Chương 3:
Cửu Nguyên Cửu Nhất
04/12/2021
Đôi mắt ánh lên hơi nước, Nhậm Ngữ chớp chớp mắt sau đó gật gật đầu: “Cảm ơn anh.” Thanh âm có chút khàn khàn.
“Không có việc gì, em nhớ ngủ sớm, Ngữ Ngữ ngủ ngon.” Bùi Húc an ủi, cúi người xoa xoa đầu cậu, ân cần nói.
Nói xong liền rời khỏi.
Anh cảm nhận được tay áo bị kéo lấy, có chút bất ngờ anh quay đầu nhìn lại.
Gương mặt Nhậm Ngữ có chút ửng hồng, ngượng ngùng, thanh âm rất nhỏ nói: “Anh ngủ ngon, anh…… Có thể ôm em được không, chỉ một cái ôm… một cái, liền tốt…… Nếu anh không muốn liền ——”
Lời còn chưa dứt, Nhậm Ngữ đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy, gương mặt cậu chôn sâu vào lòng anh, Bùi Húc ôn nhu mỉm cười, vỗ vỗ đỉnh đầu cậu: “Có thể, hôm nay Ngữ Ngữ nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Vòng tay ôm lấy cậu vừa buông, anh đưa tay nhéo nhéo gương mặt cậu, sau liền trở về phòng.
Nhậm Ngữ thoáng bất động tầm mười giây, sau đó hốc mắt cậu hàm chứa một vòng hơi nước đảo quanh, có lẽ bởi vì kích động mà hiện lên hơi nước, cậu vạch chăn nằm lên chiếc giường ấm áp.
Tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Cậu nhớ đến,
Vòng ôm của Bùi Húc, ấm áp vô cùng.
Trời tờ mờ sáng, bây giờ đã là tháng 9, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.
Thành thị này sớm đã nhập thu.
Nhậm Ngữ đã sớm theo đồng hồ sinh học của mình mà tỉnh giấc, cậu ngơ ngác ngồi ở trên giường, trong nhất thời cả người có chút mơ màng.
Đập vào mắt cậu chính là một bức tường nhạt màu, bên trên còn có một chiếc Tv siêu mỏng đính kèm, thêm một chiếc cửa sổ bên cạnh.
Sáng sớm từng tia nắng len lỏi vào phòng, căn phòng lấp lánh đón chào ngày mới.
“Không phải mơ……” Nhậm Ngữ dụi dụi mắt, lại lần nữa xác nhận hiện tại chính mình đang ở đâu, sau đó cậu mặc quần áo của chính mình, đem chăn gối sắp xếp gọn gàng, chân mang lên đôi dép tiểu ếch xanh - ngày hôm qua Bùi Húc đã mua cho cậu, rửa mặt xong xuôi liền bước xuống lầu.
Tại phòng khách, đồng hồ điểm chưa đến 5 giờ.
Lúc này Nhậm Ngữ có chút không biết phải làm gì, nếu là ngày trước, giờ này Nhậm mẫu ắt hẳn đã thúc giục cậu đi quét tước vệ sinh nhà cửa, đến khi nào từng góc cạnh của ngôi nhà sạch sẽ đến tỏa sáng mới thôi.
Đứng ở cầu thang, Nhậm Ngữ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hôm nay Bùi Húc đã nói sẽ dẫn cậu làm quen với trường mới, cậu vốn tưởng rằng thật sớm họ sẽ bắt đầu xuất phát. Chợt nghĩ đến ngày hôm qua anh đã dạy cho cậu cách sử dụng phòng bếp.
Vậy làm bữa sáng thôi.
Nhậm Ngữ học mọi thứ rất nhanh, ngày hôm qua chăm chú nghe Bùi Húc “Dạy học”, cậu đã có thể sử dụng qua các dụng cụ phòng bếp.
Tủ lạnh có trứng gà, Nhậm Ngữ vo gạo thật sạch, nấu một nồi cháo hoa.
Canh đúng thời gian nồi cháo hoa đã chín, Nhậm Ngữ trở lại phòng cầm lấy cuốn sách mà hôm qua xem dở, trở lại phòng khách dưới lầu, an tĩnh mà đọc sách.
Từng tia nắng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, theo đôi mắt to tròn đen thẳm, nhảy nhót đến hàng lông mi cong vuốt, đôi tay nhẹ nhàng dở từng trang có chút gầy, trên làn da từng đường gân xanh nhô lên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Bùi Húc xuống lầu nhìn thấy ngay một bức họa thiếu niên tươi đẹp như vậy.
Kỳ thật rời giường lúc 6 giờ rưỡi được xem là quá sớm, sau khi rời giường việc đầu tiên anh làm là xuống lầu làm bữa sáng cho Nhậm Ngữ, không nghĩ đến cậu còn tỉnh giấc sớm hơn cả anh.
Nghe được tiếng bước chân, ánh mắt Nhậm Ngữ xoay chuyển từ trang sách dời đến thân hình của nam nhân đứng tựa trên lầu, ngón tay khẽ run, thẹn thùng mà cười: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành Ngữ Ngữ, bữa sáng em muốn ăn cái gì?” Bùi Húc đi xuống lầu, hai ba bước chân đã đi đến bên người Nhậm Ngữ.
Nhậm Ngữ lắc đầu, đem sách đặt lên bàn, đứng lên nói: “Không cần đâu ạ, buổi sáng em đã cháo…… Hiện tại có thể ăn.”
Anh có chút bất ngờ, hầu hết các đứa nhỏ của nhiều gia đình sẽ thức dậy muộn, muốn đứa nhỏ chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình càng là việc không thể.
“Cảm ơn Ngữ Ngữ, hiện tại chúng ta cùng dùng bữa sáng nào.” Anh nắm lấy tay Nhậm Ngữ, rời khỏi phòng khách, cùng nhau vào phòng ăn.
Thái độ Bùi Húc rất cứng rắn, Nhậm Ngữ đành ngoan ngoãn ngồi cùng bàn với anh dùng bữa sáng.
Trong nhà bếp, cháo hoa đã nấu được một lúc lâu, mùi thơm lan tỏa, cháo mềm cũng không quá nát. Bùi Húc lấy cho Nhậm Ngữ một chén cháo thật đầy, đưa cho cậu một chiếc muỗng nhỏ, ý muốn cậu nên ăn nhiều chút.
Nhậm Ngữ cũng thực nghe lời, một muỗng một muỗng chậm rãi để vào trong miệng, giống như một chiếc hamster nhỏ đang gặm đồ ăn.
Đáy mắt Bùi Húc tràn ngập sự hài lòng, đứa nhỏ ăn cháo trên gương mặt trắng nõn lem luốt vài giọt cháo hoa, anh đưa tay nhẹ nhàng giúp cậu lau đi vết bẩn.
“Ăn no, bé mèo?” Vẫn là gương mặt tươi cười cùng giọng nói ấm áp vang lên bên tai cậu.
Cả người Nhậm Ngữ có chút ngây ngốc, trước kia chưa từng có người nào để ý cậu là ăn nhiều hay ít, no hay không no, có dính bẩn trên mặt hay không, Bùi Húc là đầu tiên quan tâm đến những vấn đề này.
Cậu thẹn thùng dùng tay gạt lấy một sợi tóc lòa xòa trên gương mặt, ý đồ muốn che đi khuôn mặt đang chậm rãi biến hồng của mình, Nhậm Ngữ gật gật đầu, nhỏ giọng mà nói cảm ơn anh.
Cuối cùng việc thu thập chén đũa bị Bùi Húc giành lấy “Ngày hôm qua anh nấu cơm Ngữ Ngữ rửa chén, hôm nay Ngữ Ngữ nấu cơm rồi đến lượt anh rửa chén a.” Anh vô tư lấy lý do đó mà ôm đồm hết công việc.
Chuẩn bị hết thẩy mọi việc ổn thoả, Bùi Húc quay đầu nhìn Nhậm Ngữ, đưa tay khoác chiếc áo mùa thu dày lên người cậu, sau đó dắt cậu cùng ra ngoài.
Khoảng thời gian này đa số các trường học đang tổ chức khai giảng, cho nên cổng của trường học đều luôn luôn mở rộng đón tiếp người.
Ở gần đó đỗ xe xong, hai người liền bước vào trường học.
Tại cổng trường, hai bên lối vào trồng đầy cây bạch quả, vài chiếc lá từng mảnh từng mảnh đung đưa trong ngọn gió bay xuống dưới, nhìn khung cảnh vô cùng lãng mạng.
Tại thành phố A, một ngôi trường tư thục được đánh giá tốt nhất, diện tích vô cùng rộng, hàng năm đều đào tạo ra hàng loạt học sinh xuất sắc của thành phố, bởi vì vậy có rất nhiều gia đình vì muốn con cái của mình có môi trường học tập tốt nhất, không kể chi phí của ngôi trường này đắt đỏ bao nhiêu, họ đều đem con mình gửi vào đây học tập.
Trường học này, lúc trước Bùi Húc ở nhà bà ngoại đã nói qua với Nhậm Ngữ, lúc ấy đứa nhỏ này bất ngờ đến nỗi mắt hồng cả lên như một con thỏ nhỏ, vẻ mặt tràn ngập vẻ cự tuyệt.
Nhưng việc danh ngạch mà Bùi Húc đã nói xác thật là có tồn tại, gia đình Bùi Húc là gia tộc giàu có, hoạt động trên rất nhiều lĩnh vực đa dạng, giúp một đứa bé đi học, học phí này đối với sản nghiệp của Bùi gia căn bản là không đáng nhắc tới.
Bùi Húc cũng không nói những điều phức tạp này với Nhậm Ngữ, không muốn đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều, rồi tự tạo áp lực cho bản thân, trấn an cảm xúc của cậu, anh liền nói cậu rằng hiện tại gia đình anh có một suất đi học vẫn còn trống, vấn đề tiền bạc hoàn toàn không phải lo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhậm Ngữ lại đến thành thị xa lạ này.
Cậu thật sự rất muốn đi học, cho dù trước kia bạn học để lại cho cậu vô số bóng ma đáng sợ, bởi vì cậu biết rằng, chỉ có đi học, cậu mới có thể báo đáp thật tốt anh trai Bùi Húc.
Một khu dạy học vô cùng to lớn, không giống khu trường học sập xệ, cũ nát mà cậu đã từng học qua, đây là một dãy phòng học được xây dựng đậm phong cách truyền thống của Trung Quốc, còn xây dựng thêm sân thượng rộng rãi để ngắm cảnh.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Ngữ nhìn thấy một ngôi trường khang trang và đẹp đẽ như vậy, từng tòa khu dạy học xẹt qua trước mắt cậu đều mang đến cho cậu những cảm xúc mới lạ, tưởng tượng đến chính mình có bao nhiêu may mắn mới được đến nơi này học tập, cảm kích đối Bùi Húc lại đột ngột gia tăng, ước muốn báo đáp tình cảm Bùi Húc lại càng thêm mãnh liệt.
Cậu tự khắc ghi trong lòng mình, sau này cậu nhất định phải báo đáp Bùi Húc thật tốt, không thể làm anh thất vọng.
Ở phía sau, Bùi Húc vẫn luôn để mắt đến đứa nhóc này, trong mắt đứa nhỏ lấp lánh ánh sáng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt sáng láng này của Nhậm Ngữ. Nhớ lại những hành độn lúc trước, anh mỉm cười nghĩ thật đúng đắng khi mang đứa nhỏ này đến bên người.
Khóe miệng không tự chủ giương lên, anh nện bước thật nhanh đi song song bên người cậu.
“Anh, trường học thật xinh đẹp a.” Hôm nay Nhậm Ngữ thực hưng phấn, thanh âm nói chuyện đều so với bình thường lớn hơn chút, cảm nhận được anh đang đi đến bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu hỏi.
Bùi Húc gật đầu, thuận tiện lấy lấy tay Nhậm Ngữ: “Xem ra Ngữ Ngữ rất thích ngôi trường này.”
Bùi Húc dường như rất thích lấy cổ tay của cậu, Nhậm Ngữ nghĩ.
Cậu nuốt nuốt nước miếng: “Vâng! Nơi này thật lớn thật xinh đẹp, hẳn sẽ có nhiều bạn học đúng không?” Những trường tiểu học, trung học lúc trước cậu từng học qua không thể sánh bằng với nơi này, nhưng chợt nghĩ đến nơi này rất nhiều bạn học, cậu lại có chút sợ hãi.
“Sẽ có rất nhiều học sinh, bọn họ sẽ không ức hiếp em.” Vòng tay anh thoáng siết chặt lấy cổ tay cậu, Bùi Húc an ủi nói.
“Tay em sao lại lạnh như thế? Có phải cảm lạnh rồi không?” Không chờ Nhậm Ngữ đáp lại, Bùi Húc đã đem tay nhỏ của cậu bỏ vào túi áo khoác của chính mình.
Nhậm Ngữ đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của anh, cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh Bùi Húc.
“Có một chút, cảm ơn anh, hiện tại em không thấy lạnh nữa.”
Thật nghe lời.
Bùi Húc cười khẽ, cùng Nhậm Ngữ đi xung quanh tham quan trường học một lần sau đó đến khu dạy học.
Hôm nay, lúc Nhậm Ngữ vừa rời giường, cậu liền không kiềm chế tâm trạng của chính mình, cậu lặp đi lặp lại một loạt động tác kiểm tra, để chắc chắn mình có quên thứ gì hay không.
Trong mắt Nhậm Ngữ còn ánh lên vẻ mong chờ, đang ngồi ở trên sô pha, cậu mường tượng những sự việc đã xảy ra ở trường cũ nơi cậu từng học.
“Ngữ Ngữ, đi thôi.” Bùi Húc xuống lầu, nhìn thấy đứa nhỏ ngồi ngay ngắn sống lưng thẳng tắp trên sô pha, dáng vẻ có chút buồn cười, anh nhắc nhở nói.
Nghe được giọng của anh, Nhậm Ngữ lập tức đứng lên, trong lòng ngực ôm cặp sách, rất nghe lời mà đi đến bên cạnh Bùi Húc.
Trường học cách ngôi nhà của Bùi Húc cũng không xa, chỉ cần mười phút lái xe liền có thể đến nơi.
Hôm nay là lần đầu tiên thời gian kéo dài nhiều hơn năm phút, lại thêm hôm nay đa số các trường học đồng loạt khai giảng cho nên con đường có chút tắc nghẽn.
Bên trong trường học đâu đâu cũng là xe, ngồi trên xe Nhậm Ngữ ghé mắt vào cửa sổ, mặt dán ra nhìn bên ngoài.
Thật vất vả mới tìm được nơi đỗ xe, Bùi Húc chuẩn bị đồ đạc, cầm theo thư thông báo trúng tuyển, xếp hàng theo đoàn người đến trước người chuyên môn phụ trách thu phí hành chính hoàn tất khoản học phí.
Thời tiết những ngày nay có chút se lạnh, hiện tại dù không gian nơi đây có quá nhiều lượng người cũng sẽ không trở nên oi bức, tình huống bị cảm nắng cũng sẽ không phát sinh. Chẳng qua ở nơi đông người như thế, Nhậm Ngữ vẫn cảm thấy có chút không an toàn, cậu lo lắng vo vo lấy góc áo.
Bùi Húc tinh tế hiểu ngay tâm tư của đứa nhỏ, anh nắm lấy tay cậu: “Ngữ Ngữ, đừng để đi lạc đó biết không.” Chỉ một câu nói đùa vu vơ của anh lại xua tan hết thảy những băn khoăn, lo âu trong lòng cậu.
Bàn tay nhỏ bé của Ngữ Ngữ bị bao bọc bọc bởi đôi tay nóng ấm của Bùi Húc, hơi ấm nơi lòng bàn tay anh lan tỏa khắp trái tim cậu, cái dắt tay vừa nãy từ lúc nào đã chuyển thành nắm tay nhau, cậu nhìn bàn tay hai người lồng vào nhau nhìn đến ngẩn người.
Nhìn bàn tay của mình lồng vào trong bàn tay ấm áp của anh, Nhậm Ngữ thoáng sững sờ. Chưa từng ai nắm lấy tay cậu như vậy cả, cậu khẽ giãy ra.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Bùi Húc có chút sửng sốt, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, mỉm cười thật ôn hòa đưa tay càng nắm chặt lấy tay nhỏ của cậu.
Phía trước hàng người xếp thật dài cuối cùng đã vơi bớt không ít, chỉ còn ba đến bốn người nữa liền có thể đến lượt bọn họ.
Nhậm Ngữ có chút tham luyến hơi ấm của bàn tay anh, tuy nhiên lại có chút không quen nên lùi tay về, rồi lại có chút mừng thầm khi anh chủ động nắm lấy tay cậu một lần nữa.
Thẳng đến lúc mọi thủ tục đã xong xuôi, Bùi Húc liền đưa cậu đến trước cửa phòng học, lúc này tay hai người mới tách ra, chỉ có điều bàn tay ấm áp kia thay đổi vị trí đặt lên trên đỉnh đầu của cậu, ôn nhu mà xoa xoa.
“Ngữ Ngữ, hôm nay công tác của anh có chút vội?” Bùi Húc vỗ vỗ đầu đứa nhỏ: “Ở trường học không cần phải sợ, có người khi dễ em, em liền nói cho anh biết, đừng để nghẹn ở trong lòng, biết không?”
Sau đó anh đưa tay cầm lấy một chiếc túi tiền hình chú ếch xanh đặt vào lòng bàn tay của cậu, biết nếu mình đưa quá nhiều tiền, Nhậm Ngữ sẽ sợ chính mình ảnh hưởng đến anh, dẫn tới áp lực tâm lý quá lớn, cho nên Bùi Húc chỉ bỏ vào năm đồng tiền xu sau đó liền đưa cho cậu.
“Cạnh trường học có một trạm xe buýt công cộng, tiền phải trả mỗi lần đi cũng không nhiều lắm, Ngữ Ngữ có thể đi thử nghiệm cảm giác ngồi xe bus một chút, nếu Ngữ Ngữ nói từ chối, anh sẽ buồn lắm biết khônng.” Bùi Húc vẫn một bộ dáng ôn nhu như trước.
Bên cạnh trường học đúng thật có một trạm xe buýt, số lượng học sinh đi chuyến này cũng khá thưa thớt. Nhậm Ngữ vừa đến thành phố A không bao lâu, lại phải quen thuộc với một môi trường vô cùng xa lạ, Bùi Húc lo lắng Nhậm Ngữ sợ hãi, liền ở trường học đem tất cả hồ sơ giải quyết ổn thỏa.
Nhìn đến số tiền mà Bùi Húc đưa cho mình, sau khi tan học phải dùng số tiền này, Nhậm Ngữ kỳ thật có chút không muốn dùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, cậu lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Cảm ơn anh, em đã biết, em sẽ cố gắng hòa thuận với các bạn học, em sẽ lập tức trở về nhà, anh đừng lo lắng.” Nhậm Ngữ đã hoàn toàn đem Bùi Húc trở thành người nhà mới của mình, cậu rất nghe lời Bùi Húc.
Nhậm Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Kia…… anh, em đi vào nhé?”
Trong phòng học, người không nhiều, bên ngoài cũng có một vài cha mẹ dặn dò con cái của mình, cũng không có ai quá chú ý đến bọn họ.
Bùi Húc cũng coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa mặt Nhậm Ngữ, gần đây chăm chút cho đứa nhỏ, gương mặt này cuối cùng cũng có chút thịt, xoa xoa cảm giác vô cùng mềm mại.
“Em vào đi.”
“Không có việc gì, em nhớ ngủ sớm, Ngữ Ngữ ngủ ngon.” Bùi Húc an ủi, cúi người xoa xoa đầu cậu, ân cần nói.
Nói xong liền rời khỏi.
Anh cảm nhận được tay áo bị kéo lấy, có chút bất ngờ anh quay đầu nhìn lại.
Gương mặt Nhậm Ngữ có chút ửng hồng, ngượng ngùng, thanh âm rất nhỏ nói: “Anh ngủ ngon, anh…… Có thể ôm em được không, chỉ một cái ôm… một cái, liền tốt…… Nếu anh không muốn liền ——”
Lời còn chưa dứt, Nhậm Ngữ đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy, gương mặt cậu chôn sâu vào lòng anh, Bùi Húc ôn nhu mỉm cười, vỗ vỗ đỉnh đầu cậu: “Có thể, hôm nay Ngữ Ngữ nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Vòng tay ôm lấy cậu vừa buông, anh đưa tay nhéo nhéo gương mặt cậu, sau liền trở về phòng.
Nhậm Ngữ thoáng bất động tầm mười giây, sau đó hốc mắt cậu hàm chứa một vòng hơi nước đảo quanh, có lẽ bởi vì kích động mà hiện lên hơi nước, cậu vạch chăn nằm lên chiếc giường ấm áp.
Tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Cậu nhớ đến,
Vòng ôm của Bùi Húc, ấm áp vô cùng.
Trời tờ mờ sáng, bây giờ đã là tháng 9, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.
Thành thị này sớm đã nhập thu.
Nhậm Ngữ đã sớm theo đồng hồ sinh học của mình mà tỉnh giấc, cậu ngơ ngác ngồi ở trên giường, trong nhất thời cả người có chút mơ màng.
Đập vào mắt cậu chính là một bức tường nhạt màu, bên trên còn có một chiếc Tv siêu mỏng đính kèm, thêm một chiếc cửa sổ bên cạnh.
Sáng sớm từng tia nắng len lỏi vào phòng, căn phòng lấp lánh đón chào ngày mới.
“Không phải mơ……” Nhậm Ngữ dụi dụi mắt, lại lần nữa xác nhận hiện tại chính mình đang ở đâu, sau đó cậu mặc quần áo của chính mình, đem chăn gối sắp xếp gọn gàng, chân mang lên đôi dép tiểu ếch xanh - ngày hôm qua Bùi Húc đã mua cho cậu, rửa mặt xong xuôi liền bước xuống lầu.
Tại phòng khách, đồng hồ điểm chưa đến 5 giờ.
Lúc này Nhậm Ngữ có chút không biết phải làm gì, nếu là ngày trước, giờ này Nhậm mẫu ắt hẳn đã thúc giục cậu đi quét tước vệ sinh nhà cửa, đến khi nào từng góc cạnh của ngôi nhà sạch sẽ đến tỏa sáng mới thôi.
Đứng ở cầu thang, Nhậm Ngữ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hôm nay Bùi Húc đã nói sẽ dẫn cậu làm quen với trường mới, cậu vốn tưởng rằng thật sớm họ sẽ bắt đầu xuất phát. Chợt nghĩ đến ngày hôm qua anh đã dạy cho cậu cách sử dụng phòng bếp.
Vậy làm bữa sáng thôi.
Nhậm Ngữ học mọi thứ rất nhanh, ngày hôm qua chăm chú nghe Bùi Húc “Dạy học”, cậu đã có thể sử dụng qua các dụng cụ phòng bếp.
Tủ lạnh có trứng gà, Nhậm Ngữ vo gạo thật sạch, nấu một nồi cháo hoa.
Canh đúng thời gian nồi cháo hoa đã chín, Nhậm Ngữ trở lại phòng cầm lấy cuốn sách mà hôm qua xem dở, trở lại phòng khách dưới lầu, an tĩnh mà đọc sách.
Từng tia nắng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, theo đôi mắt to tròn đen thẳm, nhảy nhót đến hàng lông mi cong vuốt, đôi tay nhẹ nhàng dở từng trang có chút gầy, trên làn da từng đường gân xanh nhô lên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Bùi Húc xuống lầu nhìn thấy ngay một bức họa thiếu niên tươi đẹp như vậy.
Kỳ thật rời giường lúc 6 giờ rưỡi được xem là quá sớm, sau khi rời giường việc đầu tiên anh làm là xuống lầu làm bữa sáng cho Nhậm Ngữ, không nghĩ đến cậu còn tỉnh giấc sớm hơn cả anh.
Nghe được tiếng bước chân, ánh mắt Nhậm Ngữ xoay chuyển từ trang sách dời đến thân hình của nam nhân đứng tựa trên lầu, ngón tay khẽ run, thẹn thùng mà cười: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành Ngữ Ngữ, bữa sáng em muốn ăn cái gì?” Bùi Húc đi xuống lầu, hai ba bước chân đã đi đến bên người Nhậm Ngữ.
Nhậm Ngữ lắc đầu, đem sách đặt lên bàn, đứng lên nói: “Không cần đâu ạ, buổi sáng em đã cháo…… Hiện tại có thể ăn.”
Anh có chút bất ngờ, hầu hết các đứa nhỏ của nhiều gia đình sẽ thức dậy muộn, muốn đứa nhỏ chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình càng là việc không thể.
“Cảm ơn Ngữ Ngữ, hiện tại chúng ta cùng dùng bữa sáng nào.” Anh nắm lấy tay Nhậm Ngữ, rời khỏi phòng khách, cùng nhau vào phòng ăn.
Thái độ Bùi Húc rất cứng rắn, Nhậm Ngữ đành ngoan ngoãn ngồi cùng bàn với anh dùng bữa sáng.
Trong nhà bếp, cháo hoa đã nấu được một lúc lâu, mùi thơm lan tỏa, cháo mềm cũng không quá nát. Bùi Húc lấy cho Nhậm Ngữ một chén cháo thật đầy, đưa cho cậu một chiếc muỗng nhỏ, ý muốn cậu nên ăn nhiều chút.
Nhậm Ngữ cũng thực nghe lời, một muỗng một muỗng chậm rãi để vào trong miệng, giống như một chiếc hamster nhỏ đang gặm đồ ăn.
Đáy mắt Bùi Húc tràn ngập sự hài lòng, đứa nhỏ ăn cháo trên gương mặt trắng nõn lem luốt vài giọt cháo hoa, anh đưa tay nhẹ nhàng giúp cậu lau đi vết bẩn.
“Ăn no, bé mèo?” Vẫn là gương mặt tươi cười cùng giọng nói ấm áp vang lên bên tai cậu.
Cả người Nhậm Ngữ có chút ngây ngốc, trước kia chưa từng có người nào để ý cậu là ăn nhiều hay ít, no hay không no, có dính bẩn trên mặt hay không, Bùi Húc là đầu tiên quan tâm đến những vấn đề này.
Cậu thẹn thùng dùng tay gạt lấy một sợi tóc lòa xòa trên gương mặt, ý đồ muốn che đi khuôn mặt đang chậm rãi biến hồng của mình, Nhậm Ngữ gật gật đầu, nhỏ giọng mà nói cảm ơn anh.
Cuối cùng việc thu thập chén đũa bị Bùi Húc giành lấy “Ngày hôm qua anh nấu cơm Ngữ Ngữ rửa chén, hôm nay Ngữ Ngữ nấu cơm rồi đến lượt anh rửa chén a.” Anh vô tư lấy lý do đó mà ôm đồm hết công việc.
Chuẩn bị hết thẩy mọi việc ổn thoả, Bùi Húc quay đầu nhìn Nhậm Ngữ, đưa tay khoác chiếc áo mùa thu dày lên người cậu, sau đó dắt cậu cùng ra ngoài.
Khoảng thời gian này đa số các trường học đang tổ chức khai giảng, cho nên cổng của trường học đều luôn luôn mở rộng đón tiếp người.
Ở gần đó đỗ xe xong, hai người liền bước vào trường học.
Tại cổng trường, hai bên lối vào trồng đầy cây bạch quả, vài chiếc lá từng mảnh từng mảnh đung đưa trong ngọn gió bay xuống dưới, nhìn khung cảnh vô cùng lãng mạng.
Tại thành phố A, một ngôi trường tư thục được đánh giá tốt nhất, diện tích vô cùng rộng, hàng năm đều đào tạo ra hàng loạt học sinh xuất sắc của thành phố, bởi vì vậy có rất nhiều gia đình vì muốn con cái của mình có môi trường học tập tốt nhất, không kể chi phí của ngôi trường này đắt đỏ bao nhiêu, họ đều đem con mình gửi vào đây học tập.
Trường học này, lúc trước Bùi Húc ở nhà bà ngoại đã nói qua với Nhậm Ngữ, lúc ấy đứa nhỏ này bất ngờ đến nỗi mắt hồng cả lên như một con thỏ nhỏ, vẻ mặt tràn ngập vẻ cự tuyệt.
Nhưng việc danh ngạch mà Bùi Húc đã nói xác thật là có tồn tại, gia đình Bùi Húc là gia tộc giàu có, hoạt động trên rất nhiều lĩnh vực đa dạng, giúp một đứa bé đi học, học phí này đối với sản nghiệp của Bùi gia căn bản là không đáng nhắc tới.
Bùi Húc cũng không nói những điều phức tạp này với Nhậm Ngữ, không muốn đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều, rồi tự tạo áp lực cho bản thân, trấn an cảm xúc của cậu, anh liền nói cậu rằng hiện tại gia đình anh có một suất đi học vẫn còn trống, vấn đề tiền bạc hoàn toàn không phải lo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Nhậm Ngữ lại đến thành thị xa lạ này.
Cậu thật sự rất muốn đi học, cho dù trước kia bạn học để lại cho cậu vô số bóng ma đáng sợ, bởi vì cậu biết rằng, chỉ có đi học, cậu mới có thể báo đáp thật tốt anh trai Bùi Húc.
Một khu dạy học vô cùng to lớn, không giống khu trường học sập xệ, cũ nát mà cậu đã từng học qua, đây là một dãy phòng học được xây dựng đậm phong cách truyền thống của Trung Quốc, còn xây dựng thêm sân thượng rộng rãi để ngắm cảnh.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Ngữ nhìn thấy một ngôi trường khang trang và đẹp đẽ như vậy, từng tòa khu dạy học xẹt qua trước mắt cậu đều mang đến cho cậu những cảm xúc mới lạ, tưởng tượng đến chính mình có bao nhiêu may mắn mới được đến nơi này học tập, cảm kích đối Bùi Húc lại đột ngột gia tăng, ước muốn báo đáp tình cảm Bùi Húc lại càng thêm mãnh liệt.
Cậu tự khắc ghi trong lòng mình, sau này cậu nhất định phải báo đáp Bùi Húc thật tốt, không thể làm anh thất vọng.
Ở phía sau, Bùi Húc vẫn luôn để mắt đến đứa nhóc này, trong mắt đứa nhỏ lấp lánh ánh sáng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt sáng láng này của Nhậm Ngữ. Nhớ lại những hành độn lúc trước, anh mỉm cười nghĩ thật đúng đắng khi mang đứa nhỏ này đến bên người.
Khóe miệng không tự chủ giương lên, anh nện bước thật nhanh đi song song bên người cậu.
“Anh, trường học thật xinh đẹp a.” Hôm nay Nhậm Ngữ thực hưng phấn, thanh âm nói chuyện đều so với bình thường lớn hơn chút, cảm nhận được anh đang đi đến bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu hỏi.
Bùi Húc gật đầu, thuận tiện lấy lấy tay Nhậm Ngữ: “Xem ra Ngữ Ngữ rất thích ngôi trường này.”
Bùi Húc dường như rất thích lấy cổ tay của cậu, Nhậm Ngữ nghĩ.
Cậu nuốt nuốt nước miếng: “Vâng! Nơi này thật lớn thật xinh đẹp, hẳn sẽ có nhiều bạn học đúng không?” Những trường tiểu học, trung học lúc trước cậu từng học qua không thể sánh bằng với nơi này, nhưng chợt nghĩ đến nơi này rất nhiều bạn học, cậu lại có chút sợ hãi.
“Sẽ có rất nhiều học sinh, bọn họ sẽ không ức hiếp em.” Vòng tay anh thoáng siết chặt lấy cổ tay cậu, Bùi Húc an ủi nói.
“Tay em sao lại lạnh như thế? Có phải cảm lạnh rồi không?” Không chờ Nhậm Ngữ đáp lại, Bùi Húc đã đem tay nhỏ của cậu bỏ vào túi áo khoác của chính mình.
Nhậm Ngữ đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của anh, cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh Bùi Húc.
“Có một chút, cảm ơn anh, hiện tại em không thấy lạnh nữa.”
Thật nghe lời.
Bùi Húc cười khẽ, cùng Nhậm Ngữ đi xung quanh tham quan trường học một lần sau đó đến khu dạy học.
Hôm nay, lúc Nhậm Ngữ vừa rời giường, cậu liền không kiềm chế tâm trạng của chính mình, cậu lặp đi lặp lại một loạt động tác kiểm tra, để chắc chắn mình có quên thứ gì hay không.
Trong mắt Nhậm Ngữ còn ánh lên vẻ mong chờ, đang ngồi ở trên sô pha, cậu mường tượng những sự việc đã xảy ra ở trường cũ nơi cậu từng học.
“Ngữ Ngữ, đi thôi.” Bùi Húc xuống lầu, nhìn thấy đứa nhỏ ngồi ngay ngắn sống lưng thẳng tắp trên sô pha, dáng vẻ có chút buồn cười, anh nhắc nhở nói.
Nghe được giọng của anh, Nhậm Ngữ lập tức đứng lên, trong lòng ngực ôm cặp sách, rất nghe lời mà đi đến bên cạnh Bùi Húc.
Trường học cách ngôi nhà của Bùi Húc cũng không xa, chỉ cần mười phút lái xe liền có thể đến nơi.
Hôm nay là lần đầu tiên thời gian kéo dài nhiều hơn năm phút, lại thêm hôm nay đa số các trường học đồng loạt khai giảng cho nên con đường có chút tắc nghẽn.
Bên trong trường học đâu đâu cũng là xe, ngồi trên xe Nhậm Ngữ ghé mắt vào cửa sổ, mặt dán ra nhìn bên ngoài.
Thật vất vả mới tìm được nơi đỗ xe, Bùi Húc chuẩn bị đồ đạc, cầm theo thư thông báo trúng tuyển, xếp hàng theo đoàn người đến trước người chuyên môn phụ trách thu phí hành chính hoàn tất khoản học phí.
Thời tiết những ngày nay có chút se lạnh, hiện tại dù không gian nơi đây có quá nhiều lượng người cũng sẽ không trở nên oi bức, tình huống bị cảm nắng cũng sẽ không phát sinh. Chẳng qua ở nơi đông người như thế, Nhậm Ngữ vẫn cảm thấy có chút không an toàn, cậu lo lắng vo vo lấy góc áo.
Bùi Húc tinh tế hiểu ngay tâm tư của đứa nhỏ, anh nắm lấy tay cậu: “Ngữ Ngữ, đừng để đi lạc đó biết không.” Chỉ một câu nói đùa vu vơ của anh lại xua tan hết thảy những băn khoăn, lo âu trong lòng cậu.
Bàn tay nhỏ bé của Ngữ Ngữ bị bao bọc bọc bởi đôi tay nóng ấm của Bùi Húc, hơi ấm nơi lòng bàn tay anh lan tỏa khắp trái tim cậu, cái dắt tay vừa nãy từ lúc nào đã chuyển thành nắm tay nhau, cậu nhìn bàn tay hai người lồng vào nhau nhìn đến ngẩn người.
Nhìn bàn tay của mình lồng vào trong bàn tay ấm áp của anh, Nhậm Ngữ thoáng sững sờ. Chưa từng ai nắm lấy tay cậu như vậy cả, cậu khẽ giãy ra.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Bùi Húc có chút sửng sốt, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, mỉm cười thật ôn hòa đưa tay càng nắm chặt lấy tay nhỏ của cậu.
Phía trước hàng người xếp thật dài cuối cùng đã vơi bớt không ít, chỉ còn ba đến bốn người nữa liền có thể đến lượt bọn họ.
Nhậm Ngữ có chút tham luyến hơi ấm của bàn tay anh, tuy nhiên lại có chút không quen nên lùi tay về, rồi lại có chút mừng thầm khi anh chủ động nắm lấy tay cậu một lần nữa.
Thẳng đến lúc mọi thủ tục đã xong xuôi, Bùi Húc liền đưa cậu đến trước cửa phòng học, lúc này tay hai người mới tách ra, chỉ có điều bàn tay ấm áp kia thay đổi vị trí đặt lên trên đỉnh đầu của cậu, ôn nhu mà xoa xoa.
“Ngữ Ngữ, hôm nay công tác của anh có chút vội?” Bùi Húc vỗ vỗ đầu đứa nhỏ: “Ở trường học không cần phải sợ, có người khi dễ em, em liền nói cho anh biết, đừng để nghẹn ở trong lòng, biết không?”
Sau đó anh đưa tay cầm lấy một chiếc túi tiền hình chú ếch xanh đặt vào lòng bàn tay của cậu, biết nếu mình đưa quá nhiều tiền, Nhậm Ngữ sẽ sợ chính mình ảnh hưởng đến anh, dẫn tới áp lực tâm lý quá lớn, cho nên Bùi Húc chỉ bỏ vào năm đồng tiền xu sau đó liền đưa cho cậu.
“Cạnh trường học có một trạm xe buýt công cộng, tiền phải trả mỗi lần đi cũng không nhiều lắm, Ngữ Ngữ có thể đi thử nghiệm cảm giác ngồi xe bus một chút, nếu Ngữ Ngữ nói từ chối, anh sẽ buồn lắm biết khônng.” Bùi Húc vẫn một bộ dáng ôn nhu như trước.
Bên cạnh trường học đúng thật có một trạm xe buýt, số lượng học sinh đi chuyến này cũng khá thưa thớt. Nhậm Ngữ vừa đến thành phố A không bao lâu, lại phải quen thuộc với một môi trường vô cùng xa lạ, Bùi Húc lo lắng Nhậm Ngữ sợ hãi, liền ở trường học đem tất cả hồ sơ giải quyết ổn thỏa.
Nhìn đến số tiền mà Bùi Húc đưa cho mình, sau khi tan học phải dùng số tiền này, Nhậm Ngữ kỳ thật có chút không muốn dùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, cậu lại ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Cảm ơn anh, em đã biết, em sẽ cố gắng hòa thuận với các bạn học, em sẽ lập tức trở về nhà, anh đừng lo lắng.” Nhậm Ngữ đã hoàn toàn đem Bùi Húc trở thành người nhà mới của mình, cậu rất nghe lời Bùi Húc.
Nhậm Ngữ nhẹ giọng hỏi: “Kia…… anh, em đi vào nhé?”
Trong phòng học, người không nhiều, bên ngoài cũng có một vài cha mẹ dặn dò con cái của mình, cũng không có ai quá chú ý đến bọn họ.
Bùi Húc cũng coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa mặt Nhậm Ngữ, gần đây chăm chút cho đứa nhỏ, gương mặt này cuối cùng cũng có chút thịt, xoa xoa cảm giác vô cùng mềm mại.
“Em vào đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.