Chương 10: Lam Sất! Chủ mẫu cho ngươi phá nát chỗ này!
Lan Tím
16/03/2017
Đã có Lam Sất đi theo bên cạnh bảo vệ, Lâm Gia Tuệ cùng Thẩm Hàn Hy yên tâm không ít. Có điều... Lam Sất hiện tại cũng không thể biến thành người được, điều này nhất thời cũng trở thành khó khăn.
Trong hình hài một chú chó nhỏ với bộ lông mao trắng muốt, Lam Sất hiển nhiên được nàng bế trên tay nhưng thân mình lại không ngừng run rẩy bởi lúc trước khi đi chủ nhân hắn có nói:
''Ta kêu ngươi đi bảo vệ nàng chứ không phải đi ăn đậu hủ của nàng.. biết chưa?''
''Chủ nhân... thuộc hạ đã biết!''
...
Lâm Gia Tuệ cảm giác được Lam Sất đang run rẩy không thôi, mi tâm nàng nhíu chặt muốn hỏi ''đã xảy ra chuyện gì?'' thì Lam Sất đã nói: ''Chủ mẫu, chủ nhân sợ ta ăn đậu hủ của người! Người thấy có oan uổng ta không?''
Bàn tay ôm Lam Sất cứng lại đồng thời hắc tuyến thi nhau chảy xuống hai vầng thái dương. Thẩm Hàn Hy này thật là... đến chó cũng ghen! Lâm Gia Tuệ nở nụ cười cứng ngắc.
***
''Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.''
''Đứng lên đi! Mọi chuyện sao rồi?'' Thẩm Hàn Thiên gấp gáp hỏi.
Tiểu Ý Tử mỉm cười, cung kính nói:
'' Bẩm hoàng thượng, Lâm cô nương đã tiến cung thuận lợi.''
Thẩm Hàn Thiên đôi mắt sáng rỡ, tiểu tiên nữ, cuối cùng nàng cũng về tay ta!
''Hiện tại nàng ở đâu?''
''Dạ bẩm, Lâm cô nương đang chờ ngoài điện.''
''Còn không mau cho mời!''
Hoàng đế đã gấp lắm rồi!
''Dạ, nô tài đi ngay!''
Tiểu Ý Tử khom lưng, gấp gáp hướng bên ngoài giọng nói ẻo lả truyền lệnh: ''Hoàng thượng có chỉ, Lâm cô nương tấn kiến!''
Thẩm Hàn Thiên chưa gặp người đã vội vàng khoát tay cho toàn bộ công công lui xuống, hai tay kéo sửa lại áo bào, nghiêm nghiêm nghị nghị đến ngồi bên án thư, khoé miệng không ngừng cong lên.
Lâm Gia Tuệ nghe công công truyền chỉ bất giác cả người run lên một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khiến nàng càng thêm sợ hãi. Bàn tay ôm Lam Sất lại càng thêm chặt đi.
Lam Sất âm thầm mặc niệm: ''Chủ nhân, này không thể trách thuộc hạ, là chủ mẫu tự giác a!''
''Chủ mẫu, đã có ta rồi, người sợ cái gì chứ?'' Lam Sất truyền âm trấn an.
Phía sau lưng đi theo hai cái nha hoàn thấy Lâm Gia Tuệ đứng im bất động thì thâm tình nhắc: ''Cô nương, đừng để hoàng thượng đợi lâu.''
Đợi lâu cái gì? Ta còn muốn quậy cho cung viện này của hắn không còn manh giáp!
Lâm Gia Tuệ ôm Lam Sất tiêu sái bước vào Nghi Long điện, nàng thoáng cái giật mình... dung mạo kia... hắn.. hắn không phải là cái tên đánh nhau với Vong Nguyệt làm Tiểu Kỳ Lân trúng chiêu hay sao? Hắn không phải là em trai của Thần hoàng hay sao, sao lại xuống trần làm hoàng đế?
Mặc dù có nghe Thẩm Hàn Hy nói qua nhưng nàng thật sự là không dám tin.
Nàng không thể nói nên đành quỳ xuống hành lễ trong im lặng.
Mà lúc này Thẩm Hàn Thiên cũng không còn tâm trạng để tập trung xem nàng có đang nói hay là không, lúc này hắn chỉ đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt có dung mạo như tiên.
Tách trà hắn đang nắm trong tay không biết từ lúc nào rơi xuống bàn đánh cốp một cái. Hắn hoàn hồn.
''Miễn.. miễn lễ. Tiên tử miễn lễ''
Lam Sất hắc tuyến!!!!! Làm gì có hoàng đế nào như thế chứ? Nói kiếp trước hắn là em trai của Thần hoàng căn bản không ai tin! Vô lại, háo sắc! Hừ hừ!
Lâm Gia Tuệ không thể nói nhưng mà nàng thật sự rất muốn nói: ''Hoàng thượng... nước miếng của ngài...''
Thẩm Hàn Thiên bừng tỉnh, hắn vội vàng bước đến bắt lấy cổ tay nàng khiến nàng suýt chút buông tay tiểu Lam Sất.
Tiểu Lam Sất tức giận 'ho' lên một tiếng, ngươi là cái gì dám động tay động chân với chủ mẫu nhà ta?
''Gâu..gâu..phập!''
''A....aaaa! Ngươi...''
Đám nô tài, thị vệ bên ngoài nghe tiếng thét chói tai của hắn bèn cùng nhau xông vào, nét mặt xanh lét như quỷ: ''Hoàng thượng, ngài không sao chứ?''
Chứng kiến cảnh tượng này không ai là không há hốc mồm... hoàng thượng.. hoàng thượng cư nhiên bị chó cắn!
Lâm Gia Tuệ nhịn không được muốn cười nhưng lại sợ nhiều hơn, Lam Sất cắn phải cẩu hoàng đế.. như vậy có phải nó sẽ bị xử tội không? Nghĩ thế nàng vội vàng vuốt lông mao của nó: ''Ngươi buông hắn ra đi, ta sợ hắn sẽ không tha cho ngươi''
Lam Sất rất nghe lời, nó ngoan ngoãn nhả bàn tay gớm ghiếc của tên hoàng đế ra rồi không ngừng phi phi phi mấy cái. Trong lòng nó cảm thán không thôi: ''Đồ dơ bẩn! Tưởng ta thích gặm tay ngươi chắc! Dơ bẩn như thế mà cũng dám mơ tới chủ mẫu nhà ta! Phi phi, ta khinh! Nhưng mà ngươi bây giờ chỉ là một người phàm, căn bản không đấu lại thần thú là ta đâu!''
Tiểu Ý Tử thấy hoàng thượng được buông ra, hắn tái mặt vội đỡ lấy hoàng thượng đồng thời mắng Lâm Gia Tuệ: ''Ai cho phép ngươi mang chó vào cung? Thị vệ đâu.. mau xử tử con chó đó cho ta! Người đâu mau gọi thái y!''
Một nhóm công công thi nhau chạy như bay đến thái y viện còn tên thị vệ thì hung hăng tiến tới định bắt lấy Lam Sất, Lâm Gia Tuệ khư khư ôm chặt tiểu Lam Sất nhất định không chịu buông tay.
Ngày hôm đó, trong Nghi Long điện gà bay chó sủa... đủ loại tình hình, Nghi Long vốn là nơi long khí tụ họp, là một nơi rất uy nghiêm nhưng hôm nay lại bị tiểu thần thú Lam Sất quậy đến tan tành hoa lá, long khí vì thế mà cũng nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại dương khí bình thường.
Hừ! Dám đấu với Thần thú là ta sao? Nằm mơ! Ai kêu ngươi ám hại chủ nhân ta khiến người tan nát một hồn một phách, nay lại còn có ý đồ bất chính với chủ mẫu ta... đáng đời!
Long mạch đã đứt, long khí lại tiêu tan... triều đại này sắp sụp đổ, cái mạng chó này của hắn cũng đừng mong giữ được!
À không... hắn là chó vậy ngang hàng với ta sao? Không được! Đồ sâu bọ chết tiệt!
Tình hình hiện tại chính là....
Lâm Gia Tuệ nép sát vào một góc nhỏ, hai mắt sáng rực không ngừng quan sát tiểu thần thú đang đùa giỡn với bọn thị vệ, Thẩm Hàn Thiên cùng Tiểu Ý Tử thi nhau trốn xuống gầm giường, miệng không ngừng mắng bọn thị vệ ngu ngốc: ''Mau giết nó cho trẫm! Đồ vô dụng các ngươi, nó ở trên bàn!''
Bọn thị vệ quần áo lộn xộn, đầu tóc rối tung không ngừng bị Lam Sất đùa giỡn bay tới bay lui, lại thêm hoàng đế mắng chửi nên vô cùng bức bối.
''Đứng lại cho ta!''
''Ngu sao đứng!'' Lam Sất bất ngờ mở miệng nói khiến bọn thị vệ không ngừng xách mông chạy biến: ''Yêu quái! Yêu quái! Cứu mạng!''
''Ha ha ha'' Lam Sất đắc ý cười ha hả. Lúc này nó mới quay sang hai vị 'đại nhân' còn trốn dưới gậm giường: ''Các ngươi tự bò ra hay là ta phải lôi các ngươi ra?''
Thẩm Hàn Thiên run rẩy nhìn con vật đứng bằng hai chân: ''Các.. các ngươi là yêu quái?''
''Ta là thần thú, không - phải - yêu! Ta phụng mệnh đến để trừng trị ngươi đồ cái tên háo sắc!''
''Ta thấy ngươi đúng là yêu quái!'' Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một tên đạo sĩ mũi trâu, trên tay cầm một bình nước và một thanh kiếm gỗ đào mộc.
Lam Sất khịt mũi, nó cực kỳ khinh thường, thứ máu chó này có tác dụng với Thần của các loài chó là nó sao?!
''Lỗ mũi trâu, ta thấy mắt ngươi có lẽ bị bù lạch nuốt mất rồi, một thần thú như ta lại nhìn ra là yêu quái! Thật Ra ngươi có biết cái gì là tu hành không hả?''
Tên đạo sĩ trẻ tuổi căn bản không nghe lọt tai, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đen toàn bộ máu chó mực hất lên mình Lam Sất. Máu chó vừa hất lên khiến Lâm Gia Tuệ nhất thời khiếp sợ, nàng không biết liệu nó có thể làm hại Lan Sất hay không, nhưng sau đó nàng chứng kiến thấy toàn bộ máu đó không dính vào Lam Sất lấy một giọt, mà ngược lại bị quầng sáng màu bạc đánh bật ra... kết quả toàn bộ máu đều dính cả lên mặt của tên đạo sĩ.
Lam Sất phun cười một cái thật sảng khoái. Tuy nhiên đắc ý cũng không được bao lâu thì bên ngoài lại xuất hiện thêm một thanh âm uy vũ: ''Đối với hắn phải dùng cái này!''
Nói rồi hắn tung một bình nước có mùi kì lạ, toàn bộ đều dính cả lên người Lam Sất, Lâm Gia Tuệ thất thần, nàng lao nhanh ra ôm lấy thân mình mềm oặt của nó, lay lay. Lam Sất, Lam Sất!
Thẩm Hàn Thiên cùng Tiểu Ý Tử bò ra khỏi gậm giường chạy đến phía sau người vừa đến, vui mừng như gặp phải thánh: ''Quốc sư, cuối cùng ngài cũng đến!''
Quốc sư Thái Học ra vẻ biết tội:''Vi thần cứu giá chậm trễ mong bệ hạ trách tội.''
''Không trễ không trễ. Quốc sư, mau bắt chúng lại đi!'' Thay đổi một trăm tám mươi.
Lam Sất mơ hồ mở mắt, thử thi triển pháp thuật nhưng toàn bộ đều bị phong ấn! Hừ! Được lắm!
''Giỏi cho tên đạo sĩ kia, lại dám dùng nước tiểu đồng tử để đối phó ta! Ta xem tu vi của ngươi cũng không tệ lại tiếp tay kẻ ác làm chuyện xằng bậy! Một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng!''
Lam Sất mắng xong lại nhìn Lâm Gia Tuệ thú tội: ''Chủ mẫu xin lỗi, thuộc hạ không bảo vệ được người nữa rồi, thuộc hạ bị hắn làm cho mất pháp lực.. chủ mẫu.. xin lỗi.''
Lâm Gia Tuệ rưng rưng nước mắt càng ôm chặt tiểu thần thú, là nàng, là nàng hại nó mất đi pháp lực. Tất cả cũng tại nàng.
Lam Sất, đừng nói như vậy. Ngươi còn chạy được không, mau chạy đi. Ta không muốn ngươi chết.
''Chủ mẫu, ta hiện pháp lực mất hết, chỉ còn là một con chó bình thường mà hắn ta lại có tu vi cao như vậy.. e rằng....''
Chưa đợi Lam Sất nói hết, Thái Học đã làm phép nhốt cả hai vào trong lưới tam bảo đồng thời nói với Thẩm Hàn Thiên: ''Bẩm hoàng thượng, hai yêu nghiệt này không thể giữ được, thần đề nghị dùng Linh Hoả Chi Giao của thần lập tức thiêu rụi bọn chúng.''
Thẩm Hàn Thiên tiếc sắc đẹp của Lâm Gia Tuệ, hắn có chút không đành lòng nhưng mà nghĩ đến một màn kinh sợ vừa rồi hắn liền gật đầu.
''Thần đề nghị đem bọn chúng hoả thiêu thị chúng để cảnh báo dân chúng cẩn thận yêu nghiệt.''
''Được''
***
''Vương gia không xong rồi!''
''Từ Lĩnh, đã có chuyến gì?''
''Lâm cô nương bị vu cáo là yêu quái, hoàng thượng hạ chỉ hoả thiêu thị chúng ngay hôm nay.''
Thẩm Hàn Hy khẽ nhếch khoé môi: ''Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến!''
Thẩm Hàn Hy dùng một phần ý thức của mình đi tìm Thiên Chi Tà giúp đỡ.
..
''Chi Tà, giúp ta kết hồn phách Gia Tuệ.''
Thiên Chi Tà sảng khoái gật đầu: ''Không thành vấn đề!''
..
''Gia Tuệ, chờ ta!''
Trong hình hài một chú chó nhỏ với bộ lông mao trắng muốt, Lam Sất hiển nhiên được nàng bế trên tay nhưng thân mình lại không ngừng run rẩy bởi lúc trước khi đi chủ nhân hắn có nói:
''Ta kêu ngươi đi bảo vệ nàng chứ không phải đi ăn đậu hủ của nàng.. biết chưa?''
''Chủ nhân... thuộc hạ đã biết!''
...
Lâm Gia Tuệ cảm giác được Lam Sất đang run rẩy không thôi, mi tâm nàng nhíu chặt muốn hỏi ''đã xảy ra chuyện gì?'' thì Lam Sất đã nói: ''Chủ mẫu, chủ nhân sợ ta ăn đậu hủ của người! Người thấy có oan uổng ta không?''
Bàn tay ôm Lam Sất cứng lại đồng thời hắc tuyến thi nhau chảy xuống hai vầng thái dương. Thẩm Hàn Hy này thật là... đến chó cũng ghen! Lâm Gia Tuệ nở nụ cười cứng ngắc.
***
''Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.''
''Đứng lên đi! Mọi chuyện sao rồi?'' Thẩm Hàn Thiên gấp gáp hỏi.
Tiểu Ý Tử mỉm cười, cung kính nói:
'' Bẩm hoàng thượng, Lâm cô nương đã tiến cung thuận lợi.''
Thẩm Hàn Thiên đôi mắt sáng rỡ, tiểu tiên nữ, cuối cùng nàng cũng về tay ta!
''Hiện tại nàng ở đâu?''
''Dạ bẩm, Lâm cô nương đang chờ ngoài điện.''
''Còn không mau cho mời!''
Hoàng đế đã gấp lắm rồi!
''Dạ, nô tài đi ngay!''
Tiểu Ý Tử khom lưng, gấp gáp hướng bên ngoài giọng nói ẻo lả truyền lệnh: ''Hoàng thượng có chỉ, Lâm cô nương tấn kiến!''
Thẩm Hàn Thiên chưa gặp người đã vội vàng khoát tay cho toàn bộ công công lui xuống, hai tay kéo sửa lại áo bào, nghiêm nghiêm nghị nghị đến ngồi bên án thư, khoé miệng không ngừng cong lên.
Lâm Gia Tuệ nghe công công truyền chỉ bất giác cả người run lên một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khiến nàng càng thêm sợ hãi. Bàn tay ôm Lam Sất lại càng thêm chặt đi.
Lam Sất âm thầm mặc niệm: ''Chủ nhân, này không thể trách thuộc hạ, là chủ mẫu tự giác a!''
''Chủ mẫu, đã có ta rồi, người sợ cái gì chứ?'' Lam Sất truyền âm trấn an.
Phía sau lưng đi theo hai cái nha hoàn thấy Lâm Gia Tuệ đứng im bất động thì thâm tình nhắc: ''Cô nương, đừng để hoàng thượng đợi lâu.''
Đợi lâu cái gì? Ta còn muốn quậy cho cung viện này của hắn không còn manh giáp!
Lâm Gia Tuệ ôm Lam Sất tiêu sái bước vào Nghi Long điện, nàng thoáng cái giật mình... dung mạo kia... hắn.. hắn không phải là cái tên đánh nhau với Vong Nguyệt làm Tiểu Kỳ Lân trúng chiêu hay sao? Hắn không phải là em trai của Thần hoàng hay sao, sao lại xuống trần làm hoàng đế?
Mặc dù có nghe Thẩm Hàn Hy nói qua nhưng nàng thật sự là không dám tin.
Nàng không thể nói nên đành quỳ xuống hành lễ trong im lặng.
Mà lúc này Thẩm Hàn Thiên cũng không còn tâm trạng để tập trung xem nàng có đang nói hay là không, lúc này hắn chỉ đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt có dung mạo như tiên.
Tách trà hắn đang nắm trong tay không biết từ lúc nào rơi xuống bàn đánh cốp một cái. Hắn hoàn hồn.
''Miễn.. miễn lễ. Tiên tử miễn lễ''
Lam Sất hắc tuyến!!!!! Làm gì có hoàng đế nào như thế chứ? Nói kiếp trước hắn là em trai của Thần hoàng căn bản không ai tin! Vô lại, háo sắc! Hừ hừ!
Lâm Gia Tuệ không thể nói nhưng mà nàng thật sự rất muốn nói: ''Hoàng thượng... nước miếng của ngài...''
Thẩm Hàn Thiên bừng tỉnh, hắn vội vàng bước đến bắt lấy cổ tay nàng khiến nàng suýt chút buông tay tiểu Lam Sất.
Tiểu Lam Sất tức giận 'ho' lên một tiếng, ngươi là cái gì dám động tay động chân với chủ mẫu nhà ta?
''Gâu..gâu..phập!''
''A....aaaa! Ngươi...''
Đám nô tài, thị vệ bên ngoài nghe tiếng thét chói tai của hắn bèn cùng nhau xông vào, nét mặt xanh lét như quỷ: ''Hoàng thượng, ngài không sao chứ?''
Chứng kiến cảnh tượng này không ai là không há hốc mồm... hoàng thượng.. hoàng thượng cư nhiên bị chó cắn!
Lâm Gia Tuệ nhịn không được muốn cười nhưng lại sợ nhiều hơn, Lam Sất cắn phải cẩu hoàng đế.. như vậy có phải nó sẽ bị xử tội không? Nghĩ thế nàng vội vàng vuốt lông mao của nó: ''Ngươi buông hắn ra đi, ta sợ hắn sẽ không tha cho ngươi''
Lam Sất rất nghe lời, nó ngoan ngoãn nhả bàn tay gớm ghiếc của tên hoàng đế ra rồi không ngừng phi phi phi mấy cái. Trong lòng nó cảm thán không thôi: ''Đồ dơ bẩn! Tưởng ta thích gặm tay ngươi chắc! Dơ bẩn như thế mà cũng dám mơ tới chủ mẫu nhà ta! Phi phi, ta khinh! Nhưng mà ngươi bây giờ chỉ là một người phàm, căn bản không đấu lại thần thú là ta đâu!''
Tiểu Ý Tử thấy hoàng thượng được buông ra, hắn tái mặt vội đỡ lấy hoàng thượng đồng thời mắng Lâm Gia Tuệ: ''Ai cho phép ngươi mang chó vào cung? Thị vệ đâu.. mau xử tử con chó đó cho ta! Người đâu mau gọi thái y!''
Một nhóm công công thi nhau chạy như bay đến thái y viện còn tên thị vệ thì hung hăng tiến tới định bắt lấy Lam Sất, Lâm Gia Tuệ khư khư ôm chặt tiểu Lam Sất nhất định không chịu buông tay.
Ngày hôm đó, trong Nghi Long điện gà bay chó sủa... đủ loại tình hình, Nghi Long vốn là nơi long khí tụ họp, là một nơi rất uy nghiêm nhưng hôm nay lại bị tiểu thần thú Lam Sất quậy đến tan tành hoa lá, long khí vì thế mà cũng nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại dương khí bình thường.
Hừ! Dám đấu với Thần thú là ta sao? Nằm mơ! Ai kêu ngươi ám hại chủ nhân ta khiến người tan nát một hồn một phách, nay lại còn có ý đồ bất chính với chủ mẫu ta... đáng đời!
Long mạch đã đứt, long khí lại tiêu tan... triều đại này sắp sụp đổ, cái mạng chó này của hắn cũng đừng mong giữ được!
À không... hắn là chó vậy ngang hàng với ta sao? Không được! Đồ sâu bọ chết tiệt!
Tình hình hiện tại chính là....
Lâm Gia Tuệ nép sát vào một góc nhỏ, hai mắt sáng rực không ngừng quan sát tiểu thần thú đang đùa giỡn với bọn thị vệ, Thẩm Hàn Thiên cùng Tiểu Ý Tử thi nhau trốn xuống gầm giường, miệng không ngừng mắng bọn thị vệ ngu ngốc: ''Mau giết nó cho trẫm! Đồ vô dụng các ngươi, nó ở trên bàn!''
Bọn thị vệ quần áo lộn xộn, đầu tóc rối tung không ngừng bị Lam Sất đùa giỡn bay tới bay lui, lại thêm hoàng đế mắng chửi nên vô cùng bức bối.
''Đứng lại cho ta!''
''Ngu sao đứng!'' Lam Sất bất ngờ mở miệng nói khiến bọn thị vệ không ngừng xách mông chạy biến: ''Yêu quái! Yêu quái! Cứu mạng!''
''Ha ha ha'' Lam Sất đắc ý cười ha hả. Lúc này nó mới quay sang hai vị 'đại nhân' còn trốn dưới gậm giường: ''Các ngươi tự bò ra hay là ta phải lôi các ngươi ra?''
Thẩm Hàn Thiên run rẩy nhìn con vật đứng bằng hai chân: ''Các.. các ngươi là yêu quái?''
''Ta là thần thú, không - phải - yêu! Ta phụng mệnh đến để trừng trị ngươi đồ cái tên háo sắc!''
''Ta thấy ngươi đúng là yêu quái!'' Đột nhiên bên ngoài xuất hiện một tên đạo sĩ mũi trâu, trên tay cầm một bình nước và một thanh kiếm gỗ đào mộc.
Lam Sất khịt mũi, nó cực kỳ khinh thường, thứ máu chó này có tác dụng với Thần của các loài chó là nó sao?!
''Lỗ mũi trâu, ta thấy mắt ngươi có lẽ bị bù lạch nuốt mất rồi, một thần thú như ta lại nhìn ra là yêu quái! Thật Ra ngươi có biết cái gì là tu hành không hả?''
Tên đạo sĩ trẻ tuổi căn bản không nghe lọt tai, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đen toàn bộ máu chó mực hất lên mình Lam Sất. Máu chó vừa hất lên khiến Lâm Gia Tuệ nhất thời khiếp sợ, nàng không biết liệu nó có thể làm hại Lan Sất hay không, nhưng sau đó nàng chứng kiến thấy toàn bộ máu đó không dính vào Lam Sất lấy một giọt, mà ngược lại bị quầng sáng màu bạc đánh bật ra... kết quả toàn bộ máu đều dính cả lên mặt của tên đạo sĩ.
Lam Sất phun cười một cái thật sảng khoái. Tuy nhiên đắc ý cũng không được bao lâu thì bên ngoài lại xuất hiện thêm một thanh âm uy vũ: ''Đối với hắn phải dùng cái này!''
Nói rồi hắn tung một bình nước có mùi kì lạ, toàn bộ đều dính cả lên người Lam Sất, Lâm Gia Tuệ thất thần, nàng lao nhanh ra ôm lấy thân mình mềm oặt của nó, lay lay. Lam Sất, Lam Sất!
Thẩm Hàn Thiên cùng Tiểu Ý Tử bò ra khỏi gậm giường chạy đến phía sau người vừa đến, vui mừng như gặp phải thánh: ''Quốc sư, cuối cùng ngài cũng đến!''
Quốc sư Thái Học ra vẻ biết tội:''Vi thần cứu giá chậm trễ mong bệ hạ trách tội.''
''Không trễ không trễ. Quốc sư, mau bắt chúng lại đi!'' Thay đổi một trăm tám mươi.
Lam Sất mơ hồ mở mắt, thử thi triển pháp thuật nhưng toàn bộ đều bị phong ấn! Hừ! Được lắm!
''Giỏi cho tên đạo sĩ kia, lại dám dùng nước tiểu đồng tử để đối phó ta! Ta xem tu vi của ngươi cũng không tệ lại tiếp tay kẻ ác làm chuyện xằng bậy! Một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng!''
Lam Sất mắng xong lại nhìn Lâm Gia Tuệ thú tội: ''Chủ mẫu xin lỗi, thuộc hạ không bảo vệ được người nữa rồi, thuộc hạ bị hắn làm cho mất pháp lực.. chủ mẫu.. xin lỗi.''
Lâm Gia Tuệ rưng rưng nước mắt càng ôm chặt tiểu thần thú, là nàng, là nàng hại nó mất đi pháp lực. Tất cả cũng tại nàng.
Lam Sất, đừng nói như vậy. Ngươi còn chạy được không, mau chạy đi. Ta không muốn ngươi chết.
''Chủ mẫu, ta hiện pháp lực mất hết, chỉ còn là một con chó bình thường mà hắn ta lại có tu vi cao như vậy.. e rằng....''
Chưa đợi Lam Sất nói hết, Thái Học đã làm phép nhốt cả hai vào trong lưới tam bảo đồng thời nói với Thẩm Hàn Thiên: ''Bẩm hoàng thượng, hai yêu nghiệt này không thể giữ được, thần đề nghị dùng Linh Hoả Chi Giao của thần lập tức thiêu rụi bọn chúng.''
Thẩm Hàn Thiên tiếc sắc đẹp của Lâm Gia Tuệ, hắn có chút không đành lòng nhưng mà nghĩ đến một màn kinh sợ vừa rồi hắn liền gật đầu.
''Thần đề nghị đem bọn chúng hoả thiêu thị chúng để cảnh báo dân chúng cẩn thận yêu nghiệt.''
''Được''
***
''Vương gia không xong rồi!''
''Từ Lĩnh, đã có chuyến gì?''
''Lâm cô nương bị vu cáo là yêu quái, hoàng thượng hạ chỉ hoả thiêu thị chúng ngay hôm nay.''
Thẩm Hàn Hy khẽ nhếch khoé môi: ''Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến!''
Thẩm Hàn Hy dùng một phần ý thức của mình đi tìm Thiên Chi Tà giúp đỡ.
..
''Chi Tà, giúp ta kết hồn phách Gia Tuệ.''
Thiên Chi Tà sảng khoái gật đầu: ''Không thành vấn đề!''
..
''Gia Tuệ, chờ ta!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.