Chương 3:
Than Thủ Thán Khí
06/10/2023
Nháy mắt Tử Nhiên đã mười tám tuổi, cô cao 1m65 so bạn đồng lứa có thể xem là cao. Đồng phục kiểu Âu bao lấy dáng người xinh đẹp, dưới chân váy caro lộ ra nửa phần đùi khiến cho các nam sinh không ngừng tưởng tượng cảnh đẹp dưới váy, mà Trần Tử Nhiên tất nhiên không biết được tên của cô dù ít hay nhiều đều được các nam sinh rên rỉ kêu lên trong lúc mơ màng.
Cô bắt đầu so sánh những người khác phát với Trần Viễn Sâm, bất kể là nam sinh cùng tuổi hay giáo viên tuổi tác tương đương với Trần Viễn Sâm.
Trần Viễn Sâm không phải kiểu đẹp trai anh tuấn mà là kiểu đàn ông cao lớn tuấn lãng. So với nam sinh trong trường thì anh thành thục chững chạc hơn, so với thầy giáo hơn ba mươi, anh dịu dàng, tỉ mỉ, tinh tế.
Tóm lại trong nội tâm cô không có nam nhân nào có thể so sánh với Trần Viễn Sâm.
Cô bắt đầu có những suy nghĩ đem dáng vẻ Trần Viễn Sâm tưởng tượng thành nửa kia của bản thân, tưởng tượng anh đối với cô dịu dàng, thương yêu, che chở, tưởng tượng dáng vẻ bọn họ bên nhau đến bạc đầu.
Lúc Trần Tử Nhiên ý thức được thì tất cả suy nghĩ của cô đã bị chiếm lấy, cô dần dần không muốn chỉ thấy anh khi dùng bữa sáng, cô muốn lúc nào cũng dính lấy anh.
Khóe miệng Trần Tử Nhiên luôn mang theo nụ cười gọi tên Trần Viễn Sâm, trong mắt cô chỉ có duy nhất Trần Viễn Sâm, ngay cả buổi tối nước mắt cô thấm ướt gối cũng vì Trần Viễn Sâm. Kể cả khi đi học, cô cầm bút trong tay không tự chủ được mà luyện tập bắt chước chữ ký của anh, nét bút cứng cáp, chữ chữ bén nhọn.
Viễn Sâm, Viễn Sâm…. – Mỗi một chữ viết xuống ở trong lòng cô sẽ thầm viết thêm tên cô.
Trần Tử Nhiên hoàn toàn trầm luân, vì những hành động vô thức của Trần Viễn Sâm mà yêu anh, chìm đắm trong ảo tưởng anh yêu thương cô một lần rồi lại một lần cuồng nhiệt mà yêu cô, nhưng khi cô ý thức được đoạn tình cảm trong mắt người đời là hoang đường cô trở nên sợ hãi, sợ anh sẽ vì thế mà rời xa cô.
Bất kể như thế cô cũng không cảm thấy thỏa mãn ở tình cảm cha con, cô khao khát anh đáp lại tình cảm của mình. Cô biết rõ cô đã yêu, không phải là tình yêu con gái dành cho cha đơn thuần.
Tử Nhiên bắt đầu quắn lấy Trần viễn Sâm nhiều hơn bình thường, trước đây anh bận rộn công việc xã giao, ít khi ăn tối với hai mẹ con, hiện tại Tử Nhiên mỗi sáng đều làm nũng với Trần Viễn Sâm để anh về nhà sớm.
Cô thậm chí còn bắt đầu hành động thân mật hơn trước đây, thích nằm trong ngực anh hoặc ngồi trên đùi hai tay vòng qua ôm lấy eo anh, hay khi đi dạo phố thì khoác tay anh, không ngừng cọ bộ ngực mềm mại lên cánh tay anh.
Lúc đầu Trần Viễn Sâm cũng không thấy có gì không đúng, nhưng khi tiếp xúc thân thể thường xuyên anh cũng dần nhận ra con gái đã trưởng thành, cô không còn là quả cầu thịt mũm mĩm trong vòng tay anh nữa mà là một thiếu nữ với đường cong duyên dáng, thậm chí anh cũng không tránh khỏi xấu hổ khi bầu ngực đầy đặn của cô cọ trước ngực Trần Viễn Sâm. Trong lúc nói chuyện anh cố ý kéo giãn khoảng cách với Tử Nhiên, cô sẽ bất mãn ôm chặt lấy anh, ép sát nơi mềm mại phía trước vào ngực anh.
Cô dùng đặc quyền của con gái để đến gần anh hơn, ăn đậu hủ của anh, giống như nước chảy đá mòn từng chút ăn mòn ý chí của anh!
Cô bắt đầu so sánh những người khác phát với Trần Viễn Sâm, bất kể là nam sinh cùng tuổi hay giáo viên tuổi tác tương đương với Trần Viễn Sâm.
Trần Viễn Sâm không phải kiểu đẹp trai anh tuấn mà là kiểu đàn ông cao lớn tuấn lãng. So với nam sinh trong trường thì anh thành thục chững chạc hơn, so với thầy giáo hơn ba mươi, anh dịu dàng, tỉ mỉ, tinh tế.
Tóm lại trong nội tâm cô không có nam nhân nào có thể so sánh với Trần Viễn Sâm.
Cô bắt đầu có những suy nghĩ đem dáng vẻ Trần Viễn Sâm tưởng tượng thành nửa kia của bản thân, tưởng tượng anh đối với cô dịu dàng, thương yêu, che chở, tưởng tượng dáng vẻ bọn họ bên nhau đến bạc đầu.
Lúc Trần Tử Nhiên ý thức được thì tất cả suy nghĩ của cô đã bị chiếm lấy, cô dần dần không muốn chỉ thấy anh khi dùng bữa sáng, cô muốn lúc nào cũng dính lấy anh.
Khóe miệng Trần Tử Nhiên luôn mang theo nụ cười gọi tên Trần Viễn Sâm, trong mắt cô chỉ có duy nhất Trần Viễn Sâm, ngay cả buổi tối nước mắt cô thấm ướt gối cũng vì Trần Viễn Sâm. Kể cả khi đi học, cô cầm bút trong tay không tự chủ được mà luyện tập bắt chước chữ ký của anh, nét bút cứng cáp, chữ chữ bén nhọn.
Viễn Sâm, Viễn Sâm…. – Mỗi một chữ viết xuống ở trong lòng cô sẽ thầm viết thêm tên cô.
Trần Tử Nhiên hoàn toàn trầm luân, vì những hành động vô thức của Trần Viễn Sâm mà yêu anh, chìm đắm trong ảo tưởng anh yêu thương cô một lần rồi lại một lần cuồng nhiệt mà yêu cô, nhưng khi cô ý thức được đoạn tình cảm trong mắt người đời là hoang đường cô trở nên sợ hãi, sợ anh sẽ vì thế mà rời xa cô.
Bất kể như thế cô cũng không cảm thấy thỏa mãn ở tình cảm cha con, cô khao khát anh đáp lại tình cảm của mình. Cô biết rõ cô đã yêu, không phải là tình yêu con gái dành cho cha đơn thuần.
Tử Nhiên bắt đầu quắn lấy Trần viễn Sâm nhiều hơn bình thường, trước đây anh bận rộn công việc xã giao, ít khi ăn tối với hai mẹ con, hiện tại Tử Nhiên mỗi sáng đều làm nũng với Trần Viễn Sâm để anh về nhà sớm.
Cô thậm chí còn bắt đầu hành động thân mật hơn trước đây, thích nằm trong ngực anh hoặc ngồi trên đùi hai tay vòng qua ôm lấy eo anh, hay khi đi dạo phố thì khoác tay anh, không ngừng cọ bộ ngực mềm mại lên cánh tay anh.
Lúc đầu Trần Viễn Sâm cũng không thấy có gì không đúng, nhưng khi tiếp xúc thân thể thường xuyên anh cũng dần nhận ra con gái đã trưởng thành, cô không còn là quả cầu thịt mũm mĩm trong vòng tay anh nữa mà là một thiếu nữ với đường cong duyên dáng, thậm chí anh cũng không tránh khỏi xấu hổ khi bầu ngực đầy đặn của cô cọ trước ngực Trần Viễn Sâm. Trong lúc nói chuyện anh cố ý kéo giãn khoảng cách với Tử Nhiên, cô sẽ bất mãn ôm chặt lấy anh, ép sát nơi mềm mại phía trước vào ngực anh.
Cô dùng đặc quyền của con gái để đến gần anh hơn, ăn đậu hủ của anh, giống như nước chảy đá mòn từng chút ăn mòn ý chí của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.