Chương 64: Hoa hồng và quang tử thương.
Tg Tự Xuyên
13/09/2022
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Cửa hàng hoa có cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi, sau khi để lại địa chỉ, một tay Quý Dư Chu cầm cành hồng, một tay nắm lấy tay của Giang Tầm Dục, cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng hoa.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, tất cả đèn đường trên phố đi bộ đều được bật lên, ánh đèn màu cam chiếu xuống mặt đất, ấm áp giống như ban ngày, hai người tiếp tục đi về phía trước, vô thức đi tới đài phun nước ở quảng trường trung tâm.
Không biết từ khi nào mà xung quanh càng lúc càng trở nên vắng người.
Quý Dư Chu lập tức cảnh giác.
Theo lý thì khoảng thời gian này là thời điểm phố đi bộ đông đúc nhất, sẽ không quạnh quẽ như vậy.
Hắn nắm chặt tay Giang Tầm Dục một chút, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: "Cũng đã muộn rồi, em còn muốn mua gì nữa không?"
Giang Tầm Dục lắc đầu, vốn dĩ cậu chỉ muốn cùng Quý Dư Chu đi dạo, thản nhiên nói: "Xem ra...không có gì nữa."
"Vậy chúng ta về nhà nhé?"
"Dạ." Giang Tầm Dục ngoan ngoãn gật đầu, hai người xoay người, dọc theo con đường vừa đi qua trở về.
Mỗi bước chân của Quý Dư Chu đều rất lớn, Giang Tầm Dục dường như cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng cậu cũng chỉ nắm chặt tay của Quý Dư Chu, không lên tiếng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đèn đường xung quanh dường như cũng mờ đi, bầu trời tối đến đáng sợ, gió bắc thổi xào xạc, dưới bầu trời dường như chỉ có cái siết chặt tay này là ấm áp.
Đột nhiên!
Không, là âm mưu đã sắp đặt trước.
Một nhóm đàn ông cao lớn mặc đồ đen lao ra từ con hẻm tối, người đàn ông dẫn đầu để râu quai nón, lập tức đối mặt với hai người.
Quý Dư Chu theo bản năng ôm Giang Tầm Dục vào trong ngực, lấy quang tử thương từ thắt lưng ra, không chút do dự mà bóp cò.
Tiếng súng giòn giã vang vọng trong quảng trường, một tên trực tiếp ngã xuống đất, nhưng càng ngày càng có nhiều người lao ra từ con hẻm tối, bao quanh bốn phía của hai người.
Đối phương có ưu thế tuyệt đối về nhân số, không lâu sau, Giang Tầm Dục bị đạp ngã xuống đất, quang tử thương của Quý Dư Chu cũng bị đá ra xa.
Bông hồng trong tay Giang Tầm Dục rơi xuống, hai cánh hoa đỏ tươi cũng lìa khỏi cành.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Vài người đeo mặt nạ bao vây Quý Dư Chu, bẻ ngoặc tay hắn ra phía sau.
Giang Tầm Dục nằm trên mặt đất, trước mắt là quang tử thương của Quý Dư Chu, nhưng những người kia dường như từ lâu đã biết mọi chuyện, không lo lắng chút nào, chỉ lo đối phó với Quý Dư Chu.
Một người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh xuất hiện, khuôn mặt của gã bị che lại, nhưng một đôi mắt màu vàng vẫn lộ rõ qua khe hở trên miếng vải đen. Gã đi tới trước mặt Quý Dư Chu, tóm chặt cổ tay hắn, gân xanh trên cổ gã nổi lên, như một con sói đói mà theo dõi hắn: "Tao cần một chiếc phi hành khí có thể nhảy chuyển giữa các tinh cầu, còn có dịch dinh dưỡng và nước uống có thể duy trì ít nhất nửa năm, lập tức chuẩn bị cho tao!!!"
Quý Dư Chu biết người này, thậm chí có thể nói là không thể quen thuộc hơn được nữa.
Gã chính là thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy của hải tặc tinh tế, danh xưng Báo ca.
Hai tháng trước, Quý Dư Chu tổ chức bao vây và tấn công trực diện vào sào huyệt của hải tặc tinh tế, giáng cho chúng một đòn đả kích nặng nề, tuy nhiên, hắn lại vô tình để Báo ca này chạy thoát.
Lúc này, gã lại quang minh chính đại chạy đến đây.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca người cũng như tên, nham hiểm, giả dối và hung tàn như một con báo, nếu không phải lúc này gã bị bức đến cùng đường mạt lộ thì cũng sẽ không bí quá hóa liều như thế.
Mí mắt Quý Dư Chu hơi khép lại, hắn nhanh chóng suy nghĩ đối sách, ngoài mặt, ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng: "Tao bị trói thế này, làm sao chuẩn bị cho mày?"
Báo ca híp mắt, quay đầu nhìn Giang Tầm Dục đang nằm trên mặt đất: "Mày, dùng thông tấn khí của mày để liên lạc cho tao!!! Mau lên, tao chỉ cho mày nửa giờ, nếu không tao sẽ một phát bắn chết nó!!"
Giang Tầm Dục trừng mắt nhìn gã, cắn chặt hàm răng, khó khăn bò về phía trước, nỗ lực chạm vào khẩu quang tử thương rơi trên mặt đất, Báo ca giống như đang thấy trò khôi hài nào đó, cười rộ lên khinh thường: "Đừng lãng phí khí lực của mình nữa, thứ mày nên để ý bây giờ chính là thứ đối diện với mày đây, mày không sợ mày sẽ dẫm vào vết xe đổ năm xưa sao? Tự tay gϊếŧ chết người mình yêu thương nhất, chà chà, nghe cũng không tồi."
Từng câu từng chữ của gã tựa như mũi kim vừa mảnh vừa dài, chuẩn xác chọc vào điểm yếu của Giang Tầm Dục.
Cánh tay phải đang duỗi ra của Giang Tầm Dục vốn đã chạm đến quang tử thương, nhưng cậu lại "lạch cạch" buông tay.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca cười đủ, tự mình dí súng vào huyệt thái dương của Quý Dư Chu: "Tao khuyên mày đừng động đậy lung tung, súng của tao bị giật mình sẽ cướp cò đấy."
Giang Tầm Dục hung hăng trừng mắt nhìn gã, cậu hận không thể tiến lên xé nát gã, nhưng cậu thật sự không dám động đậy.
Cậu không dám lấy tính mạng của Quý Dư Chu ra đùa giỡn.
Ngược lại là Quý Dư Chu đang bị dí súng vào đầu nhìn Giang Tầm Dục đang khó khăn nằm sấp trên mặt đất, trong đầu hắn đã hình thành nên một kế hoạch.
Báo ca bây giờ đã đi đến bước đường cùng, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút thôi cũng có thể không từ thủ đoạn mà trả thù. Trước khi chết, gã còn muốn kéo bọn họ theo chôn cùng, mà hắn không biết lúc nào ám vệ mới có thể đuổi đến, cho dù có đến thì cũng không thể một phát lấy mạng Báo ca, như thế sẽ càng khiến gã tức giận, tình thế sẽ càng thêm khó khống chế.
Quý Dư Chu cụp mắt, đưa ra một quyết định táo bạo.
Hắn đã xem Giang Tầm Dục xạ kích thông qua màn hình giám sát không biết bao nhiêu lần, cho dù là trực diện hay lệch phía, đứng yên hay di chuyển... Giang Tầm Dục đều có thể bắn trúng hồng tâm.
Thứ mà Giang Tầm Dục thiếu không phải là kỹ thuật, mà là niềm tin vào bản thân.
Cậu sợ mình sẽ thất thủ, thế nhưng Quý Dư Chu bằng lòng tin tưởng cậu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong chốc lát, Quý Dư Chu giương mắt, giọng nói chắc nịch:
"Tầm Dục."
Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu lên, mũ trùm đầu của cậu đã rơi xuống trong trận chiến vừa rồi, một đôi mắt xanh trong veo cứ như vậy mà thẳng thắng đối diện với Quý Dư Chu, "Quý tiên sinh..."
"Tầm Dục, cầm lấy súng đi."
Giọng nói của Quý Dư Chu vững vàng, lại mang theo vô tận ôn nhu và cổ vũ.
Hai mắt Giang Tầm Dục đột nhiên mở to, con ngươi run lên nhìn Quý Dư Chu, đôi tay càng thêm run rẩy kịch liệt, cậu theo bản năng mò đến quang tử thương màu bạc đang nằm trên đất.
"Đừng cố phí sức nữa!" Đương nhiên, thủ lĩnh hải tặc nhìn không nổi cảnh này, họng súng càng dí chặt vào Quý Dư Chu hơn nữa, "Mày không thể cầm lên, mày muốn gϊếŧ nó sao?!"
Hai người đàn ông vạm vỡ đang khống chế Quý Dư Chu hơi siết chặt động tác, lại có thêm mấy người bước nhanh về phía Giang Tầm Dục, cố gắng đoạt lấy khẩu súng cậu vừa cầm trong tay.
Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, đôi mắt của Quý Dư Chu vẫn sáng quắc: "Tầm Dục, mau nổ súng về phía bên này, anh tin em."
Hắn tin tưởng cậu, tuyệt đối tin tưởng cậu.
Tin tưởng kỹ thuật của cậu, cũng tin tưởng khỏa chân tâm của cậu đối với hắn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca nhanh chóng nấp vào phía sau lưng Quý Dư Chu hết mức có thể, gầm lên, "Mày dám!!! Nhanh lên!!! Lấy lại khẩu súng trong tay nó cho tao!!!"
Giang Tầm Dục cụp mắt xuống, bàn tay cầm quang tử thương khẽ siết chặt, đầu ngón tay vì thiếu máu mà trở nên trắng bệch.
Cậu quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, trước mắt cậu là một mảnh đen kịt, đầu óc đột nhiên đau đớn, trong đầu chỉ còn những thanh âm chói tai hỗn loạn không ngừng vang vọng.
"Quái vật, không được chĩa súng vào Quý tiên sinh, mày sẽ hại chết ngài ấy."
......
"Mày luyện tập quang tử thương nhiều như vậy không phải vì mày muốn đứng bên cạnh Quý tiên sinh bảo vệ ngài ấy sao, vậy sao bây giờ mày còn không giơ súng lên?"
......
"Mày thật sự làm được sao?"
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu, thở hổn hển, không biết từ lúc nào mà khuôn mặt của cậu đã chảy đầy mồ hôi và nước mắt, cậu giơ tay lên, nòng súng chĩa về phía đối diện của mình.
"Mày không được phép làm tổn thương Quý tiên sinh!"
Thủ lĩnh hải tặc biến sắc, hoảng loạn kéo cò.
"Đoàng", "Đoàng", "Đoàng".
Ba tiếng súng đồng thời vang lên.
Viên đạn của Giang Tầm Dục bắn trúng cổ tay đang giơ cao của Báo ca, khẩu súng trong tay gã trượt xuống, viên đạn bay đi chỉ để lại một vết lõm sâu trên mặt đất.
Ở đằng xa, một viên đạn bắn thẳng vào mi tâm của thủ lĩnh hải tặc.
Ám vệ do Quý Dư Chu phái tới đã đến.
"Ầm" một tiếng.
Báo ca ngã xuống đất, đôi mắt tròn trịa trợn to lên, đến chết cũng không được nhắm mắt.
Vốn dĩ đang đến gần Giang Tầm Dục, đám hải tặc nghe thấy tiếng súng liền quay đầu nhìn về phía sau, khi thấy thủ lĩnh của mình ngã xuống, bọn chúng lập tức giống như năm bè bảy mảng mất đi tâm phúc, động tác cũng trở nên trì độn.
Ám vệ đến chậm lập tức tiến lên, bắt gọn bọn chúng.
Tranh thủ thời gian thu dọn đống hỗn loạn tại hiện trường, đội trưởng đội ám vệ bước nhanh đến bên cạnh Quý Dư Chu, cúi người thật sâu: "Xin lỗi Quý thượng tướng, chúng tôi đến muộn."
"Ừm."
Quý Dư Chu nhàn nhạt đáp lại, sau đó mặc kệ y, sải bước tới chỗ Giang Tầm Dục vẫn còn đang quỳ, ngồi xổm xuống, ôm cậu vào lòng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Động tác của hắn nhẹ nhàng mà thương tiếc, ngữ khí trở nên ôn nhu: "Tầm Dục, em làm được rồi."
"Súng của em đã chĩa về phía anh, nhưng em không làm anh bị thương...mà em đã cứu anh."
"Quý tiên sinh, em..." Cả người Giang Tầm Dục run lên, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm gò má, cổ họng của cậu đã khàn thấu.
"Suỵt, bây giờ đừng nói gì cả, em nghỉ ngơi một lát đi."
Quý Dư Chu đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn được nữa, hắn còn lau sạch vết máu trên mặt cậu vì trận đánh nhau vừa rồi.
Hắn đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, từ trên mặt đất bên cạnh nhặt lên một đóa hồng vẫn còn đẹp và hé nở, một lần nữa đưa cho Giang Tầm Dục.
Sau đó, hắn dịu dàng bế cậu lên.
.
Cửa hàng hoa có cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi, sau khi để lại địa chỉ, một tay Quý Dư Chu cầm cành hồng, một tay nắm lấy tay của Giang Tầm Dục, cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng hoa.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, tất cả đèn đường trên phố đi bộ đều được bật lên, ánh đèn màu cam chiếu xuống mặt đất, ấm áp giống như ban ngày, hai người tiếp tục đi về phía trước, vô thức đi tới đài phun nước ở quảng trường trung tâm.
Không biết từ khi nào mà xung quanh càng lúc càng trở nên vắng người.
Quý Dư Chu lập tức cảnh giác.
Theo lý thì khoảng thời gian này là thời điểm phố đi bộ đông đúc nhất, sẽ không quạnh quẽ như vậy.
Hắn nắm chặt tay Giang Tầm Dục một chút, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: "Cũng đã muộn rồi, em còn muốn mua gì nữa không?"
Giang Tầm Dục lắc đầu, vốn dĩ cậu chỉ muốn cùng Quý Dư Chu đi dạo, thản nhiên nói: "Xem ra...không có gì nữa."
"Vậy chúng ta về nhà nhé?"
"Dạ." Giang Tầm Dục ngoan ngoãn gật đầu, hai người xoay người, dọc theo con đường vừa đi qua trở về.
Mỗi bước chân của Quý Dư Chu đều rất lớn, Giang Tầm Dục dường như cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng cậu cũng chỉ nắm chặt tay của Quý Dư Chu, không lên tiếng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Đèn đường xung quanh dường như cũng mờ đi, bầu trời tối đến đáng sợ, gió bắc thổi xào xạc, dưới bầu trời dường như chỉ có cái siết chặt tay này là ấm áp.
Đột nhiên!
Không, là âm mưu đã sắp đặt trước.
Một nhóm đàn ông cao lớn mặc đồ đen lao ra từ con hẻm tối, người đàn ông dẫn đầu để râu quai nón, lập tức đối mặt với hai người.
Quý Dư Chu theo bản năng ôm Giang Tầm Dục vào trong ngực, lấy quang tử thương từ thắt lưng ra, không chút do dự mà bóp cò.
Tiếng súng giòn giã vang vọng trong quảng trường, một tên trực tiếp ngã xuống đất, nhưng càng ngày càng có nhiều người lao ra từ con hẻm tối, bao quanh bốn phía của hai người.
Đối phương có ưu thế tuyệt đối về nhân số, không lâu sau, Giang Tầm Dục bị đạp ngã xuống đất, quang tử thương của Quý Dư Chu cũng bị đá ra xa.
Bông hồng trong tay Giang Tầm Dục rơi xuống, hai cánh hoa đỏ tươi cũng lìa khỏi cành.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Vài người đeo mặt nạ bao vây Quý Dư Chu, bẻ ngoặc tay hắn ra phía sau.
Giang Tầm Dục nằm trên mặt đất, trước mắt là quang tử thương của Quý Dư Chu, nhưng những người kia dường như từ lâu đã biết mọi chuyện, không lo lắng chút nào, chỉ lo đối phó với Quý Dư Chu.
Một người đàn ông tóc vàng từ bên cạnh xuất hiện, khuôn mặt của gã bị che lại, nhưng một đôi mắt màu vàng vẫn lộ rõ qua khe hở trên miếng vải đen. Gã đi tới trước mặt Quý Dư Chu, tóm chặt cổ tay hắn, gân xanh trên cổ gã nổi lên, như một con sói đói mà theo dõi hắn: "Tao cần một chiếc phi hành khí có thể nhảy chuyển giữa các tinh cầu, còn có dịch dinh dưỡng và nước uống có thể duy trì ít nhất nửa năm, lập tức chuẩn bị cho tao!!!"
Quý Dư Chu biết người này, thậm chí có thể nói là không thể quen thuộc hơn được nữa.
Gã chính là thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy của hải tặc tinh tế, danh xưng Báo ca.
Hai tháng trước, Quý Dư Chu tổ chức bao vây và tấn công trực diện vào sào huyệt của hải tặc tinh tế, giáng cho chúng một đòn đả kích nặng nề, tuy nhiên, hắn lại vô tình để Báo ca này chạy thoát.
Lúc này, gã lại quang minh chính đại chạy đến đây.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca người cũng như tên, nham hiểm, giả dối và hung tàn như một con báo, nếu không phải lúc này gã bị bức đến cùng đường mạt lộ thì cũng sẽ không bí quá hóa liều như thế.
Mí mắt Quý Dư Chu hơi khép lại, hắn nhanh chóng suy nghĩ đối sách, ngoài mặt, ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng: "Tao bị trói thế này, làm sao chuẩn bị cho mày?"
Báo ca híp mắt, quay đầu nhìn Giang Tầm Dục đang nằm trên mặt đất: "Mày, dùng thông tấn khí của mày để liên lạc cho tao!!! Mau lên, tao chỉ cho mày nửa giờ, nếu không tao sẽ một phát bắn chết nó!!"
Giang Tầm Dục trừng mắt nhìn gã, cắn chặt hàm răng, khó khăn bò về phía trước, nỗ lực chạm vào khẩu quang tử thương rơi trên mặt đất, Báo ca giống như đang thấy trò khôi hài nào đó, cười rộ lên khinh thường: "Đừng lãng phí khí lực của mình nữa, thứ mày nên để ý bây giờ chính là thứ đối diện với mày đây, mày không sợ mày sẽ dẫm vào vết xe đổ năm xưa sao? Tự tay gϊếŧ chết người mình yêu thương nhất, chà chà, nghe cũng không tồi."
Từng câu từng chữ của gã tựa như mũi kim vừa mảnh vừa dài, chuẩn xác chọc vào điểm yếu của Giang Tầm Dục.
Cánh tay phải đang duỗi ra của Giang Tầm Dục vốn đã chạm đến quang tử thương, nhưng cậu lại "lạch cạch" buông tay.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca cười đủ, tự mình dí súng vào huyệt thái dương của Quý Dư Chu: "Tao khuyên mày đừng động đậy lung tung, súng của tao bị giật mình sẽ cướp cò đấy."
Giang Tầm Dục hung hăng trừng mắt nhìn gã, cậu hận không thể tiến lên xé nát gã, nhưng cậu thật sự không dám động đậy.
Cậu không dám lấy tính mạng của Quý Dư Chu ra đùa giỡn.
Ngược lại là Quý Dư Chu đang bị dí súng vào đầu nhìn Giang Tầm Dục đang khó khăn nằm sấp trên mặt đất, trong đầu hắn đã hình thành nên một kế hoạch.
Báo ca bây giờ đã đi đến bước đường cùng, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút thôi cũng có thể không từ thủ đoạn mà trả thù. Trước khi chết, gã còn muốn kéo bọn họ theo chôn cùng, mà hắn không biết lúc nào ám vệ mới có thể đuổi đến, cho dù có đến thì cũng không thể một phát lấy mạng Báo ca, như thế sẽ càng khiến gã tức giận, tình thế sẽ càng thêm khó khống chế.
Quý Dư Chu cụp mắt, đưa ra một quyết định táo bạo.
Hắn đã xem Giang Tầm Dục xạ kích thông qua màn hình giám sát không biết bao nhiêu lần, cho dù là trực diện hay lệch phía, đứng yên hay di chuyển... Giang Tầm Dục đều có thể bắn trúng hồng tâm.
Thứ mà Giang Tầm Dục thiếu không phải là kỹ thuật, mà là niềm tin vào bản thân.
Cậu sợ mình sẽ thất thủ, thế nhưng Quý Dư Chu bằng lòng tin tưởng cậu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong chốc lát, Quý Dư Chu giương mắt, giọng nói chắc nịch:
"Tầm Dục."
Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu lên, mũ trùm đầu của cậu đã rơi xuống trong trận chiến vừa rồi, một đôi mắt xanh trong veo cứ như vậy mà thẳng thắng đối diện với Quý Dư Chu, "Quý tiên sinh..."
"Tầm Dục, cầm lấy súng đi."
Giọng nói của Quý Dư Chu vững vàng, lại mang theo vô tận ôn nhu và cổ vũ.
Hai mắt Giang Tầm Dục đột nhiên mở to, con ngươi run lên nhìn Quý Dư Chu, đôi tay càng thêm run rẩy kịch liệt, cậu theo bản năng mò đến quang tử thương màu bạc đang nằm trên đất.
"Đừng cố phí sức nữa!" Đương nhiên, thủ lĩnh hải tặc nhìn không nổi cảnh này, họng súng càng dí chặt vào Quý Dư Chu hơn nữa, "Mày không thể cầm lên, mày muốn gϊếŧ nó sao?!"
Hai người đàn ông vạm vỡ đang khống chế Quý Dư Chu hơi siết chặt động tác, lại có thêm mấy người bước nhanh về phía Giang Tầm Dục, cố gắng đoạt lấy khẩu súng cậu vừa cầm trong tay.
Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, đôi mắt của Quý Dư Chu vẫn sáng quắc: "Tầm Dục, mau nổ súng về phía bên này, anh tin em."
Hắn tin tưởng cậu, tuyệt đối tin tưởng cậu.
Tin tưởng kỹ thuật của cậu, cũng tin tưởng khỏa chân tâm của cậu đối với hắn.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Báo ca nhanh chóng nấp vào phía sau lưng Quý Dư Chu hết mức có thể, gầm lên, "Mày dám!!! Nhanh lên!!! Lấy lại khẩu súng trong tay nó cho tao!!!"
Giang Tầm Dục cụp mắt xuống, bàn tay cầm quang tử thương khẽ siết chặt, đầu ngón tay vì thiếu máu mà trở nên trắng bệch.
Cậu quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, trước mắt cậu là một mảnh đen kịt, đầu óc đột nhiên đau đớn, trong đầu chỉ còn những thanh âm chói tai hỗn loạn không ngừng vang vọng.
"Quái vật, không được chĩa súng vào Quý tiên sinh, mày sẽ hại chết ngài ấy."
......
"Mày luyện tập quang tử thương nhiều như vậy không phải vì mày muốn đứng bên cạnh Quý tiên sinh bảo vệ ngài ấy sao, vậy sao bây giờ mày còn không giơ súng lên?"
......
"Mày thật sự làm được sao?"
......
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Giang Tầm Dục đột nhiên ngẩng đầu, thở hổn hển, không biết từ lúc nào mà khuôn mặt của cậu đã chảy đầy mồ hôi và nước mắt, cậu giơ tay lên, nòng súng chĩa về phía đối diện của mình.
"Mày không được phép làm tổn thương Quý tiên sinh!"
Thủ lĩnh hải tặc biến sắc, hoảng loạn kéo cò.
"Đoàng", "Đoàng", "Đoàng".
Ba tiếng súng đồng thời vang lên.
Viên đạn của Giang Tầm Dục bắn trúng cổ tay đang giơ cao của Báo ca, khẩu súng trong tay gã trượt xuống, viên đạn bay đi chỉ để lại một vết lõm sâu trên mặt đất.
Ở đằng xa, một viên đạn bắn thẳng vào mi tâm của thủ lĩnh hải tặc.
Ám vệ do Quý Dư Chu phái tới đã đến.
"Ầm" một tiếng.
Báo ca ngã xuống đất, đôi mắt tròn trịa trợn to lên, đến chết cũng không được nhắm mắt.
Vốn dĩ đang đến gần Giang Tầm Dục, đám hải tặc nghe thấy tiếng súng liền quay đầu nhìn về phía sau, khi thấy thủ lĩnh của mình ngã xuống, bọn chúng lập tức giống như năm bè bảy mảng mất đi tâm phúc, động tác cũng trở nên trì độn.
Ám vệ đến chậm lập tức tiến lên, bắt gọn bọn chúng.
Tranh thủ thời gian thu dọn đống hỗn loạn tại hiện trường, đội trưởng đội ám vệ bước nhanh đến bên cạnh Quý Dư Chu, cúi người thật sâu: "Xin lỗi Quý thượng tướng, chúng tôi đến muộn."
"Ừm."
Quý Dư Chu nhàn nhạt đáp lại, sau đó mặc kệ y, sải bước tới chỗ Giang Tầm Dục vẫn còn đang quỳ, ngồi xổm xuống, ôm cậu vào lòng.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Động tác của hắn nhẹ nhàng mà thương tiếc, ngữ khí trở nên ôn nhu: "Tầm Dục, em làm được rồi."
"Súng của em đã chĩa về phía anh, nhưng em không làm anh bị thương...mà em đã cứu anh."
"Quý tiên sinh, em..." Cả người Giang Tầm Dục run lên, mồ hôi và nước mắt ướt đẫm gò má, cổ họng của cậu đã khàn thấu.
"Suỵt, bây giờ đừng nói gì cả, em nghỉ ngơi một lát đi."
Quý Dư Chu đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn được nữa, hắn còn lau sạch vết máu trên mặt cậu vì trận đánh nhau vừa rồi.
Hắn đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, từ trên mặt đất bên cạnh nhặt lên một đóa hồng vẫn còn đẹp và hé nở, một lần nữa đưa cho Giang Tầm Dục.
Sau đó, hắn dịu dàng bế cậu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.