Chương 30: Cao H
Than Thủ Thán Khí
07/10/2023
"Nếu không thương em thì nó sẽ lớn vậy sao?" Trần Viễn Sâm cười xấu xa, đỉnh nhập vào tận sâu trong cô.
"Cục cưng à, anh muốn động..."
"Ưm....ha...ha..." hô hấp Tử Nhiên càng trầm...
Trần Viễn Sâm bắt đầu vận động thắt lưng, đem côn thịt đút vào rồi lại rút ra, tốc độ dần dần nhanh hơn, va chạm lên người Tử Nhiên khiến cặp nhũ của cô không ngừng lay động, Trần Viễn Sâm nhìn vào cảm thấy trong lòng lại tràn đầy trìu mến, đem hai chân cô vòng lấy thắt lưng mình, cúi người ngậm núm vú cô, dưới thân thì lại điên cuồng ra sức vận động.
"A... Viễn Sâm, người ta bị anh làm hỏng mất!"
Tử Nhiên có chút khó chịu nổi anh điên cuồng nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt dục vọng của anh, cô ôm lấy đầu anh ủng vào ngực mình, đưa đầu vú bên trái nhét vào miệng anh, hai chân siết chặt khiến anh cắm vào sâu hơn nữa.
Trần Viễn Sâm thích nhất khi hai người giao hợp cố ý tạo ra tiếng nước "Bạch bạch".
Dạo trước, lúc nửa đêm vụng trộm yêu cô đều phải cố kỵ trong nhà còn có Lương Thư Đồng, chỉ có thể giấu hết vào trong chăn. Tử Nhiên cắn môi không dám phát ra tiếng rên rỉ, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp cùng âm thanh rì rì phát ra.
Mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy mình ủy khuất Tử Nhiên, rõ ràng yêu cô như thế nhưng lại chỉ có thể ở trong phòng vụng trộm thương cô, cô ngay cả tiếng ngâm cũng kìm nén không hé môi, bộ dáng ẩn nhẫn khiến anh đau lòng vô cùng.
Bây giờ ở nhà chỉ có hai người bọn họ, anh đương nhiên muốn không cố kỵ mà yêu cô, muốn yêu cô bao nhiều tùy thích, Tử Nhiên bị anh cắm vào không ngừng mà rên rỉ...
"Viễn Sâm... Viễn Sâm... Em muốn đến..." Cô bám vào vai anh, khát khao càng nhiều.
Trần Viễn Sâm cũng cảm nhận chính mình sắp bắn, ôm eo cô, ngậm mút đầu lưỡi cô, bên dưới càng ra vào mạnh hơn, Tử Nhiên xoắn chặt khiến anh nhanh bùng nổ, đem tất cả âm thanh trong miệng cô nuốt vào miệng mình, đem tất cả tinh hoa đều bắn cho cô.
Cao trào qua đi, hô hấp dần bình ổn, hoa huyệt của Tử Nhiên vẫn còn co rút theo nhịp, Trần Viễn Sâm hưởng thụ co rút của cô, nam tính mềm xuống vốn thuận đường trượt ra nhưng lại bị Tử Nhiên ôm siết gắt gao không cho anh rời ra, cô sợ nếu lui ra thì tinh dịch của anh lưu trong người cô cũng sẽ chảy ra theo, lãng phí tinh dịch của anh như thế rất đáng tiếc, cô muốn chúng ở lại bên trong lâu hơn một chút.
"Đừng đi!"
"Em không sợ anh lại muốn nữa a?" Trần Viễn Sâm hỏi nhỏ bên tai cô.
"Muốn thì làm, dù sao cũng đều là của anh..."
Đều là của anh – nghe được câu này khiến Trần Viễn Sâm cảm giác thư thái rất nhiều, khẽ hôn cằm cô.
"Bảo bối, có được em anh thật sự rất may mắn, chúng ta có thể yêu nhau là chuyện cả đời này anh chưa bao giờ dám nghĩ. Chúng ta gặp gỡ, yêu nhau, có được em, vậy nên đời này anh sẽ không buông tha em, trừ phi anh chết!"
"Cục cưng à, anh muốn động..."
"Ưm....ha...ha..." hô hấp Tử Nhiên càng trầm...
Trần Viễn Sâm bắt đầu vận động thắt lưng, đem côn thịt đút vào rồi lại rút ra, tốc độ dần dần nhanh hơn, va chạm lên người Tử Nhiên khiến cặp nhũ của cô không ngừng lay động, Trần Viễn Sâm nhìn vào cảm thấy trong lòng lại tràn đầy trìu mến, đem hai chân cô vòng lấy thắt lưng mình, cúi người ngậm núm vú cô, dưới thân thì lại điên cuồng ra sức vận động.
"A... Viễn Sâm, người ta bị anh làm hỏng mất!"
Tử Nhiên có chút khó chịu nổi anh điên cuồng nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt dục vọng của anh, cô ôm lấy đầu anh ủng vào ngực mình, đưa đầu vú bên trái nhét vào miệng anh, hai chân siết chặt khiến anh cắm vào sâu hơn nữa.
Trần Viễn Sâm thích nhất khi hai người giao hợp cố ý tạo ra tiếng nước "Bạch bạch".
Dạo trước, lúc nửa đêm vụng trộm yêu cô đều phải cố kỵ trong nhà còn có Lương Thư Đồng, chỉ có thể giấu hết vào trong chăn. Tử Nhiên cắn môi không dám phát ra tiếng rên rỉ, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp cùng âm thanh rì rì phát ra.
Mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy mình ủy khuất Tử Nhiên, rõ ràng yêu cô như thế nhưng lại chỉ có thể ở trong phòng vụng trộm thương cô, cô ngay cả tiếng ngâm cũng kìm nén không hé môi, bộ dáng ẩn nhẫn khiến anh đau lòng vô cùng.
Bây giờ ở nhà chỉ có hai người bọn họ, anh đương nhiên muốn không cố kỵ mà yêu cô, muốn yêu cô bao nhiều tùy thích, Tử Nhiên bị anh cắm vào không ngừng mà rên rỉ...
"Viễn Sâm... Viễn Sâm... Em muốn đến..." Cô bám vào vai anh, khát khao càng nhiều.
Trần Viễn Sâm cũng cảm nhận chính mình sắp bắn, ôm eo cô, ngậm mút đầu lưỡi cô, bên dưới càng ra vào mạnh hơn, Tử Nhiên xoắn chặt khiến anh nhanh bùng nổ, đem tất cả âm thanh trong miệng cô nuốt vào miệng mình, đem tất cả tinh hoa đều bắn cho cô.
Cao trào qua đi, hô hấp dần bình ổn, hoa huyệt của Tử Nhiên vẫn còn co rút theo nhịp, Trần Viễn Sâm hưởng thụ co rút của cô, nam tính mềm xuống vốn thuận đường trượt ra nhưng lại bị Tử Nhiên ôm siết gắt gao không cho anh rời ra, cô sợ nếu lui ra thì tinh dịch của anh lưu trong người cô cũng sẽ chảy ra theo, lãng phí tinh dịch của anh như thế rất đáng tiếc, cô muốn chúng ở lại bên trong lâu hơn một chút.
"Đừng đi!"
"Em không sợ anh lại muốn nữa a?" Trần Viễn Sâm hỏi nhỏ bên tai cô.
"Muốn thì làm, dù sao cũng đều là của anh..."
Đều là của anh – nghe được câu này khiến Trần Viễn Sâm cảm giác thư thái rất nhiều, khẽ hôn cằm cô.
"Bảo bối, có được em anh thật sự rất may mắn, chúng ta có thể yêu nhau là chuyện cả đời này anh chưa bao giờ dám nghĩ. Chúng ta gặp gỡ, yêu nhau, có được em, vậy nên đời này anh sẽ không buông tha em, trừ phi anh chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.