Muốn Lui Vòng Kế Thừa Gia Sản Tôi Đột Nhiên Nổi Tiếng
Chương 7
Trường An Như Trú
30/05/2023
Đối với chương trình tạp kỹ của công ty mình, Bùi Thanh Việt đương nhiên phải chú ý đến hướng hoạt động trong ngày đầu phát sóng, sáng sớm vừa
đến công ty thư ký đã đến báo cáo công việc.
Thư ký chọn ra thông tin quan trọng nhất để báo cáo: "Bùi tổng, chương trình tống nghệ của chúng ta đang đứng ở vị trí thứ nhất trong bảng giải trí, trong số các khác mời thì Vân Miên là người có nhiệt độ cao nhất, phản ứng với những người khác ở mức độ bình thường."
Thư ký Cổ đem tài liệu lên: "Trước mắt thì từ khóa nhan trị của Vân Miên đã được các fan của Vân Miên đưa lên hot search bảng giải trí rồi."
Biết rằng ông chủ không bao giờ chú ý đến những điều này, thư ký Cổ đã đặc biệt làm một bản báo cáo bằng hình ảnh, trang bìa báo cáo là ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp của Vân Miên.
Bùi Thanh Việt chỉ liếc một cái: "Đây là ai?"
Thư ký Cổ: "..."
"Có một loại khả năng đây là nghệ sĩ Vân Miên của ngài?"
Bùi Thanh Việt: "..."
Lần cuối cùng anh và Vân Miên gặp nhau là lúc cô đòi sống đòi chết hủy bỏ hôn ước, con ngựa đó như cầu vồng sặc sỡ chứ không giống người trong ảnh này tí nào.
Lúc này, người trong ảnh mặc một bộ váy ngủ dài màu trắng, đôi mắt cụp xuống khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ vô hại, Bùi Thanh Việt bình tĩnh lật sang trang báo cáo phía sau: "Biểu cảm giả dối."
Thư ký Cổ uyển chuyển nói: "Nhưng hiện tại chỉ có một đặc điểm này của Vân Miên là lấy trên tay.. ừm, đặc sắc."
"Cậu đánh giá cao cô ấy rồi." Bùi Thanh Việt thản nhiên nói "bảo Hứa Ngọc khai thác diễn xuất của cô ấy."
"..."
Có thể diễn ra được hiệu quả như vậy, đến người qua đường còn khen cô dịu dàng thì kỹ năng diễn xuất này mà có tham gia bộ phim của ảnh đế cũng không kém, Bùi Thanh Việt đột nhiên hiểu tại sao Trinh Vũ Châu lại muốn tham gia chương trình tống nghệ rồi.
Thư ký Cổ không hiểu, nhưng chỉ còn cách đáp ứng, rồi lại tiếp tục nói: "Hứa Ngọc nói Bách Lệ Sinh tham gia chương trình 'Giọng hát ca sĩ', tài nguyên là đến từ chỗ của Vân Miên."
Bùi Thanh Việt cau mày: "Bách Lệ Sinh? Tài nguyên từ Vân Miên?"
"Đúng vậy, thời gian ghi hình là vào năm ngày sau."
Bùi Thanh Việt: "Phong Minh thì sao?"
"A? Bùi tổng không phải nói là đưa bọn họ đi học tập sao? Bây giờ chắc đang học rồi."
Bùi Thanh Việt: "Vân Miên không có đem tài nguyên đưa cho Phong Minh?"
"Tôi chưa nghe qua tin đồn như vậy." Thư ký Cổ lắc đầu "Tôi nghe Hứa Ngọc nói, Vân Miên và Phong Minh quan hệ không tốt, còn bày tỏ không muốn dính dáng gì đến Phong Minh."
Bùi Thanh Việt hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng trên trang bìa báo cáo một giây, không mặn không nhạt nói: "Không cần học nữa, để bọn họ xuất hiện trong 'Tốc độ cuộc sống' đi."
Thư ký Cổ:. Vừa mới nói người ta quan hệ không tốt, quay đầu một cái anh lại đem người qua đó?
Giống như nghĩ tới điều gì, Bùi Thanh Việt lại nói: "Liên lạc với người đại diện của Trịnh Vũ Châu, để bọn họ xuất hiện trong cùng một tập."
Thư ký Cổ ngốc lăng: "Ảnh đế Trịnh tại sao lại muốn tham gia loại chương trình tống nghệ này ạ?"
Bùi Thanh Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói: "Khảo sát thực địa."
Anh còn đặc biệt sắp xếp thêm vai phụ, Trịnh Vũ Châu còn phải cảm ơn anh nữa ấy chứ.
* * *
Đối với phòng phát sóng trực tiếp có bao nhiêu hot các khách mời đều không biết chứ đừng nói đến chuyện người trong nhà tiêu bao nhiêu là tiền quà tặng, cho nên Vân Miên sau khi lên xe thì đã tự giác ngồi vào ghế trong góc phía sau.
Ánh mắt đạo diễn Kim hung ác nhìn chằm chằm vào cái người đang chuẩn bị nhắm mắt kia: "Vân Miên, cô vẫn chưa giới thiệu bản thân."
Còn phải giới thiệu bản thân nữa à?
Những lời giới thiệu bản thân trước đây của Vân Miên đều nói về ưu điểm của mình, nhưng ưu điểm của cô đều là kinh nghiệm quản lý và thực lực trước đây, hiện tại hình như chả có gì, cho nên cô nghĩ nghĩ một lúc: "Xin chào mọi người, tôi tên là Vân Miên."
Đợi mấy giây, một mảnh tĩnh lặng.
Đạo diễn Kim: "Hết rồi à?"
"Ừm."
Nếu không thì sao?
Đạo diễn Kim không chết tâm lại hỏi tiếp: "Tác phẩm đại diện của cô, điểm đặc biệt, sở thích?"
Vân Miên rất tự nhiên nói: "Tôi không có tác phẩm nào đại diện cả, cũng không có điểm gì đặc biệt, thích ngủ có tính là sở thích không?"
Trước đây cô không có thời gian để theo đuổi sở thích của mình, bây giờ nhất thời không nghĩ ra, còn chuyên môn nghiệp vụ của cô.. thì trong giới giải trí càng không cần nhắc tới.
"..."
Đạn mạc:. Không cần phải thành thật như vậy chứ.
[ Tôi vẫn luôn nghĩ tiểu đệ đệ An Đinh đang nói khiêm tốn mà thôi, không ngờ lại là thật.]
[ Cái gì chứ, cái gì cũng không biết thì xuất đạo làm cái gì vậy trời? ]
[ Bây giờ làm nghệ sĩ đơn giản như vậy à? ]
[ Người ta có nhan trị, bạn ghen tị cái gì chứ.]
[ Hình như cô ấy chưa bao giờ thổi phồng bản thân cái gì nhỉ, đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cô ấy sao? ]
[ Nhưng trong giới giải trí là nơi nói chuyện bằng thực lực, cái gì cũng không biết, thì sẽ phải dồn bao nhiêu người, bao nhiêu tài chứ? ]
[ Tôi là người qua đường, chỉ muốn hỏi cô ấy dồn ai vậy? ]
Trong đạn mạc lại nổ ra tranh luận, đạo diễn Kim thật sự bị Vân Miên làm cho toát mồ hôi lạnh, anh ta không ngờ Vân Miên lại nói như vậy.
Không ngờ những điều An Đinh nói lại là đúng, trừ nhan trị và có tiền ra, thì cái vị này thất sự cái gì cũng không có.
Nhưng sau một khắc, Vân Miên lại nói: "Tôi cũng rất thích nghe Bách sư tỷ hát."
Cô hỏi với một nụ cười thoải mái: "Đây có tính là sở thích không?"
Bách Lệ Sinh, người đột nhiên được nhắc đến cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, cô ấy cũng không biết nói thế nào, thực ra bây giờ cô đang rất căng thẳng.
Những lời của Vân Miên đã thu hút sự chú ý của mọi người lên trên người Bách Lệ Sinh, máy quay cũng tự nhiên di chuyển sang.
Đạo diễn Kim cũng thuận theo đó nói: "Đúng rồi, Anh Đinh vừa rồi có nói sư tỷ của cậu ấy hát rất hay, thấy bây giờ bạn có mạng theo cả đàn guitar nữa, vậy có thể hát một bài cho mọi người nghe được không?"
Không ngờ buổi diễn tập hôm trước thật sự có cơ hội dụng võ, Bách Lệ Sinh ngồi thẳng người, nghĩ đến quyết định sẽ nắm bắt cơ hội sáng nay mà mình đưa ra, bèn gật đầu: "Được."
Cô chọn một bài hát mà rất phù hợp để nghe vào buổi sáng, trong đạn mạc cũng dần bị thu hút bởi âm thanh của cô ấy.
[ Buổi sáng mà được nghe âm thanh êm dịu thoải mái này, thật sự như được chữa lành.]
[ Nói thật thì cô ấy hát còn hay hơn một số ca sĩ.]
[ Mong mọi người quan tâm đến Bách Bách nhà chúng tôi nhiều hơn, cô ấy thật sự rất có thực lực, tất cả các bài hát đều là cô ấy sáng tác, kho báu của chúng tôi rốt cuộc cũng đã được phát hiện rồi]
[ Sao tôi lại cảm thấy Vân Miên là đặc biệt cố ý chuyển ống kính cho người khác nhỉ? Vị sư tỷ này từ đầu vẫn luôn không nói lời nào.]
[ Tôi cũng cảm thấy thế, cô ấy không nói gì mà chuyển hướng camera đến người khác, mấy người lúc trước còn nói cô ấy cướp đi cơ hội của người khác.]
Nhìn thấy ống kính đã xoay đi, Vân Miên thoải mái dựa vào ghế tập trung nghe hát.
Sau khi Bách Lệ Sinh hát xong, An Đinh hai mắt sáng ngời: "Sư tỷ, chị có thể dạy em đánh đàn guitar không? Em cảm thấy rất soái."
Bây giờ hai người đều bị ống kính quay vào, với lại không thể để hiện trường yên tĩnh được, Bách Lệ Sinh đương nhiên đồng ý: "Có thể."
Hai người thảo luận sôi nổi, Vân Miên thì ngủ ngon lành, giống như không bị ảnh hưởng chút nào.
Qua một lúc, giám đốc Kim nhìn những người trong đạn mạc nói đem ống kính chuyển lên người em gái xinh đẹp chút, chỉ biết bất lực nhìn vào người đang ở trong góc kia.
Vân Miên thật sự không biết khẩu vị của chương trình này là cái gì? Tại sao lại có thể kinh doanh tiêu cực như vậy.
Nhưng nhìn nhan sắc khi ngủ của cô, anh ta vẫn bảo người di chuyển ống kính sang đó: "Vậy để chúng ta xem xem những người khác đang làm cái gì nhé."
Kết quả Vân Miên đang yên bình ngủ bị lộ ra trước mặt mọi người, nhan sắc khi ngủ của cô có một chút khoảng cách so với lúc bình thường nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp.
[ Tại sao có người đến ngủ cũng đẹp như vậy nhỉ.]
[ Nhan trị thần tiên gì thế này, tôi thật sự có thể ngắm cô ấy cả đời.]
[ Sở thích là ngủ, một chút cũng không nói sai, hahaha.]
[ Những gì bản thân đã nói, đến khi đi ngủ cũng phải thực hành.]
Cũng không thể lúc nào cũng xem người ta ngủ được, lần này máy quay chuyển đến Lâm Côn, người cũng trầm lặng không nói nhiều.
Đạo diễn Kim hỏi: "Lâm Côn đang nhìn gì vậy?"
Lâm Côn chỉ vào màn hình máy tính bảng: "Phim điện ảnh."
Sau khi nhận được tin tức mới nhất, đạo diễn Kim lập tức nói: "Đây là phim của ảnh đế Trịnh Vũ Châu phải không? Anh rất thích anh ấy à?"
"Nghe nói trước kia anh có làm việc cùng anh ấy."
Lâm Côn dừng lại một lúc: "Là chuyện của rất lâu trước kia rồi, tôi chỉ là bào long sáo* mà thôi."
跑龙套: [pǎolóngtào] ; Hán Việt: BÀO LONG SÁO ; đóng vai phụ; vào vai phụ.
"Vậy nếu gặp được ảnh đế Trịnh thì anh có gì muốn làm không?"
Lâm Côn hơi ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi sẽ học hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành một diễn viên giỏi."
"Không cần chữ ký sao?"
"Nếu có thể, thì rất vinh hạnh."
Đạo diễn Kim nói đầy ẩn ý: "Được, tôi sẽ chuyển lời."
Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.
[ Lời này là có ý gì, không có chuyện gì sao tự dưng lại nhắc đến ảnh đế Trịnh? ]
[ Cái chương trình tống nghệ rách này có thể mời được ảnh đế à? ]
[ Mọi người lẽ nào đã quên chuyện fan của ảnh đế Trịnh và Vân Miên cùng lên hot search rồi à? ]
Lỗ tai An Đinh cũng thật thính, vừa nghe được mấy lời này thì lập tức trừng mắt nhìn đạo diễn, cả khuôn mặt ngạc nhiên hỏi: "Đây, đây không phải là cái ý mà em đang nghĩ đến đó chứ."
Đạo diễn Kim thần bí nói: "Để lại kinh hỉ."
Ngay sau đó một tiếng hét vang lên đánh thức Vân Miên đang mê man, cô nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy hoang mang.
[ Hahaha, nhìn Miên Miên của tôi này, sao là đáng yêu thế chứ.]
[ Những lời này của đạo diễn cũng quá kinh hỉ rồi, là tôi tôi cũng hét lên.]
[ Là ảnh đế đó! Mấy người tàng hình này dựa cái gì chứ? ]
Qua lời nói của họ Vân Miên cũng biết đại khái chuyện gì, cô khó hiểu, tại sao ảnh đế lại đến tham gia cái chương trình tống nghệ này chứ?
Dù sao cô cũng không ngủ được, Vân Miên dứt khoát lấy điện thoại ra, lúc này mẹ chắc là đã dậy rồi, trước tiên gửi tin nhắn hỏi thăm đã, đợi chút nữa đến nơi bắt đầu quay thì điện thoại sẽ bị tịch thu.
An Đinh vẫn còn có chút hồi hộp nói: "Sao có thể chứ, chúng ta đều là những người không tên tuổi, nếu ảnh đế đến đây thì chúng ta thất sự gánh không nổi."
[ Hahaha chưa từng gặp một người không tên tuổi nào thản nhiên như thế.]
[ An Đinh cũng quá đáng yêu rồi.]
Nghe vậy Vân Miên cũng không khỏi bật cười, xung quanh cô chưa bao giờ có một người năng động như vậy, kho cô ấn mở tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt Vân Miên đột nhiên trở nên trắng bệch.
Anh: [Trịnh Vũ Châu gần đây nhàn đến phát hoảng, nói sẽ đến chương trình tống nghệ của em kéo chút nhiệt, anh đưa wechat của cậu ta cho em.]
Vân Miên:?
Cô hình như, không có khả năng bồi người ta đâu.
Cô đánh chữ: [Anh, nhưng em không cần nhiệt độ.]
Vừa gửi tin nhắn đi, bản thân ảnh đế đã gửi lời mời chấp nhận bạn bè qua.
Trịnh Vũ Châu: [Em gái Miên Miên, xin chào, anh là bạn của anh em.]
Vân Miên miễn cưỡng đồng ý: [Xin chào.]
Trịnh Vũ Châu: [Nghe nói kỹ năng diễn xuất của em rất tốt, quay mấy ngày nữa anh tới thảo luận? ]
Vân Miên ngơ ngác hỏi: "Ai nói thế?"
Sao cô lại không biết?
Nói như vậy thì ảnh đế Trịnh thật sự sẽ đến?
Trịnh Vũ Châu: [ Không quan trọng, nhưng trước kia sao không phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của em tốt nhỉ? Nói không chừng có thể bàn đến chuyện kịch bản.]
Vân Miên gõ chữ: [ Kỳ thực chính em cũng không phát hiện ra.]
Lại nói: [ Xin lỗi, em không biết diễn xuất cũng tạm thời không có ý định ấy.]
[ Cái này không vội, anh chỉ là đối với em có chút hiếu kỳ.]
"Được rồi, đến rồi." Lúc này đạo diễn Kim vỗ tay "Thu dọn toàn bộ thiết bị, giao nộp."
Vân Miên nhanh chóng gửi tin nhắn cho người nhà, cũng gửi lời xin lỗi đến ảnh đế bạn anh trai: "Cảm ơn, nhưng em chỉ là một người bình thường, em phải nộp điện thoại rồi, tạm biệt.]
Mọi người cùng xuống xe, Vân Miên đi ở cuối cùng, lâm vào trầm tư, hiếu kỳ mình cái gì chứ?
Mình là tới đây nghỉ dưỡng, nếu ảnh đế vì cô mà đến, vậy thì bản thân suốt ngày phải xuất hiện trước ống kính à?
Có chút sầu.
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên:" Hello, xin chào mọi người. "
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ vô cùng thanh thuần đi tới.
Cả người An Đinh đều sắp nhảy cả lên:" Ôi, là Đổng Thất Thất, là thần tượng của em đó. "
Đạn mạc cũng đầy một dãy dấu cảm thán.
Đổng Thất Thất, xuất đạo từ girl group, xinh đẹp ngọt ngào, gần đây cũng gia nhập vào mảng phim ảnh, đóng trong một bộ phim chiếu mạng, nhiệt độ tương đối cao.
Trước sự kinh ngạc của mọi người thì Vân Miên không có phản ứng gì nhiều, cô chỉ cảm thấy cái tên hơi quen thuộc, mấy giây sau mới nhớ ra.
Đổng Thất Thất và Phong Minh cùng tham gia một bộ phim truyền hình, nguyên chủ bởi vì đố kị còn đi đến phim trường gây phiền phức cho người này.
Đầu Vân Miên có chút đau:"... "
Đây không phải là một chương trình tống nghệ vô danh sao, sao lại phát triển đến mức này chứ?
Lúc này Đổng Thất Thất đã đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt rơi trên người Vân Miên, cười đến ngọt ngào:" Cô là Vân Miên, tôi nhớ cô."
Thư ký chọn ra thông tin quan trọng nhất để báo cáo: "Bùi tổng, chương trình tống nghệ của chúng ta đang đứng ở vị trí thứ nhất trong bảng giải trí, trong số các khác mời thì Vân Miên là người có nhiệt độ cao nhất, phản ứng với những người khác ở mức độ bình thường."
Thư ký Cổ đem tài liệu lên: "Trước mắt thì từ khóa nhan trị của Vân Miên đã được các fan của Vân Miên đưa lên hot search bảng giải trí rồi."
Biết rằng ông chủ không bao giờ chú ý đến những điều này, thư ký Cổ đã đặc biệt làm một bản báo cáo bằng hình ảnh, trang bìa báo cáo là ảnh trong buổi phát sóng trực tiếp của Vân Miên.
Bùi Thanh Việt chỉ liếc một cái: "Đây là ai?"
Thư ký Cổ: "..."
"Có một loại khả năng đây là nghệ sĩ Vân Miên của ngài?"
Bùi Thanh Việt: "..."
Lần cuối cùng anh và Vân Miên gặp nhau là lúc cô đòi sống đòi chết hủy bỏ hôn ước, con ngựa đó như cầu vồng sặc sỡ chứ không giống người trong ảnh này tí nào.
Lúc này, người trong ảnh mặc một bộ váy ngủ dài màu trắng, đôi mắt cụp xuống khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ vô hại, Bùi Thanh Việt bình tĩnh lật sang trang báo cáo phía sau: "Biểu cảm giả dối."
Thư ký Cổ uyển chuyển nói: "Nhưng hiện tại chỉ có một đặc điểm này của Vân Miên là lấy trên tay.. ừm, đặc sắc."
"Cậu đánh giá cao cô ấy rồi." Bùi Thanh Việt thản nhiên nói "bảo Hứa Ngọc khai thác diễn xuất của cô ấy."
"..."
Có thể diễn ra được hiệu quả như vậy, đến người qua đường còn khen cô dịu dàng thì kỹ năng diễn xuất này mà có tham gia bộ phim của ảnh đế cũng không kém, Bùi Thanh Việt đột nhiên hiểu tại sao Trinh Vũ Châu lại muốn tham gia chương trình tống nghệ rồi.
Thư ký Cổ không hiểu, nhưng chỉ còn cách đáp ứng, rồi lại tiếp tục nói: "Hứa Ngọc nói Bách Lệ Sinh tham gia chương trình 'Giọng hát ca sĩ', tài nguyên là đến từ chỗ của Vân Miên."
Bùi Thanh Việt cau mày: "Bách Lệ Sinh? Tài nguyên từ Vân Miên?"
"Đúng vậy, thời gian ghi hình là vào năm ngày sau."
Bùi Thanh Việt: "Phong Minh thì sao?"
"A? Bùi tổng không phải nói là đưa bọn họ đi học tập sao? Bây giờ chắc đang học rồi."
Bùi Thanh Việt: "Vân Miên không có đem tài nguyên đưa cho Phong Minh?"
"Tôi chưa nghe qua tin đồn như vậy." Thư ký Cổ lắc đầu "Tôi nghe Hứa Ngọc nói, Vân Miên và Phong Minh quan hệ không tốt, còn bày tỏ không muốn dính dáng gì đến Phong Minh."
Bùi Thanh Việt hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt dừng trên trang bìa báo cáo một giây, không mặn không nhạt nói: "Không cần học nữa, để bọn họ xuất hiện trong 'Tốc độ cuộc sống' đi."
Thư ký Cổ:. Vừa mới nói người ta quan hệ không tốt, quay đầu một cái anh lại đem người qua đó?
Giống như nghĩ tới điều gì, Bùi Thanh Việt lại nói: "Liên lạc với người đại diện của Trịnh Vũ Châu, để bọn họ xuất hiện trong cùng một tập."
Thư ký Cổ ngốc lăng: "Ảnh đế Trịnh tại sao lại muốn tham gia loại chương trình tống nghệ này ạ?"
Bùi Thanh Việt dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững nói: "Khảo sát thực địa."
Anh còn đặc biệt sắp xếp thêm vai phụ, Trịnh Vũ Châu còn phải cảm ơn anh nữa ấy chứ.
* * *
Đối với phòng phát sóng trực tiếp có bao nhiêu hot các khách mời đều không biết chứ đừng nói đến chuyện người trong nhà tiêu bao nhiêu là tiền quà tặng, cho nên Vân Miên sau khi lên xe thì đã tự giác ngồi vào ghế trong góc phía sau.
Ánh mắt đạo diễn Kim hung ác nhìn chằm chằm vào cái người đang chuẩn bị nhắm mắt kia: "Vân Miên, cô vẫn chưa giới thiệu bản thân."
Còn phải giới thiệu bản thân nữa à?
Những lời giới thiệu bản thân trước đây của Vân Miên đều nói về ưu điểm của mình, nhưng ưu điểm của cô đều là kinh nghiệm quản lý và thực lực trước đây, hiện tại hình như chả có gì, cho nên cô nghĩ nghĩ một lúc: "Xin chào mọi người, tôi tên là Vân Miên."
Đợi mấy giây, một mảnh tĩnh lặng.
Đạo diễn Kim: "Hết rồi à?"
"Ừm."
Nếu không thì sao?
Đạo diễn Kim không chết tâm lại hỏi tiếp: "Tác phẩm đại diện của cô, điểm đặc biệt, sở thích?"
Vân Miên rất tự nhiên nói: "Tôi không có tác phẩm nào đại diện cả, cũng không có điểm gì đặc biệt, thích ngủ có tính là sở thích không?"
Trước đây cô không có thời gian để theo đuổi sở thích của mình, bây giờ nhất thời không nghĩ ra, còn chuyên môn nghiệp vụ của cô.. thì trong giới giải trí càng không cần nhắc tới.
"..."
Đạn mạc:. Không cần phải thành thật như vậy chứ.
[ Tôi vẫn luôn nghĩ tiểu đệ đệ An Đinh đang nói khiêm tốn mà thôi, không ngờ lại là thật.]
[ Cái gì chứ, cái gì cũng không biết thì xuất đạo làm cái gì vậy trời? ]
[ Bây giờ làm nghệ sĩ đơn giản như vậy à? ]
[ Người ta có nhan trị, bạn ghen tị cái gì chứ.]
[ Hình như cô ấy chưa bao giờ thổi phồng bản thân cái gì nhỉ, đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cô ấy sao? ]
[ Nhưng trong giới giải trí là nơi nói chuyện bằng thực lực, cái gì cũng không biết, thì sẽ phải dồn bao nhiêu người, bao nhiêu tài chứ? ]
[ Tôi là người qua đường, chỉ muốn hỏi cô ấy dồn ai vậy? ]
Trong đạn mạc lại nổ ra tranh luận, đạo diễn Kim thật sự bị Vân Miên làm cho toát mồ hôi lạnh, anh ta không ngờ Vân Miên lại nói như vậy.
Không ngờ những điều An Đinh nói lại là đúng, trừ nhan trị và có tiền ra, thì cái vị này thất sự cái gì cũng không có.
Nhưng sau một khắc, Vân Miên lại nói: "Tôi cũng rất thích nghe Bách sư tỷ hát."
Cô hỏi với một nụ cười thoải mái: "Đây có tính là sở thích không?"
Bách Lệ Sinh, người đột nhiên được nhắc đến cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, cô ấy cũng không biết nói thế nào, thực ra bây giờ cô đang rất căng thẳng.
Những lời của Vân Miên đã thu hút sự chú ý của mọi người lên trên người Bách Lệ Sinh, máy quay cũng tự nhiên di chuyển sang.
Đạo diễn Kim cũng thuận theo đó nói: "Đúng rồi, Anh Đinh vừa rồi có nói sư tỷ của cậu ấy hát rất hay, thấy bây giờ bạn có mạng theo cả đàn guitar nữa, vậy có thể hát một bài cho mọi người nghe được không?"
Không ngờ buổi diễn tập hôm trước thật sự có cơ hội dụng võ, Bách Lệ Sinh ngồi thẳng người, nghĩ đến quyết định sẽ nắm bắt cơ hội sáng nay mà mình đưa ra, bèn gật đầu: "Được."
Cô chọn một bài hát mà rất phù hợp để nghe vào buổi sáng, trong đạn mạc cũng dần bị thu hút bởi âm thanh của cô ấy.
[ Buổi sáng mà được nghe âm thanh êm dịu thoải mái này, thật sự như được chữa lành.]
[ Nói thật thì cô ấy hát còn hay hơn một số ca sĩ.]
[ Mong mọi người quan tâm đến Bách Bách nhà chúng tôi nhiều hơn, cô ấy thật sự rất có thực lực, tất cả các bài hát đều là cô ấy sáng tác, kho báu của chúng tôi rốt cuộc cũng đã được phát hiện rồi]
[ Sao tôi lại cảm thấy Vân Miên là đặc biệt cố ý chuyển ống kính cho người khác nhỉ? Vị sư tỷ này từ đầu vẫn luôn không nói lời nào.]
[ Tôi cũng cảm thấy thế, cô ấy không nói gì mà chuyển hướng camera đến người khác, mấy người lúc trước còn nói cô ấy cướp đi cơ hội của người khác.]
Nhìn thấy ống kính đã xoay đi, Vân Miên thoải mái dựa vào ghế tập trung nghe hát.
Sau khi Bách Lệ Sinh hát xong, An Đinh hai mắt sáng ngời: "Sư tỷ, chị có thể dạy em đánh đàn guitar không? Em cảm thấy rất soái."
Bây giờ hai người đều bị ống kính quay vào, với lại không thể để hiện trường yên tĩnh được, Bách Lệ Sinh đương nhiên đồng ý: "Có thể."
Hai người thảo luận sôi nổi, Vân Miên thì ngủ ngon lành, giống như không bị ảnh hưởng chút nào.
Qua một lúc, giám đốc Kim nhìn những người trong đạn mạc nói đem ống kính chuyển lên người em gái xinh đẹp chút, chỉ biết bất lực nhìn vào người đang ở trong góc kia.
Vân Miên thật sự không biết khẩu vị của chương trình này là cái gì? Tại sao lại có thể kinh doanh tiêu cực như vậy.
Nhưng nhìn nhan sắc khi ngủ của cô, anh ta vẫn bảo người di chuyển ống kính sang đó: "Vậy để chúng ta xem xem những người khác đang làm cái gì nhé."
Kết quả Vân Miên đang yên bình ngủ bị lộ ra trước mặt mọi người, nhan sắc khi ngủ của cô có một chút khoảng cách so với lúc bình thường nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp.
[ Tại sao có người đến ngủ cũng đẹp như vậy nhỉ.]
[ Nhan trị thần tiên gì thế này, tôi thật sự có thể ngắm cô ấy cả đời.]
[ Sở thích là ngủ, một chút cũng không nói sai, hahaha.]
[ Những gì bản thân đã nói, đến khi đi ngủ cũng phải thực hành.]
Cũng không thể lúc nào cũng xem người ta ngủ được, lần này máy quay chuyển đến Lâm Côn, người cũng trầm lặng không nói nhiều.
Đạo diễn Kim hỏi: "Lâm Côn đang nhìn gì vậy?"
Lâm Côn chỉ vào màn hình máy tính bảng: "Phim điện ảnh."
Sau khi nhận được tin tức mới nhất, đạo diễn Kim lập tức nói: "Đây là phim của ảnh đế Trịnh Vũ Châu phải không? Anh rất thích anh ấy à?"
"Nghe nói trước kia anh có làm việc cùng anh ấy."
Lâm Côn dừng lại một lúc: "Là chuyện của rất lâu trước kia rồi, tôi chỉ là bào long sáo* mà thôi."
跑龙套: [pǎolóngtào] ; Hán Việt: BÀO LONG SÁO ; đóng vai phụ; vào vai phụ.
"Vậy nếu gặp được ảnh đế Trịnh thì anh có gì muốn làm không?"
Lâm Côn hơi ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi sẽ học hỏi anh ấy làm thế nào để trở thành một diễn viên giỏi."
"Không cần chữ ký sao?"
"Nếu có thể, thì rất vinh hạnh."
Đạo diễn Kim nói đầy ẩn ý: "Được, tôi sẽ chuyển lời."
Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.
[ Lời này là có ý gì, không có chuyện gì sao tự dưng lại nhắc đến ảnh đế Trịnh? ]
[ Cái chương trình tống nghệ rách này có thể mời được ảnh đế à? ]
[ Mọi người lẽ nào đã quên chuyện fan của ảnh đế Trịnh và Vân Miên cùng lên hot search rồi à? ]
Lỗ tai An Đinh cũng thật thính, vừa nghe được mấy lời này thì lập tức trừng mắt nhìn đạo diễn, cả khuôn mặt ngạc nhiên hỏi: "Đây, đây không phải là cái ý mà em đang nghĩ đến đó chứ."
Đạo diễn Kim thần bí nói: "Để lại kinh hỉ."
Ngay sau đó một tiếng hét vang lên đánh thức Vân Miên đang mê man, cô nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy hoang mang.
[ Hahaha, nhìn Miên Miên của tôi này, sao là đáng yêu thế chứ.]
[ Những lời này của đạo diễn cũng quá kinh hỉ rồi, là tôi tôi cũng hét lên.]
[ Là ảnh đế đó! Mấy người tàng hình này dựa cái gì chứ? ]
Qua lời nói của họ Vân Miên cũng biết đại khái chuyện gì, cô khó hiểu, tại sao ảnh đế lại đến tham gia cái chương trình tống nghệ này chứ?
Dù sao cô cũng không ngủ được, Vân Miên dứt khoát lấy điện thoại ra, lúc này mẹ chắc là đã dậy rồi, trước tiên gửi tin nhắn hỏi thăm đã, đợi chút nữa đến nơi bắt đầu quay thì điện thoại sẽ bị tịch thu.
An Đinh vẫn còn có chút hồi hộp nói: "Sao có thể chứ, chúng ta đều là những người không tên tuổi, nếu ảnh đế đến đây thì chúng ta thất sự gánh không nổi."
[ Hahaha chưa từng gặp một người không tên tuổi nào thản nhiên như thế.]
[ An Đinh cũng quá đáng yêu rồi.]
Nghe vậy Vân Miên cũng không khỏi bật cười, xung quanh cô chưa bao giờ có một người năng động như vậy, kho cô ấn mở tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt Vân Miên đột nhiên trở nên trắng bệch.
Anh: [Trịnh Vũ Châu gần đây nhàn đến phát hoảng, nói sẽ đến chương trình tống nghệ của em kéo chút nhiệt, anh đưa wechat của cậu ta cho em.]
Vân Miên:?
Cô hình như, không có khả năng bồi người ta đâu.
Cô đánh chữ: [Anh, nhưng em không cần nhiệt độ.]
Vừa gửi tin nhắn đi, bản thân ảnh đế đã gửi lời mời chấp nhận bạn bè qua.
Trịnh Vũ Châu: [Em gái Miên Miên, xin chào, anh là bạn của anh em.]
Vân Miên miễn cưỡng đồng ý: [Xin chào.]
Trịnh Vũ Châu: [Nghe nói kỹ năng diễn xuất của em rất tốt, quay mấy ngày nữa anh tới thảo luận? ]
Vân Miên ngơ ngác hỏi: "Ai nói thế?"
Sao cô lại không biết?
Nói như vậy thì ảnh đế Trịnh thật sự sẽ đến?
Trịnh Vũ Châu: [ Không quan trọng, nhưng trước kia sao không phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của em tốt nhỉ? Nói không chừng có thể bàn đến chuyện kịch bản.]
Vân Miên gõ chữ: [ Kỳ thực chính em cũng không phát hiện ra.]
Lại nói: [ Xin lỗi, em không biết diễn xuất cũng tạm thời không có ý định ấy.]
[ Cái này không vội, anh chỉ là đối với em có chút hiếu kỳ.]
"Được rồi, đến rồi." Lúc này đạo diễn Kim vỗ tay "Thu dọn toàn bộ thiết bị, giao nộp."
Vân Miên nhanh chóng gửi tin nhắn cho người nhà, cũng gửi lời xin lỗi đến ảnh đế bạn anh trai: "Cảm ơn, nhưng em chỉ là một người bình thường, em phải nộp điện thoại rồi, tạm biệt.]
Mọi người cùng xuống xe, Vân Miên đi ở cuối cùng, lâm vào trầm tư, hiếu kỳ mình cái gì chứ?
Mình là tới đây nghỉ dưỡng, nếu ảnh đế vì cô mà đến, vậy thì bản thân suốt ngày phải xuất hiện trước ống kính à?
Có chút sầu.
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên:" Hello, xin chào mọi người. "
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ vô cùng thanh thuần đi tới.
Cả người An Đinh đều sắp nhảy cả lên:" Ôi, là Đổng Thất Thất, là thần tượng của em đó. "
Đạn mạc cũng đầy một dãy dấu cảm thán.
Đổng Thất Thất, xuất đạo từ girl group, xinh đẹp ngọt ngào, gần đây cũng gia nhập vào mảng phim ảnh, đóng trong một bộ phim chiếu mạng, nhiệt độ tương đối cao.
Trước sự kinh ngạc của mọi người thì Vân Miên không có phản ứng gì nhiều, cô chỉ cảm thấy cái tên hơi quen thuộc, mấy giây sau mới nhớ ra.
Đổng Thất Thất và Phong Minh cùng tham gia một bộ phim truyền hình, nguyên chủ bởi vì đố kị còn đi đến phim trường gây phiền phức cho người này.
Đầu Vân Miên có chút đau:"... "
Đây không phải là một chương trình tống nghệ vô danh sao, sao lại phát triển đến mức này chứ?
Lúc này Đổng Thất Thất đã đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt rơi trên người Vân Miên, cười đến ngọt ngào:" Cô là Vân Miên, tôi nhớ cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.