Chương 73: Rốt cục cũng về Vạn Tú sơn ~
Long Thất
08/08/2020
Hắn đã làm những gì … với người thật lòng với mình thế này!
Đầu Cố Kiến Thâm loạn thành một mớ, hắn vừa mừng như điên, vừa sợ hãi, đồng thời hối hận vô hạn che ngợp bầu trời vùi lấp cả người.
Tần Thanh … Liên Hoa ca ca của hắn … thật sự toàn tâm toàn ý vì hắn.
Hắn không phải cái bóng của ai, y thật sự thích hắn, thời thời khắc khắc đều nghĩ về hắn!
Chuyện mình không phải con thân sinh của tiên đế, Cố Kiến Thâm chấp nhận rất nhanh, nhanh cực kỳ.
Đương nhiên việc này có can hệ rất lớn tới sự chuẩn bị đầy đủ của Thẩm Thanh Huyền và Chu Tử Lâm, tốt xấu gì Thẩm Thanh Huyền cũng cầm quyền hơn mười năm, một khi đã nghiêm túc thì đâu cũng vào đấy, cộng thêm sự giúp đỡ của bán tiên Chu Tử Lâm, đương nhiên làm ít mà hiệu quả nhiều.
Bắt đầu gian lận từ chỗ thái y viện, sau đó là người quen cũ của Tôn thị, tiếp đó lại thêm một bà vú …
Để sự việc chân thật hơn, Thẩm Thanh Huyền nhờ Chu Tử Lâm để lộ tin tức cho Vệ Uyên từ sớm. Đường huynh của Cố Kiến Thâm là một kẻ có dã tâm, nhưng Cố Kiến Thâm bụng dạ sâu lại được vạn dân ủng hộ, có thêm Vệ Tấn làm ví dụ trước đó, cho nên gã sống yên ổn thật lâu, không hề dám gây chuyện.
Mà một khi “không phải con thân sinh” bại lộ, gã tuyệt đối rục rịch!
Đây là giang sơn của Vệ gia, sao có thể rơi vào tay kẻ khác? Nếu gã có được chứng cớ xác thực, tuyệt đối có thể quậy cho long trời lở đất.
Mồi nhử ngon cỡ này, Vệ Uyên mắc câu ngay, nhọc nhằn vất vả tìm cho bằng được “bà vú” kia …
Kết quả gã vừa tìm được, ám vệ Cố Kiến Thâm lập tức tóm gọn, khống chế gã, “bà vú” cũng tiễn đi luôn.
Lần này Vệ Uyên không oan chút nào, tuy Thẩm Thanh Huyền gài hàng gã, nhưng vì gã muốn ăn nên mới cắn trúng.
Đã thế này, tất nhiên Cố Kiến Thâm tin tưởng không một chút hoài nghi.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Cố Kiến Thâm có thể nhanh tiếp thu như vậy, không thể không kể công tiên đế và Tôn thị.
Dưới cái nhìn luân lý đương thời, có phụ mẫu kiểu đó thực sự là hiếm thấy.
Đặc biệt là người như Tôn thị, từ đầu tới đuôi đều xem con trai ruột như kẻ thù, đúng là khiến người nghĩ mãi không ra.
Cố Kiến Thâm cũng không nghĩ ra, hắn vẫn tưởng mình mang điềm gở, mệnh mình không tốt, cho nên không được phụ mẫu thương.
Đây là khúc mắc vĩnh viễn không thể giải trong lòng hắn, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không tin người khác, không chịu nhìn thẳng vào tình cảm.
Mà hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cho hắn một giả thiết mới: Không phải lỗi của ngươi, phụ mẫu không thương ngươi không phải vì ngươi chưa đủ tốt, mà vì bọn họ không phải phụ mẫu thân sinh của ngươi.
Đối với Cố Kiến Thâm, đây không phải độc dược mà là thuốc giải.
Phút chốc cởi bỏ bế tắc không thể hóa giải của hắn.
Cho nên hắn tiếp nhận rất nhanh.
Vì không phải mẫu thân thân sinh, cho nên Tôn thị mới đối xử với hắn như thế; vì không phải phụ thân thân sinh, cho nên tiên đế mới ghét hắn từ sâu trong lòng.
Không phải phụ mẫu không yêu hắn, mà vì bọn họ không phải phụ mẫu của hắn!
Cởi bỏ khúc mắc đồng thời khiến hắn nhìn rõ Thẩm Thanh Huyền. Biết bí mật này nhưng chưa từng lợi dụng, rõ ràng Thẩm Thanh Huyền thật lòng với hắn.
Có lẽ như Thẩm Thanh Huyền nói, ban đầu y muốn gần gũi ấu đế mưu cầu quyền to, nhưng về sau nhược điểm này nằm trong tay y, y không chỉ không nhân cơ hội đoạt quyền, ngược lại còn cực lực che giấu.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này đại biểu cho gì?
Tần Thanh yêu hắn, y thật sự yêu hắn!
Cho nên tất cả đều là thật, là thật, khát vọng hắn không chiếm được thì ra gần ngay trước mắt!
Thế nhưng … hắn lại tổn thương y.
Cơ thể Cố Kiến Thâm như nằm giữa băng và lửa, một bên là nhiệt huyết dâng trào, một bên là băng trùy ân hận, nhiệt huyết làm hắn sống lại, băng trùy lại đâm hắn vào địa ngục.
Hắn chỉ hy vọng … chỉ hy vọng mình vẫn tới kịp.
Đẩy cửa vào, hắn bước tới bên giường, nhìn tấm lưng thon gầy đơn bạc trên giường, ngay cả hít thở hắn cũng thấy thật đau.
Hắn nhỏ giọng gọi y.
Thẩm Thanh Huyền “từ từ” tỉnh giấc, khi thấy hắn, trong con ngươi đều là quyến luyến, nhưng rất nhanh, y như chực nhớ điều gì, đôi mắt lập tức trống rỗng.
Cố Kiến Thâm nhìn thấy cả rồi, hắn thật sự hối hận lắm rồi.
Hắn … thế mà tổn thương y! Y rõ ràng lưu luyến hắn nhường ấy, vậy mà hắn lại đẩy y thật xa …
Ngẫm lại lời mình, ngẫm lại hiểu lầm mình đối với y …
Giọng Cố Kiến Thâm khàn khàn: “Xin lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình, sau đó giãy dụa muốn ngồi dậy: “Văn … Văn … Phi …”
Cố Kiến Thâm vội vã đỡ y, đau lòng nói: “Ta biết cả rồi, ngươi đừng lo lắng.”
“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, trong lòng giăng kín nôn nóng, nói năng lộn xộn, “Ngươi biết cái gì? Ngươi … ngươi đừng tin hắn, hắn toàn nói hưu nói vượn, hắn …”
“Ta mừng lắm,” Cố Kiến Thâm nắm tay y, dịu dàng và quyến luyến vô hạn: “Biết mình không phải con họ, ta mừng lắm.”
Thẩm Thanh Huyền lộ nét mặt kinh hoảng, sốt ruột nói: “Ngươi không phải con ai? Ngươi phải! Ngươi là con thái hậu và tiên đế, ngươi là duy nhất của Đại Vệ …” còn chưa nói xong y đã ho khan kịch liệt.
Cố Kiến Thâm vỗ nhẹ lưng giúp y thuận hơi, sau đó trấn an: “Ngươi đừng gấp, ta không sao, bây giờ không ai làm hại được ta, có phải con họ hay không cũng chẳng ai hại được ta.”
Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới bình phục lại, y ngẩng đầu, nghiêm mặt trắng bệch nhìn hắn: “Người thật sự biết hết rồi …”
Giọng Cố Kiến Thâm rất đỗi ôn hòa, chừng như sợ dọa y: “Ừm, ta biết cả.”
Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn hắn, trong con ngươi tràn đầy lo lắng: “Ngươi …”
Cố Kiến Thâm thấy mềm cả lòng, tưởng như có một đám mây tràn vào trong ngực, mang đến nhẹ nhàng và tốt đẹp vô hạn, hắn ôm y, nói: “Bọn họ tệ bạc với ta, bọn họ không yêu ta, bây giờ … ta rốt cục biết được nguyên nhân rồi.” Nguyên nhân này khiến hắn được giải thoát.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, đôi môi khô khốc khẽ nhếch, lời nói ngập tràn lo âu: “Nhưng thế thì ngươi sẽ không có phụ mẫu.” Phụ mẫu thân sinh của hắn đã sớm bị Tôn thị diệt khẩu, không rõ tung tích.
“Nhưng …” Khóe môi Cố Kiến Thâm cong lên, lộ ra nụ cười mê người thật lòng nhất đời này: “… Ta có ngươi.”
Hắn tạm ngừng, rồi lặp lại: “Liên Hoa ca ca, ta có ngươi.”
Phụ mẫu chỉ mang đến cho hắn vô vàn đau xót và coi thường, chân chính cho hắn ấm áp chỉ có y.
Bây giờ hắn biết rõ mình không phải con ruột của tiên đế, tuy vĩnh viễn mất đi phụ mẫu, nhưng hắn vẫn còn có y.
Cuối cùng hắn đã biết … hai mươi năm lẻ loi không phải chỉ có một mình hắn.
Hắn gặp Liên Hoa ca ca của hắn.
Y dạy hắn học thuật Nho gia, dạy hắn trị quốc, dạy hắn đối nhân xử thế, còn dạy hắn cường thân kiện thể …
Sau cùng … còn dạy hắn thế nào là yêu.
Cố Kiến Thâm hôn y, trong giọng nói toàn là thỏa mãn: “Đời này có ngươi, vậy là đủ rồi.”
Quốc sư của hắn.
A Thanh của hắn.
Liên Hoa ca ca của hắn.
Tình cảm chân thành đời này của hắn.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, trong đôi mắt vô thần bỗng nhiên tỏa ra hào quang mỹ lệ, y cong môi cười theo: “Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền chậm rãi nói: “Ta rất vui khi được gặp ngươi, cũng thật hạnh phúc vì có thể bồi bạn cùng ngươi hơn mười năm.”
Cố Kiến Thâm hôn ngón tay y: “Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, bên nhau trọn đời.”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền pha lẫn bi thương, nhưng vẫn sáng ngời như trước, y gật đầu: “Sẽ … vĩnh viễn … chúng ta sẽ vĩnh viễn …”
Y ngưng bặt, đầu tựa vào vai hắn, dường như cực kỳ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cố Kiến Thâm ôm y, ôm bảo bối cả đời của mình, dịu dàng vô ngần hôn lên vầng trán dần lạnh ngắt của y.
Bên ngoài đổ mưa, mưa lớn rơi ào ào như đang nức nở.
Cố Kiến Thâm cẩn thận ôm thân thể lạnh cứng của y.
Hắn thấy ấm áp chưa bao giờ có, như thể đang ở trong căn phòng có bếp lửa đang cháy, bưng nước nóng ấm áp, nóng từ trong ra ngoài.
Thật tốt, dù chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, hắn cũng đã đạt được …
Chiếm được sự quan tâm và tình yêu của y mà hắn luôn khát khao.
Đáng tiếc đốm lửa chỉ lóe sáng trong chớp mắt.
Sau khi lụi tàn chính là đêm khuya yên tĩnh, lạnh lẽo vĩnh viễn không có mặt trời.
Thẩm Thanh Huyền đã về Vạn Tú sơn.
“Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm thích ngươi lần nữa” trên ngọc giản rốt cục biến thành xám nhạt.
Đầu Cố Kiến Thâm loạn thành một mớ, hắn vừa mừng như điên, vừa sợ hãi, đồng thời hối hận vô hạn che ngợp bầu trời vùi lấp cả người.
Tần Thanh … Liên Hoa ca ca của hắn … thật sự toàn tâm toàn ý vì hắn.
Hắn không phải cái bóng của ai, y thật sự thích hắn, thời thời khắc khắc đều nghĩ về hắn!
Chuyện mình không phải con thân sinh của tiên đế, Cố Kiến Thâm chấp nhận rất nhanh, nhanh cực kỳ.
Đương nhiên việc này có can hệ rất lớn tới sự chuẩn bị đầy đủ của Thẩm Thanh Huyền và Chu Tử Lâm, tốt xấu gì Thẩm Thanh Huyền cũng cầm quyền hơn mười năm, một khi đã nghiêm túc thì đâu cũng vào đấy, cộng thêm sự giúp đỡ của bán tiên Chu Tử Lâm, đương nhiên làm ít mà hiệu quả nhiều.
Bắt đầu gian lận từ chỗ thái y viện, sau đó là người quen cũ của Tôn thị, tiếp đó lại thêm một bà vú …
Để sự việc chân thật hơn, Thẩm Thanh Huyền nhờ Chu Tử Lâm để lộ tin tức cho Vệ Uyên từ sớm. Đường huynh của Cố Kiến Thâm là một kẻ có dã tâm, nhưng Cố Kiến Thâm bụng dạ sâu lại được vạn dân ủng hộ, có thêm Vệ Tấn làm ví dụ trước đó, cho nên gã sống yên ổn thật lâu, không hề dám gây chuyện.
Mà một khi “không phải con thân sinh” bại lộ, gã tuyệt đối rục rịch!
Đây là giang sơn của Vệ gia, sao có thể rơi vào tay kẻ khác? Nếu gã có được chứng cớ xác thực, tuyệt đối có thể quậy cho long trời lở đất.
Mồi nhử ngon cỡ này, Vệ Uyên mắc câu ngay, nhọc nhằn vất vả tìm cho bằng được “bà vú” kia …
Kết quả gã vừa tìm được, ám vệ Cố Kiến Thâm lập tức tóm gọn, khống chế gã, “bà vú” cũng tiễn đi luôn.
Lần này Vệ Uyên không oan chút nào, tuy Thẩm Thanh Huyền gài hàng gã, nhưng vì gã muốn ăn nên mới cắn trúng.
Đã thế này, tất nhiên Cố Kiến Thâm tin tưởng không một chút hoài nghi.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Cố Kiến Thâm có thể nhanh tiếp thu như vậy, không thể không kể công tiên đế và Tôn thị.
Dưới cái nhìn luân lý đương thời, có phụ mẫu kiểu đó thực sự là hiếm thấy.
Đặc biệt là người như Tôn thị, từ đầu tới đuôi đều xem con trai ruột như kẻ thù, đúng là khiến người nghĩ mãi không ra.
Cố Kiến Thâm cũng không nghĩ ra, hắn vẫn tưởng mình mang điềm gở, mệnh mình không tốt, cho nên không được phụ mẫu thương.
Đây là khúc mắc vĩnh viễn không thể giải trong lòng hắn, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn không tin người khác, không chịu nhìn thẳng vào tình cảm.
Mà hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cho hắn một giả thiết mới: Không phải lỗi của ngươi, phụ mẫu không thương ngươi không phải vì ngươi chưa đủ tốt, mà vì bọn họ không phải phụ mẫu thân sinh của ngươi.
Đối với Cố Kiến Thâm, đây không phải độc dược mà là thuốc giải.
Phút chốc cởi bỏ bế tắc không thể hóa giải của hắn.
Cho nên hắn tiếp nhận rất nhanh.
Vì không phải mẫu thân thân sinh, cho nên Tôn thị mới đối xử với hắn như thế; vì không phải phụ thân thân sinh, cho nên tiên đế mới ghét hắn từ sâu trong lòng.
Không phải phụ mẫu không yêu hắn, mà vì bọn họ không phải phụ mẫu của hắn!
Cởi bỏ khúc mắc đồng thời khiến hắn nhìn rõ Thẩm Thanh Huyền. Biết bí mật này nhưng chưa từng lợi dụng, rõ ràng Thẩm Thanh Huyền thật lòng với hắn.
Có lẽ như Thẩm Thanh Huyền nói, ban đầu y muốn gần gũi ấu đế mưu cầu quyền to, nhưng về sau nhược điểm này nằm trong tay y, y không chỉ không nhân cơ hội đoạt quyền, ngược lại còn cực lực che giấu.
Điều này nói rõ cái gì? Điều này đại biểu cho gì?
Tần Thanh yêu hắn, y thật sự yêu hắn!
Cho nên tất cả đều là thật, là thật, khát vọng hắn không chiếm được thì ra gần ngay trước mắt!
Thế nhưng … hắn lại tổn thương y.
Cơ thể Cố Kiến Thâm như nằm giữa băng và lửa, một bên là nhiệt huyết dâng trào, một bên là băng trùy ân hận, nhiệt huyết làm hắn sống lại, băng trùy lại đâm hắn vào địa ngục.
Hắn chỉ hy vọng … chỉ hy vọng mình vẫn tới kịp.
Đẩy cửa vào, hắn bước tới bên giường, nhìn tấm lưng thon gầy đơn bạc trên giường, ngay cả hít thở hắn cũng thấy thật đau.
Hắn nhỏ giọng gọi y.
Thẩm Thanh Huyền “từ từ” tỉnh giấc, khi thấy hắn, trong con ngươi đều là quyến luyến, nhưng rất nhanh, y như chực nhớ điều gì, đôi mắt lập tức trống rỗng.
Cố Kiến Thâm nhìn thấy cả rồi, hắn thật sự hối hận lắm rồi.
Hắn … thế mà tổn thương y! Y rõ ràng lưu luyến hắn nhường ấy, vậy mà hắn lại đẩy y thật xa …
Ngẫm lại lời mình, ngẫm lại hiểu lầm mình đối với y …
Giọng Cố Kiến Thâm khàn khàn: “Xin lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền giật mình, sau đó giãy dụa muốn ngồi dậy: “Văn … Văn … Phi …”
Cố Kiến Thâm vội vã đỡ y, đau lòng nói: “Ta biết cả rồi, ngươi đừng lo lắng.”
“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, trong lòng giăng kín nôn nóng, nói năng lộn xộn, “Ngươi biết cái gì? Ngươi … ngươi đừng tin hắn, hắn toàn nói hưu nói vượn, hắn …”
“Ta mừng lắm,” Cố Kiến Thâm nắm tay y, dịu dàng và quyến luyến vô hạn: “Biết mình không phải con họ, ta mừng lắm.”
Thẩm Thanh Huyền lộ nét mặt kinh hoảng, sốt ruột nói: “Ngươi không phải con ai? Ngươi phải! Ngươi là con thái hậu và tiên đế, ngươi là duy nhất của Đại Vệ …” còn chưa nói xong y đã ho khan kịch liệt.
Cố Kiến Thâm vỗ nhẹ lưng giúp y thuận hơi, sau đó trấn an: “Ngươi đừng gấp, ta không sao, bây giờ không ai làm hại được ta, có phải con họ hay không cũng chẳng ai hại được ta.”
Thẩm Thanh Huyền mất thật lâu mới bình phục lại, y ngẩng đầu, nghiêm mặt trắng bệch nhìn hắn: “Người thật sự biết hết rồi …”
Giọng Cố Kiến Thâm rất đỗi ôn hòa, chừng như sợ dọa y: “Ừm, ta biết cả.”
Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn hắn, trong con ngươi tràn đầy lo lắng: “Ngươi …”
Cố Kiến Thâm thấy mềm cả lòng, tưởng như có một đám mây tràn vào trong ngực, mang đến nhẹ nhàng và tốt đẹp vô hạn, hắn ôm y, nói: “Bọn họ tệ bạc với ta, bọn họ không yêu ta, bây giờ … ta rốt cục biết được nguyên nhân rồi.” Nguyên nhân này khiến hắn được giải thoát.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, đôi môi khô khốc khẽ nhếch, lời nói ngập tràn lo âu: “Nhưng thế thì ngươi sẽ không có phụ mẫu.” Phụ mẫu thân sinh của hắn đã sớm bị Tôn thị diệt khẩu, không rõ tung tích.
“Nhưng …” Khóe môi Cố Kiến Thâm cong lên, lộ ra nụ cười mê người thật lòng nhất đời này: “… Ta có ngươi.”
Hắn tạm ngừng, rồi lặp lại: “Liên Hoa ca ca, ta có ngươi.”
Phụ mẫu chỉ mang đến cho hắn vô vàn đau xót và coi thường, chân chính cho hắn ấm áp chỉ có y.
Bây giờ hắn biết rõ mình không phải con ruột của tiên đế, tuy vĩnh viễn mất đi phụ mẫu, nhưng hắn vẫn còn có y.
Cuối cùng hắn đã biết … hai mươi năm lẻ loi không phải chỉ có một mình hắn.
Hắn gặp Liên Hoa ca ca của hắn.
Y dạy hắn học thuật Nho gia, dạy hắn trị quốc, dạy hắn đối nhân xử thế, còn dạy hắn cường thân kiện thể …
Sau cùng … còn dạy hắn thế nào là yêu.
Cố Kiến Thâm hôn y, trong giọng nói toàn là thỏa mãn: “Đời này có ngươi, vậy là đủ rồi.”
Quốc sư của hắn.
A Thanh của hắn.
Liên Hoa ca ca của hắn.
Tình cảm chân thành đời này của hắn.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, trong đôi mắt vô thần bỗng nhiên tỏa ra hào quang mỹ lệ, y cong môi cười theo: “Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền chậm rãi nói: “Ta rất vui khi được gặp ngươi, cũng thật hạnh phúc vì có thể bồi bạn cùng ngươi hơn mười năm.”
Cố Kiến Thâm hôn ngón tay y: “Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, bên nhau trọn đời.”
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền pha lẫn bi thương, nhưng vẫn sáng ngời như trước, y gật đầu: “Sẽ … vĩnh viễn … chúng ta sẽ vĩnh viễn …”
Y ngưng bặt, đầu tựa vào vai hắn, dường như cực kỳ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cố Kiến Thâm ôm y, ôm bảo bối cả đời của mình, dịu dàng vô ngần hôn lên vầng trán dần lạnh ngắt của y.
Bên ngoài đổ mưa, mưa lớn rơi ào ào như đang nức nở.
Cố Kiến Thâm cẩn thận ôm thân thể lạnh cứng của y.
Hắn thấy ấm áp chưa bao giờ có, như thể đang ở trong căn phòng có bếp lửa đang cháy, bưng nước nóng ấm áp, nóng từ trong ra ngoài.
Thật tốt, dù chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, hắn cũng đã đạt được …
Chiếm được sự quan tâm và tình yêu của y mà hắn luôn khát khao.
Đáng tiếc đốm lửa chỉ lóe sáng trong chớp mắt.
Sau khi lụi tàn chính là đêm khuya yên tĩnh, lạnh lẽo vĩnh viễn không có mặt trời.
Thẩm Thanh Huyền đã về Vạn Tú sơn.
“Hai mươi lăm, khiến Cố Kiến Thâm thích ngươi lần nữa” trên ngọc giản rốt cục biến thành xám nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.