Mâu Hoa Linh, nhà họ Mâu mặc dù không thể so sánh với bốn gia tộc lớn ở thành phố Hạ nhưng xuất thân của bọn họ cũng không hề thua kém chút nào, nghe nói tổ tiên của bọn họ là hoàng thất. Vì vậy, các thành viên của nhà họ Mâu đều mang một loại khí chất cao quý, đôi anh em này trông giống hoàng tử và công chúa trên lưng ngựa.
Hà Ngộ mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng người cao lớn cùng đôi chân dài, khuôn mặt anh tuấn, điển trai khiến con người dịu dàng này trông có vẻ sắc sảo, khó gần. Anh hoàn toàn có thể trở thành người mẫu tuyên truyền cho trường đua ngựa.
"Con ngựa này rất ngoan, cô thử sờ nó một chút đi." Người huấn luyện ngựa đang đứng bên cạnh làm công tác tư tưởng cho cô, quanh đó cũng có người phụ nữ khác, cho nên cô cũng không dám chiếm nhiều thời gian của huấn luyện viên: "Tới cũng tới rồi, cô cũng thử một lần xem sao."
Bốn từ "Tới cũng tới rồi" có tác dụng thuyết phục rất mạnh mẽ cho dù được dùng trong trường hợp nào. Tô Thu Tử nhìn hai người kia cưỡi ngựa, trong lòng cũng có chút hưng phấn muốn thử nên cuối cùng đã bị thuyết phục.
Mặc dù vậy, cô vẫn có chút sợ hãi nhìn con ngựa lớn bên cạnh. Cô làm theo hướng dẫn của người huấn luyện, leo lên lưng ngựa bằng đôi tay và đôi chân vụng về. Khi được đỡ ngồi lên lưng ngựa, Tô Thu Tử cảm thấy có chút choáng váng và hối hận.
"Nó sẽ không đá tôi xuống chứ? Nó sẽ không đột ngột chạy chứ? Nó...Tôi vẫn là nên xuống dưới thì hơn!"
Khi cô vẫn còn định nói gì đó, người huấn luyện ngựa đã nhìn về phía sau lưng cô, bất đắc dĩ nở nụ cười. Ngay khi cô định quay lại nhìn thử, ai đó đã kéo dây cương trong tay cô. Cùng lúc đó, có người khác leo lên ngựa, con ngựa di chuyển theo động tác của người đó.
Hàng động này khiến Tô Thu Tử cảm thấy sợ hãi. Cô kêu "A" một tiếng, khom người muốn ôm lấy đầu của con ngựa, lại bị một bàn tay to lớn giữ lấy eo, nhẹ nhàng kéo người cô trở lại.
Cơ thể Tô Thu Tử mềm oặt như chiếc lá rụng, ngay lập tức bị người đàn ông kéo vào trong lồng ngực rộng lớn, trong lúc sững sờ, cô ngửi thấy một mùi hương cỏ cây quen thuộc.
"Đừng sợ." Hà Ngộ đỡ lấy cơ thể cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô.
Sau khi được Hà Ngộ giúp đỡ, Tô Thu Tử thực sự đã quên đi nỗi sợ hãi ban đầu.
Thấy cảm xúc của cô đã ổn định hơn, Hà Ngộ buông cô ra để nắm lấy dây cương. Ngay khi bàn tay anh vừa rời đi, cô đã ấn nó trở lại eo của mình.
Hà Ngộ dừng lại một chút, cúi đầu định nói gì đó lại phát hiện ra người phụ nữ trong lòng mình vẫn đang run rẩy. Cô đè chặt bàn tay đang ôm lấy mình của anh, giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy, nhỏ giọng nói: "Anh...anh ôm chắc một chút, nếu tôi mà ngã chết thì anh cũng mất vợ luôn đấy."
Tô Thu Tử lo lắng đến độ run rẩy, vừa dứt lời, cô mới phản ứng lại với hành động vừa rồi của mình. Cô đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay ra. Vừa buông ra, cơ thể cô lại bị ôm chặt hơn.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
"Được."
Trong lòng Tô Thu Tử rung động kịch liệt.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Thu Tử: Chúng ta chỉ là vợ chồng, không có tình yêu, không được tùy tiện hành động thân mật.
Hà Ngộ: Vậy khi ở trên giường, em có thể nhịn được sao?
Tô Thu Tử:......
Cô bé là con gái của Mâu Hoa Linh cùng với Liên Hiếu Thanh, cũng chính là em gái cùng mẹ khác cha của Hà Ngộ, Liên Quân Nhân. Năm nay mười sáu tuổi, đang học năm đầu cấp ba, vừa mới đi học piano về.
Vì cùng một mẹ sinh ra nên hai người trông có phần giống nhau. Đặc biệt là đôi mắt của cả hai anh em đều rất sâu, nhưng lại đem đến cho những người xung quanh cảm giác hoàn toàn khác biệt, đôi mắt của Liên Quân Nhân như trái nho đen trong veo, còn của Hà Ngộ lại sâu thẳm như đáy biển.
Sau khi đến gần nhà bếp, Liên Quân Nhân cũng không có đi vào mà đứng ở cửa nhìn Tô Thu Tử với ánh mắt tò mò. Làn da cô bé rất trắng, trên má có vài nốt tàn nhang nhỏ, trông rất thanh tú và dịu dàng.
"Nhân Nhân, nhìn chằm chằm người khác như vậy là bất lịch sự đấy." Mâu Hoa Linh trách cứ.
"Dạ?" Liên Quân Nhân ngẩng đầu nhìn mẹ mình, sau đó cụp mắt nhìn Tô Thu Tử, phản bác: "Con đâu có nhìn người ngoài, đây là chị dâu con mà, chị dâu không phải người ngoài."
Cô vốn dĩ còn đang lo lắng không biết phải đối mặt với cô bé như thế nào, nhưng sau khi nghe những lời này, Tô Thu Tử cảm thấy cô bé chắc hẳn rất mong có một người chị dâu tốt với cô bé.
Có người nói rằng lấy nghèo nuôi con trai, dùng giàu nuôi con gái, Liên Quân Nhân là minh chứng rõ ràng nhất. Cô bé năm nay mười sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhìn sơ qua có thể thấy cô bé cao ngang ngửa Tô Thu Tử. Nhưng vẫn mang trái tim của một đứa trẻ, vẫn sẽ đùa giỡn với mẹ và làm nũng với cha, ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Đây là một đứa trẻ được lớn lên dưới sự yêu thương, chăm sóc và bảo vệ của cha mẹ, thế giới trong mắt cô bé vô cùng thuần khiết và trong trắng như chính cô bé vậy, không có sự đề phòng và đối đầu lẫn nhau, ngây thơ đến mức làm người khác không nhịn được mà muốn đối xử thật tốt cô bé.
Bữa tối đã sẵn sàng, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn. Thêm sự có mặt của ông Liên, bầu không khí trong bữa ăn càng trở nên sôi nổi và hài hòa. Tô Thu Tử có chút sững sờ trong bữa cơm, cô dường như chưa được ăn bữa cơm nào đầm ấm như vậy.
Trước đây, ở nhà họ Tô, cô luôn ngồi trong góc, lắng nghe ba thành viên nhà họ Tô nói về việc Tô Ái đã giành được giải thưởng gì, rồi họ định mua gì làm phần thưởng cho Tô Ái, nên tổ chức ăn mừng như thế nào.
Cô và Tô Ái là chị em cùng cha khác mẹ, cũng giống như việc Hà Ngộ và Liên Quân Nhân là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng mối quan hệ của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược. Liên Quân Nhân yêu quý Hà Ngộ, cũng dành tình thương ấy cho cả cô. Nhưng Tô Ái lúc nào cũng coi cô như một người ngoài, coi thường và thậm chí còn mong cô biến mất.
Đều là lấy giàu nuôi con gái, nhưng kết quả sao lại khác nhau như vậy.
Chủ đề nói chuyện trên bàn ăn rất nhanh đã chuyển sang các hoạt động cuối tuần, Liên Quân Nhân lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với Mâu Hoa Linh: "Giáo viên piano nói cuối tuần này cô có việc nên được nghỉ một buổi. Vậy con có được đi cưỡi ngựa vào hôm đó không?"
Liên Hiếu Thanh nghe được câu hỏi của con gái, bất lực nhìn cô bé và nói: "Sao con lại thích cưỡi ngựa chứ? Mẹ con không có thời gian, ba đi với con."
"Vậy con không muốn đi nữa, ba không biết cưỡi ngựa, con còn phải đưa ba theo." Liên Quân Nhân nói xong, quay đầu sang nhìn Hà Ngộ, nói với giọng xin xỏ: "Anh ơi, anh đi với em đi."
Lại nói đến điều này, kỹ năng cưỡi ngựa của Liên Quân Nhân là do Hà Ngộ dạy. Quan hệ của hai anh em rất tốt, trước đây, khi Hà Ngộ còn đang ở Mĩ du học, mỗi lần đến kỳ nghỉ đông hoặc hè, Mâu Hoa Linh đều sẽ đưa cô bé sang đó, Liên Quân Nhân chính là được anh dạy cưỡi ngựa ở nước ngoài rồi mới bắt đầu đam mê bộ môn này.
Cô vừa dứt lời, Mâu Hoa Linh liền lắc đầu nói: "Không được, anh con dạo này rất bận."
Gần đây ông cụ nhà họ Hà đang bị bệnh, gánh nặng công việc của Tập đoàn Hà Thị giờ đều đổ dồn lên vai Hà Ngộ. Trước đó bà cũng đã gọi điện cho anh, kêu anh đưa Tô Thu Tử đến nhà ăn tối rất nhiều lần, nhưng đều nhận được câu trả lời là anh đang đi công tác, có thể thấy là anh bận đến nhường nào.
Nghe mẹ nói như vậy, Liên Quân Nhân cũng không ầm ĩ nữa, nhưng trên mặt lại để lộ rõ sự tiếc nuối và mất mát. Hà Ngộ rót cho cô một cốc nước, cười nói: "Cuối tuần này anh không bận, có thể đưa em đi."
Đôi mắt cô gái nhỏ lập tức mở to, sáng lấp lánh, nhìn qua cũng có thể nhận ra cô bé vui đến nhường nào.
"Tốt quá rồi!"
Nhìn con gái vui vẻ như vậy, Mâu Hoa Linh cũng bất giác nở nụ cười, bà quay đầu sang liền thấy Tô Thu Tử cũng đang mỉm cười nhìn Liên Quân Nhân.
Cô ngồi giữa hai anh em họ, nhìn Liên Quân Nhân vui vẻ như vậy cũng mừng cho cô bé. Nhìn cô như vậy khiến Mâu Hoa Linh cảm thấy có chút thương xót. Sau khi biết Tô Thu Tử và Hà Ngộ kết hôn, đôi khi bà cũng nghe được vài lời nghị luận về cô. Cuộc sống của cô ở nhà họ Tô không được tốt, mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe sau khi vừa sinh cô ra không lâu, vì mẹ cô, Tô Cung Thừa cũng không để tâm đến người con gái này. Nhà họ Tô hoàn toàn không xem cô là người trong nhà, có thể nói cô chưa từng được cảm nhận hơi ấm gia đình.
"Thu Tử." Mâu Hoa Linh gọi Tô Thu Tử, nói: "Con cũng đi cùng bọn nó đi."
"Dạ?" Tô Thu Tử đối với lời đề nghị này không quá tán đồng, cô nhìn Mâu Hoa Linh, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, vội vàng nói: "Vẫn là thôi đi ạ, con cũng không biết cưỡi ngựa.
Liên Quân Nhân trái lại rất tán thành lời đề nghị này, cô bé cười nắm tay Tô Thu Tử nói: "Nếu không biết thì có thể học mà. Để anh trai dạy chị cũng được, chúng ta cùng đi nhé!"
Nói thật, đối với chuyện cưỡi ngựa, Tô Thu Tử cảm thấy hơi sợ, hơn nữa, cuối tuần cô còn phải đến phòng gốm làm việc. Nhìn Liên Quân Nhân cùng Mâu Hoa Linh đang cố gắng khuyên nhủ mình nên Tô Thu Tử không nỡ từ chối ý tối của họ, vì vậy, cô ném về phía Hà Ngộ một ánh mắt cầu cứu: Anh mau cản họ lại đi.
Hà Ngộ cũng nhận ra việc cô đang cố gắng ra tín hiệu với mình, anh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt nâu trà trong veo. Hà Ngộ khẽ nhếch môi cười, nói: "Chúng ta cùng đi đi."
Tô Thu Tử: "..."
Đứng trong văn phòng của Quan Lâm, Tô Thu Tử cảm thấy như anh ta đang tưởng tượng cô là bia bắn mà ra sức ném vào. Vì ngày mai cô còn phải theo hai anh em Hà Ngộ đi cưỡi ngựa nên giờ đang xin nghỉ.
"Bụp" một tiếng, chiếc phi tiêu trên tay anh ta ném trúng hồng tâm, tâm tình Quan Lâm có vẻ không tồi. Phi tiêu trên tay đã ném hết, Quan Lâm quay đầu lại nhìn mới nhớ ra còn có người trong văn phòng của mình.
Anh ta nheo mắt lại nhìn cô một cái, đứng dậy khỏi chiếc ghế, ánh mắt cô cũng theo đó ngước lên nhìn, Quan Lâm bắt đầu gỡ từng chiếc phi tiêu trên bia, cố ý kéo dài giọng mình nói với cô.
"Tôi nói này Thu Tử..."
Tô Thu Tử khẽ rùng mình, Quan Lâm còn chưa nói tiếp, cô đã vội vàng chen vào: "Sau khi kết hôn có rất nhiều việc, chồng em cũng rất bận rộn. Nhưng em hứa lần sau sẽ không tùy tiện xin nghỉ nữa."
Sau khi nghe cô nói xong, Quan Lâm không bày tỏ ý kiến gì. Tô Thu Tử còn tưởng ông chủ đang tức giận vì bị ngắt lời, thận trọng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại thấy Quan Lâm cũng đang nhìn cô, dường như cô không thể hiểu được cảm xúc trong đôi mắt ấy.
"Được." Quan Lâm đồng ý.
Tô Thu Tử thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào ông chủ rồi nhanh chóng rồi đi. Quan Lâm nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, khẽ thở dài trong lòng.
Trước kia là việc trong nhà, giờ lại thêm việc nhà chồng, phụ nữ đã kết hôn có rất nhiều việc. Cô gái này phải gánh vác gia đình ở độ tuổi nhỏ như vậy quả thực khiến người khác thương cảm.
Tô Thu Tử thở dài đứng trên trường đua ngựa, cảm thấy áp lực không kém khi phải chống đỡ gánh nặng gia đình. Cô đang mặc trang phục cưỡi ngựa, một con ngựa lớn đứng trước mặt cô, Tô Thu Tử cảm thấy nó có thể đá bay cô bất cứ lúc nào, suy nghĩ đó khiến cô bắt đầu hoảng sợ.
Ngay cả khi đã theo hai anh em đến trường đua, Tô Thu Tử cũng không có ý định lên ngựa. Vậy nên cô đứng bên ngoài đường đua, quan sát Hà Ngộ và Liên Quân Nhân cưỡi ngựa.
Hai anh em ngồi trên lưng ngựa trông vô cùng đẹp mắt. Hai người họ đều mang trong mình một phần khí chất của Mâu Hoa Linh, nhà họ Mâu mặc dù không thể so sánh với bốn gia tộc lớn ở thành phố Hạ nhưng xuất thân của bọn họ cũng không hề thua kém chút nào, nghe nói tổ tiên của bọn họ là hoàng thất. Vì vậy, các thành viên của nhà họ Mâu đều mang một loại khí chất cao quý, đôi anh em này trông giống hoàng tử và công chúa trên lưng ngựa.
Hà Ngộ mặc trang phục cưỡi ngựa, dáng người cao lớn cùng đôi chân dài, khuôn mặt anh tuấn, điển trai khiến con người dịu dàng này trông có vẻ sắc sảo, khó gần. Anh hoàn toàn có thể trở thành người mẫu tuyên truyền cho trường đua ngựa.
"Con ngựa này rất ngoan, cô thử sờ nó một chút đi." Người huấn luyện ngựa đang đứng bên cạnh làm công tác tư tưởng cho cô, quanh đó cũng có người phụ nữ khác, cho nên cô cũng không dám chiếm nhiều thời gian của huấn luyện viên: "Tới cũng tới rồi, cô cũng thử một lần xem sao."
Bốn từ "Tới cũng tới rồi" có tác dụng thuyết phục rất mạnh mẽ cho dù được dùng trong trường hợp nào. Tô Thu Tử nhìn hai người kia cưỡi ngựa, trong lòng cũng có chút hưng phấn muốn thử nên cuối cùng đã bị thuyết phục.
Mặc dù vậy, cô vẫn có chút sợ hãi nhìn con ngựa lớn bên cạnh. Cô làm theo hướng dẫn của người huấn luyện, leo lên lưng ngựa bằng đôi tay và đôi chân vụng về. Khi được đỡ ngồi lên lưng ngựa, Tô Thu Tử cảm thấy có chút choáng váng và hối hận.
"Nó sẽ không đá tôi xuống chứ? Nó sẽ không đột ngột chạy chứ? Nó...Tôi vẫn là nên xuống dưới thì hơn!"
Khi cô vẫn còn định nói gì đó, người huấn luyện ngựa đã nhìn về phía sau lưng cô, bất đắc dĩ nở nụ cười. Ngay khi cô định quay lại nhìn thử, ai đó đã kéo dây cương trong tay cô. Cùng lúc đó, có người khác leo lên ngựa, con ngựa di chuyển theo động tác của người đó.
Hàng động này khiến Tô Thu Tử cảm thấy sợ hãi. Cô kêu "A" một tiếng, khom người muốn ôm lấy đầu của con ngựa, lại bị một bàn tay to lớn giữ lấy eo, nhẹ nhàng kéo người cô trở lại.
Cơ thể Tô Thu Tử mềm oặt như chiếc lá rụng, ngay lập tức bị người đàn ông kéo vào trong lồng ngực rộng lớn, trong lúc sững sờ, cô ngửi thấy một mùi hương cỏ cây quen thuộc.
"Đừng sợ." Hà Ngộ đỡ lấy cơ thể cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô.
Sau khi được Hà Ngộ giúp đỡ, Tô Thu Tử thực sự đã quên đi nỗi sợ hãi ban đầu.
Thấy cảm xúc của cô đã ổn định hơn, Hà Ngộ buông cô ra để nắm lấy dây cương. Ngay khi bàn tay anh vừa rời đi, cô đã ấn nó trở lại eo của mình.
Hà Ngộ dừng lại một chút, cúi đầu định nói gì đó lại phát hiện ra người phụ nữ trong lòng mình vẫn đang run rẩy. Cô đè chặt bàn tay đang ôm lấy mình của anh, giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy, nhỏ giọng nói: "Anh...anh ôm chắc một chút, nếu tôi mà ngã chết thì anh cũng mất vợ luôn đấy."
Tô Thu Tử lo lắng đến độ run rẩy, vừa dứt lời, cô mới phản ứng lại với hành động vừa rồi của mình. Cô đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay ra. Vừa buông ra, cơ thể cô lại bị ôm chặt hơn.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
"Được."
Trong lòng Tô Thu Tử rung động kịch liệt.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Thu Tử: Chúng ta chỉ là vợ chồng, không có tình yêu, không được tùy tiện hành động thân mật.
Hà Ngộ: Vậy khi ở trên giường, em có thể nhịn được sao?
Tô Thu Tử:......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.